Cô nhanh chóng nắm lấy tay anh kéo đi một mạch, không để ý gì đến đông người cản trở, vì lúc này mọi người vây xem hầu như rẽ dòng sang hai bên nhường lối cho cô và anh rời đi. Nhanh chóng, hai người thoát khỏi nguy cơ được “đăng lên trang nhất” số báo sáng mai, cô thở phào nhẹ nhõm. Quay sang nhìn Hoa Vân Phong vẫn bình tĩnh đứng bên cô mang theo nụ cười thoải mái.
Bấy giờ cô mới nhớ đến chuyện trên tay anh đã không còn cây gậy dò đường. Cô vọt miệng hỏi:
- Vân Phong, cây gậy của anh đâu rồi?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Rơi mất rồi. Khi em đi không bao lâu thì có vài người hối hả đi về phía anh, bước chân dồn dập quá anh không xác định được họ sẽ đi về hướng nào. Nên không kịp tránh, cây gậy văng ra ngoài… mọi người cứ qua lại không ngơi, nên anh cũng không nhặt lên được!
Diệp Tri Thu quay sang anh định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã phát hiện từ đằng xa Phùng Kiến Quân hớt ha hớt hải chạy đến, phía sau là Điềm Mật, bà nội, dì Bình và Chu Lệ.
Phùng Kiến Quân ngó trước ngó sau Hoa Vân Phong, anh hỏi:
- Phong ca, anh có sao không vậy?
Hoa Vân Phong bị Phùng Kiến Quân sờ tới sờ lui khó chịu cau mày:
- Không sao! Anh từng tuổi này rồi còn lo lắng gì chứ.
Phùng Kiến Quân bị Phong ca từ chối tiếp nhận sự quan tâm của mình thì anh hơi bị tổn thương. Mếu máo cái miệng đứng sang một bên, phải công nhận Phong ca dạo này có nhiều thay đổi, nhưng chỉ vì người nào đó thôi, còn đối với anh em thì vẫn thế, anh có cảm giác ghen tị ghê luôn đó!
Hà Thúy Bình tiến lên nắm tay Hoa Vân Phong:
- Thằng nhóc, con lớn rồi không cần mẹ lo à? Trong lòng mẹ con vẫn là đứa trẻ như ngày nào thôi, biết không?
Hoa Vân Phong mỉm cười với mẹ, mẹ anh cứ luôn thích bày tỏ tình cảm không kiêng nể gì trước mặt người khác thế này. Biết rằng bà thương yêu anh, nhưng mà dù sao anh cũng qua cái tuổi trẻ thơ vô tư chỉ biết nhõng nhẽo với mẹ mình rồi, nói ra những lời này làm anh ngượng muốn chín cả mặt rồi này.
Diệp Tri Thu vẫn cúi đầu không nói, cô không dám nhìn thẳng mặt mọi người ở đây vì họ đều cùng một tâm trạng lo lắng cho Hoa Vân Phong, đặc biệt là dì Bình. Cô biết mình làm sai rồi, người ta thường nói: Làm sai phải can đảm nhận lỗi đúng không? Cô cắn răng một cái quyết tâm tiến lên trước mặt bà nội và dì Bình nhỏ giọng nói nghe hơi run run:
- …. Con xin lỗi!
Muốn nói nhiều lắm nhưng không hiểu sao không thốt nên lời. Cô từ trước đến nay tuy không qua mức kiêu kì, nhưng mà dì và chú Trần ở nhà cũng chưa bao giờ để cho cô phải cúi đầu trước bất kì ai, cô làm sai cái gì chỉ cần cười cười cho qua chuyện. Bọn họ quá yêu thương chiều chuộng cô, nên tính tình của cô mới hỏng bét thế này. Nhưng chưa đến mức hết thuốc chữa mà! Cô sẽ cố gắng, chỉ mong lần này dì Bình đừng ghét bỏ cô mà không cho cô ở bên Vân Phong nha, nếu vậy cô chết mất thôi, cô chỉ mới vừa chạm vào hạnh phúc, đừng vội cướp mất tình yêu của cô!
