Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 38




Lạc Dĩ Hành ngừng nói, anh ngẩng đầu lên, trong chốc lát lại quay đi: "... Không sao cả, chỉ là bạn thôi."

"Bạn?" Người phụ nữ ngồi đối diện lặp lại vô cùng ẩn ý, ​​bà đẩy kính, đặt tài liệu trên tay xuống: "Gần đây không có vấn đề gì, cứ dọn dẹp sạch sẽ như trước đây là được."

Bà dừng lại một chút, tháo mắt kính xuống: "Về phần Lâm Khinh, dù là bạn hay mối quan hệ khác cũng đừng làm con bé buồn."

Tống Bội nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Con bé là một đứa trẻ ngoan, cậu biết đấy, tôi không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với con bé."

"Vâng, ngài là một giáo viên tốt bụng." Lạc Dĩ Hành thẳng người gật đầu.

"Được rồi, dừng ở đây đi." Tống Bội cười về nhìn về phía anh, liếc mắt sang chiếc túi bên cạnh Lạc Dĩ Hành, bên trong là một chiếc bánh kem rất đẹp, cực kỳ không hợp với phong cách của anh.

Bà hơi suy nghĩ, hỏi: "Cái này là cho Lâm Khinh à?"

"Vâng, để đón cô ấy."

"Cô bé vẫn chưa biết những chuyện đó sao?" Tống Bội lại hỏi.

Lạc Dĩ Hành đứng lên, cẩn thận mang theo bánh kem.

Anh nhìn bánh kem hoàn hảo, nhớ tới vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ của Lâm Khinh, trong mắt cuối cùng cũng ánh lên chút dịu dàng.

Sau đó lại lắc đầu, trước khi rời đi anh nhẹ giọng trả lời: "Cô ấy không cần biết."

...

Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Khinh đi làm lại.

Ban đầu Lâm Khinh còn tưởng khi đến bệnh viện mình sẽ bị chú ý, rốt cuộc cũng có nhiều khả năng lắm.

Trước khi đi làm cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị xem như động vật trong sở thú, nhưng khi đến bệnh viện, mọi chuyện so với cô tưởng tượng thì tốt hơn nhiều.

Lo cô xảy ra chuyện, Lạc Dĩ Hành đề nghị đưa đón cô, có lẽ anh đã rút kinh nghiệm từ bài học trước, lần này anh cố ý nhìn cô đi vào rồi mới xoay người rời đi.

Lâm Khinh đối với việc gặp mặt giữa hai người cầu còn không được, lúc dừng xe, cô nở một nụ cười tiêu chuẩn về phía Lạc Dĩ Hành, đảm bảo không nhìn ra điều gì mới xoay người rời đi.

Khi cô rời đi lại bị Lạc Dĩ Hành gọi tên.

Anh khẽ nghiêng đầu vào cửa sổ xe, nửa khuôn mặt lộ ra vừa ưa nhìn vừa đẹp trai, nụ cười đánh thẳng vào tim cô.

Anh vẫn đang cầm vô lăng, nhưng trong mắt đều là cô: "Tan làm sẽ mang cho cậu bánh kem, được không?"

Lâm Khinh hơi bất ngờ, căng thẳng trong lòng không cách nào bình tĩnh lại được, cô sửa lại mái tóc bị gió thổi rối lên, quay đầu lại cười cong mắt: "Được đó, mình đợi cậu."

Khi Lạc Dĩ Hành rời đi, người đầu tiên Lâm Khinh gặp là Trần Ý.

Cô vừa đi tới thì như một chú gấu bự ôm chầm lấy cô, bên tai cô vang lên tiếng khóc nức nở, nói cho cô biết thời gian gần đây cô ấy đã lo lắng và đau lòng thế nào.

Tính tình cô gái nhỏ luôn thẳng thắn, Lâm Khinh ôm lấy cô ấy an ủi một lúc lâu mới ổn định lại cảm xúc.

Nhưng thật ra phản ứng lớn của cô ấy đã giúp cô giảm bớt căng thẳng và bất an.

Cô vẫn đi làm như bình thường, cũng giống như cô nghĩ, càng ngày càng có nhiều người chú ý đến cô hơn.

Nhưng điều khác biệt là những người đó không ngừng nói chuyện với cô.

Và có rất nhiều hoa và quà trên mặt bàn.

Lâm Khinh tiến lên nhìn thử, cơ bản đều là của đồng nghiệp và bệnh nhân cũ đưa tới.

Trong đó còn có một vài cái tên cô không biết.

Cô nhìn thoáng qua những thứ này, tất cả thiệp chúc mừng hay quà đều thể hiện sự quan tâm và yêu thích không che giấu dành cho cô.

Như một chiếc khăn quàng ấm áp vào mùa đông, tiếp thêm sức mạnh to lớn cho cô vào thời khắc mấu chốt nhất.

Cô sụt sịt mũi, trong tiềm thức không muốn rơi nước mắt.

"Bác sĩ Lâm, chào buổi sáng." Giọng Tống Thành từ phía sau vang lên, cánh cửa mở ra theo lời chào hỏi.

