Tiếng nói của ông bác sĩ lạc dần vào khoảng không vô tận rồi mất hút đi chỉ còn thừa lại sự im lặng nặng nề. Nhưng trái lại, dường như âm thanh ấy vẫn còn vang vọng mãi bên tai của Hoa Vân Phong. Anh không đáp lời, không tỏ thái độ bất bình nào, cũng chẳng cần ngồi đây nghe ông bác sĩ tự mình vật vã với lương tâm, quằn quại với nỗi đau thương của bản thân, bởi vì đã không còn khai thác từ chỗ ông thêm bất kỳ thứ gì anh muốn về kẻ đứng sau màn chỉ điểm. Đột nhiên anh đứng dậy và rời đi…
Không biết do đứng dậy quá nhanh hay vì lí do nào khác, Hoa Vân Phong nhất thời mất đi phương hướng, dưới chân lảo đảo vài cái, ngay lúc đó ông bác sĩ nhận thấy điều bất thường liền đưa tay ra đỡ lấy anh, nhưng Hoa Vân Phong chẳng những không cảm kích mà còn lạnh lùng lên tiếng:
- Ông đừng tưởng nói ra chân tướng thì có thể trút bỏ gánh nặng. Tôi không cho ông chết!
Vì sao anh nói như vậy? Chỉ có một mình anh biết... Hoa Vân Phong dứt khoát rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm của ông bác sĩ, xoay người tự mình tìm chốt cửa và mở ra rời khỏi. Để lại nơi đây hình ảnh ông bác sĩ còn ngơ ngác đứng tại chỗ…
Thấy Phong ca bước ra, Phùng Kiến Quân tiến lên đỡ lấy anh ấy, anh vẫn như mọi khi, quan tâm và luôn miệng hỏi:
- Phong ca, bác sĩ nói sao rồi? Đã khỏe chưa? Sao lần này lâu quá vậy không biết. Em cứ tưởng có chuyện gì, em còn định gõ cửa hỏi thăm rồi đó…
Anh vẫn không biết mỏi miệng mà nói mãi. Anh vốn chưa nói hết những lời muốn nói đâu, nhưng Hoa Vân Phong lên tiếng cắt đứt mạch chuyện:
- Tra tư liệu của Từ Duy Mạnh!
Phùng Kiến Quân vẫn chưa nắm bắt được Hoa Vân Phong đang nói đến cái gì. Anh vẫn còn chìm trong mạch cảm xúc của mình. Phong ca luôn làm cho anh bất ngờ… mà lần này sao lại đột nhiên kêu anh điều tra người nào đó? Từ Duy Mạnh, đúng rồi. À, mà ông ta là ai vậy kìa? Đầu óc anh vẫn còn quay cuồng…
Chợt nghe Hoa Vân Phong bổ sung:
- Là bác sĩ Mạnh.
Ờ, thì ra là bác sĩ Mạnh… Hả? Cái gì? Bác sĩ Mạnh? Chẳng phải là người trong kia hay sao? Phùng Kiến Quân gãi đầu suy nghĩ, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua nét mặt của Hoa Vân Phong. Phong ca của anh hôm nay lạ lắm, có cái gì đó anh cũng không biết phải nói như thế nào. Mặc dù trên nét mặt vẫn quá mức bình tĩnh, nhưng nếu anh đoán không lầm thì trong lòng nhất định đã dậy sóng ba đào.
Anh không tiện hỏi thêm cái gì, dù cho trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc chưa được giải quyết, không nói thì rất khó chịu, có thể tối nay không ngủ được ngon giấc. Nhưng mà đi theo Phong ca nhiều năm, anh cũng hiểu tính tình của người anh trai này. Chỉ cần chuyện anh ấy không muốn nói, có cố gắng tra hỏi thế nào cũng không có kết quả đâu. Nên cách tốt nhất bây giờ là im lặng và làm theo mệnh lệnh của anh ấy là ổn rồi!
