Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 187: Loài hoa anh túc




Diệp Tri Thu thật không ngờ nơi mà Hoa Vân Phong nói cô sẽ thích là nơi này. Căn nhà màu tím mộng mơ mà mẹ cô từng rất yêu mến. Tòa nhà như một cái nhà giam hoa lệ từng chôn vùi tuổi thanh xuân của mẹ. Nó cũng là nơi cô có những ngày ấu thơ thật êm đềm hạnh phúc. Có lẽ đó là quãng thời gian cô còn lưu giữ nhưng kí ức đầy đủ nhất trong tâm trí.​Bỗng nhiên Diệp Tri Thu sợ hãi. Cô thụt lùi bước chân không muốn bước xuống xe. Cô nhìn người bên cạnh. Anh vẫn im lặng nhưng cô biết anh đang đợi phản ứng của cô. Diệp Tri Thu vùi đầu vào ngực anh, cô khe khẽ nói:

- Em không muốn vào!

Anh chỉ vuốt tóc cô mà không nói, anh đang đợi cô nói thêm điều gì đó. Cô tiếp tục:

- Em sợ... em sợ những thứ không vui sẽ hiện về trong đầu. Tương lai của anh và em sẽ như thế nào đây?

Cô nói là thật, nét mặt hiện lên sự hoang mang cũng là thật. Hoa Vân Phong đưa tay nâng mặt cô đối diện với mình. Anh nói:

- "Nét đẹp chung quy vẫn là nét đẹp, bất kể lúc nó úa tàn. Tình yêu của chúng ta chung quy vẫn là tình yêu, ngay cả khi chúng ta đã chết". Không có gì có thể ngăn cách tình yêu của chúng ta, em đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Diệp Tri Thu hiểu ý anh muốn nói. Nhưng cô tuyệt đối ghét cay ghét đắng một từ trong câu nói đó của nhà văn Maxim Gorky. Từ "chết" làm cô phải rùng mình một cái. 

Dạo này tâm trạng cô vẫn luôn không yên ổn, cô lo lắng biết bao về bệnh tình của Hoa Vân Phong. Anh vẫn cố chấp như vậy, mặc dù chính cô khuyên bảo phải phẫu thuật, anh vẫn không chịu nghe theo. Nhiều lúc cô uất ức muốn khóc thật đấy, thế nhưng cô biết mình không thể lúc nào cũng yếu đuối, nhất là vào những lúc như thế này.

Cô nhìn anh thật sâu, đưa tay vuốt lên đôi mắt không có sức sống của anh, cô nói:

- Tình đôi ta là bất diệt, nhưng em cần chúng ta phải sống mãi bên nhau, tử thần cũng không có quyền chia cắt!

Càng ngày khí phách của con gái đại ca hắc đạo càng bộc lộ rõ nét ra bên ngoài, Diệp Tri Thu cũng không hề phát hiện bản thân gan dạ hẳn lên, ngang tàng trong lời nói lẫn cử chỉ hàng ngày.

Mới đây thôi, cô đã cho Kim Yến cùng bộ phận của mình một bài học. Tuy không phải là quá tàn độc, nhưng cũng đủ cho thấy cô không phải là cô gái nhu nhược cứ bị người ta ức hiếp mãi. 

Trước đó một thời gian cũng khá lâu, Kim Yến đánh tráo bản thiết kế của cô, làm cho Diệp Tri Thu không biết cách nào giải trình với giám đốc Dương. Cô biết là ai động tay động chân, thế mà khi chuyện đến tai giám đốc Dương thì chuyện lớn cũng hóa ra chẳng quan trọng nữa. Ông ta giấu nhẹm tin tức làm cho Diệp Tri Thu chịu nỗi uất ức khó nuốt trôi.

Nếu chỉ mình cô bỏ công sức cho ý tưởng thiết kế quảng cáo lần đó thì coi như bỏ đi cũng được. Đằng này trong bản thiết kế có sự đóng góp rất lớn của người bạn trên Zalo của mình. Cô còn muốn thành công trong dự án quảng cáo này để còn "khoe" với anh ta nữa. Thật sự anh đã giúp đỡ và khích lệ cô rất nhiều trong công việc. Một nhân viên cấp thấp như cô mà còn bị người khác vùi dập làm những việc không đúng chuyên môn là một điều tủi nhục, nhưng có lời động viên của anh thì cô cảm thấy mỗi việc mình làm dù có nhỏ cũng thật ý nghĩa và đáng hãnh diện. 

Diệp Tri Thu không hiểu vì sao mình tin tưởng anh như vậy. Đến nỗi cô chưa bao giờ nghĩ rằng tiết lộ những con số quan trọng trong công việc với anh sẽ có tác hại gì cả. Cũng chính lý do tránh phiền phức đến anh nên cô đã im hơi lặng tiếng mà không đấu tranh đến cùng cho lợi ích của mình. 

Chuyện đó qua đi, những chuyện khác dù nhỏ dù lớn vẫn luôn đeo bám làm cô chẳng thể nào bình yên được. Kim Yến không kiếm chuyện thì không vui. Cô ta luôn đâm chọc cô với giám đốc Dương làm Diệp Tri Thu nhiều phen lao đao mà không có lý lẽ nào có thể cãi thắng cường quyền.

