Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 340




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 340

Bạch Nhược Hy đi tới trước mặt lễ tân ở cửa, nghiêm túc hỏi: “Để làm hội viên VIP của các cô cần điều kiện gì?”

Nhân viên phục vụ tiếp đón nói rất lịch sự: “Chỉ cần mua sản phẩm trị giá năm mươi triệu tệ một lần duy nhất của chúng tôi, hoặc là nộp phí năm trăm nghìn tệ.”

Bạch Nhược Hy ngây ra như phỗng.

Ngây ra một lát, cảm sắp rơi xuống, thoáng hoàn hồn lại, cô mới mỉm cười nói: “Cám ơn, tôi chỉ hỏi vậy thôi Nói xong, cô lập tức quay người rời đi.

Bây giờ cô không phải người có tiền, tài chính công ty đều lưu động trong công ty, Chủ tịch công ty như cô, tiền lương cũng không cao, dựa vào chia hoa hồng cuối năm.

Công ty này được thành lập chưa tới một năm, không có chia hoa hồng, tiền lương một tháng mấy chục nghìn tệ không đủ tư cách đi vào cửa hàng trang sức này mua sắm.

Cũng không thể đi dùng tiền của công ty được, như vậy quá vô trách nhiệm với công ty, cổ đông khác cũng sẽ có ý kiến Còn nữa, cô đang trả nợ vay ba trăm triệu cho An Hiểu Bạch Nhược Hy xám xịt trở lại trên xe.

Đành phải tiếp tục chờ đợi trên xe.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ từ chập tối đến tận khi trời tối, từ lúc tinh thần phấn chấn đến lúc tinh thần khô héo, trái tim rối bời, trong đầu luôn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh, lo lắng bất an tựa vào cửa SỔ xe.

“Ra, bọn họ ra rồi” Trần Âu kích động kêu lên, không cần Bạch Nhược Hy ra lệnh, cậu ta đã lập tức nổ máy xe, nôn nóng đi theo.

Bạch Nhược Hy vẫn không nhúc nhích dán mặt vào cửa sổ xe, chỉ giật giật mắt, nhìn về phía chiếc xe quen thuộc kia.

Cả người cô bất lực, tâm tình sa sút.

Lần này, lại qua hơn nửa tiếng, Kiều Huyền Thạc đưa Triệu Sa Na đến ngoài một căn biệt thự cao cấp, sau khi xuống xe, Triệu Sa Na còn ghé vào bên cửa sổ Kiều Huyền Thạc, hai người trao đổi một lát, mới lưu luyến rời đi.

Toàn bộ quá trình, cô vô cùng sa sút, hoàn toàn không dậy nổi tinh thần.

Mà Trần Âu lại vô cùng kích động, như bắt quả tang người đàn ông của mình, bám theo cả dọc đường, thỉnh thoảng còn nói mấy câu tủi thân.

“Có phải đại tướng thay lòng rồi không?”

*Cô Bạch, cô nhìn kỹ đi, tôi thấy người phụ nữ đó cũng rất ưu tú, đàn ông đều thích phụ nữ thành thục trầm ổn”

“Cô Bạch, lát nữa cô hấy hỏi đại tướng, anh ấy và người phụ nữ kia có quan hệ như thế nào.”

Bạch Nhược Hy bất đắc dĩ cười đắng chát một tiếng, mệt mỏi hỏi: “Trần Âu à, anh sốt ruột vì tôi hay vì chính anh vậy?”

“Đương nhiên là vì cô rồi” Trần Âu lòng đầy căm phẫn: “Tôi hi vọng cô Bạch và đại tướng ở bên nhau, tôi sẽ làm vệ sĩ cho cô Bạch cả đời, như vậy tôi đã đủ hài lòng rồi.”

Quả nhiên vẫn có ý riêng, mặc dù ý riêng rất vĩ đại.

Ngoài cổng nhà họ Kiều.

Xe quân đội của Kiều Huyền Thạc đột nhiên ngừng lại.

Trần Âu nghi hoặc hỏi: “Cô Bạch, xe của đại tướng đột nhiên dừng lại, chúng ta vượt qua anh ấy tiếp tục đi về phía trước, hay là bây giờ dừng lại đây?”

Cô đóng cửa lại, sải bước chân không được kiên định lắm đi đến trước mặt Kiều Huyền Thạc.

Hai người cách xa nhau một mét, Bạch Nhược hy liền dừng bước lại, ngửa đầu nhìn anh đứng hứng sáng, ánh đèn xe chiếu rõ cảm xúc trên khuôn mặt tuấn tú của anh, có thể nhìn ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt cũng mang theo xa cách.

“Anh Ba” Giọng Bạch Nhược Hy mềm mại, mở miệng trước.

