"Ông nói đúng rồi đó." Chỉ nghe Vương An Toàn nói với lão Hoắc.
Lâm Tầm: "?"
Vương An Toàn vừa dứt lời, Triệu Cơ Cấu bên kia lại mở miệng nói: "Lâm Tầm của chúng cháu có thiên phú về thuật toán rất cao, đương nhiên là căn cốt tuyệt hảo."
Trình độ tiếng Trung của cậu ta quả thật rất giỏi, còn có thể hiểu được "căn cốt tuyệt hảo" là ý gì.
Triệu Cơ Cấu nói xong, Vương An Toàn tiếp tục mở miệng: "Đúng là trong cơ thể cậu ấy có khí, gần đây đang khí Lion S."
(*) Khí ở đây là tức giận, bực bội.
Không phải "khí" trong cơ thể người tu tiên mà lão Hoắc nói.
Hai người kia kẻ xướng người hoạ, đơn giản giống như là đang tấu nói.
Nhưng mà Lâm Tầm biết, lão Hoắc tuyệt đối không có ý này.
Chắc chắn điều này có liên quan đến chương trình thu thập web của lão Hoắc, trong người lão Hoắc có chương trình đang vận hành, vậy đương nhiên ông không phải một ông già bình thường.
Chỉ thấy lão Hoắc sắp vểnh cả râu lên, ánh mắt nghiêm khắc, trừng Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu: "Đám nhóc vô tri! Hồ ngôn loạn ngữ!"
Tiếp đó, ông vẫy tay với Lâm Tầm, chậm giọng lại: "Tiểu Lâm à, cháu qua đây."
Lâm Tầm đi đến trước mặt ông.
Chỉ thấy lão Hoắc chắp tay sau lưng, lại dò xét hắn từ đầu đến chân một lần, vuốt râu nói: "Quả thật là thiên tài trăm năm khó gặp..."
Sau đó, ông lão đã chuyển lời: "Tiểu Lâm, sư môn của cháu là môn phái nào?"
Lần này, vẻ mặt Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đều biến thành nghi ngờ thật lớn.
Lâm Tầm: "Cháu...!không biết ông đang nói cái gì."
Lão Hoắc đột nhiên trừng mắt: "Không thể nào!"
Lâm Tầm: "Cháu thật sự không biết."
Lão Hoắc cau mày: "Vậy… chẳng lẽ cháu chưa từng tu luyện bao giờ?"
Lâm Tầm nhíu mày lại, ý thức được lời của ông lão có khả năng liên quan với điều kinh ngạc mà mình trải qua tối qua.
Vậy có lẽ hắn có thể thu hoạch một chút tin tức từ lão Hoắc rồi.
Thế là hắn thăm dò hỏi: "Trên người của cháu có chỗ nào đặc biệt sao?"
Chỉ nghe lão Hoắc nói: "Ông vừa phóng thể thức, dò xét trong cơ thể của cháu."
Lâm Tầm nghĩ thầm, có thể là ông dùng trình thu thập web để lấy thông tin trên người mình.
Lão Hoắc tiếp tục: "Căn cốt của cháu là kỳ tài khó gặp, mà trong cơ thể lại có khí quanh quẩn, nghiễm nhiên là đã dẫn khí nhập thể — cháu quả thật hoàn toàn không biết gì về cái này cả sao?"
Cách dùng từ này khiến Lâm Tầm rất không thích ứng, nhưng hắn vẫn hiểu ý của ông lão, trả lời: "Đúng là cháu hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.”
"Chưa từng tu luyện, vậy mà đã là Luyện Khí Kỳ, quả thật là kỳ tài!" Lão Hoắc khen lớn: "Đồ đệ của lão phu, từng đứa đều có thành tựu, tự lập môn hộ.
Dưới gối lão phu trống trải đã lâu, con có bằng lòng bái ta làm thầy hay không?"
Lâm Tầm: "Bái ngài làm thầy?"
Chỉ thấy Lão Hoắc gật đầu nói: "Hoắc Thanh Sơn ta chính là tông chủ đầu tiên đời thứ 19 của Vô Cực Tông, người đời gọi là Thanh Sơn Chân Quân, chính là cảnh giới Nguyên Anh.
