Trong lòng Hoa Vân Phong vô cùng khó chịu, anh cũng thức trắng một đêm, anh cũng nhớ cô da diết, mặc dù biết được người cô mong nhớ chính là bản thân mình, đáng lẽ ra anh phải vui vẻ mới đúng. Mà đằng này ngược lại anh chẳng cảm thấy thoải mái chút nào, anh đau lòng biết bao cô có biết không?
Anh nói:
- Mèo con ngốc...
Nói chỉ bấy nhiêu thôi rồi không nói thêm bất kỳ điều gì nữa. Hai người thắm thiết đứng đó, khung cảnh xung quanh dường như hoàn toàn trống trải, hầu như chỉ có hai người tồn tại ở nơi đây vậy. Hai người đều có rất nhiều điều đã suy nghĩ sẵn trong lòng và tự nhủ phải nói hết với nhau, nhưng vào thời khắc này lại chẳng ai nói với ai câu nào. Hoặc là cái gì cũng không cần thiết phải nói, chỉ lẳng lặng cảm nhận nhịp điệu con tim đã là quá đủ.
Nước mắt lại ngân ngấn trên khóe mắt Diệp Tri Thu, cô không gạt nó đi mà cứ để tự nó rơi xuống. Giọt nước mắt ấy vô thanh vô tức rơi vào xuống và vỡ tan trên bàn tay Hoa Vân Phong. Cảm nhận được cô nàng đang bịn rịn, anh lên tiếng trấn an:
- Mèo con, đừng khóc! Chúng ta chỉ là tạm thời không gặp mặt thôi. Đâu phải xa xôi gì chứ. Vả lại hằng ngày vào đúng 7 giờ tối anh sẽ gọi điện thoại cho em mà. Nín đi em!
Diệp Tri Thu ngẩng mặt nhìn anh, lúc này cô mới để ý hôm nay anh đội thêm một cái nón lưỡi trai màu đen nữa, cái nón được anh kéo xuống hơi thấp. Ồ, có thể là anh muốn che khuất cái mắt kính đặc chế của bệnh viện thô kệch đen ngòm kia. Đối với Diệp Tri Thu, hễ cái gì gắn với anh thì chẳng có cái nào là xấu xí cả, “Yêu ai yêu cả đường đi”. Đúng, có lẽ vậy, hôm nay trên người anh lại mang theo một khí chất nào đó mới lạ, anh quá hoàn mĩ trong mắt cô. Diệp Tri Thu rất muốn hôn anh một cái, cho nên cô nói thầm vào tai anh:
- Vân Phong, anh cúi thấp đầu xuống được không!
Vì chiều cao của cô và anh chênh lệch quá nhiều, nếu đứng bình thường thế này thì cô chẳng thể nào đạt được mục đích cả. Cô yêu cầu anh điều đó chứ không phải xin ý kiến từ anh, không cho anh có cơ hội cự tuyệt hay hỏi han gì cả. Sau khi anh làm theo lời cô, Diệp Tri Thu bổ nhào vào ôm chặt lấy cổ anh và đưa hai cánh môi mềm tựa đóa hồng nhung hôn lên cặp mắt kính kia, dường như cô muốn thông qua đó gửi hơi ấm của nụ hôn đến đôi mắt ẩn sau màng kính vô tri, muốn xoa dịu nỗi đau đớn bị anh giấu giếm rất tốt kia.
Hoa Vân Phong âu yếm ôm lại cô, anh cũng không thể hiện quá mức trực tiếp như ở nhà, mà nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt hồ. Rồi chẳng có hành động gì nữa. Anh yêu cô, nhưng tuổi cô còn nhỏ, giữa chốn đông người anh cũng biết phải bảo vệ cho cô, không thể biểu hiện quá sỗ sàng trước ánh mắt thế gian.
