Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 104: Hãy nhìn thế giới qua đôi mắt của em!




Mấy tiếng đồng hồ ngồi yên trên xe chỉ được động đậy với biên độ nhỏ, sớm đã làm cho mọi người cảm thấy mình mẩy ê ẩm. Rốt cuộc cũng “Tu thành chính quả”, tới nơi rồi!

Điềm Mật hào hứng nhìn ra cửa sổ, xe chỉ thả chậm tốc độ nhưng chưa dừng hẳn, cô đã nôn nao muốn chứng kiến nơi này. Cô đã sớm nghe nói đến vùng đất sông nước dồi dào hương vị phù sa này lâu lắm rồi. Mong muốn một lần được đặt chân đến nơi đây từ khi học môn địa lí về vùng tứ giác Long Xuyên, cô đã rất ngưỡng mộ một nơi quanh năm cây trái ngọt lành, với những dòng sông bên lở bên bồi.

Điềm Mật kéo kéo tay Diệp Tri Thu:

- Nơi này trông bình dị quá hé. Nhìn kìa, có sông có nước, có cây nhiều quá chừng!

Diệp Tri Thu cũng đang nhìn thích thú đó thôi, nhưng khi nghe cô bạn nhanh mồm nhanh miệng hào hứng la hét om sòm, cô làm bộ như bình tĩnh hơn, cô nói:

- Ờ, thì khác lạ thiệt!

Nói rồi lại nhìn lém ra ghế sau, lòng cô lại đau. Vì thói quen của mọi người thấy điều gì lạ sẽ nhìn chăm chú mà thưởng thức, còn anh thì không thể. Nếu muốn, có thể thông qua lời nói của người khác để tự hình dung. Cô không biết được những hình ảnh hiện lên trong đầu khi chưa bao giờ nhìn thấy sự vật thật sự là như thế nào.

Nếu người bình thường có thể biết được cảnh vật các nơi khi chưa từng đặt chân đến thì có rất nhiều cách, mà thông dụng nhất chính là lên mạng tra cứu thông tin. Còn anh, hình ảnh là thứ quá xa vời không thể với tới được. Tối đen, vẫn là tối đen. Cô lắc lắc đầu cố nén nước mắt không rơi, nghẹn ngào cắn chặt môi dưới rồi dời ánh mắt đi nơi khác, nắm tay Điềm Mật đi xuống xe theo mọi người.

Hoa Vân Phong vì hành động chậm chạp hơn người khác, nên lần nào anh cũng là người xuất hiện sau cùng. Điều này cũng làm cho Phùng Kiến Quân hạn chế hoạt động, đáng lẽ ra với tính trẻ con như anh đã sớm bay nhảy khắp nơi khi xe còn chưa kịp dừng ổn nữa là… nhưng dẫn đường Phong ca quan trọng hơn. Hừ! Anh tiếc gì chút thú vui đó chớ? Nhưng nói thật trong lòng cũng hơi hơi có ham muốn đi theo hai cô gái kia khắp nơi chạy loạn!

Mọi người đứng đây đợi đò sang, vì ở đây chỉ có cái đò nhỏ dẫn lối sang bên kia sông, nên xe lớn không xuống được. Tài xế “bị” phân phó ở bên này giữ xe, sẵn tìm chỗ nào nghỉ ngơi, có gì sẽ gọi sau.

Mục đích đến của mọi người là miếu Bà Chúa Xứ, nhưng đến đây thì trời đã muộn, phải đợi sáng hôm sau mới đến cúng tạ lễ được. Nên bà nội của Phùng Kiến Quân dẫn mọi người đến “nhà cũ” của mình ở đây để ở tạm qua đêm.

Theo bà nội của Phùng Kiến Quân nói, đây là nhà ở trước khi bà và Phùng Kiến Quân lên thành phố, cho nên thường thì nhờ vả mấy người hàng xóm quanh đó trông chừng dùm, hằng năm hai bà cháu vẫn trở về đây thăm nom.

Trong thời gian đợi đò đến, hai cô gái vẫn chạy hết chỗ này đến chỗ kia, ngăm nghía xem xét. Thấy thứ gì cũng hoàn toàn lạ lẫm và thú vị. Hoa Vân Phong tuy đứng khoảng cách hơi xa, nhưng tai anh vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của Diệp Tri Thu. Cô nói mình không biết bơi, mà nơi đây sông nước rất sâu, anh sợ cô mê chơi mà sơ sẩy bước chân. Trong lòng vẫn bất an hướng về phía cô mà lưu tâm.

