Hoa Vân Phong về đến nhà, Hà Thúy Bình mở cửa, ngửi thấy trong hơi thở của con trai có mùi rượu, bà gặng hỏi: “Vân Phong, con uống rượu sao?”
Hoa Vân Phong lúc này vẫn cố giữ tỉnh táo, biểu hiện như là không có dấu hiệu của say rượu tí nào cả. Anh nói: “Uống chút ít thôi mẹ à. Không có say!”
Hà Thúy Bình nhìn sang Phùng Kiến Quân như muốn hỏi han, nhưng tên kia thè lưỡi, lắc đầu rồi nhún vai ý bảo không biết nguyên nhân nào hết.
Hà Thúy Bình hết cách đành phải quay sang Hoa Vân Phong nói: “Ừ… Con đi vào tắm rửa nghỉ ngơi đi, khi nào đói bụng nói mẹ biết, mẹ hâm nóng lại thức ăn cho. Biết không?”
Hoa Vân Phong gật đầu, cười với mẹ: “Dạ, con biết rồi!”
Anh chậm rãi cởi giầy, đặt ngay ngắn lên tủ như thường lệ, gấp lại cây gậy dò đường cũng đặt lên mặt trên. Sau đó lần tay trên tường đi dọc sát vách vào trong phòng, khi cửa phòng đóng lại, Hà Thúy Bình mới mở miệng hỏi Phùng Kiến Quân: “Nó uống nhiều không?”
Phùng Kiến Quân gãi đầu, suy nghĩ một chút vẫn là nói thật đi, vì Phong ca cũng không có ra lệnh cho anh phải giấu dì Bình đâu. Anh nói: “ Hết một chai whisky 250 ml.”
Hà Thúy Bình làm sao hiểu biết về các loại rượu, bà chỉ thấy rằng dung tích 250 ml cũng không nhiều, tính ra một lon bia Sài Gòn cũng 330 ml rồi, cho là rượu thì mạnh hơn chút thôi, cũng như uống hai lon bia đi… ùm… tính ra cũng không quá nhiều. Vậy chắc không có chuyện gì.
Bà nói với Phùng Kiến Quân: “Ờ, vậy cũng không nhiều lắm. Không có chuyện gì rồi, con về đi, dì Bình đóng cửa luôn!” ra lệnh đuổi khách.
Phùng Kiến Quân há hốc mồm: Trời ạ, rượu mạnh chỉ nên nhấm nháp thôi nha, uống cỡ đó mà dì Bình cho là ít á? Choáng váng cả đầu! Nhưng anh chưa kịp nói gì thì Hà Thúy Bình đã đóng cửa lại, đối mặt với anh lúc này là cái ván cửa… Thôi vậy, Phong ca tửu lượng tốt lắm, chắc ngủ một giấc là không sao đâu.
Vào phòng, Hoa Vân Phong không cần ngụy trang nữa, bây giờ đầu anh đau như búa bổ. Bình thường anh có thể tự đi được một mình với cây gậy dò đường thôi, nhưng lúc nãy, anh đã phải vịn cánh tay của Phùng Kiến Quân để di chuyển.
Rượu thấm rồi anh mới cảm thấy đầu óc quay cuồng, khó xác định phương hướng nên không thể tự đi được. Lúc mẹ anh hỏi chuyện, anh cũng cố gắng giữ bình tĩnh cho mẹ bớt lo thôi, vì nếu anh say rượu, mẹ anh sẽ điều tra nguyên nhân đến cùng, mà chính cái nguyên nhân ấy, anh không muốn nói cho ai biết hết.
Đóng cửa lại, Hoa Vân Phong đi đến bên giường và thả mình xuống đó. Dường như cơ thể rất nặng nề, không ngồi dậy được nữa. Anh nằm trên giường của mình, đột nhiên anh nhớ đến trên cái giường này mười mấy năm qua vẫn là của một mình anh, nhưng mới sáng nay nó lại được một người khác nằm lên đó.
Hoa Vân Phong dùng tay sờ sờ lên tấm drap trải giường, tuy một mảnh lạnh lẽo nhưng anh biết nó đã từng lưu lại hơi ấm của cô. Anh nằm nghiêng người lại, áp mặt mình cọ vào trên gối nằm, mùi hương từ mái tóc cô vẫn còn đọng lại nơi đây.
Tay anh nắm chặt tấm drap vốn đã nhăn nhúm vì bị Diệp Tri Thu ‘cào xé’ lúc ngủ mà mẹ anh vẫn chưa có thời gian dọn dẹp lại, nguyên nhân là vừa mới đưa Chu Lệ và Diệp Tri Thu về thì anh cũng vừa về đến.