Lâm Khinh nhẹ xoa mắt, xoay người gật đầu: "Chào bác sĩ Tống."

Tống Thành nhìn những món quà xung quanh cô, Lâm Khinh tưởng anh không hài lòng với mấy thứ này, dù sao cũng có chút làm phiền anh.

Đang muốn cất quà đi lại nghe thấy giọng Tống Thành cách đó không xa.

"Chào mừng trở lại, Lâm Khinh." Giọng Tống Thành vẫn như ngày thường, như thể anh vừa nói thời tiết hôm nay rất đẹp: "Đây là phần của tôi."

Anh lấy ra một bó hoa từ phía sau, là một bó bách hợp đơn giản.

"Tôi và vợ đã cùng nhau lựa chọn, cân nhắc nhiều lần thì vẫn thấy hoa này là hợp nhất."

Lâm Khinh hơi sững sờ, lúc phản ứng lại thì nước mắt đã muốn trào ra, lại hít mũi lần thứ hai, nở nụ cười nhận hoa: "Không sai, tôi thật sự rất thích."

Trong lòng cô vẫn sợ mình trở thành tâm điểm của đám đông, vết sẹo ngày xưa không thể xóa bỏ hoàn toàn, nhưng có thể phớt lờ.

Có lẽ ở thời điểm hiện tại cô đang cố gắng phớt lờ vết sẹo kia.

Những điều nho nhỏ trong buổi sáng đã giúp cô trút bỏ được cả sự lo lắng và sợ hãi, trong giờ ăn trưa, những cô y tá đã lặng lẽ theo dõi cô suốt một buổi sáng cuối cùng cũng tới trước mặt cô.

Phần cơm trước mặt chưa ăn xong, Lâm Khinh nhìn vào từng ánh mắt, gian nan nuốt cơm xuống.

Cô lau miệng, giọng có chút run rẩy: "Có chuyện gì sao?"

"Bác sĩ Lâm! Vậy chiếc xe kia đưa cô tới sáng nay... là Lạc tổng sao?" Một cô ý tá chơi thân với Trần Ý tiến lên, nhỏ giọng hỏi.

Lâm Khinh chớp chớp mắt, giữa những ánh nhìn chăm chú khẽ gật đầu.

Sau đó cô lập tức thấy đôi mắt cô y tá thân với Trần Ý ngày càng sáng, cùng với khoé miệng đang cong lên.

Cô muốn hỏi tại sao, nhưng trực giác mách bảo cô rằng cô sẽ nhận được một câu trả lời không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên tới cuối cùng cô cũng biết lý do.

Mà ngọn nguồn cũng là từ Trần Ý.

Tâm tư Trần Ý cũng không giấu nổi, lắc lư một ngày cạnh Lâm Khinh, cho tới lúc tan làm mới không nhịn được nữa, dưới ánh mắt kỳ quái của cô, cô ấy chủ động đưa điện thoại ra.

"Bác sĩ Lâm, mời." Cô ấy cúi người, như là thị nữ đang dâng đồ cho nhà vua.

Lâm Khinh bật cười trước hành động này, cô cười tủm tỉm cầm lấy điện thoại, nhưng nội dung trên đó lại khiến cô hoá đá.

"[Lạc tổng x Bác sĩ Lâm] 101 lần yêu."

Đập vào mắt cô là những dòng chữ chói loá này.

Lâm Khinh từng xem đồng nghiệp giải sầu bằng cái gì, giao diện này cô chỉ liếc mắt một cái là biết web gì.

Tiêu đề lớn khiến cô cảm thấy không ổn rồi.

Nhìn xuống là truyện đồng nhân* của cô và Lạc Dĩ Hành.

Thậm chí còn rất hot, bên dưới còn có một đám người kêu: "Mẹ ơi! Cơm cơm! Đói quá!"

Lâm Khinh nhìn vài lần cũng không thể dừng lại, không gì có thể so với sự k1ch thích lúc này.

Là thời khắc này, tự xem truyện đồng nhân của chính mình.

"... Trần Ý, đây là cái gì." Cô trầm mặc một lúc lâu mới hỏi.

"Truyện đồng nhân..."

"Không phải, tôi biết, nhưng tại sao?" Giọng Lâm Khinh khẽ run lên, có chút không tưởng tượng nổi.

Trên mạng có couple siêu thoại của cô và Lạc Dĩ Hành nhưng cô cảm thấy đó là hứng thú nhất thời, độ nổi tiếng cũng không cao.

Không chừng sau vài ngày sẽ hết.

Nhưng mức độ phổ biến của bài này là cao nhất trong những bài gần đầy cô xem cùng đồng nghiệp.

"Bác sĩ Lâm, chẳng lẽ cô không biết cô và Lạc tổng đẹp đôi biết bao sao! Siêu thoại vừa được mở ra, tôi đã xem cả đêm hehehe."

"Cô không phải fan bạn gái* của cậu ấy sao?"

