Diệp Tri Thu cảm thấy đường đã đi khá xa, cô cũng muốn ngồi xuống một chút. Lí do thứ nhất cô đã mỏi chân rồi, còn lí do thứ hai đó chính là cô muốn ngồi với anh ở nơi này lâu thêm chút nữa, cô sợ anh đi một vòng rồi lại bảo về ngay. Diệp Tri Thu nói:
- Chúng ta ngồi xuống nghỉ chút được không?
Hoa Vân Phong chưa kịp đồng ý thì cô nàng đã sợ anh từ chối nên chạy nhanh đến ghế đá đặt cạnh bồn hoa mà ngồi xuống và còn vô tư đưa mắt nhìn anh như bảo: Anh cũng ngồi xuống đi!
Hoa Vân Phong thở dài, anh điểm điểm cây gậy trên mặt đường lát đá vụn màu trắng để tìm kiếm chỗ ngồi của cô.
Có hai ông bà trông đã lớn tuổi lắm rồi đang chậm rãi đi về hướng bọn họ. Ông lão có vẻ đang mang bệnh trong người, được cụ bà quấn trên người một lớp dày quần áo ấm, đẩy xe lăn đi dạo trong công viên. Ông lão khi được bà lão đẩy ngang qua ghế đá Diệp Tri Thu ngồi đã chịu không nổi mở miệng nói:
- Cháu gái à, cháu nên quan tâm bạn trai nhiều hơn chút đi. Cháu không thấy cậu ấy không tìm được cái ghế cháu đang ngồi sao?
Phu xướng phụ tùy, bà lão phụ họa:
- Đúng đó, cháu gái. Chúng tôi là người từng trải, chỉ cần nhìn vào nét mặt của cháu là chúng tôi biết hết. Hì, nếu cháu xác định rõ ràng rồi thì phải học cách chăm sóc đối phương nhé. Để khi về già mới giống chúng tôi này, hạnh phúc đến đầu bạc răng long!
Hoa Vân Phong đứng sững lại đó, không làm tiếp hành động của mình, lưng căng thẳng, dáng vẻ mất tự nhiên lộ rõ. Còn Diệp Tri Thu thì mặt lặp tức đỏ lên. Lão bà chọc ghẹo:
- Ông già, bọn nhỏ là “Tình trong như đã, mặt ngoài còn e”!
Lão ông vỗ nhẹ mu bàn tay bà đang gác lên tay vịn xe lăn:
- Bà lão, chúng ta đi thôi. Bọn nhỏ vẫn còn mắc cỡ đây kìa!
Nói xong bà lão gật đầu đồng ý, cười móm mém đẩy ông lão đi về phía trước. Đi rồi còn ngoái đầu lại nhìn chăm chú Diệp Tri Thu gật gật đầu rồi hất cằm về hướng Hoa Vân Phong. Diệp Tri Thu đã hiểu bà lão muốn nói gì, cô không nghĩ nhiều, đứng dậy kéo lấy tay Hoa Vân Phong đi đến ghế đá, vừa ấn anh ngồi xuống, miệng vừa thì thào tự trách:
- Đãng trí rồi! Haiz…
Hoa Vân Phong nói:
- Có phải đi với tôi cô có rất nhiều áp lực không?
Diệp Tri Thu không rõ anh muốn nói đến cái gì. Cô hỏi ngược lại:
- Áp lực gì?
Hoa Vân Phong đương nhiên có đáp án cho cô, nhưng anh không biết diễn tả bằng lời thế nào đây. Nên đành thôi:
- Không có gì!
Diệp Tri Thu nhíu mày định thắc mắc thêm nữa nhưng tiếng rao của ông bán kem dạo đã gây sự chú ý của cô hơn:
- Kem đây, kem đây! Kem ly, kem ký đây!... Kem đây, kem đây! Kem dâu, kem đậu xanh, kem sầu riêng đặc biệt thơm ngon đây!...
Diệp Tri Thu lại muốn ăn, cô thích nhất ăn kem mà. Hai mắt cô sáng rỡ, cô quay sang nói với Hoa Vân Phong:
- Anh ngồi đây chút nha! Tôi đi mua kem!
Nói rồi vọt nhanh như gió thổi. Hoa Vân Phong vốn gọi cô lại không kịp… Trời lạnh thế này mà cô còn ăn kem?