Còn Phùng Kiến Quân thấy hai cô gái vui tươi mà cũng nôn nao, nhưng không còn cách nào khác, đành phải đứng yên bên cạnh Hoa Vân Phong thôi. Hoa Vân Phong đương nhiên hiểu được “nỗi lòng” của đứa em trai này, anh nói:

- Kiến Quân, đò còn lâu lắm mới qua. Đứng đây cũng nhàm chán, cậu qua chơi với họ đi. Anh đứng đây một mình được rồi.

Phùng Kiến Quân biết rõ tính tình của Phong ca một khi nói ra điều gì là đã cân nhắc thiệt hơn, nên anh cũng chỉ cần tuân theo là được, hơn nữa lần này trúng ý đồ nên vui mừng ra mặt:

- Được hả Phong ca? Hì. Em đi đó nha!

Hoa Vân Phong gật đầu, anh nghe tiếng bước chân của Phùng Kiến Quân xa dần. Anh mỉm cười an tâm, có Kiến Quân ở đó, chí ít xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có người kịp thời cứu giúp.

Diệp Tri Thu tuy thích vui thích đẹp, nhưng có một người vẫn luôn chi phối tầm mắt của cô. Anh giấu đôi mắt sau lớp kính đen vô hồn, đứng đó như đang phóng tầm nhìn ra một nơi rất xa rất xa nào đó. Diệp Tri Thu không biết mình sinh ra đã đa sầu đa cảm nhưng vì sống trong bình yên đủ đầy vật chất nên chưa bao giờ bộc lộ. Hay là sau khi đem trái tim dâng trọn cho người này, cô mới chân chính biết gì là đau lòng.

Đúng vậy, cô đau lòng! Khi nhìn anh di chuyển dè dặt cẩn trọng cô cũng đau lòng. Khi nhìn anh dùng tay sờ soạng phán đoán vị trí trước khi hành động lồng ngực cô bị ai bóp chặt. Nhìn anh nói chuyện tuy ngữ điệu bình thường nhưng trong lời nói mang theo sắc thái buồn man mác cô cũng khó chịu. Hay khi anh cười mà khóe môi vẫn đọng lại một tia chua xót hốc mắt cô cũng lại cay cay.

Cô yêu anh và đau nỗi đau của anh. Cô muốn dung nhập chính mình và anh lại làm một, nhưng chỉ đợi anh mở rộng cửa tim đón chào cô vào mà thôi. Nhưng cửa tim anh lại dường như cấu tạo từ vật thể gì đó cứng rắn nhất trần gian, để cho cô phải dùng đủ mọi cách khiến nó mềm mại, hé mở một khe cửa nhỏ cho cô bước chân vào thế giới của anh cũng không bao giờ đạt được mong muốn, làm cõi lòng cô tan nát…

Suy tư của Diệp Tri Thu bị tiếng cãi nhau của Phùng Kiến Quân và Điềm Mật làm trở về thực tại. Cô loáng thoáng nghe được:

- Sao anh lại giành của tôi, rõ ràng tôi thấy trước mà.

Phùng Kiến Quân nói lên ý tốt của mình:

- Cô cũng thiệt là… cô không nghe người lớn hay nói con gái không nên hái hoa sao? Sẽ bị mất duyên đó!

Điềm Mật gắt gỏng:

- Mất duyên của tôi không liên quan anh. Hừ, trả đây!

Diệp Tri Thu chịu không nổi rồi, cô kéo tay Điềm Mật:

- Mật Mật, bạn không cãi nhau với anh ấy thì không vui à?

Điềm Mật liếc bạn:

- Không những không vui mà còn ăn ngủ không yên. Hừ, tên đáng ghét, cái gì mình ghét nhất thì anh ta đều có. Đã thế thì thôi, này lại lãng vãng trước mặt mình hoài. Ngứa mắt à!

Phùng Kiến Quân ủy khuất nói:

- Cô nói chuyện không lí lẽ. Tôi chẳng qua muốn tốt cho cô thôi… vậy mà lại bị mắng. Tôi có gì không tốt chứ. Tùy tiện ngoắc tay một cái là có khối người chạy theo đòi xách dép đó nha… Này, trả cô đó. Hừ!

