Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 230




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mình xin lỗi các bạn vì lâu nay không lên truyện, thực ra trang truyen.one của mình rất ít độc giả đọc truyện này, mà edit một chương mất 1 tiếng. Trong khi đó các tráng web khác lấy nội dung của mình về đăng lên lại đứng trên mình. Mình rất mong các bạn ủng hộ để team truyện one có tinh thần edit tiếp bằng cách truy cập trực tiếp vào Truyen.one hoặc tìm ngọn sóng tình yêu truyen one nhé. Mình mong các bạn vẫn luôn ủng hộ mình. Cảm ơn các bạn.

Gửi các bạn trang web khác. Đây là truyện do team của mình edit, các bạn lấy cũng được nhưng phải đăng sau mình hai chương, chứ gì đâu mà mình vừa đăng xong chưa đầy hai phút là các bạn đã copy về trang của mình từ A-Z.

 

Chương 230

“A …”

Một tiếng thét chói tai vang lên trong phòng tắm chật hẹp.

Bạch Nhược Hy sợ hãi đứng dậy và quay người bỏ đi.

Nhưng cô đã quên rằng cô đã kéo chiếc quần nhỏ của mình đến đầu gối, khi cô vừa bước nhanh chân, cô đã bị sẩy chân và ngã xuống sàn ướt.

“A”

Bạch Nhược Hy đau đến nỗi không thể hét lên, chỉ có một tiếng hét đau đớn phát ra từ cổ họng cô.

Ngực cô đập trên sàn nhà cứng ngắc, nhưng sàn nhà không thương tiếc đè ép sự sung mãn của cô đến đau đớn.

Cô cau mày vì đau, các nét mặt vặn vẹo vào nhau.

Kiều Huyền Thạc thấy cô hoảng sợ ngã xuống, lập tức kéo một chiếc khăn tắm lớn, đi đến và ngồi xổm xuống đỡ cô.

Cô đưa tay chậm rãi sờ lên ngực nhẹ nhàng đỡ lấy, đau đến mức nước mắt chảy ra, khuôn miệng phẳng lặng khẽ run lên, vừa khóc vừa xấu hổ.

Khi Kiều Huyền Thạc nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, anh rõ ràng là rất đau khổ, nhưng anh không thể không cười.

Anh phải dằn lòng để tiếng cười của mình không phát thành tiếng, nhìn dáng cô rất đáng thương và đáng yêu, và hỏi bằng một giọng thấp: “Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy em khỏa thân, tại sao em phản ứng rất mạnh mẽ như vậy?”

“Em,… ” Khuôn mặt Bạch Nhược Hy nóng bừng bừng, ánh mắt xấu hổ của cô càng soi chiếu vào trái tim anh.

Không thể im lặng thêm được nữa, cô lo lắng ngẩng đầu lên, tức giận hỏi: “Tại sao anh lại tắm trong nhà em? Làm sao anh lại vào được? Anh …”

“Anh đưa em về.” Huyền Thạc trả lời.

Bạch Nhược Hy lùi lại một bước, hất cánh tay anh ta ra: “Vậy thì… Em vào nhà rồi, sao anh không về luôn đi?”

Khuôn mặt Kiều Huyền Thạc trở nên nặng nề, cô thẳng thắn đuổi làm anh rất bực mình, anh lấy tay vén mái tóc ngắn ướt nhẹp lộn xộn, dửng dưng đáp lại: “Muộn rồi, không có xe.”

Nói xong anh xoay người bỏ đi không quan tâm đến thái độ của cô.

Bạch Nhược Hy sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp.

 

Kiều Huyền Thạc đi ra khỏi phòng tắm và đóng cửa lại bằng tay.

Trái tim bình lặng bị một tảng đá lớn, rất nặng đè lên.

Anh khó chịu đến mức tức ngực, hơi thở như bị dao sắc cứa vào.

Kiều Huyền Thạc đi tới đứng trước giường lớn, nhìn quanh rồi rời phòng đi đến đại sảnh, chiếc ghế sô pha dành cho hai người trong đại sảnh rất dễ thương, nhưng quá nhỏ để có thể phù hợp với chiều cao 1,82 mét của anh.

Sau khi đứng trong sảnh một lúc, anh lại bước vào phòng.

Giường là giường đôi.

Không chút do dự, Kiều Huyền Thạc chạy đến giường lớn và nằm xuống.

Khăn trải giường đâm vào làn da phía sau làm anh đau đớn.

Anh quay người nằm xuống giường, nhắm mắt lại.

Chiếc giường lớn thoải mái tràn ngập hương thơm của cơ thể Bạch Nhược Hy, trên giường vẫn còn lưu lại nhiệt độ của cô, nằm ở trên giường mềm mại, cảm giác cô đang ở trong vòng tay anh và dưới thân anh.

