Hoa Vân Phong mỉm cười, anh hơi xê dịch vị trí ngồi của mình, đem Diệp
Tri Thu cả người ôm vào trong ngực. Âu yếm nói với cô rằng:
- Em đừng nói không xứng đáng. Phải nói câu đó là anh mới đúng. Trước mặt người khác có lẽ anh sẽ không tỏ rõ điều này, nhưng khi đối mặt với em, cảm nhận được tình yêu em dành cho anh thì sự tự ti của anh lại càng nhân lên nhiều lắm…
Diệp Tri Thu ở trong ngực của anh lắc đầu lia lịa:
- Anh đừng nói vậy mà…
Hoa Vân Phong nghe lời cô:
- Được, anh không nói nữa! Nhưng Tri Thu à, trước khi chúng ta chính thức xác nhận mối quan hệ, anh muốn nói với em ba chuyện, đây chính là những nguyên nhân anh chần chừ không chấp nhận tình cảm của em. Nếu sau khi anh nói xong em vẫn chấp nhận được thì chúng ta tiếp tục quan hệ yêu đương. Nếu như không…
Hoa Vân Phong chưa nói xong thì một bàn tay nhỏ bé mềm mại đã chặn lại môi anh. Diệp Tri Thu nói:
- … Anh cứ nói đi, em nghe!
Hoa Vân Phong lắc đầu cười cười, bàn tay dài rộng nắm gọn bàn tay cô, sau đó anh từ từ nói:
- Nhưng em phải hứa với anh là chỉ nghe anh nói rồi trả lời anh là em có đồng ý hay không thôi. Còn nếu thắc mắc gì thì đến khi nào anh chuẩn bị xong tâm lí của mình tình nguyện nói cho em nghe thì tự dưng anh sẽ nói, có được không?
Diệp Tri Thu gật đầu đồng ý. Hoa Vân Phong bắt đầu nói lên vấn đề của mình:
- Như em đã biết, hàng ngày anh chỉ phụ giúp mẹ ở cửa tiệm bán bánh mà thôi, hoàn toàn không phải ông chủ quán bar quyền thế như Kiến Quân, cũng không phải bác sĩ hay luật sư tài giỏi như Thiệu Đông và Thư Lê. Bởi vì anh không bằng cấp gì cả. Nói thật, anh chỉ mới học đến lớp 2 tiểu học mà thôi. Sau này cũng không có điều kiện học thêm, nên đến bây giờ vẫn dừng ở đó. Anh biết, một người đàn ông hoàn hảo trong mắt người khác đó chính là phải có học thức cao, phải có bằng cấp đầy đủ các loại, nói đúng hơn là có danh vọng và địa vị. Anh thì không có những thứ đó…
Diệp Tri Thu ngoan ngoãn nghe anh nói, những thứ này đối với cô có quan trọng không? Anh không có bằng cấp nhưng kiến thức anh vẫn rất rộng đó thôi. Hỏi gì anh cũng biết giống như một cái “Từ điển bách khoa” di động vậy đó. Cô luôn tự hào về anh mà. Có lẽ tuổi đời của cô còn quá nhỏ, vả lại sống trong nhung gấm lụa là quen rồi nên chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói của Hoa Vân Phong.
Trên đời này rất cần những thứ đó, ai gọi chúng là hư vinh, ai từng mạnh miệng nói đó chẳng là gì, chỉ cần “Một túp liều tranh hai quả tim vàng”? Thời xa xưa nào đó mà nói những thứ này còn có người tin, thời đại này mà dám thốt ra được thì quả thật không phải người phàm rồi! Cơm áo gạo tiền xui khiến con người biết dối gian, lộc lừa, biết giẫm lên đồng loại để tiến thân thì nói gì là không cần vật chất hay danh vọng?