Hoa Vân Phong được Phùng Kiến Quân đưa đến nhà, trên đường đi anh không mở miệng nói câu nào. Phùng kiến Quân có chút lo lắng muốn đánh liều hỏi han, nhưng nhiều lần cũng không thắng được nội tâm run sợ, mặc dù Phong ca không khi nào nổi giận lung tung, nhưng anh ấy có uy phong đặc biệt, tuy không biểu hiện phô trương nhưng giống như một cơn sóng ngầm có thể làm người khác thấy khó mà tự rút lui. Thế nên những lời quan tâm anh đều cứng rắn nuốt trở về trong bụng.
Khi xe dừng lại dưới lầu, Hoa Vân Phong từ chối việc Phùng Kiến Quân theo anh lên nhà. Anh nói:
- Anh tự lên được. Cậu về đi!
Phùng Kiến Quân không cố nài nỉ. Anh đứng đó nhìn theo bóng của Hoa Vân Phong dần rời xa.
Phùng Kiến Quẫn vẫn đứng đó chưa rời đi, anh định gọi cho mẹ nuôi nói tình trạng của Phong ca cho bà biết. Có thể mẹ con với nhau sẽ dễ tâm sự hơn chăng? Anh cũng không biết nữa! Thấy Phong ca như vậy, đầu óc anh cũng rối loạn lung tung lên hết cả rồi. Nhưng vừa mới rút điện thoại ra khỏi túi quần thì đồng thời nó cũng đổ chuông… là của Phong ca. Chẳng lẽ có chuyện gì cần anh giúp sao? Phùng Kiến Quân ba chân bốn cẳng chạy vào thang máy, đồng thời cũng nhấn phím nghe điện thoại.
Người bên kia lên tiếng:
- Cậu lên đây lấy bánh rồi hãy về!
Hoa Vân Phong biết chắc rằng Phùng Kiến Quân vẫn chưa rời đi. Anh cũng biết cậu ấy lo lắng cho anh. Nhưng tâm trạng anh xuống dốc thật sự quá nặng nề. Anh không dối lòng mình mà xem như không có gì được, dù đã cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nếu người nào thật sự quan tâm anh thì nhất định không khó nhận ra.
Phùng Kiến Quân nhẹ nhõm thở phào một hơi. Anh còn tưởng Phong ca có cái gì không khỏe cần anh lên giúp đỡ nữa chứ.
Anh mới nhấn chuông cửa được một cái thì cửa lặp tức mở. Đón chào anh không phải Hoa Vân Phong mà là một cái bọc giấy, nhất định bên trong đựng đầy bánh ngon lành rồi, bởi vì mùi hương của nó dường như thẩm thấu qua lớp bọc giấy mà bay thẳng vào mũi anh vậy, thơm ngào ngạt đến cái dạ dày phải kêu lên rột rột rồi đây này.
Phùng Kiến Quân mỗi khi nhận được quà là cười đến tít mắt. Anh nhanh tay nhận lấy và luôn miệng cảm ơn:
- Phong ca tốt nhất! Ôi, thơm quá, chắc ngon lắm…
Phùng Kiến Quân còn chưa nói hết thì Hoa Vân Phong đã ngăn lại. Anh không có tâm trạng đứng đây nghe thằng nhóc này nói nhảm. Anh kêu Phùng Kiến Quân lên đây lấy bánh là để thực hiện lời hứa trước đó thôi, cho dù tâm trí có không thoải mái thì cũng không thể quên lời đã hứa.
Hoa Vân Phong đưa tay vịn lấy cánh cửa định đóng lại, lời cuối cùng anh nói với Phùng Kiến Quân là:
- Về cẩn thận!
Phùng Kiến Quân vẫn chưa nói hết những gì muốn nói, đột nhiên hành động này của Phong ca làm anh xém chút nữa là phải băng bó cái mũi rồi, cánh cửa đóng lại quá nhanh làm anh không kịp phản ứng, nếu khoảng cách không đủ, thì thê thảm chắc luôn… Anh đành phải lủi thủi ôm túi giấy ra về!