Mặc dù là ở nhà, anh cũng chưa hề có ý nghĩ vượt quá giới hạn. Bởi vì trong cái nhìn của người phương Đông dù ít dù nhiều cũng mang dòng tư tưởng hơi nghiêm khắc với người phụ nữ, đã là con gái thì phải “Thâm nghiêm kín cổng cao tường. Cạn đường lá thắm, dứt đường chim xanh” (*). Tức là phải đàng hoàng phải kín đáo, hiểu biết lễ tiết, công-dung-ngôn-hạnh. Điều đó nếu được xét trong xã hội hiện đại thì biểu hiện qua vẻ đẹp mang tính vĩ mô hơn, không gói gọn trong căn buồng xó bếp mà vươn ra tầm xã hội, đồng nghĩa là không thể thiếu bản lĩnh cùng tài năng cho thấy sự bình đẳng về giới tính. Huống gì Diệp Tri Thu vẫn ở cái tuổi “Ăn chưa no, lo chưa tới” anh cũng không muốn cô quá phụ thuộc vào chuyện tình cảm mà xao lãng những bước ngoặc quan trọng của cuộc đời.
Hoa Vân Phong chủ động buông cô ra trước, anh nâng hai cánh tay cô, mặt đối mặt với cô dường như muốn “nhìn” thẳng vào cô và anh nói:
- Mèo con, đừng buồn nữa! Anh lúc nào cũng nhớ về em mà.
Lời nói ra ngắn gọn nhưng chứa chan biết bao nhiêu nhu tình mật ý. Anh nhẹ nhàng nói lời ấy, hơi thở của anh như lông vũ khẽ lướt ngang qua gò má của cô, làm Diệp Tri Thu có cảm giác ngưa ngứa. Cô không nhịn được mà nở nụ cười khúc khích. Cô nhìn đến môi anh gần trong gang tấc, thật lòng rất muốn tiến lên hôn anh một cái, nhưng Hoa Vân Phong lại giống như đang cố giữ khoảng cách với cô vậy. Cô hơi bực mình rồi đó nha!
Cô dùng bàn chân đạp thật mạnh vào chân anh, tức giận lớn tiếng nói:
- Hoa Vân Phong, anh làm cái gì vậy hả?
Mọi người bị tiếng nói của cô thu hút, đều đảo mắt về phía này nhìn lại. Diệp Tri Thu lập tức cảm thấy mình quá lớn tiếng, âm thanh dị thường làm cho mọi người chú ý. Cô hơi xấu hổ, muốn tìm chỗ nào chui vào mà trốn, thì lúc này đây bàn tay ấm áp của Hoa Vân Phong đã đặt lên phía sau đầu cô và nhẹ nhàng ấn vào ngực mình. Cô ngay lập tức tìm được một nơi an bình và kín đáo để lẩn trốn. Diệp Tri Thu ngại ngùng đến đỏ bừng mặt, có phải cô lại gây họa?
Hoa Vân Phong dường như hiểu ý nghĩ của cô, anh thì thầm nói nhỏ vào tai cô:
- Mèo con. Em làm người ta chú ý đến chúng ta rồi đó. Hôm nay anh lại chẳng đẹp đẽ gì cả…
Vừa nói vừa chỉ vào cặp mắt kính to đùng trên mặt. Diệp Tri Thu nhíu mày, lập tức hừ hừ hăm dọa:
- Anh muốn đẹp đẽ làm gì hả? Để dùng gương mặt này lừa tình các cô gái hay sao… hừ! Đừng có nằm mơ đó nha.
Hoa Vân Phong cười đến thật thoải mái, lộ ra hai hàm răng trắng đều đến say lòng người. Anh chỉ gật đầu mà không nói. Hành động đó vừa để chứng tỏ cho cô nàng biết rằng chỉ cần là cô nói thì anh đều không dám làm trái, vừa tránh khỏi việc khơi gợi lại vướng mắc của cô là vì sao anh lại không có hành động quá thân thiết với cô trong giờ phút sắp chia xa.
