Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 77: Vì ai ta đau lòng?




Quản lí dè dặt tưng bước chân như nàng dâu mới về nhà chồng còn bỡ ngỡ bơ vơ, trông thực đáng thương. Anh cẩn trọng cúi đầu nói: “Thưa ông chủ, ngài… ngài cần gì ạ?”

Phùng Kiến Quân trả lời: “Phong ca cần, tôi không biết chuyện gì…” chỉ chỉ về hướng người đang ngồi trên ghế kia.

Quản lí tiến lên hai bước, hướng về phía Hoa Vân Phong. Nhưng chỉ có hai bước mà chân đã rung rung không vững, mồ hôi không ngừng ứa ra, anh nhìn thoáng qua nét mặt người ngồi ở nơi đó… Nếu không có lời nhắc nhở của ông lao công, quản lí cũng không chú ý sắc mặt cậu ta thật sự khó coi đến vậy, không duy trì nụ cười tuy nhợt nhạt như có lễ trên môi như thường ngày, chỉ với cặp mắt kính đen che kín đôi mắt đã làm người khác không thể đọc được suy nghĩ rồi, còn vẻ mặt thì thật nhiều u uất…

Quản lí chưa biết mở miệng nói chuyện như thế nào thì Hoa Vân Phong lên tiếng trước: “Sợ gì chứ? Sao lại run quá vậy?”

Ngôn ngữ bằng phẳng không chút biểu cảm nào, toát lên sự lạnh lùng, vô cảm làm cho quản lí khó mà chống đỡ tinh thần.

Quản lí nhìn sang Phùng Kiến Quân cầu cứu, Phùng Kiến Quân liếc anh ta một cái rồi đến gần chỗ ngồi của Hoa Vân Phong mà nói: “Phong ca, chuyện này cũng không trách quản lí được. Là do em ra lệnh cho bọn họ phải chú ý báo cáo cho em biết mọi chuyện quan trọng xảy ra ở nơi này… Hôm nay anh đến đây sớm hơn thường lệ, vả lại không bảo em đi cùng, nên quản lí thấy lạ, lo lắng có chuyện gì phát sinh nên mới báo cáo cho em biết thôi, thật sự không có…”

Hoa Vân Phong xua tay ngắt lời: “Dài dòng quá, anh có nói trách tội ai đâu…” dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Anh chỉ muốn nhờ quản lí lấy thêm chai rượu nữa thôi. Hết rồi…” vừa nói anh vừa cầm chai rượu đã bị anh uống hết nhẵn không còn một giọt giơ lên trước mặt mọi người.

Quản lí và Phùng Kiến Quân đều ngơ ngác, không ai hiểu chuyện gì xảy ra, đơn giản vậy sao? Trời ạ, là do bọn họ suy diễn quá lố rồi! Phùng Kiến Quân lấy lại tinh thần trước, anh quay sang bảo quản lí làm tiếp phận sự đi. Quản lí xin phép ra ngoài để lấy chai rượu khác, thời gian mới có mấy phút đồng hồ mà ngỡ rằng đã quá mấy năm dài đăng đẳng, bị dọa sợ chết mất…

Nếu suy nghĩ cẩn thận lại thì đây chính là cách Hoa Vân Phong răn đe quản lí. Xét cho cùng, quản lí đã nhận lời sẽ không báo cho Phùng Kiến Quân biết mà lại vi phạm lời hứa là sai không chối cãi. Nhưng cái sai của quản lí không quá nghiêm trọng, vẫn chưa tổn hại đến điều gì cả, vả lại cũng xuất phát từ trách nhiệm công việc được Phùng Kiến Quân giao phó mà ra, Hoa Vân Phong hiểu điều đó nên anh không trách phạt gì hết. Phải biết, ở anh có khả năng như thế nào mới khiến tên Phùng Kiến Quân vốn là một kẻ không biết phép tắc, hỗn độn cùng với bọn du đãng kết bè kết phái mà giờ đây ngoan ngoãn gọi anh một tiếng Phong ca!

Quản lí ra ngoài, cánh cửa khép lại, bên trong không khí có vẻ hơi ngưng trọng. Hoa Vân Phong vẫn ngồi đó, giữ nguyên tư thế ban nãy, mím môi không nói lời nào. Phùng Kiến Quân sốt ruột vô cùng, anh không hiểu chuyện gì xảy ra, cho dù trước nay anh không thích động não, nhưng hôm nay có ngốc nghếch đến đâu thì cũng nhận ra Hoa Vân Phong khác thường.

