Hận thù? Đúng, hận thù. Bởi vì hai gia đình từ trước có một mối hận mà người khác không thể nào ngờ được. Điều này giải thích vì sao trước kia hai nhà thân thiết như thế đột nhiên trở mặt, Hoa gia trong vòng một đêm dọn nhà rời khỏi chỗ ở. Điều này cũng giải thích cho việc Hoa Lập Nhân và Lý Thu Nguyệt phải chia lìa 10 năm ròng rã. Trời xanh sao lại an bày lắm nổi trớ trêu!
Trước ngày Lý Thu Nguyệt yêu cầu hai người cùng vỏ trốn, Hoa Lập Nhân nhận được điện thoại của ba mình, trong điện thoại, ông bắt buộc anh phải về nhà ngay.
Hoa Lập Nhân là đứa con biết nghe lời, anh về. Sau thời gian dài tranh luận giữa hai cha con về chuyện lỗi lầm anh đã gây ra với Tiêu Tĩnh, Hoa Hữu Thịnh một mực bảo vệ cô gái này cho nên yêu cầu Hoa Lập Nhân phải quên đi mối tình kia mà an phận trở về chịu trách nhiệm với Tiêu Tĩnh. Lúc ấy, Hoa Hữu Thịnh đã nói:
- Con là con của ba, con phải nghe lời ba nói!
Hoa Lập Nhân trả lời:
- Ba, con là con của ba, con không phải ba, ba cũng không phải là con, ba không thể vô lý như vậy. Nếu đổi lại ba ở vị trí của con hiện tại, ba sẽ buông tay mẹ con mà lấy cô gái khác không?
Nhắc đến người yêu quý trong lòng mình, Hoa Hữu Thịnh thái độ càng mãnh liệt. Ông chống gậy khó khăn đi đến gần sát Hoa Lập Nhân, sau đó quẳng cây gậy đi mà tựa cả sức nặng mình lên người con trai, vật anh cùng ngã xuống đất. Tay ông nắm chặt cổ áo của con trai mà gào thét:
- Mày còn mặt mũi nhắc đến mẹ mày? Mày có biết mày đã yêu phải con gái của kẻ thù không? Mày đã quên những chuyện ba kể hay sao?
Hoa Lập Nhân mặt mày tái lại, chuyện ba anh kể từ trước đến nay chưa một khắc nào anh quên. Chuyện kẻ thù đã cướp đi hết tâm huyết của ba anh, cũng cướp đi tánh mạng của mẹ anh. Chuyện tưởng chừng dài vô tận ấy lại tái hiện như đang diễn ra trước mắt anh vậy. Mặc dù qua lời kể của Hoa Hữu Thịnh nên anh mới biết được, nhưng nhìn vào thái độ của ba khi đó, anh biết tất cả đều là sự thật.
Năm xưa, vào thế kỷ 19, thực dân Pháp tạo điều kiện cho người Hoa vào định cư ở Sài Gòn, Chợ Lớn. Thời kì này người Hoa sang Việt Nam theo các đợt tuyển mộ phu đồn điền của người Pháp. Cho đến khoảng năm 1949, một số người Hoa chạy sang Việt Nam khi Trung Quốc Quốc dân Đảng thua ở lục địa, khi ấy Lý Nhất Bằng cùng cha mẹ già từ quê hương xa xôi lạc loài đến đất nước này. Thuở ban sơ lạ lẫm, Lý Nhất Bằng khi ấy chỉ mới 12 tuổi đã lang thang khắp nơi tha hương cầu thực, cuộc sống vô cùng khó khăn. Và may mắn thay, Lý Nhất Bằng trong một lần vô tình đã được Hoa Hữu Thịnh cứu giúp. Hoa Hữu Thịnh động lòng thương xót nên đã cưu mang Lý Nhất Bằng, mặt khác còn giúp đỡ anh ta về mọi mặt của đời sống, hai người nhanh chóng trở thành đôi bạn rất thân thiết. Mười năm sau, Lý Nhất Bằng chỉ kết hôn với một cô gái tầm thường là công nhân trong xưởng dệt, người này cũng là người Hoa di cư sang. Còn Hoa Hữu Thịnh thì rất may mắn lấy con gái duy nhất của nhà họ Hoa, đó chính là Hoa Á Liên, một cô gái nổi tiếng xinh đẹp và là tài nữ lúc bấy giờ được rất nhiều người quý mến làm vợ
