Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 22: Vừa xa đã nhớ




Gần đến 15 giờ, Phùng Kiến Quân cùng Phong ca của anh đã đến khu nhà năm tầng lầu ở khu dân cư bình dân trong một khu phố nhỏ. Nhà của anh Phong là căn hộ số 502. Tuy không lớn nhưng đủ cho cuộc sống của hai mẹ con anh với căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, có ban công để dành phơi quần áo.

Phùng Kiến Quân đưa anh Phong lên lầu bằng thang máy, đứng trước cửa nhấn chuông hai tiếng đã có người ra mở cửa. Người mở cửa là một phụ nữ tuy không nói là xinh đẹp, nhưng cũng nhìn ra được hồi còn trẻ chắc hẳn là một cô gái thanh nhã, không quá nổi bậc nhưng lại làm người khác có ấn tượng khó phai. Năm tháng đã hằn lên đôi mắt bà những nếp nhăn, khóe miệng cũng thế; đôi môi không còn căn mọng tươi hồng, nhưng vẫn giữ được nét từ ái, dễ gần.

Bà chính là mẹ của anh Phong, bà tên Hà Thúy Bình. Không chút chần chừ, vừa mở cửa như đã biết trước là ai ở ngoài, bà nhanh chóng lôi kéo hai anh em vào nhà, vừa nói: “Hai đứa về rồi, có mệt không con?”

Bà kéo anh Phong ngồi vào trên ghế, ân cần hỏi thăm anh.

Anh Phong khẽ cười, về nhà đối mặt với mẹ, anh không còn vẻ lạnh lùng như trước. Gương mặt cũng thả lỏng nhiều lắm. Anh nói: “Mẹ à, đâu phải đi đâu xa, con đi cách đây chỉ gần một tiếng lộ trình, vả lại ở đó ba ngày thôi, có gì mà mẹ phải lo lắng chứ?”

- “Cái thằng này, mẹ chỉ có một mình con, không lo cho con thì lo cho ai?” – Hà Thúy Bình giả vờ trách móc. Bà lấy làm lạ, sao hôm nay Phùng Kiến Quân ‘đặc biệt’ yên lặng vậy, thắc mắc hỏi: “Kiến Quân, con mệt hả, vào phòng mẹ nuôi nghỉ ngơi đi, chiều tối ở lại ăn cơm xong hãy về!”

Từ khi xuống sân bay, gương mặt Phùng Kiến Quân muốn cào nát lúc nào cũng như hồn ma lơ lửng trước mặt anh, làm anh luôn nhớ đến nỗi sỉ nhục lớn nhất cuộc đời. Không ai chạm vào thì thôi, có người khơi gợi, anh phải phát tiết.

Phùng Kiến Quân cầm ly nước trên bàn uống rầm rầm một hơi, chuẩn bị sẵn sàng tố cáo cô gái điên kia: “Mẹ nuôi biết không, con và Phong ca vừa lên máy bay đã gặp một cô gái điên, hướng con chửi xối xả như tát nước vào mặt, nói con là dâm tặc... Con đâu có chịu để yên, con mắng lại cô ta, rồi cô ta mắng lại con…hừ…hừ…tức chết mà!” vốn muốn kể đầu đuôi rõ ràng, nhưng tính của Phùng Kiến Quân là vậy, nổi nóng lên là ăn nói lộn xộn, ‘ý tại ngôn ngoại’, làm người nghe cũng choáng váng theo anh.

Hà Thúy Bình nghe sơ lược, hiểu chút ít, biết Phùng Kiến Quân đang tức giận, không khai thác được gì, quay sang hỏi anh Phong: “Vân Phong, chuyện này là sao vậy con? Rồi người đó điên thật à, có làm bị thương hai đứa không? ” vừa nói, vừa kiểm tra cả người con trai, không có dấu vết xô xát, bà yên tâm phần nào.

