Diệp Tri Thu đang nằm vắt chân trên giường để nghe mấy bài hát thiếu nhi. Cô đã thuộc làu làu, nhưng không muốn chút nào sơ sót khi đến hát cho mấy em nhỏ nghe. Cô nghe nhạc và ôm con gấu bông màu hồng mập mạp hơn cô gấp ba lần mà lúc lắc hai tay nó, như đang muốn cùng nó nhảy một điệu nhạc nào đó.
Dạo này tuy rằng không phải lúc Hoa Vân Phong đến trường thăm bọn nhỏ, nhưng Diệp Tri Thu vẫn thường thường đến thăm chúng. Mỗi lần đến cô đều làm cho các em nhỏ vui vẻ rất nhiều, bọn chúng thật thích cô, cô cũng yêu chúng lắm. Cô dạy chúng ca hát, dạy chúng chơi mấy trò chơi đơn giản, dạy chúng múa theo điệu nhạc…nhìn những hành động đáng yêu có chút ngây ngô của bọn nhỏ, Diệp Tri Thu không khỏi cảm thấy thật hạnh phúc. Bởi vì cô đã làm chúng tin tưởng và mang lại niềm vui để phần nào xóa bỏ nỗi ám ảnh, tự ti về thân phận của mình trong cái xã hội vô cảm ngày nay.
Ở trường mồ côi này, ban đầu các cô giáo cũng chưa thích Diệp Tri Thu cho lắm, nhìn thấy cô gái này xinh đẹp, sang trọng nhưng nghe đồn đãi rằng cô ấy đã từng bị nghi ngờ làm cho bọn nhỏ bị ngộ độc thức ăn, điều này cũng từ chỗ cô giáo Mạc mà ra. Sau thời gian dài tiếp xúc với Diệp Tri Thu, các cô giáo ở đây hiểu và thích cô nhiều lắm, cô chẳng những đơn thuần đến thăm bọn nhỏ mà còn dành tình cảm chân thành cho chúng, ít ai làm được điều này, huống chi cô gái này tuổi đời còn rất nhỏ. Nhìn cô chơi chung với bọn nhỏ, ai không biết sẽ nghĩ là chị em trong nhà, những lời ca tiếng hát, từng tiếng cười, cử chỉ đều thoải mái, tự nhiên không cứng nhắc khoa trương.
Diệp Tri Thu cũng rất lấy làm lạ, từ hôm đó Hoa Vân Phong nói những lời gì đó với cô giáo Mạc cô cũng không nghe rõ nữa, vì lúc đó cô bị vu oan, hoàn toàn đầu óc không nghe lời cô điều khiển, cứ quay vòng vòng, tai cô ù ù, mắt mũi cay cay chỉ muốn khóc một trận thật to mà thôi, không để ý xung quanh thay đổi thế nào. Nên cô không hiểu vì sao khi hỏi mọi người ở đây về cô giáo Mạc thì hay tin cô ấy tạm thời rời cương vị công tác, nói là xin nghỉ phép dài hạn về thăm nhà ở miền Bắc. Nói thật, nếu Diệp Tri Thu đến nơi đây mà gặp cô giáo Mạc, cô cũng không biết phải đối mặt thế nào, cô biết mình không có làm chuyện độc ác đó, nhưng đối diện với người đã nặng nhẹ chỉ trích mình, Diệp Tri Thu thú thật là hơi sợ. Ai nói cô yếu đuối cũng được, tiểu bạch cũng được, nhưng cô gái chưa bị ai mắng nhiếc bao giờ lại bị người ta chỉ thẳng vào mặt nói lòng dạ ác độc, thử hỏi là ai mà chịu được chứ! Có lẽ vì cô chưa quen nhìn cuộc đời đầy rẫy những cạm bẫy đi, cho nên sau này phải mạnh mẽ chút, tiếp xúc nhiều sẽ quen dần thôi, chứ sau này trưởng thành hơn bước ra đời phải tự mình bương chải, đâu có ai cứ được che chở mãi dưới cái bóng của người thân?
