Ngôn Hi Thành Ngọc

Chương 46




Nghỉ hè, nhà Kiều Ngôn Hi nhốn nháo cả lên, bởi vì Kiều Văn Trung sắp được ra tù! Ai ai cũng phấn khởi, nhất là bà nội Kiều, đã sáu năm rồi bà không được gặp con trai, mặc dù bình thường hay măng ông chẳng ra sao, nhưng dẫu gì đó cũng là con trai mình, là đứa con bà yêu thương nhất, sao bà có thể không nhớ! Quần áo chỉ mặc đón năm mới bà cũng lấy ra, trang điểm lên tinh thần chờ con trai trở về.

Kiều Ngôn Hi cũng rất vui, ba đã về, ngôi nhà này mới tính là hoàn chỉnh, không những thế, mình cũng sắp lên đại học, ba về có thể giảm bớt áp lực cho mẹ, cô thật sự rất thương mẹ.

Tới gần trưa, Kiều Văn Trung đã trở về, trừ gầy đi nhiều thì ông không có gì thay đổi, cao lớn, nụ cười thân thiết, còn coi cô như cô bé, vừa vào nhà đã ôm lấy cô, vui vẻ không nói nên lời.

Cả nhà ôm nhau khóc không ngừng, người đàn ông duy nhất trong nhà đã trở về, họ giống như muốn trút hết nỗi tủi hờn trong những năm qua. Kiều Ngôn Hi có dự cảm cuộc sống của họ sẽ khá hơn, chỉ cần cả nhà bên nhau thì còn gì đáng sợ!

Lúc này, nỗi nhớ Khương Thành Ngọc tăng gấp bội, cậu chỉ có một mình ở nhà, không biết ba mẹ cậu có trở về thăm cậu hay không? Cô rất muốn gọi cậu đến nhà, dù gia đình mình cũng không khá giả, nhưng vẫn hơn ngôi nhà lạnh lẽo của cậu.

Cô lén lấy điện thoại của mẹ gọi vào máy bàn nhà cậu, Khương Thành Ngọc nhanh chóng tiếp điện thoại, hình như cậu biết người gọi điện chính là cô, vừa mở miệng đã là "Kiều A Miêu, nhớ tớ rồi à?"

Kiều Ngôn Hi vừa ghét cậu không đứng đắn vừa đau lòng, "Cậu ở nhà một mình?"

Khương Thành Ngọc cười nhạo, "Cậu tưởng bọn họ sẽ quay về thăm đứa con trai lỗ vốn này à?" Thật sự cậu không quan tâm, đôi lúc cậu đã quên mình có ba mẹ. Khoảnh khắc họ bỏ đi đã không còn quan hệ với cậu, cậu cần gì phải phiền não vì người không có liên quan gì với mình!

"Cậu vẫn ở nhà một mình?" Thực ra không hỏi cô cũng biết, không ở nhà một mình thì còn có thể thế nào? Cũng đâu có ai ở bên cạnh cậu!

"Kiều A Miêu, đừng lo lắng, tớ không sao, thật đấy, tớ có cậu là đủ rồi." Khương Thành Ngọc biết cô lo lắng cho mình, nhưng cô không biết, cậu sẽ không vì chuyện này mà đau lòng. Trong tính mạng của cậu chỉ cần có cô là toàn vẹn.

"Ba tớ đã về rồi, cậu... cậu yên tâm, mọi thứ sẽ tốt hơn." Cô muốn nói cô rất nhớ, rất muốn gặp cậu, nhưng vẫn không thể nói ra.

"Ừ, tớ tốt hơn rồi, ngày mai tớ sẽ đến thăm cậu!" Nghe ba cô đã về, cậu cũng mừng thay cho cô, cuối cùng cô không còn phải lo lắng gì nữa. Cậu muốn lập tức gặp được cô.

"Không cần, xa như vậy, cậu..." Kiều Ngôn Hi còn chưa nói xong đã bị Khương Thành Ngọc cắt ngang. "Tớ nhất định sẽ đi! Kiều A Miêu, tớ nhớ cậu!" Bên kia điện thoại, Khương Thành Ngọc nói như đinh đóng cột.

