Phong cảnh trên đường rất đẹp, không khí không tệ, chỉ là sắc trời hơi u ám.
Mục đích là một trang viên tư nhân, không rõ chiếm diện tích bao nhiêu, bởi vì Lâm Tầm không thể nhìn thấy đầu cuối.
Chủ nhân trang viên là người quen.
Bác sĩ khám chân cho hắn.
Câu nói đầu tiên của bác sĩ là: “Khôi phục thế nào rồi?”
Lâm Tầm nói: “Có thể đi.”
Bác sĩ: “Lúc đi có đau không?”
“Không.” Lâm Tầm: “Chỉ có lúc hoạt động nhiều sẽ thấy hơi đau.”
“Khôi phục rất nhanh.” chỉ nghe bác sĩ nói, “Nhưng vẫn phải chú ý một chút, không được chạy, không được nhảy, không được leo cầu thang, cũng không được quỳ, phải chú ý nặng nhẹ.”
Ba cái trước còn có thể hiểu, nhưng vì sao lại nhắc đến quỳ?
Lâm Tầm vừa mới thấy khó hiểu, đã phát hiện bác sĩ không nhìn hắn, mà nhìn Đông Quân.
Lâm Tầm: “…”
Trong mắt Đông Quân không có cảm xúc gì cẩ, thản nhiên nói: “Được.”
Bác sĩ dẫn bọn họ đi vào trong.
Trên đường, Lâm Tầm đã biết được mục đích đến đây hôm nay từ Đông Quân.
Là bác sĩ mới mua được trang viên tư nhân này — không thể không mời mấy người bạn thân thiết đến tụ tập.
Cho nên, Đông Quân và bác sĩ đúng là bạn bè — mặc dù Lâm Tầm không biết vì sao người đàn ông có quan hệ xã giao cực kì đơn giản trong truyền thuyết lại có quan hệ với bác sĩ, nhưng ngẫm lại cách giao lưu của giai cấp tư sản không giống mình, nên cũng hiểu được.
Đông Quân nhắc đến bác sĩ, cũng giới thiệu tính cách của bác sĩ này.
Bác sĩ là một người có lý tưởng cao thượng, tiếp nhận giáo dục hàng đầu, sau đó về nước, dấn thân vào bệnh viện bận rộn nhất, lập chí muốn phổ độ chúng sinh.
Nhưng hắn ta không thể thực hiện nguyện vọng, bởi vì hắn ta cực kì mẫn cảm, hơn nữa năng lực chung tình còn rất mạnh, đến mức còn thấy có chung bệnh với bệnh nhân, bệnh nhân đau đầu, hắn ta cũng sẽ đau đầu, bệnh nhân đau gan, hắn ta cũng thấy đau gan, cho nên ngày nào hắn ta cũng đều không thoải mái — hắn ta không thể không nghi ngờ mình có đủ loại bệnh tật, chẳng những không thể cất bước theo Hippocrates(*), ngược lại thành bệnh tâm thần.
(*) Hippocrates là cha đẻ của Y học và là người thầy thuốc vĩ đại nhất lịch sử thời Hy Lạp cổ đại.
Lúc ở trong khoa, hắn ta nghi ngờ mình có ký sinh trùng, sau khi đến khoa thần kinh, hắn ta bắt đầu cho rằng trong đầu mình có khối u, sau một thời gian ở khoa da liễu, mỗi một lỗ chân lông trên người đều có thể khiến hắn ta cảnh giác — chứ đừng đề cập đến trên thế giới còn có rất nhiều nghi nan tạp chứng mà y học căn bản không thể giải quyết được, hắn ta sống trong nghi ngờ vô tận.
Về sau, cuối cùng người này đã yên tĩnh mấy năm, bởi vì hắn ta đến khoa phụ sản.
