Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 52: Không hẹn mà gặp




Buổi sáng đến thật mau, chỉ trong chớp mắt đối với những người có giấc ngủ say sưa quên cả đất trời. Nhưng đối với Diệp Tri Thu có tiền lệ ngày hôm qua đến trễ, nên hôm nay cô chẳng dám ngủ. Tuy đã có đề phòng bằng cách vặn mở chế độ hẹn giờ của di động, mà lòng thì cứ không yên. Cả đêm qua hầu như mới chợp mắt một chút là cô giật mình thức dậy, rồi bò đến cầm lấy di động xem giờ. Thật khổ cho cô gái, tâm trạng nôn nao, cộng với chút sợ hãi, lo lắng, thật hỗn tạp quay quẩn trong đầu.

Cái đầu nhỏ dường như muốn nổ tung, nhưng nghĩ đến sẽ được gặp anh vào ngày mai cô không kìm lòng được nao nao cảm xúc. Cảm giác chờ mong ngây ngất ấy các bạn có hiểu được không? Đơn giản thu gọn vào một từ: Hạnh phúc!

Sáng đến với muôn ngàn tia nắng mới, mang hơi thở của sự sống tinh khiết nhất được đánh thức. Chim hót, hoa nở, mặt trời ló dạng len lỏi vào phòng xuyên qua lớp cửa kính, như một tín hiệu báo thời gian nhẹ nhàng nhắc nhở: Trời đã sáng rồi, dậy đi thôi!

Diệp Tri Thu sợ trễ giờ nên từ khi 4 giờ sáng giật mình thức dậy đã không dám nằm xuống nữa. Cô vẫn ngồi dựa vào tường mà ngủ gà ngủ gật. Chiếc di động trong tay rung lên âm thanh báo thức. Cô mở choàng mắt nai xinh đẹp, trong bụng vẫn còn muôn vàng lời mời gọi: Hãy ngủ thêm tí nữa thôi. Nhưng ý chí đã chống lại, không được, trễ thì không tốt, thật sự không được, con gái không thể cứ như vậy mãi. Ít ra muốn ngủ thì ngày mai ngủ bù. Hì!

“Mật Mật, cháy đến mông rồi, dậy mau!” Vỗ mông bạn thân, Diệp Tri Thu gọi Điềm Mật.

“Đáng ghét. Bạn đi thỉnh an mẹ chồng, liên quan gì đến mình. Làm phiền người ta, bạn tin mình đạp bạn xuống sàn không hả?” há hà… mở miệng ngáp một hơi dài. Ngủ tiếp!

Diệp Tri Thu ngồi xuống năn nỉ bạn: “Mật Mật, đi với mình đi nha. Đi một mình, mình sợ, mình không biết sao nữa. Haiz. Nói chung là bạn phải đi với mình.”

Hai tay bắt lấy vai của bạn, kéo mạnh Điềm Mật ngồi dậy, lấy một bàn tay hé mở mắt bạn ra, tươi cười dụ dỗ: “Mật Mật, bạn giúp mình cho trót, mình sẽ hậu tạ. Chuyện của bạn và anh Tĩnh Hiên bất kì lúc nào mình cũng sẵn sàng rút đao tương trợ. Nhá!”

“Cái gì đao kiếm ở đây? Không cần. Hừ. Mà chịu thua bạn luôn, phá giấc ngủ rồi, ngủ lại không được. Đi thì đi.” Nói vậy thôi, chứ trong lòng Điềm Mật có dự định cả rồi. Bạn sợ cái gì không biết, mình sẽ luyện tập cho bạn quen từ từ thôi. Hì!

Mới sáng tinh mơ, cũng như thường ngày, Hà Thúy Bình cùng Hoa Vân Phong ra mở cửa tiệm bánh. Hoa Vân Phong không quên lời mẹ mình đã hứa với Diệp Tri Thu ngày hôm qua, trong lòng anh đã có dự tính sẵn rồi, lát nữa khi dọn bánh xong anh sẽ về nhà để tránh chạm mặt cô gái ấy. Sau khi chuẩn bị hết thảy xong xuôi, hai mẹ con quen đường cũ xuống lầu rồi đi trên con đường quen thuộc.

