Ngôn Hoan

Chương 65: 65: Người Có Dã Tâm Lại Mất Đi Lòng Tham Anh Chỉ Muốn Một Ngôi Nhà Một Tổ Ấm Có Sầm Diên





Mẹ Châu bưng trà đi ra từ phòng chính, đưa cho Thương Đằng: "Hôm nay thật sự làm phiền cậu, mời cậu uống chén trà trước."
Thương Đằng liếc nhìn Sầm Diên, cô gật đầu với anh, sau đó anh cầm lấy tách trà: "Cảm ơn ạ."
Sầm Diên ngâm chiếc khăn vào chậu, chà xát, giặt sạch rồi treo lên dây phơi.
Mẹ Châu cười nói: "Chẳng lẽ đứa nhỏ Sầm Diên này ngày thường đối xử với cậu quá hung dữ, sao ngay cả uống một ly nước cũng phải nhìn sắc mặt nó."
Sầm Diên cũng cười: "Mẹ nói bừa gì vậy."
Thương Đằng không nói, anh vốn không phải kiểu người nói nhiều, từ đầu đến cuối ánh mắt của anh đều nhìn chằm chằm Sầm Diên.
Sầm Diên sợ anh ở đây không thoải mái, liền nói đưa anh ra ngoài đi dạo.
"Đúng lúc thời tiết hôm nay không tệ.

Em dẫn anh đi dạo một vòng."
Mẹ Châu nghe vậy, cũng gật đầu lia lịa: "Con đưa Thương Đằng đến chỗ bác Từ câu cá đi, có lẽ hôm nay Tiểu Huy cũng ở nhà.

Mấy đứa trạc tuổi nhau, chắc chắn có nhiều chủ đề chung."
Sầm Diên nghĩ tới mấy sở thích hàng ngày của Tiểu Huy.
Chủ đề giữa cậu ấy và Thương Đằng, hẳn là 8 gậy tre cũng không với tới.
Cô hỏi Thương Đằng, "Muốn đi câu cá không?"
Thương Đằng hỏi ngược lại cô, "Em có đi không?"
"Đi chứ."
Tất nhiên cô không thể để Thương Đằng ở đó một mình.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Thương Đằng gật đầu: "Muốn."
Sầm Diên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nói: "Nếu em không đi thì sao?"
"Vậy thì không muốn."
"..."
Mẹ Châu đứng một bên quan sát, vết chân chim nơi khóe mắt đều hiện ra ý cười.
Bà vẫn lo lắng vì lời nói của Giang Yểu lúc trước, không phải trên TV đều diễn như thế sao? Đại thiếu gia con nhà giàu không hề có tình cảm với người vợ mà mình cưới hỏi đàng hoàng.
Nhưng bây giờ xem ra không giống chút nào.
Nhiệt độ ở đây ấm hơn miền Bắc, bớt lạnh hơn một chút, ra ngoài cũng không cần phải mặc quá nhiều.
Sầm Diên tùy tiện mặc chiếc khoác áo, hai người cùng đi dọc theo con đường nhỏ ở quê.
Thỉnh thoảng gặp người quen, sẽ dừng lại chào hỏi.
Một người phụ nữ cầm chiếc giỏ tre trên tay, cười hiền lành, hỏi Sầm Diên, "Có phải là cô bé nhà họ Sầm đây không?"
Sầm Diên gật đầu cười: "Thím đi ra đồng ạ?"
"Ừ, đi hái chút rau, thằng nhóc nhà ta muốn ăn." Ánh mắt bà rơi vào Thương Đằng, hiện ra vẻ tò mò: "Đây là chồng cháu sao?"
Ở quê luôn có nhiều lời đồn, lan truyền nhanh chóng.

Mặc dù Sầm Diên chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu chuyện này, nhưng cô không muốn trở thành đối tượng bị bàn tán.

Lặng lẽ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, thái độ ba phải, không rõ ràng.
"Thằng nhóc này đẹp trai thật đấy.

Dáng này cũng phải cao tới 1m9 nhỉ."
Bà thím nhìn Thương Đằng từ trên xuống dưới, như đang đánh giá vật phẩm, chỉ thiếu đường trực tiếp lấy tay sờ.
Nếu là trước đây, Thương Đằng đã sớm lạnh mặt.
Có thể bây giờ căn bản là anh cũng lười tự ra tay.
Không thể không nói, tuy bề ngoài anh phong quang tế nguyệt nhưng thực ra tính tình lại cực kỳ tệ.
Chỉ là có thể nhẫn nhịn hơn so với người bình thường thôi.
Khi Sầm Diên lo lắng, cho rằng anh sẽ nổi giận, thế mà anh lại thờ ơ.
Thực sự coi mình là một món đồ để mọi người tùy ý xem xét.