Hoa Vân Phong đợi cho tiếng bước chân của Phùng Kiến Quân đi xa hẳn, anh mới cất bước đến phòng tắm, đóng cửa lại và bắt đầu xả nước lạnh vào người. Nước từ cổ chảy xuống cả toàn thân mong có thể làm trôi đi bao nhiêu muộn phiền trong long. Nhưng nào có thể, càng muốn quên thì anh càng phiền muộn. Giữa tiết trời đang chuyển dần vào xuân thì trong không khí cũng mang theo hơi thở lành lạnh, mặc dù có ánh nắng mặt trời buổi trưa nhưng không thể che giấu được giá lạnh vốn có, cũng giống như băng giá mùa đông, cũng như kết một tầng băng mỏng lên trái tim anh vậy. Và cứ thế, anh bất chấp tất cả mà cho nước chảy ào ào vào cơ thể rất lâu rất lâu…
------------------------
Hà Thúy Bình đến nhà của bà bạn hàng xóm giúp được khá nhiều việc. Dó là bởi vì bà bạn của bà chẳng thèm quản chuyện bếp núc tiếp đãi khách mà chuyên tâm vào việc ‘làm đẹp’. Hà Thúy Bình cũng đành chấp nhận cái tánh nhí nhố như tuổi mộng mơ của bạn mình mặc dù ai cũng đã bước vào tuổi xế chiều cả rồi.
Khi các món ăn được chuẩn bị xong thì Hà Thúy Bình khéo léo dọn sẵn lên bàn đợi khách đến. Sau đó bà cầm lên điện thoại gọi vào máy của con trai… tiếng tút tút ngân dài mà Hoa Vân Phong không bắt máy, bà bắt đầu lo lắng. Hà Thúy Bình thử gọi lại lần hai, lần ba cũng không thành công. Bà sốt ruột nhìn lên đồng hồ cũng đã 11 giờ trưa rồi còn gì, nếu con trai bà bận nấu cơm trong bếp thì cũng không thể nào không nghe tiếng chuông gọi đến được. Lòng mẹ bao la là thế, vì con mình mà lúc nào cũng quan trọng hóa vấn đề không phải chỉ là tâm lí của bất kì đối tượng riêng lẻ nào.
Hà Thúy Bình vào phòng bà bạn và nói:
- Này, bà ở đây đãi khách nhé. Mọi thứ tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.
Bà bạn đang thoa son đỏ chót lên cái môi vốn rất dầy của mình trông thật lố, nhưng vì bà thấy đẹp nên cố mà thoa cho nhiều. Bà ngẩng đầu lên nói:
- Cái gì? Bà về sao? Không được, không được! Bà giúp thì giúp cho trót đi. Bà về… tôi không tự nhiên được!
Hà Thúy Bình nhìn bạn trang điểm quá đậm có phần không quen mắt, vả lại nhìn qua rất tức cười. Bà che miệng cười một cái rồi nói:
- Bà có gì mà không dám làm? Sợ hãi gì chứ... Hơn nữa, tôi về là vì lo lắng cho Vân Phong. Sao gọi điện hoài mà nó không bắt máy đây nè.
Nói đến đây lòng bà lại như lửa đốt. Bà bạn nghe nói vậy cũng không nài nỉ, bà ta nói:
- Thôi, về thì về đi. Thằng con trai bà là nhất mà! Chưa thấy ai như bà, con lớn rồi mà coi nó như con nít ấy.
Hà Thúy Bình chỉ cười mà không nói thêm. Đối với cha mẹ thì con cái dù có bao nhiêu tuổi vẫn mãi là đứa trẻ trong lòng của họ.