Đến nơi, Hà Thúy Bình vẫn để con trai của mình bày biện các loại bánh vào trong tủ kính. Bà đến cạnh nói với Hoa Vân Phong: “Con trai, hôm nay mẹ mời hai cô bạn của Kiến Quân đến đó. Con tiếp đón người ta nha?”

Hoa Vân Phong dừng động tác trên tay, anh trả lời: “Mẹ à, họ là con gái, con cảm thấy vẫn là mẹ tiếp đón sẽ thuận tiện hơn. Con sợ họ sẽ ngại…” suy nghĩ cái gì một chút, anh nói tiếp: “Con phụ mẹ làm xong thì về nhà trước. Mẹ ở lại tiếp họ được không mẹ?”

Vì Hoa Vân Phong nghĩ: Hôm qua họ đang ăn bánh rồi sẵn tiện mẹ anh mời người ta đến thưởng thức bánh của bà, mẹ anh đã cho địa chỉ hai cô gái là địa chỉ tiệm bánh, vậy anh phải đi khỏi đây mới được.

Hà Thúy Bình không cần suy nghĩ, tiếp lời: “Ây, được rồi, cái thằng này, sao con không thân thiện chút nào hết vậy? Về thì về đi.”. Trong lòng mừng thầm: Muốn trốn sao? Không dễ đâu con!

Khi đã hoàn thành công việc, Hoa Vân Phong chào mẹ ra về. Khép lại cánh cửa vào nhà, để giầy lên tủ, sau đó chậm rãi vào phòng của mình lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Đây là thói quen bất di bất dịch của anh.

Hai cô bạn hì hục đến địa chỉ được Hà Thúy Bình giao cho ngày hôm qua. Họ đến cũng khá sớm, chưa đến 7 giờ đã có mặt ngoài cửa. Diệp Tri Thu trong tay xách rất nhiều thứ này nọ. Lần đầu đi nhà người ta, cô cũng không biết phải chuẩn bị những gì nữa. Nhưng Điềm Mật nói: buổi sáng thì mua đồ ăn sáng là được rồi. Diệp Tri Thu ngây ngô nghe theo, nhưng mua món gì mới được? Và thế là Điềm Mật lại có ý kiến: Mỗi món đều mua một ít. Thế nên thành quả là hai tay cô gái xách thật nhiều hộp thức ăn sáng đa dạng, đủ chủng loại. Ha…ha!

“Đến rồi, Mật Mật ơi, run quá đây nè!” Diệp Tri Thu đã nhiều lần giơ tay lên định nhấn chuông cửa, rồi lại bỏ tay xuống. Làm sao đây, muốn chạy trốn quá!

“Đáng chết tiểu Thu này. Bạn nhát gan vậy sao? Đi chung với mình nhiều năm mà không học được tính gan dạ chút nào hết!” Hừ. Chẳng lẽ chuyện này cũng bảo cô làm thay, đến khi lấy chồng có bảo cô đóng giả cô dâu hay không?

“Nhưng mà… mình…” Diệp Tri Thu vẫn ấp úng, xoay xoay ngón tay, vẻ mặt nhăn nhó, đau khổ vô cùng, đáng thương động lòng người nhưng vô hiệu với Điềm Mật.

Điềm Mật liếc xéo cô bạn, vốn dĩ cô định đưa bạn tới trong nhà rồi hãy tìm cớ bỏ đi, nhưng tình trạng này đứng đây đợi mãi bạn mình cũng không có dự định đi vào luôn sao? Không được, mình phải hành động!

Nghĩ xong, Điềm Mật vươn tay ra phía trước, nhấn chuông cửa dồn dập: tén ten…tén ten…tén ten!

Hoa Vân Phong đang trong phòng tắm, tuy tiếng nước ào ào nhưng anh vẫn nghe tiếng chuông đang réo rắt vang lên không ngừng. Anh tắt vòi nước, lấy khăn lau khô bọt nước trên người, mặc nhanh quần áo vào. Chuẩn bị xong hết thảy, sau đó đi ra khỏi phòng tắm còn lượn lờ hơi nước để đến cửa chính để mở cửa.

Ở phía ngoài cửa, Điềm Mật sau khi nhấn chuông xong thì bỗng nhiên nhìn Diệp Tri Thu với vẻ mặt đau khổ, cô nói: “Tiểu Thu, mình không xong rồi. Chắc hôm qua ăn nhiều quá mà chưa có cơ hội trả lại môi trường. Hì… đau bụng quá. Bạn vào trong trước đi, mình tìm chỗ giải quyết rồi đến sau nhé!” ngừng lại xuýt xoa một hơi rồi nói tiếp: “Mới đến nhà người ta không thể trước tiên đi tham quan toilet được đúng không? Thông cảm mình nha!”