Nhà họ Hoa trước kia là danh gia vọng tộc, đời trước đã từng làm quan trong triều đình cho nên tuy vào giai đoạn thoái trào của triều đình nhưng cơ ngơi của họ vẫn thuộc hàng đáng ngưỡng mộ trong buổi bấy giờ. Hơn nữa, Hoa gia có truyền thống làm quan võ, nên các chiêu võ bí truyền của nhà họ Hoa chỉ truyền cho con cháu trực hệ, không truyền cho con nuôi, con dâu hoặc rễ. Hoa gia có mở các lớp huấn luyện võ thuật cho các binh lính triều đình thời trước nhưng cũng không tiết lộ các môn võ bí truyền ấy ra ngoài. Ngay đến Hoa Hữu Thịnh được tin tưởng và được cưới con gái duy nhất nhà họ Hoa làm vợ cũng không được học các chiêu thức ấy. Hoa gia được người đời ngưỡng mộ vì các đời làm quan thanh liêm trong sạch, lòng dạ hiền lành hay giúp đỡ người khác. Hoa gia vào thời Pháp thuộc vẫn được rất tôn trọng, bọn chúng nhiều lần dụ dỗ, thậm chí uy hiếp nhưng vẫn không làm lung lay được ý chí của những con người yêu nước này.
Tình cảnh nhà họ Hoa sau khi đất nước bị Pháp đô hộ cũng giả từ con đường làm quan mà lui về làm thương nhân. Hoa lão gia sau khi gửi gắm con gái Hoa Á Liên xong thì ông cũng nhắm mắt xuôi tay, từ đó, Hoa Hữu Thịnh được vợ đứng sau làm hậu thuẫn, ông đã một tay xây dựng nên một xưởng cơ khí, khai khoáng sản xuất xi-măng, đồng thời dần dần chuyển sang ngành xây dựng cầu đường trong giai đoạn nhu cầu về vận chuyển hàng hóa đang gia tăng mạnh mẽ, khi ấy nhà họ Hoa nhanh chóng trở nên giàu có không tưởng.
Người ngoài nhìn vào không biết thì cho rằng Hoa Hữu Thịnh là tên tham tiền mà tiếp tay với Pháp, nhưng chỉ có người vợ hiền của anh là hiểu rõ nhất, cô đã ủng hộ mọi quyết định của chồng mình. Hoa Á Liên biết và chúng ta cũng biết, vào thời loạn lạc, người dân của ta khổ sở, con đường duy nhất để thoát khỏi ách thống trị tàn bạo là phải đấu tranh, mà con người đấu tranh cũng cần phải có hậu phương vững chắc ủng hộ mới có niềm tin và ý chí. Cho nên Hoa Hữu Thịnh thể hiện lòng yêu nước của mình bằng cách khác, ngoài mặt anh làm ăn với bọn Pháp, xây đường xây cầu, cất nhà cho chúng, những thứ này bám căn bám rễ trên đất nước chúng ta, chờ khi nào chúng bại trận về nước, chúng cũng chẳng thể nào nhổ theo được đâu. Mặt khác lợi nhuận kiếm được anh đều tìm cách chuyển đến cho các tổ chức hoạt động bí mật chống Pháp lúc bấy giờ. Thế là rõ rồi, vợ chồng Hoa Hữu Thịnh làm những điều này một cách thầm lặng và duy nhất chỉ có người mà Hoa Hữu Thịnh xem là bạn thân mới biết mà thôi. Anh ta chính là Lý Nhất Bằng, nhưng mà…
Nhưng mà người này ngay từ đầu là người sống hai mặt, anh ta ganh tị mọi thứ với Hoa Hữu Thịnh, gia cảnh anh ta không bằng, ngay đến vợ của mình anh ta cảm thấy cũng không đủ xinh bằng Hoa Á Liên. Cho nên lòng đố kị của con người là vô cùng ghê gớm, nó nhấn chìm mọi thứ tình cảm và kể cả cái được gọi là lương tâm.
