Hoa Vân Phong nương theo cánh tay Diệp Tri Thu tìm được gương mặt đang nhăn nhó lại vì lo lắng của cô, một tay còn lại cũng chạm nhẹ vào mu bàn tay của mẹ mình. Anh an ủi họ:
- Mẹ và em đừng lo. Chỉ là nó lại giở chứng, hơi tê tê một chút thôi. Vài ngày thì ổn rồi. Xem đi, nếu không bác sĩ đã không cho về nhà rồi. Đúng không?
Hà Thúy Bình thở dài, lắc lắc đầu. Bà biết thằng nhóc này không muốn mọi người lo lắng nên mới không chịu nói thật thôi, chứ bà nhìn sơ là biết ngay. Mười mấy năm nay chung sống nương tựa lẫn nhau, con trai có chút thay đổi là qua không khỏi mắt bà đâu. Bà hồi nắm tay anh:
- Vân Phong, không sao thì tốt, có gì thì con phải nói nghe không? Đã là người một nhà thì con không nên giấu giếm. Vậy thôi, đói bụng rồi chứ gì, vào ăn cơm đi. Để mẹ hâm nóng lại thức ăn cái đã.
Bà nói chuyện mà tay vỗ vỗ cái bụng của Hoa Vân Phong với dáng vẻ tràn đầy yêu thương. Sau đó bóng bà nhanh chóng mất hút sau cánh cửa bếp, dường như cố gắng rời khỏi thật nhanh vì sợ nước mắt của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của con… Tình thương của mẹ bao la như biển cả, con mình đau một còn bản thân thì đau gấp trăm lần, khó chịu biết bao.
Hà Thúy Bình rời đi, Diệp Tri Thu mới kéo vội Hoa Vân Phong vào ghế ngồi. Sau khi ấn anh ngồi xuống, cô nhìn trái nhìn phải, cố gắng nghiêng đầu nhìn vào khe hở một phía của chiếc kính kia. Nhưng vô dụng, nó quá kín, cô không thể nào nhìn thấy tình trạng bên trong. Thất vọng, cô ngồi xuống bên cạnh anh mà xụ mặt không lên tiếng.
Hoa Vân Phong có thể cảm nhận được điều gì diễn ra từ nãy đến giờ. Anh cười và vòng tay qua vai cô kéo cô nép sát vào ngực mình, nói nhỏ:
- Em muốn biết cái gì chỉ cần hỏi anh là được. Tự tìm hiểu không chiếm được đáp án rồi buồn hiu không thèm nói chuyện với anh vậy à?
Diệp Tri Thu đưa tay sờ nhẹ lên cái kính kỳ lạ đó và hỏi:
- Anh nói cho em nghe tại sao lại như vậy?
Hoa Vân Phong luồn tay qua tóc cô vuốt ve, chầm chậm nói:
- Vốn dĩ định giấu em, nhưng lại quá nhớ em, rất muốn gặp em nên không trốn ở bệnh viện được. Về nhà thì đương nhiên phải khai báo thật rồi… Nói thật ra thì tình trạng mắt anh hiện tại không được tốt lắm, trong vòng ba ngày phải đến bệnh viện kiểm tra thường xuyên, có lẽ khoảng một tuần sau mới được đeo lại mắt giả được.
Đôi mắt đỏ hoe, Diệp Tri Thu cắn môi tránh không khóc nhè, vì cô đã hứa với anh sẽ không vì đôi mắt của anh mà khóc thương nữa. Nhưng sao cản được cảm xúc bản thân đây, như vậy chẳng phải rất khó chịu sao? Cô ngẩng đầu nhìn anh:
- Vì sao?
Cô muốn hỏi nguyên nhân vì sao lại nghiêm trọng như vậy. Bởi lẽ cô chỉ biết những phương pháp thường thức về cách nào giúp đỡ người mù mà thôi. Còn về bệnh trạng của đôi mắt kia, cô hoàn toàn không biết. Cô rất muốn được tìm hiểu để có thể chia sẻ phần nào khó khăn với anh, cũng như phải tránh những điều gì gây ảnh hưởng xấu đến chúng.
Hoa Vân Phong nâng mặt cô lên đối diện với mình, anh nói:
- Hứa với anh, anh nói em nghe em không được khóc!
