Ngôn Ngữ Thân Thể

Chương 17: Làm trên xe bus cảm giác rất….Pro




“Mình trễ giờ rồi!”

Kanae quên không hẹn giờ báo thức, khi thức dậy nhìn đồng hồ, cậu không thể tin vào mắt mình.

Bảy giờ ba mươi phút!? Cậu phải ra khỏi nhà trong ba mươi phút nếu mà kịp chín giờ. Tiết đầu là môn bắt buộc, không có người nào gạt thầy giùm Kanae, nên cậu phải mau chạy đi.

Cậu kinh hoàng mở bừng mắt, vội nhảy xuống giường. Kanae đánh răng, rửa mặt, vội vàng chuẩn bị. Buổi sáng Kanae luôn mất cả tiếng đồng hồ để chuẩn bị, nếu cậu bỏ luôn bữa sáng thì chắc kịp giờ.

Kanae vội vàng nên gây ra tiếng ồn đánh thức Yuichi, hắn cáu kỉnh mở mắt ra.

“Cậu đang làm gì vậy? Mới sáng sớm.”

“Trễ! Tôi trễ rồi! Yuichi, cậu ngủ tiếp đi. A, hôm nay cậu có đi học không?”

“Ờ?”

“Rồi, vậy tôi đưa chìa khóa cho cậu này, trả lại tôi sau.”

Kanae mặc đồ xong bắt đầu lấy sách vở.

“À, Yuichi, cảm ơn cậu ngày hôm qua nhé. Dọn dẹp nè, và mọi thứ.”

“Không có gì, ai đó say và ngủ rất ngon.”

Kanae thấy áy náy, nói.

“Lần tới tôi làm lại cho. Ôi nguy rồi, còn mười phút!”

“Khoan đã!” Yuichi vươn tay ôm Kanae, kéo cậu gần sát mình.

Kanae nhìn Yuichi.

“Gì? Có chuyện gì?”

“Cậu đi học?”

“Đương nhiên! Tiết đầu bắt buộc phải học!”

“Cậu định bỏ tôi lại đây một mình?”

” … ừ, tôi xin lỗi, nhưng mà, thôi nào, hôm nay là thứ sáu, chúng ta có thể thư giãn nguyên buổi chiều mà? Nếu tôi đi tới nhà … “

“Hôm qua chúng ta không làm chuyện đó.”

Kanae hiểu ngay ẩn ý của Yuichi, mặt cậu đỏ lên.

“Xin lỗi, tôi say khướt.”

“Đừng nói vậy, khi say trông cậu rất đáng yêu nên tôi không ngại. Nhưng mà, hôm qua chúng ta không làm nó, bây giờ làm đi nhé! Được không?”

” … nếu tôi có thời gian thì đương nhiên rồi … nhưng cậu biết đó, tôi thật sự … “

Yuichi ôm chặt Kanae, cậu cố vùng thoát khỏi vòng tay như kiềm sắt.

“Tối nay! Tối nay chúng ta sẽ làm hết mọi thứ cậu muốn, bất cứ thứ gì. Yuichi, tôi sẽ bỏ hết tất cả sau tiết đầu, tôi sẽ đi thẳng về, được chưa nào?”

“Không, ngay bây giờ.”

“Làm ơn đi mà Yuichi, tôi có bài kiểm tra nên không thể cúp cua được. Cậu muốn sao cũng được, nên hãy bỏ tôi ra được không?”

Yuichi ngẫm nghĩ rồi thả lỏng tay ra.

“Cảm ơn cậu, sao cậu không ngủ thêm một lúc nữa?” Kanae nói.

“Tôi đi với cậu.”

Yuichi nheo mắt, huơ tay, đứng dậy.

“Nếu không có cậu thì tôi ở đây làm gì, tôi tỉnh luôn, có lẽ đi về nhà thì hơn.”

“Cậu giận hả?” Kanae hoảng hốt.

Nếu Yuichi tức giận thì … có lẽ chuyện đó sẽ đến, Yuichi sẽ chia tay cậu ngay lập tức.

Nhưng … nếu Yuichi từ bỏ thì cậu có thể trút gánh nặng. Nếu Yuichi chia tay, cuối cùng thì cậu có thể ngủ ngon giấc.

Nhưng Yuichi lắc đầu, nói.

“Không, đâu có. Tôi ấn tượng với cái tính học chăm chỉ của cậu. Sau tiết đầu cậu sẽ đi thẳng qua chỗ tôi nhé?”

Kanae gật đầu ngay, cảm giác như đầu sắp rơi khỏi cổ. Yuichi vuốt tóc Kanae.

“Tốt lắm, vậy tôi cúp cua đây. Từ trường đại học đến nhà tôi mất bao lâu? Khoảng hai mươi phút không?”

Kanae gật đầu.

“Rồi, tốt, tiết đầu sẽ chấm dứt lúc mười giờ, nếu cậu không có mặt vào mười một giờ thì tôi sẽ giận đấy, hiểu chưa?”

“Hiểu, cảm ơn cậu!”

Kanae ôm chặt Yuichi.

“Tôi thật tình xin lỗi, lát nữa cậu muốn gì tôi cũng chiều, được chưa nào?”

