Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 83: Luận Văn 1






Lâm Tầm: “Anh đã xem hai mươi phút.”
Lâm Tầm: “Em cảm thấy chắc hẳn anh đã xem hết.”
“Hửm?” Đông Quân thản nhiên nói: “Vẫn chưa.”
“Thật ra anh không nhất định phải xem hết.” Lâm Tầm nói: “Em cảm thấy nhìn nhiều cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì đều không khác mấy.”
“Ừm.” Đông Quân nói: “Cũng được, rất nhiều kiểu.”
Lại là năm phút trôi qua.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tầm thấy Đông Quân dùng hệ thống lái xe tự động, xuyên thẳng qua dòng xe trên đường cao tốc thành phố — vì để cho Đông Quân chuyên tâm xem Weibo của hắn?
“Đông Quân, Đông Quân?” Lâm Tầm nói.
Hắn trông thấy khóe môi Đông Quân hơi cong lên.
Lâm Tầm tiếp tục: “Ngài xem hết em sẽ muốn ẩn hết đi đấy… chắc hẳn trên mạng đang có rất nhiều người xem, chắc em sắp toi rồi.”
“Không đâu.” Đông Quân nói: “Bọn họ sẽ cảm thấy em rất đáng yêu.”
“Còn cảm thấy em là chanh tinh, còn là kẻ nịnh hót.

” Lâm Tầm nói: “Đông thần, ông chủ.

Ngài có thể buông tha cho em không, ngài nhìn thêm em sẽ muốn tự sát đấy.”
Đông Quân quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen trắng rõ ràng có chút ý cười, nhưng chưa hẳn là dịu dàng, Lâm Tầm phát hiện ra một chút ranh mãnh.
“Trên Weibo em không gọi anh như vậy.”
Lâm Tầm: “Vậy em gọi ngài như trên Weibo, ngài sẽ trả lại di động cho ta chứ.”
Đông Quân nhướng mày: “Sẽ.”
“Nam thần.” Lâm Tầm từ bỏ cứu chữa, vò đã mẻ không sợ rơi: “Ngài là nam thần, em thích ngài nhất, nhiều năm rồi, ngài đừng xem nữa.”

Đông Quân thản nhiên nhìn hắn một cái, lại thản nhiên quay mặt lướt Weibo.
Nam thần này, sao lại lật lọng.
Lâm Tầm nghiến răng, xích gần vào: “Ngài đã nói sẽ trả cho em mà.”
Đông Quân cũng không ngẩng đầu lên: “Không phải xưng hô thế này.”
Thế là xưng hô kiểu gì chứ.
Lâm Tầm ngẫm nghĩ, cả người như bị đặt trên vỉ nướng, thêm lửa bắt đầu nướng.
Xưng hô thường dùng của hắn với Đông Quân cũng chỉ có hai cái là Đông thần, nam thần, nếu còn… vậy cũng chỉ có “ông xã”.
Lâm Tầm: “…”
Hắn đứng ngồi không yên.
Thật sự muốn lấy điện thoại về.
Nhưng cũng thật sự không thể gọi được.
Cuối cùng chỉ có thể ôm Con Trỏ Chuột vào lòng, bắt đầu dọn sạch đại não, quên đi tất cả những chuyện xảy ra hôm nay.
Vẫn không được.
Yên tĩnh một phút sau, lại nghe thấy Đông Quân nói: “Em cũng có thể xem của anh.”
Ngài?
Lâm Tầm cầm lấy điện thoại của Đông Quân, màu bạc, rất mỏng, nhưng rất nặng, cũng không có ốp, có thể cảm nhận được sự lạnh buốt của kim loại rất rõ.
Mật khẩu tự động mở ra, hình nền là bóng lưng Con Trỏ Chuột, cái đuôi tuyết trắng hơi cong.
Mà bên trong cũng không có gì hay ho.
Trong điện thoại của Đông Quân chỉ có vài ứng dụng, cùng với mấy sản phẩm của Ngân Hà, không có bất kì cái gì để giải trí.

Nếu nhìn thông tin, hắn lại sợ mình thấy bí mật thương nghiệp gì đó — Weibo còn phải đăng nhập qua website.
Cũng may là tự động đăng nhập.
Nhưng tài khoản của Đông Quân ngoại trừ đám fans vợ và fans kỹ thuật điên cuồng tâng bốc ở phần bình luận ra thì không còn gì để nhìn, chỉ có hai bài đăng, trong đó còn có một bài liên quan đến Lo — hắn căn bản không muốn nhìn.
Chính là bài đăng từ nhiều năm trước — “Lo hỏi tôi vì sao ngắm sao.

