Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 123: Hình bóng người yêu




Hà Thúy Bình vì tạo cơ hội cho hai đứa nhỏ có không gian riêng nên bà chủ động “xung phong” đem quà mua trong chuyến đi này đưa đến nhà từng người có qua lại thân thiết trong khu này.

Trời đã ngả về tây, mọi người cũng hối hả trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Hà Thúy Bình thì tay xách vai mang thật nhiều đặc sản nơi vừa đi qua. Bà gõ cửa nhà một bà bạn thân thường đi tập thể dục chung.

Bà bạn đó mở cửa và niềm nở:

- Ây, về rồi à?

Hà Thúy Bình cũng cười tiếp lời:

- Đúng vậy. Mới về luôn đó. Nè, gửi bà cái này, đặc sản mắm thái Châu Đốc đó nhe.

Bà bạn đon đả kéo Hà Thúy Bình vào nhà, rót ly nước mời khách và nói:

- Ừm, rồi, tôi nhận. Cái này hao cơm lắm đây… À, bà đến thật không đúng lúc rồi. Lúc nãy thằng con tôi về dẫn theo ông thầy của nó. Nghe nói là thầy hướng dẫn nghiên cứu dự án cái gì đó tiếng Anh tiếng u không hà tôi không có hiểu lắm… Nhưng mà nói cho bà nghe, ông thầy đó phong độ ngất trời. Tuổi đời thì cũng không trẻ, độ khoảng tuổi của chúng ta, mà dáng vẻ thì cao to, phải nói là… đẹp trai đó!

Hà Thúy Bình cười to:

- Bà này, bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao như con gái thích mơ mộng vậy không biết. Mà tuổi này gọi là đẹp lão chứ đẹp trai cái gì chứ!

Bà hàng xóm cũng ba phải không có nhiều ý kiến:

- Ờ, thì gì cũng được. Nhưng nói chung là đẹp ấy, đẹp dạng con lai. Ôi, bà không gặp được ông ta tự nhiên tôi thấy tiếc cho bà quá.

Hà Thúy Bình giương môi nhăn mặt:

- Tiếc cái gì mà tiếc. Tôi già cả rồi, không còn yêu đời như bà đâu.

Bà kia xua tay lia lịa:

- Thôi đi, nói cái này với bà thiệt là tốn công mà. Bà cô đơn chiếc bóng không thấy buồn sao? Chứ tôi buồn muốn chết, hễ gặp người nào hợp ý là thích thú vậy đó. Chỉ đơn giản là kết làm bạn cũng được, đâu có như thời tuổi trẻ mà yêu với đương… Ấy chết, nói một lát tôi quên mất chuyện này. Thằng con tôi nói ngày mai ông ấy đến nhà tôi ăn cơm. Nó kêu tôi đặt bánh kem của bà đãi ông ta. Nó cũng giới thiệu bánh của bà ngon lắm nên vị giáo sư kia mới háo hức mong chờ đó.

Hà Thúy Bình đương nhiên không có ý kiến gì:

- Được rồi. Ngày mai tôi đem bánh giao cho. Mà khoảng mấy giờ đem đến?

Bà hàng xóm nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Khoảng 10 giờ đi!

Hà Thúy Bình gật đầu nhận lời rồi chào biệt ra về…

------------------

Trong một chiếc xe taxi đang chạy vào khu chung cư, người thanh niên lo lắng hỏi thầy của mình:

- Thầy ơi, thầy rơi món đồ gì để em gọi về cho mẹ tìm hộ chúng ta, nếu không sẽ trễ thời gian của thầy! Thầy ơi, thầy không sao chứ?

Cậu ta hỏi người thầy nhưng ông ta không có phản ứng gì cả. Người đàn ông kia trầm ngâm không lên tiếng. Một lát sau ông ta mới như thoát khỏi suy tư trả lời cậu học trò:

- No problem! Thầy có thể tự tìm, không phiền mẹ em.

Hai người họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt. Vì người đàn ông này tuy là người ngoại quốc nhưng ngày xưa có một người đã từng dịu dàng dạy ông học ngôn ngữ quê hương cô. Chớp mắt mà thời gian như thoi đưa, nhớ về người xưa ông ta không khỏi ngậm ngùi.

Chiếc xe chạy vào khu nhà của cậu thanh niên, ngôi nhà mà hai thầy trò vừa mới đi ra không lâu.