Hà Thúy Bình về đến nhà cũng không lâu sau đó. Cửa nhà vừa mở ra đã nghe tiếng nước ào ào chảy không ngừng. Bà vội đi vào phòng tắm, thấy cửa đang đóng, biết chắc rằng con trai đang tắm thôi, đây là thói quen của nó. Nhưng mà Hoa Vân Phong chưa bao giờ vì tiếng ồn của nước mà không nghe đến chuông điện thoại. Thính lực anh rất tốt, chỉ khi đặc biệt như lúc này mới có điều ngoại lệ mà thôi… Hà Thúy Bình vẫn chưa yên tâm, nên vẫn quyết định gõ cửa. Sau tiếng gõ cửa lần thứ hai thì tiếng nước dừng lại, bà sốt ruột nói trước:
- Vân Phong, sao con không nghe điện thoại, có phải không khỏe không con?
Hoa Vân Phong nghe tiếng mẹ nói bên kia cánh cửa tràn ngập sự lo lắng. Anh biết mình không đúng rồi. Anh trấn an bà:
- Mẹ không cần lo đâu. Con xong ngay thôi. Mẹ đợi con chút!
Hà Thúy Bình nghe vậy mới thả lỏng tinh thần xuống được. Bà ứng đối một tiếng rồi trở ra phòng khách ngồi. Ngay sau đó không lâu Hoa Vân Phong bước ra ngoài với cái khăn tắm vây quanh mình nhưng quần áo bên trong ướt sủng, vì lúc đi vào phòng tắm không mang theo quần áo khô để thay, thật khổ! Anh lặng lẽ đi thẳng vào phòng mình, cố ý không để cho Hà Thúy Bình trông thấy mà thắc mắc nguyên do.
Lúc Hoa Vân Phong đi ra và ngồi xuống ghế, Hà Thúy Bình mới hỏi:
- Có chuyện gì sao con?
Hoa Vân Phong cười cười với bà:
- Không có gì đâu mẹ. Chỉ là… trong lòng có điều nghĩ không thông mà thôi. Đầu óc giống như trống rỗng, mà cũng dường như không đủ dùng, cái gì đều nghĩ không ra!
Hoa Vân Phong không nói dối. Anh nói là đúng sự thật tâm trạng của mình hiện giờ, chỉ là không trực tiếp đem sự thật nói thẳng ra mà thôi. Anh chưa bao giờ lừa dối người khác, nhất là mẹ mình. Cho nên khi bị Hà Thúy Bình hỏi đến thì đương nhiên phải nói.
Hà Thúy Bình trong đầu chợt lóe ra một nguyên nhân. Bà yên tâm cười cười, tảng đại thạch trong lòng rốt cuộc cũng được đặt xuống. Thì ra là vậy, làm bà lo muốn rớt trái tim ra luôn vậy đó!
Bà ôn hòa nói với con trai:
- Thôi rồi, mẹ hiểu hết rồi. Con vì xa cách Tri Thu mới có cảm xúc như vậy thôi, con trai ngốc!
Vậy sao? Hoa Vân Phong đặt tay lên ngực mình tự hỏi. Anh thật sự có cảm xúc thiếu vắng trong lòng, nhưng sự thật kia cũng làm anh đau lòng không kém. Anh chưa bao giờ để tâm trạng mình lẫn lộn cả, chuyện nào cũng phải phân biệt rõ ràng. Mà lúc này đây anh muốn mẹ hiểu sự việc đơn giản vậy thôi, nên không phản bác lại; mẹ anh hiểu lầm cũng tốt, đỡ phải lo lắng thêm.
Hoa Vân Phong cười với mẹ, anh nói:
- Dạ!... Mẹ à, cũng trưa rồi, con vô nấu cơm mẹ nhé!
Hà Thúy Bình vỗ vai anh gật đầu:
- Ừ, được rồi, mẹ ngồi đây xem ti vi đợi con!
Hoa Vân Phong mới bước vào trong ước chừng 15 phút thì Hà Thúy Bình nhận được cuộc điện thoại, thế là bà phải đi ra ngoài. Bà hối hả đi đến chỗ của bà bạn hàng xóm mới vừa từ đó về cách đây không lâu.
