Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 41




Lạc Dĩ Hành không lên tiếng, cái ôm dưới ánh trăng khiến anh không có cách nào nhìn thấy cảm xúc của Lâm Khinh, chỉ là anh lại tăng thêm lực trên tay.

Động lòng với cô dường như đã trở thành một cảm xúc quen thuộc, nhưng khi anh chưa kịp phản ứng thì nhịp tim lại tăng lên.

"Được, ký nhận thế nào đây?" Lạc Dĩ Hành nghe thấy bản thân hỏi.

"Cho cô ấy một cái ôm." Lâm Khinh nhẹ nhàng đáp lại.

Ánh trăng có vẻ dịu dàng hơn bình thường, Lâm Khinh khẽ mở mắt nhìn ra ngoài, cô chỉ có thể nhìn thấy cỏ cây hoa lá rung rinh theo làn gió cách đó không xa.

Cô đưa tay lên ôm lấy tấm lưng rộng lớn của người trước mặt.

Độ ấm không ngừng truyền tới khiến cô chậm rãi nhắm mắt lại.

"Lạc Dĩ Hành." Lâm Khinh hỏi bên tai anh: "Cậu đã tìm được việc mà cậu muốn mình làm trong ba tháng này chưa?"

"Ở bên cạnh mình có được tính không?" Anh nói.

"Tính, sao lại không tính." Lâm Khinh ở trong ngực anh cười thành tiếng, cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt như phát sáng: "Hai ngày nữa có sự kiện cắm trại, cậu có muốn đi không?"

"Đi cùng cậu?"

"Không, là mình tháp tùng cậu." Lâm Khinh cười nói thêm: "Nhưng mà không đi cùng người khác, chỉ chúng ta thôi."

Hoạt động này Hà Thần Kiều đã nói bên tai cô từ rất lâu, ban đầu cô cũng không để trong lòng nhưng giờ xem ra lại là một cơ hội tốt.

Điều cô thiếu nhất bây giờ chính là cơ hội ở chung với Lạc Dĩ Hành.

Bầu không khí cắm trại không phải vừa hợp luôn sao?

Lạc Dĩ Hành bình tĩnh dịch về phía cô gật đầu: "Được, đi cùng mình đi."

Lâm Khinh giả vờ như không nhìn thấy động tác nhỏ của anh, cong khóe miệng tiếp tục chui vào lòng anh.

Cuối cùng hai người chẳng đi đâu, chỉ là trên người đều mang hơi ấm của nhau lúc tạm biệt.

Lần này Lâm Khinh khăng khăng muốn nhìn anh đi trước, thấy cô lần này rất bướng bỉnh, Lạc Dĩ Hành đành phải đồng ý.

Nhìn thấy bóng dáng của cô nhỏ dần, Lạc Dĩ Hành rũ mắt xuống.

Hôm nay cô hơi lạ.

Lạc Dĩ Hành có thể nhạy bén phát hiện dường như cô mềm mỏng hơn bình thường.

Mà lý do cho sự mềm mỏng này là anh.

Trong lòng chợt lóe lên một tia manh mối nhưng điện thoại bên cạnh đột nhiên sáng lên.

Người gửi là Tống Bội.

[Chuyện cậu và Lâm Khinh thế nào rồi?]

Chỉ một câu đã làm anh xác định được suy nghĩ trong lòng.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ vẫn dịu dàng, nhưng tay Lạc Dĩ Hành đang siết chặt vô lăng.

Lạnh lẽo từ khắp nơi truyền tới, anh dừng xe, đầu ngón tay dùng sức đã trắng bệch.

Chuyện quá khứ dường như đã bị vạch trần từng chút một.

Đây là điều mà anh không ngăn cản, cũng không thể ngăn cản.

Khinh Khinh của anh có quyền biết tất cả mọi chuyện, dù là những điều tồi tệ nhất của mình.

Sau cái ôm hôm nay, chuyện gì sẽ xảy ra?

Lần đầu tiên, Lạc Dĩ Hành không thể chắc chắn một chuyện.

Không thể ngừng hoảng loạn, nó đến từ mọi nơi và dần dần nuốt chửng anh.

Sau khi chia tay, đã hai ngày Lâm Khinh không gặp Lạc Dĩ Hành.

Người đón cô sáng tối chính là thư ký Vương mà cô từng gặp trước đây.

Lúc trước cô đã hỏi qua tình hình của Lạc Dĩ Hành, nhưng câu trả lời cô nhận được là do quá bận.

Trùng hợp, hai ngày nay ở bệnh viện cũng rất nhiều việc.

Bởi vì chuyện Lương Kỳ trước đây khiến Lâm Khinh trở nên nổi tiếng.

Rất nhiều phương tiện truyền thông tranh nhau phỏng vấn, ngoài việc phải đối mặt với bệnh nhân cô còn phải tìm mọi cách đối phó với phóng viên báo đài lớn nhỏ đó.

Hai ngày nay dường như cô vừa về đến nhà là ngủ

Mà Thẩm Lực sau khi biết tình trạng của cô lập tức dùng mọi mối quan hệ của bản thân, khiến cô bớt được rất nhiều sự quấy rầy.