Diệp Tri Thu gật đầu đồng ý. Hoa Vân Phong tiếp tục:
- Bởi vì tiếp xúc nguồn nước bẩn khi ngã xuống sông hôm đó.
Tiếp theo đó là một khoảng lặng yên không ai nói chuyện. Hoa Vân Phong sợ cô gái nhỏ này lại không cầm được nước mắt, anh nhanh chóng chuyển chủ đề:
- À, đúng rồi Tri Thu! Em về đây có gọi điện thoại về nhà báo cho dì và chú em biết chưa?
Diệp Tri Thu nghe nói hoàn hồn. Đúng nhỉ, lúc cô lên xe chuẩn bị về thành phố thì dì Trần có gọi hỏi thăm hành trình như thế nào. Cô báo cáo cho dì sơ lượt tình hình buổi sáng và hứa rằng khi về đến nơi sẽ gọi cho dì hay. Nhưng đến giờ cô vẫn chưa gọi, cô quên mất!
Diệp Tri Thu trả lời anh:
- Chưa nữa. Em quên mất tiêu. Nếu anh không nhắc nhất định dì em lại mắng em ngứa lỗ tai luôn cho coi.
Hoa Vân Phong gật đầu nói:
- Vậy thì em gọi cho dì ngay đi. Anh vào trong phòng thay bộ đồ khác.
Diệp Tri Thu “Ừm!” một tiếng với anh. Sau đó đưa môi hôn nhẹ vào má của anh rồi lặng lẽ nhìn anh đi về phía phòng. Xong xuôi cô mới chuyển người sang một bên, với tay lấy cái điện thoại để trong túi xách, rồi sau đó nằm vắt chân dọc theo ghế sô-pha, ôm cái gối và bắt đầu cuộc gọi về nhà.
Một lát sau Diệp Tri Thu ‘tám chuyện’ với dì Trần nóng cả lỗ tai mới chịu buông điện thoại xuống. Cô đứng dậy nhìn quanh không thấy ai hết. Cô đi vào bếp cũng không thấy dì Bình đâu. Kỳ quái, mọi người đi đâu hết rồi ta?
Cô nhìn ngang qua hướng nhà tắm. Ồ, có tiếng nước chảy. Cô rảo bước qua đó thì thấy Hoa Vân Phong đang loay hoay phía trong. Lúc này anh đã thay quần áo mặc ở nhà.
Đó là một bộ đồ thể thao màu xanh đen nam tính, cổ trụ, áo tay dài được anh xắn lên đến khủy tay. Thân áo không có hoa văn hay họa tiết gì nổi bật, chỉ có ba cái nút áo màu trắng điểm nhẹ ở cổ áo làm tăng thêm tính thẩm mĩ và mạnh mẽ cho người mặc. Mà Hoa Vân Phong không cài nút áo, để lộ phần cổ thon dài gợi cảm của anh, theo từng động tác hoạt động mà khép mở liên hồi, chỉ nhìn thôi đã sắp phun cả máu mũi. Diệp Tri Thu chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc đồ như vậy, nhất thời như bị điểm trúng huyệt đạo. Cô đứng đó như trời trồng, há miệng mà không nói nên lời. Haiz! Có căn bệnh háo sắc trong người, cũng thật khổ!
Cũng là Hoa Vân Phong tự phát hiện cô đến. Anh xoay người lại hỏi:
- Tri Thu, là em à, sao không lên tiếng?
Diệp Tri Thu liếm liếm môi, làn môi cô bỗng nhiên trở nên khô khốc, cô nuốt nuốt nước miếng... Tự nhiên trong đầu có ý tưởng muốn cắn lên cái xương đòn gợi cảm của anh quá đi thôi.
Cô ú ớ nói:
- Ờ… Em… em đây!
Hoa Vân Phong nghe trong giọng nói cô có phần thất thường, anh hỏi:
- Có chuyện gì sao em? Hay là đói bụng rồi. Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.
Nói xong anh xả nước rửa tay, lúc này Diệp Tri Thu mới nhìn thấy trên tay anh có bọt trắng, cô hỏi:
- Anh đang làm gì vậy?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Anh định giặt quần áo. Mà để đây ngâm một chút cũng được. Chúng ta ăn cơm trước đi.
