Mới bước vào trong bếp, Diệp Tri Thu đã ngửi thấy một hương vị rất đặc biệt. Mùi này giông giống mùi rượu, nhưng nhẹ nhàng, man mác rất dễ chịu. Diệp Tri Thu nghiêng đầu tìm kiếm, nhưng không biết xuất phát từ nơi đâu…
Hà Thúy Bình thấy vậy vội hỏi: “Con tìm cái gì hả?”
Diệp Tri Thu bị bắt gặp làm chuyện xấu nên chột dạ, cô nói lí nhí: “Dạ… Con… ngửi thấy mùi gì thơm quá vậy dì?”
Nhìn vào ánh mắt tròn xoe, láy động của cô gái, Hà Thúy Bình thấy được nét hiếu kì ẩn giấu trong đó, bà cười và đến giở nắp cái nồi thủy tinh đặt trong một góc của gian bếp. Lúc này đây, mùi hương ấy lại càng lan tỏa mãnh liệt, khiến bất kì ai khi phát hiện được cũng phải xuýt xoa khen ngợi rồi tham lam hít vào một hơi sâu cho thỏa mãn ham muốn.
Diệp Tri Thu cũng làm như vậy, cô hít vào thật sâu cho căng phồng buồng phổi, từng đợt hương khí trôi lềnh bềnh len lỏi vào từng tế bào làm sống dậy tinh thần của người được thưởng thức nó. Nhưng sau khi làm hành động như vậy, cô gái trẻ lại có cảm giác dường như ngà ngà say thì phải, đầu óc quay cuồng một chút. Diệp Tri Thu nhanh chóng lắc lắc cái đầu nhằm để xua đi cảm giác bay bổng kia.
Cô hỏi Hà Thúy Bình: “Dì Bình ơi, đây là cái gì vậy?”
Hà Thúy Bình nhìn cô gái vẻ mặt ngây ngô tìm tòi nghiên cứu, bà đột nhiên muốn cười to. Bà cố kiềm nén và nói: “Con không biết món ăn này cũng đúng thôi. Món này được gọi là cơm rượu, đặc sản miền Tây. Đảm bảo, con chỉ cần ăn một miếng thôi là không thể kiềm chế được sự thèm ăn thiệt nhiều, thiệt nhiều miếng nữa đó nha…”
Diệp Tri Thu nhìn Hà Thúy Bình nói vô cùng chăm chú, y như cô trò nhỏ đang nghe giảng bài vậy. Nghe hiểu rồi thì gật đầu tán thưởng, vẻ mặt say sưa càng làm má cô đo đỏ, cái miệng không tự chủ mà chu ra, đôi mắt tròn xoe đen bóng như hạt nhãn linh động lúc lắc, đáng yêu vô cùng.
Hà Thúy Bình lấy đến một cái chén, bà nói: “Nè, dì Bình lấy một ít cho con ăn thử nha. Đây…”
Diệp Tri Thu vui như đứa trẻ được cho quà, cô hí hửng đón lấy cái chén từ tay Hà Thúy Bình, cảm ơn bà, rồi cúi đầu thưởng thức…
Um… phải nói sao đây, hương vị thật lạ. Nói thật cô chưa từng được ăn món nào như thế này hoặc là tương tự. Hương thơm khi đưa vào gần mũi thì nồng nồng, phần nước trong veo xuất ra từ trong những viên nếp hòa quyện tạo thành sự đậm đà mang theo vị ngọt bùi thanh thanh. Còn những viên tròn tròn màu tím làm từ nếp cẩm thì lại mềm mại nhưng không nát, ngòn ngọt, cắn vào một cái thì phần nước pha lẫn phần nếp vo tròn tạo nên cảnh giới khó gì có thể sánh được.
Bản thân Diệp Tri Thu đắm chìm vào thế giới say sưa kích thích vị giác đó trong thời gian dài, không biết bên cạnh mình có người vẫn đang chăm chú nhìn cô. Cô hoàn toàn quên đây là không gian xa lạ, không phải ở nhà mình. Thưởng thức, nhấp nuốt, híp mắt, cười tươi… những biểu hiện đa dạng của cô gái làm Hà Thúy Bình cảm thấy món ăn của mình làm là mĩ vị trần gian. Xem cô gái này kìa, lòng bà trỗi dậy niềm vui sướng khôn tả, con trai bà mà được kết hợp với con bé thì cuộc sống sẽ như bừng lên những sắc màu… bà mong là như thế!
Sau khi tiêu diệt hết món ăn mới ngon lành này, Diệp Tri Thu mới ngẩng đầu nhìn Hà Thúy Bình, mới biết mình khá thất thố. Trước kia là mất mặt với Hoa Vân Phong lần này thê thảm hơn rồi… cô nhìn dì Bình cười cười xí xóa! Đáng lẽ ra ăn nhiêu đây chưa thấm vào đâu hết, chỉ mới tráng sơ sơ cái dạ dày của cô thôi, hơn nữa đây là món ăn ngon nha, nếu được ăn thêm thì hay quá… Nhưng trước mặt người lớn phải giả làm thục nữ mà, không thể để mất điểm trong lòng của dì… Hì!
