*****
Tính cách của Thương Đằng thật sự không được coi là tốt.
Điểm này thậm chí cũng không cần phải giải thích quá nhiều. Bất cứ ai ở bên cạnh anh một thời gian đều sẽ cảm nhận được.
Tính tình không tốt ở đây không có nghĩa là tính cách anh nóng nảy, thích nổi giận.
Mà ngược lại, rất ít khi anh nổi giận. Thậm chí còn không bao giờ nói những lời lẽ thô tục.
Thương Quân Chi dồn hết tâm sức để bồi dưỡng Thương Đằng. Ngoài việc giành vị trí đứng đầu trong học tập, ông ta cũng không quên bồi dưỡng gia giáo cho anh.
Khuyết điểm duy nhất của Thương Đằng là việc thiếu sót tình cảm.
Anh rất khó để đồng cảm với người khác, dù cho người đó đáng thương, đau khổ cầu xin trước mặt anh, anh cũng sẽ không thấy đau lòng hay thương cảm.
Trước giờ, thường xuyên có người dùng điều này để chỉ trích anh.
Nói anh là kẻ máu lạnh, hám lợi, bất chấp sống chết của người khác.
Thương Đằng cảm thấy, những người đó rất thú vị. Anh là người làm kinh doanh, không hám lợi thì chẳng lẽ lại ham những lời khen của bọn họ?
Anh không cần.
Vì vậy dì Hà vẫn còn sững sờ sau khi nghe Thương Đằng nói “Có thể hủy bỏ” bằng một giọng điệu nhẹ nhàng.
Không đợi bà tiếp tục mở lời, Thương Đằng đã cầm lấy đồ và rời đi.
– —
Buổi tối, trên đường không có nhiều xe, cũng không tắc đường, rất nhanh đã tới nơi.
Những người già tập thể dục và trò chuyện ở dưới lầu đã tản dần về nhà, chỉ còn lại dãy đèn đường trơ trọi, như những chiến binh đứng gác một mình trong đêm giá lạnh.
Thương Đằng không có thẻ ra vào, anh không vào được. Vì vậy đã gọi điện cho Triệu Tân Khải.
Cậu ta đang vui chơi ở bên ngoài, nhận được điện thoại của anh thì lập tức không quan tâm đến chơi bời, vứt bỏ mấy em gái xinh đẹp ở lại đó và quay về.
Mấy em gái đó làm sao có thể quan trọng bằng anh họ được!!!
Trong lòng Triệu Tân Khải, Thương Đằng là người đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp, rồi sau đó mới đến bố mẹ cậu ta.
Không ngờ Thương Đằng lại đặc biệt đến tìm mình, Triệu Tân Khải được yêu thương mà lo sợ: “Anh, trời lạnh như vậy, sao còn đặc biệt tới đây một chuyến thế?”
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cậu ta, Thương Đằng hơi nhíu mày: “Uống rượu lái xe?”
Triệu Tân Khải vội vàng giải thích: “Không. Em có tài xế đi theo.”
Cậu ta nhìn thấy chiếc bình giữ nhiệt trong tay Thương Đằng, cười nói: “Tới thì tới thôi, sao lại còn mang đồ nữa?”
Thương Đằng ngắn gọn nhắc nhở: “Thang máy.”
Lúc này Triệu Tân Khải mới nhớ ra chuyện chính, cậu ta cầm thẻ ra vào quẹt vào thang máy.
Sau khi Thương Đằng đi vào, Triệu Tân Khải cũng định bước vào, nhưng đã thấy anh ấn tầng 8. Đang định nhắc anh là cậu ta sống ở tầng 7, thì đột nhiên nhớ ra Sầm Diên sống ở tầng 8.
…. Xem ra có vẻ là cậu ta tự mình đa tình rồi.
Người công cụ Triệu Tân Khải buồn bã trở về nhà, nằm dài trên giường mà lòng đau đớn.
Thương Đằng bấm chuông cửa mấy lần, nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Anh liếc nhìn ánh sáng phát ra từ khe cửa, biết có người ở bên trong.