Tôi cảm thấy ngân hà và mã nguồn là cùng một thứ, đây cũng là một câu trả lời.” Cứ như một lời tâm tình.
Lâm Tầm quay đầu nhìn thoáng qua Đông Quân đang chăm chú lướt Weibo của hắn, bỗng nhiên to gan, tìm kiến ID của mình, ấn theo dõi.
Ấn xong, hắn bắt đầu lướt hot search.
Sau khi Hồ Điệp phu nhân đăng bài làm rõ, đã có một nhóm người ngừng tay.
Phu nhân là ai?
Tam kim ảnh hậu(*), nữ thần cao quý, khí chất lạnh lùng quyến rũ, nhân vật tiêu biểu nhất là yêu phi hoạ quốc, mối hoạ hồng nhan, mấy năm gần đây có xu thế chuyển về sau màn ảnh, là tiền bối thâm niên của ngành giải trí, trừ việc lấy được nhiều giải thưởng ra, càng có rất nhiều fans nam.
(*) Tam Kim Ảnh Hậu dùng để gọi nữ diễn viên chiến thắng hạng mục Nữ chính xuất sắc nhất ở cả 3 lễ trao giải lớn là Kim Kê
Bây giờ chuyện xấu của một nghệ sĩ rap tuyến 18 và một bình hoa nhỏ không biết tên lại để cô phải tự mình lên tiếng, vậy thì càng đáng gờm.
Chỉ thấy trong đám bình luận bên dưới có ba nhóm người đang đánh nhau.
Một nhóm là fans hâm mộ của phu nhân, nói mấy lời khách sáo khuyên mọi người tỉnh táo.
Một nhóm là fans của Kỳ Vân, nói mấy lời khách sáo cảm ơn phu nhân làm sáng tỏ.
Một nhóm là fans vợ đang hỏi thăm, người bàn nhỏ khiến phu nhân tự mình đứng ra rốt cuộc có lai lịch gì.
Tình hình bỗng chốc cực kì hỗn loạn, Lâm Tầm cũng không hiểu hành động của bọn họ lắm, hắn thoát ra, một giây sau liền bị ảnh chụp màn hình Weibo của mình đập vào mặt.
Bình luận đầu tiên cũng là fans vợ, giọng điệu không thể tin.
“Mở Weibo ra, hắn đây là… làm đến thật đúng không?”
Tiếp đó lại là một câu: “Tui uống axit sunfuric rồi.”
Lâm Tầm ngẫm nghĩ, câu “Tui uống axit sunfuric rồi” này hẳn là phiên bản nâng cấp của “Tui ăn chanh rồi”

Đừng, sinh mệnh quan trọng nhất.
Theo sát phía sau là cách chế axit sunfuric.
“Đốt cháy lưu huỳnh trong oxi được lưu huỳnh dioxit, cho vào dung dịch oxi già sẽ được axit sunfuric, chưng cất cô đọng, các chị em đã học được chưa?”
Một cái tiếp theo lại là Bà chủ.
Lâm Tầm nhấn vào.
Giọng điệu của Bà chủ có chút ảo não.
“Khóc, sao hắn đu nam thần còn chân thực hơn cả tui vậy.”
Nhưng Bà chủ không dễ nhận thua.
“Tui không phục, mọi người cùng nhau đu nam thần, tại sao hắn lại thành công, chỉ trách tui sinh nhầm giới tính.”
Lâm Tầm oán thầm nếu cô có thể viết ra thuật toán đẹp đẽ, vậy cũng có thể thử một lần, nhưng chỉ sợ vẫn không viết tốt bằng tôi đâu, cuối cùng vẫn là tôi cần có cái gì cũng đều có.
Đương nhiên cũng có người phát hiện ra thân phận của hắn.
“Thế mà không phải người ngành giải trí, là một lập trình viên???”
“Có vẻ kỹ thuật cũng không tệ lắm, đây chính là nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước sao? Chỉ hận tui chọn sai chuyên ngành, nếu không hôm nay người bạn nhỏ đó chính là tui.”
“Mị chỉ quan tâm đến tóc hắn thôi.”
“Có ai trong ngành biết lai lịch của người này không? Nhìn hắn chạy suốt ngày suốt đêm không ra được chương trình, là hàng rởm hả?”
“Nam thần có thể viết chương trình cho hắn không? Tui chua, hoàn toàn chua, tui khóc, nước mắt của tui thành Thái Bình Dương vờn quanh năm châu lục theo biển chảy tới Nam Cực biến thành băng.”
Toàn bộ chủ đề đều bị những câu tru lên tương tự tràn ngập, trong không khí đầy mùi chanh chua, ngẫu nhiên có một hai lập trình viên fans kỹ thuật ngoi đầu lên, nói “Mọi người đừng quan tâm quá nhiều đến sinh hoạt cá nhân của nam thần”, nhưng rất nhanh đã bị fans vợ tru lên “Không phải tui không cho nam thần yêu đương, chỉ là tui không bình tĩnh được, tui chua, tui chua xoắn ốc” đè xuống, giống như lập trình viên ngôn từ không giỏi ăn nói luôn luôn rơi xuống thế yếu lúc biện luận với quản lý sản phẩm hung dữ.