Nói vậy thôi chứ Phùng Kiến Quân cũng không có giận hờn gì Điềm Mật hết, anh chỉ đứng sang một bên mà thôi, chứ cũng không trở lại chỗ Hoa Vân Phong. Điềm Mật thì cũng chỉ sang sảng nói như vậy nhưng cũng không quá khắc khe nhất định phải đòi cái bông ấy lại. Sau khi chiếm được rồi, cô lại ghét bỏ:

- Hừ. Cái gì vầy nè. Làm hư hết rồi mới trả lại?

Phùng Kiến Quân trừng mắt:

- Bỏ đi, tôi kiếm cái khác cho!

Điềm Mật vội ngăn cản:

- Khỏi đi, anh không sợ bị mất duyên à? Ờ… mà có thiệt là quê anh ở đây không…

Chữ “vậy?” chưa ra khỏi miệng, Điềm Mật đã bị Phùng Kiến Quân che miệng lại rồi. Anh nói nhỏ:

- Trời ạ. Muốn Phong ca nghe sao? Thì… nói thực ra là không phải. Chỉ là tìm cái cớ để tạo ra chuyến đi này thôi. Vì đầu năm này, mẹ nuôi đi xin lộc ở miếu Bà, cho nên đến bây giờ đi tạ lễ, phải tạ lễ ở đây chứ. Mà kế hoạch này của bà nội tôi nghĩ ra đó. Còn… chuyện nói nơi đây là nhà tôi là để thực hiện một chút… ờ thì còn cần phối hợp thực hiện một số việc nữa mới được… ấy, ấy…. có hiểu không?

Điềm Mật thì vẻ mặt nghiền ngẫm, không nói lời nào. Còn Diệp Tri Thu thì thực sự không biết kế hoạch của mọi người nên cô thú thật:

- Không hiểu!

Phùng Kiến Quân đau đầu quá, anh vuốt mặt, kết luận:

- Chị dâu, thì mọi người đang cố gắng giúp chị đó thôi. Thì lát nữa biết… Ngốc quá!

Diệp Tri Thu xem như cam chịu, trên mặt có một tầng ửng hồng duyên dáng. Còn Điềm Mật thì “Xí!” một tiếng rồi mới nói:

- Anh mới ngốc á. Có ai như anh kêu người ta là chị dâu mà lại mắng ngốc bao giờ? Hừ… Tiểu Thu, khi nào bạn nắm thóp của Hoa Vân Phong được rồi, bạn kêu anh ta cho tên này một bài học trút giận đi!

Diệp Tri Thu không hỗ động theo cách nói của bạn mà cô quay sang hỏi Phùng Kiến Quân sau hồi lâu suy nghĩ:

- Anh nói vậy là nếu tạ lễ ở nơi khác thì nhà anh ở đó sao? Anh ấy không biết quê nhà của anh ở đâu à?

Phùng Kiến Quân phì cười:

- Đúng rồi. Nếu tạ lễ ở miếu Bà Đen thì quê nhà tôi sẽ ở Tây Ninh đó. Ha ha! Còn chuyện Phong ca có biết hay không à? Chuyện này cô khỏi lo, từ khi quen anh ấy tôi đã sống ở thành phố và sau này quen thân rồi trở thành anh em cũng chưa bao giờ nhắc tới quê gốc của nhau. Vì Phong ca là người hễ có qua là phải có lại, anh ấy luôn không muốn người khác hỏi về chuyện xưa của mình, thì cũng không chủ động tìm hiểu dĩ vãng của một ai đâu!

Diệp Tri Thu coi như hiểu vấn đề, cô gật gù. Bỗng có tiếng kêu của Hà Thúy Bình:

- Này mấy đứa, qua đây, đò tới rồi nè!

Mọi người lục tục qua đò, Phùng Kiến Quân vẫn dìu Hoa Vân Phong một cách cẩn thận. Diệp Tri Thu tuy đi trước nhưng lúc nào cũng ngoái lại nhìn Hoa Vân Phong, cô lo lắng cho anh, không biết Phùng Kiến Quân có chăm sóc tốt cho anh không? Nhưng cô cũng tự biết mình suy nghĩ quá thừa rồi, Phùng Kiến Quân đi theo anh ấy nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng tạo được sự ăn ý, còn cô mới đáng trách, rõ ràng muốn làm tốt mọi chuyện nhưng lần nào cũng tạo ra lỗi lầm!