Cách đây không lâu, Kim Yến còn thừa dịp chỉ có cô và cô ta mà vũ nhục Diệp Tri Thu. Kim Yến thốt lên những lời cay nghiệt:

- Hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh. Giả vờ ngây thơ, thánh thiện... hừ, rốt cuộc thì cũng lộ cái đuôi hồ ly, chuyên môn dụ dỗ sếp lớn để leo lên. Kẻ hám danh!

Diệp Tri Thu vẫn bình tĩnh quay mặt đối diện với cô ta và nói:

- Cô dám nhắc lại lần nữa?

Kim Yến bị khí thế này cũng Diệp Tri Thu chọc tức:

- Có gì không dám? Dự án ở Nhật Bản lần này cô phải trèo lên giường chủ tịch mới được đi...

Diệp Tri Thu phì cười, nhẹ nhàng đáp trả:

- Nói hay lắm...

Cô cầm chiếc điện thoại ve vẫy trên tay, nói tiếp:

- Tôi đã ghi âm lại rồi. Thử xem nếu tôi đưa cho chủ tịch nghe thì anh ta cảm thấy thế nào về cô nhỉ?

Kim Yến tức tối đưa tay muốn chụp lấy chiếc điện thoại nhưng Diệp Tri Thu nhanh chóng lùi về phía sau, cũng đem chiếc điện thoại cho vào túi mình rồi. Cô cười:

- Sợ rồi? Cô biết sợ là gì sao? Chẳng phải lúc nãy còn cao giọng lắm à? Tôi nói cho cô biết, trước kia Diệp Tri Thu này không muốn dựa dẫm bất kỳ ai mới phải lao đao vì những chiêu trò của cô. Tôi không thích trả thù vì ngại phải làm bẩn tay mình. Nhưng hiện tại tôi trịnh trọng nói cho cô biết,...

Diệp Tri Thu chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của Kim Yến. Có lẽ sự bình tĩnh và lời lẽ như thế này của Diệp Tri Thu cô nàng chưa từng được nghe qua trước đó. Trong sự hiểu biết của cô thì Diệp Tri Thu chỉ như một bông hoa yếu ớt cần được bảo vệ, chứ ai ngờ đến một mặt đáng sợ và ăn nói sắc bén như vậy. 

Diệp Tri Thu kề miệng gần vào tai của Kim Yến, cô nói khẽ:

-... Tôi đảm bảo cô sẽ sống không yên ổn nếu dám giở trò với tôi lần nữa. Đương nhiên, lấy tư cách là con gái của đại ca hắc đạo và là người mà ngài chủ tịch yêu thương nhất để nhắc nhở với cô điều đó. 

Diệp Tri Thu vừa nhìn đến sắc mặt của Kim Yến thì nó đã rất khó coi. Một phần nào đó uất ức được lắng xuống rồi, trong dạ cô đang hả hê đấy. Kim Yến thở hổn hển, cô ta sợ, nhưng theo bản năng vẫn không thích vẻ mặt đắc chí của người khác trước mặt mình. Cô đã giơ tay định tát vào mặt Diệp Tri Thu. 

Ai ngờ cô nàng kia nhanh hơn đã chộp nhanh cổ tay Kim Yến, rồi tay kia đáp trả vào má trái cô nàng kia một cái tát đau điếng người. 

Kim Yến vừa giận vừa đau, môi hồng cũng tái nhợt và run rẫy, trông vẻ mặt cô ta dữ tợn vô cùng. Vậy mà Diệp Tri Thu không chút nào nhượng bộ, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười như trêu tức rồi quay bước ra ngoài. Bỏ lại phía sau lưng một ánh mắt căm hờn đến cực độ.

Nhiều chuyện trong ứng xử hằng ngày Diệp Tri Thu đều có thể thu xếp gọn gàng hơn trước rất nhiều. Ít phải hỏi ý kiến người khác mới dám quyết định. Nhưng có một điều cô chưa biết, Hoa Vân Phong mặc dù chuyện gì cũng không có hỏi, thế mà anh lại biết rất rõ từng đường đi nước bước của cô. Kể cả chuyện cô bị người khác ức hiếp cũng thế. Anh không ra mặt cũng chỉ muốn rèn luyện cho cô trở thành con người trưởng thành hơn, chí ít như hiện tại, có thế anh mới yên tâm được. Mọi chuyện anh cứ để nó diễn ra bình thường, với điều kiện không ai dám tổn hại quá sâu người anh yêu, bằng không họ có điều kiện tiếp tục hành vi đến bây giờ sao? Điều đó không cần phải nói nữa!

Diệp Tri Thu vừa nói xong, một nụ hôn đã rơi xuống đôi môi cô. Nồng nàng thắm thiết như bao lần khác, khiến cô đắm say quên cả nỗi buồn bực đang vướng bận trong lòng. Diệp Tri Thu làm theo lời anh như bị dụ hoặc:

- Ngoan đi, xuống xe vào nhà. Nơi này là nơi em gắn bó từ khi còn nhỏ, đi xa bao năm, không có chuyện không nhớ nhung.