Phùng Kiến Quân di chuyển đến ngồi kế bên Phong ca của anh, anh nói: “Phong ca, hôm nay trông anh bất thường lắm, có chuyện gì xảy ra sao?”

Hoa Vân Phong lúc này mới buông cái ly trong tay, đổi tư thế dựa ngửa ra phía sau, đầu gác lên thành ghế, nâng tay xoa xoa cái trán, bình tĩnh thong dong nói: “Không có gì!”

Phùng Kiến Quân nghe nói vậy càng thêm lo lắng, tính tình Phong ca là như vậy, khi có tâm sự hay chuyện gì khó giải quyết cứ giấu giếm mà gánh chịu riêng mình, không san sẻ gì với anh em cả. Dáng vẻ Phong ca đã không kiên nhẫn trả lời thêm bất kì câu hỏi nào có liên quan đến đề tài này nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy nên quan tâm…

Anh khó chịu vô cùng, đánh liều cố hỏi thêm lần nữa: “Phong ca, có chuyện khó xử gì anh nói ra để mọi người cùng nghĩ cách được không? Chứ anh ở đây uống hết rượu cũng không thể nào giải quyết được vấn đề gì đâu!”

Hoa Vân Phong vẫn không chịu trả lời câu hỏi của Phùng Kiến Quân mà lại nói theo một hướng khác: “Cậu sợ anh sẽ uống hết rượu ở đây sao? Keo kiệt thế à?”

Phùng Kiến Quân sắp bị bức điên rồi, anh trợn mắt nói to như con thú dữ gầm lên bất mãn : “Ai nói chứ? Trời ạ, anh lấy mạng em em cũng không rên một tiếng, nói gì chuyện uống hết rượu… Dù anh có đốt trụi cái Tương Phùng này, em sẵn sàng mua xăng cho anh… Hừ… Tức chết mà!”

Hoa Vân Phong cười cười: “Đùa mà, cho vui chút thôi. Haiz!... Không ngờ nhờ tiếng rống giận của cậu, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Chuyện vướng mắc trong lòng cũng quên hết rồi. Không có chuyện gì nữa, yên tâm đi!”

Phùng Kiến Quân há hốc mồm, xong rồi, mình lại bị lừa! Phong ca nói hết chuyện, tâm trạng tốt hơn rồi, có nghĩa là chuyện mình cố gắng khai thác nãy giờ hoàn toàn không có kết quả… đúng là cái đầu ngốc và cái tính tình bốc đồng của anh làm hỏng chuyện thì nhiều mà!

“Phong ca…” Phùng Kiến Quân định nói thêm điều gì nữa thì cùng lúc cánh cửa phòng mở ra, quản lí mang thêm chai rượu khác vào.

Phùng Kiến Quân giận cá chém thớt, liếc trắng quản lí một cái, quản lí thầm kêu oan: Vô tội a! Tôi có làm gì sai đâu à?

Không dám nhiều lời quản lí ‘Tẩu vi thượng sách’chuồn lẹ ra ngoài. Phùng Kiến Quân thấy chai rượu được đem vào, nhất định Phong ca lại uống nữa. Nhưng tên ôn thần Bạch Thiệu Đông nói anh ấy phải hạn chế mấy loại chất kích thích này. Hơn nữa đây là rượu mạnh. Xem ra anh phải gọi hai tên ôn thần đến đây mới được. Anh lấy điện thoại soạn tin nhắn đồng loạt gửi đến hai tên ôn thần: Nhanh đến, Phong ca uống nhiều rượu, không biết nguyên nhân!

Hoa Vân Phong giơ tay phải sờ soạng trên bàn, xác định vị trí của chai rượu, cầm lên, nhưng không vặn mở mà thì thầm: “Uống bao nhiêu cũng không say, kì lạ!” kèm theo nụ cười nhếch mép, như mỉa mai.

Phùng Kiến Quân lại than vãn: “Phong ca. Đừng uống nhiều được không? Dì Bình sẽ lo lắng đấy.”