Trên đầu giường, một âm thanh tít, tít, tít…vang lên. Diệp Tri Thu không lấy làm lạ bởi vì chính cô đã điều chỉnh thời gian cho chiếc đồng hồ này mà. Kể từ hôm làm món sôcôla “muối” kia. Diệp Tri Thu khổ tâm rất nhiều, thất vọng về bản thân cũng vô cùng lớn. Ban đầu tưởng rằng nấu ăn ai bảo là một nghệ thuật chứ, dễ muốn chết. Nhưng vì quá tự tin cô đã làm hỏng hết tâm huyết. Bây giờ cô hạ quyết tâm mỗi ngày bất kể giờ nấu cơm trưa hay cơm chiều của dì Trần thì cô cũng sẽ góp một tay giúp dì. Nói cho thấy siêng năng vậy thôi, chứ là cô đang tìm cách học lõm ấy, vì dì Trần sẽ gặn hỏi cô tại sao đổi tính muốn học nấu ăn, trong khi trước kia cứ luôn miệng nói nấu ăn phiền, nấu ăn không thú vị…nói chung là không thích đấy. Lúc ấy nhất định không qua khỏi ánh mắt giám sát của dì Trần đâu.
Diệp Tri Thu bật dậy, cô tắt máy nghe nhạc, quay lại chỉ tay vào mũi con gấu to đùng kia và nói: “Chị nói cho mà biết, sau này chị nấu ăn mà ngon rồi là không được ganh tị với chị đâu nhé!”, cười hi hi, vừa đi vừa nhảy nhót ra khỏi phòng. Diệp Tri Thu là như vậy, luôn lấy những thứ xung quanh của mình xem là vật sống để tìm niềm vui, lúc thì trò chuyện, không có chuyện thì ôm hôn, vuốt ve. Cô gái này đúng là vô tư đến kì lạ.
Xuống dưới nhà ăn, Diệp Tri Thu biết dì Trần đang loay hoay chuẩn bị nấu bửa ăn ngon cho cô đây mà. Cô đến bên cạnh dì ngắm nghía, cố gắng ghi nhớ những gì mà dì Trần đang làm. Dì Trần đang lấy trong tủ lạnh ra nào là rau gì đó mà Diệp Tri Thu không biết tên, nào là thịt, cá. Dì quay sang phát hiện Diệp Tri Thu đưa tay lên ngực đè lại vị trí trái tim mình: “Ôi con bé này, muốn hù dì chết sớm sao? Xuất hiện không lên tiếng vậy con?”
Diệp Tri Thu cười hì hì, cầm lấy mấy thứ này nọ trên tay dì, ra vẻ rất tự nhiên nói chuyện: “Dì ơi, con học bài xong hết rồi, con rãnh rỗi không chuyện gì làm, con tiếp dì nấu cơm nhé!” mỗi lần xin phép ai làm cái gì đó, Diệp Tri Thu thường dùng ngữ điệu này, cùng với ánh mắt to đen lay láy chớp chớp hai hàng mi dày cong vút của mình trông rất đáng yêu, miệng cong lên nụ cười tươi tắn, ai mà nỡ chối từ chứ?
Dì Trần ngạc nhiên lắm, con bé này hôm nay đòi giúp dì nấu ăn cơ đấy! Mà thôi, con gái lớn ít nhiều cũng nên biết chút ít gọi là “phòng thân” sau này về nhà chồng có võ mà dương oai với người ta. Dì Trần tự tin với tài nấu ăn của mình lắm, dì gật đầu, tin chắc rằng học trò do dì đào tạo sẽ không thua kém đầu bếp 5 sao trở lên đâu!
Dì Trần cười nói: “Được rồi, thấy con thành tâm muốn học nhé, dì Trần dạy cho con, nhưng nấu ăn phải kiên trì, không phải nấu một lần là ngon liền được, dì chỉ sợ con học thấy phiền phức rồi bỏ cuộc giữa chừng đó chứ?” dì đương nhiên biết tính tình cô gái nhỏ này, lần nào cũng vậy, có chuyện gì khó sẽ bướng bỉnh muốn thử sức nhưng thử rồi mà làm không được thì rất dễ chán nản, mặc kệ không làm nữa.