Ngay lúc đó, thời gian như ngừng lại khi người đàn ông lơi đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dường như thấp thoáng thấy được một bóng hình quen thuộc lướt nhẹ mà qua thật nhanh chóng. Ngỡ như là ảo giác của bản thân, khi người đàn ông hòa hồn giật mình nhìn lại phía sau xe thì chẳng có lấy một người nào huống gì là người xưa của ông. Khung cảnh vắng teo, bàng hoàng và đìu hiu như chẳng có chuyện gì xảy ra càng làm tâm trạng của ông thêm nặng nề, u ám. Đó có thể là do ông quá nhớ thương người xưa nên sinh ra ảo ảnh, ngỡ rằng sau bao năm xa cách có thể tương phùng khi tuổi già bóng xế.

Hành động mạnh mẽ của vị giáo sư gây chú ý cho cậu thanh niên. Anh ta hỏi:

- Thưa giáo sư, có chuyện gì không ạ?

Vị giáo sư ấy lắc đầu cố gượng ra một nụ cười không hợp với tâm trạng:

- Ồ, không có gì! Em không cần lo cho tôi!

Khi vào nhà tìm món đồ, vị giáo sư đã rất vui mừng khi tìm lại được nó. Cậu thanh niên trẻ vô cùng ngạc nhiên khi thấy thầy mình cầm một chiếc nhẫn bằng bạc không đáng giá tiền trên tay mà nâng niu như báu vật. Cậu thấy thầy mình lại xuyên sợi dây chuyền qua chiếc nhẫn rồi cẩn thận bỏ vào ví. Cậu nghe được ông nhẹ lời than thở:

- Cũng may là tìm được. Xem ra phải đi sửa lại cái móc dây chuyền này rồi. Nó cũ quá! Cũng đã quá lâu… haiz!

Cậu thanh niên đứng gần như vậy mà chỉ nghe thấy tiếng lầm bầm nhỏ xíu. Có lẽ ông không cố ý nói cho cậu nghe mà chỉ là tự mình độc thoại trong miệng mà thôi. Cậu nghĩ: Có lẽ vật bình thường này lại là vật báu của thầy, có thể là kỷ vật gì đó. Cậu biết mình không tiện hỏi nhiều nên cũng im lặng đi theo đằng sau thầy mà rời khỏi nhà đi đến nơi cần cho mục đích về Việt Nam lần này của thầy.

-----------------------

Ở căn phòng số 502 có hai người ôm nhau thắm thiết ngồi trên sô-pha xem tivi. Nói đúng hơn chỉ có Diệp Tri Thu xem, còn Hoa Vân Phong thì bị cô kéo ngồi bên cạnh mình và luôn miệng kể về quá trình diễn biến tập phim đang trình chiếu trên màn hình cho anh nghe.

Hoa Vân Phong chưa từng có hứng thú với phim ảnh, nhưng khi ngồi chung “xem” phim với cô bạn gái của mình thì khác hẳn. Có niềm vui sướng khó tả và kỳ diệu lắm. Anh chăm chú nghe cô nói từng chi tiết, rồi nghiền ngẫm trong đầu như tưởng tượng ra bối cảnh y như chính anh đang đọc một quyển sách vậy.

Diệp Tri Thu thì nói chuyện không ngừng:

- Ôi, chết rồi… Có một tên áo đen đang đuổi theo cô gái đó. Cô gái mặc cái váy màu vàng nhạt. Á, kiểu tóc… a ha, giống em nè. Trời ạ, chạy trốn người ta mà không tháo đôi giầy cao gót ra nữa, vậy sao chạy được không biết… mà cái tên kia cũng tệ thiệt, đàn ông con trai mà chạy không lại phụ nữ… hừ…

Từ khi bắt đầu tập phim, Hoa Vân Phong chỉ lẳng lặng mà nghe Diệp Tri Thu nói và mỉm cười cổ vũ, bỗng anh lên tiếng hỏi sau thời gian rất lâu im lặng:

- Vậy, cô gái đó trông có giống em không?

Diệp Tri Thu đang chăm chú xem phim cộng thêm nhiệm vụ quan trọng là tìm từ ngữ nào để diễn tả lại cho anh dễ hình dung nhất. Vì vậy khi nghe hỏi đến, cô nhất thời chưa nắm bắt được:

- Hả? Anh muốn hỏi cái gì?

Hoa Vân Phong lập lại lần nữa:

- Lúc nãy em nói cô gái đó mặc váy và kiểu tóc giống em. Vậy dáng vẻ, gương mặt có giống em không?