Vì những phù hoa đó, con người mới phải phấn đấu học tập hay trau dồi bản thân để ngày càng hoàn thiện. Hoặc mặt trái của xã hội này chính là không ít người dùng đồng tiền để “mua” về những thứ mình muốn. Đó chung quy là những phương thức mưu cầu hạnh phúc cho chính bản thân, gia đình và họ hàng mà thôi. Nhưng Hoa Vân Phong không có những thứ đó nên chỉ cần so sánh mình với một người đàn ông bình thường, anh cũng cảm thấy mình thật thua kém!
Diệp Tri Thu không cần ngẫm nghĩ mà nói thẳng với anh:
- Ai cần chứ em không cần. Không phải vì gia đình em dư dả mà nói như vậy. Mà là bởi vì em cần một người yêu chứ không phải một cái kho chứa tiền để dành cho em tiêu. Cho nên yêu anh em không hối tiếc. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cuộc sống không thể không cần tiền… ùm… thì vầy đi, khi em tốt nghiệp, em sẽ nhanh chóng tìm việc làm ổn định, đến lúc đó em nuôi anh. Thấy sao hả?
Nếu như một ai khác hỏi Hoa Vân Phong điều này đương nhiên câu trả lời của anh là “Không!” rồi. Nhưng Diệp Tri Thu hỏi thì có khác, xuất phát từ sự ngây thơ, ngôn ngữ trong sáng với trái tim luôn hướng về tình yêu dành cho anh nên cũng không sợ sẽ chạm vào lòng tự trọng của một người đàn ông. Hoa Vân Phong cười to, quay mặt đối diện với cô dường như muốn “nhìn” thẳng vào cô vậy. Anh đưa tay nhéo nhéo cái cằm tiêm nhọn của cô mà nói:
- Nghĩ lại cũng đúng, có lẽ anh sẽ chấp nhận tấm lòng của em… Vậy sau này anh có người nuôi rồi, chỉ ngồi hưởng thụ thôi nhé!
Vẻ mặt vừa nói vừa nhếch khóe môi mang theo nụ cười tuy nhợt nhạt nhưng vô cùng hấp dẫn của anh không khỏi làm Diệp Tri Thu động lòng, cô lén lúc in lên má anh một nụ hôn rất nhạt, nhưng cũng đủ để làm hai người trong cuộc tim đập rộn ràng.
Giây phút ngọt ngào qua đi, Diệp Tri Thu nhắc nhở anh:
- Anh mới nói chuyện thứ nhất thôi, còn chuyện thứ hai là gì?
Hoa Vân Phong gật đầu, tay vuốt tóc cô, chậm rãi nói tiếp:
- Chuyện thứ hai liên quan đến chuyện anh không thích người lạ chạm vào cơ thể mình và cái “bệnh” hễ đi về đến nhà là phải tắm rửa của anh … Chuyện này phải nói đến năm anh mười ba tuổi. Lúc đó anh được giới thiệu cho một cơ sở hướng nghiệp dành cho người mù học nghề mát xa… Anh cũng không ngờ được ông chủ cơ sở đó lại có sở thích biến thái. Vào một đêm đó, khi mọi người về hết còn anh thì đợi Thiệu Đông đến đón, ông ta đã cho anh uống một ly nước, anh không có đề phòng liền uống. Sau đó anh bị đưa vào một căn phòng, ý chí còn sót lại của anh cứ bảo với bản thân không được ngủ… khi anh bị đẩy ngã trên giường, anh cố sức vùng vẫy ngồi dậy, lại bị ông ta ấn xuống, cả người ông ta đè lên người anh và giữ chặt không cho anh có cơ hội chạy trốn.