Lý Nhất Bằng được Hoa Hữu Thinh tin tưởng giao cho nhiệm vụ liên lạc và vận chuyển lương thực, thuốc men, nhu yếu phẩm đến các căn cứ bí mật, do đó, anh ta rất rõ đường đi nước bước của quân ta. Với ý nghĩ bản thân không phải người Việt, cần gì phải trung thành với ai cho khổ cái thân. Chỉ cần đạt được mục đích, có gì mà không dám làm!
Lý Nhất Bằng cấu kết với bọn tay sai, đem căn cứ bí mật tiết lộ cho chúng, một mặt hãm hại Hoa Hữu Thịnh cũng bị bắt đi tra xét. Lý Nhất Bằng lúc này vờ làm người bạn tốt, hứa hẹn sẽ chăm sóc Hoa Á Liên chu đáo, ai ngờ đâu là giao trứng cho ác!
Hoa Hữu Thịnh đi rồi, Lý Nhất Bằng liền giở trò đồi bại với Hoa Á Liên, nhưng anh ta có điều bất ngờ là Hoa Á Liên lại biết võ, anh hoàn toàn không đụng chạm mảy may nào vào người cô được. Bình thường cô rất dịu dàng ăn nói khép nép lễ nghĩa, mọi chuyện lớn nhỏ đều có Hoa Hữu Thịnh lo lắng chu toàn. Ngay cả Lý Nhất Bằng quen biết hai vợ chồng Hoa Hữu Thịnh mười năm trời, anh cũng chưa lần nào thấy Hoa Á Liên động chạm gì đến võ thuật, nào ngờ…
Với sự trung trinh tiết hạnh của Hoa Á Liên, Lý Nhất Bằng đành phải tạm gác chuyện mất đạo đức này qua một bên. Anh ta dùng mọi tinh lực để thâu tóm công việc làm ăn của Hoa gia, một mặt xúi dục bọn tay sai mỗi tháng đều đem Hoa Hữu Thịnh từ trong nhà tù giải ra ngoài chợ treo lên cao từ sáng đến xế chiều, nhiều lần còn đánh đập rất tàn bạo. Hoa Á Liên từ nhỏ được giáo dục nghiêm khắc, từ khi chồng bị bắt, cô chưa lần nào rơi lệ, cô mạnh mẽ kiên cường làm cho Lý Nhất Bằng có phần thán phục, nhưng ai nào biết, nước mắt chảy vào trong tim còn cay đắng hơn là khóc ra ngoài. Nhưng mỗi lần được vào ngục thăm nom chồng, Hoa Hữu Thịnh lại khuyên vợ không được khuất phục, anh thà chết chứ không cho ai làm nhục cô, anh biết, chỉ cần cô không đồng ý, không ai có thể chạm vào được, và anh cũng biết, vì đứa con mới sinh chưa được 3 tuổi của hai người, Hoa Á Liên sẽ không làm chuyện dại dột.
Hoa Á Liên đồng ý với anh. Và cứ thế, cô nhìn chồng mình ngày càng bị hành hạ đến gầy mòn mà lực bất tòng tâm. Lý Nhất Bằng cũng chờ đợi cô, chờ cô thay lòng đổi dạ với người kia thì nhất định anh sẽ cho cô được hạnh phúc. Đằng đẳng 3 năm trời, Hoa Á Liên vẫn cứ ngoan cường như thế. Tức tối trong dạ, Lý Nhất Bằng đành phải dùng biện pháp mạnh. Đó chính là đút lót bọn tay sai đem Hoa Hữu Thịnh đánh gãy một chân, sau đó truyền tin tức này rộng rãi ra dân chúng. Khi hay tin, Hoa Á Liên ngoài mặt trấn tĩnh lắm, tuy nhiên cô đã hoàn toàn suy sụp trong lòng rồi.
