Nghe thấy lời của cô, Thương Đằng nhíu mày: “Có ý gì?”
Sầm Diên lắc đầu: “Ý của em là, lỡ như thời gian của em không còn nhiều nữa thì tất cả những gì anh bỏ ra đều là lãng phí vô ích. Em biết, anh sẽ không làm những chuyện không có hồi báo.”
Cô nói rất nhiều, nhưng Thương Đằng chỉ nghe được mỗi một câu.
“Thời gian của em không còn nhiều nữa.” Khó có khi Thương Đằng lấy thái độ cứng rắn hỏi lại cô: “Câu này có ý gì?”
“Em chỉ đang so sánh mà thôi.”
Cảm giác áp bức đến từ phía người đàn ông đang đứng trước mặt. Anh nhả từng chữ, rất nặng nề: “Sầm Diên, em đừng hòng muốn lừa anh.”
Sầm Diên có chút bất lực, hạ tay xuống.
Đúng vậy, làm sao cô có thể quên được.
Thương Đằng quá thông minh, lời nói dối của cô không có cách nào che giấu.
Nhưng tất cả đều không liên quan đến anh. Bệnh của cô, không cần thiết phải để cho anh biết.
“Em thật sự không sao. Chỉ là cơ thể yếu ớt, anh biết đấy, sức khỏe của em không tốt, ba ngày cũng có thể bị ốm 2 lần.”
Càng nói nhiều, càng dễ để lộ ra dấu vết.
Sầm Diên không muốn bị người khác biết về bệnh tình của mình. Bản thân cô đã dự định rời khỏi Tầm Thành. Cô không muốn có bất cứ quan hệ gì với những người ở đây nữa.
“Nhân lúc còn mưa nhỏ thì anh về trước đi.”
Thương Đằng đứng yên không động đậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.
Sầm Diên bị nhìn như vậy thì hơi khó chịu. Ở trước mặt Thương Đằng, cô cảm thấy bất cứ biểu hiện nhỏ nào của mình cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của anh.
Thế là cô quay lưng bỏ đi, như thể sợ anh vào theo, cô còn đóng cửa lại, treo biển hiệu “Đóng cửa” lên.
Hôm nay trời quá lạnh, Đồ Huyên Huyên đã tự tay pha một chén yến mạch, đang dùng thìa nhỏ trên tay khuấy đều.
Nhìn thấy Sầm Diên đóng cửa, cô ấy nghi ngờ hỏi: “Sao lại đột nhiên đóng cửa ạ?”
Sầm Diên cười cười: “Muốn nghỉ ngơi chút.”
Đồ Huyên Huyên gật đầu, nhìn trái nhìn phải: “Anh đẹp trai kia đâu? Sao lại không thấy nữa rồi.”
“Đi về rồi.”
Đồ Huyên Huyên sửng sốt: “Về rồi?”
Sầm Diên gật đầu.
Đồ Huyên Huyên đi tới, chạm tay lên cửa kính, nhìn cơn mưa nặng hạt ở bên ngoài, “Cũng không biết có mang theo ô không, mong là đừng bị cảm lạnh.”
Quan tâm săn sóc tới mọi anh chàng đẹp trai là ước mơ cả đời của Đồ Huyên Huyên.
Nghe thấy lời này của cô ấy, Sầm Diên mới phản ứng lại. Vậy mà cô đã quên đưa cho anh một chiếc ô. Vừa rồi quá hoảng loạn, dường như nếu ở lại đó thêm một phút là anh sẽ đoán được.
Đúng là Thương Đằng đã dầm mưa một hồi. Gần đó cũng không có nơi nào để dừng xe, vì vậy xe của anh đậu ở phía trước rất xa.
Những người đẹp thì cho dù ở đâu cũng sẽ nhận được lòng tốt của người khác. Thỉnh thoảng sẽ có cô gái trẻ đi tới, cẩn thận cầm ô che đỉnh đầu cho anh, trên khuôn mặt non nước có chút ửng đỏ.
