Ngôn Ngữ Thân Thể

Chương 22: Phản bội?




“Ồ?”

Kanae bước vào phòng học, vẻ mặt bối rối. Lớp không có ai. Lúc này nên có nhiều người ngồi chờ trong lớp mới đúng.

Kanae đi lên nhìn tấm bảng, phát hiện hôm nay tiết học bị hủy bỏ, cậu rảnh đến tiết thứ ba. Yuichi ở trong lớp đến trưa, vì hai người không có cuộc hẹn nào.

“Mình nên làm gì đây?”

Lần đầu tiên Kanae ở một mình sau một thời gian khá lâu rồi, cậu đánh rùng mình. Mỗi phút mỗi giây không cùng Yuichi thì chỉ là tồi tệ, nhưng thỉnh thoảng ở một mình cũng tốt.

“Có lẽ mình nên đi xem phim, hoặc là đi nhà sách? Mình không ăn căn tin đâu, đi ra ngoài ăn thì tốt hơn.”

Kanae rời khỏi trường học đi đến nhà ga. Nhà ga trường đại học là một khu phố mua sắm, có thương xá, rạp chiếu phim, vân vân. Tối nay cậu sẽ tới nhà Yuichi nên có lẽ cậu sẽ giết thời gian bằng cách đi dạo ở nhà ga.

“Mình sẽ đi uống nước.”

Sau khi mua vài quyển sách ở cửa tiệm, cậu sẽ tìm chỗ ngồi uống tách cà phê. Có lẽ trong tiệm sẽ cho cậu ngồi lâu một chút, không khí bình thản, rất tốt.

“Mình cần mua chút đồ.”

Yuichi thường tới nhà cậu tìm bia uống, Kanae muốn đi mua một ít cho hắn, và giấy vệ sinh. Kanae cười tủm tỉm tính toán các thứ Yuichi cần, cậu giống như là bà nội trợ vậy.

Bất cứ ai đều nghĩ trước tiên đi cửa hàng tạp hóa mua đồ, không thể trả giá, hệ thống máy móc công bình.

“Hưm, trước tiên mình sẽ đi nhà sách.”

Cậu muốn để mớ đồ đạc nặng nề này vào cuối cùng, Kanae không định tay xách nách mang đi lòng vòng. Sau đó cậu sẽ kêu taxi rồi về nhà, tuyến đường từ đây về nhà Yuichi không đắt tiền lắm.

Kanae sải bước hướng tới nhà sách, bỗng cậu đứng ngây như phỗng ở trên đường.

… cái gì?

Kanae trông thấy một thứ khiến cậu không dám tin, đầu óc biến trống rỗng.

Cái gì!?

Không thể nào đâu, không thể nào …

Cậu phải nhìn kỹ hơn mới được, cậu phải nhìn cho kỹ.

Kanae bản năng xoay người lại, cậu giấu mình trong một cửa hàng.

Cậu không muốn thấy.

Cậu không muốn gặp bất cứ ai.

Nhưng dù làm vậy thì cậu vẫn biết.

Khi cậu nhìn lén ra ngoài cửa hàng, không lầm lẫn được, Kanae chết đứng.

Trước mặt cậu, Yuichi đang đi cùng một cô gái.

[TV]

Cậu không nhớ mình đã đi tới đâu. Cậu cứ đi mãi, chợt phát hiện đã là sáu giờ, cậu nhớ ra mình phải về nhà.

Mình phải quay về, chắc Yuichi đã ở nhà rồi.

Mình phải nói với hắn là mình đi dạo phố và muốn hỏi về chuyện kia.

Nhưng nghĩ đến nó thì cậu lại cảm thấy không được gì. Kanae nhìn từ khoảng cách xa, lại không nhớ bất cứ chuyện gì sau đó.

“Mình phải đi mua bia … giấy vệ sinh … ”

Kanae muốn rơi lệ, không cần biết có bị ai thấy, cậu không cần biết người ta nghĩ gì, cậu chỉ muốn khóc, trút hết ra ngoài.

Mặc dù Kanae biết chuyện này rồi sẽ xảy ra, nhưng cậu chưa kịp chuẩn bị, cảm giác trái tim tan vỡ.

Mình tưởng hắn muốn mình.

Hai người bên nhau cả ngày, nên cậu tin rằng Yuichi chỉ muốn mình cậu.

Cho dù sẽ có lúc họ chia tay, cảm giác rất đau khi bị Yuichi lừa dối.

“Mình thật ngu … ”

Nước mắt không chịu ứa ra, cậu muốn khóc nhưng không thể khóc.

Kanae đã buồn biết nhường nào, đau đớn biết bao nhiêu. Nhưng Kanae chưa bao giờ khóc, cậu cũng không định khóc vào lúc này.

“Con có khuôn mặt nữ tính nên con không được khóc, nếu không mọi người sẽ nghĩ con là ẻo lả.”

Đây là lời người mẹ mạnh mẽ đã dặn cậu.

Bề ngoài trông Kanae yếu đuối nhưng bên trong cậu rất mạnh mẽ. Cậu là con của bà, mẹ cậu rất tự hào về cậu.

Khi Kanae đánh lộn thua, bà sẽ không cho cậu vào nhà. Nếu Kanae khóc với bà vì bị chọc là con gái, cậu sẽ không được ăn tối cho đến khi ngừng khóc.

