Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 33: Debug 5






Ông chú “Lục Hoa Trong Quân” này làm bảo vệ khu nhà, nhất định sẽ biết rõ tình trạng dân cư ở đây như lòng bàn tay, nếu được chú ta chỉ dẫn, Lâm Tầm không lo không tìm thấy những người quái dị, buồn khổ hoặc bị gì khác dễ dàng khiến ma chủng xâm lấn.
Lục Hoa Trong Quân: Tôi sắp thay ca rồi, cậu chờ tôi ở chỗ ngã ba.
Một con trỏ chuột tự do vui vẻ: Vâng.
Đã hẹn xong, Lâm Tầm liền không về nhà nữa, mà cầm bàn phím đi xuống dưới tầng.
Khu nhà này đã được phủ xanh, những tán cây rậm rạp chiếu bóng dưới ánh đèn đường.
Ông chú bảo an mặc đồng phục đang hắn dưới một tán cây, trong tay cầm gậy cảnh sát.

Lâm Tầm tiến lên, chào hỏi với ông chú.
Tối hôm qua lúc nói chuyện với ông chú, chú ta đang ngồi nên không nhìn ra dáng người, bây giờ Lâm Tầm mới phát hiện, cơ thể ông chú này cực kì rắn chắc cường tráng, ngũ quan cũng có một chút hung dữ.
Hắn nhìn gậy cảnh sát của ông chú, cùng với bàn phím của mình, cảm thấy hai người bọn họ mới giống phần tử phạm tội.
Ông chú: “Buổi tối hôm nay, tôi phải đưa một người đàn ông ở tầng 6 tòa B vào cục cảnh sát.”
Lâm Tầm cung kính: “Cháu đi theo chú.”
“Tên kia rất không giống người.” Ông chú nói.
Nói rồi liền nhìn về phía Lâm Tầm: “Còn có vấn đề.”
Lâm Tầm: “Chú cứ nói ạ.”
Ông chú: “Cậu ở tòa C đi ra, là chỗ nào?”
Lâm Tầm nói ra địa chỉ của mình.
“Vậy thì tốt!” Ông chú ước lượng gậy cảnh sát: “Tôi nói cho cậu biết, tòa nhà kia của cậu, nhất định là có chuyện.”
Lâm Tầm đột nhiên có một dự cảm bất thường.
Hắn hỏi thăm ông chú: “Sao vậy ạ?”
Ông chú: “Tôi cảm thấy có kẻ dạy tà giáo hoặc là dùng đồ cấm.

Mấy ngày nay cậu phải nhìn cho kỹ một phòng ở tầng 4, có một lão già đó — có ấn tượng không?”
Lâm Tầm: “…”
Hắn: “Có ấn tượng.”
Ông chú: “Buổi sáng hôm nay lão già đó khiêng một cái quan tài vào, chiều hôm nay từ bốn năm giờ đến bảy giờ, vẫn luôn có người đi về phía tòa nhà các cậu, ăn mặc lố lăng.


Hừ, nhất định là không đúng.”
Ông chú nhìn Lâm Tầm: “Tôi cũng không tiện đến cửa hỏi, cậu hãy chú ý đến.

Một khi có động tĩnh, chúng ta liền thịt lão.

Dám truyền tà giáo ở khu Triều Dương à, đây là kẻ to gan nhất mà tôi từng gặp.”
Lâm Tầm: “…Vâng.”
Sư phụ, người mới bị quần chúng ở khu Triều Dương để mắt tới, sắp trở thành đá kê chân để ông chú bảo an tham gia bình chọn mười công dân nhiệt tình nhất rồi.
Giao lưu xong, ông chú vẫy tay với Lâm Tầm: “Đi bên này.”
Lâm Tầm đuổi theo, bọn họ không đi đường chính, mà đi dọc dưới bóng cây ven đường, lần mò đến dãy nhà B.

Sau khi tiến vào dãy nhà, ông chú dẫn hắn đi vào thang máy trước, ấn xuống phía dưới.
Thang máy mở ra, đi vào tầng phụ 2.
— tầng phụ 2 là tầng hầm.
Lúc ở trong thang máy, Lâm Tầm còn đang suy nghĩ hẳn là ông chú đã tìm được vụ án giết người giấu xác, cái gì mà giết người vứt xác ở tầng hầm, nhưng khi cửa thang máy mở ra, hắn liền phát hiện dưới này hơi khác điều mình tưởng tượng.
Cũng không lờ mờ, mà sáng, sâu trong hành lang, ở một chỗ ngoặt có một chiếc đèn màu trắng tiết kiệm năng lượng, cùng lúc đó, hắn còn ngửi thấy một loại… mùi dầu khói.
Hắn tin chắc chính là mùi dầu khói, cái mùi mà quanh năm suốt tháng dùng dầu muối xào rau sẽ có.
Hắn liền kịp phản ứng, thấp giọng hỏi ông chú: “Có người ở chỗ này sao?”
Ông chú nói: “Đúng.”
Văn hóa tầng hầm của thủ đô cũng coi như thanh danh lan xa, tám trăm đồng tiền một tháng ở tầng hầm, đối với người trẻ tuổi, kẻ làm thuê trong tay túng quẫn là rất có lời.

