Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 74: ‘bệnh’ khó nói?




Hoa Vân Phong dò từng bước chân cẩn thận mang theo con mèo nhỏ ngái ngủ say sưa đi vào phòng. Con mèo nhỏ này thật đáng trách, anh thì chăm chú từng bước chân sợ bất cẩn có thể làm cô bị té ngã theo anh thì anh sẽ đau lòng chết mất, nhưng cô thì cứ cọ cọ mái tóc vào ngực anh.

Tóc cô mềm mại lại có mấy sợi không yên phận cứ xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh luồng vào trong đâm trúng da thịt làm cho anh có cảm giác ngứa ngáy. Hoa Vân Phong sợ nhất là bị làm nhột nhạt thế này.

Hơn nữa hơi thở của cô phả ra hơi rượu nhè nhẹ. Khoảng cách trong gang tấc này, cô với anh hít thở chung một bầu không khí, làm lòng anh nôn nao khó chịu. Có lúc vì bị cô làm cho phân tâm, anh đếm nhầm bước chân nên đã không cẩn thận đá trúng vào cạnh giường đau điếng. Nhưng cũng không sao, vì có thể bảo vệ cho cô an toàn là anh vui rồi.

Hoa Vân Phong thành công mang cô nàng vào phòng ngủ, nhưng vấn đề nan giải là Diệp Tri Thu cứ khư khư vòng tay ôm chặt cổ của anh không chịu buông ra. Anh vốn đã đặt cô lên giường rồi, nhưng lúc gỡ tay cô ra để đứng thẳng người lên thì không được. Anh cũng không dám mạnh tay sợ làm cô đau, làn da cô thật mềm như một tấm lụa mỏng, không nâng niu sẽ dễ làm tổn thương.

Anh đành phải dỗ ngọt cô: “Diệp tiểu thư, cô buông cổ tôi ra có được không?”

Diệp Tri Thu đang ngủ ngon lành bị phá phách đương nhiên tức điên lên rồi, cô cau mày, hừ hừ ra tiếng, miệng lảm nhảm: “Mimi thật thơm, um… ôm thoải mái… hà!”

Mimi là ai? Hoa Vân Phong không biết, còn đối với cô tiểu thư kia thì quá thân quen. Đó chính là con gấu to đùng nằm ngủ chung với cô mỗi đêm đấy thôi. Cô vẫn thường ôm chặt nó để ngủ, đâu có chuyện nó bảo cô buông ra đâu à?

Diệp Tri Thu vẫn nghịch ngợm không chịu buông ra, trong giấc mơ của cô lúc này, cô đang ôm một cái gì đó rắn chắc có hình thể khác với gấu mimi nha, nhưng cô vẫn luyến tiếc buông tay.

Trong cơn mơ màng, Diệp Tri Thu trở mình nằm nghiêng sang một bên, cùng lúc Hoa Vân Phong không có bất kì sự đề phòng nào và với tư thế nửa đứng nửa cúi người vì bị cô giữ chặt cổ, thế nên sự chống đỡ kiên cố không có, anh đã bị cô nàng lôi kéo ngã xấp xuống giường.

Cũng may anh nhanh nhẹn dùng một tay chống người sang một bên, nếu không đã úp xấp lên người cô gái này rồi. Sau đó, một chân của Diệp Tri Thu đã đặt hẳn lên ngang hông của anh. Chỉ trong chớp mắt, anh chàng lại hoàn toàn bị nàng ‘kìm kẹp’ không thể nào nhút nhích…

Trong tư thế quá éo le này, nếu người thứ ba đột nhiên xuất hiện, có trăm cái miệng cũng không biện giải minh bạch được, huống gì Diệp Tri Thu là tiểu cô nương mới mười tám tuổi, như vậy là không công bằng đối với cô. Hoa Vân Phong tuy là một người trẻ tuổi của thời hiện đại, nhưng đâu đó sâu kín trong tư tưởng anh vẫn khá là bảo thủ.

Cô tiểu thư kia thì hoàn toàn vô tư ngủ say với tư thế mới khá thoải mái, có biết đâu người đang bị xem là con gấu bông kia thì khổ sở muôn phần. Anh đương nhiên là đàn ông nha. Đã là đàn ông thì trong tình huống này phản ứng nên có đều đã có. Mặc dù anh từ trước đến nay thường bị Bạch Thiệu Đông mỗi lúc nói đùa gọi là “Đường Tăng”, nhưng bản năng trời sinh cho nam nhân là vậy, lí thuyết ‘Tâm vô tạp niệm’ là không có hiệu quả ở đây rồi!

