Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 183




Kiều Huyền Hạo đang rửa ly, nghe thấy điều này  toàn thân cứng đờ. Kiều Huyền Hạo không thể cười vào lúc này, và trong lòng rất  phức  tạp .

 

Anh ta đã thử rất  nhiều cách và dùng rất  nhiều  thủ  đoạn, thậm chí là đe dọa, cướp giật, uy hiếp cũng không thể cướp lại Bạch Nhược Hi.

 

Sau khi từ bỏ hoàn toàn, anh chọn cách cướp tất cả cổ phần của Kiều  Huyền  Thạc, anh đã không làm gì cả nhưng họ lại ly hôn.

 

Anh không thể chịu đựng thêm được nữa, và tâm trạng phức tạp của anh rất khó chịu.

 

“Tôi vừa tới gặp luật sư để làm thủ tục ly hôn. Ngày mai tôi tớ lấy giấy chứng nhận ly hôn.” Bạch Nhược Hi không có cảm giác gì dường như đang nói về chuyện của người khác.

Kiều Huyền Hạo đặt ấm trà xuống, ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Hi và nhìn vào mắt cô.

 

Lúc này, anh đang quan sát rất nghiêm túc, nhưng anh không nhìn thấy bất kỳ dấu vết cảm xúc nào trong mắt Bạch Nhược Hi, ánh mắt của  cô khiến Kiều Huyền Hạo cảm thấy kỳ lạ.

 

Cô trở nên thâm thúy, không còn như trước nữa, làm người ta không  thể  nhìn thấu tâm can của cô, Bạch Nhược Hi như vậy khiến anh cảm thấy ghê gớm.

 

“Tại sao lại ly hôn” anh ta âm trầm hỏi.

 

Bạch Nhược Hi mím môi cười:“Chúng em không còn hợp nhau nên ly hôn, không phải là chuyện bình thường sao?”

“ Trước đây……” Kiều Huyền Hạo chưa kịp nói xong thì bị ngắt lời.

 

“Anh hai, đừng nói với ai là hôm nay em tìm anh.” Bạch Nhược Hi ngắt lời để  tránh  đi   những câu hỏi .

 

Kiều Huyền Hạo thở dài thườn thượt và tiếp tục pha trà. “Nói chuyện thôi, tôi có thể làm gì?”

 

Bạch Nhược Hi đưa tay về phía Lam Tuyết, Lam Tuyết nhanh chóng lấy trong túi ra một tập tài liệu.

 

Bạch Nhược  Hi đưa tài liệu cho Kiều Huyền Hạo, sốt sắng: “Anh hai, đây là tài liệu ly hôn. Em đã in ra, muốn mượn anh một  ngàn  vạn.”

 

Kiều Huyền Hạo rót trà, cầm lấy văn kiện đặt trước mặt anh. Sau đó đưa cho Bạch Nhược Hi và Lam Tuyết.

 

“Cảm ơn.” Hai người nhận lấy trà và đồng thanh cảm ơn.

 

Kiều Huyền Hạo liếc nhìn tài liệu trên bàn, không khỏi vội vàng: “Nếu ly hôn với chú ba, em sẽ chia một nửa tài sản của chú ấy, bất kể em nói thế nào cũng chỉ hơn mấy chục triệu. Em hẳn là chưa điều tra kỹ càng tài sản của và thu nhập của anh ấy. ”

 

Bạch Nhược Hi biết rằng Kiều Huyền Thạc rất giàu, dựa vào việc anh ta có rất  nhiều cổ phần của tập đoàn Kiều  thị  nên anh ta có đủ của cải để nuôi cô.

 

Bạch Nhược Hi giải thích: “Em từ bỏ tài sản của anh ấy, chỉ cần anh ấy cho em một món đồ trang sức.”

 

Kiều Huyền Hạo tao nhã nhấp một ngụm trà, suy tư một chút rồi hỏi: “Mười triệu không phải là nhiều, nhưng cũng không phải là số tiền nhỏ. Em cần làm gì?”

 

Bạch Nhược Hi kiên quyết nói: “Mua lại xí nghiệp   Băng Hoàng.”

