Xe bon bon chạy trên đường, trong xe lúc này chỉ còn tiếng hít thở đều đều của những người đã chìm vào giấc ngủ say sau một hồi ồn ào mệt mỏi. Đường dài ngồi xe thật sự rất sễ làm người ta buồn chán.
Trái ngược với mọi người, Diệp Tri Thu lúc này lại thanh tỉnh cực kỳ. Lúc mọi người cùng nhau bàn tán vui vẻ thì cô lại e ngại nghĩ rằng: Mình ngồi gần một người không thích nói chuyện, nếu mình nhiều chuyện quá anh sẽ không vui! Cho nên chỉ khi nào được kêu đến cô mới lên tiếng trả lời vài câu thôi. Mà sau khi mọi người đều nói đến miệng khát môi khô và cùng nhau ngủ hết, thì cô lại muốn tìm ai nói chuyện. Nếu ngồi nghe tiếng động cơ xe ồ ồ thế này thì thật sự buồn quá.
Cô cố gắng giương mắt dùng điện thoại lên Facebook hay tìm kiếm các trang web thường đọc, nhưng nhìn một hồi mỏi mắt quá, xe chạy khi lắc lư, khi rẽ khi gập ghềnh, làm cô không đọc nổi nữa mới khe khẽ đưa mắt nhìn người kế bên. Trông anh vẫn im lặng như vậy, lồng ngực phập phồng đều đều, có khi nào cũng đang ngủ không?
Vì cái kính kia đã che đậy thật kỹ đôi mắt, cô không biết anh có thật sự đã ngủ hay chưa, nên vẫn dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm cả người anh. Lúc này cô mới để ý, trên tay áo của anh có dính mấy vết bẩn, điều này làm cô không khỏi nhìn lại đôi bàn tay của mình… Chết rồi! Cô lại làm chuyện sai trái, làm bẩn áo anh rồi. Mà ai bảo cứ thích mặc màu trắng không biết? Nhưng cũng chẳng trách, màu áo trắng làm tôn thêm nét quý phái cho anh, như thể một người thanh khiết thoát tục, tinh khôi và thực sạch sẽ.
Cô nhoẻn miệng cười âm thầm một mình. Nào ngờ người được ngắm nghía nãy giờ đột nhiên lên tiếng:
- Tri Thu! Cô nghỉ ngơi chút đi, đường còn xa lắm, chợp mắt chút sẽ đỡ mệt mỏi hơn!
Diệp Tri Thu rầu rỉ than thở:
- Nhưng tôi không buồn ngủ thì làm sao ngủ được? Ngồi không thì cũng chán lắm… hay là chúng ta trò chuyện đi, được không?
Vẫn là câu cuối luôn kèm theo hai tiếng “Được không?” này là đòn trí mạng đối với Hoa Vân Phong. Anh gật đầu đồng ý, nhưng nhất thời cũng không biết phải nói cái gì với cô nữa, nên thật sự hơi lung túng.
Diệp Tri Thu biết ngay anh không giỏi trong việc khơi gợi chủ đề nói chuyện mà. Nên người chủ động vẫn nên là cô thôi…
Diệp tri Thu nói:
- Ờ… Lần này tôi nghe dì Bình nói là chúng ta đi tạ lễ Bà Chúa Xứ ở Châu Đốc phải không?
Hoa Vân Phong vẫn trả lời thật ngắn gọn:
- Ừ. Đúng vậy!
Diệp Tri Thu chu môi, người này không nói thêm được cái gì nữa sao? Cô buồn bực nói tiếp:
- Lúc nãy tôi có lên mạng coi thử lễ hội Vía bà. Thấy cũng thật vui nha!
Hoa Vân Phong nghe ra trong giọng nói của cô không còn hào hứng như lúc đầu, biết là cách trả lời của mình làm cô không hài lòng. Nên lần này anh kiên nhẫn nói nhiều một chút:
- Lễ hội Vía bà tổ chức hàng năm bắt đầu lúc đêm 23 đến 27 tháng tư âm lịch.