Diệp Tri Thu thì sớm đã bỏ qua nguyên nhân ban đầu làm cô tức giận. Cô đơn thuần là thế đấy, chỉ cần đánh lạc hướng một chút thì lập tức quên ngay. Mà còn là người thích làm ra vẻ rất hung dữ nhưng thật ra thì như con mèo nhỏ chỉ biết gầm gừ hù dọa chứ không biết mang thù hằn trong lòng.
Diệp Tri Thu thay đổi thái độ còn nhanh hơn chong chóng quay nữa, 180 độ biến đổi sắc mặt, lúc này gương mặt xinh xắn đã xụ xuống một lần nữa. Cô mếu máo:
- Anh phải nhớ anh đã hứa gì với em đó nha. Em đợi anh!
Một câu nói của cô ngàn lần tin tưởng anh nhất định sẽ đến thăm cô và gọi điện cho cô đều đặn. Sau đó Diệp Tri Thu dìu anh chầm chậm hướng tới chỗ của Điềm Mật và Chu Lệ cách đó không xa. Hoa Vân Phong hướng về phía hai người kia mà khẽ gật đầu một cái, xem như lời chào hỏi. Lúc này Phùng Kiến Quân đã giải quyết xong một số công việc giúp anh, bây giờ cũng đã chạy chậm trở lại đây.
Phùng Kiến Quân ghé vào tai Hoa Vân Phong nói cái gì đó. Thấy anh gật đầu, Phùng Kiến Quân nhanh chóng chuyển bước chân đến chỗ Điềm Mật và đưa cho cô một cái hộp nhỏ, vẻ mặt của anh so với khóc còn khó coi hơn. Anh nói:
- Nè, cho cô!
Điềm Mật không hiểu, hỏi:
- Cái gì?
Hai người hễ gặp mặt là cãi nhau sức đầu mẻ trán mới chịu, hôm nay Phùng Kiến Quân uống nhầm thuốc sao mà đưa cho cô cái này, có thể nào trong này chứa cái gì mờ ám hay không? Điềm Mật không tùy tiện nhận của ai cái gì, hỏi rõ là chắc chắn nhất.
Phùng Kiến Quân nhăn nhó:
- Đưa thì lấy đi, không lấy… cũng phải lấy!
Lúc này Diệp Tri Thu cười ha ha phụ họa:
- Đúng đó, Mật Mật, bạn lấy đi nha. Có thể là quà định tình gì gì đó…
Chu Lệ cũng híp mí nhìn cái hộp, nhún vai, không có góp ý gì thêm. Cô không tin Phùng Kiến Quân tặng quà cho Điềm Mật, mà còn lại là định tình định tứ cái gì nữa. Đầu óc bọn trẻ quả đúng là đơn thuần…
Sau khi nghe Diệp Tri Thu nói câu đó, cùng lúc, cả Điềm Mật và Phùng Kiến Quân đều nhất tề hô lên:
- Không đúng.
- Cái gì? Định tình?
Chu Lệ lúc này mới ha ha cười lên. Thực ra người nào sáng suốt một chút thì có thể nhận ra ngay là Phùng Kiến Quân chẳng hề tự nguyện chút nào. Diệp Tri Thu đương nhiên không hiểu, cô liếc nhìn Chu Lệ một cái, nhưng không lấy được bất kì thông tin gì cả. Cô vội hỏi thẳng Phùng Kiến Quân:
- Không đúng sao? Vậy anh tặng quà cho người ta mà không dám tự nhận à? Vậy mang về đi, Mật Mật của chúng tôi không đòi quà!
Phùng Kiến Quân vò đầu bứt tóc. Ban đầu khi nhận nhiệm vụ ‘quan trọng’ này, anh đã từng muốn tự sát cho xong... Chuyện này cũng tại vì bà nội của anh chủ trương như vậy đó. Bà nói bà có món quà muốn tặng Điềm Mật và bắt buộc chính anh phải giao tận tay cô, nếu không tối nay muốn tá túc ở đâu thì ở, không tròn phận sự không được về nhà ngủ. Đấy, bà nội của anh ra lệnh như vậy anh nào dám cãi.