Diệp Tri Thu đi chừng 2 phút sau rồi lộn trở lại, cô đứng trước mặt Hoa Vân Phong, kề môi gần vào tai anh nói nhỏ:
- Anh có thể cho tôi mượn tiền trả cho người ta không? Tôi quên mang bóp tiền theo rồi!
Từng sợi lông tơ trên mặt Hoa Vân Phong dường như dựng ngược khi được hơi thở nóng rực của Diệp Tri Thu thổi qua. Nếu có ai để ý nhất định thấy sau lỗ tai anh hơi nhiễm đỏ.
Hoa vân Phong ngồi thẳng thân mình, sờ tay vào túi lấy ra cái ví tiền của mình và rút tờ một trăm ngàn đồng đưa cho Diệp tri Thu. Nhưng cô không chịu lấy mà đổi lại:
- Anh đưa mười ngàn được rồi. Mua kem đâu có tới giá này, đưa nhiều mắc công người ta thối lại.
Hoa Vân Phong làm theo lời cô. Diệp Tri Thu cầm trên tay tờ tiền đến trả cho ông bán kem. Ông ta nói với cô:
- Tôi biết cậu ta rồi, nhà ở cách đây không xa, nhưng hiếm gặp cậu ấy đi dạo ngoài này lắm hà. Tôi bán ở đây lâu lắm rồi, người nào đi qua đây tôi đều biết. Nhưng cậu ta để lại ấn tượng cho tôi sâu sắc lắm dù chỉ mới gặp một lần… Cậu ấy là bạn trai cô hả?
Diệp Tri Thu đỏ mặt:
- Dạ… à… cũng có thể nói như vậy!
Ông bán kem nhau mày:
- Vậy nghĩa là sao? Cô phải rõ ràng chứ, phải giữ cho chắc mới được à!
Diệp Tri Thu gật đầu xem như nghe lời khuyên bảo của ông. Ông lão bán kem đã già, nở nụ cười móm mém trông rất hiền hòa.
Dáng vẻ ông thân thiện quá, Diệp Tri Thu cũng không e ngại mà hỏi ông:
- Ông ơi, sao ông biết anh ấy?
Ông lão nhìn cô, cười nói:
- Là ba ngày trước mới gặp cậu ấy lần đầu đó chớ. Lúc đó cậu ấy đi với một người thanh niên trẻ tuổi. Có lẽ là anh em gì đó, thấy họ cũng rất thân. Họ cùng vào công viên ngồi, lát sau cũng có ba người thanh niên đến đây… Ủa, cháu gái, cháu coi kìa…
Ngón tay ông lão chỉ hướng sau lưng của Diệp Tri Thu, cô quay lưng lại nhìn. Trời ạ, ngồi cạnh Hoa Vân Phong lúc này là một cô gái ăn mặc hở hang, váy trống đùi, áo xệ vai, đầu tóc nhộm màu đỏ chói mắt, dù đang dưới ánh đèn đêm cũng không giấu được nét sành điệu của cô ta.
Diệp Tri Thu quên mất phải lấy kem của ông lão đưa. Cô hùng hổ xông lại chỗ đó, cô không muốn bất kì ai tiếp cận Hoa Vân Phong của cô!
Đến nơi, cô nhìn Hoa Vân Phong trước, trong bụng thầm nghĩ: Anh dám cho cô ấy ngồi chỗ tôi sao? Nhưng nhìn thấy anh mày kiếm khóa chặt, cô mới nhớ tới dì Bình đã nói anh ấy không thích mùi son phấn quá nồng, trông cô gái khiêu gợi kia, chắc trét một kí phấn lên mặt hay sao á. Trông như tượng thạch cao!
Nghĩ vậy, Diệp Tri Thu vui vẻ trong lòng, tạm tha cho anh, xử cô gái này trước đã… Diệp Tri Thu đứng khoanh tay, cằm hất lên, mày xoắn lại, môi mím chặc, ra vẻ uy nghiêm lắm vậy. Cô bật ra từng tiếng như rít từ trong kẽ răng:
- Cô là ai đây? Biết đây là chỗ của ai không hả? Biết anh ta là gì của tôi không mà dám lết lại đây ngồi chung hả?