Thực ra nào có chuyện đó, Điềm Mật cố ý đó thôi. Diệp Tri Thu à, bạn phải biết, cái gì càng sợ hãi thì càng phải đối mặt, nếu không bạn cứ dậm chân tại chỗ mãi không tiến bộ được. Bây giờ mình chỉ đành chúc bạn một lời thôi: Bảo trọng!

Nói xong Điềm Mật chuồn thẳng, nào có để tâm xem nét mặt Diệp Tri Thu lúc này tím tái, miệng mấp mấy mà không thốt nên câu.

Bên Trong Hoa Vân Phong vừa đi vừa nghĩ: bình thường nhà anh rất ít người tìm đến, cũng có khi là hàng xóm sang mượn đồ gì đó. Mà quanh đây chủ yếu là người lớn tuổi. Đúng rồi, hay là cậu em kế bên nhà, thường sang hỏi anh mấy vấn đề thắc mắc trong quá trình học tập? Nhưng trong đầu vẫn chứa nhiều dấu chấm hỏi. Vân đề chưa được nghĩ ra!

Hoa Vân Phong đến bên cửa, vặn mở chốt ra: Cạch! Tiếng mở cửa làm Diệp Tri Thu giật mình, cô đang nhìn theo hướng cô bạn rời đi mà lòng thì bối rối: Nguy rồi, lâm trận bỏ trốn sao? Diệp Tri Thu ơi, cố lên được không? Nghe tiếng mở cửa, cô cố gắng nặn ra nụ cười cứng nhắc, khi quay mặt nhìn về tấm cửa gổ từ từ mở ra, cô không khỏi há hốc miệng mình: Trời ạ…

Hoa Vân Phong hoàn toàn không biết trước cửa là một cô gái, vả lại còn là người mà mình tận lực muốn trốn tránh mới tìm cớ về nhà sớm. Nguyên do là anh vừa mới tắm xong, lau người quá vội, nên những giọt nước còn tít táp nhỏ từ mái tóc chưa khô xuống vai anh, chảy dọc theo cái cổ gợi cảm xuống ngực. Và hơn thế nữa, anh mặc toàn áo sơ mi trắng, cho nên lúc này vùng trước ngực hiển lộ quá rõ ràng. Phần xương quai xanh ẩn ẩn hiện hiện sau cổ áo để hở hai cái nút đầu tiên làm người ta muốn chảy máu mũi.

Diệp Tri Thu miệng vẫn không khép lại được, bệnh háo sắc lại bị tái phát, chỉ đối với Hoa Vân Phong mới có uy lực làm cô gái có cảm giác toàn bộ máu trong người đông cứng lại. Đôi mắt trừng to, như là bị người ta điểm huyệt đạo trong các phim truyền hình cổ đại. Thử hỏi ‘mĩ nam bát trận đồ’ hiện lên rõ ràng trước mắt, có ai nhắm mắt làm ngơ được đây? Vốn dĩ Liễu Hạ Huệ đã không còn trên đời lâu rồi nha!

Ngây ngất nhìn người mà cô thầm thương trộm nhớ, tim đập bang bang. Trời ạ, có cần hành hạ cô đến nỗi này không? Anh xuất hiện với tấm áo trắng ẩn hiện cơ thể tuy gầy nhưng rắn chắc vô cùng. Những giọt nước vẫn nhỏ xuống, mái tóc hơi rối loạn nhưng góp phần tạo thành nét đẹp nhu hòa tự nhiên hơn, không còn vẻ lạnh lùng như trước; còn có nét cười nhẹ bên môi… bất ngờ thật, những ân huệ này là dành cho cô cả sao?

Hoa Vân Phong lúc ra mở cửa cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ tạo hóa trớ trêu, anh không kịp chuẩn bị gì cả… Hoa Vân Phong bỗng dưng nhớ ra điều gì, anh vội lấy tay che lên hai mắt của mình, may thay anh có đeo mắt kính, nếu không… Anh biết người trước mặt mình là Diệp Tri Thu, cô gái có mùi hương đặc biệt thu hút anh và mỗi khi đối diện với cô nàng, tim anh đều đập loạn xạ.