Cuộc đời anh chỉ có hai thú vui đó là ăn và ngủ thôi. Bà nội làm vậy chẳng khác nào giết anh mà không cần vũ khí rồi! Bất đắc dĩ, anh đành phải làm chuyện mà Phùng Kiến Quân anh tưởng chừng sẽ khó khăn muốn chết này. Bởi vậy khi đưa quà cho Điềm Mật, anh đã cố gắng duy trì vẻ mặt tự nhiên nhất, tuy rằng có phần cứng nhắc nhưng xem ra còn dễ coi hơn là mếu máo, khóc ròng có đúng không?
Phùng Kiến Quân đưa ánh mắt nhìn về phía của Hoa Vân Phong, trong lòng thầm cầu mong sao Phong ca có thể nói một tiếng giúp anh. Thực sự anh không giỏi ăn nó, anh sợ rằng mình càng giải thích thì càng khốn đốn hơn. Nhưng mà ác một nỗi là Phong ca của anh lại dường như chẳng thèm giúp rồi, anh ấy đứng bên cạnh Diệp Tri Thu cứ dửng dưng như chẳng liên quan đến mình… Ờ, thì chẳng liên quan đến anh ấy, nhưng không thể thấy chết mà không cứu chứ?
Lúc này Hoa Vân Phong cũng đoán được trong lòng cậu em nhất định rất rối loạn, anh không có ý giúp đỡ mà lạnh lùng lên tiếng:
- Là đàn ông thì phải biết tự giải quyết chuyện của mình!
Không thể cứ trông chờ vào người khác được. Phùng Kiến Quân không phải là ngốc, cũng đường đường hiên ngang, có khí chất lẫm liệt đấy chứ. Từ trước đến giờ anh không thích ai ép buộc, mà hễ bị người ép buộc mà không thể cãi lời như trường hợp này thì càng làm anh khó chịu, đằng khác lại không có chỗ để phát tiết nên tính tình càng hướng đến chỗ nóng nảy mà suy xét, do đó nhất thời biết nói làm sao cho rõ? Đùng đẩy mãi cũng không phải là cách hay, anh giơ hai tay lên cao rồi lập tức thu về và hạ xuống dưới y như hình ảnh thường thấy trong các bộ phim kiếm hiệp khi người ta cần điều hòa chân khí vậy. Anh hít sau một hơi và quyết định nói thẳng:
- Cô nhất định phải nhận lấy. Còn lấy xong muốn giữ hay không tùy cô. Nhưng mà bà nội đã bảo tôi phải đưa cho cô nên tôi mới đưa… Hừ!
Nói ra được thật khỏe, có cảm giác như trút được một cái gánh thật nặng nề! Phùng Kiến Quân tự nhiên cảm thấy không có chuyện gì là khó giải quyết cả, tất cả mọi chuyện bản thân anh đều có thể làm được mà. Cái này phải cảm ơn Phong ca của anh đấy. Mỗi lần tiếp xúc với anh ấy thì Phùng Kiến Quân ít nhiều sẽ học được một số vốn sống quý báu. Tính tình của anh cũng bớt nóng nảy hơn trước kia nhiều lắm. Nhớ đến thời còn lang bạt khắp nơi, kết giao cùng bọn du đãng, tính tình anh hư hỏng khỏi phải nói, một câu không được thì chẳng cần chờ đến câu thứ hai, mà thay vào đó là nắm đấm. Chẳng cần biết có đánh thắng người ta hay không, chỉ biết thỏa mãn bản chất hiếu chiến giống như một con sói hung tợn muốn xé xác con mồi mà không hề biết có bất kỳ nguy hiểm nào đang rình rập bản thân không nữa! Nhớ lại thời ‘oanh liệt’ ấy, Phùng Kiến Quân có cảm giác sởn gai óc…
Điềm Mật nghe lí do là bà nội đưa thì cũng chẳng có gì phải ngại ngùng nên trực tiếp nhận lấy. Hơn nữa, từ lâu cô đã hiểu biết tính tình của Phùng Kiến Quân. Anh ta thật sự thành tâm thành ý xem cô là em gái, chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Cô biết tất cả, nhưng vẫn thích cùng anh gây sự cãi nhau om sòm suốt ngày. Hai ngày nay đi chung, cô hiểu rõ con người anh: nóng nảy, trẻ con và thích kết nghĩa với những người có “khí phách nam nhi” như cô và nói thật cô cũng không ghét anh, thậm chí còn có chút thích thú tính cách vui vẻ của anh.
