Nhìn tới nhìn lui, trên mạng cũng chỉ có vài nội dung như vậy.
Bởi vì sự ảnh hưởng của hội chợ khoa học kỹ thuật, tất cả đều là tin tức liên quan — hoặc là một vài tin tức xã hội về tương lai triển vọng của trí tuệ nhân tạo nhanh chóng phát triển, hoặc là khuyên bảo người dân trí tuệ nhân tạo siêu cấp là một chiếc hộp Pandora không thể mở ra, hoặc là nghị luận xem ai sẽ lấy được vòng nguyệt quế trong hội chợ khoa học kỹ thuật lần này, tiếp theo sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào với xã hội.
Phần lớn đều là những lời nói suông hời hợt, bởi vì những người có thể xem hiểu hội chợ khoa học kỹ thuật đều đang ngồi xem mấy lời ba hoa chích choè này.
Cùng lúc đó, những bình luận lấy Đông Quân là nhân vật mấu chốt cũng thi nhau xuất hiện, mà fan kỹ thuật chân chính còn đang xem trực tiếp, fan hâm mộ là thành phần duy nhất trên mạng xã hội.
Không… Không chỉ một, Lâm Tầm trợn mắt há hốc mồm nhìn từng bình luận.
“Đông Quân không đến hội chợ, ha ha ha ha ha ha ngốc hả?”
“Giả, đều là giả.
Yêu hắn thì sao có thể không ở bên dưới xem hắn chứ, sao không chờ để trao giải cho hắn?”
“A, đúng rồi.
Đúng là Lâm Tầm nhà các ngươi tiến vào vòng cuối cùng, nhưng đội của Ngân Hà căn bản không phải hắn, là một dự án khác của Ngân Hà.
Rõ ràng là hắn không có bất cứ quan hệ nào với Ngân Hà, khuyên mấy người đừng ảo tưởng sức mạnh thì hơn.”
Đây là fans vợ của Đông Quân.
Nhưng mà, đối tượng tấn công của các cô đã thay đổi, không còn là Lâm Tầm, mà là…
Lâm Tầm cố gắng lướt lên xem, từ đó bắt được một dấu vết, thậm chí hắn còn biết một danh từ mới — CP.
Sau khi mở một trang CP bị chửi, hắn liền biết ý nghĩa của danh từ này, fans CP là người tin tưởng hắn và Đông Quân là thật, cũng reo hò vì tình yêu của bọn họ.
Nhưng trong nhóm fans CP cũng đang cãi lộn.
Có người bi thương: “Làm sao bây giờ, hình như BE.”
Có người lạc quan: “Tôi đánh cược bọn họ đang ở dưới sân khấu hôn nhau.”
Có người càng thêm lạc quan: “Bắt đầu tránh hiềm nghi, tôi đánh cược còn đăng ký rồi.”
Hình như còn có fans vợ trà trộn vào: “Trong hội chợ BE, nở mày nở mặt, chúc mừng chúc mừng.”
Lâm Tầm cau mày, sau khi hơi hiểu rõ liền rút lui khỏi trận doanh fans CP, hắn lại phát hiện một trận doanh mới trong chiến trường oanh liệt của fans vợ.
“Mau mau cút, đừng lôi Tầm thần vào.”
“Có ít người biết trong vòng loại Lạc Thần đã thể hiện như thế nào nhỉ [ hì hì ], để ý Ngân Hà của mấy người không?”
“Một vài người nên tự nhìn lại bản thân đi, Tầm thần của chúng tôi không đẹp hay không thông minh bằng mấy má? Cẩn thận Ngân Hà chạy tới xin mua đấy.”
Lâm Tầm: “?”
Được, bây giờ hắn cũng có fans — trong mấy ngày ngắn ngủi này.
Hắn cảm thấy như vậy không đúng.
Cho dù nói thế nào, hắn và Đông Quân đều là người làm kỹ thuật, không nên có nhiều thành phần fans phức tạp như vậy, những cô gái này nên góp một viên gạch cho showbiz thì hơn.
Nhưng một phương diện khác, lúc còn trẻ luôn luôn muốn tìm vài chuyện làm, mình sáng tạo ra cơ hội để các cô giết thời gian, hắn cũng không để ý lắm.