Hoa Vân Phong dừng lại một lát, anh nghe tiếng hít thở của Diệp Tri Thu quá dồn dập. Anh nắm chặt tay cô như trấn an. Tiếp đó anh mới kể:
- Từ nhỏ anh đã học võ nhưng mà vào tình thế thần trí bị ảnh hưởng bởi thuốc mê, và với sức lực của một đứa trẻ, anh không bì nỗi ông ta. Phải vất vả lắm anh mới đẩy được ông ta ra, vội tìm đường chạy thoát. Nhưng đường đi không suôn sẻ, anh té ngã nhiều lần cùng với phải vật lộn với ông ta mới tìm được khoảng thời gian trốn thoát. Đến khi anh cố gắng chạm vào cửa thì cửa phòng khóa chặt, anh kêu cứu mà chẳng ai nghe. Tiếp đó ông ta lại tiến đến, anh lấy hết sức để chống lại, cuối cùng ông ta bị anh đẩy ngã, đập đầu vào tường ngất đi, thế nên anh mới thoát được…
Hoa Vân Phong dừng ở đó, đương nhiên còn rất nhiều tình tiết đã bị anh giản lược đi. Mà Diệp Tri Thu chăm chú nghe anh nói, trong đầu không ngừng tưởng tượng khung cảnh lúc đó. Trời ạ, thật biến thái! Một người đàn ông lại cưỡng trên người một người cùng giới, nghĩ thôi đã thật kinh tởm. Diệp Tri Thu nhăn mặt, lắc đầu, tắc lưỡi…
Hoa Vân Phong nghe vậy không biết cô có chê bai mình hay không. Anh nói:
- Tri Thu, em có thấy như vậy là quá kinh khủng không? Có cảm thấy như vậy thật nhơ nhuốc không? Chuyện này anh cũng không nói cho mẹ hay bọn Thiệu Đông biết. Sau đó một thời gian dài anh vẫn còn bị ám ảnh về đêm hôm đó. Tối ngủ thường xuyên có cảm giác ngạt thở, giống như bị ai đè lên người… ghê tởm! Từ khi ấy anh cũng hình thành thói quen kì quái, khó gần đó của mình.
Diệp Tri Thu nghe anh nói vậy thật sự đau lòng thêm gấp bội. Cô vẫn tưởng anh thật bất hạnh khi tai nạn nào đó xảy ra cướp đi đôi mắt anh vĩnh viễn, bù lại có mẹ và các anh em hết lòng chăm sóc chở che, xem như còn chút an ủi. Không ngờ cuộc đời anh còn nhiều chuyện cô chưa biết lắm. Mà một chuyện lại so với một chuyện càng đáng sợ hơn nữa. Diệp Tri Thu nghẹn đáng ở cổ. Cô muốn khóc quá, nhưng cô biết hiện giờ những giọt nước mắt kia anh không cần đến, mà ngược lại càng làm cho anh cảm thấy cô đang động lòng thương hại mà thôi.
Diệp Tri Thu lắc lắc tay anh nói vơi giọng ghen tuông để khỏa lấp sự đau lòng như cắt của mình:
- Hừ. Tên đó thật may mắn mà. Em còn chưa được làm vậy nữa… hứ…
Cái môi của cô cong lên tạo thành một đường nét vô cùng tinh nghịch và hoàn mỹ. Hoa Vân Phong sủng ái cười tươi không để tâm hồi ức quá mức đen tối của mình làm vấy bẩn cô gái nhỏ trong trắng này nữa, anh đưa cô ôm thật chặt. Khẽ cắn lỗ tai cô và nói:
- Đây là em đang ghen sao? Anh thật có phúc nha, được người như hoa như ngọc thế này ghen thì không uổng kiếp này rồi.
Diệp Thu Thu nghe xong trong lòng ngọt như ăn mía lùi, nhưng ngoài mặt cô vẫn cố dùng ngữ khí đều đều mà nói chuyện:
- Hừ. Sao trước kia không phát hiện anh là người miệng lưỡi ngọt ngào như vậy à nha! Chết rồi, có khi nào người ngồi trước mặt em hiện giờ không phải Hoa Vân Phong thật không? Anh là giả?
Hoa Vân Phong lần tay lên nhéo cái mũi đang nhăn lại của cô:
- Em nói xem. Hoa Vân Phong trước mặt em hiện giờ là giả sao?