“Không có đâu dì, con lần này hạ quyết tâm lắm rồi, dì yên tâm, con phải biết nấu ăn mà phải ngon mới được.” Diệp Tri Thu vỗ ngực cam đoan như đinh đóng cột. Trúng ý, ban đầu chỉ tính học lén, ai ngờ dì Trần không sinh nghi, vậy thì học thật.
Dì Trần vui vẻ cười híp cả mí mắt: “Rồi, được lắm. Vậy bắt đầu ngay nhe con. Trước tiên lấy rau ra ngoài…đúng rồi…để ở đây đi, lấy cái rỗ đến…đúng đúng…làm vầy nè…” dì Trần vừa làm mẫu vừa hướng dẫn bằng lời cho Diệp Tri Thu. Dì chỉ cô xử lí rau xanh như thế nào, rửa sạch ra sao…
Diệp Tri Thu ngoan ngoãn làm theo từng hướng dẫn của dì Trần, không khó, chuyện này quá dễ dàng, lặt rau thôi, ngắn dài vừa ăn, bỏ đi phần lá bị hư hỏng…rồi xả nước vào rửa.
Dì Trần làm công việc chậm lại, cho Diệp Tri Thu có thể làm theo. Dì không quên liếc nhìn tiến độ của cô gái: “Ây ây, tiểu Thu, con nhẹ tay chút, rau chứ đâu phải que củi con bóp mạnh tay vậy làm gì? Dập nát hết là nấu trông không đẹp mắt.” dì thấy Diệp Tri Thu đang rửa rau, nhưng dùng hai tay cứ chà xát thật mạnh như chà sàn nhà vậy, rau nào mà chịu nổi lực tàn phá mạnh vậy chứ?
Dì Trần lắc đầu, con bé này vốn rất muốn học đây, nhìn cử chỉ rõ ràng rất nghiêm túc. Làm việc chăm chú trông gương mặt rất đáng yêu, đôi môi chu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy cọng rau như tìm tòi nghiên cứu, hai má ửng hồng vì quá dùng sức ra tay ‘tiêu diệc’ mấy con vi khuẩn bám trên rau. Thực rất tức cười! Dì Trần cố nén không cười ra tiếng, sợ cô gái nhỏ ngượng ngùng.
Diệp Tri Thu quay sang dì Trần cười ái ngại, chẳng trách mới làm một chút là cô cảm thấy tay mỏi nhừ, cũng xuất cả mồ hôi nữa, ai ngờ là do cô quá mạnh tay…hi…hi.
Đến giai đoạn xào rau. Dì Trần kêu Diệp Tri Thu lấy chảo bắt lên bếp, cô gái nhỏ không dám bật bếp gas, khi bật bếp lên có ánh lửa hồng hồng làm cô mất hết cả hồn. Lần trước cũng vậy, nhớ hôm qua làm sôcôla, cô cũng lấy hết sinh khí ra để bật lửa đó chứ, sợ chết đi. Lần đó cô phải tò mò tẩn mẩn thật lâu mới biết cách mở bếp nha.
Dì Trần đứng một bên hướng dẫn, Diệp Tri Thu làm. Cô cho dầu vào chảo theo lời dì, cho tiếp ít tỏi phi cho thơm rồi để rau vào, bỗng chốc nghe một tiếng xèo…dầu văng tung tóe, làm Diệp Tri Thu sợ muốn bỏ chạy, cô bỏ xuống đôi đũa đang cầm trên tay, làm rau rơi rớt bên ngoài, nhìn cái bếp của dì Trần lúc này vô cùng thảm hại. Diệp Tri Thu không khỏi mếu mó: Lần nấu sôcôla đâu có nghe tiếng kinh tởm thế đâu, lại còn văng cả dầu lên tay cô nữa, nóng muốn chết. Theo phản ứng tự nhiên là cô nghĩ sẽ bỏ hết “vũ khí” đang cầm trên tay và chạy, sau đó là giả từ nhà bếp luôn. Nhưng nghĩ lại quyết tâm của mình, Diệp Tri Thu lại trấn định, không chạy, ai cũng nấu ăn, có thấy người ta chết đâu nha, cô không thể mới có bị văng tí dầu đã bỏ trốn?