Cuối cùng bọn họ chỉ có thể yếu ớt an ủi đôi lời: “Tôi thấy bạn nhỏ cũng rất tốt.” “Thẳng nam cảm thấy đẹp trai.”
Thỉnh thoảng cũng sẽ có một đôi lời không đáng chú ý “Sao tôi cảm thấy khá quen?”
Lâm Tầm nghĩ thầm, tại mình mai danh ẩn tích quá lâu, chứ năm đó, tên hắn cũng có thể thêm một chữ “thần” vào cuối.
Cũng bình thường, bây giờ người mới thay người cũ, một khoảng thời gian không có tin tức thì sẽ chìm tới đáy sóng lớn thôi.
Hắn lướt mạng chẳng có mục đích, đập vào mắt toàn là hỗn loạn.
Nhưng nhìn nhóm fans vợ kêu than dậy khắp trời đất, vậy mà hắn cảm nhận được hai chữ.
Vui vẻ.
Dù cho Weibo bị phơi bày cũng không lấn át được sự vui vẻ.
Có thể thấy được, lòng hư vinh của loài người đã được thể hiện cực kì rõ nét vào lúc này.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn Đông Quân, liền cảm vui vẻ thì vui vẻ, tử hình vẫn phải bị xử hình.
Weibo của hắn nói ít cũng phải có mấy ngàn bài, về phần bắt đầu từ lúc nào — hình như… đã rất lâu, rất lâu.
Ngay lúc hắn đang lướt Weibo trong vui vẻ và đau khổ, khung cảnh xung quanh dần dần quen thuộc.

Hắn phát hiện Đông Quân cũng không dẫn hắn đến chỗ nào khác ăn cơm, mà về thẳng nhà.
Đông Quân xuống xe, hắn đi theo, Con Trỏ Chuột đuổi theo.
Trong quá trình đi theo hắn lướt được Weibo của một người quen.
Một sư tỷ, tên là Diệp Nguyện.
Là một sư tỷ ngành toán học, hắn có ấn tượng rất sâu, bởi vì thành tích của vị sư tỷ này cực kỳ ưu tú, nhưng mộng tưởng không giống bình thường, cô không muốn trở thành một nhà toán học, mà muốn trở thành một nhân viên khoa học phổ thông.
Nghỉ hè năm đó có một hoạt động, hắn và sư tỷ đi đến sở khoa học làm việc.

Có một loại khách tới thăm, ông chú bảo vệ đã sớm quen thuộc — là một ông bác trung niên cầm mấy bản nháp, công bố đây là tác phẩm để đời của mình, dùng mấy công thức toán học sơ đẳng để chứng minh định lý lớn Fermat(*), muốn lật đổ hệ thống toán học đang được sử dụng, vô dụng, dậm chân tại chỗ bây giờ, yêu cầu gặp viện sĩ hàn lâm.
(*) Định lý này phát biểu như sau: Không tồn tại các nghiệm nguyên khác không a, b, và c thoả mãn aⁿ + bⁿ = cⁿ trong đó n là một số nguyên lớn hơn 2.
Bảo vệ quen thói xua đuổi, nghe nói mấy bảo vệ của sở khoa học đã nhìn lắm thành quen, thậm chí bảo vệ ở nhà vật lí còn có thể nói chuyện với nhau về việc có đại sư nào đó công bố thịt được tạo ra từ nguyên tử thịt, lời nói vô căn cứ khiến người ta phải bật cười.
Lúc này sư tỷ sẽ tiến lên, giải thích với những nhà hướng khoa học dân gian này, định lý lớn Fermat chỉ được xây dựng dưới logic toàn học hiện đại chặt chẽ, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không phải toán học sơ đẳng mộc mạc có thể khiêu chiến, trong đó còn liên quan đến…
— nhưng việc phổ cập khoa học và Phật pháp chỉ dành cho người có duyên.