Trong lòng Kiều Ngôn Hi ấm áp, cô gật đầu, chợt nghĩ ra là cậu hoàn toàn không thấy được. "Vậy cậu chú ý an toàn." Cô cắn môi, xấu hổ nói.

Khương Thành Ngọc không nói gì khác ngoài hai từ "Chờ tớ" rồi cúp máy.

Kiều Ngôn Hi ngẩn người cầm điện thoại, nếu ngày mai Khương Thành Ngọc đến đây, bọn họ sẽ đi dâu, ba mẹ đều ở nhà, cô đương nhiên không thể để cậu ở trong nhà. Cô gấp đến độ chạy vòng quanh, bất chợt một sáng ý nhảy ra, có thể đến nhà Doãn Manh Manh, ban ngày nhà cậu ấy không có ai cả.

Thế là Kiều Ngôn Hi đến nhà Doãn Manh Manh một chuyến, nói xong với cô ấy liền chạy về. Thời gian dài không được gặp ba, cô đương nhiên phải cùng ông nói chuyện phiếm.

Ngày hôm sau, Kiều Ngôn Hi đứng ở đầu cầu chờ Khương Thành Ngọc, cô cố ý đến tận đây vì cô biết, Khương Thành Ngọc muốn về nhà chỉ có đi xe đạp của cô.

Nghe thấy tiếng còi xe của riêng xe khách, trống ngực Kiều Ngôn Hi đập loạn xạ, từ xa cô đã thấy được bóng dáng quen thuộc đi về phía mình, cô bước về phía đó. Bọn họ được gặp riêng nhau thật không dễ dàng, ở trường phải lên lớp học, khi nghỉ thì lại ở hai nơi khác nhau, gặp gỡ trở thành vấn đề khó khăn không nhỏ của bọn họ.

Khương Thành Ngọc sớm đã nhìn thấy hình dáng nhỏ nhắn quen thuộc, lập tức ấm áp trong lòng, cũng chỉ có cô mới chờ cậu như thế. Cậu bước thật nhanh, thoáng cái ôm cô vào lòng.

Kiều Ngôn Hi giãy thoát khỏi ngực cậu, "Không nên ở đây... sẽ có người thấy." Ven sông thường xuyên có người qua lại, ngộ nhỡ người trong thôn bọn họ trông thấy cô và một nam sinh ôm ấp thì chuyện này sẽ nhanh chóng truyền khắp thôn.

Khương Thành Ngọc rất không muốn buông cô ra, nhưng cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của cô. Kiều A Miêu của cậu da mặt mỏng, cậu thông cảm. Kiều Ngôn Hi dẫn Khương Thành Ngọc đến nhà Doãn Manh Manh, trong ánh mắt đong đầy nụ cười của Doãn Manh Manh cô bất chấp vào phòng Doãn Manh Manh, còn Doãn Manh Manh thì ở phòng khách nghịch máy tính.

Khương Thành Ngọc nhéo má Kiều Ngôn Hi, ồ, hình như mập hơn, "Vui chứ?" Vẫn là mập hơn, Kiều A Miêu cao 1m67 mà mới nặng có 50kg, quá gầy, hơn nữa mập có cảm giác tốt hơn. Cậu nghĩ trong đầu lại véo mấy cái.

Kiều Ngôn Hi không biết cậu hỏi gì, ngơ ngác nhìn cậu, mặc kệ tay cậu làm loạn trên mặt mình.

"Ba cậu được ra rồi, chắc cậu vui lắm." Khương Thành Ngọc nhìn cô không nhịn được cười, Kiều A Miêu hình như càng ngày càng mơ hồ, nhưng cũng càng ngày càng đáng yêu, thật khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt mà.

Kiều Ngôn Hi gật mạnh đầu, "Tất nhiên, rốt cuộc mẹ tớ không cần khổ cực nữa." Nhà bọn họ xem như nhìn mây mờ thấy trăng sáng, chỉ là Khương Thành Ngọc vẫn cô đơn một mình, mỗi lần nhớ đến là cô không nhịn được đau lòng.