Men say đã thấm làm anh cảm thấy như Diệp Tri Thu đang ở bên cạnh mình. Tay anh nắm tấm drap mà ngỡ như được ôm Diệp Tri Thu vào lòng, cùng với mùi hương làm anh mê luyến này đủ để Hoa Vân Phong có một giấc mơ đẹp. Chưa kịp tháo xuống mắt kính đen, thần trí của anh đã mơ màng, anh nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết!
Hà Thúy Bình dọn dẹp bên ngoài một lát, vẫn thấy Hoa Vân Phong vào phòng đã lâu mà chưa ra ngoài. Bình thường con trai bà hễ đi đâu về là vào phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, dù mệt đến mức nào cũng không làm nó quên đi quy tắc này. Nhưng hôm nay lạ quá, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Hà Thúy Bình hớt hải chạy vào phòng Hoa Vân Phong, cánh cửa tuy được anh đóng chặt nhưng không có khóa trái, nên Hà Thúy Bình đơn giản chỉ cần vặn mở là vào được. Bà thấy anh nằm trên giường, quần áo chưa thay đổi, và với tư thế vốn chẳng bao giờ thấy qua, anh nằm úp sấp mặt xuống gối. Haiz! Như vậy làm sao mà thở được chứ?
Hà Thúy Bình lo lắng, đi đến bên cạnh vỗ nhẹ vào vai con trai, và nói: “Con trai, ngửa mặt lên ngủ đi con. Vậy ngạt thở thì sao?”
Bà mới vỗ nhẹ một cái, Hoa Vân Phong đã giật mình thức dậy, anh mở mắt ra, đưa đầu tìm kiếm mẹ mình. Bình thường rất nhanh anh có thể tỉnh táo, nhưng hôm nay bởi vì men rượu còn hoành hành, anh có chút chậm chạp mới định vị được phương hướng của Hà Thúy Bình.
Hoa Vân Phong trở mình lại, vẫn ngồi trên gường. Anh nói: “Mẹ, con ngủ quên mất. Thôi, con phải dậy tắm cái đã. Mẹ hâm lại thức ăn cho con nhe, con đói bụng rồi.” vừa nói vừa xoa bụng, như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo với mẹ giống lúc tuổi còn thơ vậy!
Hà Thúy Bình âu yếm xoa đầu con trai, bà yêu thương nói: “Được rồi! Không biết mắc cỡ hà? Lớn sắp lấy vợ rồi mà còn vậy nữa. Người ta biết cười rụng răng luôn đó.”
Hoa Vân Phong vòng tay ôm thật chặt mẹ mình. Anh nói: “Mẹ ơi, con có cảm giác không lâu nữa, sẽ không còn được ôm mẹ như thế này được nữa…”
Hà Thúy Bình cười nhẹ, hai tay nâng mặt con trai lên đối diện với mình, bà nói: “Thằng nhóc, hôm nay con lạ quá vậy? Mẹ con chúng ta nương tựa nhau bao lâu nay, lo là con không cần mẹ chứ không có chuyện mẹ không cần con đâu. Thằng nhóc à, con mãi là con của mẹ, biết không?”
Hoa Vân Phong cười cười, ôm mẹ mình càng chặt, chỉ hôm nay có men say trong người anh mới phóng túng chính mình như vậy thôi.
Bỗng nhiên lát sau anh ngẩng đầu nói với Hà ThúyBình: “Mẹ, con đi tắm. Lát mẹ con mình cùng ăn cơm.”
Nói xong anh buông mẹ mình ra, đứng dậy, đi đến tủ quần áo, bước chân có chút mất quy luật, nhưng anh cố gắng không để lộ ra sơ hở, nếu mẹ biết sẽ lo lắng cho anh…
Hà Thúy Bình cũng quay ra cửa, không quên dặn dò: “Được rồi. Nhớ xả nước ấm để tắm nghe không?” rồi mới đi ra khỏi phòng.
Trong lúc Hoa Vân Phong đi tắm. Hà Thúy Bình mới nhớ ra nệm chăn của con trai buổi sáng bị Diệp Tri Thu nằm ngủ trên đó, hơn nữa đã nhàu nhĩ cả rồi, nên bà lấy một bộ drap nệm và áo gối khác thay vào, ngắm nhìn thành quả ổn thỏa, bà mới yên tâm đi vào bếp.