Chỉ là có một điều vẫn khiến hắn khó hiểu, thế giới bây giờ của mình cũng không phải là thế giới thật.
Vậy những thứ này được tạo ra như thế nào? Tiềm thức của hắn? Không có khả năng, sao trong tiềm thức hắn lại có những thứ này được? Có thể là kỹ thuật giả lập bây giờ quá phát triển, tạo ra được đầy đủ tin tức, còn bắt chước cả mạng internet trên thế giới x giống như đúc.
Lâm Tầm lại xem không ít, cảm thấy hơi đau đầu, tắt điện thoại.
Hắn đặt di động xuống một bên, hậu trường khá rộng rãi, những đội khác nhau được dùng những góc khác nhau, ở giữa là một màn hình tinh thể lỏng đang trực tiếp trên cảnh trên sân khấu.
Nhưng mà vẫn cách rất gần những đội khác.
Có tiếng động, hắn quay đầu trông thấy một lập trình viên dáng vẻ bình thường đến tìm Vương An Toàn, bọn họ đều biết người này, đó là một người bạn rất tốt lúc còn đi học, biệt danh là Tiểu K.
Hai người kia nói thầm cái gì đó.
Hắn cũng không tập trung nghe,,à nằm trên ghế sô pha, giơ Con Trỏ Chuột lên.
Con Trỏ Chuột nhìn hắn.
Đôi mắt màu băng lam sáng long lanh, trên mặt động vật họ mèo không nhìn ra biểu cảm, chỉ có thể nhìn ra đáng yêu.
Lâm Tầm nhìn chằm chằm Con Trỏ Chuột: “Mày đang suy nghĩ gì đấy? Tao không hiểu được vẻ mặt mày.”
Con Trỏ Chuột mềm mại kêu một tiếng: “Meo.”
Lâm Tầm gãi gãi cằm nó, đặt nó trên ngực mình.
Con Trỏ Chuột liền đi về trước, cứ nhất định phải cuộn trên cổ hắn, sau đó đặt đầu lên bên cạnh đầu hắn, Lâm Tầm suýt nữa không thở nổi, cho dù hình thể Con Trỏ Chuột rất nhỏ, trọng lượng nhẹ, nhưng cũng cản trở hô hấp của hắn, hắn chỉ có thể duy trì tư thế này ngồi dậy để giảm bớt một chút áp lực.
Thực sự không có chuyện để làm, hắn lấy ba viên bi trong suốt từ trong túi móc ra — thắng được từ trong tay cháu trai nhỏ của lão Hoắc.
Hắn xếp ba viên bi thành hình tam giác, bắn một viên ra, viên này va vói viên thứ hai, viên thứ hai cũng bắt đầu hoạt động trên mặt bàn thủy tinh bóng loáng, khống chế góc độ rất tốt, vừa vặn va vào viên thứ ba đứng im, ba cái hạt châu cùng nhau lăn về những hướng khác nhau trên bàn.
Lâm Tầm đưa tay đè lại, mỗi tay một viên,, để bọn chúng không rơi ra khỏi bàn — nhưng còn viên thứ ba, hắn không có cái tay thứ ba được.
— bỗng nhiên bả vai bị vuốt mèo đạp một cái, Con Trỏ Chuột vững vàng rơi lên trên mặt bàn, chân phải đè lại viên bi thứ ba, lại đụng đụng, viên bị lăn tròn về phía hắn.
Lâm Tầm liền cười vui vẻ, bắn một viên bi ra đụng vào viên bi của Con Trỏ Chuột.
Con Trỏ Chuột lại bổ nhào vào một viên khác, tiếp tục chơi với hắn.
Chỉ cần mỗi viên bi chạm vào nhau là đã có thể chơi được rất nhiều trò.
Trong phút chốc, ở đây ngoại trừ những tiếng bi va nhau thì chỉ còn lại tiếng xì xào bàn tán của ba người kia — Cơ Cấu cũng gia nhập.
Đợi đến khi Lâm Tầm và Con Trỏ Chuột chơi mười lăm phút, cuộc trò chuyện mới kết thúc.
Vương An Toàn nghiêm túc ngồi xuống đối diện hắn: “Đừng chơi nữa.”