Hay ý anh muốn hỏi là: Em trông như thế nào?

Diệp Tri Thu vui vẻ nói cho anh biết:

- Không phải. Váy em mặc màu trắng à… Còn dáng vẻ á… ừm thì cô ấy cũng cao ráo, thon thả, làn da cũng trắng muốt… Còn mặt…

Nói đến đây Diệp Tri Thu dừng lại. Cô nhìn sang người ngồi bên cạnh. Ừ nhỉ, từ khi anh và cô quen nhau, hình như chưa có lần nào cô miêu tả hình dáng của mình cho anh biết cả. Sao anh không hỏi cô trông như thế nào? Anh không muốn biết sao?

Hoa Vân Phong chờ đợi cô nói tiếp nhưng cô lại không nói, anh hỏi tiếp:

- Mèo con, cô ta có xinh đẹp bằng em không?

Diệp Tri Thu trợn mắt nhìn anh:

- Hừ, Hoa Vân Phong đáng ghét. Chủ yếu là anh muốn hỏi người ta có đẹp không đó hả. Đi chết đi. Không nói cho anh biết.

Hoa Vân Phong bị oan uổng nha. Anh nào có ý định gì. Anh nói:

- Không như em nghĩ đâu. Tại vì anh nghe mọi người nói rằng em rất xinh đẹp. Bây giờ người đẹp đã là bạn gái của anh rồi, anh có quyền lợi được biết bạn gái anh xinh đẹp như thế nào chứ!

Diệp Tri Thu nghe anh khen cô xinh đẹp, tự nhiên mặt đỏ hẳn lên. Lời khen này cô nghe đã mòn cả lỗ tai, nhưng khi anh khen thì lại khác. Vọt miệng không nghĩ ngợi nhiều, cô nói:

- Đáng ghét! Không chọc em anh không vui à. Hừ!

Hoa Vân Phong cũng cươi cười, tự nhiên nói:

- Thật ra thì anh rất muốn biết gương mặt em như thế nào. Anh muốn được biết mỗi khi giận, khi vui, khi làm nũng… em có biểu hiện ra sao. Nếu biết được những điều đó thì anh mới có thể phán đoán tương đối cảm xúc của em. Nếu không, nhiều lúc em chỉ nói lẫy mà anh thì tưởng rằng em giận dỗi thật. Chuyện đoán tâm trạng qua ngữ điệu quả thật thiếu chính xác rất nhiều.

Hoa Vân Phong đương nhiên có thể nói thẳng với cô là anh muốn biết gương mặt cô trông như thế nào mà không cần phải lôi thôi lòng vòng như nãy giờ. Nhưng mà trong lòng anh vẫn còn mối bận tâm, mặc dù xúc giác của anh có nhạy cảm đến thế nào thì cũng không thể ‘thấy’ được toàn vẹn nét đẹp của cô. Anh sợ rằng cô sẽ thất vọng về anh…

Còn Diệp Tri Thu thì cũng chìm vào suy tư của mình. Cô nhìn anh, tuy rằng đôi mắt bị cái kính to đùng kia che khuất rồi, chỉ còn hiển lộ nửa khuôn mặt ra ngoài mà thôi, nhưng Diệp Tri Thu dường như vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh tràn ngập thất vọng. Điều đó là cô vô cùng đau lòng.

Ngay sau đó, Diệp Tri Thu nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, cô nắm lấy cả hai tay đang để trên đầu gối của Hoa Vân Phong đưa chúng áp vào mặt của mình, dồng thời nói:

- Vân Phong, anh ngắm em đi!

Hoa Vân Phong không nói gì, có lẽ lúc này điều gì cũng không cần nói. Chỉ lẳng lặng mà “ngắm” cô gái mình yêu, còn hạnh phúc nào hơn nữa.

Anh khẽ thì thầm:

- Nhắm mắt lại…

Bởi vì cô nàng cứ mở to mắt mà nhìn anh, làm sao anh có thể đưa tay sờ lung tung được chứ? Diệp Tri Thu nghe lời khe khẽ gật đầu trong im lặng. Hoa Vân Phong cảm nhận được hành động của cô, vì lông mi cô rất dài, chỉ cần có động tác nhắm mắt là dường như cánh bướm vô tình lướt nhanh qua trên tay của anh. Anh vốn nhạy cảm, nên điều này cũng không phải khó phát hiện.