Diệp Tri Thu thích nhất nghe giọng nói của anh, nghe ít say ít, nghe nhiều lòng càng say nhiều… Trời ạ, càng nghe càng thấy ấm áp tận tâm can. Đang thưởng thức thì anh cũng kết thúc ngắn gọn ở đó luôn. Sao kỳ vậy, chỉ nói một câu thôi sao? Xem ra cũng có tiến bộ rồi!
Diệp Tri Thu nhỏ giọng trách móc:
- Anh nói ít quá à! Có thể nói nhiều hơn một chút về vùng đất ở đó được không?
Hoa Vân Phong hỏi lại cô:
- Cô muốn biết về vùng đất chúng ta sẽ đặt chân đến thăm à?
Diệp Tri Thu nói “Đúng vậy!” ngay, bởi vì mặc kệ là anh kể cho cô nghe cái gì, anh có nói về một chỗ nào xa lạ cũng được, chỉ cần anh nói chuyện với cô là được rồi. Xem đấy, đáng thương chưa nào?
Hoa Vân Phong bắt đầu nói:
- An Giang là vùng đất chúng ta có thể đến thăm bất kì mùa nào trong năm. Nơi đây nghe nói có rất nhiều cảnh đẹp. Nhưng nếu như chúng ta muốn hiểu biết thêm về nét văn hóa đặc sắc ở đây thì nên đi vào các mùa lễ hội. Ví dụ như vào tháng tư âm lịch có lễ Bà Chúa Xứ Núi Sam, một số lễ hội mùa nước nổi và còn cuối tháng tám âm lịch thì có diễn ra lễ hội đua bò đặc sắc, …
Diệp Tri Thu hào hứng hai mắt sáng rỡ, cô nói giọng chứa đầy hiếu kì:
- Quao! Nghe nói thôi mà đã thấy không khí nhộn nhịp rồi, không biết tận mắt xem thì sẽ như thế nào nữa hé? Lúc nãy tôi chỉ mới tra tư liệu về Vía bà thôi, còn đua bò là như thế nào?
Hoa Vân Phong lấy kiến thức mình biết được tóm gọn lại một cách dễ hiểu nhất để nói cho cô nàng:
- Lễ hội đua bò của người dân Bảy Núi, là đặc trưng của cộng đồng người Khmer ở đây. Lễ hội được tổ chức cùng với dịp mừng lễ Sene Dolta, vào ngày 29/8 – 1/9 âm lịch. Lễ hội thường thu hút rất nhiều người bản địa cùng với khách du lịch khắp nơi đổ về chứng kiến tận mắt không khí tưng bừng của ngày hội này.
Diệp Tri Thu nghe chăm chú và gật đầu nghiền ngẫm. Lát sau cô thắc mắc hỏi:
- Lễ Sene Đolta là gì? Tôi nghe rồi nhầm lẫn với lễ Chăm… cái gì May… đó cũng của người Khmer à?
Hoa Vân Phong bị cách nói của cô chọc cười, anh cười nhẹ rồi bắt đầu giải thích cho cô hiểu:
- Sene Dolta là ngày lễ cúng ông bà truyền thống cùng diễn ra chung với lễ hội đua bò. Còn lễ Chôl Chnam Thmay là lễ hội mừng năm mới theo lịch cổ truyền của người Khmer, vào khoảng giữa tháng 4 dương lịch, thường kéo dài 3 ngày hoặc 4 ngày vào năm nhuần. Và ngày lễ cuối cùng tuy cô không hỏi nhưng tôi nói luôn cho cô biết, đó là lễ Ok Om Bok. Đây là lễ hội cúng trăng và là lễ hội lớn nhất, được chờ mong nhất của cộng đồng người Khmer.
Diệp Tri Thu ngơ ra như tượng. Cô thật ngưỡng mộ anh, hầu như cái gì cũng biết hết trơn á! Nếu được anh yêu, cô sẽ là người con gái hạnh phúc nhất trên đời vì có người yêu sở hữu bộ não quá hàn lâm!
Trong lúc vui mừng cô lại không để ý chú tâm lời nói, Diệp Tri Thu lại hỏi anh:
- Anh có đi xem đua bò chưa?
