Cô giáo Mạc Liên không khỏi há hóc miệng. Đến cả cô là phận gái như nhau mà còn bị sắc đẹp này là mê muội, không biết người khác phái nhìn thấy sẽ như thế nào. Cô thở phào một hơi: cũng may anh Phong của cô không nhìn thấy, nếu không cô thảm hơn rồi.
Mạc Liên xua tay, lắc đầu cười hiền hòa: “Không sao đâu. Tôi tên Mạc Liên. Gọi tôi cô giáo Mạc cũng được, mấy đứa nhỏ ở đây hay khách đến đều gọi thân mật thế. À, đúng rồi, xin hỏi cô đến tìm ai hay có chuyện gì không?”
Diệp Tri Thu lấy tay vuốt vuốt mái tóc, kéo dài thời gian để tìm cái cớ ngẫu nhiên một chút nói cho người đối diện nghe, chứ không chẳng lẽ nói là tôi đến tìm một người con trai mà nếu anh ấy nhận quen cô thì không sao, nếu thái độ anh như ngày hôm qua chắc cô phải tìm cái lỗ dưới lòng đất mà chui vô quá. Cô nói: “À..ha…ha…tôi nghe tiếng đàn mà đến thôi.” Chắc hợp lý rồi chứ? Diệp Tri Thu thè lưỡi: không biết. Mà cô nghĩ chỉ là hỏi cho có hỏi, trả lời cho có lệ mà thôi. Đây gọi là xã giao.
Mạc Liên thắc mắc, nghe tiếng đàn sao? Khuôn viên trường này cũng không nhỏ, phòng cũng là không gian kín vốn dĩ chỉ có phía cửa chính có vẻ gần nhất nhưng để nghe được tiếng đàn đối với người chạy xe ngoài đường chính là không thể nha. Vả lại đây là một cô gái xinh đẹp. Nhất định không đơn giản như vậy. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Mạc Liên, nhưng cô nhanh chóng phủ nhận. Hay cố gạt mình đừng suy nghĩ như thế, khách đến thăm phải lịch sự là quy tắc đi đầu. Cô gượng cười và vẫn từ ái nói: “Cô nói tiếng đàn sao. Đúng vậy, tiếng đàn mỗi tháng chúng tôi chỉ được nghe nhiều nhất có ba lần thôi đấy. Khó mà trách, ai bảo nó hay thế cơ chứ!” Cô giáo Mạc là người miền Bắc nên cách nói chuyện vẫn hơi khác một tí. Dù đã làm quen và sửa giọng nhưng tiếng vẫn rất cứng, đặc trưng của xứ sở quê hương cô.
Diệp Tri Thu quan sát nét mặt cô Mạc. Nơi ấy ánh lên sự kiêu ngạo, kèm theo lời nói như khen tặng nhiệt tình là nụ cười có thể dùng từ thỏa mãn. Dường như cô không chỉ ngưỡng mộ mà là đang tán dương một người mà cô rất xem trọng.
Hả? Cái gì? Cô giáo Mạc xem trọng tiếng đàn, không phải, là người đánh đàn chớ. Hỏng rồi, chẳng lẽ lại khéo thế, duyên phận đúng là trêu ghẹo người ta mà, người mà Diệp Tri Thu gặp đầu tiên ở đây lại là tình địch của cô. Diệp Tri Thu nhớ lại lời của Phùng Kiến Quân: có người đợi anh ấy mấy năm rồi, còn thích anh ấy trước, kể cả chuyện tỏ tình nữa kìa, xem ra cô giáo Mạc này không dễ đối phó rồi. Ít nhất thì so với Diệp Tri Thu cô vẫn có gan lắm đây. Ánh mắt Diệp Tri Thu thăm dò nhìn chằm chằm đối phương.
Mạc Liên mãi lo nhìn người ngồi sau chiếc đàn kia, không để tâm cái nhìn tìm tòi của Diệp Tri Thu. Đến khi chuyển tầm mắt lại, thấy Diệp Tri Thu nhìn mình trăn trối, cô ngạc nhiên: “Cô làm gì nhìn tôi kỳ lạ vậy? Tôi nói thật đấy, anh Phong rất giỏi mà.”
Lại khẳng định, lại gọi anh ấy thân thiết như vậy, cô còn chưa gọi được vậy bao giờ. Diệp Tri Thu trong lòng càng bốc hỏa, trước giờ cô không dễ giận dỗi một ai, nhưng không hiểu sao khi biết đối phương có tình ý với người mình yêu, Diệp Tri Thu bực mình lắm, muốn đẩy đối phương đi xa nửa vòng trái đất cho khuất mắt thôi. Tâm tình thường như thế, nhưng Diệp Tri Thu không phải cô gái không hiểu lễ phép, càng không phải người có lòng dạ độc ác gì, miễn bàn mấy chuyện bày ra tâm kế đấu đá nhau. Cô không làm được đâu.
