Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 25: Lập Trình Hướng Đối Tượng 1






Sau khi lần lượt rút kiếm, liền đến lúc các đệ tử trẻ tuổi tỷ thí.
Nguyên Tiêu ôm kiếm gỗ đào run lẩy bẩy, ngoại trừ vung kiếm, cái gì cũng không biết.

Vòng thứ nhất cậu ta đã bị ném xuống dưới, về tới bên người Tiêu Dao Tử.
Tiêu Dao Tử từ ái vuốt ve Nguyên Tiêu: “Con sắp thi đại học, đương nhiên không thể tốn quá nhiều tâm tư về mặt tu luyện, năm sau sẽ biểu hiện tốt hơn.”
Nguyên Tiêu không bị sư phụ phê bình, như được đại xá, vui vẻ ngồi cạnh Lâm Tầm.
Vị trí của bọn họ là trên một đài cao, phía dưới là quảng trường rộng lớn hình vuông, các đệ tử tỷ thí hai – hai, những người thắng lại được chia làm hai tổ, cứ như thế để phân ra thứ tự.
Mà các trưởng bối ngồi trên đài cao, bình luận về biểu hiện của các đệ tử.

Cho dù là người tu đạo, cũng có lòng háo thắng, đồ đệ nhà ai biểu hiện xuất sắc, sư phụ và sư môn liền nở mày nở mặt, được các đạo hữu khen ngợi nịnh nọt.
— Bây giờ trên trận chính là đệ tử tục gia của Vạn Thiền đại sư, pháp hiệu Thường Tịch.
(*) Đệ tử xuất gia xuống tóc tu hành trong chùa, không can thiệp vào việc giang hồ, đệ tử tục gia thì tản lạc khắp nơi, có thể kết hôn hay làm bang chủ.
Thường Tịch không quy y, tóc còn đen dày, nhưng dáng vẻ rất giống hòa thượng, ngũ quan đoan chính, mày rậm mắt to, có vẻ thanh tâm quả dục lại từ bi, nghe nói đang là tiến sĩ học nghiên cứu tôn giáo ở thủ đô, dự định tốt nghiệp xong sẽ chính thức quy y.
Một bên khác là Triệu Nhất Kiếm, đồ đệ của “Cô Sơn Kiếm” – kiếm phái Nam Hải, kiếm pháp rất hoa lệ.
Chỉ thấy Triệu Nhất Kiếm rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm pháp biến ảo, giữa sân như có vô số kiếm quang đồng thời dâng lên, hóa thành thiên la địa võng, quay cuồng nhào xuống chỗ Thường Tịch.
Thanh Thành Đan Dương Tử nói: “Kiếm pháp Nam Hải như thiên nữ rải hoa, Cô Sơn huynh, ông dạy không tệ.”
Cô Sơn Kiếm nói: “Ha ha, Tiêu Dao huynh quá khen rồi.”
Mà bên kia, một tay Thường Tịch cầm thiền trượng kim sắc, một tay kết pháp ấn Phật gia, trong miệng lẩm bẩm đọc gì đó, thiền trượng đập xuống đất!
Giống như có khí mạnh vô hình khuếch tán ra trong sân, quanh thân Thường Tịch loáng thoáng hiện ra vòng bảo hộ kim sắc!
Tiêu Dao Tử nói: “Công phu Kim Chung Tráo của Phật gia, Thường Tịch tiểu hữu vẫn nắm giữ chín phần, quả thật là nhân tài.”
Vạn Thiền đại sư nói: “Haiz, mặc dù võ công luyện được giỏi giang, nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy nó chưa lĩnh ngộ đủ ý nghĩa sâu xa của Phật pháp.”
— Mặc dù là phê bình đệ tử của mình, nhưng chỉ cần có tai, đều có thể nghe ra Vạn Thiền đại sư đang rất tự hào.
Lâm Tầm vừa yên lặng nghe các trưởng bối trò chuyện với giọng điệu y như trong nhóm Wechat, vừa quan sát số liệu trong cơ thể hai người giữa sân.

