Ngọn Sóng Không Tên

Chương 20: Chuyện riêng




Cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập của bọn họ vang lên trong căn phòng này.

Hai người nằm rất gần nhau, gần đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực đối phương, từng tiếng thình thịch vang lên, vừa nặng nề lại vừa nhanh.

Bàn tay Lương Tây Kinh to rộng, khi anh đặt tay lên ngực Thi Hảo, dù cách lớp áo mỏng cô cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của lòng bàn tay anh.

Nghe thấy lời anh nói, Thi Hảo không nhịn được dùng chân đạp anh một cái dưới chăn: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh lên tiếng đáp lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào gương mặt đang bắt đầu ửng đỏ của cô. Anh uể oải trả lời: “Thư ký Thi có gì chỉ bảo?”

Thi Hảo đẩy tay Lương Tây Kinh ra, cực kỳ xấu hổ nói: “Anh có thể đứng đắn chút không hả?”

Lương Tây Kinh mỉm cười, lại gần cô cong cong khóe môi nở nụ cười, sau đó trở mình, mũi kề mũi với Thi Hảo: “Thế nào mới được coi là đứng đắn?”

Thi Hảo ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Sau khi im lặng mấy giây, Thi Hảo cố gắng bình tĩnh trở lại khống chế trái tim đang đập nhanh của mình, cô nhìn sang chỗ khác: “Dù sao cũng không phải giống như anh bây giờ.”

“...”

Lương Tây Kinh cảm thấy vô cùng thú vị khi chứng kiến dáng vẻ trốn tránh của cô.

Anh nghiêng nghiêng đầu, thu hẹp khoảng cách giữa hai người họ.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào gương mặt đang ửng hồng của Thi Hảo, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu: “Anh…”

Cô ngước mắt lên nhìn về phía anh.

Ánh mắt Lương Tây Kinh đã ẩn chứa dục vọng nhưng anh vẫn không hành động gì: “Anh thế nào?”

Thi Hảo biết anh cố ý làm vậy, cô nhẫn nhịn một lúc nhưng khi thấy dáng vẻ có phần đắc ý của anh, cô lại chủ động vươn tay vòng qua ôm lấy cổ anh, mập mờ nói: “... Muốn hôn thì nhanh hôn đi.”

“...”

Ngay khi cô vừa nói dứt lời, Lương Tây Kinh đã thuận thế hôn lên môi Thi Hảo, đôi môi cô hé mở, mặc cho đầu lưỡi anh ra vào hôn sâu hơn.

Hai người cứ môi lưỡi dây dưa với nhau trong chăn một lúc, chưa được bao lâu đã nóng nực đến mức mồ hôi nhễ nhại.

Đến lúc Thi Hảo cảm thấy không thở nổi nữa, cô mới dùng tay đẩy bả vai Lương Tây Kinh ra.

Lương Tây Kinh hiểu ý cô, lui về phía sau, đôi mắt chất chứa ý cười nhìn Thi Hảo đang há miệng hít thở: “Sao em còn chưa học được cách lấy hơi thế?”

Thi Hảo trừng mắt nhìn anh.

Lương Tây Kinh cong môi, chờ Thi Hảo hít thở đủ không khí trong lành rồi, anh lại giữ cằm cô rồi kéo cô vào lòng mình lần nữa, lại hôn lên môi cô.

Suốt cả buổi chiều, hai người chỉ ở yên trong phòng không thèm đi đâu.

Nhưng cũng giống như trước đây, họ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn mà chỉ hôn nhau thôi.

Nhưng dù chỉ hôn nhau cũng khiến toàn thân Thi Hảo trở nên mềm nhũn, tê dại. Trong một giây phút nào đó, cô cảm thấy thân thể này như không phải của mình vậy.

Lúc kết thúc, Thi Hảo đã kiệt sức, mệt bở hơi tai.

Lương Tây Kinh thấy cô mệt mỏi như vậy lại buồn cười: “Em có muốn ngủ một lát không?”

Mi mắt Thi Hảo khẽ run lên, màu đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất.

Cô “Ừm” một tiếng, sau đó dụi mặt vào lồng ngực Lương Tây Kinh: “Em chợp mắt nửa tiếng đã.”

Nếu ngủ lâu quá thì cô sợ buổi tối không ngủ được.