Hoa Vân Phong đặt nhẹ chai rượu xuống bàn kính phát ra âm thanh nhỏ “cành cạch…”, anh quay sang hướng Phùng Kiến Quân nói: “Được rồi, không uống, vốn không định uống nhiều như vậy… Người ta khi buồn uống rượu rất dễ say, say để quên hết ưu phiền. Mong rằng sau một giấc ngủ, tỉnh lại sẽ không còn đau buồn nữa. Vậy thì tốt quá!..”

Phùng Kiến Quân vận dụng hết tất cả tế bào não để giải mã lời nói vừa rồi của Phong ca. Nhưng hình như không đủ sử dụng, anh chẳng hiểu gì hết trơn hà. Phong ca đang nói anh ấy, hay đang nói một người nào khác, nghe cứ rối lung tung.

Hoa Vân Phong đang nghĩ đến Diệp Tri Thu. Cô vì yêu mà đau lòng, anh cũng vì yêu mà khổ sở. Hai người đang đi chung trên một con đường, cùng nếm trải chông gai nhưng chỉ là ngược hướng nhau mà thôi. Nhưng với cái nhìn khách quan, trên thực tế hai người đang đi trên một đường tròn. Vốn đã gặp nhau rồi, mà cuối cùng vẫn duy trì lộ tuyến của bản thân. Đôi khi con người có duyên mà không phận cũng bởi nguyên nhân đó mà ra!

Hoa Vân Phong nói tiếp: “Gọi họ đến cũng tốt. Không uống nữa thì ngồi đây cũng tẻ nhạt… Kiến Quân, mấy giờ rồi?”

Phùng Kiến Quân nghe nói đã hiểu, dù không nhìn thấy anh nhắn tin nhưng Phong ca biết anh đã làm chuyện gì. Hì! Quả thật là khâm phục quá! Anh trả lời câu hỏi của Phong ca: “Đã là 16 giờ 45 phút. Hai tên ấy chắc cũng nhanh đến thôi.”

Nửa tiếng sau, hai chiếc xe chạy như bay đến Tương Phùng. Hai tên mà Phùng Kiến Quân gọi là ôn thần cùng nhau tức tốc nghe lệnh có mặt tại phòng. Mới mở cửa vào không gian đã bị làm rộn lên bởi tiếng nói sảng khoái của Bạch Thiệu Đông…

Anh chào hỏi mọi người: “Hi! Chào các huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau...”

Phùng Kiến Quân liếc anh một cái, lẩm bẩm: “Ồn ào quá đi, không ai gọi anh đến đây để nói nhảm!”

Muốn so chiêu trừng mắt với anh sao, Bạch Thiệu Đông dư sức chơi trò này à. Nhưng anh không chấp trẻ nhỏ như Phùng Kiến Quân, anh quay sang Hoa Vân Phong lập tức thay đổi sắc mặt: “Vân Phong à, nói cậu bao nhiêu lần, cậu đâu phải thằng nhóc 8 tuổi thuở nào nữa, không biết nghe lời gì hết… Nói đi, vì sao uống rượu?”

Hoa Vân Phong không trả lời, Phùng Kiến Quân thì cũng là người muốn biết nên đâu có nói được câu nào, chỉ có một người trong các cuộc trò chuyện chủ yếu là quan sát thôi thì biết rõ ràng lắm, nhưng không khi nào chủ động mở miệng nói chuyện cả. Đó là Mộc Thư Lê, trong trường hợp này, anh cũng vẫn bảo trì ‘im lặng là vàng’!

Lát sau Hoa Vân Phong mới lên tiếng: “Nếu tôi nói là vì anh thì sao?”

Bạch Thiệu Đông vừa định ngồi xuống ghế, nghe câu nói của Hoa Vân Phong làm anh buồn cười quá, giọng nói không nghiêm túc vang lên: “Này, cậu nói cho rõ xem, không khéo sẽ làm tôi tự mình đa tình đó. Đừng nói bao năm qua cậu không gần nữ sắc là vì yêu tôi à nha?”

“Anh làm gì anh rõ nhất. Tôi tin tưởng anh lần nữa, những gì anh nói với tôi ở bệnh viện sáng thứ hai mong anh giữ lời như đã nói và tốt nhất anh nên làm cho dứt khoát.” Hoa Vân Phong nhắc đến chuyện đã nói cùng Bạch Thiệu Đông ở bệnh viện.

