Đã một tháng rưỡi từ lần đầu tiên hắn và cậu làm tình, Yuichi không có bất cứ dấu hiệu gì muốn chia tay. Ngược lại họ ngủ cùng nhau mỗi ngày, không chỉ có làm tình. Mỗi đêm một trong hai người sẽ qua nhà đối phương, cùng ngủ trên một chiếc giường đến sáng.
Hơn nữa trước đây Yuichi quen nhiều cô gái, thường hắn chỉ gặp họ chừng một, hai lần một tuần, rồi thì hắn chóng chán, thế là chia tay. Tính hết thời gian hắn quen với mấy cô bạn gái không bằng một nửa khi chơi với Kanae.
“Mình không hiểu tại sao như thế?” Kanae cốc đầu mình.
Mỗi ngày bên nhau, mỗi ngày làm tình, ngủ chung trên cùng chiếc giường vào mỗi đêm. Cậu đã mong rằng Yuichi sẽ thấy chán ngay, nhưng không ngờ chuyện sẽ như thế này.
Cậu chỉ hy vọng kéo dài một thời gian ngắn, nhưng giờ thì cậu dám mơ điều xa xôi hơn.
Cậu bắt đầu thôi miên mình rằng có lẽ hai người thật sự là người yêu.
Cậu phải ngừng lại ngay.
Nếu cậu bị bỏ rơi, chắc có lẽ cậu sẽ không bao giờ vượt qua được.
Sau khi chia tay, cậu muốn hai người vẫn là bạn bè.
Cậu muốn họ giống như trước đây vậy, chỉ thiếu làm tình.
Cậu chấp nhận sẽ chia tay bất cứ lúc nào.
Mình phải làm sao đây? Mỗi ngày mình thích anh ấy nhiều nhiều thêm.
Đầu óc của cậu tràn đầy về Yuichi, không có chỗ trống cho thứ khác.
Thời gian hạnh phúc của cậu ngày một nhiều thêm.
Mình có thể buông bỏ vào lúc này được không?
Mình có thể một mình, thiếu vắng Yuichi được không?
Mình không biết nó sẽ như thế này …
Cậu không biết mình có nên chấm dứt chuyện này không.
Ở trường mọi chuyện đã bình tĩnh lại, mọi người đồng ý xem đây là trò đùa của Yuichi. Nhờ ơn nó mà trông như quan hệ giữa hai người không có gì thay đổi, kỳ thật là tiến xa hơn.
“Tôi thật sự không ngại.”
Yuichi ngồi trong căn tin trường, nhấp ngụm cà phê thường dùng, nói.
“Tuy tôi không thích, nhưng hình như mọi người đã quyết định là cậu không đời nào quen với một tên đổ đốn như tôi. Ý tôi là, tôi không tệ lắm nhỉ?”
“Bề ngoài giống lắm.” Kanae mỉm cười nói.
Thật sự thì Yuichi không xấu chút nào.
“Thật hả? Tôi cứ nghĩ mình không đến nỗi tệ.”
“Một người chồng quyết định ly dị với vợ, ai cần biết sai ở đâu? Người ta chia tay nhau chỉ vì kẻ đó mặt mày xấu.”
Yuichi mạnh đập tay, bĩu môi nói.
“Nhưng anh ta kết hôn với vợ mình là vì cô ấy có điểm gì đó thu hút, nếu cô ấy không còn chúng nữa thì tiếp tục bên nhau làm gì?”
“Nói ngang như cua.”
Chậc, điểm tốt của mình đó là mình chưa từng quen ai.
Kanae thở dài, cậu thật sự không hiểu tại sao Yuichi hẹn hò với cậu lâu như vậy. Có lẽ giống như Yuichi đã nói, là bởi vì cậu có thân hình tuyệt vời?
Chậc, chắc mình đủ thỏa mãn hắn rồi chăng?
Nếu Yuichi ở bên cạnh cậu chỉ vì cơ thể của cậu, vậy có lẽ nó sẽ tiếp tục cho đến khi họ chia tay.
“Ê, Yuichi!”
Một đám người đi tới, đó là nhóm bạn hay chơi bời của Yuichi. Kanae không có gì liên quan đến họ, mà cậu cũng không muốn dính líu với đám người đó. Bạn có thể nói Kanae và nhóm người này đến từ hai thế giới khác nhau, họ đều là thứ ăn chơi trác táng.
“Cậu làm sao vậy? Dạo này sao im lặng thế?”
“Người ta đồn là bây giờ cậu không có bạn gái.”
“Hôm nay tụi này tổ chức bữa tiệc độc thân, muốn tới không?”
Mình nên làm sao đây? Mình có nên đứng dậy không? Đề tài này nếu có mặt mình thì hơi ngượng.
Yuichi ngước nhìn họ, ra vẻ bực bội.
“A? Tại sao cậu đột nhiên mời tôi? Tôi tưởng mấy cậu không muốn tôi đi chung nữa chứ?”