Cách nói của sư tỷ cũng không thể đả động ông ta, thậm chí ông ta còn giận tím mặt, bác bỏ sư tỷ làm nô lệ của khoa học, tư duy đã xơ cứng, nếu không phải Lâm Tầm với ánh mắt dữ dằn canh giữ bên cạnh sư tỷ, chỉ sợ ông ta đã ra tay.

Đương nhiên, cuối cùng vẫn là ông chú bảo vệ cầm gậy sắt trong tay hoàn thành công việc.
Ki đó Lâm Tầm khuyên sư tỷ không cần phí miệng lưỡi nhiều, đây là điều không giải thích được.
Sư tỷ thở dài một hơi, nói, nhưng chị muốn giải thích cho nhiều người về khoa học và phương pháp khoa học.

Nó rất đáng tin, bởi vì hệ thống của nó chặt chẽ, không phải ảo tưởng, cũng đã được chứng minh trong thời gian rất dài.

Ước mơ của chị là có một ngày các ông cụ bà cụ bị chào hàng vật phẩm chăm sóc sức khỏe, phản ứng đầu tiên là đi tra luận văn xem có lý luận nào như thế không.
Lâm Tầm nói vậy ước mơ của em chính là thay đổi thế giới.
Sư tỷ nói giống như hệ thống lái tự động?
Lâm Tầm nói cũng gần như vậy.
Sư tỷ nói, cố lên, chờ tin tức tốt của cậu.
Về sau sư tỷ đi làm nghề liên quan, thật sự cố gắng vì ước mơ.

Đồng thời, từng trang web tài khoản của cô cũng làm ăn rất phát đạt, là một chủ blog phổ cập khoa học có hàng chục triệu người theo dõi, chiến đấu ở tuyết đầu mạng lưới phổ cập khoa học và bác bỏ thông tin sai lệch, cũng có vô số người theo dõi.
Có lẽ sư tỷ có nhiều fans không thể nhận ra được suy đoán không hợp thói thường về thân phận của hắn của đám người kia.
Cô chia sẻ một bài đăng linh cảm thuật toán Lâm Tầm tiện tay ghi lại.
Diệp Nguyện – định luật thứ 0: Đã lâu không gặp nha, Tầm thần.
Trước mắt Lâm Tầm nóng lên.
Đang lúc này, hắn và Đông Quân đi vào cửa phòng.
Một cái tay rút điện thoại đi, nhưng cũng không đưa ra xa.
Hắn trông thấy Đông Quân like bài này một cái.
Có vẻ là một động tác rất tùy ý, lại như một nhịp trống khiến trong lòng Lâm Tầm rung động.
Sau đó, Đông Quân cất đi, trả điện thoại của hắn về, giao diện dừng ở bài đăng thứ nhất—
“Hôm nay bắt đầu thích Đông Quân.”
Lâm Tầm nhận lấy, ngẩng đầu nhìn Đông Quân.
Hắn nháy nháy mắt, nhỏ giọng hỏi: “Cho nên anh không tức giận?”
Đông Quân vẫn chưa trả lời, nhưng Lâm Tầm cảm thấy mình đã cầu sinh thành công.
— cuối cùng vẫn lựa chọn để acc của mình lộ ra ánh sáng, chính là vì đề phòng nam thần không vui.
Nếu Đông Quân thật sự không vui, hắn sẽ đưa bài đăng mấy năm nay cho anh xem, có lẽ hành động này có chút tâm tư, thế nhưng mấy năm nay nhắc đến “nam thần” và “thích” rất thật lòng — tạm thời không quan tâm đến “thích” này được cấu thành từ cái gì.
Hắn không đợi được câu trả lời.
Bởi vì một giây sau, hắn bị đè lên ghế sô pha..