Lâm Tầm đè lại hai viên bi, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Sao thế?”
“0.623.” Vương An Toàn nói ra một con số.
Lâm Tầm híp mắt: “Cái gì?”
“Hệ số Bradlik.” Vương An Toàn nói.
Lâm Tầm: “Eagle?”
Vương An Toàn: “Ừm, bây giờ ai cũng biết rồi.
Mấy công ty lớn đều có con đường kiểm tra của mình, mấy đội đều vụng trộm đi qua đó kiểm tra một lần.
Nhưng mà thành tích chẳng ra sao cả, đều vượt qua 1, tất cả mọi người đều cảm thấy nhỏ hơn 1 rất khó.
Không ngờ lại có Eagle ra một con số vi diệu, chỉ có 0.623.”
Khoảng cách giữa trí tuệ nhân tạo và người, hệ số Bradlik.
1 là đường ranh giới duy nhất.
Lớn hơn 1 thì vẫn trí tuệ nhân tạo yếu tầm thường, mà nhỏ hơn 1 có nghĩa là đã gần với người hơn, thuộc về trí tuệ nhân tạo mạnh.
Lâm Tầm: “Tớ không biết điểm cụ thể, nhưng tớ biết Lạc sẽ nhỏ hơn 1.”
“Nhưng cụ thể là bao nhiêu đây?” Sắc mặt Cơ Cấu cũng rất thận trọng: “0.623 đã là một con số rất nhỏ rồi, bây giờ tớ vô cùng khẩn trương.
Tiểu K nói cho tớ Eagle đã chuẩn bị cho dự án này sáu bảy năm, chỉ riêng chi phí đã đủ để thiêu hủy nửa Eagle rồi.
Hắn hỏi chi phí của chúng ta như thế nào, tớ nói vẫn ổn, còn chưa phá sản.
Hắn nói vậy thì nguy hiểm quá.”
Lâm Tầm mỉm cười.
Nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo cũng không phải là một việc cứ có ý tưởng là có thể tiến hành.
Nó phải thu thập rất nhiều tin tức, tiến hành tính toán khổng lồ, mới có thể có đầy đủ năng lực sau những ngày học tập, thành lập được hệ thống mà mình biết, biến thành một cái trí tuệ nhân tạo phù hợp.
Quá trình này nào chỉ cần dùng tiền, mà chính xác là đốt tiền, chỉ riêng việc thuê server đã tốn giá trên trời — bởi vì máy tính dân dụng bình thường không có cách nào cung cấp khả năng tính toán như vậy được, phải đi thuê Server, hoặc là mua siêu máy tính.
Chính bởi vì vậy, khoảng thời gian trước bọn họ mới rất nghèo, hơn nữa còn không tìm thấy người đầu tư — bởi vì trí tuệ nhân tạo chính là một cái hang không đáy, chứ đừng nói đến một trí tuệ nhân tạo mới chỉ có khái niệm.
Giai đoạn cuối lại không tốn tiền lắm.
Quan trọng nhất, vào lúc thử nghiệm tốn tiền nhiều nhất, bọn họ đã được Đông Quân trợ giúp — không phải chỉ là hai trăm nghìn nói đùa kia, mà bọn họ được dùng Server và siêu máy tính của Ngân Hà miễn phí.
“Chưa chắc chúng ta đã kém Eagle.” Lâm Tầm để hai tay lên bàn, lúc hắn suy nghĩ sẽ dùng tư thế này: “Nhưng cũng chưa chắc sẽ tốt hơn Eagle, đội hình của bọn họ quá mạnh.”
“Còn không phải sao.” Vương An Toàn nói: “Trong đội một trăm người của bọn họ có bao nhiêu nhà toán học và lập trình viên đỉnh cao chứ, nhất định là bọn họ có thể bứt mạnh lên trong việc nghiên cứu khoa học, dùng mạng lưới thần kinh để biến trí tuệ nhân tạo yếu thành trí tuệ nhân tạo mạnh.”
Lâm Tầm: “Cậu để tớ nghĩ lại đã…”
“Tớ cảm thấy chúng ta nên chuẩn bị tâm lý đi.” Vương An Toàn nói: “0.623, chúng ta cứ thoải mái một chút, thắng thì bất ngờ vui vẻ.