Sau đó, Hoa Vân Phong bắt đầu từ phần trán của cô. Tận trong đáy tim phát thảo từng đường nét chạm nổi về dung nhan của người anh yêu.

Cô có phần trán đầy đặn, làn da mịn màng tươi mát, mềm mại như da em bé vậy. Đầu tiên, anh úp hai bàn tay lại mà bao trùm tổng thể gương mặt cô. Khuôn mặt thon gọn với phần cằm tiêm nhọn đúng chuẩn xinh đẹp. Lông mày không quá cong hình bán nguyệt mà là hơi ngang, đều đặn, dài vừa phải và cong nhẹ ở phần đuôi, cho thấy nét đẹp thanh tú mà không kém phần trẻ trung tinh nghịch. Đôi mắt cô tuy đang nhắm lại, nhưng vẫn thể hiện được hình dáng mắt to tròn, có hai mí rõ ràng, đuôi mắt hướng lên nhẹ nhàng, kết hợp với phần lông mi dài đều cong vút. Cô có cái mũi tuy không quá cao nhưng hai cánh mũi thon gọn và cân đối, khi vuốt qua có thể cảm nhận được đường cong tuyệt đẹp và hài hòa với gương mặt.

Hai gò má của cô cao vừa phải, vừa thanh lại vừa tròn làm Hoa Vân Phong cứ mải mê sờ tới sờ lui thích thú vô cùng. Sau đó các ngón tay trượt dài đến miệng. Chạm vào đôi môi căn đầy nhựa sống của cô làm trái tim anh lại nhộn nhạo. Đôi môi mềm mại, căng bóng, không quá dày cũng không quá mỏng, chạm vào có cảm giác như đang mơn trớn một cánh hoa hồng nhung đang lúc nở rộ xinh đẹp nhất, làm cho người ta lưu luyến không muốn rời.

Dừng hồi lâu ở nơi đó, ngón tay trỏ của anh cứ ma sát qua lại làn môi mĩ miều của cô. Diệp Tri Thu không biết ý đồ của anh là gì cho nên đã hiếu kì mở mắt ra. Nhưng không ngờ người đối diện với cô lại đưa mặt càng lúc càng gần sát vào cô, Diệp Tri Thu trừng to mắt quan sát, cô nhận thấy hình như mục tiêu của anh là đôi môi đang hơi mở ra vì bàng hoàng của cô. Sau đó, à… mà không có sau đó nữa rồi, không cần nói cũng biết là chuyện gì xảy ra. Anh đã thành công không nhầm lẫn đặt vừa khít môi anh lên môi cô. Và rồi cảnh thân mật thắm thiết lại lần nữa tiếp diễn.

Điều đặc biệt của lần này là hai người đều không hấp tấp và có sẵn kinh nghiệm, cho nên họ đã biết điều chỉnh thật tốt về tư thế, kết hợp quá ăn ý về nhịp thở, cũng như từng động tác tham luyến hương vị ngọt ngào từ đôi môi của đối phương. Điều đó làm cho quá trình hôn nhau này kéo dài hơn bình thường.

Nếu không có tiếng chuông điện thoại vang lên thì đã không có chuyện hai đôi môi lưu luyến này rời khỏi nhau rồi. Không khéo có lẽ còn kéo dài đến lúc Hà Thúy Bình xong công việc quay về cũng nên…

Hoa Vân Phong phản ứng nhanh lẹ, nhưng vẫn chưa rời khỏi môi cô. Anh còn kề sát vào và nói:

- Đợi anh một chút, mèo con!

Sau đó quay sang định đứng dậy đi lấy điện thoại, thì Diệp Tri Thu xung phong đi trước. Vừa đi cô vừa nói:

- Để em lấy cho!

Hoa Vân Phong không ngăn cản. Bởi vì anh và cô lúc này nói chi chuyện ngại ngùng hay khách sáo linh tinh.

Điện thoại được đưa đến tay, anh tiếp nhận mà nói nhanh:

- Cảm ơn em!

Sau đó nhấn phím nghe, bắt đầu bằng tiếng “A-lô!” đơn giản. Còn lại một tay anh kéo Diệp Tri Thu ngồi xuống và ấn nhẹ đầu cô vào lồng ngực mình.

Bên kia điện thoại cất lên tiếng nói của Tô Uyển Thanh:

- Vân Phong, em mới nghe chú trưởng khoa nói mắt anh xảy ra chuyện… Sao anh không ở trong viện kiểm tra vài ngày?