“Ê, đừng nói vậy chứ. Chuyện là vậy, tụi tui có nói là toàn bộ trai đẹp đều tới, họ là nữ phục vụ. Nữ phục vụ đấy chàng trai ạ, họ sẽ rất hấp dẫn!”
“Tôi miễn đi.” Yuichi từ chối. “À mà đừng quấy rầy tôi nữa, trước đây tôi đã nói rồi, tôi không muốn đi chung với mấy người nữa. Chẳng phải tôi đã nói sau khi tôi cướp một người phụ nữ của cậu? Cô ta cũng không tốt gì đâu, kỹ thuật trên giường tệ khủng khiếp.”
Một thành viên trong nhóm bước ra, hình như muốn đánh Yuichi nhưng bị người khác kéo lại.
“Sao vậy? Cứ để hắn đi đi, hắn không tranh giành gì với chúng ta nữa, nhìn mặt hắn là biết rồi.”
“Mấy cậu không cần khiêu khích. Nữ phục vụ hay gì khác, cứ đi chơi trắng đêm đi, không liên quan gì tôi.”
Yuichi liếc nhóm người. Không khí tĩnh lặng nặng nề, cuối cùng chúng khạc nước bọt trả đũa rồi ra khỏi căn tin. Yuichi mặt không biểu cảm.
“A, tôi đã làm gì vậy nè?”
“A-ừ! Đi chơi đêm … “
“Hở? Cậu có ý gì? Tôi không có lý do nào đi chỗ đó, không phải nói chuyện đó.” Yuichi thở dài. “Tại sao tôi từng chơi với bọn họ? Cái đám ngu ngốc, tôi từng nghĩ là họ rất oai, họ tự hào đếm từng lên giường với bao nhiêu người, từng hẹn hò, rồi còn nữ phục vụ, đám ngu ngốc.”
“Yuichi … “
Kanae muốn kéo Yuichi tới gần mình, cậu sẽ không nói mình muốn quen phụ nữ hay cua ai đó. Trước đây những thứ đó là đề tài duy nhất cậu nói.
“Họ đúng là không oách chút nào.”
Giờ không phải lúc hỏi về những chuyện lằng nhằng của Yuichi, nên Kanae giữ im lặng, uống hớp trà.
” … nghĩ lại thì cậu có bạn không?”
“Có.” Yuichi chỉ một ngón tay vào Kanae.
“Tôi chỉ cần cậu. Tôi chỉ thấy vui vẻ khi bên cậu, cậu cũng không có bạn bè nào khác ngoài tôi, đúng chứ?”
“Tôi cũng có vài người bạn nhưng không thân với ai như cậu, tôi nghĩ chắc mình cũng không có bạn, thật đó.”
“Thật tuyệt vời khi bạn và người yêu đều là một, nhỉ?”
Yuichi nở nụ cười gian xảo với Kanae.
“Tôi đã có điều mình muốn, vì vậy tôi không cần đi tiệc tùng gì nữa. Mà nếu tôi đi chắc cậu thấy khó chịu?”
Dĩ nhiên rồi, tôi ghét lắm!
Nhưng Kanae biết cậu không có lý do gì ngăn cản Yuichi.
” … nhưng, không phải cậu rất như thích thế sao?” Kanae cười thật tươi hỏi lại.
Yuichi nhìn kỹ nét mặt của Kanae, sau đó thở dài.
“Nếu tôi đi thì chắc chắn sẽ vớt một em, cậu thấy vậy cũng được chứ?”
Không, tôi ghét thế.
Nhưng Kanae không nói cái gì, cậu không thể nói câu nào.
Cậu không thể buộc mình nói là không thấy sao cả.
Kanae mỉm cười.
“Ưm, sao cũng được, tùy cậu, tôi nghĩ thế. Mà hôm nay chúng ta làm gì? Có muốn đi đâu ăn không?”
Kanae đổi đề tài làm Yuichi quay về trạng thái bình thường.
“Có muốn nấu gì cho tôi ăn không?”
Từ chủ nhật đến thứ năm họ qua đêm ở nhà Yuichi, thứ sáu và thứ bảy sẽ ở nhà Kanae, bởi vì nhà Yuichi gần trường đại học hơn.
“A? Lại là tôi nấu ăn? Cậu nghĩ cái quái gì vậy?”
“Dạo này tôi thèm trứng chiên ghê.”
Kanae ủ rũ, Yuichi vẻ mặt hớn hở.
“Cậu trẻ con quá đi! Thứ đó có gì ngon chứ?’
“Ừ, ước mơ của tôi là ăn liền ba cái, có được không?”
“Tôi làm ngay đây!”
Yuichi ném cốc giấy vào thùng rác, vuốt má Kanae.
“Vậy cậu nên đi chợ đi.”
“Biết rồi!”
Kanae gật đầu. Mỗi lần ở bên Yuichi là Kanae sẽ không làm gì khác hơn trừ cười ra.