“Tay con văng dầu có sao không?” vừa nói, dì vừa cầm tay Diệp Tri Thu đến bên vòi nước, xả nước giảm nhiệt. Tay Diệp Tri Thu do làn da quá mỏng quá trắng mà ửng đỏ lên nhanh chóng, còn phồng rộp ít bọt nước. Dì Trần đau lòng, bảo cô: “Con đi ra ngoài kia thoa thuốc vào, để lại sẹo không đẹp nữa đâu con!”. Nói xong, dì Trần vội lấy đôi đũa khác, xào mớ rau còn lại trong chảo, nhanh tay dọn đi mấy cọng rau rơi vãi đầy cả bếp. Nhìn Diệp Tri Thu an ủi: “Không sao đâu con, lần đầu mà ai cũng vậy. Nhớ trước kia dì còn dở hơn con nhiều lắm”.
Diệp Tri Thu thấy lúc nãy có chút đau, bây giờ cũng không đến nổi, cô cũng không phải người suốt ngày chăm chút sắc đẹp, nên cô cười cười nói: “Dì ơi, không sao đâu, con làm thêm chút nữa rồi thoa thuốc sau, da con thấy vậy chứ không độc, không để lại sẹo đâu!” nói là thật, làn da cô rất tốt, mịn màng không tì vết.
Nghe vậy, dì Trần không ép buộc, tiếp tục chỉ cô cách làm cá. Lần này dì Trần chuẩn bị hai con cá và làm mẫu một con, Diệp Tri Thu rất tập trung, xem ra phức tạp quá. Làm cá nhiều công đoạn hơn xào rau. Dì Trần lấy một con cá khác cho Diệp Tri Thu thực hành. Cô làm y hệt dì, có điều con cá không ‘nghe lời’ cô. Nó chết rồi mà cứ chạy lung tung, cô không thể cố định nó trên mặt thớt, suýt rơi ra ngoài, tức giận, Diệp Tri Thu lấy dao chặt mạnh đầu nó muốn cố định nó lại như thực hành môn Sinh học cố định tiêu bản vậy, đương nhiên cảnh tượng không mấy đẹp mắt rồi. Dì Trần lại thở dài. Tiếp tục đánh vẩy, Diệp Tri Thu lại cầm ngược đuôi cá để đánh làm con cá văng vào bồn rửa chén.
Mang vẻ mặt đáng thương nhìn nhìn dì Trần, Diệp Tri Thu nhặt lên con cá tiếp tục chiến đấu, thì bị dì Trần đoạt trước: “Thôi đi tiểu thư yêu quý của dì, con đi ra ngoài ngồi xem tivi đi, dì không muốn hôm nay chúng ta phải ra ngoài ăn đâu.” Ngừng một chút dì nhìn Diệp Tri Thu vẻ mặt thương tiếc: “Vả lại dì nhìn thấy con bị dầu mỡ văng vào người dì đau lòng chết được. Vầy đi, nếu con về nhà chồng mà người ta bắt buộc con nấu ăn thì dì Trần đi theo con, dì nấu cho, con không cần lo mấy thứ này, tiểu Thu chuyện của con phải làm là đi học thôi nhe con.” Âu yếm như tình thương người mẹ, thấy con mình hoảng hốt cùng bị dầu văng trúng, ai không đau lòng cho được!