Khi đó Bạch Thiệu Đông đã nói Diệp Tri Thu không hợp khẩu vị của anh, anh vốn chưa có gì với cô cả, nên Hoa Vân Phong muốn làm hộ hoa sứ giả cũng không có lí do, bởi vì trong chuyện tình yêu phức tạp này, Diệp Tri Thu chỉ là đơn phương thầm mến, không trách Bạch Thiệu Đông được.

Hoa Vân Phong nói tiếp: “Thôi không có gì nữa rồi, chúng ta bàn chuyện khác đi.”

Một câu nói của anh có uy lực kết thúc vấn đề Phùng Kiến Quân muốn biết nãy giờ. Nói đi nói lại, chung quy lại anh chàng Phùng Kiến Quân cũng không hiểu cái chi hết. Thật là, làm chuyện gì úp mở không rõ, hại não quá!

Hoa Vân Phong đã nói vậy nên tất cả chuyện đó xem như được dẹp sang một bên. Bạch Thiệu Đông nhướng mày, nhúng vai tỏ vẻ không thành vấn đề. Anh ngồi xuống và rất nhanh chóng thích nghi hoàn cảnh mới, cười hề hề: “Chuyện Phương thị mở công ty trong nước tiến hành đến đâu rồi?”

Tính cách của Hoa Vân Phong là khi đã bàn đến công việc thì mọi tư tình đều không thể ảnh hưởng, anh nói: “Mọi thủ tục trên cơ bản hoàn thành. Các vấn đề liên quan pháp luật đã có Thư Lê lo liệu. Vào khoảng đầu năm sau có thể khánh thành, chính thức đưa vào hoạt động.”

Anh quay về hướng Mộc Thư Lê, tuy anh ta không lên tiếng, nhưng Hoa Vân Phong biết anh ấy đang ở nơi nào. Hoa Vân Phong nói: “Thư Lê à, các vấn đề liên quan đến pháp luật của nước ta Phương Cương cần sự giúp đỡ của cậu. Đến lúc đó Phương Cương sẽ liên hệ với cậu bàn bạc sau.”

Lúc này mới nghe được tiếng của tên đầu gỗ Mộc Thư Lê. Anh chỉ nói một tiếng: “Được!” rồi im phăng phắc.

Bạch Thiệu Đông vui vẻ cười: “Xem ra Vân Phong lần này thực sự ra tay rồi. Tôi vẫn không hiểu vì sao trước kia cậu không làm nhanh gọn một chút, đáng lẽ ra đã có cơ hội làm điều này từ mấy năm trước, sao hôm nay mới tiến hành? Hay là có động lực nào khác?” ánh mắt gian xảo của anh nhìn chằm chằm Hoa Vân Phong như muốn khai thác thông tin.

Nhưng vô ích, trên mặt Hoa Vân Phong không có bất kì biểu hiện nào khác thường cả, vẫn những đường nét hoàn mỹ nhưng kiên nghị, đến môi cũng không một chút nào hé mở.

Phùng Kiến Quân nhắc lại lời của Hoa Vân Phong lúc trước đã nói: “Tên ôn thần, anh quên rồi sao? Phong ca đã từng nói, Thịnh Á dù sao cũng là công ty có lịch sử không tầm thường nha. Phát triển trên nền tảng là hắc đạo đó, muốn làm đổ ngã nó không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được. Nói rồi mà quên à, phí lời thật!”

Suy nghĩ đơn giản như Phùng Kiến Quân thì có lí do trách Bạch Thiệu Đông, nhưng Bạch Thiệu Đông thì xem thường không thèm phản bác luôn. Dạo này tinh thần của anh đã bị ‘Băng sơn mĩ nhân’ làm suy kiệt, giày vò đến nỗi không còn hơi sức đi cãi nhau với ‘bọn nhỏ’ này. Đúng là khi yêu mới biết được đầy đủ mùi vị trên đời.

Cuộc nói chuyện của bốn người sau này đều xoay quanh vấn đề công ty sắp thành lập của Phương thị ở quốc nội. Chuyện mưu lược trên thương trường toàn là những chuyện khô khan, không thú vị, vậy mà bọn họ cũng nói say sưa đến quên thời gian. Cuối cùng kết thúc cũng như thường lệ, ai về nhà nấy, còn Phùng Kiến Quân chịu trách nhiệm đưa Phong ca của anh về ‘bàn giao’ cho dì Bình!...