Thương Đằng lại không có chút phản ứng nào, nhìn anh rất bình tĩnh và trầm ổn, không khác gì mọi khi. Nhưng đôi mắt thâm trầm kia, hiếm khi bắt đầu lay động.
Không có điểm nhìn cố định nào cả.
Anh mở cửa xe bước vào, cởi chiếc áo khoác ướt sũng ném vào ghế sau. Bấm số của trợ lý, sau khi hai tiếng chuông, bên kia vang lên giọng nói nghiêm túc của trợ lý, giống như lâm phải đại địch.
Nhưng người đàn ông không nói chuyện công việc, mà là bảo cậu ta điều tra về hành tung của một người phụ nữ.
“Trong hai tháng qua có tới bệnh viện hay không, đã tới những bệnh viện nào, phòng khám nào, bác sĩ nào. Mau chóng điều tra cho tôi.”
Nghe thấy tên của Sầm Diên, trợ lý sửng sốt: “Cô Sầm bị bệnh sao?”
Thương Đằng không nói gì, cúp máy.
Thực ra anh đã nhận ra sự khác thường của Sầm Diên từ lâu. Cũng đã từng hỏi cô có phải bị bệnh hay không.
Nhưng cô chỉ trả lời qua loa cho có.
Không phải chưa từng nghi ngờ, mà là không dám nghi ngờ.
Thương Đằng cũng không biết mình đang nghĩ gì. Bây giờ anh thực sự rất bất thường.
Hết lần này đến lần khác tự lừa dối bản thân, có lẽ anh cũng bị bệnh, nếu không cũng không có cách nào giải thích được sự khác lạ này.
Vốn dĩ dự định trực tiếp về nhà, nhưng giữa chừng lại nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Những năm qua, mỗi khi nhận được cuộc gọi từ số điện thoại này, dường như đều không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.
Lần này cũng không ngoại lệ. Ông già lại kêu gào đòi xuất hiện. Không biết ông ta nghe được từ đâu tin tức Trần Điềm Điềm là con gái của Trần Mặc Bắc và Thương Lẫm.
“Không được để cho thứ nghiệt chủng kia bước vào nhà họ Thương chúng ta.”
Thương Đằng liếc nhìn đống hỗn độn trên mặt đất. Ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có.
“Tôi đã đón con bé về, hiện tại nó là con gái của tôi.”
Anh nói những lời này một cách bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Lời này đã hoàn toàn chọc giận Thương Quân Chi. Ông ta chỉ vào mặt anh, giận dữ mắng chửi. Có từ nào khó nghe cũng đều nói ra hết.
Nếu không có bác sĩ ở bên cạnh ngăn cản, thậm chí ông ta còn muốn động tay động chân.
Thương Đằng đã quen từ lâu.
Tính tình của Thương Quân Chi vốn dĩ không bình thường, dễ cáu kỉnh và nổi giận.
Từ nhỏ đến lớn, Thương Đằng không biết đã bị đánh bao nhiêu lần. Mỗi lần tới bệnh viện, Thương Quân Chi đều rất hung dữ, phảng phất như người đứng trước mặt ông ta không phải là con trai của mình, mà là kẻ thù không đội trời chung.
Thương Đằng không muốn quản ông ta, lại không thể không quản.
Thỉnh thoảng anh độc ác mà nghĩ, có phải ông ta sống chỉ để giày vò anh hay không?
Thương Quân Chi cực kỳ tức giận, trông không hề giống bệnh nhân chút nào.
Chiếc áo sơ mi ướt trên người anh, bây giờ cũng bị sức nóng trên cơ thể làm khô.
Thương Đằng một tay tháo cà vạt, vô lực nói: “Cứ coi như cho tôi nghỉ phép một ngày đi, để cho tôi thở một chút.”
Nói xong lời này, anh bỏ qua tiếng ồn ào phía sau và xoay người rời đi.