Khi Hoa Vân Phong ăn tối với mẹ anh xong, sau đó trở lại phòng mình. Xem ra anh không làm được việc gì nữa rồi, tâm trí không tập trung, có lẽ phải ngủ sớm một chút thôi. Anh nằm lên giường như muốn tìm hương vị mà anh hằng yêu mến. Nhưng thật sự không may, chăn nệm bây giờ hoàn toàn đã được thay mới, chỉ có mùi xà phòng cùng nước xả mà thôi. Trong lòng lại nặng nề sự tiếc nuối, có lẽ không có gì gợi nhớ thì tâm không phiền, nhất định sẽ có giấc ngủ ngon…
Nhưng mãi về khuya lại càng chứng tỏ suy đoán của anh không đúng rồi. Tối đêm đó đầu cứ nặng trĩu, choáng váng khó chịu, nhưng Hoa Vân Phong không tài nào ngủ được. Trong bóng đêm u ám của căn phòng chưa bao giờ cần sử dụng đến ánh đèn, lúc này càng thêm lạnh lẽo trống vắng.
Thế nên thành quả một đêm không ngủ là sáng hôm sau Hoa Vân Phong cảm thấy khắp người đau nhức, uể oải không có tinh thần. Nhưng anh vẫn thức dậy sớm, giúp mẹ mình chuẩn bị các loại bánh rồi mở tiệm như thường ngày.
--------------------------------
Sáng sớm 6 giờ 45 phút Diệp Thi Thu mở choàng mắt, cô căm giận nhìn cái điện thoại đã cài đặt sẵn báo thức, mà sao nó không kêu vậy kìa? Cô đang nhìn cái điện thoại chằm chằm, hận không thể đem nó bổ ra làm đôi, thì cô giáo Chu đã từ trog phòng tắm bước ra thấy hết mọi hành động của cô trò nhỏ.
Chu Lệ bước lại gần và nói: “Em hay lắm Diệp Tri Thu. Đồng hồ reo làm cô không ngủ được nữa phải thức sớm, còn em ngủ ngon lành như vậy sao? Thật là. Cô nói em biết, em nên thành lập đồng hồ sinh học thì tốt hơn!”
Diệp Tri Thu ra vẻ mếu máo: “Cô Chu, xin lỗi cô. Hì. Bây giờ em thức rồi. Cô ngủ tiếp đi nha. Em có chuyện sáng sớm phải đi ra ngoài, không chơi với cô được…”
Chu Lệ ném cái khăn đang lau tóc sang một bên, đi đến kế bên Diệp Tri Thu và hỏi: “À, mà hồi tối em nói sáng nay đi đâu? Cô lo tìm tư liệu mà không để ý em nói cái gì nữa à?”
Diệp Tri Thu trả lời: “Sáng nay dì Bình kêu em đến tiệm bánh phụ giúp dì. Em cũng không biết tình hình cụ thể, mới buổi chiều về đây không lâu thì dì gọi nói với em vậy đó.”
Chu Lệ lại có ý định chọc ghẹo cô gái này, biểu hiện mỗi khi lung túng của Diệp Tri Thu quả thật rất đáng cười. Chu Lệ nói: “Cho cô đi với nhe. Dù sao buổi sáng cô rảnh lắm mà… Nhe, cho cô theo đi!”. Chu Lệ sử dụng giọng nói cùng với nụ cười nịnh nọt để thuyết phục cô gái.
Diệp Tri Thu nhíu mi, miệng chu ra nhìn Chu Lệ: “Cô tính theo em thiệt hả?...” lời nói nghe sơ qua là biết không tình nguyện rồi.
Chu lệ cười ha hả: “Ha… Thôi đi cô bé. Cô không thèm đi đâu. Đến đó cho chàng trai kia nhận ra cô sao? Không khéo bị lôi đến đồn công an là khổ!”
Diệp Tri Thu nhìn cô trách: “Thì ai bảo gạt người làm gì, bây giờ sợ bóng sợ gió…”
“Này, con bé kia. Em quá nhẫn tâm rồi đó. Cô vì ai mà phải làm vậy hả? Vả lại cô có lấy cái gì của cậu ta đâu… Bánh thì cô đem chia cho mấy đồng nghiệp, tiền cô đưa cho em, còn lại hai con gà cô cũng cho ông già bán vé số rồi… Xem như cô thay mặt Hoa Vân Phong làm chuyện tốt đi… Hì!” Chu Lệ minh oan cho mình.
Diệp Tri Thu nhìn lại đồng hồ, hét to: “Cô ơi, cô hại em rồi. Đã trễ giờ mà còn nói chuyện với cô cả buổi… Xem này… Thôi, em đi thay đồ cái đã…”
Cô gái dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt… hết thảy quá trình hoàn thành các công đoạn của Diệp Tri Thu làm Chu Lệ đầu choáng, mắt hoa lên cả…