Hà Thúy Bình không truy cứu nhưng khá là hiểu ý cô gái, bà nói: “Tri Thu, con ăn thêm nữa nha!”
Diệp Tri Thu gật đầu rồi lắc đầu: “Dạ, con… con…” thực ra thì cô muốn nói: con muốn ăn thêm nhưng con ngại…!
Hà Thúy Bình thừa hiểu: “Thôi mà, ngại gì không biết. Dì biết hôm nay con đến chơi nên đặc biệt làm cho con đó. Bình thường ở nhà nếu có làm thì cũng có mình dì ăn thôi. Còn thằng nhóc kia… à, ý dì là Vân Phong đó. Nó không thích ăn quà vặt, nhiều lúc phải ép buộc nó mới miễn cưỡng ăn cho dì vui. Hì! Hết cái này là dành cho con đó… Ăn nữa nha… đây dì lấy thêm cho.”
Không đợi Diệp Tri Thu từ chối, bà đã lấy qua cái chén tiếp tục thêm một chén đầy đưa cho cô. Lần này Diệp Tri Thu cũng dẹp bỏ cái chuyện khách sáo này nọ, cúi đầu mải miết ăn thôi, vì dì Bình nói vậy rồi, cô còn đường nào từ chối đây?
Đang ăn ngon lành bỗng có tiếng mở cửa từ phòng khách. Hà Thúy Bình trấn an cô: “Con cứ tiếp tục ăn đi, để dì ra coi là ai. Mà giờ này chắc Vân Phong nó về thôi.”
Diệp Tri Thu nghe nói đến Hoa Vân Phong thì đột nhiên buông cái muỗng xuống, quẹt quẹt miệng, sửa sang đầu tóc… hồi hộp, tim đập thình thịch, đến hít thở cũng không dám phát ra thanh âm, chỉ biết yên lặng chờ đợi. Kì quái không phải lần một lần hai, mà lần nào cũng vậy, dường như đối mặt với Hoa Vân Phong cô đều mất tự nhiên như vậy… đúng là không có tiền đồ - như Điềm Mật đã từng mắng cô.
Ngoài cửa, Hoa Vân Phong vừa bước vào nhà, Hà Thúy Bình đã bước đến vỗ vai con trai và thông báo: “Con trai, hôm nay có Tri Thu đến nhà chúng ta chơi, con vào nhà chào người ta một tiếng nha!”
Nghe nói đến Diệp Tri Thu, Hoa Vân Phong trên tay đang cầm chiếc giày mới cởi ra định để lên tủ thì nhất thời buông lỏng, chiếc giầy rơi xuống sàn nhà. Anh không ngờ cô gái này lại đến nhà anh. Mà chắc mẹ anh đã sớm biết chuyện này, chỉ một mình anh ‘ngây thơ’ không biết mà thôi.
Bất kì chuyện gì Hoa Vân Phong cũng có thể từ tốn, bình tĩnh. Nhưng khi nhắc đến chuyện gì có liên quan Diệp Tri Thu thì anh lúng túng lạ thường. Nếu như muốn xem chàng trai này có những hành động vụng về đến ngớ ngẩn như thế nào thì chỉ cần làm một việc rất đơn giản đó là nhắc cái tên người ấy trước mặt anh là đủ rồi.
Hà Thúy Bình nhìn anh một hồi không thấy anh trả lời, bà nhắc lại: “Con nghe mẹ nói gì không?”
Hoa Vân Phong đưa tay sờ soạng tìm kiếm chiếc giầy và đặt nó lên tủ, và trả lời mẹ: “Dạ, con biết rồi!”
“Ây, Vân Phong à. Sao con về trống trơn vậy? Hai con gà mẹ đặt người ta mang đến đâu rồi?” Hà Thúy Bình nhìn trước ngó sau vẫn không thấy con trai mang cái gì về hết, đầu óc nó trước giờ đâu có chuyện hay quên nha!
Anh đứng thẳng dậy, quay sang đối diện với mẹ mình rồi mới lên tiếng: “Hôm nay có người đến mua bánh, nhưng không có tiền, hoàn cảnh rất đáng thương. Nên con đã tặng cho họ rồi… Con không biết nhà mình hôm nay có khách. Hay là vầy, mẹ đợi con chút, con đi ra chợ mua lại là được.”
Hà Thúy Bình vội ngăn cản anh. Muốn tìm cớ chạy trốn sao? Đâu có dễ nhé…
Bà nắm tay anh kéo lại và nói: “Thôi, để mẹ đi cho. Con ở nhà tiếp đãi Tri Thu nghe không? Nếu có gì đó không chu đáo, mẹ về hỏi tội con. Nhớ đó!”
Hoa Vân Phong còn định nói gì nữa, nhưng Hà Thúy Bình đã xách lên đôi dép và mở cửa đi mất. Anh không biết phải như thế nào hòa hợp tự nhiên trong một không gian hẹp thế này với Diệp Tri Thu đây?