Khương Thành Ngọc kéo tay cô, yêu thích không nỡ buông. Đôi tay này, con người này đều là của cậu. Cậu hôn lên bàn tay mảnh khảnh của Kiều Ngôn Hi, đến tận khi mặt cô đỏ đến mức không thể đỏ hơn.

"Sắp lên đại học rồi, cậu đủ tiền chưa?" Cho dù tay bị cậu hôn làm cho ngứa ngáy, cô vẫn không quên chuyện nghiêm túc.

"Đủ rồi, tớ đã có việc làm." Cậu đành buông tay Kiều Ngôn Hi ra, trả lời cô. Khi được nghỉ cậu bắt đầu đi làm, cậu biết tiền của ba mẹ mình không đáng tin, tự cậu phải có tiền của mình để đảm bảo. Cho nên từ cấp Hai cậu đã đi làm gia sư, bây giờ cậu chưa thể làm gì khác để kiếm tiền nên chỉ có thể dựa vào công việc này.

Kiều Ngôn Hi kinh ngạc, cậu vẫn đang đi làm? Cô không hề hay biết, tên này sao chẳng nói gì với cô cả! Cô bĩu môi, "Cậu cũng không nói với tớ." Dù đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng không biết tại sao, biết cậu có chuyện giấu cô làm cô không thoải mái, có phải cô quá nhỏ mọn không?

Khương Thành Ngọc bị phản ứng của cô chọc cười, Kiều A Miêu thật giống như cô vợ nhỏ đang giận chồng, không, cô chính là cô vợ nhỏ của cậu mà. Đôi mắt cậu đầy ý cười, niềm vui phơi phới. "Ngoan, tớ thấy đây không phải chuyện gì cả nên mới không nói cho cậu, cũng không phải cuộc sống quá mệt mỏi hay gì, nói thì cậu lại để tâm." Cảm giác được cô quan tâm thật tốt, cậu đắm chìm trong cảm giác ấy, không muốn trở lại hiện thực chút nào.

"Hừ, cậu còn biết là tớ quan tâm cơ đấy." Kiều Ngôn Hi khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, không nhìn cậu, không nhìn nữa! Cô muốn cậu có chuyện gì cũng nói cho cô biết, cô muốn biết từng việc dù chỉ nhỏ nhất của cậu.

"Được, được, sau này có gì tớ sẽ nói cho cậu biết hết, được chưa bà xã?" Khương Thành Ngọc cười cong hết cả mắt, khuôn mặt lạnh lùng ngày thường nay tràn ngập dịu dàng và yêu thương, trong lòng cũng mềm nhũn như nước mùa xuân. Cậu ngồi sát gần cô. "Đừng giận nữa, được không? Được không hả?"

Không phải lần đầu nghe cậu gọi cô là bà xã, nhưng mỗi lần nghe đều khiến cô đỏ mặt, đồng thời trong lòng lại mơ hồ hy vọng cậu gọi nhiều hơn. Cô cúi đầu, nhỏ giọng lầu bầu: "Cái này còn được."

"Kiều A Miêu, cậu muốn vào trường nào?" Khương Thành Ngọc ôm cô vào lòng, hỏi. Cậu nhất định sẽ vào cùng trường với cô, cậu muốn hỏi cô trước để chuẩn bị sẵn sàng, dù cô học ở tỉnh hay ngoài tỉnh, cậu đều đi theo cô.

Kiều Ngôn Hi ngẩng đầu lên, mắt nhìn xa xăm, "Đại học F, tớ muốn vào Đại học F." Ánh sáng trong mắt cô ngày càng đậm, "Trừ Đại học F ra, tớ không muốn học trường nào khác!"

Khương Thành Ngọc rõ ràng, thì ra là Đại học F, đây là trường số một số hai cả nước, dù là Khoa Tự Nhiên hay Xã Hội thì đều đứng đầu, mà thành tích của Kiều A Miêu tốt như vậy, sao không đến trường Đại học B tốt nhất? "Cậu không muốn đến trường Đại học B?" Khương Thành Ngọc hỏi.

"Không muốn, tớ thích Đại học F!" Kiều Ngôn Hi không chút do dự trả lời. Cô cắn môi, đây là động tác khi cô khẩn trương, "Vậy cậu muốn vào Đại học B sao?"