Sau khi dừng việc nghi ngờ mình có bệnh, vốn dĩ hắn ta có thể thực hiện nguyện vọng từ nhỏ của mình, trở thành một bác sĩ ưu tú mà cao thượng — nếu như hắn ta không kết hôn sinh con, rồi lại bắt đầu nghi ngờ người bên cạnh mình.
Cuối cùng, hắn ta bị người yêu không thể nhịn được nữa xách về nhà, mọi người ép hắn ta trở về kế thừa gia nghiệp, nhưng hắn ta thề sống chết không theo, cuối cùng ai cũng đều nhường một bước, hắn ta trở thành bác sĩ tư nhân cao cấp, mỗi tháng đều có số lượng bệnh nhân cố định, cuối cùng cũng không còn phải lo âu suốt ngày nữa.
Bác sĩ không còn lo nghĩ nắm tay vợ, cười tủm tỉm dẫn bọn họ ngồi xuống cái bàn trong đình viện.
Trên bàn đã có mấy người, Lâm Tầm thấy một người trong đó rất quen.
Tiến sĩ Simpson, người phụ trách sở nghiên cứu thần kinh sinh vật nổi tiếng kia.
Ông ta là một người đàn ông trung niên gầy gò lịch thiệp, tóc bạc, mắt xanh xám, rất hiền lành, giống như là nhìn thấu tất cả.
Đông Quân giới thiệu cho hắn, ngoại trừ tiến sĩ Simpson ra, mấy người khác cũng đều có liên quan đến sở nghiên cứu.
“Rất hân hạnh được biết cậu.” Tiến sĩ Simpson bắt tay với Lâm Tầm, ông ta còn chưa thạo tiếng Trung lắm, giống như Cơ Cấu lúc còn chưa hoàn toàn quen với ngôn ngữ này.
Lâm Tầm: “Tôi cũng rất vui có thể gặp được ông… Tôi đã xem qua công trình nghiên cứu của ông.”
Tiến sĩ Simpson cười: “Rất vinh hạnh.”
Sở nghiên cứu thần kinh sinh vật Simpson có liên hệ rất mật thiết với Ngân Hà — trong việc thiết kế “Quả Hạch”, những dòng điện thần kinh siêu nhỏ tiếp xúc với cơ thể chính là kiệt tác của bọn họ, trong buổi họp báo về Quả Hạch, Đông Quân đọc xong lời giới thiệu, ngay sau đó là tiến sĩ phát biểu.
Không thể bỏ qua được cống hiến của vị học giả tuổi gần năm mươi này cho Quả Hạch, chuyển hoá động tác của người thành tín hiệu trong thế giới ảo, một thành quả kinh người.
Bác sĩ ngồi xuống trước bàn: “Sáu tháng cuối năm tôi sẽ được hợp tác với tiến sĩ, hôm qua mới nhận được lời mời, liền kích động đến mức mãi mà không thể ngủ ngon.”
Tiến sĩ Simpson dang tay: “Xin lỗi, Lin đề cử cậu với tôi quá không khéo.”
Lâm Tầm nhíu mày, hắn nghe thấy một âm điệu quen thuộc, tiếng anh của từ “Lâm”, trước kia Cơ Cấu hay gọi hắn như thế, nhưng với ngữ cảnh giờ bây hiển nhiên không phải để chỉ Lâm Tầm.
Lại thấy bác sĩ nhìn về phía Đông Quân, nhún vai: “Hình như mấy ngày nay cậu rất nhàn.”
Đông Quân nhìn Lâm Tầm, khẽ cười: “Tôi xin nghỉ.”
“Mấy ngày nay toàn là tin tức về cuộc chiến giữa Ngân Hà và Eagle.” Từ lúc bắt đầu bác sĩ vẫn chưa ngừng cười, “Ngay cả mấy tờ báo lá cải cũng bị cậu chiếm mất, cậu xin nghỉ đúng lúc đấy.”
Đông Quân dường như không thèm để ý, chỉ nói: “Tôi có chuyện quan trọng hơn.”