Lương Tây Kinh lên tiếng trả lời, đưa tay vén lọn tóc rơi hai bên má cô ra sau tai: “Em ngủ đi, lát nữa đến giờ anh gọi em dậy.”

Thi Hảo từ từ nhắm hai mắt lại, ngửi hương thơm lành lạnh trên người anh, rất nhanh cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau khi thấy cô đã ngủ thiếp đi, Lương Tây Kinh mới vào phòng tắm rửa mặt, kìm nén dục vọng khô nóng đang dâng lên trong người mình, sau đó anh mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

-

Thời gian nghỉ ngơi luôn trôi qua rất nhanh.

Thi Hảo cảm thấy mình còn chưa kịp xốc lại tinh thần mà thứ hai đã đến.

Mười giờ sáng thứ hai, Hội nghị thượng đỉnh tài chính tổ chức tại thành phố Bình chính thức được khai mạc. Đây không phải lần đầu tiên Thi Hảo tham gia Hội nghị thượng đỉnh tài chính cùng Lương Tây Kinh nhưng mấy lần trước cô không tham gia toàn bộ mọi hoạt động hội nghị diễn ra.

Thông qua hội nghị thượng đỉnh tài chính này, người tham gia có thể học tập được rất nhiều điều, cũng có thể quen biết rất nhiều người.

Người Lương Tây Kinh dẫn theo tham gia hội nghị lần này ngoài Thi Hảo ra thì còn có Dương Cao Phi.

Tối hôm qua Dương Cao Phi mới đến đây.

Đến địa điểm tổ chức hội nghị, Thi Hảo chào hỏi Ôn Ỷ đã đến đây từ sớm, sau đó bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho hội nghị.

Cô là thư ký của Lương Tây Kinh nên số người và việc cô phải nhớ cũng khá nhiều.

Quy mô của Hội nghị thượng đỉnh tài chính tổ chức tại thành phố Bình năm nay không phải quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ. Những người được mời đến tham dự đều là những nhân vật đứng đầu trong từng ngành nghề, trong số đó có không ít đồng nghiệp cùng ngành Thi Hảo đã từng gặp, đã từng làm việc chung.

Sau khi người điều hành thuộc ban tổ chức Hội nghị thượng đỉnh tài chính đọc diễn văn khai mạc, hội nghị thượng đỉnh chính thức bắt đầu.

Lúc này, Thi Hảo cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi.

Sau khi tìm được chỗ ngồi của mình dưới sân khấu rồi ngồi xuống, Thi Hảo trò chuyện dăm ba câu với Dương Cao Phi.

Khi hai người đang nói chuyện với nhau, bên cạnh chợt thoang thoảng mùi nước hoa ngọt ngào nồng nặc.

Thi Hảo còn chưa kịp liếc mắt sang nhìn xem là ai thì Tiền Tĩnh Hà đã ngồi xuống chỗ cạnh cô trước: “Thư ký Thi, tổng giám đốc Lương là người phát biểu thứ mấy vậy?”

“...”

Trước câu hỏi của cô ta, Thi Hảo có chút bất ngờ nên hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cô Tiền.”

Bắt đầu từ lúc Tiền Tĩnh Hà ngồi xuống, ánh mắt cô ta đã nhìn chằm chằm vào Lương Tây Kinh đang đứng trên sân khấu, cho dù Thi Hảo có chào hỏi cô ta thì cô ta cũng không thèm nhìn cô lấy một lần.

Thi Hảo gọi cô ta một tiếng, sau đó dùng giọng điệu giống như đang giải quyết việc chung trả lời Tiền Tĩnh Hà: “Tôi không rõ lắm.”

Nghe thấy câu trả lời của cô, Tiền Tĩnh Hà nhíu mày: “Không rõ lắm? Những chuyện như thứ tự phát biểu này không phải đều đã sắp xếp trước rồi sao?”

Lúc cô ta bảo ba cô ta cho vé vào cửa thì cô ta đã cố ý hỏi nên biết chuyện thứ tự phát biểu đều có sắp xếp.

Thi Hảo kiên nhẫn giải thích với cô ta: “Đúng là có sắp xếp trước nhưng không cần phải cứ nghiêm túc phát biểu theo thứ tự như vậy.”