Hà Thúy Bình trên đường đi vẫn có suy nghĩ rất nhiều về cuộc gọi của bạn mình. Bà bạn nói vị giáo sư đó cứ nằng nặc đòi gặp người nấu ăn mà không nói rõ bất kì lí do nào. Hà Thúy Bình cũng không yên tâm mà hỏi lại “Chẳng lẽ món ăn tôi nấu có vấn đề gì sao?”, nhưng câu trả lời là không có. Vả lại, bạn bà còn nói thêm một câu “Sau khi ông ấy ăn đến cái bánh ngọt của bà làm thì sắc mặt càng khó coi hơn!”.
Vậy nên Hà Thúy Bình chẳng những hoang mang mà còn kèm thêm sự sợ hãi. Món ăn và bánh ngọt đều từ tay bà mà ra, trách nhiệm thuộc về bà hết, nếu vị khách quý của gia đình bạn mà phật ý thì lòng dạ bà làm sao mà yên ổn được!
Chuyện cũng phải nhắc đến thời điểm Hà Thúy Bình vừa mới rời khỏi nhà của bạn mình. Lúc ấy bà chỉ mới khuất bóng sau cánh cửa thang máy thì một chiếc taxi được lái vào khu chung cư.
Xuống xe là người đàn ông dáng vẻ đường hoàng mang gương mặt với những nét đặc trưng của người ngoại quốc cương nghị. Khuôn mặt chữ điền và sống mũi rất cao làm cho nhiều người hễ ghé mắt là không rời ra được. Một người đàn ông như thế thường có sức quyến rũ cực mạnh đối với phái yếu.
Người thanh niên đi bên cạnh ông rón rén đến gần:
- Thưa giáo sư, chúng ta nhanh chóng vào trong thôi, bên ngoài đang nắng rất gắt ạ!
Người thầy kia dáng người ung dung quay sang nhìn cậu trò nhỏ của mình, khí chất giống như một vị quý tộc phương Tây. Toát lên ý vị thanh cao, quý phái giống như nét đặc trưng tốt đẹp của con người vừa sinh ra đã sẵn có. Ông nói:
- Cảm ơn em, tôi nghĩ là mình thích ánh nắng nơi đây. Em biết đó, ở quê nhà chẳng có điều kiện tiếp xúc nhiều với nắng ấm như thế này… Nhưng mà không để người nhà em phải đợi lâu, nào, chúng ta cùng vào đi thôi!
Việt Nam là một quốc gia yên bình và vô cùng xinh đẹp. Đó là ấn tượng chưa bao giờ thay đổi của ông sau bao nhiêu năm mới có cơ hội quay trở lại. Nơi này ông rất ít đặt chân đến, đây là nơi cất chứa bao kỉ niệm êm đềm của thời trai trẻ, làm sao ông có thể quên! Đất nước này đã mang đến cơ hội và nuôi dưỡng mối tình thật lãng mạn của ông. Cho ông được gặp gỡ, quen biết rồi bước vào con đường xây dựng hạnh phúc tình yêu với người con gái ấy… xa xôi quá những kỉ niệm, còn đâu nữa mà mong?
Hai thầy trò cùng nhau vào nhà. Đón chào ông là người mẹ của cậu thanh niên với nét cười tươi tắn và dáng vẻ niềm nở. Nhìn những con người ở đất nước thân thiện này quá hiếu khách, ông giáo sư cũng cảm thấy ấm lòng, tinh thần thả lỏng rất nhiều. Ông đối diện với bà, gửi lại bà ta một nụ cười mang nét vương giả mà không kém phần cao quý, tiếp đó là giơ tay phải lên ý muốn bắt tay với bà. Bà ấy cười ha ha đưa cả hai tay tiếp lấy.