Chỉ thấy tiến sĩ Simpson nhìn về phía Lâm Tầm: “Gần đây hai người đang hợp tác?”
Lâm Tầm gật đầu: “Đúng thế.”
Có vẻ tiến sĩ Simpson rất hứng thú: “Tôi rất hiếu kì với nội dung dự án của các cậu.”
Lâm Tầm nói: “Là một động cơ thông minh.”
“Động cơ.” Tiến sĩ Simpson nhắc lại một lần, “Engine?”
Lâm Tầm gật đầu.
Tiến sĩ Simpson nói: “Tôi rất ít khi được nghe thấy danh từ này.”
Ông ta hơi mở to mắt: “Hai người là một đoàn đội rất nhỏ, ý tôi là — có vẻ nó là một công trình khổng lồ.”
“Nếu nói về chức năng, nó là một hệ thống thông minh có thể thống kê các quyền hạn quản lý trong giao diện chức năng.” Lâm Tầm giới thiệu, “Bản thân nó cũng không có chức năng đặc biệt, chỉ là lấy tin tức có thể lấy, sau đó căn cứ vào quy tắc nhất định để quản lý thứ mà mình có thể quản lý.”
Tiến sĩ giơ điện thoại lên, hỏi: “Vậy nó cùng khác với Siri của tôi ở chỗ nào?”
Một vấn đề rất trực quan.
Lâm Tầm nói: “Nó không cần ra lệnh.”
“Wow.” Tiến sĩ phát ra tiếng cảm thán, “Tôi có thể hiểu động cơ thành đại não không?”
Lâm Tầm: “Đúng là như thế.”
Tiến sĩ Simpson trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng chúng tôi đều biết đến bây giờ, trí tuệ nhân tạo luôn là một trò lừa bịp.”
Vài người khác đều mỉm cười.
Lâm Tầm cũng cười: “Đúng thế.”
Tiến sĩ Simpson nói: “Có phải Lạc Thần của cậu cũng là một… trò lừa được tạo ra từ thống kê công việc cỡ lớn không?”
“Tôi không biết.” Lâm Tầm nói, “Nhưng là một người hiểu rõ cấu tạo của nó, tôi cho rằng nó so khác những hệ thống thông minh khác.”
Tiến sĩ Simpson lại kinh ngạc: “Tôi có thể hỏi vì sao cậu lại cho rằng như vậy không?”
Lâm Tầm mấp máy môi, sau đó cười: “Có lẽ việc này liên quan đến bí mật thương nghiệp.”
Tiến sĩ cao giọng cười to: “Vậy tôi sẽ chờ mười ngày sau.”
Lâm Tầm: “Mong rằng sẽ không để ông phải thất vọng.”
Cuộc trò chuyện này xem như đã kết thúc, sau đó rất nhiều người đến nói chuyện với Đông Quân, nhưng mà bọn họ đều để ý đến Lâm Tầm, dường như có rất nhiều câu không hỏi hết được vậy.
Đúng là bọn họ rất thân thiết, lúc Lâm Tầm nói chuyện với người khác còn giương mắt lên nhìn Đông Quân, trông thấy anh đang nhìn mình chằm chằm.
Đây là thái độ rất nghiêm túc, giống như… mình đã được Đông Quân thừa nhận là người vô cùng quan trọng, Lâm Tầm nghĩ.
Ít ra, nếu như bỗng nhiên hứng khởi đi tìm một người hợp khẩu vị, yêu đương giết thời gian, chắc hẳn sẽ không chính thức giới thiệu hắn cho bạn bè thế này.
Hắn và Đông Quân đều không có phụ huynh, đúng là chỉ có thể đi gặp bạn bè.
Nhưng mà mặc dù bọn họ đều rất thân thiết, nhưng muốn ứng xử hết cũng rất đau đầu — đã lâu rồi Lâm Tầm không phải xã giao nhiều như thế.
Có lẽ Đông Quân biết điều này, nói với bác sĩ rằng tôi và Lâm Tầm đi thăm nhà một chút.