Tiểu Lâm à, gặp nhau là hữu duyên, con theo ta, nhất định tu vi sẽ tiến triển cực nhanh, chẳng phải sung sướng sao?"
Lâm Tầm: "Ngài chờ một chút."
Hắn ôm máy tính của mình tới, nhập Turbo C trên công cụ tìm kiếm, nhấn vào màn hình giao diện màu lam kia, chỉ cho lão Hoắc nhìn: "Ngài biết cái này không?"
Lão Hoắc híp mắt xích lại gần: "Đây là cái gì? Lão hủ không biết, đám thanh niên mấy cậu luôn loay hoay những thứ đồ chơi cổ quái kỳ lạ này, chậm trễ tu luyện!"
— Lão Hoắc không nhận ra giao diện chương trình.
Lâm Tầm khép máy tính lại, hít thở sâu một hơi: "Vậy ông Hoắc, ông nói trong cơ thể cháu có khí, là nhìn thấy ở chỗ nào?"
Lòng hắn nói trong người mình nào có khí, chỉ có cái Hello World thôi.
Chỉ nghe lão Hoắc dùng chất giọng đương nhiên giọng nói: "Khí đương nhiên là tại đan điền của con rồi."
Lâm Tầm nhìn về phía hai người Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu, hai người bọn họ nhìn qua bên này, ánh mắt ngơ ngác, hiển nhiên là thế giới quan chủ nghĩa duy vật đã phải chịu cảnh tượng nghi ngờ.
Lâm Tầm: "Vậy cháu bắt đầu tu luyện như thế nào?"
"Cái này đơn giản, bây giờ con đã dẫn khí nhập thể, chỉ cần bái nhập môn hạ của lão hủ, lão hủ lập tức truyền cho con pháp Trúc Cơ.
Một khi Trúc Cơ, chính là chân chính bước vào đại môn tu tiên, thoát ly nhục thể phàm thai."
Lâm Tầm ý thức được mình sắp tiếp xúc với một vài thứ đi ngược lại với thế giới quan chủ nghĩa duy vật.
Nếu như không gian màu lam tối hôm qua không tồn tại, hắn sẽ không tin tưởng điều này, cũng sẽ cho rằng lão Hoắc có vấn đề về thần kinh.
Nhưng mà giờ phút này, trong đầu hắn lại hiện ra thanh tiến độ dừng ở 85%, làm thế nào cũng không thể lên thêm được kia.
Lâm Tầm: "Chào sư phụ ạ."
Lão Hoắc hiền lành cười to: "Đứa trẻ ngoan! Đứa trẻ ngoan!"
Ông luồn tay vào trong túi áo, không biết sao trong tay lại có thêm một cuốn sách bìa trắng, thiết kế cực kì đơn giản, giống sách tuyên truyền tà giáo: "Con cầm lấy dốc lòng tu luyện! Ngày luyện thành Trúc Cơ, chính là chính thức trở thành đệ tử nội môn của Vô Cực Tông ta.
Theo ánh mắt của vi sư, không tới ba năm, nhất định con có thể làm được.
Nếu có chỗ không hiểu, cứ gọi điện thoại cho vi sư, vi sư sẽ giải thích cho con!”
Lâm Tầm nhận lấy cuốn sách kia, chỉ thấy trên bìa sách hơi ố vàng có bốn chữ lớn «Ngàn ngày Trúc Cơ».
Tất cả mọi thứ này đều quá ma huyễn, chẳng những thế giới quan chủ nghĩa duy vật bị uy hiếp, còn bỗng nhiên có thêm một sư phụ, Lâm Tầm nghẹn một lúc, cuối cùng mới nói ra: "Cảm ơn sư phụ."
Lão Hoắc cao giọng cười to: "Ta đi đây! Hôm nay lại thu một đồ đệ!"
Nói xong cũng quên kiểm tra phòng, không cần Triệu Cơ Cấu nâng, sống lưng thẳng tắp, long hành hổ bộ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra cửa xuống cầu thang.
Lâm Tầm bỗng nhiên kịp phản ứng cái gì đó, kéo cửa sổ ra, nói với lão Hoắc đang từ trong hành lang đi ra: "Vậy sư phụ, tiền thuê của bọn con thì sao?"
Lão Hoắc: "Ái đồ, con đã nhập Vô Cực Tông ta, căn phòng này cho con thì có sao?"