Diệp Tri Thu hét lên:
- Không giả, không giả. Hì… em mong đây không phải là nằm mơ!
Câu nói cuối của cô làm tim anh thắt lại. Anh đã làm cô trông chờ nhiều quá và cũng nhiều lắm những thất vọng. Tránh để không khí mất vui, Hoa Vân Phong chuyển sang nói một chuyện khác:
- Tri Thu, còn một chuyện nữa anh phải nói… đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất làm cho anh cố chấp không chịu nhìn rõ lòng mình. Tri Thu, em chuẩn bị tâm lí nghe chưa?
Trái tim Diệp Tri Thu giật mạnh một cái. Cô có thể loáng thoáng đoán được anh muốn nói đến cái gì. Anh bảo cô chuẩn bị tâm lí, có lẽ vì tối qua cô sợ hãi hét toáng lên như vậy đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nhưng cũng thật may mắn, anh đã không bỏ mặc cô, mà hôm nay còn trải lòng với cô như vậy, cô chẳng sợ điều gì cả, cô cảm thấy thật hạnh phúc vì anh đã tin tưởng cô mà nói những chuyện anh chưa nói với cả người thân của mình.
Diệp Tri Thu gật đầu:
- Ùm. Anh nói đi!
Hoa Vân Phong hít sâu một hơi, môi mỏng bắt đầu phát ra tiếng nói trầm thấp:
- Tối hôm qua em cũng thấy rồi đó. Trên tay em cầm chính là mắt giả. Đúng vậy, mắt anh vừa mất thị lực hoàn toàn vừa phải nhờ vào vật này để trang trí. Tri Thu à, không phải một mắt mà là cả hai... Hai mắt của anh không còn nhãn cầu, phải dựa vào chúng để lấp đầy khoảng trống như hai cái hố đen tăm tối đáng sợ, có lẽ như vậy mà khi anh xuất hiện trước mặt người khác mới không dọa chết người ta…
Trong giọng nói của anh không có bi thương, hoàn toàn bàng quan như đang thuật lại chuyện người khác. Ngữ khí cùng ngôn từ hầu như cũng mang một sắc thái chế giễu nào đó. Diệp Tri Thu trong phút chốc ngừng thở. Cô càng hít thở không thông khi thấu hiểu một điều rằng, anh dùng loại ngữ khí này để che lấp, để thể hiện sự kiêu ngạo của bản thân mà thôi. Điều này làm Diệp Tri Thu ngầm hiểu được đây là điều anh quan tâm nhất, là vết thương hằn sâu nhất, mặc dù đã rất lâu, đã kết vẩy nhưng không thể nào xóa đi được dấu vết.
Điều này nói lên lòng tự trọng thanh cao và sự kiêu ngạo đã song hành với anh kể từ khi sinh ra, đã trở thành bản chất. Anh vốn thừa hưởng những điều vô cùng tốt đẹp. Những thứ đó từ khi sinh ra tất cả đã thuộc về anh, nhưng số phận đã cướp đi hết những gì anh đang có, để trơ lại một thân xác không trọn vẹn cùng sự bơ vơ cô độc. Những lời tựa như rất nhẹ nhàng đó lại như hàng ngàn mũi đao xuyên thẳng vào trái tim Diệp Tri Thu. Đôi mắt cô lại mơ hồ vì một tầng nước mắt.
Cô thay đổi tư thế từ trong lòng anh chuyển qua đối diện với anh. Mất đi thân thể mềm mại dựa vào làm Hoa Vân Phong nhất thời có cảm giác mất mát, nhưng anh không nghi ngờ hành vi của cô là xa lánh. Và sự thật chứng minh sau nụ hôn nhẹ nhàng mà Diệp Tri Thu in lên giữa hai hàng lông mày của anh. Cô trịnh trọng tuyên bố:
- Hoa Vân Phong, từ nay anh đã được đóng mộc sở hữu của Diệp Tri Thu rồi. Sau này bước ra đường có cô gái nào ngắm nghía thì nói thẳng vào mặt họ: “Tôi đã có bạn gái rồi!” nghe không?