Tối đêm đó cô đi tìm Lý nhất Bằng, cô đưa ra 3 điều kiện trước khi làm chuyện mà cô cho là nhục nhã nhất cuộc đời. Điều thứ nhất: Lý Nhất Bằng phải đem Hoa Hữu Thịnh cứu trở về. Điều thứ 2: Lý Nhất Bằng không được đem Thịnh Á đổi thành cái tên nào khác, dù có làm ăn phát đạt đến đâu đi nữa, vẫn không được phép đổi. Điều thứ 3: Lý Nhất Bằng từ đây trở về sau không được làm hại người của nhà họ Hoa. Cả 3 điều, Lý Nhất Bằng đều đồng ý. Và thế là đêm đó, Lý Nhất Bằng chiếm được thân thể người phụ nữ xinh đẹp ấy, nhưng mãi mãi trái tim cô vẫn chỉ hướng về một người mà thôi.
Hoa Hữu Thịnh sau khi được cứu ra sức khỏe suy sụp rất nhiều, Hoa Á Liên luôn ở bên chăm sóc anh. Cô cũng không nói gì về chuyện đêm giông bão đó. Sau một đoạn ngày tịnh dưỡng, khi thấy chồng mình đã hồi phục thì cô lại quyết định nói thẳng với anh, bởi cô là một người phụ nữ kiên cường và cô tin tưởng vào tình yêu anh dành cho cô. Khi nghe xong, Hoa Hữu Thịnh căm phẫn lắm, anh lại càng yêu thương vợ mình hơn, anh đồng ý xem đứa trẻ trong bụng của cô là con ruột của mình.
Không biết vì nguyên nhân gì mà Lý Nhất Bằng biết được tin tức Hoa Á Liên mang thai. Anh ta tìm mọi cách tiếp cận và rồi lại giở cái trò uy hiếp. Nhưng làm được gì khi Hoa Á Liên đem tính mạng của mình và đứa nhỏ ra để phản kháng. Lý Nhất Bằng đành thôi. Sau đó, Hoa Á Liên nhờ người tìm được thân tín năm xưa của ba mình, người này đang hoạt động trong tổ chức bí mật kháng Pháp, ông ta sẵn sàng giúp đỡ Hoa Hữu Thịnh cùng Hoa Lập Nhân rời đi nơi này. Đêm hôm ấy, khi tàu hỏa sắp rời khỏi mảnh đất chất chứa quá nhiều đâu thương này, Hoa Á Liên tìm cớ từ trên tàu hỏa trốn ở lại, cô biết mọi chuyện tại nơi đây diễn ra thì phải kết thúc tại nơi đây, thế mới có thể cho chồng và con trai cô được bình yên mà sống.
---------------Trở lại hiện tại…-------------------
Hoa Hữu Thịnh chỉ vào cái chân trái chỉ còn dài đến đầu gối của mình mà hỏi Hoa Lập Nhân:
- Con nói đi, những việc làm đó có thể tha thứ sao?
Hoa Lập Nhân kiên định trả lời:
- Đương nhiên không!
Hoa Hữu Thịnh lại hỏi:
- Vậy con biết mình phải làm gì rồi chứ?
Hoa Lập Nhân lắc đầu, anh đứng dậy rồi bình tĩnh nói:
- Người con nên hận thù là Lý Nhất Bằng, những chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Thu Nguyệt. Con không thể mù quáng như thế, mọi chuyện tuyệt đối không thể đổ cả lên đầu cô ấy!
Hoa Hữu Thịnh cười dài kèm theo chua xót:
- Con nghĩ mình có thể, ba tin. Nhưng cô ấy thì sao? Con đừng nói mình có thể khiến cô ấy thay đổi tính cách vốn rất nhu nhược yếu đuối của cô ấy. Cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào nếu biết được những chuyện xấu xa của ba mình. Cô ấy có thể yên ổn ở bên cạnh con sao?
Hoa Lập Nhân biết rõ, tính cách của Lý Thu Nguyệt yếu đuối đến mức nào. Cô thà rằng không nghe theo lời ba mình, cô có thể lựa chọn cái chết, nhưng cô sẽ luôn cảm thấy ray rứt khi ở bên anh.