Thua thì là tài nghệ không bằng người ta, tâm phục khẩu phục, cùng lắm là giải thể chứ sao.”
Lâm Tầm: “Bát Giới, cậu lại tới rồi.”
(*) Trong Tây Du Ký, Bát Giới suốt ngày rủ rê sư phụ giải tán đội ngũ đi về nhà ngủ khỏi thỉnh kinh gì nữa =)))
“Không thế không được.” Vương An Toàn nói: “Nửa giờ trước tớ còn không vội, trí tuệ nhân tạo yếu đến trí tuệ nhân tạo mạnh cách nhau một nấc thang, nếu không có linh cảm của người từ trên trời rơi xuống như Tầm thần thì thật sự không qua được, ai có thể ngờ bọn họ lại qua được chứ? Còn dùng mạng lưới thần kinh mà chúng ta không thích.
Ca, bây giờ tớ thấy hơi yếu rồi đấy.”
“Đừng nói trước.” Lâm Tầm day trán, nhắm mắt lại: “Bọn họ dùng mạng lưới thần kinh… Để tớ ngẫm lại đã.”
Cơ Cấu ở một bên chen miệng: “Tiểu K còn nói, trong thí nghiệm Bradlik có một module là phân tích tình cảm, tớ cảm thấy cái này sẽ gây bất lợi cho chúng ta…”
“Ngừng!” Lâm Tầm mở choàng mắt, hắn nói rất nhanh, giống như là nhất định phải bắt lấy linh cảm chớp mắt là qua nào đó: “Nhiều tầng mạng lưới thần kinh có thể để nó càng thêm sâu sắc, năng lực mô phỏng cũng càng mạnh, nếu thay đổi hình thức của mô hình của chúng ta, thiết kế lại dàn khung một lần nữa, để nó có thể thích ứng với nhiều tầng mạng lưới thần kinh như vậy — mô hình của chúng ta sẽ có thể tăng cấp lên một bước, lúc này gia tăng độ mẫn cảm hơn ban đầu, sẽ có khuynh hướng tình cảm nhất định, toàn bộ năng lực chỉnh thể của Lạc Thần đều sẽ bay vọt, hệ số Bradlik của nó cũng có thể giảm xuống, tớ cho rằng có thể làm như vậy.”
“Hoàn toàn không được.” An Toàn lắc đầu, “Mô hình toán học của chúng ta hoàn toàn khác với mạng lưới thần kinh, căn bản không có cách nào đổi thành dạng nhiều lớp được.”
“Người khác không thể thay đổi, tớ có thể.”
“Cho dù cậu có thể đổi, nếu như cậu nghĩ ra ý tưởng này vào mười ngày trước thì còn được.”
Lâm Tầm: “Chúng ta còn có bao nhiêu thời gian?”
“Bảy giờ.”
Lâm Tầm hít sâu một hơi: “Cho tớ giấy bút.”
“Đờ mờ, cậu…” Vương An Toàn trừng to mắt: “Cậu làm thật?”
Lâm Tầm: “Không thì sao?”
Lúc Cơ Cấu đưa giấy bút lên, Lâm Tầm bắt đầu nhanh chóng viết lên tờ giấy trắng, bởi vì tốc độ quá nhanh mà thậm chí chữ viết hơi ngoáy ngó, nhưng hắn không quan tâm, chỉ viết xuống cực nhanh, những công thức và ký hiệu phức tạp tuôn ra từ ngòi bút, không đến bốn mươi phút đã viết đầy ba tờ giấy, đồng thời xé hai tờ.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng bút không ngừng viết lúc của hắn — sau một tiếng, hắn đưa một tờ cho Vương An Toàn: “Cậu viết cái này.”
Tờ thứ hai giao cho Cơ Cấu: “Cơ Cấu viết cái này, có vài module có thể tách ra, anh Khương giúp hai người họ đi.”
Vương An Toàn: “Thật?”
Lâm Tầm: “Đừng nói nhảm.”
Vương An Toàn nhận lấy: “Được rồi.”