Thậm chí còn không có lớp kính thủy tinh ngăn cách cũng có thể trực tiếp lấy tay sờ.
Sầm Diên đứng trước mặt Thương Đằng, lịch sự xin lỗi bà thím: "Thím à, chúng cháu còn có việc phải làm, cần phải đi trước, khi nào rảnh sẽ tới nhà thím ngồi sau ạ."
Người phụ nữ rút tay lại, vui vẻ nói: "Vậy được, tới lúc đó cháu thông não cho Nhị Nữu nhà ta với.

Gần đây nó cứ nghĩ đến chuyện bỏ học, tới nhà máy làm công, nói cái gì mà quê quán lạc hậu quá, đến quán Starbucks cũng không có.

Ta nói gì cũng không nghe.

Cháu là người từ thành phố lớn trở về, nó nhất định sẽ nghe lời cháu nói."
Sầm Diên gật đầu: "Vâng."
"Vậy được rồi, ta sẽ không quấy rầy hai đứa nữa."
Nói xong, bà ấy dùng ánh mắt ái muội liếc nhìn bọn họ, rồi mới rời đi.
Mãi cho đến khi bà ấy đi xa, Sầm Diên mới giải thích với Thương Đằng, "Bà ấy không có ác ý, chỉ là hơi quá nhiệt tình."
Thương Đằng chỉ gật đầu, dường như không quan tâm.
Mãi đến khi đi được một đoạn, anh mới nói câu đầu tiên từ sau khi ra khỏi cửa.
"Còn bao lâu thì tới?"
Sầm Diên cho rằng anh mệt: "Ở phía trước rồi, nếu anh mệt, chúng ta có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát."
Thương Đằng nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô một lúc, mới chậm rãi gật đầu: "Vậy thì nghỉ ngơi một lát đi."
Bên cạnh mới xây một quảng trường, cũng không biết là ai quy hoạch, khu vực tập thể dục và sân bóng rổ cùng một chỗ.
Phía sau là một tiệm tạp hóa.
Sầm Diên quả thực có chút mệt mỏi.

Từ khi bị bệnh, cô rất ít khi vận động nhiều như vậy, bình thường ra ngoài đều là ngồi xe.

Cô ngồi xuống ghế, xoa xoa bắp chân hơi đau của mình.
Thương Đằng đi tới, cầm hai chai nước vừa mua ở tiệm tạp hóa, mở nắp chai đưa cho cô: "Uống chút nước trước."
Anh rất cao, còn Sầm Diên đang ngồi, anh gần như không nhìn thấy mặt cô.

Vì vậy chỉ có thể ngồi xổm xuống.
Hai người một ngồi, một ngồi xổm.

Thương Đằng trước đây cao cao tại thượng bây giờ lại lộ ra chút lấy lòng.
Sầm Diên cuối cùng cũng hạ tay đang cầm chai nước xuống: "Thương Đằng, anh không cần như vậy."
Cô không cảm thấy mình có năng lực thay đổi một người.
Nếu khiến một người từng vô cùng mạnh mẽ trở nên mềm yếu, Sầm Diên cảm thấy rằng đây là tội lỗi của chính mình, cô không thể gánh nổi.
Giọng Thương Đằng thờ ơ: "Anh tự nguyện."
Anh cũng từng đứng ở vị trí do người khác dựng cho, rồi dựa vào năng lực của chính mình mà không ngừng nâng cao vị trí ấy.
Nhưng bây giờ, anh tự nguyện bước xuống.
Từng bước một, bước đến trước mặt Sầm Diên.
Anh không muốn bất cứ thứ gì.

Tiền bạc, quyền lực, danh vọng, lợi ích, anh đều không cần nữa.
Người có dã tâm lại mất đi lòng tham, anh chỉ muốn một ngôi nhà, một tổ ấm với Sầm Diên.
Sầm Diên đã nói điều này quá nhiều lần, nhưng anh không nghe, cô cũng không còn cách nào khác.
Tính cách Thương Đằng quật cường từ trong xương cốt.