Lâm Tầm chân tâm thật ý: "Cảm ơn sư phụ!"
Đưa mắt nhìn lão Hoắc đi xa, Lâm Tầm đóng cửa sổ lại, nhìn về phía hai người bạn cùng phòng.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Trong yên lặng làm cho người ta lúng túng, Vương An Toàn cầm điện thoại lên, gọi một dãy số.
"Alo, là anh Hoắc sao, em là Tiểu Vương, Vương An Toàn nhà C khu Triều Dương."
"Ờm, là như vậy, cha anh vừa mới đến chỗ bọn em thu tiền… Đúng vậy, là thế này, ờm...!ông Hoắc, đầu ông ấy, có phải...!có phải...!xảy ra vấn đề gì hay không?"
"Không có? A, ờm...!anh Hoắc à, lúc nào anh rảnh, vẫn nên dẫn ông đi bệnh viện —"
Sau một giây, Vương An Toàn im tiếng.
Cậu ta giơ điện thoại lên cho Lâm Tầm: "Anh ta cúp máy rồi."
Triệu Cơ Cấu vò đầu: "Có phải ông ấy đọc tiểu thuyết tu tiên nhiều quá không?”
Vương An Toàn: "Ông ấy đến tuổi này rồi mà còn đọc tiểu thuyết tu tiên?"
Triệu Cơ Cấu: "Cậu thấy mấy thứ ổng nói đó..."
Lâm Tầm ho một tiếng.
Hai người kia cùng nhau nhìn về phía hắn, cùng với «Ngàn ngày Trúc Cơ» trong tay hắn.
"Là thế này," Lâm Tầm đặt «Ngàn ngày Trúc Cơ» lên trên «C Primer Plus», ngồi xuống ghế sa lon, mười ngón giao nhau để lên bàn, suy tư thật lâu mới mở miệng: "Có thể là tinh thần của ông Hoắc có vấn đề, cũng có thể là không."
Vương An Toàn: "Cậu nói vậy có khác gì không nói đâu?”
Lâm Tầm không phản ứng đến cậu ta, tiếp tục nói: "Gần đây tớ… gặp phải một chuyện không giống hiện thực lắm."
Triệu Cơ Cấu: "Chuyện gì?"
Lâm Tầm: "Rất khó nói, tớ còn chưa làm rõ triệt để được.
Chờ tớ hiểu rồi, sẽ nói cho các cậu biết."
Vương An Toàn vò đầu: "Có liên quan đến mấy thứ ổng nói sao?”
Lâm Tầm: "Có chút liên quan."
Hắn thu hai quyển sách kia lại: "Chuyện này tớ sẽ đi tra rõ ràng.
Hiện tại, chúng ta quên chuyện vừa xảy ra đi nhé."
Vương An Toàn đảo hai mắt: "Được, tớ quên rồi."
Triệu Cơ Cấu phụ họa: "Tớ cũng quên rồi."
"Được." Lâm Tầm cầm điện thoại lên: "Hiện tại tớ sẽ gọi cho Đông Quân, xác nhận hợp đồng."
Bây giờ là 9 giờ sáng, dựa theo lẽ thường, lúc này Đông Quân đang ở Ngân Hà, đồng thời sẽ không bề bộn nhiều việc.
Lâm Tầm nhập dãy số của “Nam thần” trong danh bạ ra.
— Không phải số của Ngân Hà, không phải số của Nguyễn trợ lý mà là cách liên lạc tư nhân với nam thần.
Hắn nhìn hai chữ kia, đầu ngón tay dừng ở trên màn hình, chậm chạp không thể ấn xuống.
Thật lâu sau, cuối cùng Lâm Tầm vẫn không thể đè xuống được, hắn dời ngón tay đi, đặt di động xuống một bên, dựa vào ghế sô pha bắt đầu cam chịu.
Vương An Toàn chế giễu: "Xem cậu sợ kìa."
Triệu Cơ Cấu chất vấn: "Cậu như vậy có khác gì con cá ướp muối không?”
Lâm Tầm: "Tớ không có cách nào."
Sau một giây, Vương An Toàn bỗng nhiên lấy tốc độ không tương xứng với thể hình của cậu ta, chụp lấy điện thoại trên bàn!
Lâm Tầm: "Cậu!"