Anh nói đúng, cô rất nhớ. Cô rất muốn nhìn lại khung cảnh ngày nào. Cô rất muốn chạm vào những đồ vật quen thuộc, cũng như thèm lắm hơi ấm của những người thân thuộc. Còn đâu nữa mà mong!

Hai người xuống xe, cô cũng không để tâm đến anh chàng lái xe đã rời khỏi xe từ khi nào, hiện giờ anh ta đang đứng nơi cửa ra vào của ngôi biệt thự màu tím. Diệp Tri Thu càng không ngờ hơn nữa là đằng sau anh ta xuất hiện một người... Vẫn hình bóng thân quen ấy, làm sao cô quên được. Cô cất tiếng gọi mà như nghẹn lại:

- Dì... dì... Trần...

Môi cũng run run, mắt cô nhòe đi. Tưởng là không bao giờ gặp mặt nữa, vậy mà người sống đang sờ sờ đứng trước mặt cô đây. 

Hoa Vân Phong chủ động buông tay ra để cô đi về phía trước. Diệp Tri Thu hai chân như bị thúc giục, cô chạy về phía dì Trần mà ôm chầm lấy dì. 

Dì Trần đã già hơn trước rất nhiều, đến khi dì nhìn rõ được người trước mặt thì dường như vẫn còn hoài nghi rằng mình đang nằm mộng. Như bao lần khác chợt tỉnh cơn mê dì lại thấy khoảng không trống rỗng. Gia đình đang yên ấm bỗng hóa thành sương khói mỏng manh rồi mất dạng, hỏi ai không chạnh lòng? Mất đi người chồng mình thương yêu nhất nhưng vẫn phải gượng sống đến ngày hôm nay vì dì biết cô gái nhỏ này cần dì. Những sự thật còn cần dì đến nói rõ ràng để minh oan cho người vô tội. 

Diệp Tri Thu và dì ôm nhau thật chặt như bù lại bao tháng ngày lạnh lẽo trước đó. Dì nói:

- Con bé này thật nhẫn tâm. Con đi lâu như vậy cũng không nhớ nhà à?

Diệp Tri Thu thút thít:

- Không phải, không có... còn nhớ nhà, cũng vì nhớ nhà nên con đã dặn với lòng phải trở về một cách xứng đáng... Dì ơi, con tưởng dì đã...

Dì Trần lau nước mắt cho cô, bàn tay chai sần mà ấm áp như chính bàn tay mẹ thân yêu:

- Dì không thể chết được. Dì phải tận mắt chứng kiến kẻ đã làm tan nát gia đình ta bị báo ứng thì mới có thể an lòng...

Dì Trần chưa nói hết câu, Diệp Tri Thu dường như nhớ ra cái gì đó. Cô vội vã xoay người lại rồi chạy về phía chiếc xe đang đậu. 

Đến nơi, cô nắm lấy tay Hoa Vân Phong với ý định "nhét" anh vào xe bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Vì sao ư? Anh không kịp hỏi nhưng dường như đã hiểu mà chẳng cần hỏi, chỉ có cô tự giải thích:

- Anh đi mau, không thể để dì em trông thấy anh được.

Lúc này Hoa Vân Phong mới nói chuyện:

- Ngốc à, em chưa kịp hiểu hay vẫn cho rằng anh là người xấu?

Diệp Tri Thu ngẩn ra. Đúng nhỉ, nếu như anh là người tội ác tày trời, đã gây ra mọi chuyện khiến gia đình cô tan nát thì không dại gì đưa cô đi gặp dì Trần.

Lúc này dì Trần cũng đến nơi này, dì nói:

- Con bé này hành động ngày càng kỳ lạ, nãy giờ để người ta đứng ngoài nắng không mời vào nhà thì thôi, đằng này lại đuổi người ta đi. Con không được phép đuổi khách của dì đi biết chưa? So với con, cậu ấy còn có lương tâm hơn nhiều, thời gian qua thăm hỏi dì thường xuyên... mau, xuống xe vào nhà cho dì!

Dì Trần trách móc cô như vậy, mặt Diệp Tri Thu càng đỏ hơn. Thì ra mọi chuyện cô đều chẳng hay biết gì. Cô còn sợ dì gặp Hoa Vân Phong sẽ sinh ra nhiều chuyện ngoài ý muốn. Đằng này, dường như họ quen biết nhau rất thân thì phải.

Mọi chuyện vỡ lẽ, Diệp Tri Thu nghe lời kể không quá chi tiết của dì Trần nhưng cô đã biết người thao túng mọi chuyện là ai. Thật đáng sợ cho tâm địa con người. Anh ta có thể ở bên cạnh cô bình thản như vậy sau khi đã gây ra mọi thứ trái ngang cho cuộc đời cô. 