Trong phòng khách, Trần Điềm Điềm đang được chị Châu dạy làm bài tập mà giáo viên mẫu giáo giao cho.
Thậm chí cô bé còn chưa biết cầm bút một cách chính xác.
Thương Đằng cũng không lập tức đi vào, mà đứng dựa vào tường ở cửa, yên lặng nhìn cảnh tượng này.
Thỉnh thoảng Trần Điềm Điềm lại đau khổ rúc vào lòng chị Châu: “Hu hu hu, dì Châu ơi, con không muốn viết nữa.”
Chị Châu không hề mềm lòng: “Mau viết đi, ngày mai phải nộp rồi.”
Trần Điềm Điềm vừa viết vừa ấm ức rơi lệ.
Thương Đằng đột nhiên muốn hút thuốc. Hóa ra khi con người ta bắt đầu có nỗi sợ hãi thì rất dễ bị nghiện một thứ gì đó.
Vừa chạm vào hộp thuốc lá trong túi quần, anh xoay người đi ra ngoài. Hút một điếu thuốc xong rồi mới đi vào.
Khói thuốc đã tản ra từ lâu.
Khi Trần Điềm Điềm nhìn thấy anh, cô bé ngay lập tức vui vẻ dang tay, muốn anh bế.
Thương Đằng đi tới, bế cô bé lên. Cô bé rất nhẹ, cái mông nhỏ ngồi trên cánh tay của Thương Đằng, vui vẻ nói mình đã cao hơn ba.
Thương Đằng yên lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Điềm Điềm có muốn đi tìm ba không?”
Trần Điềm Điềm khó hiểu: “Không phải bây giờ con đang ở cùng với ba sao?”
Thương Đằng cười nhẹ, xoa đầu cô bé, cũng không nói gì nữa.
—–
Món chính hôm nay là mì. Sầm Diên còn làm thêm một ít bông cải xanh và ngô luộc. Để đặc biệt phối hợp giữa các món ăn, cô chiên thêm nửa miếng ức gà.
Tivi tùy tiện bật lên, là một bộ phim hài. Mặc dù có hơi gượng gạo, nhưng dùng để giết thời gian thì cũng được.
Bánh quy nép mình ở bên cạnh, cùng cô xem tivi.
Khoảng thời gian ăn tối đơn điệu và có phần nhàm chán trôi qua một cách nhanh chóng.
Sầm Diên thu dọn bát đũa.
Sau khi tắm xong, cô gọi video với mẹ Châu như thường lệ.
Mấy ngày nay bà đều ăn cơm ở nhà bác Từ.
“Vốn dĩ cũng không muốn đi sợ làm phiền bác Từ của con, nhưng lần nào ông ấy cũng nói, ở nhà nấu quá nhiều đồ ăn, mẹ mà không tới thì lại lãng phí.”
Sầm Diên cười hỏi bà: “Hôm nay có những món gì ngon ạ?”
Mẹ Châu liệt kê từng món một: “Bún thịt, canh sườn heo củ sen, còn có cả xôi viên.”
Sầm Diên buồn bã thở dài: “Khi con về bác Từ còn không nấu nhiều đồ ăn ngon như vậy. Hóa ra giữa người với người cũng có sự khác biệt.”
Mẹ Châu cười, mắng cô không đứng đắn: “Bác Từ của con là thấy mẹ ở một mình đáng thương thôi.”
Bác Từ rất tốt, đối xử với mẹ Châu rất tốt. Sầm Diên biết, ông có ý với bà. Cô hi vọng mẹ Châu có thể ở bên ông ấy. Bằng cách này thì ít nhất sau khi cô ra đi, mẹ Châu cũng sẽ có người chăm sóc.
“Đúng rồi. Mấy ngày trước con có mua hai cái váy, để con mặc cho mẹ xem.”
Sầm Diên nói xong, đặt điện thoại lên bàn, đứng dậy trở về phòng ngủ và thay váy.
