Thời gian như dòng nước chảy không để lại dấu vết. Cuộc sống thiếu vắng ai cũng sẽ tiếp tục, chẳng qua sống tốt hay không chỉ có bản thân biết rõ. Sau khi biết Tiết Đồng Hải đi rồi, Kiều Ngôn Hi đã chán chường một khoảng thời gian, nhưng cậu không còn trở về nữa. Chỉ có những món đồ cậu để lại chứng minh cậu từng để lại dấu ấn khắc sâu trong cuộc đời cô.
Sau này cô có thêm một thói quen, mỗi sớm tỉnh lại sẽ nhìn về phía Đông, bắt đầu một ngày mới. Phía Đông, nơi đó có một người con trai dành cho cô tình thâm ý thiết, tiếc rằng, trái tim cô đã bị một người khác chiếm giữ, cô vốn cho rằng cậu sẽ quên, sẽ từ bỏ, lại chẳng ngờ cậu là một người quật cường như thế.
Buông bỏ tất cả để bắt đầu lại, đây là lựa chọn của cậu, cô chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện cho cậu, dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng là người bạn tốt nhất của cô, là người bạn vĩnh viễn, cho dù khi nào cậu quay về, cô cũng muốn là người đầu tiên chào đón cậu.
Trí nhớ của chúng ta đều có giới hạn, có người đi, có người đến, có lẽ chúng ta sẽ nhanh chóng quên đi người từng bước qua cuộc đời mình, cho dù người này từng có quan hệ thế nào với bạn, bạn vẫn có thể sống tốt dù không có người đó, nhưng có những người, dù có làm thế nào cũng sẽ không quên. Chúng ta sẽ đặt người đó ở nơi sâu nhất trong tâm trí, thường xuyên nhớ đến một chút, hồi tưởng từng kỷ niệm ở cùng người đó. Trong con sông thời gian, mỗi người đều nhỏ bé như hạt cát, nhưng chúng ta có thể trở thành hạt cát có sức nặng, mà những người vĩnh viễn không thể quên ấy chính là tất cả sức nặng trong sinh mệnh chúng ta.
Tiết Đồng Hải đi thật lặng lẽ, trừ học sinh lớp 12 ra thì không một ai biết, ngay đến Doãn Manh Manh cũng phải thông qua Kiều Ngôn Hi mới hay. Nghe được tin, cô ấy cũng không có biểu hiện ra sự tức giận, giật mình mà chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.
Cô ấy luôn biết Tiết Đồng Hải không vui vẻ, cũng biết Tiết Đồng Hải rất thích Tiểu Khê, họ lớn lên từ nhỏ, cũng coi là thanh mai trúc mã, thấy cậu ấy vừa phải che dấu nội tâm đau khổ vừa phải giả vờ như không có chuyện gì, trong lòng cô ấy cũng khó chịu. Bốn người họ từ bé đã có quan hệ rất tốt, bây giờ, ba người đã có được hạnh phúc của mình, chỉ có Tiết Đồng Hải là cô độc, nhớ nhung, say mê một người không thể nào có được.
Thích mà không chiếm được, cảm giác đau khổ này cô ấy chưa từng trải qua nhưng có thể tưởng tượng ra, cho nên cô ấy không trách cậu ấy, thậm chí rất ủng hộ cách làm của cậu ấy. Cậu ấy đã khổ cực nhiều năm rồi, đã đến lúc cần được giải thoát. Nếu cao chạy xa bay có thể khiến cậu ấy quên đi tất cả, bắt đầu lại từ đầu, vậy thì cứ để cậu ấy đi, những người bạn như họ không có lý do gì trở thành ràng buộc của cậu ấy.
Tiểu Khê thích Khương Thành Ngọc, từ đầu đến cuối đều là Khương Thành Ngọc, còn tình cảm của Tiết Đồng Hải đã định trước là không có hồi báo, cô ấy lo lắng, bất công thay cậu ấy, nhưng không còn cách nào, hai người đều là bạn tốt của cô, lựa chọn của họ cô ấy không có quyền can thiệp. Trơ mắt nhìn ba người bọn họ rối rắm, trong lòng cô cũng rất khó chịu. Cô ấy thật sự đau lòng vì Tiết Đồng Hải, dù thế nào, chỉ cần cậu ấy có thể vui vẻ bắt đầu lại, vậy đó chính là kết quả tốt nhất.
Tình yêu một lòng của cậu dành cho sai người, nhưng rồi sẽ có một ngày, tất cả phẩm chất tốt đẹp của cậu sẽ tìm được người hồi báo. Chúc cậu hạnh phúc, Tiết Đồng Hải!