Dì Trần kể:

- Lúc đó dì còn hôn mê nhưng những gì xảy ra xung quanh dì đều biết. Chính Sở Lăng Khiêm đã nói, bởi vì dì chịu đồng ý cho con và Vân Phong bên nhau nên mới cản đường cậu ta, dì nhất định phải chết. Bọn họ không ngờ ngay lúc đó dì tỉnh lại. Không tỉnh cũng không được, nghe những lời nói của cậu ta dù có chết cũng phải đội mồ sống lại huống chi là dì chưa chết... Hừ! Cậu ta không nói, nhưng dì đoán ra, chắc chắn án oan của ba con và lão Trần cũng là cậu ta hại!

Dì có cái lý của dì nên mới quả quyết như vậy. Diệp Tri Thu không truy vấn, trong lòng tự hiểu rõ mà cũng không cần nhiều lời. 

Hai người tâm sự không nhiều, dì Trần nói sẽ kể cho cô nghe nhiều chuyện hơn nữa. Bởi vì dì có nghe Hoa Vân Phong nói, cô gái nhỏ đã không nhớ rõ một số chuyện trước kia. Dì thầm thở dài, đường tình hai đứa nhỏ quả thật truân chuyên!

Dì còn kể lại chuyện bàng hoàng khi đó:

- Dì tưởng chừng mình đã chết, không ngờ khi tỉnh lại thì thấy mình đang được chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện. Tin tức dì còn sống được Vân Phong không cho tiết lộ ra ngoài, bên cạnh dì luôn có người bảo vệ bảo đảm an toàn. Những chuyện sau khi tỉnh lại dì chỉ được nghe kể... haiz!

Chuyện khi ấy cũng hi hữu lắm. Bạch Thiệu Đông và Thanh Bình lái xe đến bệnh viện, phát hiện hành động mờ ám của bọn tay sai khi đem "xác chết" dì Trần đi thủ tiêu. Không biết bọn chúng làm gì, nhưng với nghiệp vụ chuyên môn, Thanh Bình phát hiện ra chỗ khả nghi, anh bám sát theo mà không hề để lộ dấu vết, cuối cùng họ thấy bọn người kia đào một cái hố to sau đó ném cái bao tải vào đó, thế là manh mối bị chôn vùi dưới đáy mộ sâu. 

Ai ngờ mọi chuyện không suông sẻ như họ nghĩ, Bạch Thiệu Đông phát hiện dì Trần chưa chết, mang về chữa trị. Anh từng huênh hoang rằng:

- Hừ... người mà Bạch Thiệu Đông này muốn cứu, tử thần cũng không tranh nổi!

Mà thật sự như vậy, dì Trần đã thoát khỏi cái chết chỉ trong gang tấc. Nhưng đổi lại vì sự sơ xuất của bọn người Bạch Thiệu Đông lúc này đã dẫn đến nhiều hệ lụy về sau, sự tiếc nuối của họ kể làm sao hết khi chuyện Hoa Vân Phong bị thương nặng vì nhát dao của Diệp Tri Thu cũng có một phần "đóng góp" của họ. Làm anh em bao năm, điều này làm họ cứ mãi canh cánh trong lòng.

Cơm trưa là Hoa Vân Phong làm, Diệp Tri Thu cũng không ngờ anh ấy lại thông thuộc nhà cô như vậy, chẳng trách dì Trần lúc nói chuyện cứ nghiêng về phía anh. Hừ, Diệp Tri Thu ghen tị rồi đó. Cô là đứa con gái được dì yêu thương từ nhỏ đến giờ, dì chưa bao giờ nặng lời nhắc nhở cô cái gì, vậy mà... vậy mà dì bắt gặp anh làm cơm thì lại trách cô lười biếng, không chịu phụ giúp... ôi, đủ thứ hết đấy.

Cô vờ vào bếp cho dì Trần khỏi phải "lải nhải", nói là giúp anh một tay nhưng cũng có làm gì đâu, cô phụ đôi khi còn làm anh bận rộn thêm.. hì!

Cô lại giả vờ nhõng nhẽo:

- Bắt đền anh đó, dì Trần thương anh hơn em rồi. ghét ghê, biết vậy lúc nãy bảo xe chạy nhanh chút, không cho dì gặp anh là tốt rồi.

Hoa Vân Phong xoay nhẹ mặt mình vô tình chạm phải cánh môi đang mấp máy của cô, sẵn tiện anh cắn nhẹ một cái, anh nói:

- Em đành lòng sao?

Đương nhiên không. Người ta yêu anh còn không hết, nỡ lòng nào chứ? Sau khi biết sự thật năm xưa, dù không rõ ràng lắm, nhưng cũng đủ làm lòng cô thanh thản, anh không phải là kẻ thù của cô, thế đã là quá đủ. Yêu anh nhiều, yêu anh nhiều hơn bản thân cô nghĩ!

Bữa trưa vẫn chưa dọn ra, Hoa Vân Phong nhận một cuộc điện thoại. Ngay lập tức sắc mặt anh khẽ biến, bình thường khó nhận ra điều đó vì anh là người rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng Diệp Tri Thu dễ dàng nhìn ra được. Cô lo lắng nhìn anh, đợi anh nói. Hoa Vân Phong trầm ngâm chốc lát, anh mới nói với cô:

- Có tin tức của Thiệu Đông, anh phải về thành phố C ngay. Em ở lại với dì Trần, mai anh đến đón.