Khương Thành Ngọc thương yêu hôn lên đỉnh đầu cô, "Nghĩ gì thế, cô bé ngốc, cậu đi đâu tớ đi đó." Sao cậu cam lòng để cô một mình ở một nơi xa lạ cho được? Cô là báu vật của cậu, cậu muốn dùng cuộc đời mình để che chở cho cô.

Kiều Ngôn Hi nghe xong, vui vẻ cười với cậu, trong lúc Khương Thành Ngọc còn chưa thoát khỏi nụ cười ấy, "chụt" một cái hôn lên má cậu. Cô rất vui, họ yêu sớm nhưng chưa từng làm chuyện gì quá phận, bình thường đều lấy việc học làm đầu, thậm chí, sau khi ở bên nhau, cô cảm thấy ngay đến việc học cũng trở nên đầy lý thú.

Khương Thành Ngọc sửng sốt, tuy hai người đã bên nhau được hai năm nhưng Kiều Ngôn Hi chưa từng chủ động hôn cậu, cậu biết cô vẫn xấu hổ. Không ngờ hôm nay cô lại chủ động hôn cậu! Khương Thành Ngọc phấn khích muốn chạy ra ngoài hét thật to: Kiều A Miêu, tớ yêu cậu. Trong lòng cậu giống như đang ngâm mật ngọt, Kiều A Miêu của cậu, Kiều A Miêu của cậu...

Cậu ôm chặt lấy cô, không để giữa hai người có một tí khoảng cách, có thể cảm nhận nhịp tim cô thật sống động và rõ ràng. Cậu cảm thấy chuyện tốt nhất trên thế giới này chính là ôm cô, cùng cô vượt qua hết năm tháng thời gian. Cậu mong có một ngày được thấy cô từng giây từng phút, lúc ra cửa, lúc ăn cơm, lúc tan việc...

Cậu không thể xa cách cô, tại sao có thể chứ, cô nữ sinh nhỏ bé đã kéo cậu ra khỏi ao đầm, để cậu một lần nữa tỏa sáng ở cái tuổi đáng ra phải đầy sức sống. Cô là không khí của cậu, là ánh sáng của cậu, là nước của cậu...

"Chúng ta cùng cố gắng!" Kiều Ngôn Hi nhẹ nhàng nói. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đủ để khiến cậu dốc sức thực hiện. Khương Thành Ngọc không phải một người rất cảm tính, nhưng liên tiếp rơi vào sự dịu dàng của cô đến nỗi không thể tự thoát ra được. Cậu muốn ở cạnh cô hơn một giây, dù chỉ một giây cũng được.

Thời gian bọn họ được ở riêng bên nhau rất có hạn, cậu thậm chí cảm thấy cậu chỉ vừa gặp Kiều Ngôn Hi thôi đã phải đi rồi. Cậu thật sự không muốn trở về ngôi nhà lạnh lẽo kia, nhưng không còn cách nào, năng lực của cậu bây giờ chưa đủ để đưa cô tới nơi cô muốn.

"Khai giảng gặp lại!" Kiều Ngôn Hi lại đi dọc theo con sông nhỏ trong thôn tiễn Khương Thành Ngọc, chỉ với bốn tiếng nhưng đủ để bằng với bất kỳ câu nói nào trên thế giới.

Khương Thành Ngọc kéo cô lại hôn một cái, "Khai giảng gặp lại." Cậu lên xe, không quay đầu lại mà thẳng tiến, cậu không dám quay đầu, cậu sợ mình quay lại thì sẽ không còn muốn đi nữa.

Khai giảng gặp lại nhé Khương Thành Ngọc, chúng ta đều phải cố gắng, vì tương lai chúng ta mà cố gắng, chúng ta không được lười biếng, cho đến một người có thể chứng minh với cả thế giới rằng chúng ta yêu nhau. Sẽ có một ngày như vậy, hơn nữa ngày đó đã không còn xa.

Kiều Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn trời chiều, rặng mây đỏ rực rỡ nhuộm cả bầu trời càng thêm xán lạn. Ngày mai lại là một ngày mới, giống như tâm trạng cô.