Cũng nhờ ông mà Lâm Khinh mới có thể nghỉ ngơi một lát.

Thứ có thể duy trì cô hai ngày nay thì cũng chỉ có chuyện cắm trại.

Một ngày trước khi khởi hành, Lâm Khinh ngồi xếp bằng trên sô pha, suy nghĩ xem cô có thể mang theo thứ gì.

Hà Thần Kiều vừa ra ngoài đã thấy cô kẹp tóc mái lên, dáng vẻ vùi đầu tính toán.

Cảm thấy Lâm Khinh như vậy có chút đáng yêu, cô ấy tiến lên vỗ vỗ kẹp trên đầu cô.

"Làm gì đó?" Lâm Khinh che lại, nghiêng đầu nhìn cô ấy.

"Sao lần này lại nghiêm túc thế, trước kia chưa từng thấy cậu như vậy." Hà Thần Kiều ngồi bên cạnh cô nhìn mấy thứ trên sàn nhà: "Sao nhiều thế? Cậu định mang hết đi luôn hả?"

"Lần này không giống mà." Lâm Khinh khẽ khịt mũi, lại có cảm giác xấu hổ một thời gian dài không xuất hiện: "Hơn nữa còn là lần đầu tiên cắm trại."

"À ~ Rốt cuộc là phấn khích vì cắm trại hay phấn khích vì đi chơi với Lạc Dĩ Hành đây?" Hà Thần Kiều nhướng mày cố ý hỏi.

Lâm Khinh lập tức muốn xua tay đuổi cô ấy đi, nhưng trên tai vẫn hơi ửng đỏ: "Đi đi."

Hà Thần Kiều thấy được chút ửng đỏ kia, khoé miệng càng cong, "Nói thật đi, hai người bên nhau lúc nào thế?"

"Mình không biết." Lâm Khinh lắc đầu: "Được rồi được rồi, cậu để mình đếm mấy thứ này xong rồi sẽ hầu cậu tám chuyện nha, ngoan, tự mình chơi một lát đi."

Thấy cô như vậy, Hà Thần Kiều không nói thêm gì nữa, chỉ trêu chọc cô thêm vài câu trước khi quay vào phòng tiếp tục viết bản thảo.

Được một lúc, điện thoại của cô sáng lên.

Người gửi tin nhắn là Lạc Dĩ Hành.

[Cô ấy thế nào?]

Hà Thần Kiều trầm mặt nhìn điện thoại một lát, sau đó lẳng lặng đưa điện thoại lên, đem ra ngoài cửa, chụp nhanh một bức ảnh.

[Đây này.]

[Khinh Khinh đang lo lắng chuyện cắm trại, ôi sao anh cũng không hỏi han cậu ấy?]

Hà Thần Kiều gửi tin nhắn đi, cô bỏ điện thoại qua một bên tiếp tục viết bản thảo của mình.

Rốt cuộc Lạc Dĩ Hành cũng chưa bao giờ nhiều lời với cô.

Hừ hừ, cặp đôi độc ác.

Một giây trước khi cô ấy đeo tai nghe, Hà Thần Kiều đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài.

"Lạc Dĩ Hành, sao cậu lại gọi cho mình?"

Giọng nói vui vẻ của Lâm Khinh vọng qua khe cửa, không rõ ràng lắm, nhưng khiến tay Hà Thần Kiều ngừng lại một chút.

Cô ấy lấy điện thoại, nhìn tin nhắn không được trả lời, sau đó kéo khe cửa nhìn Lâm Khinh đang nghe điện thoại.

Một cảm giác phản bội bất chợt ập tới.

Hà Thần Kiều chớp chớp mắt, cau mày ném điện thoại đi, ngồi trước máy tính, lực vẽ còn mạnh mẽ hơn trước.

Chết tiệt!

Cô không thèm yêu đương! Kiếm tiền mới là chuyện đúng đắn nhất!

Trong phòng khách cách đó không xa, Lâm Khinh gục trên sô pha, hai tay che mắt, bên tai là điện thoại.

"Sao cậu không nói gì?"

Giọng cô có chút mệt mỏi, thấp hơn bình thường một chút.

Ban đầu Lạc Dĩ Hành không định gọi, nhưng sau khi nhìn thấy bức ảnh chụp bóng dáng nho nhỏ của cô, trong phút xúc động, chưa kịp nhận ra đã bấm số gọi đi.

Sau ngày hôm đó, anh bắt đầu trốn tránh Lâm Khinh, chỉ để tránh né sự thật mà anh phải đối mặt.

Đồng thời anh cũng không thoát khỏi sự thu hút của cô, hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược cứ quấn lấy trái tim anh, cuối cùng cũng bùng nổ vào giây phút này.

"Gần đây thế nào?" Anh dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Khá tốt, à, không đúng, có chỗ không ổn." Lâm Khinh đứng dậy, cố gắng không lộ ra vẻ mệt mỏi: "Sao cậu không tìm mình? Có phải mình đã làm chuyện gì không? Hay là nguyên nhân khác?"