Những người ngồi trên sân khấu đều là những nhân vật ngang tài ngang sức có sức ảnh hưởng như nhau, ngoại trừ người đọc diễn văn khai mạc tổng kết ra thì những người khác cũng không quá quan tâm đến thứ tự phát biểu của mình là thứ mấy.

Nghe xong lời giải thích của Thi Hảo, Tiền Tĩnh Hà hừ lạnh một tiếng rồi giở giọng giễu cợt: “Tôi còn tưởng một hội nghị tập trung những nhân vật đình đám như thế này sẽ rất quy củ nữa chứ, không ngờ cũng lộn xộn như vậy.”

“...”

Khóe môi Thi Hảo giật giật, cô liếc mắt nhìn cô ta một cái nhưng cuối cùng cũng nuốt xuống lời nói đã đến bên đầu lưỡi về bụng.

Cô so đo với Tiền Tĩnh Hà làm gì?

Hai người ngồi cạnh nhau, Thi Hảo nhìn người đang ngồi trên sân khấu.

Hôm nay Lương tây Kinh mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may tinh xảo, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, lông mày sắc bén. Cho dù anh chỉ ngồi im ở đó thôi nhưng khí chất mạnh mẽ toát ra từ con người anh cũng đủ khiến người khác không thể nào bỏ qua được.

Lúc Lương Tây Kinh lên sân khấu, Thi Hảo đã để ý thấy có không ít phụ nữ có mặt trong hội trường này nhìn chăm chú vào anh, trong ánh mắt của họ đều là vẻ vui mừng, thậm chí là hâm mộ.

Anh có sức hấp dẫn như vậy sao.

Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Thi Hảo, Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên, liếc mắt nhìn sang chỗ cô đang ngồi.

Trong khoảnh khắc anh nhìn sang chỗ cô, Thi Hảo cảm thấy vẻ cuốn hút lạnh lùng toát ra từ con người anh giảm đi vào phần.

Hai người nhìn nhau từ xa.

Vài giây sau, hai người họ ăn ý nhìn sang chỗ khác.

Thi Hảo vừa chuyển sự chú ý từ anh sang người khác, Tiền Tĩnh Hà ngồi bên cạnh cô đã mở miệng nói: “Tôi còn tưởng tổng giám đốc Lương không để ý thấy tôi ngồi đây nữa chứ.”

Thi Hảo chợt thầm giật mình trong lòng, chợt hiểu ý của Tiền Tĩnh Hà.

Cô ung dung chớp mắt, không lên tiếng đáp lời.

Đợi một lúc vẫn không thấy Thi Hảo lên tiếng nói chuyện với mình, Tiền Tĩnh Hà dùng cánh tay huých nhẹ vào tay cô: “Thư ký Thi.”

Thi Hảo rũ mắt, nhìn phóng viên đứng lên chuẩn bị từ sớm ở đằng xa, dịu dàng nói: “Cô Tiền, Hội nghị thượng đỉnh cần giữ im lặng.”

Ngay khi nghe thấy lời Thi Hảo nói, Tiền Tĩnh Hà có phần khó chịu.

Vốn dĩ cô ta định mở miệng chất vấn Thi Hảo xem chị ta nói vậy là có ý gì nhưng Dương Cao Phi ngồi bên cạnh Thi Hảo lại nghiêng đầu lườm cô ta một cái.

Tiền Tĩnh Hà thoáng dừng lại, nhớ tới lời ba mình đã nói… Dương Cao Phi là một trong những người Lương Tây Kinh tin tưởng nhất.

Tuy Thi Hảo là thư ký duy nhất của Lương Tây Kinh nhưng Lương Tây Kinh cũng không tin tưởng, thiên vị Thi Hảo nhiều như những gì mọi người thấy. Sở dĩ anh có chút quan tâm giúp đỡ Thi Hảo là vì Lương Hanh mà thôi.

Sau khi suy nghĩ cân nhắc trong lòng một lúc, Tiền Tĩnh Hà bĩu môi, tạm thời im lặng không nói nữa.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Lương Tây Kinh, sau đó lấy điện thoại ra chụp hình anh rồi gửi cho bạn thân của cô ta.

Vốn dĩ, Tiền Tĩnh Hà cũng không muốn đến đây tham dự hội nghị này.