Điềm Mật cầm lấy hộp quà, chưa vội mở nó ra mà thay vào đó là câu cảm ơn:
- Anh cho tôi gửi lời cảm ơn đến bà nội nhe!
Tiếp theo đó là nụ cười thật tươi dành cho anh. Làm cho Phùng Kiến Quân không còn căng thẳng nữa. Anh đưa tay nhéo vào cái má vốn phì phì trăng trắng của Điềm Mật. Cô nàng bị đau đến bực mình:
- Này, đừng có được nước làm tới à. Tôi không sợ ai bao giờ nhé!
Phùng Kiến Quân cười hề hề:
- Được. Thách cô dám làm gì tôi đó…. Ha ha!
Điềm Mật vốn định không thua kém võ mồm với anh. Nhưng Chu Lệ ngăn lại cô:
- Muốn đánh thì cứ từ từ nhé. Em có thể về chuyến sau…!
Điềm Mật ngoảnh đầu lại nhìn. Chỗ soát vé chỉ còn lại một người cuối cùng, nếu không nhanh là muộn mất thôi. Vả lại cô không muốn cùng tên trẻ con to xác này lãng phí thời gian.
Cô không thèm liếc nhìn Phùng Kiến Quân nữa mà bắt đầu xoay người đi một mạch về phía cửa. Trong mắt Phùng Kiến Quân lúc này nhìn thấy Điềm Mật thật oai phong lẫm liệt, làm anh càng sinh ra hảo cảm đối với cô.
Chuyện của cặp đôi nhốn nháo này đã xong. Còn bên kia thì tình tứ không thôi, nếu Hoa Vân Phong không hối thúc thì cô nàng Diệp Tri Thu cứ lưu luyến nắm tay anh mãi mà không chịu đi. “Ước gì mình đừng ngăn cách, ước gì nhà mình chung vách…”(*) phải chi có thể biến mơ ước thành sự thật thì hay biết mấy…
Hoa Vân Phong dứt khoát buông tay cô ra và đẩy cô về phía trước, trong khi việc làm đó lại mâu thuẫn với tâm trạng, anh thật sự chẳng muốn cô đi chút nào! Nhưng hành động bịn rịn, không dứt khoát không phải chuyện của một người đàn ông nên làm.
Diệp Tri Thu cúi đầu đi về phía trước được hai bước rồi ngoảnh lại nhìn, hành động đó được cô làm đều đặn cho đến khi tới chỗ soát vé. Sauk hi bước đến chỗ thông đạo có lớp cửa kính ngăn lại với bên ngoài giống như cách trở hai thế giới, cô đưa mắt nhìn anh thật lâu. Cô thấy anh vẫn đứng đó hướng về phía này, hai tay buông tự nhiên dọc theo cơ thể càng tôn thêm dáng người rắn rỏi, cao ngất của anh. Đứng giữa đám đông những người đưa tiễn ấy mà anh lại nổi bật hơn bất kỳ người nào. Diệp Tri Thu nhoẽn miệng cười. Cô cười vì người cô yêu rất đẹp trai, có phong độ và khí chất cao quý như một vị quý tộc mang phong cách vừa cổ điển vừa hiện đại, tuyệt đối không nhầm lẫn với ai được. Cô cười để gửi lời chào tạm biệt đến anh, đồng thời cô nâng lên cánh tay phải, bàn tay xòe rộng ra huơ hươ như cách mà người ta vẫn gọi là ‘vẫy tay chào nhau’. Cô biết anh không thể nhìn thấy hành động này của cô. Nhưng cô không thất vọng, vì cô rất rõ ràng, trong lòng của anh và cô luôn có mối tương thong, nhất định anh sẽ cảm nhận được!