[* Fan bạn gái: Xem thần tượng như là người yêu.]

"Fan bạn gái? Fan bạn gái là cái gì? Rõ ràng tôi là fan của mỗi couple Lạc tổng và cô thôi ~" Trần Ý thấy cô không tức giận, lập tức đứng thẳng người tiến lại trước mặt cô.

"Fan của tôi?" Lâm Khinh nhướng mày hỏi lại, dường như có chút không tin.

"Đương nhiên! Bác sĩ Lâm có phải chưa xem trên mạng đúng không, cô không biết bây giờ mình nổi tiếng cỡ nào đâu! Bao nhiêu người muốn gả cho cô hắc hắc hắc."

Lâm Khinh nghe vậy sửng sốt một chút, cười nói: "Không phải muốn gả cho Lạc Dĩ Hành sao?"

"Tổng tài phải sánh đôi với soái tỷ chứ, video nào mà cô không ngầu cơ chứ! Vẫn là couple tốt nhất." Trần Ý cười vài tiếng, cô ấy nhìn thời gian, cúi người nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay Lạc tổng có tới đón cô tan làm không?"

"Tò mò quá. Sao cô không nói fan couple không thể xuất hiện trước mặt chính chủ được?"

"Không phải đâu, couple mà tôi nói có thể là thật..."

Tiếng gõ cửa cắt ngang lời tiếp theo của Trần Ý, Lâm Khinh quay đầu, đôi mắt hơi mở lớn.

"Xin lỗi, mình đợi mãi không thấy cậu đến nên mới tới đây, làm phiền cậu rồi sao?" Lạc Dĩ Hành chỉ đứng ở cạnh cửa, lưng thẳng, cả người đầy vẻ tao nhã.

Ánh mắt anh dường như chỉ có mình Lâm Khinh, chứa đựng sự dịu dàng vô tận.

Còn dịu dàng hơn chiều hoàng hôn.

Trần Ý giữ im lặng, lùi về sau vài bước, cố gắng hết sức dành không gian cho bọn họ.

"Không đâu, xin lỗi cậu, mình có chút chuyện bị trì hoãn." Lâm Khinh theo bản năng đứng lên phía trước, sau đó nhìn về phía Trần Ý.

Lạc Dĩ Hành nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn Trần Ý ở phía sau.

Gần như ngay lập tức, Trần Ý cảm thấy sự chênh lệch nhiệt độ trong mắt Lạc Dĩ Hành.

Giữa tò mà sợ hãi, cô ấy lập tức lựa chọn rời khỏi nơi áp lực này.

"Đúng đúng đúng, bác sĩ Lâm chỉ vừa nói chuyện với tôi một lát thôi, không có chuyện gì đâu ha ha ha, vậy tôi đi trước, hai người về nhà an toàn nhé, tạm biệt tạm biệt ha ha ha."

Cô ấy xua tay nói vài câu, Trần Ý nhân lúc Lâm Khinh chưa kịp nói cái gì lập tức xoay người rời khỏi chỗ này.

Nhất thời, trong phòng nhỏ chỉ còn lại có Lâm Khinh và Lạc Dĩ Hành.

Lâm Khinh nhìn hoàng hôn đang đến từ khung cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người trong chốc lát, nhưng cô không biết nên nói cái gì.

Một bầu không khí kỳ lạ bao trùm giữa hai người họ.

Thứ đột nhiên nhảy ra trong đầu là những gì cô vừa xem với đồng nghiệp.

[Lạc Dĩ Hành đè cô vào góc tường, cúi đầu hôn một cách tuỳ ý, hoàng hôn ngoài phòng dường như đang làm chứng cho bọn họ, ấm áp mà động lòng người.]

[Không biết có phải do ánh mặt trời hay không, nhiệt độ của hai người theo đôi môi truyền đến.]

Lời nói không thích hợp khiến Lâm Khinh lập tức đỏ bừng mặt.

Cô dời tầm mắt, cố gắng thôi miên tâm trí mình để bỏ qua những điều này.

"Mình mang bánh kem tới cho cậu."

"Cậu có muốn ra ngoài dạo một lát không?"

Những lời nói đã phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.

Lâm Khinh đỏ mặt ngẩng đầu: "Cậu nói trước đi."

Lạc Dĩ Hành nhìn kỹ vào cô, không biết có chú ý tới cô đang đỏ mặt hay không, anh giơ bánh kem lên, dịu dàng cười: "Bánh kem, cậu có muốn ăn không?"

Kỳ diệu thật, anh nói một câu đã xoa dịu được trái tim đang hỗn loạn của Lâm Khinh.

Mang theo sự thỏa mãn, chầm chậm bình tĩnh lại.

Mặt cô vẫn còn còn đỏ, có lẽ do mặt trời lặn chiều hoàng hôn, hoặc cũng có thể là do hơi thở của cô.

Nhưng đây không phải là lý do để ngăn cản cô nhìn anh.

"Đương nhiên là muốn ăn rồi, cho nên Lạc tiên sinh này, có muốn cùng mình đi dạo một lát không?"