Hà Thúy Bình khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
- Con gái ngốc này. Lỗi phải gì mà xin, sau này chú ý hơn là được.
Diệp Tri Thu ngước mắt ngấn lệ lên nhìn dì Bình, gật đầu lia lịa. Cô thấy dì thật thánh thiện, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cảm thấy mình rất may mắn mới được quen biết với những người vô cùng tốt bụng và giàu lòng vị tha như vậy.
Mọi người không để chuyện này làm ảnh hưởng tâm trạng vui vẻ vốn có, nhanh chóng kéo nhau vào chánh điện thắp hương.
Vào phía trong phải cẩn thận để tâm hơn gấp mấy lần, vì người ở đây chen chúc nhau chật ních, đủ thứ âm thanh và mùi vị. Nhang khói làm cho Diệp Tri Thu cay mắt lắm, cô nheo mắt lại, nước mắt cứ không chịu yên phận mà trào ra, mũi cô bị mùi nhang nồng khó thở nên sặc sụa ho khan. Hoa Vân Phong quan tâm khuyên bảo cô:
- Đừng cố chịu đựng, hay là chúng ta ra ngoài đi.
Diệp Tri Thu đương nhiên không đồng ý, cô tin tưởng vào những gì gọi là tâm linh này, cô nghe dì Bình nói thần thánh rất linh thiêng. Năm trước là năm tuổi của Vân Phong, dì Bình đi khấn vái Bà thì trong năm anh luôn tai qua nạn khỏi. Dì Bình còn nói, hơn hai năm trước Vân Phong gặp phải tai nạn xe, nếu không tin tưởng sức mạnh vô biên của các vị thần thánh nhất định nguy hiểm tánh mạng rồi. Nghĩ đến đây Diệp Tri Thu lại rùng mình một cái. Cô không biết nếu anh có chuyện gì xảy ra, cô phải sống sao đây!
Cô kề sát vào lỗ tai anh mà nói, vì ở đây ồn ào quá sợ anh nghe không rõ, nhưng thực ra lo lắng của cô là dư thừa… Cô nói:
- Vân Phong, anh có tin phép nhiệm màu không?
Hoa Vân Phong không trả lời thẳng là bản thân mình có tin hay không, mà anh lại lặng im không nói mà chỉ cười nhẹ làm Diệp Tri Thu khó hiểu, như có cái gì đó tự giễu. Cô vốn nghĩ anh nghe không rõ câu hỏi của cô, định hỏi lại lần nữa cho rõ hơn, nhưng phía trước vang lên tiếng của Điềm Mật:
- Tiểu Thu a, bạn nhanh lên chút đi. Đừng có đứng đó tình tứ nữa mà!
Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong đồng thời ngẩng ra, thế rồi cùng nhau không hẹn mà đều nở nụ cười. Hoa Vân Phong nói:
- Vậy thì nhanh đi thôi, tình tứ ở nơi này không tốt đâu à!
Diệp Tri Thu giơ tay vỗ vào ngực anh một cái. Hừ, còn dám chọc ghẹo cô cơ đấy! Mặt người ta đủ đỏ như trái cà chua rồi nè. Người này thật xấu, bạn trai mình mà không biết bênh vực mình gì hết trơn á. Ghét anh quá đi!
Trong lòng DiệpTri Thu vang lên một loạt các câu mắng yêu như vậy, chứ trên mặt thì vô cùng hưởng thụ, khóe miệng cười hoài mà không khép lại được.
Hướng vào trong càng gần tượng Bà thì càng đông người, có người đứng, có người may mắn chiếm được không gian thì mới được quỳ gối xuống để cầu xin, khó khăn lắm cô và anh mới chen chân vào được. Phải biết đi vào đây hạn chế như thế nào đối với Hoa Vân Phong, mà Diệp Tri Thu vì sai lầm trước đó mà cô không dám buông tay anh ra nữa.