Sầm Diên rất cẩn thận, cho dù đi ra ngoài hay đang ngủ cô cũng sẽ nhớ tắt đèn.
Anh lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho cô thì nghe thấy tiếng mèo kêu từ bên trong. Một lúc sau là tiếng ghế cọ xát vào mặt sàn, mang theo âm thanh sắc bén.
Sau đó, cánh cửa được mở ra.
Hai tay Sầm Diên chống ở cửa mới có thể đứng vững, đôi mắt trầm tĩnh trước đây bây giờ lại đỏ bừng và sưng húp.
Có lẽ là vừa mới khóc.
Cô mặc một chiếc váy hoa dài, một vùng da thịt trắng như tuyết ở trên ngực lộ ra. Bên ngoài có camera giám sát, Thương Đằng cau mày, cởi áo khoác quấn quanh người cô.
Ý thức của Sầm Diên vẫn còn mơ màng. Cô quên mất mình đã mở cửa như thế nào. Cô ngồi xuống sofa, qua làn nước mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng lưng.
Chiều cao của bàn ăn quá thấp đối với người đàn ông, cho nên anh phải cúi xuống.
Áo khoác của anh đang ở trên người Sầm Diên, trên người anh chỉ còn lại một chiếc áo len màu xám. Nhìn từ phía sau, bờ vai rộng và đôi chân dài ấy bỗng dưng mang lại cho cô một cảm giác an toàn.
Sầm Diên do dự, gọi một tiếng: “Kỷ Thừa.”
Bàn tay đang chuyển động của người đàn ông dừng lại, một nửa canh bị đổ ra ngoài vì sự hoảng hốt của anh, vừa hay rớt trên mu bàn tay.
Hiệu quả giữ nhiệt quả thực rất tốt, đã lâu như vậy mà vẫn như là mới nấu, rất nóng. Mu bàn tay anh bắt đầu đỏ lên, nhưng Thương Đằng dường như đã mất đi cảm giác, đứng yên ở đó.
Sầm Diên không thèm đi dép, cô bước đến và ôm anh, như thể sợ rằng anh sẽ bỏ đi.
Cánh tay mảnh khảnh của người phụ nữ giống như những sợi dây leo, từ từ siết chặt eo người đàn ông.
Cô run rẩy khóc lớn, mang theo chút ấm ức: “Anh là kẻ lừa dối, lúc nào cũng lừa em.”
Trên bàn có giấy ăn, Thương Đằng cầm lấy, cẩn thận lau đi canh dính trên mu bàn tay. Sau đó quay người, kiên nhẫn hỏi: “Nói nghe xem, anh đã lừa em thế nào?”
Giọng điệu vẫn như thường lệ, nhưng bỗng dưng lại có chút dịu dàng.
Sầm Diên dụi mắt, nhìn thấy khuôn mặt anh.
Rượu không chỉ khiến não bộ của một người trở nên chậm chạp, mà dường như cả thị lực cũng có thể bị ảnh hưởng.
Sầm Diên nhìn đôi mắt trước mặt, dường như không khác gì so với cặp mắt trong trí nhớ: “Anh đã nói, sau này mỗi năm đều sẽ đón sinh nhật cùng em, sinh nhật của em sắp tới rồi.”
Trông cô thật sự rất uất ức, cắn chặt môi dưới, cũng không kìm nén nước mắt của mình, tiếp tục bật khóc.
Dường như đây là lần đầu tiên cô mất bình tĩnh trước mặt Thương Đằng.
Kỷ Thừa.
Thương Đằng vẫn luôn rất tò mò, không biết anh ta rốt cuộc là một người như thế nào mà có thể khiến Sầm Diên nhớ mãi không quên như vậy.
Nếu có cơ hội, anh rất muốn gặp anh ta một lần, chỉ tiếc là sẽ không bao giờ có cơ hội đó nữa.
Anh biết Sầm Diên đã coi mình thành Kỷ Thừa.
Một loại cảm xúc kỳ lạ chợt dấy lên trong mắt anh. Thương Đằng nhẹ ôm cô vào lòng, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Sinh nhật năm nay, anh sẽ ở bên em.”