Nhưng mà những khu nhà đứng đắn một chút sẽ không cho phép việc thuê tầng hầm — nhân tố không ổn định quá lớn, cũng ảnh hưởng đến dân cư bình thường, từ khi sửa sang lại hai năm trước, đã rất ít gặp loại tình huống này rồi.
Chỉ nghe ông chú nói: “Lúc đầu không cho ở, nhưng mà đây là cả nhà, sống rất khó khăn, nên mới nhắm một mắt mở một mắt.”
Nói rồi, bọn họ đi đến chỗ đó.
Một cái cửa khép hờ, lộ ra ánh đèn bên trong, loáng thoáng có tiếng phụ nữ nói chuyện.
Ông chú bảo an lại không gõ cửa hay đẩy cửa, mà là lôi kéo Lâm Tầm đến một chỗ bí mật khác, từ nơi này, bọn họ có thể trông thấy tình hình trong phòng, nhưng trong phòng nhìn không thấy bọn họ.

Lâm Tầm đang muốn hỏi ông chú muốn làm cái gì, chỉ thấy ông chú lấy điện thoại ra, mở Wechat, ấn mở một cái giao diện cho hắn nhìn.
Là cuộc đối thoại của ông chú cùng một người tên là “Tiêu Tiêu”, avatar của “Tiêu Tiêu” là một cô bé anime váy đen, sắc mặt buồn bã.
Cuộc đối thoại gần nhất là —
Tiêu Tiêu: Chú ơi, ông ta ra ngoài uống rượu rồi, cháu sợ lắm.
Lục Hoa Trong Quân: Đừng sợ, đều chuẩn bị xong rồi.
Tiêu Tiêu: Cảm ơn chú.
Lâm Tầm giật mình, di chuyển lên trên xem.
— Tiêu Tiêu là một cô gái, năm nay mười sáu, cùng cha mẹ ở dưới tầng hầm.
Ba cô không phải người tốt lành gì, được bạn bè rủ đến thủ đô làm việc, đã ba năm rồi mà vẫn không thuận lợi, đến bây giờ đã nghèo kiết xác, dưới sự phiền muộn bắt đầu đánh bạc say rượu vay nặng lãi — sau đó, hiển nhiên, một khi có một thói quen đánh bạc say rượu vay nặng lãi, đánh vợ đánh con sẽ trở thành điều tất nhiên.
Mẹ Tiêu Tiêu ở bên ngoài cố gắng làm việc trả nợ, trời vừa tối, trở lại tầng hầm, một lời không hợp liền bị chồng mình túm tóc đánh đập, Tiêu Tiêu cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Một tuần trước, lúc Tiêu Tiêu vác cả người đầy rẫy vết thương ra cửa, vừa lúc bị ông chú tinh mắt trông thấy, hỏi cô có gì cần hỗ trợ hay không.
— Thế là, liền có chuyện bây giờ.
Ông chú đến đây ngồi chờ, thu thập chứng cứ, lúc nào cũng có thể báo cảnh sát.
Ông chú nói: “Ba con bé rất cao to, chắc đã từng đi khuân vác, tôi sợ không đánh lại, nên mới gọi cậu đến.”
Lâm Tầm cười: “Vâng.”
— Nghe miêu tả, gã đàn ông này đã trở thành quân dự bị tiêu chuẩn để ma chủng xâm lấn.
Tầng hầm không có camera, ông chú cầm lại điện thoại về, mở camera ra, nhắm ngay cửa phòng khép hờ — theo khoa học kỹ thuật phát triển càng ngày càng cao, máy ảnh cũng bổ sung thêm việc xử lý hình ảnh, trên phương diện chụp ảnh không chuyên nghiệp, hiệu quả của camera điện thoại đã đạt tới đỉnh cao.
Hai mươi phút sau, cửa thang máy mở, đèn hoạt động bằng âm thanh sáng lên, tiếng bước chân lảo đảo truyền đến.
Một gã đàn ông to con xiêu xiêu vẹo vẹo vịn tường đi tới, trực tiếp đến chỗ căn phòng đang sáng đèn.
Gã đá bay cửa, bên trong truyền tới giọng của một cô gái trẻ.
Hơi khàn khàn, nhưng có thể nghe ra còn rất trẻ trung, mang theo sự run rẩy: “Sao ba lại đi uống rượu? Ba đã trả hết nợ chưa!”
Khi cô vừa nói, Lâm Tầm liền nghe ra, chỉ sợ là đang cố ý chọc giận.
Quả nhiên, giọng nói say khướt của gã đàn ông kia vang lên: “Ai cho mày nói chuyện? Ông đây nuôi mày dễ lắm ấy?”
— tiếp theo chính là hỗn loạn, tiếng thét chói tai, âm thanh đấm đá, tiếng khóc tiếng xin tha của phụ nữ.