Giờ đây chẳng những hai cánh tay ngoéo vào nhau mà tay kia của cô còn nắm lấy bàn tay anh quá chặt chẽ đến nỗi bàn tay vốn ngọc ngà mềm mại chưa bao giờ làm qua việc nặng của cô lại vì thế mà nổi cả gân xanh. Hoa Vân Phong đau lòng nhắc nhở cô, anh nói rằng không cần căng thẳng như vậy, nhưng cá tính của Diệp Tri Thu vẫn bướng bỉnh không chịu nghe lời. Tiếng qua tiếng lại mấy câu rồi Hoa Vân Phong cũng cãi không lại mấy cái lí lẽ ngang như cua của cô. Thế nên anh đành nén đau lòng mà chấp nhận vậy.
Chuyện thắp hương này cũng không có gì khó, chỉ cần nghe dì Bình chỉ dẫn một chút là Diệp Tri Thu biết ngay. Cô cũng đứng thẳng người, vô cùng nghiêm trang chuẩn bị những lời sẽ khẩn cầu. Cô liếc nhìn sang Hoa Vân Phong đang đứng bên cạnh rồi khẽ mỉm cười một cái, cô sẽ cầu bình an cho anh và mong cho hạnh phúc đôi lứa mãi mãi bền lâu.
Phùng Kiến Quân cầm trên tay rất nhiều cây hương đang cháy đỏ rực chia cho mọi người, bỗng nhiên Hà Thúy Bình dừng lại một chút, rồi như nhớ ra điều gì đó, bà đến nói nhỏ vào tai của Diệp Tri Thu:
- Con hôm nay đến cái kia đúng không? Vậy thì không được thắp hương. Như vậy sẽ thất lễ với thần linh đó. Con đưa Vân Phong ra ngoài đợi đi, để lần khác cũng được mà con!
Diệp Tri Thu nghe xong hoàn toàn thất vọng rồi. Sao lại có quy định đó chứ? Cô đợi chờ, chen chúc, khó khăn lắm mới “dấn thân” vào tận đây mà lại phũ phàng không cho cô làm nốt chuyện cô muốn làm nhất. Haiz! Có trách là trách cô mới đúng, ai bảo ngay lúc này lại… đành vậy biết làm sao hơn!
Diệp Tri Thu ghé miệng vào tai Hoa Vân Phong nói:
- Chúng ta đi ra ngoài thôi…
Cô chỉ nói có bấy nhiêu thôi, không giải thích gì thêm. Cô đang không được vui đó, không muốn nói nhiều. Hoa Vân Phong cũng không hỏi. Chỉ gật đầu rồi đi theo cô ra ngoài.
Một lát sau hai người thuận lợi ra phía ngoài, cùng nhau ngồi đến trên băng ghế đá xếp dọc theo bờ tường, Diệp Tri Thu vẫn không nói gì. Chỉ nghĩ luẩn quẩn trong đầu: Mình không thể thắp hương nhưng chắc mình có thể khẩn cầu đúng không? Nếu như bây giờ mình nói ra ước nguyện với thần linh mà có bị họ trách tội thì mình nguyện một mình nhận lấy, mình chỉ mong có thể cầu bình an và hạnh phúc cho anh là đủ rồi.
Tuy rằng nghe kể qua, nhưng cô biết về những cơn ác mộng trong cuộc đời Hoa Vân Phong là rất ít. Anh trải qua những điều kinh khủng hơn lời anh nói nhiều lắm. Cô đương nhiên không có khả năng thay đổi quá khứ đau thương đó. Cô chỉ mong sao có thể đem sự bình yên, niềm vui và may mắn của mình chuyển đến cho anh, để từ nay anh không còn vì những chuyện đáng buồn trong quá khứ đeo đuổi nữa, anh vui là cô sẽ vui.
Nghĩ đơn giản như vậy nên Diệp Tri Thu không có báo hiệu gì với Hoa Vân Phong mà xoay người lại hướng vào chánh điện, quỳ gối trên mặt ghế đá, chấp tay trước ngực, nhắm mắt và bắt đầu thì thầm với thần linh những nguyện ước của mình.
Hoa Vân Phong ngồi bên cạnh, mới đầu không nghe động tĩnh của cô, anh vừa mới định mở đầu câu chuyện thì bỗng nhiên nghe tiếng sột soạt, rồi sau đó lại im lặng. Anh giơ tay sờ sang bên cạnh muốn biết cô đang làm gì, đụng phải lưng cô, thẳng tắp; Rồi đến tay cô, đang chắp lại, các kẽ ngón tay bằng nhau tạo thành hình hoa sen búp… Hoa Vân Phong biết ngay cô nàng đang làm gì, anh cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng ngồi im bên cạnh cô thôi.