Mạc Liên thấy Diệp Tri Thu rơi vào trầm tư rồi, cũng không nói nữa, cười nhẹ xem như chào biệt rồi bước vào trong phòng học. Mấy đứa nhỏ có đứa bình thường, có đứa bị dị tật nhưng đều là những sinh linh nhỏ bé cần được che chở. Mạc Liên cười với chúng, đi đến bên cạnh chúng và hô lên: “Các cháu có vui không?” Đồng loạt thanh âm vang lên: “Dạ có!”
Hoa Vân Phong ngồi trên kia cũng mỉm cười nhẹ nhàng, đôi môi chỉ khẽ động, bày ra độ cong hoàn hảo, nhưng sao như con gió mùa xuân thổi nhẹ qua tâm hồn, mát mẻ tinh khiết. Dù là thoáng qua, nhưng Diệp Tri Thu bắt gặp được. Tim cô muốn tan chảy ra rồi. Như người ta hay nói “Nhất tiếu khuynh thành” sao?
Nhẹ nhàng bước vào trong phòng, những đứa trẻ có khả năng nhận biết có người vào thì ngước nhìn, ánh mắt chúng có phần tò mò, có phần sợ hãi, cũng cất chứa chút gì đó mong đợi. Còn những đứa nhỏ không nhìn thấy, hoặc có dị tật khác thì lại dùng gương mặt mờ mịt đối diện Diệp Tri Thu.
Hoa Vân Phong trong lúc đánh đàn đã ngửi thấy trong gió mùi hương của Diệp Tri Thu. Khứu giác anh rất nhạy cảm dù chỉ gặp qua một lần đã khắc sâu trong lòng anh rồi, mãi muốn quên đi nhưng vẫn nhớ hoài. Nhưng anh không cho là thật, cứ tưởng là nhớ người quá nên sinh ra ảo giác. Không ngờ là cô ấy, sao cô có thể tìm đến đây?
Như cách nói của Bạch Thiệu Đông: Cái đầu của anh hoạt động rất tốt. Anh liền nghĩ ra chuyện có liên quan Phùng Kiến Quân. Chứng cứ là hôm qua nói đi mua vật dụng, không sai vào đâu được. Thở dài, những gì cố ý lãng tránh thì càng dễ tiếp xúc, oan gia của anh đây rồi. Thôi vậy, bình thường như đối đãi bao người khác là được rồi.
Diệp Tri Thu chào qua các bạn nhỏ. Cho chúng những cái nắm tay trìu mến. Đối với cô tiểu thư như cô, chưa bao giờ tiếp xúc qua nhiều đứa nhỏ đáng thương thế này. Bình thường có một số người nhìn đến sẽ chán ghét, đừng nói lại gần quan tâm, ngay cả liếc mắt thêm một cái mà còn hà tiện.
Chính anh là người đã làm cho các mảnh ghép cuộc sống này của cô đa màu sắc hơn. Không chỉ là rực rỡ tươi sáng và bao gồm cả gam màu tối.
Diệp Tri Thu nói nhỏ với bọn trẻ, thỏ thẻ tâm tình như người chị thân thiết: “Chị tên là Diệp Tri Thu đến chơi với mấy em đó. Đây là quà bánh, kẹo nữa, sữa nè…cho mấy đứa hết. Hôm nay đến vội không có gì đặc biệt. Hay là chị cũng học theo anh trên kia tặng mấy em một bài hát nhé!”
Mấy đứa nhỏ thấy người lạ thân thiện, cũng không sợ hãi. Càng thêm vui vẻ đồng ý nhận món quà đơn giản này của Diệp Tri Thu.
Sau khi được sự hoan nghênh từ các khán giả nhí, Diệp Tri Thu không giới thiệu bài hát tựa đề gì, mà cất cao giọng hát một cách tự nhiên: “Trái đất này là của chúng mình, Qủa bóng xanh bay giữa trời xanh…” vừa hát vừa vỗ tay ý bảo các em nhỏ làm theo. Không khí lập tức sinh động vui tươi rực rỡ sắc màu. Như dàn đồng ca thật hợp ý.
Đến khi Diệp Tri Thu hát hết bài hát không gian như vẫn đọng lại dư âm. Lắng đọng, sâu sắc, được hát lên bằng cả con tim của người trình bày, đồng thời truyền đến từng trái tim người nghe vang vọng mãi mãi. Giọng hát du dương, ngữ điệu êm ái, tạo sức truyền cảm khó tả, thật sự là một giọng hát rất hay.