Diệp Tri Thu nhìn thấy anh cẩn thận để quần áo vào hai phần riêng biệt. Cô phát hiện một điều, anh đặt áo trắng một bên, đặt quần đen và đồ có màu sậm một bên riêng. Xem ra giặt đồ không phải chuyện dễ dàng gì. Cô nhớ đến trong balo của mình cũng còn một đống đồ dơ chưa giặt đấy. Dự định là ngày mai đem về cho dì Trần giặt, nhưng lúc này tự dưng cô lại muốn học cách giặt quần áo từ anh. Nên cô giơ tay ngăn lại động tác định rời khỏi nhà tắm của Hoa Vân Phong, cô nói:
- Vân Phong ơi, em cũng có quần áo muốn giặt…
Hoa Vân Phong gật đầu, điềm tỉnh nói:
- Được rồi, em đem ra đây anh giặt luôn cho.
Diệp Tri Thu chu môi không đồng ý:
- Không chịu, em muốn tự giặt à. Được không anh?
Hoa Vân Phong cười với cô:
- Tiểu thư, em biết giặt đồ sao?
Đáng ghét, anh lại trêu ghẹo cô. Không biết thì có sao đâu chứ. Không biết thì học cho biết thôi…
Diệp Tri Thu nắm lấy cánh tay anh lắc lắc:
- Vậy thì anh dạy cho em biết luôn đi nhe. Con gái mà không biết làm gì hết sau này ế chắc luôn đó. Đúng không?
Hoa Vân Phong bật cười to:
- Vậy sao? Biết nghĩ đến chuyện đó luôn à? Được rồi, để sau này em còn biết làm việc giúp đỡ cho anh một chút… thì thôi anh dạy em vậy!
Diệp Tri Thu đỏ mặt, nói:
- Không chịu đâu. Ai nói sẽ làm tiếp anh chứ. Mơ đi…
Nói xong cô giơ tay đẩy ngực anh một cái. Hoa Vân Phong không đề phòng nên bị cô xô ngã về phía sau. Diệp Tri Thu hoảng hốt tiến lên giữ anh lại, ai ngờ Hoa Vân Phong thuận thế ôm cô vào lòng, ôm thật chặt không cho cô nhút nhích. Cô quên rồi sao? Anh là người học võ mà, dù gì cũng không dễ gì đẩy liền ngã như vậy!
Diệp Tri Thu lên án anh:
- Á… Anh gạt em!
Hoa Vân Phong tỏ ra vô tội:
- Anh gạt em cái gì? Những lời anh nói đều là sự thật nha!
Người trong lòng anh uốn éo thân mình mềm mại, cố giơ tay nhéo lưng anh một cái. Oán giận nói:
- Hừ, còn hỏi? Thì anh làm bộ té rồi thừa cơ… thừa cơ… ôm người ta. Xấu xa, không thèm chơi với anh nữa!
Hoa Vân Phong cọ cọ cái cằm của mình lên đỉnh đầu cô, âu yếm nói:
- Vì em không ngoan trước đó thôi. Phải phạt mới được.
Thiệt là Diệp Tri Thu cười không ra nước mắt nha. Cô đành nói:
- Thảm rồi. Sao trước kia thấy anh như con cừu non, bây giờ lại như con sói xám vậy không biết. Chết em rồi. Có thể bỏ trốn không?
Hoa Vân Phong hơi nới lỏng cánh tay, từ trên cúi đầu xuống đối diện với cô như đang ‘nhìn’ cô mà nghiêm túc nói:
- Không tha! Anh đã nói rồi, nếu em chấp nhận yêu anh thì không được phép hối hận. Nếu có hối hận cũng không có cơ hội đâu.
Diệp Tri Thu ngoài mắng nhưng trong lòng ngọt ngào như uống mật. Cô liếc anh một cái, chu môi:
- Bá đạo, độc tài, chuyên chế… á….!
Lời tuyên cáo anh vẫn chưa dứt thì cánh môi đã bị người ta cướp lấy. Vì quá bất ngờ nên cô nàng còn mắc cỡ mà dùng hai bàn tay nhỏ nhắn gõ gõ vào ngực anh như gãi ngứa. Diệp Tri Thu vô tư không biết rằng hành động này của cô càng làm tăng thêm hứng thú của Hoa Vân Phong. Lưỡi hai người mềm mại quấn quýt nhau, say sưa lắc lư theo men tình ái cho đến khi có một tiếng vang phá hỏng cả khung cảnh lãng mạn này…
… Ọt… ọt..!