Hoa Lập Nhân không trả lời được, tuy vậy, trong lòng anh dám chắc rằng mình sẽ không buông tay người mình yêu, dù bằng cách thức nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tay!
Cho đến mấy ngày sau khi nhận được tin tức của Lý Thu Nguyệt, Hoa Lập Nhân đã không chần chừ mà quyết định cùng cô bỏ trốn.
Cuộc trốn chạy của họ đã không mấy hoàn hảo khi Tiêu Tĩnh là người phá hoại. Cô là người duy nhất Hoa Lập Nhân tin tưởng để liên lạc hỏi thăm sức khỏe của ba mình, anh biết hành động này của mình sẽ làm ông rất tức giận, tuy nhiên anh không bao giờ cho Tiêu Tĩnh biết được nơi ở hiện tại của mình. Nhưng nhờ đó Tiêu Tĩnh đã lần dò ra dấu vết của họ. Vào một ngày nọ, Hoa Lập Nhân ra ngoài làm việc thì Tiêu Tĩnh đã đến. Cô dùng lời lẽ ngọt ngào và biệt tài thuyết phục người khác của mình để nói chuyện với Lý Thu Nguyệt. Cô nói rằng ba của Hoa Lập Nhân đang bệnh nặng. Cô còn nói hai người cứ yên tâm ở nơi này, nếu có khó khăn gì cô sẽ giúp, còn về mặt thuyết phục ba nuôi, cô sẽ cố gắng.
Một lát sau tính toán thời gian Hoa Lập Nhân cũng sắp về đến, cô từ giã ra về. Vừa ra tới cửa, Tiêu Tĩnh đã bất ngờ khụy gối xuống sàn, ôm bụng kêu lên đau đớn, rồi phút chốc cô ngất lịm trong tay Lý Thu Nguyệt.
Lý Thu Nguyệt đưa cô đến bệnh viện mới biết được cô đã mang thai được 3 tháng. Khi trò chuyện cùng nhau, Tiêu Tĩnh lại giả vờ “vô tình” tiết lộ bí mật đứa bé là con của Hoa Lập Nhân, rồi sau đó rối rít xin lỗi, nói rằng con là của cô, không cần ai phụ trách cả. Nhưng Lý Thu Nguyệt vốn là người đa sầu đa cảm, cô cảm thương cho phận gái truân chuyên, cô bắt đầu mông lung suy nghĩ, liệu mình có nên làm ngơ để loại bỏ ngoài tai những lời nói đáng thương của một cô gái và có dũng khí cùng người mình yêu vui vầy hạnh phúc trong khi cô ta đang âm thầm mà khóc.
Họ chưa rời khỏi bệnh viện thì Lý Tuấn Sinh – cận vệ thân tín bên cạnh Lý Nhất Bằng xuất hiện, cưỡng chế mang đi Lý Thu Nguyệt. Còn ở nhà trọ, khi Hoa Lập Nhân về thì thấy cửa mở toang, anh có dự cảm chẳng lành và đúng như thế, ba anh đang ngồi bên trong đợi anh. Ba anh nói cho anh biết ông đã gặp Lý Thu Nguyệt và nói với cô về oán thù của hai nhà, Lý Thu Nguyệt đã chọn cách rời xa Hoa Lập Nhân mà quay về với ba của mình.
Nghe xong điều này, Hoa Lập Nhân không tin, nhưng anh có thể làm được gì khi chính anh cũng không thoát được đám vệ sĩ thân cận của ba mình. Thế là cả hai người yêu nhau lại mất đi tung tích từ đó.
Lý Thu Nguyệt về đến nhà, cô lại bị giao cho Lý Tuấn Sinh. Vốn Lý Nhất Bằng muốn gả con gái cho người này để duy trì cái họ Lý của mình, nay bận bịu với chuyện tình duyên oan trái của hai họ Hoa – Lý, ông hết sức đau đầu. Mọi chuyện đều giao cho Lý Tuấn Sinh xử lý, ông cũng không muốn con gái oán hận mình. Mặt khác, ông càng không thể bội ước về điều hứa thứ 3 của mình và Hoa Á Liên, đó là không được làm tổn hại người nhà họ Hoa.