- “Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là một chút hiểu lầm, nhưng vì tính tình hai người họ không ai chịu kém ai, nên mới ồn ào chút thôi.” – Anh Phong trấn an mẹ mình.

Hà Thúy Bình nhìn qua Phùng Kiến Quân, vỗ vỗ đầu anh: “Cái thằng này luôn làm lớn chuyện, tính trẻ con không bỏ được làm sao lấy vợ đây?”

Phùng Kiến Quân nghe đến lấy vợ, mặt cứng lại, sợ tới mức quên mất lúc nãy đang càu nhàu chuyện gì, mọi hận thù lúc này không quan trọng, chuồn lẹ tốt hơn, mỗi lần mẹ nuôi và bà nội anh mà nói đến chuyện lấy vợ là anh cảm thấy sắp tận thế rồi. Phiền muốn chết!

Phùng Kiến Quân vội vàng đứng dậy, đi vòng ra phía sau ghế, chạy nhanh ra cửa, vùa nắm chốt cửa, vừa nói vọng vào: “Mẹ nuôi, con phải về đây, bà nội chắc cũng đang đợi con. Tạm biệt mẹ nuôi, tạm biệt Phong ca, anh ở lại …bảo trọng.”

Phùng Kiến Quân nói ‘bảo trọng’ là vì vấn đề thúc lấy vợ này muôn thuở đều làm anh em các anh sợ hãi. Bao gồm Phong ca.

Lúc này, Hà Thúy Bình còn muốn nói thêm thì Phùng Kiến Quân đã đóng cửa lại chạy mất. Còn lại con trai bà cũng yên lặng không gây ra một chút tiếng động nào đứng dậy chuẩn bị ‘rút lui’.

Bà thấy nhưng không gọi con lại, hôm nay nó mới về còn mệt, chuyện này nói sau cũng không muộn. Hà Thúy Bình nghĩ vậy nên không lên tiếng gọi anh Phong lại.

Anh lần tay trái theo ghế dài đi đến giữa phòng, bước sang phải một bước, dang tay phải đụng phải mặt tường tiếp tục đi ba bước là đến trước cửa phòng của anh, lúc này Hà Thúy Bình đã đi vào phòng bếp, giương giọng nói vọng ra gọi anh lại, anh Phong không dám thở mạnh, lời chúc bảo trọng của Phùng Kiến Quân không phát huy tác dụng sao?

Hà Thúy Bình chỉ dặn dò anh: “Vân Phong à! Vào phòng nghỉ ngơi đi con, khi nào nấu cơm chiều xong mẹ gọi dậy ăn cơm nhe!”

Anh Phong không khỏi nhẹ nhõm, thoát nạn rồi. Anh trả lời mẹ: “Dạ con biết rồi mẹ!”. Trả lời xong anh đi vào phòng của mình, hồi lâu sau cầm ra bộ quần áo chuẩn bị đi tắm.

Anh Phong là vậy, dù đi đâu bên ngoài về, dù có mệt mỏi đi chăng nữa, việc nhất định phải làm là: đi tắm.

Sau khi tắm xong, Vân Phong trở về phòng, xác định vị trí chiếc giường rồi ngã ngay lên đó. Nằm trên giường nhưng anh vẫn chưa gỡ mắt kính đen ra, giống như cuộc sống anh gắn liền với nó, không thể tách rời.

Lúc này, trong đầu lại nghĩ vẩn vơ: mới rời xa thành phố ấy mấy tiếng đồng hồ, mà anh cảm thấy nhớ. Nhớ gì đây? Nhớ cái không khí mát mẻ tinh khôi, nhớ sự tĩnh lặng êm đềm, hay nhớ về một người nào đó.

Anh lần tay vào túi áo lấy ra chiếc khăn trắng. Mân mê, vuốt ve như đang sở hữu vật quý giá. Chiếc khăn tay dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của cô gái ấy. Tất cả âm thanh, cảm giác lúc đó lại ùa về, muốn quên sao vẫn nhớ, hay dặn lòng cố nhớ để mà…quên?