“Cậu nhớ đấy.” Yuichi nhẹ hôn Kanae. “Cậu phải bù cho ngày hôm qua không làm, tôi đã bị gợi lên lửa nóng lắm rồi. Có lẽ cậu sẽ không đi học được.”

Yuichi trêu đùa. Kanae bị hù vội tránh xa hắn, cậu muốn hôn thêm một lúc nữa nhưng không muốn trễ giờ.

“Ôi không! Tám giờ rồi! Tôi phải đi đây!”

“Cho tôi một phút, tôi rửa mặt, đánh răng xong ngay!”

Họ thường ngủ lại nhà nhau nên Yuichi đã có đồ dùng riêng trong nhà cậu. Hắn chỉ mất một phút chuẩn bị. Không lâu sau hai người ra khỏi nhà.

“Tôi thật sự xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi nữa, tôi đã bảo là không giận cậu.”

Hai người vội vàng đi vào thang máy, khi cửa khép kín, họ hôn nhau.

“Tôi cá là cậu muốn hôn tôi lâu hơn, hử?”

Làm sao Yuichi biết suy nghĩ trong đầu cậu? Thật kỳ lạ. Kanae vòng hai tay quanh cổ Yuichi.

Họ hôn đắm đuối cho đến khi hạ xuống tầng thứ nhất.

Yuichi đi xe điện đông đúc, mới đầu cậu rất ngạc nhiên nhưng rồi không kịp nghĩ gì nữa. Cậu lên tàu giờ cao điểm nên hoàn toàn không thể nhúc nhích, nhưng đi xe điện chỉ mất ba mươi phút.

Từ nhà Kanae đến trạm xe khoảng mười phút đi bộ, rồi ba mươi phút đi xe điện, từ trạm xe đến đại học thường đi xe bus mất gần hai mươi phút, cộng thêm thời gian chờ đợi thì chừng một tiếng đồng hồ.

Yuichi sống ở chỗ cách trường học chỉ hai mươi phút, hắn luôn cưỡi xe máy đi. Xe bus hoặc tàu điện rất lâu, hắn chưa từng đi tàu điện giờ cao điểm, hắn cứ làu bàu là chật chội quá.

“Sao người ta cứ dồn lại như vậy mỗi ngày được?”

“Cậu sẽ quen thôi. Cậu thường ở lại nhà tôi vào cuối tuần nên chưa từng đi tàu điện giờ cao điểm nhỉ?”

“Ừ, trong đời tôi chưa từng gặp giờ cao điểm.”

“Không thể tránh khỏi điều đó được. Chừng nào cậu đi làm thì sẽ phải đi tàu điện vào buổi sáng.”

“Thế thì tôi sẽ đi công ty vào giờ không làm việc.”

Kanae thở dài nhìn Yuichi, cậu biết mà, hắn luôn hành động ngây thơ như vậy.

“Tôi không thể nhúc nhích cánh tay nữa này.”

“Hãy chờ đến trạm kế đi.”

Có rất nhiều người đổi tàu ở trạm kế, vậy thì ít nhất họ có thể xoay chuyển cánh tay vài giây cho đến lượt khách mới lên. Dĩ nhiên nó sẽ trở về tình trạng đông đúc.

Khi tới trạm kế, người ta ùa nhau xuống tàu. Một lúc tạm dừng rồi thì tốp người khác vào. Kanae không thích bị đẩy xa khỏi cửa khi mình định xuống trạm, cậu không có tự tin chen lấn người khác để đạt mục đích, thế nên cậu luôn đứng gần cửa. Khi cửa đóng lại, Kanae thở phào một hơi.

“Trạm tới cửa sẽ không mở ở bên này nên tôi luôn đứng đây, chờ tại đây dễ xuống trạm của mình hơn.”

Cuối cùng có thể nhúc nhích đôi chút, Yuichi lắng nghe Kanae nói, vẻ mặt đăm chiêu rồi hắn cười gian.

“Hưm, tôi hiểu. Ừ, thế sẽ hay lắm.”

“Gì cơ?”

Kanae nhìn Yuichi.

“Còn bao lâu mới đến trạm của chúng ta?”

“Chúng ta chỉ mới lên thôi mà cậu đã muốn xuống rồi!?” Kanae bật cười.

Yuichi vẫn cười tủm tỉm, hỏi.

“Thì cứ nói đi, còn bao lâu nữa?”

“Hơn hai mươi phút, sao hả?”

“Thế thì tuyệt.”

Yuichi nở nụ cười gian xảo, liếc nhanh xung quanh. Đa số là đàn ông viên chức mệt mỏi, họ ngồi ngủ gật, có người đứng thẫn thờ. Chỉ vài học sinh cấp 3, sinh viên là tươi tỉnh.

“Hoàn cảnh quá tốt. Con chim dậy sớm luôn có sâu ăn, tôi muốn thử làm một lần.”

“Làm gì?”

Cậu không hiểu Yuichi nghĩ cái gì, ngước đầu lên. Yuichi xoay người Kanae lại, mặt cậu đối diện cửa kính. Yuichi đứng sát sau lưng cậu.

“Không ai thấy cậu, ha?”

“Cái … gì?” Cậu có linh cảm xấu, rất xấu về chuyện này.

“Làm bộ như tôi là tay sàm sỡ đi.”

Làm như cậu không phải ấy!?