Chỉ thấy ba người bọn họ suy nghĩ vấn đề của riêng mình, sau đó cũng cầm giấy trắng tô tô vẽ vẽ mười mấy phút sau, mở ngôn ngữ mình thường dùng ra, nhanh chóng gõ trên bàn phím — ngôn ngữ khác nhau không sao cả, Glax có được tính bao dung rất lớn, hoàn toàn có thể tiếp nhập.
Trong tiếng gõ bàn phím lạch cạch, Lâm Tầm tiếp tục mím môi nhanh chóng viết, tính toán với cường độ, hắn có thể cảm thấy thời gian đang nhanh chóng trôi qua từng phút từng giây, mà những phần cần giải quyết chỉ tăng không giảm.
Hai giờ.
Cơ Cấu nói trước: “Tớ xong rồi.”
“Ổ cứng của tớ ở bên kia, truyền lên trước đi.” Lâm Tầm cũng không ngẩng đầu lên, lấy một tờ trong ba đống giấy trước mắt đưa cho cậu ta: “Sau đó cậu viết cái này.”
Lại lấy một tờ trong đống khác: “Anh Khương có rảnh thì viết cái này.”
Bốn giờ sau, nhân viên công tác đến đưa cơm hộp, nhìn thấy trong phòng bọn họ ngổn ngang đầy giấy, hiển nhiên hơi sững sờ, hỏi: “Xin hỏi mấy người… gặp phải vấn đề gì sao?”
“Bug thôi, cảm ơn đã quan tâm.”
Nhân viên: “Vậy… Có cần giúp không?”
“Có thể giúp tôi sang phòng bên cạnh gọi một người là Tiểu K không? Cảm ơn.”
“Được… Được.”
Ngay sau đó, Tiểu K cũng tham gia vào quá trình lập trình sống chết trước mắt bọn họ.
Năm tiếng đồng hồ.
Lâm Tầm đặt bút trong tay xuống: “Tớ xong rồi.”
Vương An Toàn: “Rốt cuộc là xong rồi, hay là tèo rồi?”
Lâm Tầm: “Viết xong hết rồi, còn thiếu mỗi chương trình.”
“Mẹ nó chứ viết không hết!” Triệu Cơ Cấu hô: “Cậu cũng tới viết!”
Lâm Tầm nhanh chóng mở Glax ra, gõ bàn phím: “Thời gian đổi bug của tớ nhanh hơn viết phần mềm, làm sao bây giờ?”
“Lúc này, cậu có thể viết ra chính là thắng lợi.” Vương An Toàn nói: “Cậu chọn cái đơn giản mà viết.”
Lâm Tầm: “Glax… Glax thì tớ có thể.”
Con Trỏ Chuột đi tới đi lui bên cạnh máy tính của hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Meo.”
“Mèo còn cười cậu nhiều bug kìa.” Vương An Toàn nói: “Viết xong rồi nói sau.”
Lâm Tầm: “Được.”
Hắn nhìn chằm chằm Con Trỏ Chuột: “Phù hộ tao, được không?”
Con Trỏ Chuột: “Meo.”
Lâm Tầm đặt tay lên trên bàn phím, hít sâu một hơi, nhanh chóng gõ.
Sáu tiếng rưỡi, Eagle đã ra sân.
“Tớ xong rồi.” Vương An Toàn nói.
“Tớ cũng xong.” Cơ Cấu nói.
Khương Liên: “Để tôi lưu đã — tôi cũng xong rồi.”
Tiểu K theo đội mình lên thuyết trình xong, trở về giúp đỡ bọn họ cũng giơ tay: “Tôi đóng gói vỏ ngoài cho mọi người xong rồi.”
“Tớ còn thiếu một chút nữa, chờ chút…” Lâm Tầm thao tác mấy lần cuối cùng: “Module chính cũng xong rồi.”
Hắn mở ổ cứng của mình ra, kiểm tra từng cái module một, mười lăm phút sau mới nói cực nhanh: “Còn thiếu một lần thử nữa, xác định đặc tính mẫn cảm ban đầu.”
Vương An Toàn nói: “Dàn khung này, thời gian một lần chạy thử quá dài, thử xong thì hội chợ cũng đã kết thúc.”