Hắn đi qua cướp với Vương An Toàn, nhưng đã quá muộn, Vương An Toàn giơ điện thoại di lên cao, ngón cái khó khăn lắm đặt ở phía trên nút call, chỉ thiếu việc ấn xuống.
"Thuật Toán à, cậu là người trưởng thành rồi." Vương An Toàn nói lời thấm thía: "Lần sau nên học được cách tự mình gọi điện thoại."
Sau đó cậu ta hắn đè xuống nút call, thả lại điện thoại vào trong tay Lâm Tầm.
Lâm Tầm hít sâu một hơi: "…Cậu chờ đó."
Trong ống nghe, tiếng vang chờ đợi kéo dài bốn giây.
Giọng của Đông Quân vang lên ngay bên tai hắn: "Xin chào."
"Xin chào, Đông Quân, tôi là..." Lâm Tầm có chút khẩn trương, giọng nói hơi ngập ngừng.
"Là Lâm tiên sinh sao?"
"Đúng vậy, là tôi, Lâm Tầm."
"Buổi sáng tốt lành." Có lẽ là vì được tín hiệu xử lý, giọng Đông Quân trong ống nghe có vẻ ôn hòa hơn: "Lâm tiên sinh đã nghĩ xong chưa?"
"Chúng tôi đã bàn bạc, quyết định nhận sự giúp đỡ của ngài." Lâm Tầm đã thả lỏng một chút.
"Thật vui vì có thể hợp tác với cậu." Đông Quân thản nhiên nói: "Lúc nào Lâm tiên sinh có thời gian rảnh? Chúng ta ký hợp đồng."
"Lúc nào tôi cũng qua được, ngài tiện là được."
"Chiều hôm nay đã kín lịch, phải chờ tới tối, Lâm tiên sinh có để ý không?"
"Không sao."
"Lát nữa tôi sẽ gửi địa điểm và thời gian phát cho cậu."
"Được rồi."
"Lâm tiên sinh có yêu cầu gì khác, hoặc là ý kiến về phương diện tiền bạc, đều có thể nói ra."
Lâm Tầm định trả lời "Tôi không có ý kiến", nhưng nhìn thấy Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu liều mạng nháy mắt với mình, cuối cùng đổi giọng: "Tôi sẽ cân nhắc."
"Vậy không quấy rầy Lâm tiên sinh nữa, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Lâm Tầm trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tầm chú ý tới ánh mắt của Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đều rơi vào trên người mình.
Chỉ nghe Vương An Toàn thả nhẹ giọng, nói: "Lúc nào tôi cũng qua được."
Sau đó Triệu Cơ Cấu nói: "Ngài tiện là được."
"Không sao."
"Được rồi."
"Tôi sẽ cân nhắc."
"Hợp tác vui vẻ."
Lâm Tầm không biểu cảm: "Các cậu có ý kiến gì?"
Vương An Toàn: "Tớ đang mơ tưởng có một ngày Tầm cũng có thể nói chuyện với tớ như vậy."
Lâm Tầm: "Nếu cậu sáng tạo ra ngôn ngữ cao cấp như Glax, tớ có thể nói với cậu như vậy cả đời.”
Vương An Toàn: "Ssh."
Sau khi kết thúc đề tài này, bọn họ bắt đầu một ngày làm việc.
Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu bật máy tính riêng của mình lên.
Lâm Tầm thì đọc hai quyển sách kia, cầm lấy «Ngàn ngày Trúc Cơ» lão Hoắc cho mình, lật ra.
Vừa mở ra, ngôn ngữ cổ đập vào khiến hai mắt hắn vô thần.
Hắn xác nhận đây là giản thể, viết theo hàng ngang.
Nhưng mà ngay cả như vậy — thì nó có nghĩa là gì chứ?
Hắn bắt đầu đọc từ hàng thứ nhất, sau khi đọc mấy hàng, hai mắt đăm đăm.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương An Toàn, nhưng một giây sau liền bỏ đi suy nghĩ nhờ người này giúp đỡ đi — trình độ văn hóa của Vương An Toàn tương tự như mình, đều có dấu hiệu lùi bước sau mấy năm gõ mã nguồn cường độ cao.
Cuối cùng, hắn nói: "...Cơ Cấu, cậu qua đây.".