Mọi người cùng nhau qua bờ bên kia và phải tốn công đi bộ một quãng đường dài nữa với vào đến nơi nghỉ chân tối nay. Đường đi ở đây có bề ngang rất hẹp, dưới chân là đường đất được lót đá gồ ghề. Trên đường cũng không thiếu những hố to hố nhỏ, đá lát thì hòn nhỏ hòn to, Diệp Tri Thu lo lắng cẩn thận từng bước chân của mình vì sợ sẩy chân sẽ ngã nhào. Cô lại phóng tầm mắt đến người cô yêu, bước chân anh cũng không còn thong thả nữa mà bắt đầu hỗn loạn, ngoại trừ cánh tay đặt trên vai Phùng Kiến Quân ra thì tay kia cũng vươn ra nắm lấy cánh tay của Phùng Kiến Quân. Trông anh đi rất dụng tâm, Diệp Tri Thu trong lòng lại hiện lên một trận co rút, cô mong sao cho quãng đường ngắn lại để anh có thể không cần vất vả như vậy nữa.

Diệp Tri Thu chỉ lo nhìn Hoa Vân Phong mà không chú ý dưới chân có hố nhỏ, cô hụt chân hét lên một tiếng: “Á…. Á!”, cũng may Điềm Mật bên cạnh nhanh tay lẹ mắt bắt được cô nàng, nên không có thảm cảnh tiếp theo. Điềm Mật mắng bạn:

- Này, Tiểu Thu, trời còn sáng mà, chưa có trăng có sao gì đâu mà bạn cứ ngắm đến mức đi đường cũng té vậy hả?

Diệp Tri Thu méo mó cái miệng:

- Thôi mà, mình biết rồi. Xin lỗi đi… ờ thì mình sẽ cẩn thận hơn, được chưa?

Điềm Mật chỉ nhếch miệng “Hừ!” một cái xem như nghe thấy rồi mà thôi.

Đi cũng khá xa, rốt cuộc dừng chân lại trước ngôi nhà sàn cũng không lớn lắm nhưng trông khá tươm tất, sạch sẽ. Nhà không có hàng rào kiên cố, mà chỉ được dựng cái rào tre thấp lè tè ra vẻ như là có lệ vậy thôi. Bước qua “hàng rào” là một cái sân đất khá rộng lớn.

Có thể nói rằng khoảng sân rộng rất phổ biến ở các miền quê, đây là nơi vui chơi thường ngày của mấy em nhỏ. Bởi vì ở nơi ở hẻo lánh xa xôi, các em đâu được tiếp xúc với các trò chơi hiện đại, chỉ có mấy trò chơi dân gian giải trí thì mảnh sân lớn chính là nơi lí tưởng nhất thỏa mãn những cuộc vui.

Đường dẫn lên nhà là một đoạn thang ngắn, đếm được gồm tám bậc thang bằng gỗ vững chãi. Bước vào trong là một không gian khá đặc trưng của người dân miền Tây.Vách gỗ, mái tôn đơn sơ, giữia nhà có cái bàn cũng bằng gỗ được mài nhẵn nhụi, trên có bình trà và mấy cái ly bằng thủy tinh nhỏ. Những ngôi nhà ở đây thường được dùng vật liệu có sẵn tại địa phương mà dựng nên, mang đậm hơi thở vùng quê mộc mạc, bình dị nhưng không kém phần ấm cúng.

Phòng đương nhiên cũng được bà nội Kiến Quân phân chia rõ ràng. Nói là phòng nhưng vẫn có khác biệt so với các ngôi nhà ở thành phố. Ở đây, phòng được ngăn cách với nhau đơn giản bằng cái vách gỗ mỏng manh, còn cửa ra vào thì được thay thế bằng một miếng màn vải.

Mọi người tụ họp lại nghe bà nội phân phó:

- Phòng đầu tiên là của bà với mẹ Vân Phong. Phòng thứ hai là của hai đứa cháu gái. Còn hai thằng con trai thì tối quét sàn nhà cho sạch rồi trải chiếu nằm đỡ nhe con!

Tất cả đương nhiên không có ý kiến gì thêm về phần bày bố này. Mọi người tản ra, ai về phòng nấy để sắp xếp đồ đạc.

Diệp Tri Thu cũng không có bao nhiêu đồ đạc để sắp xếp, cứ để y nguyên trong balo là được. Cô ngồi trên giường định tán ngẫu với Điềm Mật cho đỡ buồn, nhưng cô bạn này mới vào phòng là ngã ngay xuống giường luôn miệng than thở:

- Ôi, mệt chết tôi…

Và thế rồi nhắm mắt lại không nói hai lời liền ngủ như chết. Diệp Tri Thu có quấy rầy bằng cách nào cũng không chịu thức dậy. Ngồi một lát nhìn cô bạn, Diệp Tri Thu cũng muốn nằm xuống ngủ chung với bạn, nhưng cô chẳng có chút nào buồn ngủ cả. Ngồi không một mình thì quả thật vô vị. Cô quyết định đi ra phía ngoài dạo vòng vòng trong sân cho mát mẻ, sẵn tiện ngắm khung cảnh nơi đây kỹ hơn một chút.