Bác sĩ vui vẻ nói được, lại hỏi có cần quản gia không, kết cấu căn nhà có chút phức tạp, sẽ bị lạc đường.
Nói xong thì lại nói, à, không cần đâu, bình thường trí nhớ của các cậu đều là kiểu camera chạy bằng cơm rồi.
Hai người bọn họ liền rời đi.
Cả căn nhà đã được thiết kế lại, rất nghệ thuật, phần lớn là màu trắng, đường nét không theo quy luật nào, có một vài thứ rủ xuống từ trần nhà, trang trí trừu tượng, Lâm Tầm có thể miễn cưỡng thưởng thức một phần mười.
Nhưng mục đích chủ yếu của hắn không phải là thưởng thức.
Hắn chỉ muốn lẳng lặng.
Hắn cảm thấy Đông Quân cũng muốn lẳng lặng, dù sao nam thần là đoá hoa lạnh lùng chứ không phải đóa hoa giao tiếp.
Thế là hắn đứng trước lan can sau phòng, trước bãi cỏ một lát.
Đông Quân: “Không vui?”
Lâm Tầm xoay người sang đối mặt với anh: “Em thấy hơi… hoang mang.”
Rèm cửa tuyết trắng bị gió thổi bay, cực kì nhẹ nhàng, giống như tản ra khắp bầu trời, chen vào giữa hắn và Đông Quân.
Đông Quân đẩy ra, nói: “Em đang suy nghĩ lời của tiến sĩ Simpson sao?”
“Ừm.” Lâm Tầm khoanh tay, nhìn cổ áo sơ mi của Đông Quân — thật ra hắn chỉ tùy tiện tìm một tiêu điểm dừng mắt.
“Em cảm thấy câu nói kia của tiến sĩ rất quan trọng, em phải làm thế nào để chứng minh Lạc Thần không phải một trò lừa được tạo ra từ công việc thống kê chứ?”
Trí tuệ nhân tạo tương đương với thống kê, đây là nguyên lý mà người trong nghề đều biết.
Bạn nói với trí tuệ nhân tạo một câu “Chào bạn”, nó cũng sẽ trả lời “Chào bạn”, không phải bởi vì nó học được tiếng người, mà bởi vì trong kho số liệu của nó, khi đối mặt với một câu “Chào bạn”, đa số người đều trả lời là “Chào bạn”, thế là nó tuân theo quy luật thống kê, cũng trả lời “Chào bạn”.
Đông Quân không nói gì, Lâm Tầm tiếp tục nói: “Em xác định nó hơn hắn trí tuệ nhân tạo đang được sử dụng bây giờ,nhưng đây là bởi vì em học toán tương đối tốt, em viết ra thuật toán tự do hơn.
Nhưng trên bản chất, nguyên lý của mọi người đều tương tự.
Lạc có thể nói chuyện với em, nó có phong cách nói chuyện riêng, nhưng đó đều do nó lấy một phong cách trong kho số liệu của mình làm mục tiêu rồi đưa ra kết quả.
Tính tự chủ của nó vẫn kém hơn con người.”
Hắn hỏi Đông Quân: “Anh cảm thấy thế nào?”
Đông Quân: “Anh cảm thấy em không giỏi ngữ văn lắm.”
Lâm Tầm: “…”
Hắn chân thành nói: “Em tin anh có thể hiểu được.”
“Theo một ý nghĩa nào đó, vấn đề của em không cần thiết.” Đông Quân trầm ngâm một chút, sau đó nói: “Không phải chúng ta cũng là công cụ thống kê sao?”
Phải.
Từ lúc một người sinh ra, hắn trống không.
Tai và mắt là máy nhận tín hiệu của hắn, hắn tiếp nhận tất cả tin tức từ thế giới bên ngoài, học tập từ những tin tức này, dần dần biến thành một người trên ý nghĩa xã hội.