Giống như đang đưa ra một hứa hẹn nào đó.
Người phụ nữ ở trong lòng lập tức ngẩng đầu: “Thật không?”
Thương Đằng im lặng một lúc, sau đó gật đầu: “Thật.”
Niềm vui chỉ kéo dài trong vài giây, Sầm Diên nói: “Anh lừa em!”
Cô dường như đang lẩm bẩm với chính mình: “Anh đã không còn nữa, sao có thể cùng em đón sinh nhật.”
Thậm chí ngay cả trong mơ, cô cũng ép mình phải chấp nhận thực tế.
“Kỷ Thừa, ở đó một mình chắc lạnh lắm hả? Em cũng rất lạnh, đợi khi nào thấy mẹ tìm được hạnh phúc, em sẽ đi tìm anh, ở bên anh, có được không?”
Một cơn đau kỳ lạ đã lâu không xuất hiện đột nhiên xâm lấn lồng ngực anh.
Không phải lúc nào Thương Đằng cũng lạnh nhạt, anh cũng từng là một người giàu tình cảm.
Là đứa con trai hiếu thuận của cha mẹ, là đứa em trai ngoan ngoãn của anh trai.
Nhưng bọn họ lại không cho anh tình yêu mà anh nên có được. Người trước ép buộc anh trở thành dáng vẻ mà ông ta mong muốn, kẻ sau thì đố kỵ, đố kỵ với tất cả những gì anh có.
Nỗi đau hiện tại có hơi tương tự với khi đó.
Thương Đằng khẽ đưa tay lên, muốn chạm vào đầu cô.
Đây là động tác duy nhất mà anh biết để an ủi người khác. Anh cũng chỉ làm điều này với Trần Điềm Điềm.
Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn buông tay xuống.
Anh tàn nhẫn xé tan ảo tưởng duy nhất của cô: “Sau khi chết, con người ta sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, hai người sẽ không bao giờ gặp lại.”
Anh là một người theo chủ nghĩa duy vật và không tin vào mấy thứ quỷ thần.
Sầm Diên nghe được lời của anh, đôi mắt xinh đẹp lập tức đẫm lệ.
Bánh quy ở bên cạnh, thấy chủ nhân của mình bị người đàn ông trước mặt làm cho bật khóc. Lúc này chuẩn bị dùng móng vuốt cào anh, lông sau lưng đã dựng đứng cả lên.
Sầm Diên nói: “Nhưng mà em rất nhớ anh, muốn gặp anh.”
Anh đáp: “Bây giờ không phải là gặp rồi sao?”
Sầm Diên vẫn ôm chặt lấy áo anh, như sợ rằng chỉ cần cô lơ là không để ý thì anh sẽ biến mất ngay trước mặt mình: “Vậy sau này anh còn đến gặp em không?”
Sự im lặng kéo dài, có thể nghe thấy tiếng mèo kêu ở dưới chân.
Thương Đằng nghe thấy giọng nói của chính mình, còn khẽ khàng hơn cả bình thường: “Chỉ cần em sống tốt, anh sẽ tới gặp em.”
Sầm Diên liều mạng gật đầu: “Được, em hứa với anh.”
Sau khi uống say, dường như đây mới là dáng vẻ chân thật nhất của cô.
Ít nhất trong ấn tượng của Thương Đằng, cô chưa bao giờ biểu hiện ra một mặt như vậy.
Có sự ngây thơ và yếu ớt mà một cô gái nên có.
Chứ không phải chỉ là vẻ bao dung, dịu dàng.
Bình thường Sầm Diên giống như một dòng nước chảy chậm, bất cứ thứ gì cũng có thể động chạm, cô sẽ không biết đau, cũng sẽ không khóc lóc mà thản nhiên mỉm cười chấp nhận.
Có lẽ là khóc mệt rồi, cô đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thương Đằng.
Trong mơ hồ, có lẽ cũng không phân biệt rõ đó là vòng tay của ai, nhưng lại cảm thấy rất an tâm.