Những tiếng cuối không còn đè thấp giọng nữa mà là thật sự hét lớn vào mặt cô gái. Không biết vì oai phong của Diệp Tri Thu có tác dụng hay vì nguyên nhân nào khác, cô gái lập tức bật dậy, tránh ra sau hai bước, tay bảo vệ mặt như sợ Diệp Tri Thu sẽ tấn công cô ấy. Ôi, đáng thương không nào?
Diệp Tri Thu lại thừa thế xông lên, cô bước đến gần cô gái đó, hai tay chống hông, mỉm cười nhưng trông gương mặt thật dữ tợn, nói:
- Còn đứng đây làm gì? Hả?
Đúng khí phách của con gái Diệp Hoài Sơn mà. Khi nổi giận thật sự thì cũng không phải dạng vừa đâu!
Cô gái giật mình một cái. Nhìn lại người vẫn ngồi trơ ra như tượng kia một cái, luyến tiếc rời đi… Hoa Vân Phong có tướng mạo hơn người nên khi anh ngồi yên không hoạt động thì người khác chẳng thể nào biết được bí mật đằng sau cặp mắt kính đen kia cả. Nhất định cô gái này cũng ngộ nhận là một anh chàng đẹp trai đang ngồi cô đơn một mình nên mới ve vãn đến gần muốn quyến rũ vậy mà.
Diệp Tri Thu nhìn thấy cô ấy đã đi xa, cô mới ngồi xuống ghế nhìn người bên cạnh:
- Nè, sao người ta tới ngồi mà anh không ngăn lại hả? Chỗ này của tôi mà!
Hoa Vân Phong nét mặt vẫn không biểu lộ quá rõ cảm xúc:
- Đây là công viên, không cấm ai ngồi được. Tôi vốn định đứng dậy rời đi thì cô đến.
Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm mặt anh, thử xem có phải nói dối không. Nhưng cô chẳng thấy có mảy may sơ hở. Cứ tin một lần này vậy!
Nhưng Hoa Vân Phong lại chuyển từ vẻ mặt không cảm xúc sang hơi khó coi, anh cau mày mà nói:
- Sau này gặp chuyện như vậy tốt nhất không nên kiếm chuyện với người ta. Mình rời đi là được rồi…
Diệp Tri Thu không đồng tình, nhảy vọt vào phản bác:
- Sao phải nhịn à? Vốn dĩ cô ta không đúng… Anh bênh vực cô ta chứ gì? Hừ!
Nói xong cô đứng dậy định đi thẳng một mạch không thèm để ý đến anh nữa. Hoa Vân Phong không muốn tranh cãi ầm ĩ ở chốn công cộng này với cô. Anh cũng đứng dậy, dang tay ra ngăn trở bước đi của cô, Diệp Tri Thu bị anh đón trúng, cô đâm sầm mặt mình vào ngực anh… Ngực gì mà cứng quá, mũi cô đau muốn chết! Hừ, đáng ghét!
Hoa Vân Phong lên tiếng, tiếng nói đều đều, ấm áp vọng đến từ trên đỉnh đầu của cô:
- Có đau không? Cho tôi xin lỗi đi, được chưa?
Diệp Tri Thu xoa xoa cái mũi, chu môi:
- Cái gì được chưa? Lỗi gì?
Hoa Vân Phong nghiêm túc nói, như chính anh là người có lỗi vậy:
- Thì xin lỗi chuyện làm cô bị đau. Còn chuyện vừa rồi tôi vẫn giữ ý kiến của mình… điều đó cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi. Cô bình tĩnh nghĩ xem nếu cô gặp một người nào khác không chịu nhượng bộ cô thì sao? Đến lúc đó, thiệt hại sẽ về bản thân mà thôi. Người xưa nói “Một câu nhịn chín câu lành” mà. Đúng không?
Diệp Tri Thu nghe anh nói, giọng nói dễ đi vào lòng người của anh lại đả động trái tim cô. Cô dường như quên mất lí do cô làm trận làm thượng với anh khi nãy. Trái tim hòan toàn mềm nhũn khiến lí trí cô tỉnh táo lại chút. Cô cảm thấy hành động của mình cũng có phần quá đáng. Biết đâu sự việc cũng không nghiêm trọng như cô nghĩ, mặt khác nếu cô không ra tay thì Hoa Vân Phong cũng đâu dễ bị người ta dẫn dụ. Suốt bao nhiêu năm qua không có cô bên cạnh mà anh vẫn giữ được “tấm thân trong sạch” đó thôi. Cô quá bốc đồng và hấp tấp. Anh nói đúng, nếu vừa rồi là một cô gái giang hồ nào đó, nhất định cô không còn đứng yên ổn ở đây rồi.