Cơ Cấu nói: “Có đầy đủ năng lực tính toán cũng được, nhưng bây giờ…”
Lâm Tầm: “Có.”
Vương An Toàn: “Đi đâu tìm siêu máy tính đây?”
Hắn nhìn khắp bốn phía — trong sáu tiếng bốn mươi lăm phút này, chương trình của hắn vẫn luôn truyền đi khắp cơ thể mọi người, trải qua sáu tiếng bốn mươi phút lên men, số lượng nền tảng tính toán mà hắn có thể khống chế đã lên tới một con số kinh khủng.
Lâm Tầm nói: “Tớ là người tu tiên.”
Nhưng ngay lúc này — màn hình trực tiếp bỗng nhiên truyền đến tiếng vỗ tay và hò reo điên cuồng!
Vừa rồi bọn họ tập trung viết chương trình, không ai chú ý đến phát sóng trực tiếp, chỉ thấy lúc này đoàn đội của Eagle đang đứng thành một hàng cúi chào khán giả, trên màn hình lớn phía sau bọn họ bắn ra ra một con số.
0.623.
“Fuck.” Cơ Cấu mắng một tiếng.
Tiểu K nói: “Bọn họ kết thúc sớm.”
Lâm Tầm: “Các cậu đi lên trước, Cơ Cấu thuyết trình ppt.”
Cơ Cấu: “Thử nghiệm ở chỗ này, vậy bọn tớ dùng cái gì để kiểm tra?”
“Tớ làm xong sẽ ra sân.” Lâm Tầm nói: “Nếu đến lúc đó tớ còn chưa lên thì hãy dùng cái ban đầu.”
— Ít nhất cái ban đầu có thể vận hành được ổn định.
Cơ Cấu: “Được.”
Đúng lúc này nhân viên gõ cửa, mấy người bọn họ vội vàng đi.
“Cố lên!” Trước khi đi Tiểu K còn khích lệ một tiếng, cổ vũ xong lại nói thầm: “Tôi kích động như vậy làm gì, dự án của tôi lại không cao bằng các cậu…”
Không có một ai ở trong phòng chuẩn bị, Lâm Tầm nhắm mắt lại, chìm vào không gian hệ thống, mở file “Lạc 2.0” trong folder “L” ra, nhập số liệu, lợi dụng khả năng tính toán của không gian hệ thống để bắt đầu vận hành.
— Một chuỗi bug.
Lâm Tầm hít sâu một hơi, nói với mình, đây là tình huống bình thường.
Từng cái module đều không có vấn đề, nhưng gộp chung với nhau sẽ có vấn đề, đây là chuyện quá quen thuộc với lập trình viên rồi.
Hắn để mình tỉnh táo lại, bỏ ra hơn mười phút để tìm ra lỗi gây ra liên tiếp bug kia, sửa chữa, vận hành.
— Lần này tất cả đều thuận lợi, chương trình bắt đầu vận hành, có năng lực tính toán mạnh mẽ hậu thuẫn, đại khái ba phút sau sẽ có thể đạt được kết quả.
Sau khi Lâm Tầm viết một chương trình làm tăng giá trị mẫn cảm hơn ban đầu vào mô hình thì nhanh chóng mở to mắt, lúc này trên màn hình trực tiếp đã đến phần Cơ Cấu đưa Lạc Thần ra kiểm tra Bradlik.
Hắn cầm ổ cứng trên mặt bàn chạy về phía sân khấu — nửa đường còn va phải một nhân viên.
Hắn xuyên qua hành lang cùng khu giảm xóc, có bảng tên, bảo vệ không cản hắn, hắn vội vàng chạy lên cầu thang, đi vào mép sân khấu, lúc này trên màn hình lớn đột nhiên biến hóa, hệ số Bradlik đã đo ra — 0,625.
Nhiều hơn Eagle 0,002.
— vẫn thua.
Nhưng bây giờ không giống.
Trong lòng của hắn rất tỉnh táo, Lạc Thần là 0,625, vậy Lạc Thần 2.0 bên trong ổ cứng trên tay hắn có thể sẽ là 0,3.
0,3 là khái niệm gì?
Một khái niệm vượt thời đại.