Cô ta không vừa lòng về thái độ Lương Tây Kinh dành cho cô ta ở nhà họ Lương lần trước. Sau khi rời khỏi nhà họ Lương, cô ta cũng vẫn luôn đợi anh nói lời xin lỗi với cô ta.

Nhưng cô ta đợi hoài đợi mãi một thời gian dài cũng không thấy anh xuất hiện.

Cô ta mong muốn sớm trở về thành phố Bình, mẹ cô ta thấy cô ta cứ suốt ngày rầu rĩ không vui nên hỏi thăm cô ta vài ba câu.

Sau khi bà ta biết sơ sơ ngọn nguồn mọi chuyện, mẹ cô ta nói với cô ta rằng đàn ông bất kể là ai đều ưa sĩ diện, huống chi người như Lương Tây Kinh. Quan hệ giữa cô ta và anh bây giờ vẫn chỉ là do người lớn trong nhà giới thiệu làm quen, vẫn chưa được coi là bạn bè trai gái, người có địa vị thân phận như Lương Tây Kinh thì sao lại có thể dễ dàng xin lỗi người khác chứ.

Xin lỗi thì chẳng khác nào thừa nhận sai lầm của mình.

Cô ta tự tiện vào phòng của Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh bảo cô ta đi ra ngoài cũng không có gì sai.

Cuối cùng, Tiền Tĩnh Hà cũng bị mẹ mình thuyết phục, quyết định đến đây thử xem..

Ngay khi nhìn thấy ánh mắt Lương Tây Kinh nhìn sang bên này, Tiền Tĩnh Hà càng cảm thấy lời mẹ cô ta nói rất có lý. Người đàn ông như Lương Tây Kinh, cô ta cần phải nắm chặt trong lòng bàn tay, cần phải chủ động hơn.

Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi vừa rồi, cô ta để ý thấy có rất nhiều cô gái có mặt trong hội trường này đều đang đổ dồn vào Lương Tây Kinh.

Nghĩ đến đây, Tiền Tĩnh Hà lại liếc mắt nhìn sang Thi Hảo ngồi bên cạnh mình.

Cô ta đảo mắt ra vẻ suy nghĩ, trong lòng đã nảy ra một ý tưởng.



Thi Hảo cũng không chú ý tới những thay đổi trong suy nghĩ Tiền Tĩnh Hà, cũng không muốn đoán xem cô ta suy nghĩ điều gì.

Sự chú ý của cô đều dành cho Lương Tây Kinh. Ngoại trừ nguyên nhân bị cảm xúc cá nhân chi phối tác động thì cô chú ý tới anh còn bởi vì cô là thư ký của Lương Tây Kinh nên lúc anh phát biểu rồi được đặt câu hỏi, Thi Hảo nhất định phải ghi nhớ từng câu từng chữ anh nói, để đề phòng tình huống không may xảy ra có thể dựa vào đó mà kịp thời trả lời.

-

Ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, phiên hội nghị buổi sáng cũng kết thúc, tất cả mọi người chuẩn bị rời khỏi đây.

Thi Hảo và Dương Cao Phi đứng dậy, đi sang bên cạnh đợi Lương Tây Kinh.

Lúc hai người họ qua đó, Tiền Tĩnh Hà cũng đi theo đứng sang bên cạnh.

Cô ta phải đợi ba mình.

Cùng lúc đó, Lương Tây Kinh đứng cách đó không xa cũng đang đi đến chỗ họ nhưng lại bị Tiền Nhạc gọi lại, nói chuyện về nội dung của hội nghị buổi sáng vừa kết thúc.

Thi Hảo đứng im nhìn hai người họ nói chuyện với nhau, bất chợt bên tai cô vang lên tiếng Tiền Tĩnh Hà: “Ba.”

Cô ta tiến lên đón hai người họ đầu tiên, khoác tay Tiền Nhạc rồi nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương, lâu rồi không gặp.”

Lương Tây Kinh gật đầu: “Cô Tiền.”

Nghe thấy xưng hô của anh, Tiền Nhạc nhận được ám thị của con gái, ông ta cười cười: “Sao hai đứa lại xa lạ như thế?” Ông ta lên tiếng nói chuyện thay con gái: “Tây Kinh, tuổi tác hai đứa cũng gần bằng nhau, cậu cứ gọi con bé là Tĩnh Hà là được rồi.”