Lúc này cả hai người cùng buông nhau ra. Diệp Tri Thu xấu hổ muốn chết lùi về sau một bước và cúi gầm mặt xuống che giấu trong hai lòng bàn tay dường như nghĩ làm vậy sẽ không bị người khác phát hiện. Còn Hoa Vân Phong chẳng những không cười nhạo cô mà còn nhẹ nhàng giơ tay ra kéo cô tiếp tục ôm vào trong ngực, anh âu yếm nói:
- Mèo con đói bụng rồi. Chúng ta đi ăn thôi!
Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ “Ừm!” một tiếng rồi nhoẽn miệng cười ngọt ngào hiển lộ hai cái đồng tiền sâu hoáy duyên dáng vô cùng.
Hai người cùng nhau tay nắm tay kéo tình tứ đi vào trong phòng bếp. Khi đến bàn ăn, Hoa Vân Phong dừng lại, Diệp Tri Thu cũng không tiếp tục đi nữa. Lúc này Hoa Vân Phong nói với cô:
- Em ngồi đây đợi anh một chút, anh nấu món gì đó đơn giản rồi chúng ta cùng ăn!
Diệp Tri Thu nghe nói vậy không vui, chu môi giận dỗi:
- Em không chịu. Em muốn phụ anh nấu ăn có được không?
Hoa Vân Phong đương nhiên không đồng ý:
- Ngoan đi, nghe lời anh ngồi đây đợi trong chốc lát thôi mà. Đây này, tay em mềm như vậy mà chạm vào chuyện bếp núc thì anh đau lòng chết mất!
Trời ạ, lại nói lời ngọt ngào. Diệp Tri Thu trong lòng rạo rực niềm vui sướng nhưng ngoài mặt dường như nửa tin nửa ngờ chất vấn anh:
- Nè Vân Phong! Có phải anh thường xuyên nói lời ngọt ngào để dụ dỗ các cô gái không hả? Hình tượng lạnh lùng khó theo đuổi trước kia chỉ là giả thôi đúng không?
Hoa Vân Phong hôn nhẹ lên tay cô, mỉm cười như không có chuyện gì, trả lời:
- Đúng. Mèo con nói gì cũng đúng. Bây giờ buông anh ra được chưa, để anh còn nấu cơm cho em ăn. Nếu bỏ đói người anh yêu mới là sai!
Diệp Tri Thu hết nói nổi người này rồi, gì mà ăn nói toàn là những câu người ta thích nghe không vậy à. Thiệt tình, ghét quá đi! Cô nhéo cái mũi quá hoàn mĩ của anh mà nói:
- Hừ, muốn em buông ra cũng được, mà em muốn nói anh nghe cái này… Không cần biết trước kia anh có nói nhũng lời này với ai chưa, em bỏ qua đó. Nhưng mà kể từ giờ này phút này anh chỉ được nói cho một mình em nghe thôi biết không? Nếu để em biết được anh có cái gì ong bướm là em không tha cho anh đâu!
Lời cảnh cáo của cô nàng quả thật làm Hoa Vân Phong muốn lần nữa hôn lên môi cô. Nhưng anh biết chuyện mình cần làm lúc này là điền đầy cái bụng nhỏ của cô chứ không phải lúc tình tứ. Con mèo nhỏ này của anh không thể chịu đói được. Nên anh giơ hai tay lên mà làm ra vẻ đầu hàng, tiếp lời:
- Được rồi, được rồi! Tuân lệnh em hết, được chưa? Cho anh đi làm cơm đi, mèo con.
Diệp Tri Thu vẫn chưa buông ra, cô tiếp tục thừa thắng xông lên, bày đặt thêm yêu sách nữa:
- Vân Phong ơi, lần này anh nấu cơm một mình cũng được. Nhưng lần sau cho em làm chung với nhé… nhé…nhé…
Lại giọng điệu nhõng nhẽo này của cô lại được bày ra. Hoa Vân Phong chưa bao giờ từ chối được, lần này cũng không ngoại lệ, anh cười với cô và nói:
- Được rồi mèo con, anh hứa!