Từ nhỏ đến lớn đều như thế, cho dù trưởng thành sớm, sớm hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi.
Ngồi một lúc cũng không thấy mệt nữa, Sầm Diên mới đứng dậy.
"Còn khoảng 10 phút nữa thì tới."
Thương Đằng gật đầu, cầm chai nước khoáng cô vừa uống trong tay.
Hôm nay bác Từ đi vắng, lại đi đánh bài.

Thời gian qua bận rộn, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, tự nhiên sẽ tranh thủ.
Từ Huy ở nhà trông coi ao cá, thường xuyên có người câu trộm, nên lúc nào cũng cần có người canh.
Con chó vàng già bị xích ở cửa, bình thường khi nhìn thấy Sầm Diên, nó sẽ ngoan ngoãn chạy qua đợi cô sờ.

Nhưng hôm nay lại sủa không ngừng, giống như nổi điên.
Từ Huy cầm roi mây đi tới: "Lại sủa bậy cái gì?"

Con chó không thèm đếm xỉa đến cậu ấy, vẫn nhe ​​răng, hung dữ sủa về hướng Thương Đằng.
Nhìn thấy Sầm Diên, Từ Huy bỏ cây roi xuống và ngạc nhiên nói: "Chị Sầm Diên, sao hôm nay chị lại ở đây?"
Sầm Diên mỉm cười: "Có khách tới nhà, sợ anh ấy sẽ chán, vì vậy tôi đưa anh ấy đến đây để câu cá."
Vị khách trong miệng cô hẳn là người đàn ông đang đứng bên cạnh.
Bộ quần áo anh đang mặc là hôm qua Từ Huy đưa cho Sầm Diên.

Tay áo và ống quần rõ ràng hơi ngắn, nhưng mặc lên người anh cũng không cảm thấy buồn cười.
Có lẽ đây là nét hấp dẫn của một anh chàng đẹp trai, mặc giẻ rách cũng đẹp.
Áo khoác hàng vỉa hè 99 tệ/cái bị anh mặc thành hàng hiệu thời trang cao cấp.
Phụ nữ sẽ ghen tị với phụ nữ, tất nhiên đàn ông cũng sẽ ghen tị với đàn ông.
Từ Huy dắt con chó vàng vào chuồng bò, nếu không có dây buộc, chỉ sợ nó đã chồm ra từ lâu.
"Chị Sầm Diên, bạn của chị có vẻ không được động vật yêu thích cho lắm."
Sầm Diên khá tán đồng với lời cậu ấy nói.
Từ Huy lấy ra hai chiếc cần câu, móc mồi và tìm một chỗ tốt để câu cá.
Thương Đằng trước đây đã từng câu cá khi đi xã giao.
So với việc đến hộp đêm hay KTV, anh thích bầu không khí yên tĩnh này hơn, cũng không phải nghe một loạt những điều vô nghĩa không cần thiết từ người khác.
Từ Huy không câu, ngồi trên ghế đẩu và trò chuyện với Sầm Diên.

Thỉnh thoảng, ánh mắt lại nhìn Thương Đằng một lúc.
Vì tay áo có hơi ngắn, cổ tay anh lộ ra ngoài cùng với chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Ngoài phụ nữ đẹp, đàn ông còn quan tâm đến đồng hồ và siêu xe.
Dù không mua nổi nhưng không kìm nén được sự yêu thích nên vẫn có tìm hiểu.
Chiếc Thương Đằng đang đeo không chỉ đắt mà còn là bản giới hạn, thậm chí có tiền cũng không mua được.
Từ Huy cầm cây gậy trong tay chọc vào đám cỏ dại trước mặt, lòng chua lòm nghĩ, biết đâu đó là hàng giả.
Người có thể mua được một chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy, sao lại có thể đến nơi thâm sơn cùng cốc như này?
Tới trải nghiệm cuộc sống?
Nói ra quỷ cũng không tin.
Sầm Diên câu được một con cá diếc to bằng lòng bàn tay, tươi cười xán lạn, đôi mắt đã sắp cong thành vầng trăng: "Tối nay có thể uống canh cá diếc do chính tay mình câu được rồi."
Tính tình của cô rất tốt, cho dù có chuyện gì xảy ra, dù có đau buồn đến thế nào, cô cũng sẽ luôn mỉm cười và an ủi người khác trước.
Nhưng sau khi đến đây, Thương Đằng mới phát hiện, hóa ra khi vui vẻ từ tận đáy lòng, nụ cười của cô lại có thể xán lạn như vậy.
Ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều nhìn cô, thậm chí còn không để ý rằng chiếc phao đã bị cá cắn câu.
Sầm Diên đang mải mê câu cá, đã hoàn toàn bị thu hút.
Ngược lại, mặc dù ấn tượng ban đầu đối với Thương Đằng không tốt lắm, nhưng sau đó Từ Huy vẫn chủ động trò chuyện với anh.
"Anh có chơi game không?"
Thương Đằng móc mồi, lại ném xuống: "Rất ít."
Rất ít tức là vẫn có chơi.
Từ Huy đột nhiên có hứng thú: "Trò chơi gì, nếu là vương giả, chúng ta có thể lập nhóm."
Người đàn ông nói ngắn gọn: "Lắc xúc xắc."
Từ Huy cau mày ghét bỏ, xem ra vẫn là người quen của hộp đêm.
Thực sự không biết sao một người trong sáng và thuần khiết như chị Sầm Diên, lại có thể dính dáng đến một người đàn ông như vậy.
Cậu ấy xách ghế cách xa Thương Đằng.