"Không phải, là do mình bận quá." Nghe giọng của cô có chút khổ sở, gần như ngay lập tức, xót xa trong lòng anh không có cách nào kiểm soát được nữa.

Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía xa xăm, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, mình sai rồi."

"Mình không có ý trách cậu. Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Chuyện ngày mai cậu không quên chứ?" Lâm Khinh chớp chớp mắt, cuối cùng trong lòng cũng an tâm: "Cậu tới đón mình hả?"

"Ừ, chắc chắn sẽ đến."

"Vậy thì, mọi thứ đã sẵn sàng chưa?"

"Đã sẵn sàng, chuẩn bị xong rồi, yên tâm."

Lâm Khinh lại kéo anh hỏi rất nhiều chuyện, tuy không phải là chuyện gì lớn nhưng lại giúp cô cảm thấy an tâm.

Cô vốn nghĩ rằng mình là một người đủ độc lập, nhưng qua hai ngày nay lại tự nhận thấy mình cũng không hoàn toàn độc lập.

Không biết có phải sự biến mất đột ngột kia không khiến cô có chút hoảng hốt.

Nhưng cô cũng biết, thế giới của Lạc Dĩ Hành không chỉ có cô, anh còn rất nhiều việc phải làm.

Hơn nữa, anh vẫn là một người chủ tịch.

Trong lòng Lâm Khinh tự thuyết phục mình như vậy, dù hiểu rõ đạo lý nhưng lại không khống chế được lý trí.

Nỗi hoảng sợ đã bị cô nén xuống, nhưng ngay giây phút nghe được giọng anh thì đã lộ ra.

Cô đã từng không hiểu tại sao các cặp đôi không thể chịu nổi sự chia xa, bây giờ thật ra không phải là cô hoàn toàn không hiểu.

Giọng nói của Lạc Dĩ Hành khi nói chuyện với cô luôn rất nhẹ nhàng, rồi lại có chút lạnh lùng thuộc về chính anh, giống như một dòng chảy của con sông vào mùa xuân, quấn lấy cô.

Cô không biết mình cúp máy từ lúc nào, cô chỉ nhớ mình đã nói rất nhiều, nhưng cô vẫn luôn nhận được câu trả lời dù là ngắn hay dài của anh.

Mỗi một câu đều được đáp lại.

Ngày hôm sau, khi Lâm Khinh tỉnh lại, cô vẫn đang nằm trên sô pha, nhưng trên người đắp một chiếc chăn dày.

Không cần suy nghĩ cô cũng biết là Hà Thần Kiều đắp nó cho cô.

Hôm qua Lâm Khinh ngủ muộn, lúc tỉnh lại đã hơn mười một giờ.

Kế hoạch của hai người là xuất phát lúc 3 giờ chiều, còn phải thu dọn đồ đạc, thời gian thật sự rất gấp gáp.

Lâm Khinh nhìn thời gian, hốt hoảng một lúc sau đó liền vội vàng đi tắm rửa.

Đến khi hoàn tất việc thu dọn đồ đạc, ăn trưa xong thì cũng đã hơn 2 giờ chiều.

Lâm Khinh ngồi trên sô pha, lau mồ hôi tuôn không ngừng trên trán.

Cô lại đưa tay lên ngửi, kiểm tra thời gian rồi lại chạy vào nhà vệ sinh để tắm rửa, lúc này mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm.

Bởi vì khá nhiều đồ đạc, Lạc Dĩ Hành chọn đến nhà cô.

Hà Thần Kiều đã ra ngoài nói chuyện với biên tập từ trước, chắc chắn Lạc Dĩ Hành sẽ đến nên để cửa cho anh.

Lúc anh vào, phòng vệ sinh cũng vừa lúc mở ra.

Hai cánh cửa mở ra cùng lúc, theo sau là hai cặp mắt bất ngờ nhìn nhau.

Lâm Khinh chớp mắt. nhưng đại não hiển nhiên còn chưa phản ứng.

Cô chạm vào khăn tắm, đột nhiên cảm thấy may mắn vì thói quen mặc đồ ngủ trong phòng tắm trước khi bước ra.

"Chào, đã lâu không gặp?" Cô không quay đầu lại được, nghẹn ngào nói ra những lời này.

"Đã lâu không gặp." Lạc Dĩ Hành sửng sốt một chút, sau đó đóng cửa lại, ngồi ở trên sô pha, không hề nhìn cô.

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, Lâm Khinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng hiện lên một tia thất vọng nhỏ.

Cô hắng giọng, thản nhiên nói vài câu rồi vào phòng ngủ thay quần áo.

Sau khi cô rời đi, Lạc Dĩ Hành, người đang giả vờ bình tĩnh mới cúi xuống, đặt tay lên trán, giấu toàn bộ cảm xúc.

Tai lộ ra ngoài đã đỏ bừng.

Đỏ hơn bao giờ hết.

Đầu óc hỗn loạn chỉ vang lên một câu.

Khinh Khinh, thơm quá...