Diệp Tri Thu thấy anh không nói gì thêm nữa thì cũng không nũng nịu. Cô biết vấn đề có chút nghiêm trọng. Cô chỉ cầm lấy tay anh mà nói:

- Được rồi, anh yên tâm, em sẽ đợi anh... Tìm thấy người là tốt rồi, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết!

Hoa Vân Phong chỉ gật đầu một cái. 

Cô tiễn anh ra xe, sau khi chiếc xe khuất dần nơi cuối con đường đồi quanh co, Diệp Tri Thu xoay người lại như có điều suy nghĩ. 

Tiếp đó, cô cầm điện thoại và nhấn vào từng con số quen thuộc mà người kia đã ép buộc cô phải ghi nhớ chúng. Tiếng lạnh lùng của anh ta vang lên trong ống nghe, không nhanh không chậm:

- Chịu gọi cho anh rồi sao?

Diệp Tri Thu cũng cười cười mà nói:

- Hì, em không cần báo anh cũng biết em làm gì mà... Lần này em cần anh tạo cho em một cơ hội để về Mỹ.

Sở Lăng Khiêm hừ lạnh một tiếng:

- Về Mỹ? Búp bê nhỏ, em muốn giở trò gì đây... 

Diệp Tri Thu vẫn bình tĩnh đối đáp:

- Những chuyện không có lợi, em không ngốc mà làm đâu!

Người bên kia phải khen ngợi:

- Ở bên cạnh Hoa Vân Phong không lâu mà giỏi che giấu như vậy. Được, chuyện đó không khó, chỉ cần chúng ta cùng trên một chiếc thuyền, anh sẽ không để em phải chết chìm!

Cúp điện thoại, cô nàng đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm. Ánh nắng không gay gắt nhưng vẫn làm mắt cô phải nheo lại. Trong đôi mắt ẩn chứa sự ngây thơ ngày nào giờ được thay thế bằng một thứ gì đó thần bí. Trong lòng cô nghĩ gì, khó ai biết được!

--------------------------

Trở về đến thành phố C, Hoa vân Phong đến ngay bệnh viện. Bạch Thiệu Đông cùng Tô Uyển Thanh giờ đã được an toàn, bọn người của cô gái nhẫn tâm họ Trương kia hầu như cũng không muốn truy sát nữa. Tô Uyển Thanh không hiểu vì sao, mà cũng chẳng có nhiều thời gian lo lắng việc đó. Trước mắt cô chỉ muốn Bạch Thiệu Đông trở lại là con người như trước kia mà thôi. Sau lần nạn kiếp này, anh đã thay đổi, thay đổi rất nhiều...

Hoa Vân Phong hỏi han tình hình của Bạch Thiệu Đông:

- Khả năng hồi phục như thế nào?

Tô Uyển Thanh rủ xuống đôi hàng mi nhưng ánh mắt vẫn còn rất trong trẻo, giọng điệu khá bĩnh tĩnh:

- Không khả quan, hồi phục đến trình độ cao nhất đi nữa... cũng không thể tiếp tục cầm dao mổ!

Là một bác sĩ mà không có đôi bàn tay nhanh nhạy cùng độ chính xác cao thì vô dụng rồi. Cú sốc này Bạch Thiệu Đông khó lòng tiếp nhận, mặc dù anh cũng đã dự tính được trước, tuy nhiên khi đối mặt sự thật thì ai còn mạnh miệng được nữa!

Tô Uyển Thanh thần sắc thật bình thường, tuy vậy, đó chỉ là thoạt nhìn thế thôi. Cô thật sự rất mệt mỏi. Mệt mỏi đến cần một điểm tựa. Và ngay sau đó, đầu vai Hoa Vân Phong gia tăng một sức nặng, đầu cô nàng tựa lên đấy tìm chút bình yên sau bao ngày phong ba bão tố. 

Hoa Vân Phong không nói gì, anh đưa tay lên đặt vào đầu vai cô và nói:

- Uyển Thanh, em cũng mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây để anh lo liệu.

Tô Uyển Thanh nhắm mắt lại, khẽ gật đầu. 

Cô đưa tay Hoa Vân Phong chạm vào cửa phòng rồi mới rời đi, trước đó, cô còn nói:

- Em không cần một Bạch Thiệu Đông như trước kia, em chỉ cần anh ta không thay đổi!

Câu nói của cô mâu thuẫn quá. Cần rồi lại không cần cái gì đó không rõ, vậy mà Hoa Vân Phong hiểu. Anh gật đầu xem như đáp ứng.

Cô không cần một Bach Thiệu Đông tài hoa hơn người, chỉ cần anh lấy lại tinh thần, sống thật ý nghĩa là được.

Vào trong, đường đi không thông thuận nên Hoa Vân Phong đi khá chậm, anh nghe được tiếng hít thở có phần trầm trọng của người nào đó. Không ai khác chính là Bạch Thiệu Đông. Không đợi anh mở miệng, người đó đã nói:

- Ra ngoài!