Kiếm của Triệu Nhất Kiếm là mấy cái dòng số liệu tương tác lẫn nhau, Kim Chung Tráo của Thường Tịch thì là một cái kết cấu tuần hoàn kì diệu.
Hắn ghi lại, có lẽ ngày sau sẽ có thể dùng tới.
Đang nghiên cứu, lại bị vỗ vỗ bả vai.
Hắn quay người, là lão Hoắc.
“Đồ nhi à,” Lão Hoắc kéo giọng ra rất dài: “Nhìn võ công của các sư huynh sư tỷ con cao siêu như thế, con nghĩ như thế nào?”
Lâm Tầm như đang đối mặt với một thầy chủ nhiệm lớp nghiêm khắc, trả lời đúng quy đúng củ: “Đều rất lợi hại, đồ nhi kém hơn nhiều.”
“Con hiểu là tốt,” Lão Hoắc nói lời thấm thía: “Gần đây có cảm nhận được linh khí rõ ràng không?”
Lâm Tầm bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể trung thực thừa nhận: “Con còn chưa cảm nhận được.”
Lão Hoắc có vẻ như cũng khó khăn: “Phải làm sao mới ổn đây?”
Ông suy nghĩ một hồi: “Không bằng, lát nữa con hỏi Tiểu Nguyên Tiêu xem.”
Lâm Tầm lắc đầu: “Sư phụ, con cảm thấy con không ngộ ra được.”
Lão Hoắc nhíu chặt lông mày: “Mặc dù ngộ tính của con không tốt, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình!”
Lâm Tầm ngồi yên nghe sư phụ phê bình.
Hắn cũng không biết làm sao bây giờ, hắn thật sự chỉ có thể nhìn thấy mã nguồn, không nhìn thấy linh khí.
Lão Hoắc tiếp tục nói: “Từ nay về sau, nhất định con sẽ —”
Đang nói, lại bị đánh gãy.
Là một cô gái mặc quần áo xanh nhạt, chừng ba mươi tuổi, hôm qua Lâm Tầm cũng đã gặp cô, cô chính là Bích Hải tiên tử của Đan Đỉnh Tông, am hiểu nhất là luyện chế đan dược.
Chỉ nghe Bích Hải tiên tử nói: “Thanh Sơn chân quân.”
Lão Hoắc: “Tiên tử, cô đến rồi.”
Bích Hải tiên tử ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh lão Hoắc, nhíu mày, có vẻ áy náy: “Thanh Sơn quân, mấy ngày trước ông nhờ tôi luyện chế đan dược loại bỏ tạp chất trong kinh mạch, mấy ngày qua tôi vẫn luôn nghiên cứu.”
Lão Hoắc: “Làm phiền tiên tử.”
“Cũng không phiền,” Tiên tử nói: “Chỉ là, trong kinh mạch của chân quân năm xưa tích lũy quá nhiều tạp chất, đan dược bình thường không có cách nào loại trừ, nếu dùng dược mạnh, thì có một vị ‘sen Thiên Diệp Trường Sinh’ là vật hiếm có trên thế gian.”
“Cái này …” Lão Hoắc vuốt râu: “Nói như vậy, đan dược này rất khó luyện chế?”
Bích Hải tiên tử nói: “Nếu chân quân có thể tìm được sen Thiên Diệp Trường Sinh, có lẽ có thể… Lúc trước chân quân trả tôi tiền thuốc, Bích Hải vô năng, đã chuyển khoản lại cho chân quân, chân quân đừng quên kiểm tra.”