Thương Đằng liếc nhìn đồng hồ trên tường, bất tri bất giác đã hai tiếng trôi qua. Thậm chí ngay cả Bánh quy cũng bắt đầu ngủ. Canh trên bàn đã bắt đầu đông lại, trên bề mặt có một lớp mỡ mỏng.
Thương Đằng ôm lấy Sầm Diên, đẩy cửa phòng cô ra.
Dường như cô có một tình yêu đặc biệt với những bông hoa nhỏ, thậm chí cả khăn trải giường cũng có hoa văn đó.
Giường rất êm ái, khi đặt Sầm Diên xuống, nó hơi lún xuống.
Cô lật người, nắm lấy tay anh, ngón tay mảnh khảnh xen vào giữa các ngón tay anh, mười ngón đan vào nhau.
Trong miệng cô lẩm bẩm tên của Kỷ Thừa.
Thương Đằng cũng không có phản ứng gì quá lớn, bàn tay đắp chăn cho cô ngừng lại chốc lát.
“Tửu lượng không tốt thì uống ít thôi, liên lụy con mèo của em cũng phải thức khuya theo.”
Anh chọc vào trán của cô như muốn khiển trách, nhưng giọng điệu lại không hề nặng chút nào.
Cuộc đời của con người, kiểu gì cũng sẽ gặp phải những trường hợp ngoại lệ độc nhất vô nhị. Ngay cả Thương Đằng cũng không phát hiện, Sầm Diên đã sớm trở thành ngoại lệ trong cuộc sống của anh.
Anh thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Không thể chia cho tôi một chút yêu thích sao, chỉ một chút thôi.”
Đáp lại anh là tiếng thở dần dần đều đặn.
Ngoài cửa sổ, gió đã ngừng.
Di chứng sau cơn say chính là chóng mặt, đau đầu.
Sầm Diên từ trên giường ngồi dậy, không biết Bánh quy đã vào đây từ lúc nào. Lúc này đang nằm trên chăn của cô kêu meo meo.
Sầm Diên ôm nó, xoa đầu: “Mẹ đã có một giấc mơ.”
Bánh quy nghiêng đầu: “Meo meo.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Sầm Diên mơ thấy Kỷ Thừa kể từ khi anh qua đời.
Bình thường cô tỉnh rất sớm, thường 9h đã đến cửa hàng, nhưng hôm nay lại ngủ đến 12 giờ.
Trên điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, cô xỏ giày vào và gọi lại.
Là cuộc gọi của Lâm Tư Niên.
Giọng cậu ta lo lắng: “Có phải chị có chỗ nào không thoải mái? Tôi đi tìm chị.”
Sầm Diên mỉm cười: “Không sao, hôm qua có uống chút rượu nên ngủ quên mất.”
Lâm Tư Niên thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi.”
Cậu ta nói: “Có khách tới cửa hàng.”
Sầm Diên bóp kem đánh răng lên bàn chải điện, nghe thấy lời nói của cậu ta thì sững lại: “Khách?”
Không đợi Lâm Tư Niên mở miệng, giọng nói trẻ con của cô bé đã phát ra từ điện thoại: “Mẹ ơi, là con. Mẹ có nhớ Điềm Điềm không?”
Rõ ràng mới gặp cô bé không lâu, nhưng một lần nữa nghe thấy giọng nói này, cô vẫn có chút mong nhớ.
Sầm Diên cười cưng chiều: “Nhớ chứ, rất nhớ. Điềm Điềm của chúng ta gần đây có ngoan không?”
Giọng điệu của đứa trẻ có chút tự mãn, nhưng vẫn không giấu được sự trẻ con: “Đương nhiên có ạ, cô giáo nói chữ của con viết đẹp nhất lớp, còn tặng cho con một bông hoa lớn màu đỏ.”
Dì Hà cũng đi tới, ở một bên cười nhạo Trần Điềm Điềm: “Cho nên mới sáng sớm nó đã bám lấy tôi, mè nheo nhất định muốn ra ngoài tìm mợ, nói muốn tặng bông hoa lớn màu đỏ này cho mẹ.”