Lý Tuấn Sinh từ khi đem Lý Thu Nguyệt về nhà, anh giam cầm cô vào trong tòa nhà màu tím xinh đẹp như tòa lâu đài mà ai cũng mơ ước được đặt chân đến. Kể từ ấy, Lý Thu Nguyệt như một bông hoa được bảo vệ kỹ lưỡng trong tủ kính. Hằng ngày cô chỉ biết phóng tấm mắt nhìn qua cửa sổ để ưu tư về một tình yêu dang dở. Cô không phản kháng, cũng quá yếu đuối để thực hiện điều đó. Trong đầu cô lúc nào cũng quanh quẫn chuyện Tiêu Tĩnh mang thai và những lời mà cô ấy đã nói: “Chị ơi, thực ra anh trai rất tốt. Từ nhỏ đã bảo vệ em rất chu đáo. Anh ấy luôn là thần tượng của em. Chỉ cần anh ấy hạnh phúc, em sống sao cũng được chị à!” hoặc là “Chị đừng trách anh ấy. Đàn ông mà chị… à… ý của em là khi anh ấy thiếu vắng chị nên mới buồn bả, uống rượu say để rồi… để rồi… lúc đó chỉ có mình em bên cạnh… cho nên… Chị ơi, đừng trách anh nhe chị!”… Những lời này chẳng khác nào cố ý nói cho Lý Thu Nguyệt biết tính tình của đàn ông thường hay đổi thay, mà Hoa Lập Nhân cũng là đàn ông, cho nên mọi chuyện vẫn tự nhiên là thế. Hôm nay có Tiêu Tĩnh bên cạnh, anh có thể làm ra chuyện như vậy, rồi ngày mai, ngày kia có ai khác kế bên anh cũng sẽ không kiềm chế được bản thân.
Lý Thu Nguyệt biết tính cách của anh, anh là người thông minh, sáng sủa, thích trêu chọc người khác. Đôi khi đi bên cạnh cô mà vẫn buông lời chọc ghẹo các cô nàng thích đùa xung quanh đó. Nhưng lúc ấy cô chẳng để bụng, mà lúc này… quả thật tâm tình rối loạn, thử hỏi còn ai có thể phân biệt phải trái đúng sai? Những lúc như thế này là những lúc dễ dàng bị kích động và chia rẽ nhất. Trong tình yêu sợ nhất là khoảng thời gian này, mà nào có tránh khỏi. Mọi suy tư trằn trọc đêm ngày làm cho Lý Thu Nguyệt càng hao mòn về thể xác lẫn tinh thần. Cô bị mắc một chứng bệnh tâm thần gọi là trầm cảm. Ngày nào cũng ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ như một con chim nhỏ khao khát khoảng trời rộng ngoài kia.
Lý Tuấn Sinh nhiều lần ngọt ngào nhưng cô đều không có phản ứng, thậm chí đến chuyện anh ta cưỡng bức cô, cô cũng không hay biết gì, chỉ nằm trơ ra như một con búp bê xinh đẹp bị tước đoạt mất linh hồn. Và sau đó cô cũng không ý thức được là mình đã phải bị động gả cho Lý Tuấn Sinh. Khi hay biết tin này, Hoa Lập Nhân đã đau khổ tột cùng, từ đó anh vùi mình vào men say, lúc nào cũng ôm chai rượu làm bạn.
Cứ thế cho đến hai năm sau, khi Hoa Vân Phong được hai tuổi, Hoa Lập Nhân mới miễn cưỡng trở thành vợ chồng trên danh nghĩa với Tiêu Tĩnh. Đối với anh hiện tại có lấy ai cũng chẳng quan trọng nữa, trái tim đã khô héo thì không gì có thể vãn hồi lại như cũ.