Hoa Vân Phong là người lấy lại bình tĩnh trước, anh khôi phục dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc: “Sao cô lại đến đây?”

Diệp Tri Thu lúc bấy giờ mới ngậm lại được miệng của mình, lấy tay xoa xoa khóe môi, không biết có chảy nước miếng không? Hơi ướt. Nhưng cũng may không chảy máu mũi. Cô cảm tạ trời đất là Hoa Vân Phong không thấy dáng vẻ hiện tại của mình, thất thố quá.

Cô trả lời: “À. Là ngày hôm qua dì Bình, có đưa địa chỉ nhà cho tôi. Bảo tôi hôm nay đến chơi. Ờ, dì Bình không có nhà sao anh?” cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim vẫn xôn xao.

“Mẹ tôi ngoài tiệm bánh. Tôi nghĩ mẹ cho cô địa chỉ tiệm bánh chứ? Sao lại thế này…” Hoa Vân Phong thật sự không ngờ mẹ mình lại cố ý như vậy. Bây giờ mới nghĩ ra đã chậm quá rồi.

Không thể để khách đến nhà lại cho người ta đứng bên ngoài. Lịch sự tốt thiểu vẫn không thể bỏ qua, Hoa Vân Phong mời cô gái vào nhà. Diệp Tri Thu rón rén theo bước chân của Hoa Vân Phong bước vào phòng khách như bị thôi miên. Cô hoàn toàn quên mất gói to gói nhỏ bữa ăn sáng đã bị cô buông rơi trước cửa khi quá chăm chú ngắm nhìn ‘Tuyệt tác nghệ thuật’.

Diệp Tri Thu nhìn quanh căn phòng, đây không phải khu chung cư cao cấp như căn hộ của Phùng Kiến Quân, không cao lớn sang trọng. Nơi đây rất đơn sơ, diện tích không lớn lắm mà vẫn được giữ gìn vô cùng gọn gàng sạch sẽ, đồ đạc được bày trí một cách có trật tự sát vào vách tường. Diệp Tri Thu nghĩ, có lẽ sẽ thuận tiện cho sự di chuyển của Hoa Vân Phong.

Cô quay đầu lại nhìn anh, ở trong nhà anh không cần gậy dò đường, cánh tay lần theo vách tường để di chuyển. Tuy chậm nhưng thập phần chắc chắn, bước chân không loạn, bình tĩnh thong dong. Đúng là yêu ai yêu cả đường đi, chỉ bước đi mà cũng làm cô thích ngắm đến vậy! Diệp Tri Thu cắn môi, ngăn không cho mình bật cười thành tiếng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh.

Hoa Vân Phong đi vào phòng tắm chỉnh chu lại bản thân một chút, rồi rẽ sang phòng bếp, lát sau lại trở ra hỏi Diệp Tri Thu: “Cô thích uống nước gì?”

Vốn dĩ định đi rót nước mời khách, nhưng vào bếp thật lâu, đứng suy nghĩ thật lâu, cũng không biết người ta thích cái gì. Đành phải trở ra hỏi vậy.

Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của anh dần dần che khuất trước mặt mình, tâm tình lại kích động. Nghe anh hỏi, cô trả lời hấp tấp: “À. Gì cũng được.” kèm theo nụ cười hì hì, híp mí.

Ai cũng biết câu trả lời vừa rồi của Diệp Tri Thu thật sự làm khó Hoa Vân Phong rồi. Và đó cũng là câu trả lời hết sức vô nghĩa. Thường là vậy, khi bạn đi ăn uống hoặc đi chơi với một người có thể chi phối tâm trạng của bạn, nhất định khi được hỏi đến: “Em muốn dùng gì?” thì câu trả lời chính là: “Sao cũng được ạ!” hay đại loại cái gì tương tự thế. Có đúng không? Đáp lại cách đó tuy trông bề ngoài rất dễ dàng cho người thực hiện, nhưng cũng đồng thời dồn người ta vào tình thế không biết phải làm sao!

Hoa Vân Phong sửng sốt một chút, rồi quay vào phòng bếp. Trong chuyện gì có thể nói anh thông minh hơn người, nhưng trong chuyện tình cảm và đối mặt cảm tình anh vô cùng ngây ngô.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------