Cho dù là một người sống đối mặt với kiểm tra Bradlik thì vẫn có thể có kết quả cuối cùng là 0,4 bởi vì mỗi cá thể người đều khác biệt với những người khác.
Cho nên nó không chỉ có năng lực học tập cao, thậm chí còn cao hơn loài người, mà còn có được khuynh hướng tình cảm tương tự loài người — mặc dù chỉ là lướt qua liền thôi.
Ở vòng đấu loại, Lạc Thần đã biểu hiện chấn động, mà ảnh hưởng do 2.0 tạo ra sẽ chỉ gấp mười lần 1.0 — ai mà không muốn nó chứ?
Người xem bên dưới nhìn thấy giá trị kém hơn Eagle một chút, mặc dù vẫn có tiếng vỗ tay thưa thớt, nhưng vẫn khó nén thất vọng.
Mà Lâm Tầm bước nhanh ra phía trước: “Chờ một chút!”
Cơ Cấu nhường vị trí cho hắn.
Lâm Tầm cắm ổ cứng vào máy tính, áy náy nói xuống bên dưới: “Xin lỗi, làm sai phiên bản, xin cho chúng tôi một cơ hội nữa.”
Dưới sân khấu phát ra tiếng xì xào bàn tán, sau đó quy về yên tĩnh.
Kiểm tra Bradlik lại bắt đầu lại từ đầu, thanh tiến độ chậm chạp di chuyển.
Trái tim Lâm Tầm nhảy lên kịch liệt, hồi lâu sau mới bình phục lại.
Mà ngay lúc này, màn hình lớn cũng lấp lóe, bắt đầu đếm ngược, đưa ra đáp án.
Tất cả mọi người nín thở.
3.
2.
1.
Một con số xuất hiện.
0,297.
Cơ Cấu bên cạnh kêu một tiếng, một giây sau những tiếng vỗ tay và hò hét điên cuồng vang lên dưới sân khấu, gần như muốn đánh thủng màng nhĩ của Lâm Tầm.
Lâm Tầm thở ra một hơi, nhắm mắt lại.
Ầm, ầm, ầm.
Bên tai truyền đến âm thanh máy móc: “Nhiệm vụ chính tuyến “Xé rách hư không” hoàn thành, chúc mừng.”
Giọng điệu bình thản, máy móc, rét lạnh.
Ầm —
Bỗng nhiên ngừng.
Một giây sau, dòng máu trong người đông lại.
Trong 0,001 giây này, cả người Lâm Tầm đau đớn không có cách nào chịu được, tất cả các dây thần kinh đều có cảm giác đau.
Hắn loạng choạng, trước mắt là một màu đỏ thẫm dữ tợn, toàn thân run rẩy, cả người ngã mạnh về phía trước, cùi chỏ run lẩy bẩy chống chặt lên trên bàn.
Trong đau đớn có thể làm cho người ta quên hết mọi thứ, hắn cảm thấy mình đang mất đi tất cả sinh mệnh, thế giới này rất nhanh, không có cách nào vãn hồi rời khỏi — rời khỏi tất cả thế giới.
Hắn đang quên hết mọi thứ, hoặc có thể nói là có thứ gì đó đang xóa bỏ tất cả, hắn chợt nhớ tới mấy cái tên “An Toàn” “Cơ Cấu” “Khương Liên”, nhưng không nhớ nổi những khuôn mặt kia, hắn cảm thấy trên thế giới hình như chỉ còn mỗi mình, cho dù như thế nào cũng nhớ không nổi tên của mình.
Đầu óc trống rỗng, chỉ có một đoạn ngắn ký ức không ngừng ùa về.
Xe tải phía đối diện gào thét mà đến, vào lúc sống chết, hắn bóp nát con chip mảnh như cánh ve trong một giây sau cùng.
Hắn dùng sức hô hấp, mỗi lần hô hấp, đau đớn liền sẽ tăng thêm gấp mười, kinh khủng to lớn vào lúc sống chết bóp chặt trái tim hắn.
Tay phải của hắn bám chặt lấy mép bàn để mình không ngã xuống, khó khăn cong khóe môi, lộ ra một nụ cười kinh khủng, nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, chỉ dùng khẩu hình nói ra từng câu từng chữ.
“Bắt, được, rồi.”.