Diệp Tri Thu xoay người trở lại ngồi trên ghế, liếc anh một cái rồi nói như nhõng nhẽo:
- Tại tôi lo cho anh chớ bộ. Lo anh sẽ bị người ta dụ đi mất, rồi tôi phải ăn nói như thế nào với dì Bình đây? À… Mà tại anh hết trơn đó, tôi mua kem mà quên lấy luôn rồi. Anh nếu muốn chuộc lỗi thì đi lấy kem cho tôi đi.
Ánh mắt long lanh nhìn Hoa Vân Phong, đây gọi là làm nũng. Anh có chịu đi không? Với tính cách của anh, để làm việc vặt cho một cô gái anh chưa bao giờ nghĩ qua mình sẽ tự nguyện, ngược lại có phần khinh thường. Nhưng không hiểu sao đối với yêu cầu của cô gái này, anh từ chối thì lòng anh sẽ khó chịu hơn nữa. Nên câu trả lời của anh là:
- Được rồi, tôi đi!
Nói rồi Hoa Vân Phong cúi người tìm kiếm cây gậy được gấp lại gọn gàng để trên ghế đá, sau đó chậm rãi xoay người xác định phương hướng lúc nãy Diệp Tri Thu đã đi, rồi không chần chờ mà đi thẳng. Diệp Tri Thu không thấy có gì áy náy, dường như hành động phải đi lấy kem cho cô của Hoa Vân Phong là chuyện thuộc về nghĩa vụ của anh vậy. Còn cô thì vui sướng hưởng thụ.
Hoa Vân Phong mới đi được một quãng đường chừng mười mấy bước chân, thì ông lão bán kem đã mang hai cây kem đến cho anh, ông nói nhỏ tiếng chỉ mình anh và ông mới có thể nghe:
- Ông mang kem đến cho hai đứa nè! Cô gái thật đáng yêu phải không? Ông khuyên cháu một điều, nếu đã xác định yêu người ta thì không nên làm cô ấy phải đau khổ, mà nhất là sự đau khổ của cô ấy vì cháu mà ra thì quả thật không tốt chút nào. Chàng trai có trách nhiệm không nên vì chút xíu nguyên nhân của bản thân mà cố chấp không thừa nhận tình cảm biết không?
Với sự nhận định tinh tế của người từng trải, ông lão bán kem nói quá đúng những gì còn vướng mắc trong lòng Hoa Vân Phong. Chỉ bằng ánh mắt quan sát những hành động và lời nói anh dành cho Diệp Tri Thu, ông lão có thể nhìn ra được Hoa Vân Phong rõ ràng quan tâm người ta, mà lại cố tỏ vẻ lạnh lùng, rất dễ làm người ta hiểu lầm hai người đi chung với nhau chỉ với tư cách bạn bè bình thường nhất, có quan hệ trong sáng nhất mà thôi.
Hoa Vân Phong che giấu cảm xúc rất tốt, anh lịch sự nói:
- Cảm ơn ông!
Nói xong lại đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy kem, ông lão nhìn anh một lát, lại lắc đầu:
- Haiz! Bộ dạng này là bằng mặt không bằng lòng rồi. Xem như ông lão ta nhiều chuyện, nhưng phải nhắc nhở cậu một điều, dối được người khác không dối được lòng mình. Nhất định đến lúc nào đó cháu sẽ hối hận! Tin lão đi, lão luôn nói đúng mà! Haha!
Hoa Vân Phong nhíu mày, anh cảm thấy như ông lão này rất hiểu biết anh. Nhưng anh dám khẳng định mình chưa gặp qua ông lão lần nào cả. Đang suy nghĩ thì bị ông lão lên tiếng đánh gẫy:
- Đừng suy nghĩ nữa. Lão và cháu chưa từng gặp nhau, nhưng lại là người quen cũ đó nhe. Thôi đi, không nói nữa, lão phải đi bán đây. Chuyện của cháu, cháu tự suy nghĩ lấy đi…. Bảo trọng. Tiểu Cửu!