Hoa Vân Phong nghe tiếng xác định phương hướng, anh chạm tay vào thành giường rồi dừng lại. Lúc này không khí thật kỳ quái, không ai thèm nói chuyện với ai, trầm lắng như thế làm cho người ta càng có cảm giác không yên trong lòng. Mà người chịu thua trước chính là người có lòng kiên nhẫn kém hơn, Bạch Thiệu Đông vùng vằn:

- Sao chưa chịu đi? Không biết đường đi ra chứ gì? hừ... Ngại quá, hiện tại tôi cũng là phế nhân, đi không được, làm phiền gọi người đưa ra ngoài đi...

Sau đó là một tràng cười dài của anh, tiếng cười không phải mang theo nét hào sảng như trước, nó thật u ám và bi ai làm sao.

Hoa Vân Phong cũng không nói gì, anh đợi Bạch Thiệu Đông nói hết, cười cho mệt lả người. Đến khi anh ta không thèm nói nữa thì Hoa Vân Phong chỉ nói ngắn gọn thế này thôi:

- Đã sống thì phải sống cho tốt, đừng để người khác phải chịu liên lụy!

Bạch hiệu Đông nghe xong bật cười:

- Ha... ha... Nói hay lắm. Sống tốt à? Như thế này mà còn bảo phải sống tốt? E rằng chỉ có thánh nhân mới làm nổi... à, không đúng, còn có cả Hoa Vân Phong cậu nữa!

Mỉa mai như vậy là muốn đuổi Hoa Vân Phong ra ngoài mà thôi. Lúc người ta rơi vào bế tắc, khó mà giữ mồm giữ miệng được lắm. Ngược lại, Hoa Vân Phong không cho anh toại nguyện:

- Chết, anh không làm được. Sống, anh oán trách số phận. Con người đúng là sinh vật tham lam, lúc không có thứ gì đó thì cố tình theo, khi có rồi lại đuổi nó đi... Tùy anh thôi, suy nghĩ cho kỹ đi!

Nói xong những lời đó, Hoa Vân Phong xoay người rời đi. Bạch Thiệu Đông có vẻ mặt thế nào đương nhiên không ai biết. Thực ra nét cười cứng ngắt và méo mó còn khó coi hơn khóc. Anh chậm chạp hỏi lại:

- Thật sao?

Hoa Vân Phong vẫn rộng lượng đáp lời:

- Muốn biết thật không thì tự tìm hiểu. Tôi không liên quan, đừng kéo tôi vào.

Bạch Thiệu Đông từng là một anh chàng lạc quan và kiêu ngạo, có như thế thì anh mới tự tin cho rằng chỉ có Tô Uyển Thanh mới là người xứng đáng được anh yêu. Nhưng rồi hiện tại mọi chuyện đảo lộn, anh cảm thấy mình thật không xứng với Tô Uyển Thanh. 

Cảm nhận được sự thay đổi trong cách đối xử của cô nàng với mình, vậy mà anh lại không dám đón nhận mà cố tình xua đuổi nó đi như lời Hoa Vân Phong đã nói. Nếu như lời nói ấy, một ngày nào đó anh mất đi thứ tình cảm khó lắm mới có được này... anh sẽ đau khổ hơn hiện tại nữa. Dù gì sự thật thì tay chân anh bây giờ hành động bất tiện lắm, xứng danh là phế nhân rồi, nếu còn mất đi Tô Uyển Thanh,... ôi, thật sự anh không dám nghĩ tiếp! 

Bạch Thiệu Đông trao tráo đôi mắt nhìn về phía cửa, mong cô gái đó lần nữa xuất hiện trước mắt mình. Mấy ngày nay anh cáu gắt với cô, cô sẽ không ghét bỏ anh chứ?

Hoa Vân Phong bước ra ngoài thì Tô Uyển Thanh lập tức hỏi:

- Hai người nói chuyện sao rồi?

Vẫn không biểu lộ quá nhiều tình cảm nhưng lo lắng đương nhiên có. Con người Tô Uyển Thanh là vậy, không lãng mạn ướt át cũng không thích nói nhiều.

Hoa Vân Phong đáp:

- Biết ngay em chưa về... Được rồi, tính em anh rất hiểu, vào đi, anh ta đang đợi em đó.

Tô Uyển Thanh bỗng nở nụ cười, một nụ cười hiếm hoi mà suốt mấy tuần nay cô chẳng hề phô bày ra được. Cô nói:

- Chỉ có anh mới trị được anh ta. Con người này em đã dùng đủ cách rồi cũng không thu phục được!

Hoa Vân Phong lắc đầu, bảo rằng:

- Bởi vì quá quan tâm nên cố tỏ ra như vậy, thực sự tên này rất dễ đối phó.

Tô Uyển Thanh lần nữa cười mà lắc lắc đầu. Thật sự quan tâm một người là như vậy, ngay cả bản thân cô còn tự nhận biết mình không còn là Tô Uyển Thanh cao ngạo như trước kia nữa còn gì!