Vì vậy dù có đau đớn bao nhiêu, buồn bã cỡ nào, cậu học được không bao giờ rơi lệ.

Cậu không muốn mình giống con gái mít ướt.

Bây giờ mình có thể khóc không?

Trái tim mình đau quá, rất đau, rất đau.

Khi đau đớn dâng lên mi mắt, nước mắt sắp vỡ đê.

Lẽ ra Yuichi nên ở nhà hoặc trường học, Kanae không biết hắn làm gì ở đây. Hai người luôn bên nhau mỗi khi rảnh rỗi, thế nên cậu chắc chắn là không có ai chen vào cuộc sống của hắn.

Kanae tưởng Yuichi đi học, nhưng nghĩ lại thì hắn rất hay trốn học.

Kanae không biết Yuichi quen cô gái đó đã bao lâu rồi.

Họ bên nhau bao nhiêu lần trong hai tháng qua?

Cậu không cảm thấy bị phản bội hay lừa gạt.

Cậu chỉ thấy buồn.

Buồn khủng khiếp, cậu cảm giác trái tim mình bị cắt vỡ.

Lúc trước, cậu không sợ cô độc.

Đó là trước khi họ hẹn hò, khi Yuichi còn đang lăng nhăng, khi hắn luôn tay ôm con gái.

Khi Kanae còn chưa thổ lộ.

Nhưng bây giờ …

“Tại sao hắn háo sắc như vậy chứ?”

Tại sao hắn không thể hạnh phúc với mình?

Tại sao hắn phải cùng người khác?

Mình không đủ để thỏa mãn hắn trên giường sao?

Hắn đã thấy chán rồi sao?

Hắn muốn kết thúc rồi?

Các câu hỏi Kanae rất muốn thốt ra nhưng không thể.

Sao mình có thể nghĩ rằng hắn thấy đủ chỉ với một mình mình?

“Cậu rất đáng yêu.” Yuichi đã nói như vậy với Kanae, lời dịu dàng.

Có lẽ họ đã đi khách sạn.

Có lẽ những lời ngọt ngào Yuichi nói với cậu cũng sẽ sử dụng trên người cô gái ấy.

Yuichi đã nói cậu khêu gợi, trêu chọc cậu rất nhiều.

Hắn có làm tình với cô ấy giống như vậy không?

Nước mắt ứa ra nhưng bị cậu chặn ngược trở về,

Cậu không muốn khóc vì Yuichi.

[TV]

“Tôi về rồi!”

Thẫn thờ ba mươi phút sau, Kanae quyết định quay về nhà.

Nếu không gặp Yuichi thì Kanae không biết làm gì nữa, cậu sẽ không thể gỡ rối tấc lòng được.

Cho nên cậu quay về, về nhà của Yuichi.

“Cậu trễ quá! Tôi tưởng hôm nay cậu chỉ có ba môn học chứ?”

Yuichi nhìn cậu. Hắn thật sự rất đẹp trai, có lẽ đó là điều hấp dẫn Kanae từ ánh mắt đầu gặp gỡ.

Kanae biết rõ cậu không chỉ thích khuôn mặt của Yuichi, nhưng khuôn mặt luôn là điểm gây ấn tượng trước hết. Kanae luôn bị gọi là xinh đẹp và nữ tính. Yuichi thì có khuôn mặt góc cạnh, nam tính. Lần đầu tiên Yuichi nở nụ cười, Kanae đã yêu hắn, cậu bị hắn hấp dẫn.

Khôn ngoan, đáng kính, Yuichi không phải kẻ tồi tệ, chỉ là cá tính thẳng thắn làm làm hắn hay gây thù chuốc oán. Yuichi chưa từng làm những hành động gì xấu với Kanae. Vì tính cách hai người khác nhau nên thường cãi lộn rất hăng. Mà thường thì Kanae luôn là người gật gù, lắng nghe.

Có lẽ Kanae bị khuôn mặt của Yuichi hấp dẫn từ ánh mắt đầu, nhưng sau này cậu thích hết những gì về hắn.

Mặc kệ những người khác nói xấu Yuichi, Kanae vẫn yêu hắn.

“Ưm, tôi xin lỗi, tôi mới đi mua đồ, cậu hết bia rồi.” Kanae giơ ra túi bia.

Yuichi lập tức chuyển sang tâm tình vui vẻ.

“Tôi mới định đi ra ngoài mua chúng đây! Cậu thật là tuyệt vời, dù cậu không thích uống bia.”

“Tại tôi nhớ ngày hôm qua cậu cứ rên đòi uống bia suốt.”

Kanae rất ngạc nhiên là mình có thể nói chuyện như bình thường, dù rằng cậu rất muốn nói thứ gì đó khác đi.

Hôm nay cậu học được không? Cậu không cúp cua chứ?

Nhưng Kanae không thể, cậu không muốn nghe đáp án.

Kanae quá hiểu biết Yuichi, hắn sẽ không giấu giếm gì, sẽ nói thẳng ra là hắn đi với con gái.

Thế thì Kanae sẽ khóc mất.

Cậu không muốn khóc chút nào, cậu đã quyết định là sẽ không rơi lệ.

Cho nên cậu sẽ không hỏi điều gì.