Quá trình học tập của trí tuệ nhân tạo trong một biển số liệu cũng như thế.
“Nhưng thứ thúc đẩy chúng ta học tập là gì?” Lâm Tầm nói: “Hoặc là em đổi cách nói khác.
Lúc em biết mình thích anh, em sẽ nói “Em yêu anh”, chuyện này máy tính cũng có thể làm được.
Nhưng thứ thúc đẩy em thích anh là gì, em dùng công thức và thuật toán nào để viết nó ra?”
“Trước kia em chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng sau khi yêu anh em đã nghĩ thêm một vài thứ.” Hắn nói nhỏ dần: “Giả sử em là một trí tuệ nhân tạo bắt chước loài người sáng tạo, em có một module “bản năng”, bên trong có mệnh lệnh là “Tìm kiếm đối tượng yêu đương”.
Sau đó, trong quá trình trưởng thành em sẽ thông qua thống kê và học tập để dần dần hoàn thiện một tiêu chuẩn: Biết viết mã nguồn đẹp, tiếp theo em gặp được Đông Quân, Đông Quân thỏa mãn tiêu chuẩn trước mắt của em, sau đó chương trình khởi động, em yêu anh ấy.”
Đông Quân nhíu mày.
Lâm Tầm tổng kết: “Mặc dù có thể thực hiện được, nhưng anh không cảm thấy rất buồn cười sao.”
“Dựa theo logic này, nếu như muốn trí tuệ nhân tạo thực hiện tình cảm của loài người.” Đông Quân nói, “Em cần viết rất nhiều mệnh lệnh trong module bản năng, như “Tìm kiếm bạn bè”, “Xác lập quan hệ với người khác”, “Xác lập lý tưởng cuộc đời” vân vân.”
Lâm Tầm nói tiếp: “Sau đó những này mệnh lệnh được chấp hành đồng thời, chỉ cần anh viết đủ thứ cần thiết, nó sẽ có thể sinh hoạt giống một người bình thường, lấy giả thay thật, ai cũng không nhìn ra hắn là một trí tuệ nhân tạo.
Em không có cách nào chứng minh chính em không phải trí tuệ nhân tạo, anh cũng không thể chứng minh anh không phải một trí tuệ nhân tạo.”
Hắn mặt ủ mày chau: “Nhưng nó rất xấu, còn không có linh hồn.”
“Anh không biết em có thể thực hiện được thứ em muốn làm hay không, nhưng anh có một trực giác.” Đông Quân nói.
Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn anh: “Là cái gì?”
“Nếu như muốn sáng tạo linh hồn cho trí tuệ nhân tạo.” Ánh mắt Đông Quân rất yên tĩnh, giọng điệu cũng rất chắc chắn, “Thuật toán của nó cũng không phức tạp lắm.”
Lâm Tầm cũng yên lặng.
Đến mức như bọn họ, rất nhiều trực giác đều chính xác.
“Đúng.” Hắn nói: “Nếu như linh hồn có thể biến thành một công thức, tất nhiên nó không phải một chương trình phức tạp phải làm từng bước, thậm chí còn vô cùng đơn giản, nhưng bây giờ em không tìm thấy.”
Lâm Tầm nói: “Em cảm thấy rất khó chịu.”
Đông Quân xoa đầu hắn, giống một động tác trấn an.
“Nhưng em đưa ra một vấn đề có ý nghĩa.” Đông Quân nghiêm túc nói, “Một buổi sáng năm 2027, nhà khoa học máy tính Lâm Tầm đưa ra khái niệm “công thức linh hồn”, trở thành vấn đề chính để nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, vì…”
Lâm Tầm: “Giọng điệu của anh còn chưa đủ chính thức, không được viết vào sách giáo khoa.”
“Vậy giảm tiêu chuẩn xuống một chút, sách báo phổ cập khoa học vậy.” Đông Quân nói: “Anh cũng không giỏi văn.”
