Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 14: Chấp niệm




Ngày mà Diệp Hoài Sơn được nhận vào làm con nuôi nhà họ Lý, ngày tốt đẹp nhất trong cuộc đời của ông.

Năm ấy, cậu bé họ Diệp này đã từng lang thang đầu đường xó chợ. Từng xem hết vào mắt nóng lạnh của cuộc đời. Nhưng cậu tự nhủ với mình rằng, phải cắn răng chịu đựng, rồi có một ngày, cậu thề sẽ đạp tất cả bọn họ dưới chân.

Một đứa bé, còn sống nhờ ý chí sắt đá, ngoan cường cứng đầu là cá tính của cậu.

Lúc rơi vào tay của bọn hắc đạo, cậu cũng không chịu đầu hàng.

Nhớ lúc ấy, cậu cũng đi tìm kiếm cái ăn bằng những công việc nặng nhọc như những đứa trẻ cùng cảnh ngộ.

Tất cả bọn họ được đưa vào nơi khai thác đá, làm quần quật suốt ngày mà không có đủ cơm ăn, đừng nói chi tới tiền công xứng đáng.

Vậy mới nói, những người dưới tận cùng của đáy xã hội, những người không có tiếng nói, không hiểu biết pháp luật, đời nào ngốc đầu lên nổi.

Không chịu nổi tình cảnh áp bức này, cậu bé Diệp đã chống lại bọn họ. Cậu không chịu làm việc, dù cho có bị đánh, bị bỏ đói, cậu vẫn nhìn chúng với ánh mắt khinh bỉ. Không van xin cầu khẩn.

Thấy cậu đáng thương, ai cũng muốn giúp đỡ, nhưng không dám.

Rồi chuyện này cũng đến tay tên quản lí. Hắn đến bằng những đòn roi nặng nề nhất. Hắn là tên tham công tiếc việc, chỉ biết vơ vét của trên đưa xuống, áp bức người dưới thế. Ai cũng căm hận hắn đã lâu, nhưng không dám phản kháng.

Trên da thịt của một đứa trẻ chưa đến mười tuổi đầu đã hằn lên những vết thương trông thật đáng sợ.

Cứ như vậy, cậu bé Diệp chịu đủ mọi cực hình, sống như trong địa ngục trần gian. Đến một ngày kia, ông chủ của bọn người dã man này đến thăm công trường.

Tên quản lí tò tè theo đuôi, nịnh nọt nói hết những lời hay ý đẹp để tâng bốc bản thân: “Dạ thưa ngài. Chúng tôi nơi đây làm việc hết sức quy củ, mọi người được tôi quản lí đều siêng năng chăm chỉ, không ngại vì ông chủ cống hiến sức lực ạ!”

Gật đầu, người được xưng là ông chủ tỏ vẻ hài lòng. Lúc đi ngang qua chỗ của cậu bé Diệp, vốn chẳng chú ý, nhưng cậu bé Diệp biết người đứng đầu rất có uy. Nếu không cứu mình thì ai cứu đây.

Cậu bé Diệp hướng tới chỗ của ông chủ la to: “Nói những lời như thế không biết thẹn sao, người nghe cũng không rõ phải trái?”

Ông chủ đứng lại, liếc nhìn cậu bé, dáng vẻ thật bẩn, không ra nguyên dạng “Mày nói cái gì?”

- “Tôi là nói, nếu ông còn giữ những người như vậy bên cạnh, ông nhất định không ngồi lâu trên cái ghế ông chủ của ông đâu.” – Một đứa trẻ, lời lẽ vẫn chưa trau chuốt, sắc bén, nhưng cũng lộ ra thiên chất thông minh.

Ông chủ bắt đầu cảm thấy hứng thú, nhếch mép cười mỉa, nhìn chằm chằm cậu bé Diệp coi như đang uy hiếp: “Nhóc con, không sợ chết à?”

Cậu bé Diệp dỏng dạc đàng hoàng cây ngay không sợ chết đứng: “Chết! Sợ gì, nếu sợ đã không nói chuyện với ông rồi.”

Ông chủ càng thêm kinh ngạc, thời buổi này kiếm đâu ra một thằng nhóc có khí phách như thế chứ: “Nhóc con, vì sao muốn nói chuyện với ta?”

- “Vì muốn cứu mình!” – cậu bé Diệp trả lời.

Ha…ha…ha…một tràng cười thật dài vang lên làm mọi người không dám thở mạnh nếu không tai bay vạ gió, sợ lắm! Ông chủ bắt đầu lên tiếng: “Xảo biện! Nói không sợ chết mà lại muốn cứu mình?” Nhìn cậu bé với vẻ tìm tòi, dò xét.

