Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 47




Thời gian họp lớp được quyết định là 3 ngày sau, Lâm Khinh ngồi vào vị trí của mình, ngửa đầu ra sau, ngơ ngác nhìn điện thoại.

"Này, tiểu Lâm, sao thế, cô đang nghĩ gì vậy?" Tống Thành vừa đến đã thấy Lâm Khinh phát ngốc, vừa ngồi xuống lập tức hỏi.

"À không có gì, chỉ ngẩn người chút thôi, hôm nay anh không rảnh sao?" Lâm Khinh ngồi thẳng người, cười hai tiếng giấu cho qua.

Ngay khi Tống Thành cúi đầu, trên điện thoại lập tức nhận được của tin nhắn của Chu Tình.

[Nè tiểu Lâm, Lạc Dĩ Hành sẽ đến phải không? Cậu có chắc chắn không?]

Đơn giản một câu, nhưng Lâm Khinh không rõ tại sao không muốn trả lời.

Suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn thở dài gửi chữ qua.

[Ừm.]

Điện thoại vừa cất vào túi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lâm Khinh ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện đó là Tống Bội.

Bà dựa vào cửa, nở một nụ cười hoà ái.

"Cô giáo!" Lâm Khinh lập tức mở to mắt, đứng dậy tiến lên phía trước.

"Sao cô lại đột nhiên tới đây vậy ạ?" Cô đi qua cười nói: "Có chuyện gì sao ạ?"

"Không có gì, chỉ là phát hiện lâu rồi chưa qua gặp em, thế nào, gần đây cảm thấy sao rồi?" Tống Bội đi vào, gật đầu với Tống Thành sau đó lại đặt tầm mắt vào Lâm Khinh: "Gần đây có tốt không?"

"Vâng, khá tốt ạ, cô thì sao ạ?" Lâm Khinh chờ Tống Bội ngồi xuống mới ngồi xuống, rót cho bà một ly nước rồi gật đầu.

Không biết là nhớ đến chuyện gì, nhưng trên mặt lại xuất hiện chút ửng hồng khó hiểu.

"Vẫn như trước, thân thể khoẻ mạnh, không có chuyện gì." Bà nhấp một ngụm trà, ánh mắt rơi vào vành tai đỏ ửng, hỏi tiếp: "Bạn trai thì sao?"

"À?" Lâm Khinh không ngờ Tống Bội đột nhiên hỏi một câu như vậy, đột ngột giống như một quả bom.

Cô chớp mắt, rõ ràng là CPU trong não cô vẫn chưa xử lý xong hoàn toàn tin tức này, khi cô muốn từ chối nó theo bản năng như trước, lại không thể nói nên lời.

Cô thật sự có bạn trai.

Hình ảnh Lạc Dĩ Hành từ từ hiện lên trong đầu Lâm Khinh.

Những lời phủ định đọng lại trên môi một lúc, nhưng cuối cùng cũng bị nuốt xuống, thay vào đó là cái gật đầu nhẹ: "Vâng."

Ngượng ngùng và vui sướng như những vì sao nhỏ bé, tất cả đều nằm trong đôi mắt vốn đã rất xinh đẹp của cô.

Lâm Khinh nhẹ thở ra, sau đó như mở ra chiếc hộp trò chuyện, thao thao bất tuyệt khen ngợi Lạc Dĩ Hành.

Tống Bội lắng nghe suốt cuộc trò chuyện, bà nhìn Tống Thành, phát hiện người ta đã ra ngoài, chờ tới lúc cô lộ chút sơ hở, bà hỏi thẳng: "Là Lạc Dĩ Hành sao?"

Lời nói lập tức ngừng lại, lời nói đến miệng lại nghẹn về.

"Là cậu ta?" Tống Bội lại hỏi.

"À, vâng, là..."

"Là Lạc Dĩ Hành chủ tịch tập đoàn Lạc Thức sao? Không phải trùng tên trùng họ?"

"Vâng, em nghĩ là anh ấy..."

"À ~"

"Vâng..."

Lâm Khinh hít mũi, nhưng lần này không phải vì ngại ngùng, mà là vì bất ngờ và khiếp sợ.

Mối quan hệ giữa cô và Lạc Dĩ Hành chưa từng được công khai, ngoại trừ couple vẫn đang nổi đình đám trên mạng, căn bản không lộ ra chuyện gì.

Mặc dù Tống Bội đã từng hỏi cô một câu hỏi tương tự, nhưng trăm lần cô cũng không nghĩ ra, chỉ cho là bà xem tin tức, lại không ngờ bà có thể nói ra tên Lạc Dĩ Hành chắc chắn như vậy.

"Muốn biết vì sao cô biết không?" Tống Bội nhìn thoáng qua đã biết cô đang nghĩ gì, cười hai tiếng rồi đưa tay sờ lên tóc cô: "Cô biết rất nhiều."