Hành động này của cô chứng tỏ cô chẳng những không sợ hãi chuyện anh không có hai tròng mắt, cũng đồng thời trả lời chắc chắn với anh rằng: Cô không quan tâm quá khứ của anh có u ám thế nào, từ hôm nay trở đi anh là Hoa Vân Phong của một mình cô thôi. Không ai có quyền cướp mất viên ngọc quý giá này từ tay cô được. Bất kể anh có tự ti về bản thân như thế nào, anh vẫn là người mà Diệp Tri Thu yêu nhất đến hết cuộc đời và nếu có điều ước, cô sẽ ước kiếp sau, kiếp sau nữa… mãi mãi không bao giờ xa rời nhau!
Hoa Vân Phong thật sự cảm động. Anh ghé trán chạm vào trán cô, nói như thủ thỉ:
- Tri Thu, cảm ơn em đã đến bên đời anh. Cho anh biết được yêu một người là điều đáng trân trọng thế nào. Em là ánh sáng, là sắc màu tươi đẹp nhất anh đã từng nhìn thấy trong đời.
Diệp Tri Thu nghe mặn đắng trong cổ họng, hai mắt lại lần nữa dâng lên một tầng hơi nước. Cô vươn tay ôm chặt lấy cổ anh. Từ góc độ này có thể xuyên thấu qua cặp kính đen của anh, với thị lực vô cùng tốt của mình, Diệp Tri Thu có thể thấy được những gì ẩn giấu đằng sau nó. Nhưng cô không làm như vậy, cô nhắm mắt mình lại và cô sẽ đợi chờ, chờ đến khi nào anh tình nguyện phô bày trước mặt cô, đến lúc đó giữa cô và anh mới không còn khoảng cách, lúc đó anh đã hoàn toàn dẹp bỏ rào cản tự ti của mình, sẵn sàng hòa nhập cùng cô. Nhất định cô sẽ đợi được ngày đó!
Diệp Tri Thu vùi đầu vào ngực anh, thích thú ngửi hương vị trên người anh. Thật làm cho người ta đỏ mặt mà, điều này làm cô nhớ đến tối hôm qua, dù trong cơn mê mang, cô vẫn cảm nhận được sự ân cần chăm sóc của anh, quanh quẩn trong không khí cô hít thở luôn tồn tại mùi hương trên người anh. Làm cho cô có cảm giác vô cùng yên tâm mà tận hưởng một đêm thật ngọt ngào. Bỗng cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt đo đỏ vì mới vừa khóc xong, nhưng vô cùng long lanh và thành khẩn. Cô nói:
- Ờ… Anh… Em… em có thể gọi anh là Vân Phong không?
Hoa Vân Phong mới đầu cũng sững sốt không hiểu cô muốn nói đến cái gì, nhưng sau đó không lâu anh đã hiểu. Vốn là từ trước đến nay cô chưa bao giờ gọi tên anh cả, có chăng chỉ là gọi bằng “anh” hay mang cả họ lẫn tên mà kêu. Bây giờ lại trưng cầu ý kiến của anh một cách ngập ngừng như lo sợ anh sẽ không đồng ý vậy. Hoa Vân Phong thở dài một cái, anh nói:
- Tri Thu, dường như em hơi sợ anh thì phải?
Diệp Tri Thu lấy tay che miệng, cô không biết làm sao anh có thể biết được mình vẫn còn cảm thấy hơi sợ anh. Nhưng rõ ràng là cô hỏi ý anh mà, sao giờ lại biến thành anh hỏi cô vậy không biết. Nhưng cô vẫn trả lời thành thật:
- À, là có một chút!