Diệp Tri Thu thực hiện suy nghĩ của mình. Cô đi lang thang vô định trong sân vườn. Gặp hoa gì cũng đứng đó nghiên cứu một hồi mới chịu đi. Thật sự mà nói, nếu gọi là ngắm hoa thì so với thành phố quê hương cô vẫn chưa bằng một mảnh nhỏ. Nhưng hoa cỏ ở đây lại mang một hơi thở chân chất nào đó làm cô nhớ đến mùi hương tinh tế nhưng quyến rũ trên người Hoa Vân Phong.

Đúng! Có lẽ giống như những hoa cỏ nơi đây, mùi hương ấy mang nét đặc trưng, thần khiết và cô dám khẳng định rằng đó là duy nhất, chỉ của riêng anh. Bởi thế cho nên cô tìm hoài không thấy có sản phẩm hương dầu thơm nào có thể so sánh được.

Diệp Tri Thu mãi suy nghĩ nên không chú ý nãy giờ vẫn có một người đã ngồi sẵn ở đây. Khi cô nghe tiếng nói của anh vang lên, cô mới nhận ra điều đó:

- Tri Thu, sao cô không ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe?

Diệp Tri Thu quay lưng lại nhìn nơi phát ra tiếng nói. Tiếng nói ấm áp ấy mặc dù vang lên bất ngờ nhưng không làm cô giật mình. Cô nhìn anh chăm chú. Cô thấy anh đã thay một bộ đồ khác. Đương nhiên anh mặc vẫn là áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua là cô nhận ra ngay. Vì trên tay áo không có dấu nhăn nhúm và vết bẩn do cô gây ra khi dẫn đường cho anh. À không, không những thay một bộ đồ khác mà anh còn mới vừa tắm qua nữa. Cô thấy trên tóc anh vẫn còn ẩm ướt, làn da mới được gột rửa trở nên hết sức sạch sẽ, tươi mát. Đứng gần, dường như có thể cảm nhận được luồng hơi nước tinh khiết tỏa ra từ trên người anh. Diệp Tri Thu vẫn không quên thói quen của anh là khi nào đặt chân về nhà nhất định chuyện đầu tiên phải làm là tắm rửa! Nghĩ đến đây, Diệp Tri Thu không khỏi trộm nở nụ cười…

Hoa Vân Phong hỏi cô:

- Cô cười gì vậy?

Có nhiều lúc nếu không nhìn vào cặp mắt kính đen và thần thái hơi khác người thường của anh thì Diệp Tri Thu cứ lầm tưởng rằng anh là người có đôi mắt quan sát vô cùng tinh tường đó chớ. Nếu không tại sao lần nào cô “lén lút” làm bất kì hành động nào anh cũng nhận ra vậy? Kì quái!

Cô tìm cớ nói dối:

- Ờ… đâu có gì. Chỉ là thấy cảnh đẹp quá nên vui mà cười thôi à!

Hoa vân Phong cúi đầu xuống, dường như muốn che giấu nét cười hiện lên trên môi. Anh nói:

- Vậy tốt quá. Đứng chỗ này lâu rồi mà tôi cũng không biết cảnh sắc nơi đây thế nào. Nếu không phiền, cô có thể vui lòng nói cho tôi biết đại khái một chút về nơi đây được không?

Câu nói như nhẹ nhàng bâng quơ của anh không mang theo sắc thái tâm trạng, nhưng Diệp Tri Thu lại cảm thấy não lòng. Đối với cô, xem phong cảnh là chuyện quá dễ dàng, còn anh dù có dùng tất cả các giác quan còn lại cũng không thể nào thỏa mãn được hi vọng nhỏ nhoi này… Diệp Tri Thu hít sâu một hơi, cô tự nhủ với mình nhất định sẽ dùng hết vốn kiến thức văn học của mình để miêu tả sinh động nhất cảnh vật nơi đây cho anh, như chính bản thân anh có thể nhìn thấy được vậy; làm cho anh có thể hình dung chúng trong đầu, dù chỉ là những khái niệm cùng đường nét mơ hồ không sắc màu…