Hoa Lập Nhân mới ban đầu cũng không yêu thương gì đứa con trai của mình. Anh cho đây là mối tai họa, vì sự xuất hiện của nó mà ba anh có lý do để anh phải cưới Tiêu Tĩnh. Nhưng dần dần nhìn đứa nhỏ lớn lên, anh mới cảm thấy nó quá giống bản thân. Từ tính cách đến hình dáng, không thể phủ nhận nó chính là bản sao thu nhỏ của anh đây mà. Duy chỉ có đôi mắt của nó là hết sức giống Tiêu Tĩnh. Đôi mắt ấy mang vẻ thâm sâu huyền bí, dường như chứa đựng cả thế giới và đồng thời cũng mang theo thần thái thông minh, xuyên thấu lòng người giống hệt Tiêu Tĩnh. Bởi vậy khi nói chuyện với Tiêu Tĩnh, chỉ cần bạn nhìn vào mắt của cô, hãy cẩn thận nhé, vì chắc chắn rằng bạn đã bị chinh phục một nửa rồi đấy.
Từ đó, ngoài thời gian tiêu pha cho công việc, Hoa Lập Nhân đều tự mình dạy võ nghệ gia truyền cho con trai. Tình cảm cha con cũng không gọi là quá tốt, nhưng chí ít, anh đã quan tâm cậu bé nhiều hơn một chút.
Về phần của Lý Thu Nguyệt, cuộc sống cô trôi qua ngày nào cũng như ngày nấy, lặng lẽ và tẻ nhạt. Ờ mà có thể đối với cô không hẳn là thế, bởi vì cô chẳng còn biết xung quanh mình xảy ra chuyện gì nữa. Đã 8 năm ròng rã trôi qua, cô chưa từng mở miệng nói chuyện, chưa từng nở một nụ cười, có chăng cũng chỉ là trong giấc mộng, khi cô mơ thấy mình cùng Hoa Lập Nhân tay nắm tay cùng thong dong rảo bước trên con đường trường rợp bóng những hàng cây. Đêm đêm cô hay bị giật mình tỉnh giấc bởi vì Lý Tuấn Sinh hôm nào cũng không buông tha cho cô. Anh hàng đêm đều đòi hỏi tình dục ở nơi cô, nhưng cô đều cắn răng mà vượt qua, chẳng có phản kháng. Tám năm qua đều đặn không ngơi nghỉ, chỉ có khoảng thời gian này Lý Thu Nguyệt được chẩn đoán là mang thai thì cô mới được yên bình mỗi đêm.
Rồi thời gian thoi đưa, một ngày mùa thu sắc trời buồn bả, một bé gái chào đời… Lý Thu Nguyệt vừa sinh con xong thì cũng trút hơi thở cuối cùng, cô giống như mẹ của mình, chẳng được may mắn nhìn thấy con mình dù chỉ một lần. Cô ra đi mang đến niềm đau thương vô hạn trong lòng Lý Tuấn Sinh. Tang lễ của cô cũng chẳng được cử hành vì chồng cô không thể chấp nhận sự thật. Đã hai ngày trôi qua anh ta đều ôm chặt lấy xác vợ mình và không cho ai chạm đến. Anh hận, anh hận Hoa Lập Nhân. Cũng bởi vì cái chết của Hoa Lập Nhân mới mang đến cho Thu Nguyệt nỗi đau thương lớn như thế.
Anh vẫn còn nhớ, ngày đó khi vô tình xem phải chương trình thời sự phát bản tin Hoa Lập Nhân đã bị tai nạn giao thông chết thảm. Lý Thu Nguyệt vốn từ lâu không có tri giác với thế giới bên ngoài lập tức choàng tỉnh. Cô đã khóc rất nhiều. Cô khóc rồi lại ngất đi, tỉnh lại thì cũng chỉ biết khóc. Lúc này cô đã mang thai được 7 tháng. Có thể do giai đoạn nhạy cảm này tinh thần cô không ổn định, đau buồn quá độ, cho nên cô sinhnon. Đứa bé sinh ra không được đủ cân nặng, vả lại còn mang dị tật có thể ảnh hưởng đến cả đời của cô bé, còn Lý Thu Nguyệt thì vì khó sinh mà qua đời.