Đến khi Diệp Tri Thu hoàn thành việc “tâm sự” một chuỗi dài các điều ước nguyện của mình. Cô mới ngồi ngay ngắn lại, Hoa Vân Phong biết cô đã làm xong công việc được cho là rất qua trọng đối với cô. Lúc này anh mới lên tiếng:
- Em cầu xin chuyện gì mà nói lâu quá vậy?
Diệp Tri Thu liếc nhìn anh một cái rồi mím môi, lắc đầu, nói:
- Hừ, không nói được. Nói ra sẽ không linh nghiệm!
Hoa Vân Phong nắm lấy tay cô, cũng thở dài nói:
- Đúng là con gái!
Diệp Tri Thu nhăn lại đôi mày đẹp, nhíu mắt nhìn anh:
- Là sao hả? Chẳng lẽ em giống con trai lắm à?
Hoa Vân Phong cũng bình tĩnh vẻ mặt không giống như đùa, nhưng giọng điệu thì mềm nhẹ ấm áp:
- Nhiều lúc cũng rất giống!
Diệp Tri Thu lắc lắc thân mình, ra vẻ hung hăng nhéo cái mũi của anh bất bình la lên:
- Ha! Anh dám nói em là con trai hả? Vậy chẳng phải anh đang yêu người cùng giới tính hay sao? Hoa Vân Phong là ‘Gay’ sao ta?
Cười hì hì trêu ghẹo anh, Hoa vân Phong cũng không chịu thua, anh nói rất chân thành:
- Nếu em là con trai thì anh tình nguyện làm con gái, vậy thì ổn thỏa rồi!
Diệp Tri Thu nghe xong câu nói của anh rồi nhìn anh chăm chú trong giây lát. Ha, đúng hé, nếu anh đội thêm mái tóc giả thì quá tuyệt, không cần điểm trang thêm thứ gì hết cũng đủ để ong bướm vờn quanh rồi. Diệp Tri Thu thầm nghĩ như vậy rồi tự cười ngả ngớn một mình, nhưng lát sau cô lại làm ra vẻ rất nghiêm túc nói với anh:
- Không được, em thấy vậy không tốt! Anh nếu biến thành con gái thì em sẽ có rất nhiều tình địch. Không chơi, này nhất định em bị lỗ. Hừ!
Hoa Vân Phong cũng cười ha ha:
- Trí tưởng tượng của em cũng phong phú thật đó. Em nói khi đó em sẽ ghen, vậy thì sao không nghĩ cho anh lúc này, có một cô bạn gái xinh đẹp như em còn khiến anh lo lắng gấp trăm lần đó chứ!
Diệp Tri Thu bắt được mấu chốt, anh cũng biết ghen vì cô sao? Thường thì khi đọc truyện ngôn tình, cô ghét nhất mấy trò ghen tuông vô căn cứ. Cô cho đó là nông nổi, tại sao khi đó không dành cho nhau một lời giải thích bình tĩnh để rồi sau đó hối hận thì đã muộn màng… Nhưng cô hiện tại là người trong cuộc, cô hiểu được thế nào là cảm giác ghen tuông. Nói thật ra thì nó giống như một đóm lửa, nếu đã nhen nhóm thì chuyện cháy bùng lên chỉ là sớm muộn.
Diệp Tri Thu cười híp mí nhìn anh trêu ghẹo:
- Anh lúc nào cũng nghiêm túc như vậy mà cũng ghen sao ta?
Hoa Vân Phong còn rất thành thật trả lời:
- Ai mà không ghen? Anh cũng là con người mà, đương nhiên không tránh khỏi rồi. Nhưng mà cũng tùy đối tượng chứ không thể ghen lung tung.
Diệp Tri Thu chớp mắt mấy cái, ghen mà còn có chuyện lựa chọn nữa à? Cô thắc mắc hỏi:
- Nghĩa là sao?