Tháng tư qua đi rất nhanh, tháng năm cũng sắp kết thúc, thiếu một Tiết Đồng Hải, mặc dù đau lòng, buồn bã, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục. Tháng sáu đen tối đã đến, mỗi học sinh cấp 3 đều hồi hộp, lo lắng chờ thứ quyết định cho vận mệnh cuộc sống của họ đến.
Khương Thành Ngọc và Kiều Ngôn Hi ngược lại rất điềm tĩnh. Họ đã làm xong mọi chuẩn bị, chỉ chờ đến ngày kiểm nghiệm kết quả, cũng chờ ngày họ có thể được ở bên nhau mà không gặp chút trở ngại nào. Hai người thậm chí còn vui vẻ, không hề có cảm giác khẩn trương nôn nóng.
"Kiều A Miêu, thế nào?" Mặc dù câu hỏi của cậu không rõ ràng nhưng cô lại biết rất rõ điều cậu muốn nói.
Cô cũng không nói gì, không có đáp án khẳng định, cũng không phủ định, chỉ chậm rãi đưa tay ra siết chặt tay cậu, ngẩng lên nhìn cậu cười, mọi thứ không cần thiết phải nói ra.
Cậu nhướng mày, Kiều A Miêu của cậu đã trưởng thành rồi, cậu còn nhớ dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô hồi thi cấp ba, lúc đó cậu cũng khẩn trương theo, sợ cô xảy ra tình huống gì đó, còn bây giờ, cô đã học cách tạo ra sức mạnh cho bản thân. Cậu cầm lấy tay cô, nụ cười dập dờn trên môi, từ nhẹ nhàng cho đến rực rỡ, anh tuấn rạng ngời, "Cùng cố gắng! Đại học F."
Cậu luôn nhớ ước định của họ, niềm vui phơi phới bừng lên hiện rõ ra trên mặt. Dưới bầu trời đêm, đôi mắt cô gái sáng như những vì sao, rạng rỡ long lanh, chăm chú nhìn cậu, khóe môi mang theo nụ cười tươi tắn, trong thanh thuần vậy mà mang theo cả sự... dễ thương! Khương Thành Ngọc ngây dại, xoa nhẹ lên má cô, nhẹ nhàng cẩn thận như đang đối xử với vật báu hiếm có.
Động tác này có lẽ đã quen, khuôn mặt Kiều Ngôn Hi cọ xát lên tay cậu, nhu thuận như một con mèo nhỏ. Lồng ngực Khương Thành Ngọc căng đầy, trong đó toàn bộ là ấm áp, hạnh phúc đó, cái hạnh phúc bình thường cậu khát vọng nhất, hôm nay, rốt cuộc đã có một người bằng lòng mang đến cho cậu.
Không phải không cảm động, chỉ là cậu không giỏi bày tỏ, chỉ có thể càng yêu cô hơn, đối tốt với cô hơn để đáp lại tình cảm cô dành cho cậu.
Nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, cậu cúi xuống, khe khẽ chạm lên môi cô, vừa cẩn thận vừa dịu dàng quyến luyến.
Kiều Ngôn Hi nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn của cậu, tình cảm của cậu như dòng chảy đổ xuống, cô có thể cảm giác được rõ ràng. Không biết đã bắt đầu đáp lại cậu như thế nào, cái lưỡi nho nhỏ vươn ra liếm lên cánh môi tuấn tú, cảm giác người cậu cứng đờ, tiếp đó là nụ hôn như cuồng phong mưa rào rơi xuống. Nó mang theo cảm giác vội vã mà chưa bao giờ trải qua. Cái lưỡi nóng rực quấn lấy lưỡi cô, mút vào. Sức mạnh to lớn như muốn nuốt luôn đầu lưỡi cô.
Dần dần, Kiều Ngôn Hi đã không chịu nổi, cô không ngừng giãy dụa, cực kỳ giống một con rắn trơn tuột. Cơ thể Khương Thành Ngọc cứng đờ, đè cô lại, cứ tiếp tục như thế, cậu không đảm bảo mình có mất khống chế hay không.
Nhưng người trong lòng lại như không phát giác được gì cả, động tác tùy ý, cuối cùng kéo ra toàn bộ phản ứng của cậu. "Đừng" Giọng nói Khương Thành Ngọc vừa trầm vừa khàn, hơi thở nặng nhọc, giống như có gì đó muốn chui ra từ lòng đất.
"Ừm... Ừ, em... em sắp không thở được." Giọng nói gần như rên rỉ kèm với hơi thở gấp gáp, Khương Thành Ngọc nghe vào càng toát ra vẻ hấp dẫn.