Các bạn nhỏ rất nhiệt liệt hoan nghênh người khách lạ có giọng hát dễ nghe này. Đồng loạt vỗ tay, có đứa còn không ngại người lạ mà chạy nhanh lại Diệp Tri Thu, đưa cho cô một que kẹo, muốn cô ăn và ngẩng đầu đòi cô ôm.
Diệp Tri Thu vui vẻ lắm, thường ngày ngoài các người bạn thân ra, cô cũng chẳng có chơi đùa với ai hết, bây giờ được nhiều bạn nhỏ đáng yêu này yêu thích, cô vui còn gì bằng.
Hoàn toàn không xem bọn chúng là những đứa trẻ thiếu hụt, Diệp Tri Thu nhanh chóng hòa nhập cùng bọn nhỏ, cùng chơi cùng nói, như quên đi mục đích ban đầu của mình đến đây là để gặp Hoa Vân Phong thôi.
Đến khi nhớ đến, Diệp Tri Thu thầm mắng mình: đầu óc lão hóa rồi sao, quên trước quên sau; không biết nãy giờ có làm anh cười cô quá trẻ con không, ham chơi mà quên mất chuyện muốn làm. Ây, còn đang ngậm kẹo nữa. Mất mặt quá, cũng may anh ấy nhìn không thây.
Tạm buông ra các em nhỏ, Diệp Tri Thu bước đến trước mặt Hoa Vân Phong. Từ khi cô vào đây đến giờ, anh vẫn ngồi trên này không bước xuống, thế thì cô đi lên vậy.
Diệp Tri Thu bắt đầu mở chuyện bằng một nụ cười: “Xin chào! Lại gặp nhau rồi, anh thấy chúng ta có duyên không?”
Hoa Vân Phong sờ lấy cây gậy, từ từ đứng dậy, cố điều chỉnh hướng về phía của Diệp Tri Thu, anh gật đầu: “Xin chào!”
Diệp Tri Thu đâu cho mạch chuyện kết thúc ở đây, cô lên tiếng: “Hôm nay tôi được nghĩ tiết học, tôi có cơ hội đến đây chơi. Nói thật đây là lần đầu tôi đến đây đó. Rất vui nhe, vậy mà trước kia mỗi lúc buồn không biết đi đâu. À, đúng rồi lúc nãy anh đàn bài gì hay vậy?” Diệp Tri Thu biết còn cố hỏi.
Hoa Vân Phong vẫn phong độ trả lời: “Là bài Childhood Memory”.
Mạc Liên vẫn yên lặng quan sát. Ban đầu cô đã nhìn ra, cô gái này không đơn giản là vì tiếng đàn dẫn đường mà đến. Xem ra phải làm ra nhẽ thôi.
Cô giáo Mạc, đi đến bên cạnh và cắt đứt mạch trò chuyện của hai người, đứng bên phía Hoa Vân Phong, gần như che trước người anh đối diện với Diệp Tri Thu, vẫn mang nụ cười dịu dàng nói: “Cảm ơn cô đã cho bọn nhỏ món quà hay như vậy. Diệp tiểu thư, tôi có thể trò chuyện với cô chốc lát được không?”
Diệp Tri Thu vẫn còn muốn nói chuyện cùng Hoa Vân Phong, nhưng cũng lịch sự không thể từ chối cô giáo Mạc. Tiếc nuối, cô đành phải lặng nhìn anh một cái, rồi quay lưng đi cùng Mạc Liên.
Sau khi Diệp Tri Thu rời đi, Hoa Vân Phong bỗng nhiên thấy không khí như loãng dần, hơi ấm không còn bên cạnh, từng cơn gió mùa thu hiu hiu thổi vào lòng, trống rỗng, đờ đẫn lắng nghe bước chân ai xa dần. Khi nãy đột nhiên trong lòng anh lại không ngừng vang lên ý nghĩ muốn biết Diệp Tri Thu trông như thế nào. Anh mơ về cô mỗi đêm, nhưng trong mơ chỉ toàn là âm thanh vụn vặt.
Dù anh có sống một cách vui vẻ, cố quên đi quá khứ, thì hiện tại không thể thay đổi sự thiếu hụt của bản thân cũng làm anh khó có thể tiếp nhận tình yêu của bất kỳ ai đừng nói là người tốt đẹp như Diệp Tri Thu. Tương lai, anh còn phải đối mặt với tâm nguyện chưa hoàn thành của bản thân. Ngoài ra anh vẫn còn một nguyên nhân khác không thể nói ra, anh cảm thấy mình không có chút quyền lợi nào để yêu cô ấy.