Tô Uyển Thanh vào trong, ngoài này Hoa Vân Phong lấy điện thoại gọi điện ngay cho tài xế cũng là người thân cận của mình. Sắc mặt anh không được tốt lắm, có lẽ do bôn ba mệt mỏi. Đặt bàn tay lên trái tim mình, Hoa Vân Phong có một dự cảm chẳng lành...

--------------------------

Trong một gian phòng rộng lớn, bày trí sang trọng nhưng mang toàn sắc đen và nâu u ám. Tuy vậy, nó không kém phần cổ kính, mang phong cách "Vintage". 

Trương Nhất Long đang đưa tay vuốt ve một vật phẩm trang trí bằng ngà voi to thật to chứng tỏ giá trị không tưởng. Vẻ mặt bất cần đời ngạo nghễ oai phong của anh cùng những đường nét nam tính và khí chất mạnh mẽ lôi cuống làm cho người khác không rời mắt được.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, anh không cần nói tiếng nào thì "tách..." một tiếng, cửa phòng đã mở ra. Anh chẳng ngỡ ngàng gì chứng tỏ hành động như vậy đã lặp lại vô số lần. Là ai mà có ưu đãi đặc biệt như thế?

Một bóng dáng kiều diễm đang tiến gần về hướng anh. Trước kia Trương Nhất Long chưa bao giờ cho phép một người khác phái nào tiến quá sâu vào giới hạn của mình. Bởi vì ngày xưa kia có một người con gái đã làm cho anh mất đi lòng tin, từ đó anh chẳng bao giờ xem phụ nữ là thứ quan trọng nữa. Anh cho rằng bọn họ chỉ là thứ rẻ tiền, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Từng tuổi này không phải chưa nếm qua hương vị phái đẹp, thế mà chẳng ai đi vào lòng anh được cả.

Người con gái kia chẳng những không sợ những quy tắc của anh, một đường thẳng đến bên cạnh anh rồi dừng lại, cô giao vào tay anh một xấp tài liệu gì đó. Anh chỉ liếc nhìn sơ qua mà chẳng cần kiểm tra gì kỹ càng, anh cười nhẹ:

- Em làm việc thì tôiyên tâm!

Cô gái cất tiếng nói:

- Tin tưởng em vậy sao? Ngài cho em tiếp cận ngài, cho em tiến sâu vào thế giới của ngài, không phải ngài không biết mục đích của em. Ngài không sợ sao?

Trương Nhất Long vòng tay qua eo cô, siết chặc:

- Sợ gì?

Cô nàng mấp máy đôi môi đẹp:

- Em sẽ hạ gục ngài!

Trương Nhất Long cất tiếng cười ha ha:

- Tôi cho em cái quyền đó, khi em làm được hãy nói đi...

Anh đưa môi hôn lên cánh môi mềm mại của cô, lưỡi dần tiến sâu vào. Hai tay anh như gọng kiềm mạnh mẽ túm lấy eo cô mà dùng sức, dường như muốn bẻ nó ra làm đôi vậy. Lưỡi anh càng tiến sâu, trong khi cô nàng cứ trơ ra như tượng đá mặc kệ anh mút vào, môi cô chỉ hé mở một khoảng nhỏ đủ cho lưỡi anh quấn quít lấy lưỡi cô, răng chạm vào răng phát ra âm thanh lạch cạch nho nhỏ. Thế hôn của anh cũng mạnh bạo hơn bất cứ người nào. Như để thỏa mãn, như để giải mối căm hờn nào đó. 

Anh để cô ngồi trên đùi của mình mà lưỡi vẫn tham lam tiến sâu vào khoan miệng cô nàng. Trương Nhất Long một lúc sau thỏa mãn dục vọng mới dừng lại. Anh khẽ khàn vuốt cánh môi hồng đã bị anh làm cho tê cứng mà nói:

- Thật ngốc, dạy mãi em cũng không biết hôn trả... uh?

Cô gái ngồi trên chân anh chính là Như Ý. Không ai ngờ được mới đó cô nàng đã được toại nguyện ngồi bên cạnh người cô đã từng ngưỡng mộ, từng mong chờ, từng yêu thương. Đáng tiếc, đó chỉ là những xúc cảm đã "từng" hiện hữu qua trong trái tim cô mà thôi. Giờ đây đối với cô mà nói, chuyện đó không bao giờ là mơ ước nữa. Ngược lại, nó như một tra tấn. 

Như Ý đáp lời:

- Ngài ban cho thì em chỉ được phép nhận. Em nào dám trèo cao!

Trương Nhất Long nhìn gương mặt kiều diễm có đến tám phần tương tự người nào đó trong trí nhớ. Anh vặn vẹo đôi má của cô đến phát đau, anh gằng từng tiếng:

- Càng nhìn em tôi càng muốn đặt cho em một cái tên khác, em giống như loài hoa anh túc vậy. Càng đẹp thì càng độc. Em giống như cha mẹ của em, đều không làm cho người khác dễ tiếp nhận!