Nhưng cũng không thể mất lịch sự được, khách đến nhà chủ nhà phải tiếp đón, anh vẫn đi vào bên trong.
Ở trong này, Diệp Tri Thu đang ‘bế khí’ ngồi đợi, cô không hiểu vì sao bình thường nói hồi hộp thì cũng không có gì là lạ, nhưng lần này thêm cái cảm giác gì đó lạ lẫm lắm. Cô cảm thấy hơi nóng trong người, đầu óc còn quay vòng vòng nữa, cộng thêm cảm giác hơi buồn ngủ. Vì để duy trì bình tĩnh, cô nàng đã chắt hết nước trong nồi cơm rượu ra để uống với ý đồ mượn rượu để có dũng khí lát nữa đối mặt với anh mà thổ lộ… Cho nên Diệp Tri Thu no nê tròn căng cái bụng, còn đánh cái ợ thật sảng khoái kèm theo hơi rượu nồng lên sống mũi. Hì! Không biết Hoa Vân Phong có nghe không nhỉ?
Hoa Vân Phong không nghe hơi thở của cô ở phòng khách, nên anh đoán nhất định lúc nãy cô ở trong bếp với mẹ của anh. Nên anh vào trong đó thử thăm dò hô vài tiếng: “Diệp tiểu thư?...”
Diệp Tri Thu tầm mắt lúc này trở nên hơi mơ hồ, cô đứng dậy nhìn theo tiếng người mới kêu tên mình, xác định nơi đó có bóng người, nhưng mà mờ mờ ảo ảo, giống người cô luôn muốn gặp, mà hình như cũng không phải, a…. chán ghét thật! Cô đi đến gần đó để nhìn cho kĩ xem là ai…
Hoa Vân Phong không nghe tiếng trả lời mà chỉ nghe đến tiếng bước chân dồn dập bất quy tắc, bước nặng bước nhẹ đang đi về hướng mình. Chốc lát sau có một luồng hơi thở phả vào mặt anh, do Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn anh, còn anh thì cúi đầu xuống tìm kiếm vị trí của cô, nên mặt đối mặt. Anh nhận thấy một cổ mùi rượu phát ra từ hơi thở của cô. Sau đó là thân thể mềm nhũng không xương ngả vào lòng anh. Không thời gian để phân tích tình hình, anh dang tay ôm lấy cơ thể của cô tránh để cô ngã xuống. Cảm giác của lần đầu gặp gỡ lại ùa về…
Hoa Vân Phong vừa đỡ lấy Diệp Tri Thu vừa hỏi: “Diệp tiểu thư cô… cô ăn cơm rượu sao?” Anh định hỏi “Cô uống rượu sao?” nhưng nghĩ lại thấy mình ngốc quá, chẳng lẽ con gái người ta đến nhà rủ rê mẹ anh cùng uống rượu? Anh mới nhớ ra mẹ anh đã làm cơm rượu từ mấy ngày trước… nhất định là tửu lượng của cô gái này thuộc vào loại rất kém mới bị say khi ăn cơm rượu... Haiz!
Diệp Tri Thu đang mơ mơ màng màng nhìn hồi lâu người trước mặt, cô vẫn thấy quen lắm mà. Đưa tay lên sờ mặt anh, rồi nhéo nhéo vài cái, hình ảnh chân thật quá… cô không nằm mơ. Chuyển tầm mắt xuống đôi môi anh, lại không ngại ngùng lấy tay chỉ chỉ vào đó, rồi híp mí cười khúc khích… Trái dâu tây trông thật ngon nha!
Cô mở miệng nói chuyện hàm hồ: “Um… rất ngon!” Đúng thật là ‘Ông nói gà bà nói vịt’!
Hoa Vân Phong bị cô sờ soạng lung tung cũng sinh ra cảm giác ngứa ngáy trong lòng, rất khó chịu. Anh dùng một tay đỡ cô, một tay cầm lấy tay cô rời khỏi mặt của mình…
Anh nói: “Diệp tiểu thư, cô có thể tự đứng lên không?” cô cứ mềm nhũng không xương như thế này, thì hai người duy trì tư thế này đến bao lâu đây?
Không biết có nghe rõ không, Diệp Tri Thu càu nhàu: “Muốn ngủ… à…” giọng nói kéo dài lê thê của người khi bị say rượu cũng được cô gái thể hiện luôn.
“Vậy được rồi, tôi đỡ cô vào ngủ…” Hoa Vân Phong thở dài, cô gái này thật sự không có tâm đề phòng chút nào cả, trước mặt một người con trai mà nói chuyện như vậy sao. Không trách được, người ta đang say mà!
Nói rồi anh đỡ cô từ phòng bếp di chuyển từ từ ra ngoài. Cũng may đây là môi trường quá quen thuộc với anh, không cần dò đường cũng có thể di chuyển được, nếu không với tư thế dìu một người say rượu không biết cái gì gọi là phương hướng mà còn không chịu an phận như cô gái này, nhất định cả hai sẽ bị ngã thật thê thảm!