Kiều Huyền Thạc im lặng, không có trả lời cô, chỉ lẳng lặng nhìn cô không nói một lời.

Bạch Nhược Hy căng thẳng lén vò góc áo, lại đi lên một bước, lấy dũng khí hỏi: “Em đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh, cũng gửi rất nhiều tin nhản cho anh, vì sao anh đều không để ý đến em?”

“Đây chẳng phải điều em muốn sao?” Kiều Huyền Thạc cất giọng khàn khàn cuốn hút trầm thấp.

Bạch Nhược Hy lắc đầu: “Chúng ta…”

“Nếu như chúng ta là anh em, giống như lời em nói, cả đời không qua lại với nhau, vậy thì tìm anh làm gì chứ?”

*Thế nhưng chúng ta vẫn còn một tia hi vọng, có khả năng không phải mà..” Cô còn chưa nói xong, Kiều Huyền Thạc lập tức cất ngang.

“Bạch Nhược Hy, anh hỏi em một lần nữa, rốt cuộc em có yêu anh không?”

Bạch Nhược Hy vội gật đầu, rất chăm chú: “Có, em có”

“Yêu bao nhiêu?” Kiều Huyền Thạc nhíu mày, hỏi lại, sắc mặt càng tối hơn.

“..” Bạch Nhược Hy ngẩn cả người, không.

biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào.

Kiều Huyền Thạc cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, kìm nén tâm tình buồn bực, hai người im lặng, một lúc sau anh nhìn về phía Bạch Nhược Hy, đối mặt với ánh mắt bất an của cô, gân từng chữ: “Em không nói nên lời, anh nói giúp em vậy. Em giống những người phụ nữ khác, thích hào quang trên người anh, sùng bái, ngưỡng mộ, yêu thích, có khả năng cũng có một chút yêu tôi, thế nhưng em không thật sự yêu con người anh”

“Không phải, em…”

“Đừng chối nữa, anh cảm thấy tình yêu không phân biệt tuổi tác, quốc gia, gi: thậm chí huyết thống, em hiểu không?”

Cô hiểu, đương nhiên cô hiểu.

Khi anh nói câu: chỉ mong chưa từng quen biết cô, cô đã hiểu, nỗi đau lòng đó khiến cô rất khó chịu.

Trái tim Bạch Nhược Hy nhói đau, cô căng thẳng đi lên đưa tay muốn cầm ngón tay anh, muốn xin anh tha thứ, nhưng vừa tới gần, anh đã đút tay còn lại vào túi quần, không muốn cho cô cầm lấy.

Tay của cô giơ ra giữa không trung, ánh mắt dừng lại trên túi quần anh, trái tim lại chìm đảm lần nữa.

Qua một lúc, Bạch Nhược Hy chậm rãi bỏ tay xuống, ngửa đầu nhìn anh, nở nụ cười bình thản, giọng dịu dàng nững nịu mở miệng: “Anh Ba, anh hãy tin em, em thật sự rất rất yêu anh, em xin lỗi vì những lời lúc trước, anh có thể đừng nóng giận được không, bất kể kết quả như thế nào, em không muốn rời khỏi anh, muốn vào địa ngục, vậy thì cùng vào đi, em không quan tâm những thứ đó nữa.”

“Em quan tâm” Kiều Huyền Thạc nói xong, lập tức quay người rời đi, dưới đôi lại hiện vẻ mừng rỡ vui sướng, khóe môi mỉm cười, nhưng nhanh chóng che đi không để lại dấu vết.

Bạch Nhược Hy vội vàng bước tới trước mặt anh, căng thẳng giữ chặt cánh tay của anh, thở vội, nôn nóng nói: “Đúng, em quan tâm, em quan tâm quan hệ không bình thường giữa chúng ta, thế nhưng em càng quan tâm anh hơn, anh Ba, anh đừng như vậy, anh không để ý đến em, mấy ngày nay em khó chịu muốn chết. Em… em…”

Khó chịu? Vậy đã khó chịu, có từng nghĩ đến trái tìm anh đau đớn nhường nào không?

Kiều Huyền Thạc khẽ nhướng mày, nhếch khóe môi, thì thầm: “Trở về nghĩ cho thông suốt đi, đừng nhất thời xúc động chạy tới nói với anh mấy câu này.”

Bạch Nhược Hy mếu máo, trái tim nhói đau, áp trán vào cánh tay anh, lay nhẹ cánh tay của anh, giọng yêu kiều nghẹn ngào: “Anh Ba, đừng giận được không? Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tha thứ cho em có được không?”

Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt thâm thúy, cười như không cười nhếch khóe môi tà mị, nhìn mái đầu đen bóng của cô tựa vào cánh tay anh.