 

Kiều Huyền Hạo suýt chút nữa phun trà, sặc nước trong miệng đến khi ho khan. Anh ta xoa dịu cơn tức giận, nhìn Bạch Nhược Hi, tức giận hỏi: “Em có biết làm ăn buôn  bán  gì  không?  Tập đoàn Băng  Hòang là xí nghiệp hạng nặng không, bây giờ cho không còn không ai muốn , em còn bỏ tiền ra mua”

Bạch Nhược Hi không lo lắng, Vươn tay đẩy tài liệu, rất thành khẩn: “Anh hai, tôi đã điền đầy  đủ  thông  tin, anh không cần lo lắng rằng tôi không đủ khả năng. Tôi đã mua lại công ty một thời lừng lẫy trên thế giới. Em đương nhiên có kế hoạch của em, vì vậy anh đừng lo lắng.”

 

“Em nên  suy nghĩ  lại.” Kiều Huyền Hạo cau mày nhìn cô.

 

Bạch Nhược Hi cười tự tin lắc đầu: “Tôi thậm chí đã nghĩ đến tên công ty. Nó tên là tập đoàn Vĩnh Hằng.”

 

Ánh  mắt Bạch Nhược Hi lấp  lánh, vẻ đẹp tự tin tràn ngập trên cơ thể cô.

 

Bạch Nhược Hi đơn giản và dứt khoát như vậy khiến anh cảm thấy cô  càng  hấp dẫn hơn, nhưng sự xa lạ này cũng khiến anh sợ.

 

Một  ngàn  vạn đối  với  Kiều Huyền Hạo  là  không nhiều.

Anh đưa lại  giấy biên lai cho Bạch Nhược Hi nói: “Em giữ  lại giấy này đi . Anh không cần.”

 

Bạch Nhược Hi không nhận lại, nghiêm túc nói:” Em không muốn mắc nợ ân huệ nữa. Nếu anh hai không chấp nhận, thì em sẽ vay ngân hàng hoặc vay nặng lãi, và tôi không tới tìm anh hai.”

 

“Em” Kiều Huyền Hạo cáu kỉnh, tính khí bướng bỉnh của Bạch Nhược Hi trở thành vũ  khí uy hiếp anh.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one

“Anh hai không tính lãi cho em, đây đã là ân huệ lớn nhất đối với em rồi, anh đừng cảm thấy nặng nề khi cho em vay tiền. Khi công việc kinh doanh của em phát triển, em vẫn cần sự giúp đỡ của anh hai.”

 

Bạch Nhược Hi đã  nói như  vậy  làm cho  Kiều Huyền Hạo không thể phản bác, liền ký tên vào biên lai, một bản đưa cho Bạch Nhược Hi, bản còn lại là anh giữ.

 

Sau đó anh điền vào một tờ séc một ngàn vạn từ trên bàn đưa cho Bạch Nhược Hi.

 

Cô rất biết ơn  Kiều Huyền Hạo , lịch sự cảm ơn, sau khi mượn tiền lập tức tìm cớ rời đi, cô không có tâm trạng để nói về quá khứ nữa, nói về quá khứ sẽ chỉ khiến tâm trạng của cô trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

 

Bạch Nhược Hi mở tài khoản trong ngân hàng, gửi tiền rồi cầm lấy thẻ. Cô đến thẳng đại lý xe hơi, cùng Lam Tuyết mua xe, hai người đổi chỗ ở, dọn ra khỏi căn nhà cũ sắp phá bỏ, chuyển đến một căn hộ lớn hơn.

 

Ba ngày sau, một tin tức tài chính gây chấn động cả nước.

 

Băng  Hoàng, một công ty lớn thịnh vượng thế giới đã  bị thu mua,thực ra công ty này chẳng  qua chỉ  là  một  vỏ ốc vốn đã nợ nần chồng chất.Vậy mà có người dám bỏ tiền ra thu mua, ai xem tin tức cũng phải thán phục và chờ xem kết quả.

Băng  Hoàng từng là một công ty lớn, một số lãnh đạo công ty đều đã vào tù, và công ty này đã đứng trước bờ vực phá sản.

 

Ngay sau khi tin tức được đưa ra, tên công  ty đã được đổi thành Vĩnh hằng.