Tiếng đấm đá ngột ngạt, từng cú đấm vào da thịt, là cách đánh hung ác nhất.
Lâm Tầm nhíu mày nhìn về phía bên kia, nắm chặt bàn phím, chuẩn bị lúc nào cũng có đạp cửa đi vào.
Nhưng vào lúc này, một cái chân từ bên trong đạp cửa ra, rất nhỏ, là chân của thiếu nữ, giống như là đá văng trong lúc giãy giụa.
— nhưng cửa vừa mở ra, cảnh tượng thê thảm hỗn loạn bên trong lập tức được thu vào trong camera điện thoại của ông chú bảo an.
Lâm Tầm hít thở sâu một hơi, không nhúc nhích.
Một phút, hai phút… năm phút sau.
Lâm Tầm: “Có phải nên đi rồi không?”
Ông chú bảo vệ: “Tôi cảm thấy cũng gần đến lúc rồi —”
Chú ta còn chưa dứt lời, Lâm Tầm bỗng nhiên nhíu mày lại — trong khung chương trình trên người gã đàn ông kia, bỗng nhiên tuôn ra một lượng lớn mã nguồn virus!
Không thể chờ thêm, chờ thêm sẽ xảy ra án mạng.
Hắn nhanh chóng tiến lên, vừa gõ bàn phím, vừa đi từ phía sau đến bên hông gã đàn ông kia.
Ông chú bảo vệ theo sát, dòng điện lấp lóe trên cây gậy cảnh sát, vung tới chỗ người kia.
Gã đàn ông thở dốc một tiếng, buông Tiêu Tiêu ra, nhào tới chỗ hai người bọn họ!
Lâm Tầm cong môi cười một tiếng, phát ra mã nguồn tấn công mạnh nhất, sau đó, bàn phím cứng rắn như sắt đập vào đầu gã ta!
Ông chú theo sát hắn, dí gậy cảnh sát vào cánh tay bên phải của gã đàn ông, khiến cho toàn thân gã bắt đầu run rẩy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, toàn bộ quá trình không đến ba phút đã kết thúc.
Gã đàn ông hoàn toàn bị đánh ngã, vừa hôn mê vừa co giật.
Ông chú bảo vệ bắt đầu gọi 110…
Lâm Tầm nhìn Tiêu Tiêu bên trong nhà.
Nửa cánh tay của Tiêu Tiêu uốn cong mất tự nhiên, cũng nhìn về phía hắn, giống như đang xin giúp đỡ.
Lâm Tầm đi qua.
“Ông ta có bị trừng phạt không?” Hắn nghe thấy Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói: “Em có được tính là bị thương không?”
Lâm Tầm: “Tính.”
Tiêu Tiêu nhếch miệng cười.
Khuôn mặt cô bé thanh tú, cơ thể phát run, hiển nhiên là đau, nhưng lại như có chút vui vẻ.
— đây là một cô bé rất thông minh, biết đá tung cửa ra để tạo cơ hội, cũng biết để vết thương chui vào ống kính.
Lâm Tầm kết bạn với Wechat của cô: “Có chuyện gì thì tìm anh.”
Tiêu Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
Cô lại nhìn về phía ông chú bảo vệ: “Hai người thật sự là người tốt.”
Lâm Tầm: “Đừng khách khí.”
Đúng lúc này, trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên âm thanh máy móc.
“Phát động nhiệm vụ chi nhánh: Nguyện vọng của Tiêu Tiêu.

Nhiệm vụ nhắc nhở: Trong một đêm nào đó, Tiêu Tiêu bỗng nhiên nhận được một năng lực đặc biệt.

Phần thưởng nhiệm vụ: Linh lực 15.

Nhiệm vụ nguy hiểm, xin chú ý an toàn.”
Lâm Tầm sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Tiêu Tiêu.
Hắn hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Tiêu Tiêu gật đầu, nói với Lâm Tầm: “Em không sao, cảm ơn anh.”
Lâm Tầm lặp lại lần nữa: “Có chuyện gì thì tìm anh.”
Tiêu Tiêu cười cười: “Vâng.”
Cảnh sát khu Triều Dương vẫn nhanh chóng như vậy, thậm chí còn nhanh hơn lúc trước.