Lâm Khinh không nói gì, bàn tay trên đầu không lớn, nhưng mềm mại không thể cưỡng lại được

"Khinh Khinh, đừng căng thẳng, cô tới đây chỉ muốn hỏi thăm em một chút, nói chuyện phiếm với Lạc Dĩ Hành quá chán, cái gì cũng không nói được." Bà bỏ tay xuống, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng xuất hiện trên đôi mắt hơi cong của bà: "Cô cũng không nhiều chuyện, hai đứa đều là hai đứa trẻ ngoan, đừng có cái gì cũng không nói ra, tình cảm là phải nói ra cho nhau hiểu, đừng lúc nào cũng giấu trong lòng."

"Em là một đứa trẻ ngoan, cậu ta cũng thế."

Lâm Khinh lại sững sờ, cô chớp chớp mắt, nhưng một tia chua xót tràn ngập trong mắt, chớp mắt tiếp theo lại bị cô làm cho nghẹn xuống.

Cơ thể hoàn toàn thả lòng, Lâm Khinh nắm lấy bàn tay ấm áp của Tống Bội, vừa định nói gì đó, ánh mắt khẽ đảo, nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cánh cửa hơi hé mở.

Khoảnh khắc tiếp theo, trong đầu cô còn chưa kịp phản ứng, lời nói đã bật ra: "Lạc Dĩ Hành?"

Góc áo ở cửa cũng có vẻ choáng váng, sau đó, cánh cửa khép hờ chậm rãi mở ra, thứ đập vào mắt đầu tiên là một bàn tay thon dài trắng trẻo.

Cửa được mở ra phát ra tiếng động nhẹ, Lâm Khinh sững sờ một lúc, chưa kịp vào phòng thì đã có người đứng trước mặt anh.

"Anh tới đón em." Duỗi tay vu0t ve khuôn mặt cô, Lạc Dĩ Hành cười với cô, sau đó nhìn thấy Tống Bội ở phía sau, trầm mặc một chút, lại gật đầu.

"Chào bác sĩ Tống."

"Là Lạc tổng sao, này, nhìn tính tôi này, có phải lãng phí thời gian của hai người rồi không?" Tống Bội đứng dậy, đi tới cửa: "Tôi đi trước đây, không xen vào cuộc sống yêu đương của hai người nữa."

Dưới ánh mắt có phần khó hiểu của Lâm Khinh, Tống Bội lại vỗ vỗ vai cô, trước khi rời đi, ở nơi Lâm Khinh không nhìn thấy, bà cho người đàn ông đang đứng ở một bên một ánh mắt không rõ ý: "Rốt cuộc là tôi già rồi, cũng xấu hổ để nói chuyện hai đứa."

"Cô đi thong thả." Cảm nhận được tầm mắt, Lạc Dĩ Hành vẫn không quay đầu lại, anh lặng lẽ nắm tay Lâm Khinh, chỉ gật đầu.

Lâm Khinh nhìn Lạc Dĩ Hành và Tống Bội, đáy lòng có dâng lên cảm giác gì đó kỳ lạ, nhưng lại bị cô đột ngột d3 xuống.

Cô nhiệt tình vẫy tay với Tống Bội, chờ tới khi bà đi xa hoàn toàn mới quay đầu nhìn Lạc Dĩ Hành thì bất ngờ bị anh ôm vào một vòng tay vô cùng nóng bỏng.

Sức mạnh của người đàn ông ôm cô vô cùng lớn, nhưng cô thích kiểu ôm này, những gì nó mang lại cho cô dưới sự tiếp xúc gần gũi là cảm giác an toàn.

Có lẽ đã từng bất an và mạnh mẽ, đã tạo cho cô một cõi lòng mềm mại.

Ôm một lúc lâu, Lâm Khinh mới đưa tay xoa gáy anh: "Sao vậy?"

Lạc Dĩ Hành trả lời có phần nói một đằng trả lời một nẻo: "Có ôm chặt quá không?"

"Không có." Cô vẫn ngoan ngoãn đáp lại, lại để cho anh tăng thêm sức mạnh của đôi tay lên vai và eo: "Hôm nay tâm trạng không tốt sao?"

Lạc Dĩ Hành vùi đầu vào cổ Lâm Khinh, điều này khiến cô nhớ đến chú chó săn lông vàng mà hàng xóm ở nước ngoài của cô từng nuôi, tuy không lạnh lùng như anh nhưng luôn thích bám lấy cô.

Đặc biệt thích đặt đầu lên cổ cô.

Theo bản năng cô đưa tay ra, sờ đầu anh như sờ sờ chú cún.

"Ừ, tâm trạng không tốt lắm." Lạc Dĩ Hành nhắm mắt lại, hít hà hơi thở trên người cô: "Vậy để anh ôm một cái, được không?"

"Chỉ một cái ôm là đủ rồi sao?"

"... Đủ rồi."