Cả thế giới kinh doanh đang theo dõi tin tức. Một số người muốn tìm sự sống trong đó. Với tâm lý đã xem phim thì phải xem đến đoạn kết thúc.

 

Điều khiến ai cũng phải ngạc nhiên  là người đứng ra mua lại công ty này hóa ra lại là một phụ nữ chưa từng kinh doanh, chưa có kinh nghiệm quản lý tài chính, mới vào nghề.

 

Điều này đã trở  thành trò cười của  nhiều doanh nhân sau bữa tối. Họ không thể bỏ dở câu chuyện về Vĩnh Hằng .

 

Giữa sự chế giễu của người khác, Vĩnh Hằng hoạt động trở lại, một tuần sau lại thông báo và tổ chức cuộc họp đấu giá.

 

Cuộc họp báo vừa ra mắt, lại dấy  lên  một  loạt  tin tức . Trong một làn sóng, Bạch Nhược Hi đem một vật  ra  đấu  giá  nhưng  chẳng  ai  ngờ  đó  là “Sợi dây chuyền vĩnh cửu” huyền thoại.

 

Điều này đã khiến giới nhà giàu và một số người giàu có yêu thích sưu tập đồ cổ háo hức di chuyển, thậm chí còn khiến cả trong và ngoài nước báo động.

 

Tin tức  trên  trang  đầu  đều  là  về tập đoàn Vĩnh Hằng. Bạch Nhược Hi đã khiến cổ phiếu của công ty tăng giá mà không cần nỗ lực nào.

 

Vào thời điểm nguy hiểm này, cô đã sa thải tất cả nhân viên cũ của công ty ban đầu và tuyển dụng một nhóm nhân viên mới.

 

Loại hình doanh nghiệp này có ít nhất hàng nghìn nhân viên, và một động thái lớn như vậy đã gây ra một sự chấn động ở Tịch  Quốc .

Phong cách thanh cao của cô ấy hoàn toàn khác với tính cách của cô ấy, nhưng nó cũng tạo ra hiệu ứng rất tốt.

 

Trong khoảng thời gian ngắn, Vĩnh  Hằng đã trở thành một ngôi sao của các công ty, với hiệu quả quảng cáo quy mô lớn mà không mất phí quảng cáo nào.

 

Mùa xuân tràn đầy, và trái đất như trẻ lại.

 

Trong lúc đó  tại  Kiều thị . Kiều  Nhất Hoắc lo lắng chạy vào phòng ông Kiều , đóng cửa lại và hét lên: “Ba, Vĩnh Hằng là Vĩnh Hằng.”

 

Ông Kiều đeo kính đang  đọc sách, dựa vào ghế tựa, nhìn điện thoại trong tay, bình tĩnh nói: “Tôi  biết  rồi. Tôi đang xem tin tức. ”

Kiều  Nhất  Hoắc  bước đến bên ông lão ngồi xuống, cười thật sâu, nheo mắt ranh mãnh:“ Sau khi tìm kiếm Vòng cổ Vĩnh Hằng lâu như vậy, cuối cùng nó cũng xuất hiện. Hóa ra là cô gái Bạch Nhược Hi, người mà hắn đã bắt được lần trước. hắn thật sự bị cô ta lừa gạt.”

 

Ông lão tháo kính ra, đặt điện thoại xuống, xoa xoa thái dương, ôn tồn lẩm bẩm:“ Cô ta mua lại công ty chúng ta từng rửa tiền, cô ta có kế hoạch gì?”

 

“Người phụ trách đang ngồi tù, cô ta dám mua công ty vỏ rỗng, ắt hẳn là một lũ não tàn.”

 

Kiều  Nhất  Hoắc  cười: “Cô ta biết sợi dây chuyền vĩnh cửu nguy hiểm, Vậy mà  cô ta còn dám đưa ra bán đấu giá. Đây đơn giản là một kẻ ngốc.”

 

Ông Kiều lo lắng thì thầm:” Con nghĩ cô ấy là một kẻ ngốc, còn ta thì lại nghĩ cô ấy dũng cảm và mưu lược, thậm chí là khôn khéo. ”

 

” Làm sao ba biết  được” ? Kiều  Nhất  Hoắc cúi người lại gần mà hỏi.