Không còn cách nào khác, để khắc chế dục vọng đang sôi trào trong cơ thể, Hoa Vân Phong không thể ‘Thương hương tiếc ngọc’ được nữa. Anh lấy tay gỡ mạnh tay của Diệp Tri Thu ra, và cũng ‘di dời’ luôn cái chân thon dài nhỏ bé của cô nàng. Cũng may, hôm nay cô nàng mặc quần tây và áo sơ mi, nếu không màn đụng chạm da thịt cứ liên tiếp xảy ra thế này thì không đảm bảo chàng trai không xịt máu mũi nha!

Sau khi ngồi dậy, Hoa Vân Phong nghe tiếng hừ hừ từ trong miệng cô gái, tiếp đó là tiếng thút thít, khịt mũi, như con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, đáng thương cực kỳ. Không đành lòng, anh ngồi nán lại, đặt bàn tay của mình lên lưng cô nàng vỗ nhẹ nhàng như an ủi, chở che. Sự quan tâm trìu mến này có tác dụng rất lớn, cô nàng đã an tâm mà ngủ.

Thở phào một hơi, phải nói thật, chuyện xảy ra đến bây giờ đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh rồi. Ngay cả nhịp tim và hơi thở còn chưa thể nào bình ổn như thường được. Cô gái này hôm nay đã cho anh thử thách quá lớn, có lẽ suốt đời không thể nào anh quên được.

Hoa Vân Phong nhận định cô gái đã chịu an phận nằm yên ổn, anh mới đứng dậy rời khỏi giường, đến tủ quần áo của mình để lấy đồ chuẩn bị đi tắm!..

Cánh cửa phòng tắm mới khép lại thì Hà Thúy Bình vừa trở về đến. Bà nhìn quanh quẩn khắp phòng, vẫn không thấy bóng dáng hai đứa nhỏ. Lấy làm lạ, bà đi vào bếp, cũng không có. Chúng nó trốn đi đâu hết rồi? Nhưng ngay sau đó bà nghe được tiếng nước ào ào phát ra từ phòng tắm, bà há hốc mồm, không hiểu ra sao…

Trong phòng tắm nhất định là thằng con của bà rồi. Chẳng lẽ Tri Thu đã về rồi sao? Không biết thằng nhóc này có tiếp đãi người ta chu đáo không mà cô ấy về sớm vậy chứ? Uổng công bà mua thật nhiều thứ muốn nấu món ngon đãi khách đây! Rất nhiều thắc mắc dâng lên trong lòng mà không tìm được người giải đáp.

Bà trở lại phòng khách, lúc đi ngang qua phòng riêng của Hoa Vân Phong, bà ngỡ ngàng: Từ trước đến nay con trai bà khi ra khỏi phòng đều quy củ đóng kín cửa phòng, sao hôm nay mở ra thế này? Bà đi qua đó với ý định khép cánh cửa lại vô tình phát hiện có nàng công chúa đang ngủ trên đó… hả… bà cũng ngạc nhiên đến tròn xoe cả mắt, lúc này có thể tưởng tượng ra một hình ảnh rất tức cười “Mắt chữ o, mồm chữ a!”.

Hà Thúy Bình không tin là con trai bà lại mang cô gái này vào phòng của nó đâu. Vả lại còn nằm ngủ trên đó nữa. Cô gái ngủ, con trai bà đi tắm… Chẳng lẽ nam nữ chung phòng rồi sinh ra chuyện ‘Lửa gần rơm thể nào cũng cháy’? Hà Thúy Bình hiểu tính con trai nhất, nó không làm những chuyện vượt quá luân thường được. Nhưng tình thế này phải giải thích sao đây?

Bà đứng đó như trời trồng, không dám nhút nhít, chẳng dám thở mạnh, thái độ không thể tin vẫn cứ lắc đầu mãi! Lúc này phía phòng tắm có tiếng mở cửa, Hoa Vân Phong bước ra từ một nơi còn lượn lờ hơi nước. Trạng thái mới tắm xong của anh mờ mở ảo ảo, mang một nét đẹp huyền huyễn đến nỗi cho người xem có cảm giác như không chân thật…

Hà Thúy Bình thấy con trai đi ra, bà ba chân bốn cẳng tức tốc xuất hiện trước mặt của anh. Bà nắm lấy cánh tay của anh mà lay động, giọng nói mang theo ba phần không tin bảy phần hoảng hốt: “Con trai, con làm gì Tri Thu rồi hả?”

Hoa Vân Phong cũng sững sờ với câu hỏi của mẹ, nhưng nhanh chóng anh hiểu ra là bà muốn nói gì, anh nói: “Chuyện này con phải hỏi mẹ đó. Mẹ cho cô ta ăn nhiều cơm rượu quá rồi, người ta chỉ là đang say thôi. Con có trách nhiệm đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi. Thế là hết chuyện không còn gì nữa cả!”