Con ngươi đã chìm trong u ám nay càng trở nên thâm trầm, tản ra hào quang rực sáng. Cậu cúi xuống tiếp tục thêm một nụ hôn lưỡi thật lâu, bàn tay không an phận vuốt ve lên xuống sau lưng cô, lưu luyến không rời.
Kiều Ngôn Hi đắm chìm trong nụ hôn, đâu còn chú ý tới động tác nhỏ của cậu, chỉ cảm thấy hôm nay Khương Thành Ngọc là lạ, giống như... cực kỳ nhiệt tình.
Một lúc lâu sau cậu mới buông cô ra, nhưng vẫn còn thở gấp, mồ hôi trượt xuống theo khuôn mặt cậu, rơi xuống tay cô. "Nóng lắm sao?" Kiều Ngôn Hi cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng ban nãy còn rất mát mà! Nói xong định lau mồ hôi cho cậu.
"Đừng nhúc nhích, bỏ xuống!" Giọng cậu khàn khàn, giống như đang đè nén, đè tay cô xuống. Cậu âm thầm ảo não vì định lực của mình không mạnh, ngộ nhỡ hù dọa Kiều A Miêu thì làm sao? Hơn nữa đã lâu như vậy, liệu mình có nhịn hỏng không?
Kiều Ngôn Hi khó hiểu đồng thời có chút tức giận, tại sao lại dùng giọng điệu hung dữ như vậy nói chuyện với mình, mình chỉ lau mồ hôi cho anh ấy thôi mà, "Khương Thành Ngọc, anh làm gì mà hung dữ vậy!" Kiều Ngôn Hi bĩu môi, mặt nhăn nhó oan ức.
Khương Thành Ngọc liên tục cười khổ, chẳng phải anh không muốn dọa em sao, nhưng bây giờ nên làm gì?
"Khương Thành Ngọc!" Kiều Ngôn Hi giận thận, sao hỏi mà không trả lời.
Khương Thành Ngọc cầm lấy tay Kiều Ngôn Hi đè lên cái nơi không an phận, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, đôi con ngươi như ngọn lửa cháy rừng rực, giọng nói khàn đục mang theo cả ủy khuất, "Bà xã..."
Kiều Ngôn Hi giống như bị phỏng hất tay cậu ra, mặt đỏ rực, cái tên này... sao lại lưu manh thế không biết. Cô không phải trẻ con, làm sao không biết cậu phản ứng thế là thế nào, thế nhưng... thế nhưng cậu lại dám làm như thế! Thật xấu hổ chết mất!
"Em... em đi trước." Lắp bắp nói xong một câu, Kiều Ngôn Hi không dám nhìn Khương Thành Ngọc liền định chạy về ký túc xá.
Khương Thành Ngọc nhanh tay nhanh mắt túm lấy tay cô, dính sát phía sau lưng cô, đầu lưỡi nóng ướt liếm lên vành tai trắng nõn của cô, dần dần có xu hướng trượt xuống, hôn lên cổ cô, "Bà xã... anh khó chịu."
Kiều Ngôn Hi tê dại, nhất là chỗ bị cậu hôn, vừa ngứa vừa tê. Môi cậu như mang theo ma lực khiến cô mất hết sức lực, xụi lơ trong lòng cậu.
Nhưng trong lòng lại càng xấu hổ và bối rối, muốn hất cậu ra, cậu lại quấn chặt lấy như bạch tuộc, "Anh bỏ ra, ưm,... tự anh, tự anh, giải quyết!" Vất vả nói xong câu đó, cô quả thật muốn tìm cái lỗ chui xuống, xấu hổ muốn chết, Khương Thành Ngọc đáng chết này.
Kẻ đầu têu vẫn chưa thấy đủ, không chịu buông cô ra, cô cũng cảm giác được vị trí nào đó trên thân thể cậu có biến hóa, cảm giác tồn tại quá mạnh, thậm chí liên tục nhảy lên nhắc nhở Kiều Ngôn Hi tình huống trước mắt của Khương Thành Ngọc.
Kiều Ngôn Hi cắn môi, tim như muốn phá lồng ngực nhảy ra, không biết lấy đâu ra sức lớn như thế để đẩy cậu ra, chạy một mạch không quay đầu lại, cuối cùng, Kiều Ngôn Hi vẫn không có chút tiền đồ chạy trối chết.
Một mình Khương Thành Ngọc đứng tại chỗ nhìn vị trí biến hóa của mình mà cười khổ, xem ra tối nay lại phiền "ngũ cô nương" phục vụ người anh em vừa ngạo kiều vừa không nghe lời này của cậu.