Như Ý nhìn đăm đăm vào đôi mắt đang rực lửa của Trương Nhất Long, cô nói:

- Vậy thì sao? Bamẹ em một người ngài đã giết chết, một người bị ngài giam vào kho hàng tối tăm suốt 3 năm nay. Ngài nghĩ em có thể nào không độc?

Phạm Như Ý là một người con gái dám yêu dám hận. Yêu anh là chuyện đã qua, giờ trong lòng cô chỉ còn biết hạ gục được anh mới hòng cứu thoát cho ba mình. Cô biết được sự thật về mình cách đây không lâu. Khi cô phát hiện người đàn ông tự xưng là anh trai của Trương Nhất Long trong căn hầm tối lúc nửa đêm ấy, cô chẳng hề sợ hãi. Ngược lại, càng trò chuyện với ông, cô càng có một loại thiện cảm nào đó. Vô tình trong những lời kể của ông, cùng với sự nhạy bén của mình, Như Ý đã dần dần tìm ra thân phận thật sự của cô. 

Nhớ cách đây một thời gian, Như Ý tự tiện xông vào phòng làm việc của Trương Nhất Long. Không lỗ mãng, cô nàng ngược lại rất hiểu phép tắc:

- Thưa ngài, tôi xin ngài 5 phút nói chuyện được chứ?

Trương Nhất Long không bàng hoàng chút nào về việc có một cô gái xông vào văn phòng, cùng với lời xin lỗi rối rít của thư ký. Anh khoát tay cho phép thư ký ra ngoài. Còn lại anh và cô gái, anh ung dung nhìn cô một cái, rồi làm động tác mời nói. Như Ý mới hỏi rằng:

- Ngài có biết người có tên Phạm Yến không?

Trương Nhất Long cười nhẹ:

- Đến giờ mới phát hiện ra? Tôi cho cô vào đó lâu như vậy... xem ra tố chất cũng không tốt lắm!

Như Ý đỏ mắt nhìn thẳng Trương Nhất Long, người mà cô từng trao cả trái tim và quyết tâm đến gần chỉ mong được nhìn thấy anh mà thôi. Nay bộ mặt thật chẳng phải được phơi bày hay sao? Thật ghê tởm. Cô lại nghe anh nói:

- Cũng gan dạ lắm, hơn hẳn mẹ cô rồi! Dám đến hỏi thẳng tôi như vậy... sao hả? Muốn báo thù?

Như Ý kiên định gật đầu, ánh mắt chưa từng dời ra nơi khác, cô nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn đó, như muốn nhìn ra một tia nhân tính, nhưng chẳng như ý cô được, vẻ mặt Trương Nhất Long chỉ có trêu tức cùng mỉa mai. Cô khẳng định:

- Phải, tôi muốn báo thù. Dù tôi biết mình không phải đối thủ của ngài, nhưng chỉ cần Như Ý này còn sống, ngài mãi mãi là kẻ thù của tôi!

Trương Nhất Long lại cười:

- Thú vị!... 

Như Ý đề phòng nhìn anh, anh nói tiếp:

- Tôi cho em cơ hội tiếp cận tôi, học được gì còn tùy vào tố chất của em, đến khi nào đủ sức đánh bại tôi. Tôi chờ ngày đó!

Như Ý không dám tin điều mình nghe là thật, anh ta chẳng những không trừ hậu hoạn mà còn cho cô ở bên cạnh, vậy không phải là dẫn sói vào nhà sao. Anh ta hống hách đến thế? Nghĩ rằng cô không đủ sức báo thù? 

Trương Nhất Long nhìn chằm chằm vào gương mặt kiều diễm của cô. Ánh mắt anh hướng về phía cửa phòng riêng. Không cần anh phải nói, Như Ý biết việc mình cần làm tiếp theo là gì. Cô chủ động vào trong. Việc đầu tiên là cởi áo ngoài của mình, chậm rãi bước lên giường lớn. 

Trương Nhất Long đè nặng lên người cô, anh cười trêu ghẹo:

- Cháu gái, cháu không sợ người khác nói mình loạn luân à?

Như Ý nhắm mắt lại, cô đáp:

- Không sợ!

Để báo thù, cô không sợ bất cứ điều gì cả.

Như Ý càng rối loạn, Trương Nhất Long càng bình thản. Anh chưa hề nhìn thẳng vào gương mặt cô nhưng những biến hóa của một cô gái mới bước vào đời này làm sao qua khỏi tầm mắt của anh. Gương mặt kia quá giống người xưa, anh đã cho cô cơ hội để biết chân tướng, mặc dù những gì cô biết chưa hẳn đã là sự thật. Anh cho cô tiếp cận mình. Vì sao nhỉ? Chỉ là vì anh muốn xem, con gái của Phạm Yến - người con gái từng phụ bạc, từng để lại mối hận tình trong lòng Trương Nhất Long sẽ có bản lĩnh gì. Với ý định ban đầu là đùa bỡn, là chơi chán rồi sẽ cho cô gái này kết cục như mẹ cô ta vậy. Ai ngờ, đến cả Trương Nhất Long cũng không ngờ, cô gái này có bản lĩnh thật sự. Giống như anh nói, cô như loài hoa anh túc, đẹp mà độc!