“Thôi được,” Lão Hoắc nói: “Tiên tử vất vả rồi.”
“Chân quân không cần phải khách khí.” Bích Hải tiên tử nói, lấy từ trong ngực ra một bình ngọc nhỏ, đưa cho Toán Nhi: “Bích Hải không có cách nào luyện dược cho chân quân, liền tặng bình Trúc Cơ Đan này cho Toán Nhi, coi như nhận lỗi.”
“Tuyệt đối không thể,” Lão Hoắc đứng dậy: “Vật này quý giá, lão hủ không dám thu.”
Bích Hải tiên tử nhìn Lâm Tầm, mỉm cười: “Vừa nghe chân quân nói, Toán Nhi còn không tốt trên phương diện cảm nhận linh khí, sau khi sử dụng viên thuốc này, có lẽ sẽ có ích — dìu dắt đệ tử tiên môn vốn là bổn phận của chúng ta, không sao cả.”
Sau một phen nhún nhường như vậy, cuối cùng lão Hoắc vẫn thất bại, đưa mắt ra hiệu cho Lâm Tầm nhận lấy đan dược.
Lâm Tầm ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn Bích Hải tiền bối.”
Ý cười trong mắt Bích Hải tiên tử sâu hơn rất nhiều: “Cậu dùng đi, tương lai Trúc Cơ sẽ an ổn rất nhiều.”
Lâm Tầm: “Trực tiếp dùng ạ?”
Bích Hải tiên tử nói: “Đúng thế, vật này có thể gia cố căn cốt, bổ sung linh khí, sau khi đệ tử Luyện Khí kỳ dùng, sẽ nắm chắc thêm năm phần thành Trúc Cơ.”
Nói đến đây, tiên tử cười cười: “Gần đây tôi đang cải tiến phương thuốc, nếu sau khi cậu ăn vào mà hiệu quả không tệ, tôi sẽ luyện chế nhiều chút, về sau phân phát cho các đệ tử trẻ tuổi dùng.”
Lão Hoắc: “Tiên tử cao thượng, lão hủ tự thấy không bằng.”
Tiên tử mỉm cười nhìn Lâm Tầm: “Toán Nhi mau ăn đi, để lâu linh khí sẽ tiêu tán, không bằng dùng luôn bây giờ.”
— Giọng điệu dịu dàng, đơn giản giống như mẹ đang yêu thương con trai vậy.
Lâm Tầm liền mở bình ngọc ra, dốc ngược, đập vào lòng bàn tay — một viên đan dược tròn trịa lăn ra.
Đan dược này trắng muốt, lớn bằng hạt đào, tản ra hương thơm kỳ dị.
Lâm Tầm cắn một cái, nó lập tức tan ra trong miệng hắn, hóa thành chất lỏng bị nuốt xuống.
— Hương vị có chút kỳ diệu, giống khi còn bé uống canxi vậy.
Một viên đan dược bị nuốt xuống hoàn toàn.
Một giây sau, Lâm Tầm liền cảm thấy quanh thân hơi nóng.
Một giây sau nữa, âm thanh máy móc vang lên trong đầu.
“Dùng vật phẩm ‘Trúc Cơ Đan’, tiến độ gia tăng 50%, quá trình Trúc Cơ hoàn thành sớm, hệ thống đang tải, xin chờ một chút.”
Lâm Tầm mở to hai mắt.
Trong đầu hắn vang lên âm thanh kim giây, giống như đang đếm ngược.