Lương Tây Kinh còn chưa kịp trả lời, ông ta đã quay sang nói chuyện với Tần Lâm đi chung với hai người họ đến đây. Nuổi sáng anh ấy mới đến thành phố Bình, bây giờ đang đứng bên cạnh xem trò vui: “Không phải các cậu đã gặp nhau rất nhiều lần rồi sao? Sao bây giờ còn xa lạ như thế chứ?”

Một vị tổng giám đốc khác nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ cũng lên tiếng phụ họa.

Mấy người họ vừa trò chuyện với nhau vừa đi ra ngoài.

Nhóm Thi Hảo và Dương Cao Phi đi ở phía sau, cùng nhau đi về phía phòng ăn.

Đến phòng ăn, đám người Tiền Nhạc có chuyện muốn nói với anh.

Lương Tây Kinh nhìn về phía Thi Hảo và Dương Cao Phi, nhỏ giọng nói: “Hai người đi ăn cơm trước đi.”

Hai người lên tiếng trả lời rồi quay người rời đi.

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng rời đi không có một chút lưu luyến nào của Thi Hảo, Lương Tây Kinh nheo mắt lại.

Tần Lâm bỗng dưng nhìn thấy cảnh này nên lập tức nhiều chuyện hỏi anh: “Sao tôi thấy hình như bạn gái cậu không để bụng chuyện cậu ăn cơm với cô Tiền và tổng giám đốc Tiền lắm thì phải.”

Lương Tây Kinh liếc xéo anh ấy một cái, đột nhiên lại hỏi một câu khiến anh ấy không kịp trở tay: “Ôn Ỷ chính là cô bạn gái cũ khiến anh tức giận đến mức ra nước ngoài du học à?”

Tần Lâm: “...”

Hai người nói lời tổn thương lẫn nhau một lúc rồi quay trở lại chủ đề chính.

Lương Tây Kinh đồng ý ăn cơm với cha con Tiền Nhạc bởi vì thật sự có công việc cần giải quyết. Tiền Tĩnh Hà là con gái Tiền Nhạc, ông ta để con gái ngồi chung bàn ăn cơm với bọn họ, dù về tình hay về lý thì bọn họ cũng không thể từ chối được.



Ăn cơm trưa xong chính là thời gian nghỉ ngơi.

Cuộc trò chuyện bên phía Lương Tây Kinh vẫn chưa đi đến hồi kết, cũng không cần Thi Hảo và Dương Cao Phi phải có mặt nên hai người họ đã về khách sạn nghỉ ngơi trước.

Quay về phòng, Thi Hảo lập tức nằm co người lại trên ghế sofa.

Cô không muốn thay quần áo nên quyết định nằm ngủ một lát trên ghế sofa luôn.

Nhưng cô vừa nhắm mặt lại chuẩn bị đi ngủ, điện thoại lại rung lên.

Thi Hảo cố chống lại cơn buồn ngủ mà mở điện thoại lên, là tin nhắn do Lương Tây Kinh gửi đến.

Cô không đọc kỹ nội dung tin nhắn anh gửi mà chỉ bấm tắt màn hình rồi tiếp tục nghỉ ngơi.

Một lát sau vẫn không thấy Thi Hảo trả lời tin nhắn của mình, Lương Tây Kinh lấy cớ đi toilet để gọi điện thoại cho cô.

Chẳng mấy chốc, người đầu dây bên kia nhận cuộc gọi: “Alo?”

Nghe thấy giọng điệu mất kiên nhẫn của Thi Hảo, Lương Tây Kinh có phần ngập ngừng: “Em về phòng rồi à?”

Thi Hảo từ từ nhắm hai mắt lại: “Ừm.”

Lương Tây Kinh: “Em đang ngủ à?”

Thông qua giọng nói của Thi Hảo, anh có thể nhận ra sự ủ rũ mỏi mệt trong giọng nói đó. Vốn dĩ anh gọi điện thoại cho cô là định giải thích một cố chuyện nhưng lại cảm thấy dù cho anh có cố ý giải thích cho cô biết thì cũng chưa chắc cô đã để ý tới.

Vừa suy nghĩ như vậy, không đợi Thi Hảo mở miệng nói chuyện, Lương Tây Kinh đã nói: “Em ngủ đi.”