Giọng điệu không che giấu được sự lo lắng của Tô Uyển Thanh được thể hiện rõ qua tiếng nói dồn dập và nhịp thở hổn hển không đều.

Hoa Vân Phong trả lời cô:

- Uyển Thanh, em đừng lo. Anh không có gì nghiêm trọng cả. Vả lại đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, đương nhiên anh biết chăm sóc mình mà. Cảm ơn em!

Tô Uyển Thanh vốn dĩ muốn nói chuyện rất nhiều với anh, nhưng cô đang trong thời gian làm việc bận rộn, không chỉ công việc hối hả không có thời giờ nghỉ ngơi mà chính bản thân cô cũng không cho phép mình trong giờ làm việc mà phân thần làm việc riêng cả. Nhưng lúc này gọi đến vì một lẽ là lo lắng cho Hoa Vân Phong mà nguyên nhân khác là cô quá nhớ anh, nên cô cắn răng làm trái lại với nguyên tắc của chính mình, để thỏa mãn ý định riêng tư là được nghe tiếng nói trầm ấm của anh cho đỡ đi phần nào nỗi nhớ mong.

Tô Uyển Thanh cô không thiếu người theo đuổi, nhưng cô vẫn mãi cố chấp với tình yêu thời thơ bé của mình. Có lẽ khi đó không phải tình yêu mà chỉ là một mầm non mới được chôn xuống đáy lòng, để rồi thời gian bao nhiêu năm vùi lấp cùng bụi thời gian, đến khi gặp lại anh thì chồi xanh đã nảy nở, chờ mong một ngày được khai hoa kết quả. Mà sao anh nói chuyện với cô vẫn có cái gì đó như bức tường ngăn trở, đó là những lời khách sáo có lễ mà thôi. Một tia buồn bả lướt qua tâm hồn người con gái đang rung động vì tình yêu này.

Tô Uyển Thanh đành phải tạm dừng cuộc nói chuyện ở đây. Cô quả thật là con người mạnh mẽ nhưng cũng đồng dạng là phận con gái, cũng có một mặt nội tâm yếu ớt, cô sợ mình thể hiện quá thẳng thắn với anh mà bị anh từ chối. Khi đó ngay cả cảm giác làm anh em, bạn bè bình thường cũng có phần xa lạ ngượng ngùng thì cô phải sống sao đây?

Cô nói:

- Vân Phong, em tin tưởng anh, anh có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Vậy em đi làm việc đây, hẹn gặp lại anh sau!

Hoa Vân Phong cũng chào lại cô:

- Chào em. Làm việc bận rộn cũng phải nhớ chú ý sức khỏe!

Tô Uyển Thanh mỉm cười:

- Em biết rồi!

Và thế rồi quá trình tiếp diễn như mọi khi. Giống như những lần trước, anh đều đợi cô tắt máy trước sau khi nói lời chào tạm biệt. Có lẽ đây là phép lịch sự tối thiểu của người đàn ông. Tuy nhiên lần nào cũng vậy, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện thì Tô Uyển Thanh vẫn cứ luyến tiếc dán điện thoại trên tai hoài mà không chịu buông xuống. Đợi một hồi lâu mà không có người nào nói chuyện, Hoa Vân Phong mới nghĩ rằng đối phương đã gác máy rồi nên cũng buông điện thoại xuống. Đến khi đó, Tô Uyển Thanh mới chịu nhấm phím kết thúc cuộc gọi.

Cầm điện thoại trên tay, Tô Uyển Thanh nhìn nó mà sinh đau lòng. Lần nào cô gọi cho anh cũng chỉ vẻn vẹn vài câu qua lại khách sáo rồi kết thúc trong sự nghẹn ngào của con tim. Tô Uyển Thanh có một ước ao, một ngày nào đó anh sẽ chủ động gọi cho cô, nói với cô thật nhiều khiến con tim cô ấm áp, chứ không phải những câu xả giao quan tâm theo kiểu người anh trai dành cho em gái mình. Nếu được tham lam hơn một chút, cô khẩn cầu trời xanh cho anh động lòng với cô. Nỗi lòng người con gái khi yêu đơn phương bối rối như tơ vò có ai thấu được chăng?

Trong khi một cô gái đang mặn nồng say đắm với tình yêu, thì một cô gái khác phải cô đơn một mình lặng thầm gặm nhấm nỗi đơn phương. Tình thế làm ta liên tưởng đến một câu thơ “Kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng”!