10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 —
“Hệ thống hoàn thành thăng cấp, cây kỹ năng mở ra.”
“Hoàn thành Trúc Cơ, linh lực 30, phần thưởng tài chính đang gửi, mời kiên nhẫn chờ đợi.”
Lâm Tầm: “!!!”
Không sai, hôm nay là ngày thứ năm sau khi hắn viết ra vòng lặp vô hạn, tiến vào quá trình Trúc Cơ, dựa theo tiến độ vốn có, hẳn là sau năm ngày mới hoàn thành Trúc Cơ.
Mà Bích Hải tiên tử cho một viên đan dược, lại nâng cao lên năm phần — trực tiếp đẩy nhanh tốc độ, thành Trúc Cơ luôn!
Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Bích Hải tiên tử.
Bích Hải tiên tử khẽ nhếch môi, ánh mắt sáng rực.
Hắn quay đầu, nhìn về phía sư phụ.
Vẻ mặt của sư phụ và Bích Hải tiên tử không khác nhau chút nào.
Hắn: “Con…”
Bích Hải tiên tử như bỗng nhiên bừng tỉnh, một tay đè lại vai hắn, một tay chạm vào mạch đập hắn: “Toán Nhi, cậu… cậu Trúc Cơ?”
Lâm Tầm cảm nhận giác quan tăng lên một cấp bậc của mình, trả lời: “Hình như thế.”
Bích Hải tiên tử thu hai tay về, không thể tin nói: “Đan dược của tôi có thể để cho người ta lên Trúc Cơ sao?”
— Động tĩnh này sau một giây đã thu hút những tiền bối khác.
Bỗng chốc, Lâm Tầm lại trở thành tiêu điểm — lần này không chỉ là tiêu điểm của tiền bối phái nữ nữa, mà là tất cả mọi người.
Tiêu Dao Tử: “Chuyện này… Chuyện này… Bích Hải tiên tử, nghề chế đan của cô, không ngờ lại đến tận đây?”
Bích Hải tiên tử lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Nói xong, cô trông thấy Nguyên Tiêu, vẫy vẫy tay: “Tiểu Nguyên Tiêu, cậu đến đây.”
Nguyên Tiêu chần chờ tiến lên, Bích Hải tiên tử cũng cho cậu ta một viên Trúc Cơ Đan.
Nguyên Tiêu ngoan ngoãn ăn vào.
— Không có gì xảy ra.
Nguyên Tiêu vô tội nháy nháy mắt.
Bích Hải tiên tử nói: “Không sai, viên đan dược kia cũng không mạnh như vậy, đây mới là tác dụng bình thường.”
Nói rồi cô nhìn về phía Lâm Tầm: “Toán Nhi hẳn là có thể chất đặc biệt, cực kì phù hợp với dược lực, nên mới xuất hiện điều kì diệu.”
Lão Hoắc cực vui, Tiêu Dao Tử nhìn Nguyên Tiêu vẫn còn ở Luyện Khí, hình như có chút mất mát.
Bỗng chốc, tất cả mọi người bắt đầu chúc mừng lão Hoắc vì có được cao đồ Trúc Cơ.
Lão Hoắc tiếp nhận đám người tán dương, cũng vô cùng vui vẻ, trên đài cao tràn đầy không khí vui vẻ, đến mức mọi người gần như truy cứu sự thật rằng trên thực tế ngay cả linh khí Lâm Tầm cũng không cảm nhận được.
Một ngày này trôi qua rất nhanh, đệ tử thiếu niên tỷ thí phân ra được thắng bại, đệ tử Thường Tịch của Vạn Thiền đại sư một đường phát huy ổn định, lấy được hạng nhất, đạt được một viên đá có thể khảm trên thiền trượng, làm uy lực pháp khí tăng mạnh, người thứ hai lấy được một viên Trúc Cơ Đan, hạng ba là một cô bén nhà Nam Chiếu, Hồ Điệp phu nhân cũng không cho cô phần thưởng liên quan đến tu hành, mà chỉ nói: “Lúc về vi sư sẽ sắp xếp cho con một kịch bản tốt.”
Cô bé kia cực kì vui mừng.
Lâm Tầm không chú ý đến bên kia.
Lúc này hắn đang vụng trộm ngồi sau lưng lão Hoắc, nhân lúc ông không có chút đề phòng nào mà cài một cái Trojan.
Tiếp theo, hắn bắt đầu nhanh chóng thao tác trên bàn phím, đóng vai một cái máy tính quản gia hợp cách, dọn dẹp bộ nhớ triệt để một lần cho ông lão.
Có rất nhiều số liệu rác rưởi, đơn giản vượt qua tưởng tượng, trách không được Bích Hải tiên tử không đều trị hết.
Ngay khi kết thúc công việc, lão Hoắc bỗng nhiên xoay đầu lại: “Mạng còn không có, con gõ cái gì đó?”
Lâm Tầm: “Luyện tốc độ viết chữ.”
“Ờm.” Lão Hoắc nhìn hắn, lại nhìn cô bé vui vẻ vì được khen thưởng, đang làm nũng trong lòng Hồ Điệp phu nhân, như có điều suy nghĩ: “Hừ, bọn họ đều có phần thưởng, đồ nhi của ta cũng không thể thua được.”
Lâm Tầm: “Dù sao con cũng không luận bàn với mọi người mà.”
“Vậy thì sao chứ!” Lão Hoắc nói: “Hôm nay con có công Trúc Cơ, vi sư muốn phát thưởng cho con, cũng không thể bị môn phái khác lấn áp được.”
Lâm Tầm nháy nháy mắt.
Chỉ thấy lão Hoắc lấy điện thoại di ra, mở công cụ tìm kiếm: “Hôm qua ta nghe Tiểu Nguyên Tiêu nói về khoang trò chơi gì đó với sư phụ nó, ta thấy con suốt ngày ôm bàn phím như để chơi game, đợi ta xem bao nhiêu tiền.”
Lâm Tầm tự nhủ trong lòng, thầy đừng tra, hai mươi vạn tệ mua một “đồ chơi game”, chỉ sợ thầy sẽ cảm thấy choáng.
“Hai mươi vạn tệ?” Chỉ nghe lão Hoắc nói: “Cũng không đắt lắm.”
Lâm Tầm: “…”
Là con sai rồi.
Lão Hoắc có năm mươi căn nhà, đương nhiên tiền tài khác mình.
Hắn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy lão Hoắc mở website games của Ngân Hà ra, có vẻ tức giận: “Sao còn phải xác minh danh tính?”