Cảnh sát Chu của đội cảnh sát vũ trang khu 3 bắt tay với Lâm Tầm: “Chúng ta lại gặp rồi, cậu đúng là một thanh niên tốt.”
Độ thiện cảm 20, bây giờ đã 30.
Lâm Tầm: “Cảm ơn cảnh sát đã khen.”
Cảnh sát bắt đầu thu thập hiện trường lần nữa, cũng nhận lấy video mà ông chú quay lại.
Lâm Tầm vào cục cảnh sát lấy lời khai lần thứ hai, lúc trở về lại là đêm khuya.
Hắn nghĩ đến nhiệm vụ liên quan tới Tiêu Tiêu, quyết định ngày mai lại đi xem cô bé.
— Tiếp theo, báo thức sáu giờ sáng.

Hắn phấn chấn — ngày mai sẽ phải đi đón mèo!
Đông Quân cho hắn địa chỉ cũng không phải là công ty Ngân Hà, mà là một khu biệt thự nổi tiếng.
Trong khung cảnh cánh rừng, xen giữa rất nhiều biệt thự.
Hắn dựa theo địa chỉ, đi tới nhà Đông Quân.
Một ngôi nhà lấy màu xám trắng làm chủ, phong cách rất lạnh nhạt, đình viện ao nước cũng là hình chữ nhật vắng lặng.
Xích đu, mặt cỏ, bên trong sương sớm nhàn nhạt rất xinh đẹp.
Có vẻ như cổng lớn nhận được có khách tới, tự động mở ra.
Hắn đi qua đình viện, đến trước ngôi nhà.
Cửa mở ra, hắn đi vào.
Một bóng trắng bỗng nhiên lóe lên, bên trong hộc tủ ở cửa, có một con mèo nhảy xuống.
Một con mèo trắng.
Nó ngồi trên sàn nhà tuyết trắng, nghiêng đầu nhìn Lâm Tầm.
Một con mèo trắng mắt xanh duyên dáng, tư thế cũng duyên dáng.
Lâm Tầm bị đánh trúng.
Hắn đến gần con mèo, có ý đồ kiểm tra.
Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Đông Quân đi xuống từ trên cầu thang.
Hôm nay anh cũng mặc áo sơmi trắng, khung kính vàng, dây kính cùng màu lấp ló trong mái tóc dài, thần thái như rất dịu dàng.
“Chào buổi sáng.” Đông Quân nói.
Lâm Tầm: “Chào buổi sáng.”
Đông Quân đi tới, cúi người ôm lấy mèo trắng.
Mèo trắng thò đầu ra từ trong ngực Đông Quân, nhìn Lâm Tầm, có vẻ như rất hiếu kì.
Lâm Tầm: “Nó thật đẹp.”
Đông Quân cười: “Cậu có dùng Wechat không? Để thuận tiện liên hệ.”
“Vâng.” Lâm Tầm nói: “Mỗi ngày tôi sẽ chụp ảnh và quay video cho anh.”
Lấy điện thoại ra, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái tên Wechat xấu xí của mình.
Một con trỏ chuột tự do vui vẻ.
Lâm Tầm: “…”
Hắn tăng tốc trong lúc sống chết, nhanh chóng bấm mấy lần lên màn hình điện thoại, định đổi tên — thế nhưng trong chốc lát cũng không đổi được cái gì, điều duy nhất hắn có thể làm chính là xóa cái chữ “tự do” xấu xí nhất kia đi.
Một con trỏ chuột vui vẻ.
Động tác này làm xong trong vòng hai giây, sau đó, hắn nhanh chóng kết bạn với Wechat của nam thần.
Wechat của Đông Quân tên là “Đông Quân”, avatar… chính là con mèo trắng xinh đẹp này.
Lâm Tầm ngẩng đầu, trông thấy Đông Quân đang nhìn màn hình điện thoại, hình như nở nụ cười.
— Sửa lại tên rồi mà vẫn bị chê cười sao.
Lâm Tầm có ý đồ nói sang chuyện khác.
Hắn đưa tay sờ sờ đầu mèo trắng, cảm giác sờ mèo lông ngắn rất tốt.
Mèo: “Meo.”
Lâm Tầm: “Nó tên gì vậy?”
— sau đó nhìn về phía Đông Quân.
Trong mắt nam thần có một chút ý cười như có như không.
Anh nói: “Tên là Con Trỏ Chuột.”
Lâm Tầm: “…”
Lâm Tầm chết rồi..