Cậu bé Diệp thấy đối phương đã chú ý đến mình, không khỏi đắc chí: “Tôi không sợ chết chứ không phải muốn chết vô nghĩa!”

Tốt, rất tốt, đứa nhỏ cứng đầu làm cho ông chủ phải tán thưởng trong lòng. Có ý định tuyển vài tên nhóc đồng lứa làm bảo tiêu cho con gái, thằng nhóc cũng không tầm thường đâu, có thể bồi dưỡng.

Ông chủ Lý rất hài lòng, gật gật đầu. Quay đầu ra lệnh cho tên quản lí nãy giờ đứng ngơ ngác, kêu hắn thả cậu bé ra.

Tên quản lí nham hiểm, lúc đầu hắn ta thầm nghĩ, thằng nhóc này tới số rồi. Sau đó sắc mặt hắn khẽ biến từ đỏ, tới xanh, rồi cuối cùng là đen sầm lại. Hắn hận sao không sớm chút giết chết thằng nhóc này.

Không dám cãi lời, hắn ta thả cậu bé. Cậu bé hiên ngang đi qua mặt hắn, đứng đối diện ông chủ Lý nói: “Tôi nể ông là người biết phân rõ phải trái, tôi đồng ý làm bất kì việc gì cho ông, nếu như ông đáp ứng tôi hai điều kiện”

Dám ra điều kiện với ta sao, thằng nhóc, giỏi lắm. Ông chủ Lý vẫn muốn biết nó yêu cầu điều gì: “Được, nói mau!”

Cậu bé Diệp đưa mắt nhìn qua mọi người ở đây, rồi liếc tên quản lí một cái, hắng giọng: “Thứ nhất, tôi muốn ông cho mọi người ở đây được hưởng những gì xứng đáng với công sức của họ. Thứ hai…” tạm dừng một lát, cậu tiếp: “Ông phải chặt tay tên quản lí này vì hắn dám đánh tôi.”

- “Được! Ta đồng ý với cậu” – ông chủ Lý đáp ứng không do dự. Xem ra ông có truyền nhân rồi. Không lo sau này giao cho con gái quản lí không nổi tài sản khổng lồ của ông, người làm chuyện lớn điều phải học trước tiên là tàn nhẫn.

Tên quản lí mặt tím tái, vội quỳ xin tha thứ, nhưng có nghĩa gì đâu khi người đưa ra điều kiện hận hắn thấu xương.

Tiếng la của tên quản lí như heo bị giết¸ đáng ghét, dơ bẩn như chính con người hắn vậy.

---------------

Rồi cậu bé Diệp được đưa về nhà của ông chủ Lý. Nơi đây cậu đã gặp được định mệnh của đời mình, tiểu thư Lý Thu Nguyệt.

Cô tiểu thư xinh đẹp nhất mà cậu đã từng gặp. Dù hiện tại chỉ mới tám tuổi thôi. Nhưng cô như một con búp bê đáng yêu được trưng bày trong tủ kính.

Mái tóc đen mượt, dài xõa xuống ngang lưng. Làn da trắng mịn như cánh hoa vừa hé nở đón chào mùa xuân. Đôi mắt thật đẹp, thật to, làm cho ai nhìn vào cũng như đắm chìm vào đầm nước hồ mùa thu ấy. Cái miệng chúm chím, xinh xinh. Hai cánh môi hoa đào khi cười rộ lên cho người khác phải bồn chồn xao xuyến. Má lúm đồng tiền thật sâu, như điểm hai bông hoa tươi tắn lên đôi má hồng mềm mại.

Không ngôn từ nào tả hết vẻ đẹp của cô. Ngay từ đầu tiên gặp gỡ, cô tiểu thư này đã ngự trị cả trái tim cậu bé Diệp.

Cái tuổi này nói yêu không phải yêu, mà là tâm động, rồi sau đó là sự chấp niệm, duy nhất một mối tình.

Ôm giấc mộng phải làm bất cứ điều gì để khiến cô tiểu thư này hài lòng nhất bằng cả tấm chân tình. Cậu bé Diệp lớn lên bên cô, hàng ngày được ngắm vẻ yêu kiều của cô, tình cảm đã thấm vào máu, nung nấu mối tình đầu cũng là mối tình cuối của cậu.

Còn cô tiểu thư Lý Thu Nguyệt, phải đối mặt với tình yêu cố chấp đến mức cực đoan này, liệu phải chăng là hạnh phúc?