Dửng dưng như không liên quan đến mình, Hoa Vân Phong tóm tắt một cách ngắn gọn, dễ hiểu nhất cả quá trình dường như dài loằng ngoằng của cô và anh trong lúc dây dưa không rõ kia. Dù gì chuyện lúc nãy cũng có một mình anh là tỉnh táo thôi, còn cô đang trong trạng thái vô thức, vẫn không trách người ta được. Và đương nhiên chỉ có anh biết, trời biết, đất biết, không có người nào khác có thể tiết lộ chuyện này ra bên ngoài nha, nên anh yên tâm xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả!

Hà Thúy Bình nghe anh nói cô gái vì món ăn của bà mà bị say đến ngủ mê mang, bà có chút không tin nổi, xem ra phải đi xác minh cái đã. Bà đi nhanh vào phòng bếp, giở ra nồi cơm rượu của mình, ngay lập tức bà không có uống rượu mà cũng bị dọa cho choáng váng: Trời ạ! Cô gái này uống hết tất cả nước trong nồi rồi, chẳng trách say bí tỉ. Haiz!

Sau đó bà vào trong phòng Hoa Vân Phong kéo ra lớp chăn đang đắp trên người cô gái, xem xét một hồi, bà xác định vẫn không có chuyện gì xảy ra. Thật sự dọa bà đến sắp ngất… Mà cũng đúng, thời gian bà đi chợ và đợi người ta làm hai con gà cũng không đủ để chúng có thể làm chuyện gì a!

Không hiểu sao bà thở phào một hơi, nhưng trong lòng thì hơi tiếc nuối, không nhẹ nhõm chút nào! Con trai bà không bị Diệp tiểu thư này quyến rũ sao? Nó có bệnh gì khó nói cho bà biết không nhỉ? Hà Thúy Bình quyết tâm phải tìm cơ hội tham khảo sự tư vấn của Bạch Thiệu Đông về vấn đề sinh lí này mới được!

Hà Thúy Bình nhìn về phía con trai đang đứng giữa phòng khách, trên vai vẫn còn choàng cái khăn lông màu trắng thấm nước từ mái tóc nhỏ giọt xuống. Vẻ mặt kiên nghị, rất ra dáng đàn ông mà… Mong rằng con bà chỉ đơn giản là chính nhân quân tử, chứ không phải không có ‘cảm giác’ với người khác phái như thế này được!

Hoa Vân Phong đứng đó, anh đang tự sám hối về sự sơ suất của mình. Lúc nãy đưa Diệp Tri Thu vào phòng ngủ, sao anh không đưa sang phòng mẹ mà lại đưa vào phòng của mình cơ chứ, để cớ sự phải giải thích lằng nhằng không rõ thế này.

Lúc đó cũng không thể trách anh được. Anh đang bận đối phó với sự ‘cám dỗ’ mà Diệp Tri Thu bày ra, có thể nói lúc đó bước đi chỉ là theo bản năng cùng thói quen mà thôi. Anh chưa hề nghĩ đến lợi hại thiệt hơn gì khi mang cô vào phòng riêng của mình cả. Đúng là có miệng mà khó nói rõ được, anh chỉ sợ mẹ anh sẽ nhìn cô với ánh mắt khác thôi, chứ bản thân anh không sao cả.

Hà Thúy Bình đi đến chỗ anh đang đứng, vỗ vai anh và nói: “Con trai, con không có… à mẹ muốn nói, con có cái gì… ây… mẹ không biết dùng từ ngữ gì để nói hết, nhưng mà đại thể là hai đứa có gì với nhau không?”

Bà muốn hỏi để xác định cảm giác của anh đối với cô gái kia, còn anh thì lại nghĩ là bà đang chất vấn anh chuyện đưa con gái người ta vào phòng của mình còn đặt nằm trên giường ngủ say sưa nữa… Cái hiểu lầm này phải trách Hà Thúy Bình nói chuyện không rõ ràng thôi!

Nên anh nói: “Mẹ à, Diệp tiểu thư trong trắng thanh cao, con làm sao có thể vấy bẩn người ta! Mẹ thấy đó, cô ta còn quá nhỏ, không thích hợp với chuyện tình cảm nam nữ yêu đương quá sớm như vậy… Vả lại con không nghĩ đến chuyện này.”

Câu nói cuối cùng của Hoa Vân Phong làm Hà Thúy Bình cái mặt méo xẹo, miệng xụ xuống, bà không biết nói gì nữa, có lẽ phải dẫn nó đi khám bệnh thôi. Haiz!