Hai tiếng “Tiểu Cửu” cuối cùng ông lão nói rất nhỏ, nhưng Hoa Vân Phong vẫn nghe thấy. Đột nhiên anh cảm thấy cách xưng hô này khá quen thuộc, nhưng nghĩ mãi không nhớ ra được…
Diệp Tri Thu ngồi đằng kia nhìn thấy hết, cô thấy hai người đang nói cái gì đó với nhau, rồi sau đó ông lão rời đi, thế mà đợi mãi anh vẫn đứng chết trân ở đó. Bỗng nhiên cô nghĩ: Có thể nào anh không tìm được phương hướng quay về đây không? Nghĩ thế, cô đứng dậy đi nhanh về phía anh, ở đằng sau giật giật ống tay áo của anh:
- Anh không sao chớ? Kem chảy hết rồi kìa!
Hoa Vân Phong thật sự đang chú tâm suy nghĩ những gì ông lão nói, anh bị hành động và tiếng nói của Diệp Tri Thu làm giật mình. Anh quay sang phía cô:
- Không có gì! Kem của cô…
Diệp Tri Thu chỉ cầm lấy một cây kem trong tay anh, cô nói:
- Cái gì của anh của tôi? Cái này là mua bằng tiền của anh. Hì, tôi chỉ ăn ké thôi. Lúc nãy tôi mua cho anh mà không biết anh thích vị gì, nên tôi lấy vị vani đó, tại tôi thấy nó có màu trắng, màu anh thích mà. Đúng không? Ăn đi, ăn đi mà, năn nỉ đó!
Lúc nào muốn thuyết phục người khác cũng giở chiêu này, Diệp Tri Thu biết cách lợi dụng thế mạnh lắm. Cô nói đến từ “năn nỉ” làm Hoa Vân Phong lập tức quên đi quy tắc cứng nhắc của mình mà thuận thế tiếp nhận yêu cầu của cô.
Hoa Vân Phong cầm lấy cây kem, hai người cùng đi lại ghế đá ngồi xuống. Diệp Tri Thu vẫn nhìn chằm chằm vào anh. Hoa Vân Phong không thấy chứ không phải mất cảm giác, anh cảm thấy nhột nhạt thế nào ấy, nên anh nói:
- Cô cũng ăn đi!
Diệp Tri Thu mới quay đầu lại, vội vàng liếm liếm cây kem của mình. Cô nói:
- Anh có để ý không, khi để đầu lưỡi lên phần kem bị đóng tuyết, nó dính vô cây kem nè. Rồi khi khà hơi ra sẽ có làn khói trắng… Anh thấy thú vị không? Còn nữa, trời lạnh thế này ăn kem mới có cảm giác tê tê trong miệng, sảng khoái vô cùng. Đúng không?
Hoa Vân Phong định nói “Không” thì dường như Diệp Tri Thu biết trước điều đó nên cô nhìn anh một cái rồi bổ sung ngay:
- Thế nào cũng được, nhưng đó là sở thích của tôi!
Con người anh đầy những nguyên tắc, cứ việc chỉ biết cái gì tốt hay không tốt chứ không cần biết cái gì gọi là thú vị. Vì những thứ đó vốn đã có nhưng lại mất đi, làm anh cũng sợ phải đối mặt thêm. Đó là phương thức tự bảo vệ mình, tránh thương tổn tương tự có thể xảy ra mà thôi.
Hoa Vân Phong còn biết nói gì nữa, sở thích của cô anh không có quyền cấm cản. Nhưng sức khỏe vẫn quan trọng, anh biết nếu mình nói ra điều thẳng thừng quá đối với tâm trạng cô lúc này rất dễ làm cô mất hứng, đồng thời sẽ trách anh là người không thú vị. Câu nói sau của cô cũng nhằm ám chỉ anh không nên xâm phạm sở thích riêng tư của cô rồi đó thôi. Nên rốt cuộc, Hoa Vân Phong chỉ biết lặng im không nói và bắt đầu đưa cây kem lên môi thử cái cảm giác ê ẩm mà Diệp Tri Thu đã nói. Vốn chẳng có gì hay ho, nhưng được cùng ngồi ăn kem với cô lại là một niềm hạnh phúc khó tả!