Nói xong dì rửa sạch tay và bảo cô cũng rửa, sau đó vừa kéo vừa lôi Diệp Tri Thu ra phòng khách, mở lên tivi cho cô, rồi trở lại phòng bếp dọn dẹp tàn cục. Ở đây, Diệp Tri Thu ảo não hết sức, cô chẳng lẽ vô dụng đến mức như vậy. Cũng không hẳn đâu, vì cô vốn dĩ một lần làm không được thì hai lần, ba lần…ai bảo dì Trần không cho cô cơ hội chứ, vì thế cô đã dở nay còn tệ hơn. Nấu ăn có khó khăn thì ai cũng phải trải qua, họ làm được, nhưng Diệp Tri Thu không làm được là bởi vì có dì Trần quá mức yêu cô, không cho làm thì lấy gì mà làm đây? Vốn không có thiên phú mà còn thiếu môi trường thực hành. Buồn bả, vùi đầu vào mấy cái gối gác trên sôpha Diệp Tri Thu giống như con đà điểu chỉ biết trốn đi cho xong. Nằm đó một lát, thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc cô thức dậy cũng là lúc dì Trần vỗ vỗ đầu vai cô, bảo đi ăn cơm. Cô ngồi dậy nhập nhèm đôi mắt nhìn dì một cái, đánh cái ngáp thật dài, đứng lên đi thẳng vào phòng ăn. Một bàn thức ăn thật ‘ngon mắt’ và chắc chắn rất ngon miệng đang chào đón cô. Tự nhiên cô có một mơ ước, phải chi đây là những món tự tay mình làm thì hay biết mấy. Nhưng thời gian dì Trần nấu ăn mình đã ngủ say sưa nha, vốn dĩ không phải mình làm. Có đi chăng nữa thì chắc là mộng du. Hì..hì...!
Thưởng thức mĩ thực là công việc khoái trá nhất trong ngày của Diệp Tri Thu. Cô ăn ngon lành, ăn và không ngừng khen ngợi, dì Trần nhìn cô gái nhỏ mà nói chuyện với chú Trần: “Lão Trần ông xem, tiểu Thu lớn rồi nhỉ. Chúng ta vẫn xem nó là trẻ con mà nâng niu. Hì…Lúc nãy còn đòi tôi dạy cho nấu ăn…suýt tí nữa phá hỏng cái nhà bếp của tôi.” Nói không phải chê mà là trách móc yêu thương.
Chú Trần cười cười. nhìn Diệp Tri Thu nói: “Con bé này hay hiếu kì, muốn làm điều lạ, nhưng lại vụng về. Há, chú thấy con đó tiểu Thu, con cứ lo học là được, mọi chuyện đã có dì Trần con lo, còn chuyện lớn lao hơn chút nữa thì có chú và ba con tính toán cho con hết rồi. Con không cần suy nghĩ nhiều. Này bà lão, bà có nhớ ngày xưa khi coi số mạng cho tiểu Thu sư thầy trong chùa đã nói gì sao?”
“Sao quên được, số mạng con bé tốt lắm, luôn sống trong sự chở che, nâng niu, chăm sóc, không bao giờ chịu khổ, có quý nhân phò trợ. Nghĩ đến tôi cũng yên tâm.” Dì Trần thuật lại đại khái lời sư thầy đã nói năm xưa.
Diệp Tri Thu chu chu môi: “Đó là suy đoán, chưa chắc đã thật. Con cứ ngây ngô như vầy hoài ai mà rộng lượng chịu che chở không mệt mỏi chứ?” cô chợt nghĩ, cuộc sống từ trước đến nay luôn được chăm sóc cẩn thận, nếu như mình và Hoa Vân Phong có kết quả tốt đẹp, cô có thể chăm sóc anh không? Sự hậu đậu của cô không thể nói sửa là sửa ngay được, cô chưa tiếp xúc nhiều với anh nên không biết phải giúp đỡ anh những gì, không biết phải như thế nào có thể hòa nhập vào cuộc sống của anh. Cô lo lắng đến lúc đó anh sẽ chán ghét cô hơn. Xụ mặt nhỏ nhắn xuống như muốn chôn vào trong cái chén, Diệp Tri Thu cúi đầu ăn và ăn, không thèm nhắc lại chuyện đau lòng này nữa!
Chú và dì Trần nhìn nhau cười cười, cô bé lớn rồi suy nghĩ cũng ngày càng ra mô ra dạng. Hai người như rất vừa lòng với thành quả hơn mười tám năm nay của mình, rốt cuộc thì cô bé cũng trưởng thành, tiểu thư Lý Thu Nguyệt của họ cũng có thể an lòng rồi.