Trong lòng bà hồi hộp muốn chết mà ông ấy còn bắt tay nữa, ngại chết được! Nhưng cũng vui vẻ không kém, bởi vì cũng giống như người bình thường gặp được thần tượng thì lúc nào cũng muốn ôm cổ kề vai, tay bắt mặt mừng cả!
Lúc bà quay sang nhìn anh con trai, thì người con trai đồng thời cũng nhìn bà. Sau khi nhìn thấy mẹ, anh liền giật bắn mình. Anh mon men đến gần mẹ và khéo léo kéo bà sang một cái góc mà nói thì thầm:
- Mẹ, sao mẹ vẽ cái mặt trông ghê vậy?
Người mẹ nhíu mày, vỗ đầu thằng con:
- Cái thằng này sao ngốc quá! Con đi du học bao nhiêu năm rồi mà không biết phong cách trang điểm của người phương Tây sao? Hừ… Mẹ học theo cách của họ thôi, trang điểm đậm một chút, tạo khối kỹ lưỡng mới tôn lên vẻ sắc sảo chứ con!
Người con trai hết lời để nói rồi. Mẹ anh cũng thiệt là… già cả rồi mà còn mặn mà, sắc sảo gì nữa chứ. Vẽ ra như vậy là quá lố rồi!
Anh lắc đầu buông mẹ mình ra, anh biết mình có khuyên mẹ đi lau hết đống phấn son này thì mẹ cũng quyết không làm theo đâu. Anh đi đến bên vị giáo sư và nói:
- Giáo sư, mời thầy vào trong chuẩn bị ăn bữa trưa ạ!
Vị giáo sư gật đầu cùng đi vào. Sau đó cả ba cùng ngồi xuống ghế, món ăn đã được Hà Thúy Bình dọn lên sẵn còn hôi hổi hơi nóng chỉ cần mở nắp ra là lập tức có làn khói mỏng lượn lờ mang theo hương thơm làm cho khứu giác bị kích thích mạnh mẽ. Màu sắc và cách trình bày lại hấp dẫn vô cùng khiến người ta muốn động đũa ngay tức khắc.
Vị giáo sư nhìn chằm chằm những món ăn ngon lành đặt ngay ngắn trên bàn, trong đầu không ngừng hiện về bóng dáng thân quen của ngày xưa… Khi đó dáng vẻ nhỏ xinh của người ấy đã từng ân cần chăm sóc cho ông từng bữa ăn giấc ngủ, cũng những món ăn gia đình quá mức bình dị này làm ông say đắm, hương vị ấy như còn đọng lại đâu đây trên đầu lưỡi, mãi mãi không quên. Nhưng rồi thì sao? Chẳng phải cũng như những làn khói trắng kia sao? Bay lên rồi thì hòa lẫn vào không khí, tan biến, tan biến cả, như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Được sự mời mọc nhiệt tình của gia chủ, mặt khác, ông giáo sư là người phương Tây phóng khoáng, tự nhiên và chủ động trong mọi tình thế, nên không ngại ngần gì mà không cùng chủ nhà nhập tiệc.
Thế nhưng sắc mặt ông đột nhiên khẽ biến khi mới thử dùng món đầu tiên. Phải chăng ông quá hoài niệm nên mới sinh ra loại cảm giác khác thường này. Mấy năm gần đây, hay nói đúng hơn là trên dưới hai mươi năm, ông đã không còn đặt chân đến đất nước này lần nào nữa. Ông đã từng cho rằng nơi đây mang đến cho mình quá nhiều ưu thương, tuyệt tình và lừa dối nên không tin tưởng mà mang thương tích trở về chốn cũ. Bóng ma trong tâm lí vẫn còn rất nặng nề!
Ông cho đó là sự hoài niệm nên cũng không quá đặt nặng trong lòng mà tiếp tục dùng bữa, vừa không để gia chủ cho rằng mình mất lịch sự. Ông nhắm mắt lại để cho hương vị trong miệng dần dần tan hết, để thấm vào ruột gan thứ ngon ngọt mà ông từng ngày nhớ đêm mong…