Và đúng như Diệp Tri Thu đã nghĩ. Hoa Vân Phong dường như tiếp nhận được ‘tín hiệu’ từ cô, nên anh cũng nâng lên cánh tay vẫy vẫy đáp trả lại cô. Diệp Tri Thu vui vẻ thiếu chút nữa hét toán lên thật to rồi, cũng may cô kiềm nén lại được. Cô vội lấy tay che miệng mình lại, còn tay kia vẫn giơ cao và ra sức vẫy thật mạnh…
Điềm Mật thực sự chịu hết nổi, cô kéo lỗ tai của Diệp Tri Thu và nói:
- Vào thôi, bạn có biết mọi người chỉ chờ mình bạn không hả?
Diệp Tri Thu chu môi liếc nhìn cô bạn một cái, rồi nhanh chóng nhìn thoáng qua Hoa Vân Phong trước khi đi vào. Hẹn gặp lại anh, tình yêu của em!
-------------------
Sau khi tiễn bước Diệp Tri Thu vào máy bay, tới khi trên bầu trời xuất hiện chiếc máy bay vận hành một cách nhẹ nhàng, lượn lờ trên những đám mây bàng bạc, trái tim Hoa Vân Phong lại có một nỗi buồn vô hạn, một khoảng trống nào đó khó có thể bù đắp. Cô đi rồi, dường như cũng mang theo trái tim của anh mà phiêu du trên bầu trời bao la rộng lớn.
Đứng đó rất lâu rất lâu, Hoa Vân Phong đều không có ý định rời đi. Phùng Kiến Quân đành phải đến gần anh, gãi gãi đầu lựa lời mà nói:
- Phong ca, máy bay đã đi xa rồi… Chúng ta cũng nên về nhà thôi…. Có phải không?
Hoa Vân Phong dường như cũng bừng tĩnh từ trong mộng. Anh quay sang hướng của Phùng Kiến Quân gật đầu, rồi ngay lập tức lắc đầu. Người đối diện bị hành động của anh làm cho có chút quay cuồng. Vừa định mở miệng hỏi thì Hoa Vân Phong có điện thoại gọi đến…
Anh bắt máy. Bên kia là bác sĩ Mạnh:
- Cháu mau về đây cho ta. Ai cho phép chạy lung tung hả? Ta cho phép xuất viện chưa?
Hoa Vân Phong không nói gì nhiều. Cũng không trả lời hết tất cả các câu hỏi của ông. Mà anh chỉ ngắn gọn nói:
- Dạ!
Chiếm được câu trả lời ngắn ngủn như vậy mà ông bác sĩ già lại thở phào nhẹ nhõm. Ông thật sự lo lắng cho Hoa Vân Phong, không chỉ với y đức của một bác sĩ mà là… còn một lí do khác!
Ông bác sĩ lắc đầu cố ý xua đi trong tâm trí hiện về những mảnh ký ức ám ảnh ông suốt mười mấy năm qua. Ông lần nữa ra lệnh:
- Nhanh lên!
Sau đó ông nhanh chóng ngắt tín hiệu. Ngồi trên ghế và đưa mắt phóng ra ngoài cửa sổ như nhìn vào thiên không mà cũng như chẳng nhìn gì cả. Ký ức không phải nói xóa là xóa, nói cho qua thì có thể quên. Mà nó là những chuỗi dài đau khổ, dằn vặt và giày vò đến nỗi nghẹt thở. Ông nhắm mắt lại, hít thở đều đều để trấn áp tinh thần đang xuống dốc trầm trọng của mình và chờ đợi…
* Chú thích:
“Thâm nghiêm kín cổng cao tường. Cạn đường lá thắm, dứt đường chim xanh”: Truyện Kiều – Nguyễn Du.
“Ước gì mình đừng ngăn cách, ước gì nhà mình chung vách…”: bài hát “Nhớ người yêu”