Buổi chiều trời bắt đầu đổ mưa, việc câu cá buộc phải dừng lại, Sầm Diên vẫn còn chưa đã thèm.
Từ Huy bảo họ ngồi trong nhà một lúc, đợi khi mưa ngớt thì về.
Đúng lúc bác Từ đã về, còn có cả vị trưởng bối mà Sầm Diên đã thấy ở nhà vào ngày hôm đó.
Ba người xem TV trong phòng, bác Từ nói chuyện với người kia trong phòng chính.
"Tiền chuyển rất nhanh, đã gửi xuống, tháng sau thời tiết tốt, vừa lúc có thể khởi công."
Bác Từ cảm thán: "Người tốt thật, ông nói, nếu nơi nhỏ của chúng ta không có người tốt hỗ trợ, ước chừng phải mấy năm nữa mới có thể sửa đường.

Nếu muốn giàu thì phải sửa đường trước.

Xem ra nơi này của chúng ta cũng sắp giàu rồi."
Người đàn ông kia cười nói: "Còn không phải sao? Nghe nói ông chủ lớn tặng tiền không phải người trấn Dung, mà là từ Tầm Thành."
"Tầm Thành? Nơi đó có bắc 8 gậy tre cũng không liên quan tới chúng ta.

Sao lại muốn giúp đỡ nơi này?"
"Ai biết được, hình như còn là gia tộc giàu có và quyền lực ở Tầm Thành, họ Thương, dù sao thì cũng rất giàu có."
Căn phòng cách âm không tốt, giọng của họ lớn đến mức lọt hết vào tai Sầm Diên.
Cô liếc nhìn Thương Đằng đang ngồi bên cạnh, anh vẫn thờ ơ xem TV, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa, sau khi Sầm Diên nói một tiếng với bác Từ thì cùng Thương Đằng rời đi.
Có thể thấy bác Từ rất tò mò về thân phận của Thương Đằng.
Dù sao thì trước đây cũng chưa từng gặp.
Nhưng cũng không hỏi.
Rời khỏi đó, đường xá đều là đường đất, trời mưa đi lại càng khó khăn hơn.
Thương Đằng nhìn thoáng qua đôi giày trắng trên chân cô, đi vòng qua trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống: "Lên đi."
Sầm Diên từ chối: "Không sao, em có thể tự đi."
"Lên đi."
Giọng nói ôn hòa, nhưng mang theo ngữ khí không thể từ chối.
Do dự hồi lâu, Sầm Diên cuối cùng cũng leo lên lưng anh.
Thương Đằng đặt tay giữ chân cô, đứng lên: "Giày sẽ bị bẩn."
Có lẽ cảm thấy giọng điệu vừa rồi của mình hơi cứng rắn nên đang giải thích với cô.
Sầm Diên không nói.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, cho đến khi phía trước có thể nhìn thấy một chút ánh sáng trong nhà, Sầm Diên đột nhiên hỏi anh: "Là anh quyên tiền cho trấn?"
Anh không phủ nhận: "Ừ."
"Tại sao?"
Đúng vậy, tại sao.
Có lẽ là để giữ cho đôi giày của Sầm Diên luôn sạch sẽ.
Thương Đằng biết, một ngày nào đó Sầm Diên sẽ trở lại nơi này, ngoại trừ một ít tiền, anh cũng không có năng lực nào khác.
Chỉ có thể làm hết sức mình, để cuộc sống sau này của cô tốt hơn một chút.
Anh đã từng làm rất nhiều điều có lỗi với cô, còn ích kỷ muốn giữ cô bên mình.
Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn làm cho cô hạnh phúc..