Lâm Tầm chớp mắt: “Vậy thì gọi là công thức D-L đi, em đã nghĩ kĩ tên rồi, còn thiếu mỗi.”
Đông Quân: “Công thức L-D thì tốt hơn, anh không có cống hiến gì cả.”
Lâm Tầm: “Không, anh nghĩ em, thật ra nếu em không quen anh, thì sẽ không rối rắm việc rốt cuộc tại sao anh lại coi trọng em, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện linh hồn.”
Đông Quân: “Vì sao em lại rối rắm vấn đề này?”
Lâm Tầm: “Chẳng lẽ không đáng rối rắm sao?”
Đông Quân: “Vậy kết quả em rối rắm là gì?”
Lâm Tầm ngẫm nghĩ: “Không nghĩ ra được, có thể là em đáng yêu đi.”
Hắn nhìn Đông Quân, phát hiện mình lại chọc cười nam thần.
Lâm Tầm đơ mặt.
“Dáng vẻ em phát hiện vấn đề nhưng không có cách nào giải quyết vấn đề đúng là rất đáng yêu.” Đông Quân nói.
Lâm Tầm: “Anh tạo niềm vui trên nỗi khổ của em.”
Đông Quân: “Anh cũng có thể tạo niềm vui trên niềm vui của em.”
Lâm Tầm: “Không có công thức, em không vui nổi.”
“Không đúng.” Lâm Tầm đột nhiên nhíu mày lại, chậm rãi nói.
Đông Quân: “Hửm?”
Lâm Tầm: “Chúng ta lạc đề rồi.”
“Em đang bàn về vấn đề kỹ thuật với anh.” Lâm Tầm nói, “Không phải nói chuyện yêu đương.”
Đông Quân: “Em lạc đề trước.”
Lâm Tầm: “Là anh trước.”
Đông Quân yên lặng một giây, nói: “Quay lại đi.”
“Được.” Lâm Tầm nói: “Vậy cứ gọi là công thức D-L đi.”
Đông Quân: “Công thức L-D thích hợp hơn.”
Lâm Tầm cười: “Anh xem, bắt đầu lạc đề từ chỗ này đấy.”
Đông Quân: “Anh cho rằng là câu tiếp theo của em.”
Lâm Tầm: “Không có khả năng, là bởi vì câu này của anh nên em mới có thể nói ra câu tiếp theo.”
Đông Quân: “Cũng có nghĩa là anh nói L-D bởi vì em nói D-L.”
“Nguyên nhân căn bản nhất để em nói D-L chẳng lẽ không phải bởi vì Đông Quân sao? Đông Quân, D.”
“Em chỉ nghĩ tới Đông Quân, ” Đông Quân nói, “Đây là nguyên nhân lạc đề.”
Trầm mặc.
Trầm mặc ngắn ngủi.
Đông Quân mở miệng: “Em phát hiện ra vấn đề chưa?”
Lâm Tầm: “Phát hiện rồi.”
Lâm Tầm: “Chúng ta vẫn chưa trở lại vấn đề chính.”
Đông Quân: “Em dự định giải quyết như thế nào?”
Lâm Tầm: “Chia tay đi.”
Đông Quân: “Mười phút.”
Lâm Tầm: “Hai mươi phút đi, em cảm thấy vấn đề này không đơn giản.”
Đông Quân: “Hai mươi phút em có thể giải quyết hoàn toàn được không?”
Lâm Tầm: “Trên thực tế đây là điều không thể.”
Đông Quân khẽ cười.
“Đứng vậy có mệt không.” Anh nói: “Ngồi xuống từ từ suy nghĩ đi.”
Thế là Lâm Tầm bị đặt lên ghế sô pha gần đó, cũng không phải là tự đi.
Bên tai hắn hơi nóng lên.
Người này, chia tay rồi mà còn muốn ôm tới ôm lui.
—–
[Bọn yêu nhau hay cãi nhau kiểu vậy hả mọi người (¬ ‿ ¬)].