Hoa Vân Phong kiên nhẫn từ tốn giải thích:
- Anh chỉ ghen với những người vượt trội hơn anh về nhiều phương diện. Nếu có chuyện gì khó khăn một chút, anh sẽ cố gắng thực hiện thật tốt để thể hiện anh không phải dạng người thấy khó rút lui. Chưa kể có nhiều người cũng đâu làm tốt bằng anh…. Một số chuyện anh vẫn làm được rất tốt!
Vẻ mặt Hoa Vân Phong lúc này thật đáng yêu. Đúng vậy, Diệp Tri Thu có cảm tưởng như thế khi nhìn thẳng vào gương mặt hơi ngẩng lên của anh. Trông anh lúc này như một đứa trẻ bướng bỉnh khoe khoang mình thật giỏi. Hoa Vân Phong tuy rằng có phần tự ti trước khi đến với Diệp Tri Thu, tuy nhiên bản chất con người anh không phải hướng đến chỗ bi quan để nghĩ, bởi vì chỉ có người sống lạc quan mới có thể biết làm tốt những chuyện khác để bù đắp thiếu hụt của mình. Cô nhìn thấy được trong con người anh một dáng vẻ tự hào, hiên ngang nào đó rất ra dáng đàn ông có bản lĩnh, nhất thời làm cho đầu óc cô mê muội, say đắm.
Diệp Tri Thu máy móc đưa ra câu hỏi, trong khi vẫn không rời mắt khỏi gương mặt dường như tỏa sáng của anh. Cô hỏi:
- Vậy anh có ghen với ai chưa?
Hoa Vân Phong choàng tay qua vai cô, ngón trỏ và ngón cái vê vê vành tai của cô. Hình như anh rất thích hành động này, không những thế, còn nhiều động tác khác như vuốt tóc, nhéo mũi hay nắm tay cô mà gãi gãi trong lòng bàn tay làm cô nhột muốn chết. Diệp Tri Thu nhiều lúc bị anh làm cho sởn cả gai ốc, nhưng cô không muốn phản đối, vì cô nghĩ rằng anh làm như vậy giống như một cách âu yếm độc quyền của riêng anh. Người bình thường có thể liếc mắt đưa tình nhìn người yêu say đắm, nhưng anh chỉ có thể dùng hành động để thể hiện. Tập dần thành thói quen, Diệp Tri Thu chỉ thấy cảm giác ngứa đi thẳng vào lòng, nhộn nhạo con tim, thích thú mà thôi!
Hoa Vân Phong nói:
- Có! Với Thiệu Đông.
Diệp Tri Thu cười ha ha. Mắt cô sáng rỡ dường như nhớ ra chuyện gì, kích động nói với anh:
- À, em nhớ ra rồi, là mấy lần anh có hành động kỳ lạ đó… há, thì ra anh ghen là như vậy, cái mặt anh lúc đó nghiêm túc gần như đóng băng á. Ha ha, tuy em không biết ngoài mấy chuyện em thấy còn gì nữa không, nhưng mà cảm thấy vui thiệt đó. Anh vì em mà ghen, vì em… Ôi, nói chung là vui quá đi thôi. Há há!
Giọng Diệp Tri Thu càng nói càng giương cao, như muốn cả thế giới này biết anh vì cô mà ghen tị với người đàn ông khác. Cô cứ tự vui vẻ cười ngây ngô một mình. Nhiều người qua lại không thiếu người ghé mắt ngắm nhìn đôi nam nữ có tướng mạo thu hút này. Nhất là các cô gái, cứ như dán mắt vào Hoa Vân Phong, điều này làm Diệp Tri Thu nhanh chóng trở về trạng thái đề phòng chứ không còn chìm trong vui sướng như mới đó nữa. Bởi vì trong tư thế ngồi yên không di chuyển, mắt đeo kính đen y như khách du lịch mang kính mát mà thôi, không ai có thể nhận ra anh cùng người khác có cái gì bất đồng. Có khác chăng là thân hình quá chuẩn với chiều cao lý tưởng, cùng khuôn mặt điển trai không cần phải nói thêm gì nữa.