Từ khi quen nhau đến giờ, anh chưa nói dối với cô lần nào cả, nên lần này cũng dễ dàng qua cửa, cô tin anh, tin tuyệt đối! Cô chậm rãi buông anh ra để anh tự mình đi đến chỗ nấu ăn. Còn cô thì ngồi đó vẫn có thể ngắm nhìn anh tới tới lui lui bận rộn. Nhìn thấy anh vì mình chuẩn bị bữa ăn mang đậm chất gia đình này, Diệp Tri Thu mỉm cười khoái chí.
Đột nhiên Diệp Tri Thu cảm thấy như có cái gì đó rất mới mẻ nảy nở trong tim, có lẽ cô không chỉ khao khát tình yêu của anh, mà còn muốn cùng với anh xây dựng một gia đình. Xem đấy, bây giờ có giống như một gia đình thực thụ hay chưa? Có cô, có anh là có một gia đình rồi. Diệp Tri Thu đơn giản suy nghĩ như vậy rồi vu vơ tự cười một mình, cô hạnh phúc quá đi mất!
Hoa Vân Phong đang bận rộn loay hoay cố gắng hoàn thành công việc đã định sớm nhất để Diệp Tri Thu không bị đói bụng. Đang hì hụt làm thì bỗng nghe tiếng cười của cô, anh chậm rãi đặt cái muỗng đang cầm trên tay xuống, nghiêng đầu về phía cô và hỏi:
- Có chuyện gì vui mà cười vậy mèo con?
Diệp Tri Thu đang chìm trong mộng đẹp cũng nhanh chóng bị tiếng nói của anh phá vỡ, cô trách móc:
- Hừ, thiệt là, nấu ăn thì lo nấu ăn đi á. Người ta đương nhiên suy nghĩ đến chuyện vui vẻ nên mới cười thôi…
Hoa Vân Phong kiên nhẫn hỏi thêm:
- Chuyện gì vậy, nói anh nghe đi!
Diệp Tri Thu cong lên khóe môi định nói cho anh biết nhưng bỗng nhiên cô thay đổi ý định vì cô mới có một phát hiện…
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại anh:
- Vân Phong, nãy giờ anh cứ luôn miệng gọi em là ‘mèo con’ đó nha. Sao lại gọi vậy hả?
Hoa Vân Phong cười ra tiếng, anh còn tưởng cô gái này không phát hiện ra luôn chứ. Từ nãy đến giờ, anh đã gọi sáu lần tiếng ‘mèo con’ rồi đấy mà chẳng bị phát hiện gì hết. Anh nói:
- Mèo con ơi mèo con… Em tuổi con mèo không phải sao? Anh gọi như vậy cũng hợp tình hợp lí mà. Còn nữa, em không thấy cái biệt danh này đáng yêu lắm sao?
Biệt danh? Ồ thì ra là thế. Tự nhiên anh gọi người ta bằng biệt danh à. Mà anh nói cũng đúng, nghe cũng đáng yêu chết được, mà quan trọng nhất là người đặt tên này là anh, nếu là người khác cô chưa hẳn cho phép đâu nhé. Bỗng nhiên Diệp Tri Thu nhớ đến Điềm Mật, bạn ấy toàn gọi cô là mèo lười hoặc là mèo ú, chẳng có cái nào phù hợp với cô cả. Vẫn là Vân Phong của cô tốt nhất, gọi cô như vậy vừa thân mật vừa thể hiện được bản tính vốn có của cô. Diệp Tri Thu cười hì hì nịn nọt:
- Vân Phong à, anh thật đúng là số một mà. Vì anh đã mất công suy nghĩ cho em cái biệt danh đáng yêu đó… Em thưởng cho anh nè!
Khi vừa mới bắt đầu nói câu này Diệp Tri Thu đã nhè nhẹ đứng dậy đi đến bên cạnh Hoa Vân Phong. Cô bất kể anh đang bận rộn cái gì chỉ là ôm anh thật chặt từ phía sau. Khi Hoa Vân Phong xoay người lại thì cô cũng nhón gót lên và bằng tốc độ cực nhanh như tia chớp hôn lên môi anh, trước khi rời khỏi vẫn còn lưu luyến cắn môi anh một cái. Rồi sau đó cô cười khúc khích chạy trở về chỗ ngồi ngay ngắn như chưa từng xảy ra chuyện gì…