Kim giây tựa như dừng lại vài giây, Lâm Khinh đột nhiên cười nhẹ, cô đột nhiên nghiêng đầu, cọ cọ một chút.

"Nói dối." Cô cười.

Rõ ràng bàn tay đang ôm cô không an phận.

Cảm giác hơi tê rần nơi eo đến từ bàn tay không cam lòng của anh.

Lâm Khinh lại hơi nhúc nhích đầu, sau đó xác định vị trí chuẩn lại dựa tiếp vào.

Đôi môi mềm mại nhắm vào giữa trán anh.

Cô nâng khuôn mặt anh lên, dịu dàng mỉm cười.

"Hôn một cái." Giọng điệu giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Cái chạm nhẹ nhàng rơi lên trán khiến Lạc Dĩ Hành mơ hồ run lên.

Không phải là sợ hãi, mà là sự run rẩy từ trong sâu thẳm tâm hồn.

Quá thoải mái.

"Ừ, hôn anh một cái."

Hơi thở ngày càng cần, giọng của anh khàn khàn, mang theo ý tứ không cho từ chối.

Cuối cùng lời nói rơi xuống đôi môi kề sát bên nhau.

Nỉ non, nhẹ nhàng, giờ phút này đều biến thành hương vị ngọt ngào.

......

Vừa vặn đến hoàng hôn, phía sau là cái bóng một cao một thấp tựa vào nhau, Lạc Dĩ Hành ôm Lâm Khinh, thỉnh thoảng nhìn cô tung tăng, nhưng chỉ nắm chặt hai bàn tay.

"Lạc Dĩ Hành." Lâm Khinh đột nhiên dừng lại, cô nhìn tán cây trên đầu vừa chắn một phần nhỏ của hoàng hôn: "Ngày mai, anh có đi họp lớp không?"

"Ừm." Lạc Dĩ Hành đi đến bên cạnh cô, vươn tay kéo cô, để cô ngồi trên ghế dưới bóng cây: "Sao vậy?"

Anh cúi người mở nút áo trên cổ cô, hơi thở gần gũi khiến Lâm Khinh đỏ mặt theo bản năng.

Ngược lại không nghĩ rằng đã là bạn trai của mình, lại khiến bản thân tiếp tục đỏ mặt.

Khuôn mặt của Lạc Dĩ Hành vô cùng ưa nhìn, điều này không thể nghi ngờ gì nữa, dù nhìn từ trên xuống hay từ dưới lên, các đường nét đều rất mềm mại và đẹp trai.

Nhìn người trước mặt, Lâm Khinh duỗi một ngón tay nhẹ nhàng chọc đỉnh đầu của anh.

Sững sờ một thoáng, Lạc Dĩ Hành nhanh chóng nắm lấy ngón tay cô còn chưa kịp rút lại, thuận theo ngón tay nắm lấy toàn bộ bàn tay của cô trong lòng bàn tay.

"Làm sao vậy?"

Ngón tay to lớn hơn ngón tay của cô vu0t ve không ngừng, khiến Lâm Khinh rũ mi, đối diện với cặp mắt kia.

Cô lắc đầu, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng áp vào trán anh: "Ngày mai em hơi căng thẳng."

"Em đang lo lắng chuyện gì vậy?"

"Em không biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy không thoải mái lắm."

"Em còn muốn đi không?"

"Muốn, chỉ là..."

"Vậy thì đi, ngoan, anh sẽ ở bên cạnh em."

Lâm Khinh chớp chớp mắt nhìn cái miệng mở ra khi đang nói, cô dựa vào, hôn một cái rồi lùi lại, vui vẻ mang theo vành tai đỏ bừng cười lên: "Tốt như vậy?"

"Ừ." Lạc Dĩ Hành đứng dậy ngồi ở bên cạnh cô, nhưng vẫn không buông tay ra: "Chuyện gì em muốn làm thì anh sẽ làm cùng em."

Trong lòng bị anh thả đá tới mức gợn sóng, Lâm Khinh hít một hơi, tựa đầu vào vai anh.

Cảm xúc khó tả khiến mắt cô chua xót.

Chu Tình mấy ngày nay liên tục tám chuyện với cô, phần lớn đều không có gì để nói, cuối cùng giữa hai người cũng tràn ngập bầu không khí khó xử.

Lâm Khinh đại khái có thể đoán được lý do và mục đích lời mời lần này của cô ấy, có lẽ bởi vì cô biết điều đó nên cô cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.

Cô nhắm mắt lại, thở ra, trong lòng đột nhiên nhẹ đi.

Bên cạnh cô còn có Lạc Dĩ Hành đứng về phía cô, cho dù bọn họ nghĩ cái gì.

"Lạc Dĩ Hành, đôi khi em thật sự tự hỏi có phải anh đã bên em từ rất lâu, nếu không thì tại sao anh lại hiểu rõ em đến vậy?"