Lâm Tầm: “Để con làm cho.”
Lão Hoắc khoát khoát tay: “Lão phu hận nhất là mấy thứ này.”
Chỉ thấy ông đóng website lại, mở Wechat ra: “Hừ, lão phu không mua nữa.”
Lâm Tầm cảm thấy mình đã bỏ lỡ cơ hội với khoang game thực tế ảo, trái tim hơi đau.
Một giây sau, chợt thấy lão Hoắc cầm điện thoại lên: “Hôm nay có một cửa hàng nhỏ muốn giao tiền thuê, ta cho người ta số tài khoản của con, bảo hắn trực tiếp chuyển tiền cho con, con tự mua đi.”
Lâm Tầm ngoan ngoãn đứng bên cạnh sư phụ: “…Là bao nhiêu ạ?”
Lão Hoắc: “Năm mươi vạn.” (tầm 1 tỷ 6 vnđ)
Lâm Tầm: “!”
Hắn nói: “Sư phụ, nhiều lắm.”
“Nhiều cái gì.” Lão Hoắc vẫn bình tĩnh: “Con còn trẻ, không… hiểu chuyện, mới cảm thấy nhiều tiền.

Số tiền này cũng chỉ là chữ số, nhiều cũng vô dụng.”
Lâm Tầm không phản bác được.
Dù sao, một ông lão có năm mươi căn nhà, trong mắt ông tiền chỉ là chữ số thật.
— Bên này bọn họ tự phát thưởng tự nhận thưởng, bên kia nghi thức trao giải cũng gần kết thúc.
Hôm qua các tiền bối bàn bạc, xác định các phái đều sẽ phái người đến đóng quân ở thủ đô, hôm nay các thiếu niên luận bàn, xác nhận nhân tài đời sau, cũng coi như đã đạt được mục đích pháp hội.

Ở Thanh Thành thêm một đêm, sau đó mọi người ai về nhà nấy.
Nhưng còn có một vấn đề.
— Mang kiếm Xích Tiêu Long Tước đến thủ đô kiểu gì?
Máy bay tàu hỏa đương nhiên là không được, kiểm tra an ninh sẽ soi ra, chuyển phát nhanh cũng không được, chắc chắn người ta không nhận.
Các tiền bối sợ dính dáng đến việc buôn vũ khí lậu, lại sợ bị coi là buôn bán đồ cổ, bỗng chốc rơi vào bế tắc, cuối cùng quyết định chuyển bằng xe tải lớn, an toàn đáng tin.
Sau đó giải tán, từng người đi nghỉ ngơi.
Trên đường, Lâm Tầm vừa chờ mong không gian hệ thống thăng cấp, vừa điên cuồng tính toán ngày mai mình có thể đi xem phim với Đông Quân đúng giờ không — sau khi đi vào phòng khách, điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng, hắn mới lấy lại tinh thần.
Là thông báo chuyển khoản, trong tài khoản của hắn tăng thêm năm mươi vạn tệ, ghi chú là “Tiền thuê nhà”.
Hệ thống phát ra tiếng: “Hoàn tất trao thưởng.

Mở ra giai đoạn nhiệm vụ chính tuyến tiếp theo, mời kịp thời nhận lấy.”
Cùng lúc đó, phòng bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng của lão Hoắc: “A, sao kinh mạch của lão phu lại đột nhiên tốt lên rồi?”
Tiếp theo, trong nhóm “Người một nhà tương thân tương ái” bắn ra tin nhắn của lão Hoắc.
Vô cực – Thanh Sơn chân quân: Tin mừng.

Kinh mạch của lão phu đột nhiên tự lành, có lẽ là do hôm nay tâm trạng vui vẻ!
Lâm Tầm có thêm năm mươi vạn tệ, tự giấu công lao, vui sướng gõ chữ trong Wechat, là người đầu tiên trả lời.
Vô cực – Lâm Toán: Chúc mừng sư phụ! Vỗ tay vỗ tay vỗ tay vỗ tay
Ngay sau đó —
Thanh Thành – Tiêu Dao Tử: Chúc mừng sư phụ! Vỗ tay vỗ tay vỗ tay vỗ tay
[Thanh Thành – Tiêu Dao Tử đã thu hồi một tin.].