Một chiếc váy màu xanh khói, đầm cổ yếm POLO, ở giữa là một hàng cúc nhỏ màu trắng trong suốt. Ngoài ra còn có những bông hoa nhỏ mà cô yêu thích.
Mẹ Châu đeo kính vào, giơ điện thoại ra xa, nhìn rất lâu, sau đó khen ngợi: “Dáng người của Diên Diên nhà chúng ta đẹp, mặc cái gì cũng rất đẹp.”
Sau đó, bà lại lo lắng hỏi: “Nhưng thời tiết ở Tầm Thành bây giờ có thể mặc váy được không?”
Sầm Diên lại ngồi xuống: “Ngày mai trời sẽ bắt đầu ấm lên, thời tiết ở Tầm Thành vốn dĩ nhanh lạnh, chóng nóng. Sắp tới chỉ có nóng hơn thôi ạ.”
“Vậy thì tốt. Đợi mùa hè tới thì có thể về đây tránh nóng.”
Sầm Diên cười nói: “Con cũng nghĩ vậy.”
Mẹ Châu cười: “Mẹ sẽ bảo Tiểu Huy đưa con lên thuyền câu cá. Lần trước cho nó xem ảnh của con xong, nó đỏ mặt mấy ngày liền. Cứ liên tục hỏi mẹ về tình hình của con.”
Nói chuyện phiếm đến quên cả thời gian, trời không còn sớm, Sầm Diên ôm Bánh quy, quơ quơ bàn chân nhỏ: “Chào tạm biệt bà ngoại đi nào.”
Nó nhìn vào màn hình điện thoại, kêu meo meo vài tiếng.
Sầm Diên gãi cằm nó: “Thật là ngoan.”
Sau đó nói với mẹ Châu: “Mẹ, con cúp máy trước. Mẹ nhớ nghỉ ngơi sớm.”
Mẹ Châu gật đầu: “Con cũng vậy. Nhớ ăn nhiều hơn chút, không thể lại gầy hơn nữa.”
“Dạ.”
Lúc gọi điện cho mẹ Châu có lẽ là khoảnh khắc hiếm hoi để Sầm Diên thả lỏng sau một ngày mệt mỏi.
Đêm hôm đó, cô vẫn không ngủ ngon.
Cô đã nằm mơ cả một đêm, thậm chí mơ thấy cái gì, cô cũng không còn nhớ.
Buổi sáng thức dậy, Sầm Diên hâm nóng hai ổ bánh mì, quệt mứt lên trên, nhưng ăn hai miếng đã không ăn nổi nữa.
Sữa cũng chỉ uống một nửa, sau đó cô lấy ống thuốc tiêm.
Mỗi lần trước khi ra ngoài, cô sẽ phải tiêm cho mình một ống thuốc có thành phần đông máu. Điều này đảm bảo rằng, cơ thể cô sẽ có thể sống như một người bình thường trong khoảng 8 tiếng.
Tự tiêm có rất nhiều điểm bất lợi, ví dụ như khi rút kim, không biết phải dùng gì để giữ vết kim. Một tay cô cầm ống truyền dịch, một tay rút kim, chỉ có thể dùng miệng cắn một đầu tăm bông, sau đó ấn nhẹ đầu còn lại lên vết kim.
Cuộc sống như vậy, gần như mỗi ngày cô đều phải trải qua.
Thực ra cô vẫn được coi là may mắn, rất nhiều người đã chết vì căn bệnh này, mà thậm chí còn không biết bản thân bị làm sao.
– —-
Hôm nay Đồ Huyên Huyên đến rất sớm. Thậm chí còn chủ động lau sàn.
Sau khi thông tin tuyển dụng được đăng lên, đã có vài người liên hệ với cô. Hôm nay có một vài cuộc hẹn, Sầm Diên sắp xếp vào buổi chiều, thời gian chuẩn bị tan làm. Khi đó trong cửa hàng cũng sẽ không có ai.