Trái tim đau đớn cảm thấy tốt hơn một chút.

Mấy tháng nay anh chưa từng có một đêm ngon giấc, mỗi lần lên giường đều rất nhớ cô, đến nửa đêm cũng không ngủ được.

Ngàn vạn lần trong mộng đều là hình bóng của nàng.

Đây là lần đầu tiên anh đến giường, ngửi thấy mùi thơm của cô, và chìm vào giấc ngủ một cách yên bình, nhanh chóng và mãn nguyện.

Bạch Nhược Hy bước ra sau khi tắm trong phòng tắm và thay bộ đồ ngủ vì quần áo ướt và còn hơi say.

Cô biết rằng Kiều Huyền Thạc vẫn chưa rời đi.

Nhưng cô không biết rằng người đàn ông này vẫn đang ngủ trên giường của cô.

 

Thời điểm đi ra cửa, cô sững sờ, nắm chặt tay đột nhiên lao tới, “Anh ơi, anh …” Khi đến gần mép giường, cô sững sờ, giọng nói tức giận đột ngột dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trời ơi, làm sao cô ấy có thể quên được việc Kiều Huyền Thạc vẫn còn thương tích trên người, cô sao có thể nhẫn tâm quên đi được?

Nếu không có anh, vết sẹo đỏ sẽ hằn trên mặt và trên cơ thể cô.

Trái tim Bạch Nhược Hy dịu đi ngay lập tức.

Đau khổ nhìn chằm chằm vào bóng lưng hào phóng của người đàn ông trong vài giây, cô lập tức quay người và lao ra khỏi phòng.

Một phút sau, cô tìm thấy hộp thuốc từ phòng khách.

Cô đặt hộp thuốc lên bàn đầu giường, tìm được lọ thuốc mỡ, leo lên giường, quỳ xuống bên cạnh Kiều Huyền Thạc, vội vàng mở nắp, bóp thuốc mỡ lên đầu ngón tay, chạm vào tấm lưng đỏ ửng của anh.

Cô bôi thuốc cho anh cẩn thận, đau khổ thở dốc, nhưng vẫn không thể giảm bớt đau đớn trong lòng.

Sắc mặt cô lo lắng đến mức tối sầm lại, cô lo lắng anh sẽ đau, sát thuốc mỡ xong lần một, co lại tiếp tục làm lần ahi, chỉ mong anh mau khỏi.

Người đàn ông cảm thấy mát mẻ và thoải mái trong giấc ngủ khi cô bôi thuốc vòng quanh lưng.

Anh không cử động, mắt khẽ mở.

Lúc này, anh có thể cảm nhận được rõ ràng đầu ngón tay của Bạch Nhược Hy đang lướt nhẹ trên lưng mình.

Hơi lạnh, dịu dàng vuốt ve làn da anh.

Trái tim lại dâng trào, tế bào toàn thân sung huyết mà kích động, luồng nhiệt nóng không thể giải thích được truyền anh hắn dọc theo đầu ngón tay của nàng, làn da lang thang trước kia bừng lên ngọn lửa dần dần lan tràn.

Trong căn phòng yên tĩnh và ánh sáng dịu nhẹ, hơi thở của hai người trở hỗn loạn nhưng lại rất nhỏe nhẹ.

Anh rất tỉnh táo, trái tim bình lặng của anh hơi đau.

Anh mong giây phút này sẽ tạm dừng, giây phút này sẽ không trôi qua, sẽ là cả đời.

Anh không muốn nhiều, anh chỉ muốn một thứ hạnh phúc bình thường và bình yên.

Cho dù vết thương có đau, có cô bên cạnh, sẵn sàng vuốt ve vết thương cho anh, anh có thể chữa lành mọi nỗi đau ngay lập tức.

Anh sẽ không cô đơn nếu nửa đêm cô vẫn ở bên.

Anh ấy có thể chịu đựng mọi thứ, chịu đựng cô ấy không yêu mình, chịu đựng những người đàn ông khác trong lòng cô, chịu đựng sự phản bội của cô ấy, điều đó không quan trọng.

Giữ được cô ấy thật khó, thật khó.

Tim hanh đau đến tận cùng, anh chậm rãi chống nửa người lên.

Bạch Nhược Hy sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đột ngột tỉnh dậy.

“Anh Ba, lưng anh đang đau, để em bôi thuốc …” Nhược Hy chưa kịp nói hết câu, anh đột nhiên chống nửa người lên, trực tiếp đè lên vai cô, ném cô xuống giường, hôn lên môi cô.

“Hả?” Bạch Nhược Hy giang hai tay ra, cầm thuốc mỡ trong khi đầu ngón tay vẫn còn dính thuốc.