Hoa Vân Phong khẽ cười, anh lắc đầu, nói:
- Có gì mà phải sợ chứ. Chuyện tối qua là do anh không muốn dọa đến em nên mới đột biến thái độ như vậy. Lúc đó anh cảm thấy mình giống như người ngoài hành tinh mới lạc đến trái đất mà bị người ta phát hiện vậy. Cảm thấy mình trở thành “Sinh vật lạ”, tách biệt với thế giới này. Cho nên anh muốn trốn tránh. Khi đó anh muốn trong thời gian nhanh nhất biến mất trước tầm mắt em. Còn hơn thế nữa Tri Thu à… Đối với ánh mắt người khác nhìn anh thế nào anh đã không quan trọng nữa rồi, anh để ý nhất là em thôi, nhưng mà không ngờ vẫn làm em sợ hãi…
Diệp Tri Thu biết anh lại tự xát muối vào nỗi đau của chính mình, cô biết một sớm một chiều không thể làm anh quên đi anh là một người khiếm khuyết trước mặt cô được. Người đàn ông càng có trách nhiệm thì càng để tâm đến những người mình yêu thương. Nếu có ai đó nói anh là người không dứt khoát hay yếu đuối cứ mãi lấy sự tự ti ra để tạo thành một bức màn ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài thì người đó sai lầm rồi. Anh không thay đổi được số phận và anh đã chấp nhận nó, sống và làm quen với những khó khăn của một người không trọn vẹn mà không cần sự ban bố tình thương của bất kì ai.
Bên ngoài anh rất kiên cường, luôn biểu hiện ương ngạnh không cần sự giúp đỡ vẫn có thể hoàn thành được moi việc, nhưng tận sâu trong nội tâm thì cực kì nhạy cảm, thường hay suy nghĩ nhiều và nghĩ toàn những chuyện xa xôi. Nên khi phát hiện yêu Diệp Tri Thu thì những suy nghĩ lại càng mãnh liệt. Anh lừa mình, dối người; anh lạnh lùng, xa cách; hay anh có những lời lẽ và hành động thái quá cũng xuất phát từ nội tâm chi phối quá mãnh liệt mà thôi.
Diệp Tri Thu vội vàng giải thích:
- Em không phải sợ chuyện đó. Em… không biết nữa, chắc em bất ngờ quá vẫn chưa thích ứng được chuyện của hai chúng ta là sự thật nên vẫn còn giữ thói quen trước kia vậy thôi à.
Hoa Vân Phong gật đầu, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc, nói:
- Được rồi. Anh hiểu! Em đương nhiên có thể gọi thẳng tên anh... Còn nếu muốn thân mật hơn theo kiểu tuổi teen của bọn em thì cũng có thể gọi là honey hay biệt danh gì cũng được!
Vẻ mặt như cười như không của Hoa Vân Phong khi nói những từ cuối cùng làm Diệp Tri Thu không nhịn được cười ha hả. Cô ‘bẹp’ một cái hôn vào má anh. Hoa Vân Phong nói với cô:
- Sao hả, không sợ anh nữa chứ gì?
Diệp Tri Thu nghiêng đầu suy nghĩ, lát sau trả lời anh:
- Không sợ!
Kỳ thật con người anh cũng không quá cứng nhắc, khô khan đâu đúng không? Đôi lúc cũng có duyên ngầm đấy chứ. Diệp Tri Thu thật hạnh phúc cười mãi không khép miệng lại được.
Còn lý do Hoa Vân Phong nói ra những từ ngữ đó không những do tính cách của anh không quá u ám, mặt khác anh còn muốn làm cho Diệp Tri Thu thay đổi cách suy nghĩ về mình, để cô không còn nghĩ anh là người quá nghiêm túc mà tồn tại cảm giác sợ hãi, dè dặt khi đối mặt với anh. Khi đã xác định quan hệ với nhau rồi thì anh nên thẳng thắn cho cô thấy được bản thân mình cũng có phần tính cách thú vị, chứ không tẻ nhạt chán ngắt, mặt lạnh cứng đơ như những ngày đầu gặp gỡ!