Nhưng cô không ngờ là Thương Đằng lại đến.
“Không phải anh đi Pháp sao?”
Anh nhìn chiếc váy trên người cô, dạng siết eo, khiến vòng eo cô càng trở nên mỏng manh, dường như chỉ một bàn tay anh cũng có thể nắm lấy. truyện tiên hiệp hay
“Chuyến bay ban đêm.”
Hôm nay Thương Đằng không mang bánh tới, mà là thứ khác.
Có lẽ là do anh mua, lần trước làm thất bại đã đả kích lòng tự trọng của anh.
Anh nói một cách thản nhiên: “Đã nghĩ xong chuyện sẽ tặng quà gì cho em khi tới Pháp rồi.”
“Cái gì?”
Sầm Diên hỏi câu này, hoàn toàn là vì tò mò. Cô cũng sẽ không nhận đồ mà Thương Đằng đưa.
“Không phải em đang tuyển người sao? Anh sẽ “đào” cho em một nhà thiết kế ở bên đó về. Em thích loại hình nào hoặc là thích thương hiệu nào?”
Lời anh nói ra rất nhẹ nhàng, bình tĩnh giống như việc “đào người” là một chuyện cực kì đơn giản.
Quả thật, đúng là không phải là chuyện khó với anh, chỉ cần anh muốn.
Sầm Diên lắc đầu: “Không cần đâu.”
Đồ Huyên Huyên dường như cũng đã quen với việc Thương Đằng đến đây hàng ngày. Cũng không ngờ sẽ có ngày tận mắt chứng kiến những tình tiết chỉ có trong phim thần tượng.
Tổng tài bá đạo, lạnh lùng ít nói và người vợ thợ may nhỏ bé dịu dàng của anh.
Ship CP này được à nha.
Mỗi lần Thương Đằng tới, anh cũng không làm gì, chủ yếu đều ngồi im lặng. Bởi vì biết Sầm Diên không quá muốn nói chuyện với anh. Thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ đưa kéo hoặc là nâng một vài vật nặng.
Khi đó Sầm Diên sẽ lịch sự nói cảm ơn với anh.
Người hẹn phỏng vấn hôm nay có việc nên không tới. Đến giờ tan làm, Sầm Diên vẫn chưa hoàn thành công việc. Cô không muốn để Đồ Huyên Huyên tăng ca nên bảo cô ấy về trước.
Chiếc váy được may theo size cũ của khách hàng, nhưng gần đây cô ấy hơi tăng cân nên vòng eo cần phải chỉnh sửa to ra hơn một chút.
Cô làm việc quá tập trung nên quên cả thời gian. Thương Đằng cau mày, đứng dậy đi tới, nắm lấy tay cô: “Sao cánh tay của em lại sưng lên?”
Lúc này, Sầm Diên mới lờ mờ cảm nhận được cơn đau.
Căn bệnh này của cô rất dễ chảy máu, nếu không kịp thời tiêm thuốc đông máu thì có thể khiến cánh tay không cử động được. Hiện tại vết sưng vẫn chưa phải là quá nghiêm trọng.
Sắc mặt Sầm Diên tái nhợt, đứng dậy lấy túi xách, lục lọi hồi lâu. Càng vội lại càng hỗn loạn.
Cuối cùng, cô trực tiếp đổ tất cả mọi thứ trong túi ra, nhưng không có. Hôm nay cô vội vã ra ngoài, đã quên mang theo thuốc.
Hơi cử động nhẹ một chút, cánh tay lại đau thấu tim. Rõ ràng là nhiệt độ không cao nhưng trên trán cô lại lấm tấm mồ hôi.
Tay của Thương Đằng vẫn luôn run rẩy, anh cũng không khống chế nổi.
Anh không hỏi Sầm Diên bị làm sao, mà bảo cô đợi một lát.
Giọng nói ra khản đặc đến mức, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy quỷ dị.
Anh chạy một mạch ra ngoài, muốn đến nơi mình đỗ xe.