Sau khi điện thoại cúp máy, Thi Hảo mở mắt ra nhìn điện thoại, lộ ra vẻ mặt không hiểu tại sao anh lại gọi điện thoại đến để nói mấy lời đó.

Cô suy nghĩ một lát, mở Wechat ra trả lời tin nhắn của Lương Tây Kinh bằng một dấu hỏi chấm.

Lương Tây Kinh: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Thi Hảo: “... Tổng giám đốc Lương, có việc gì anh nói luôn đi.”

Lương Tây Kinh: “Việc riêng thôi, buổi tối nói cho em biết.”

Thi Hảo: “.”

-

Không có gì ngạc nhiên khi Hội nghị thượng đỉnh tài chính được đưa tin trên các phương tiện truyền thông.

Lúc Thi Hảo tỉnh dậy định đến tham gia phiên họp buổi chiều lại nhận được tin nhắn Ôn Ỷ gửi cho cô. Nội dung tin nhắn liên quan đến bài báo đưa tin về Hội nghị thượng đỉnh tài chính, trên báo có ảnh chụp nhóm Lương Tây Kinh.

Cũng chính vì bức ảnh này mà độ thảo luận của hội nghị thượng đỉnh tài chính tổ chức tại thành phố Bình năm nay sôi nổi hơn hai năm trước.

Bởi vì đã có weibo blogger cố ý khoanh tròn ảnh chụp Lương Tây Kinh và Tần Lâm trên sân khấu, đồng thời còn khoanh cả một vị tổng giám đốc trẻ tuổi khác.

Thi Hảo đọc kỹ nội dung bài viết, lúc lướt xuống dưới cô chẳng hề bất ngờ khi nhìn thấy có không ít cư dân mạng đang yêu cầu người viết bài cung cấp thêm nhiều tin tức và ảnh chụp hơn.

Trong lúc cô đang xem bài viết, tin nhắn của Ôn Ỷ lại hiện lên: “Tổng giám đốc Lương hot rồi.”

Thi Hảo không tin nói: “Có mấy trăm bình luận mà cũng được coi là hot sao?”

Ôn Ỷ: “... Lương Tây Kinh không phải người nổi tiếng, những tin tức về kinh tế tài chính như thế này trên weibo có thể có mấy trăm bình luận đã rốt tốt rồi đó.”

Thi Hảo: “Ồ.”

Ôn Ỷ: “Cậu phản ứng thế thôi sao?”

Thi Hảo: “Thế cậu hi vọng tớ phản ứng như thế nào?”

Ôn Ỷ nói với cô bằng giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Dù thế nào thì người đàn ông trên đó cũng là bạn trai cậu, phần bình luận đều đang nói muốn cởi âu phục của anh ấy xuống, xé rách áo sơ mi của anh ấy ra, còn muốn ngủ với anh ấy nữa cơ, cậu không để ý chút nào sao?”

Thi Hảo suy nghĩ một lát rồi thành thật nói: “Tớ không để ý lắm.”

Cô chỉ thấy có chút khó chịu mà thôi.

Nhìn thấy tin nhắn Thi Hảo trả lời mình, Ôn Ỷ thực sự cũng phải bắt đầu nghi ngờ… Rốt cuộc cậu ấy có thích Lương Tây Kinh không.

Bỗng nhiên, Wechat cô ấy lại nhận được tin nhắn mới.

Thi Hảo trả lời cô ấy bằng một câu thật thà khiến người ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Tớ cũng đã ngủ được với anh ấy rồi, sao còn phải so đo với đám người ảo tưởng ngủ với Lương Tây Kinh làm gì?”

Ôn Ỷ: “...”

Cô ấy bị lời nói thẳng thắn, cây ngay không sợ chết đứng tràn đầy sự tự tin của Thi Hảo thuyết phục: “Tớ cảm thấy lời này của cậu rất có lý.”

Thi Hảo: “Đúng thế.”

Ôn Ý ậm ừ, gửi một nhãn dán đặc biệt cho Thi hảo biểu lộ sự khen ngợi dành cho cô.

Phong thái này của Thi Hảo quả thật không ai sánh bằng.

Cô ấy rất tò mò lúc Lương Tây Kinh biết được bạn gái mình lại có suy nghĩ này thì anh ấy sẽ vui hay khóc đây.