Hoa Vân Phong nét cười đột nhiên ngưng lại bên môi. Anh cúi đầu xuống, nói:
- Chưa! Những điều tôi nói cho cô nãy giờ toàn bộ là kiên thức đọc được rất lâu rồi trên các ấn phẩm về du lịch. Tôi chưa có cơ hội đến tận nơi…
Diệp Tri Thu ý thức mình lại làm sai. Cô nói giọng lí nhí:
- Xin lỗi, tôi… không cố ý…
Hoa Vân Phong trong lòng thật sự không vui khi cô nói với anh bằng giọng điệu này. Điều đó làm cho anh có cảm giác sự khiếm khuyết của mình lúc nào cũng là áp lực của mọi người quan tâm anh. Hơn nữa, anh chịu không nổi cô tỏ ra có lỗi, dường như đang sợ anh bị tổn thương. Anh là đàn ông, không yếu đuối như vậy đâu! Nhiều lần muốn nói với cô điều đó, nhưng anh không muốn có bất kì giải thích nào để cô gái nuôi dưỡng hy vọng… những gì đang diễn ra đã đi quá xa so với dự định của anh, nhưng không hiểu vì sao anh không thể khống chế được một lần lại một lần mềm lòng. Luôn ích kỉ muốn đến gần cô hơn mọi lúc có thể, cho nên chuyến đi này cũng vượt quá sự phân tích của lí trí, cuối cùng anh vẫn lựa chọn đi chung cuộc hành trình.
Dẫu biết rằng đường xa tiếp xúc nhiều sẽ làm gia tăng thêm dấu ấn trong tim, mà dường như duyên số đã an bày, con người muốn cưỡng lại thật sự là lừa mình dối người mà thôi.
Hoa Vân Phong lắc đầu nói với cô:
- Có gì mà xin lỗi. Cô nghĩ nhiều quá rồi.
Diệp Tri Thu cúi đầu không nói nữa. Và thế là trong xe lại trở nên yên ắng quỷ dị, chỉ có tiếng hít thở đều đều của mọi người và tiếng động cơ xe ồ ồ kêu. Đột nhiên Hoa Vân Phong ngàn năm không có chủ đề để bắt đầu câu chuyện đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này:
- Cô có biết bơi không?
Diệp Tri Thu không hiểu anh hỏi làm gì, chỉ ngây ngốc trả lời:
- Không biết. Hồi nhỏ chú Trần cũng dẫn tôi đi bể bơi để tập. Nhớ lúc đó hễ xuống nước là tôi vui lắm, vô tư nghịch nước. Chú Trần dùng một tay nâng cả người tôi lơ lửng trong nước, cảm giác thật sung sướng, tôi luôn miệng hét lên oang oang: “Chú ơi con biết bơi rồi, biết bơi rồi!”. Nhưng khi chú Trần buông tay ra thì tôi lại chìm nghỉm. Chú Trần sợ quá lại nâng tôi lên. Và cứ như vậy, nâng lên thì bơi, buông ra thì tôi chìm. Hì… thế là suốt ba tháng luyện tập tôi cũng không tự bơi được. Sau đó lớn lên rồi cũng không thích trò tập bơi này nữa, dì Trần nói chỗ của chúng tôi cũng không phải vùng sông nước biết bơi làm gì. Cho nên chú Trần cũng không tập cho tôi nữa!
Diệp Tri Thu vô tư kể lại thời thơ ấu của mình. Người ta hỏi có một câu đơn giản thế thôi, chỉ cần trả lời ngắn gọn là “Không biết bơi!” là được rồi. Đằng này cô lại nói cả một chuỗi dài chuyện lặt vặt hồi nhỏ của mình. Cô xem như thể Hoa Vân Phong là người thân thiết với cô lắm, cho nên bất kì vấn đề gì liên quan đến mình cô cũng muốn cho anh biết hết, không giấu diếm điều gì cả.
Lúc này Hoa Vân Phong nghĩ về những gì cô nói, anh thật ngưỡng mộ cô. Cô có một gia đình hạnh phúc với những người thân yêu thương cô rất nhiều. cũng chính vì vậy mới hình thành một cô gái luôn vui tươi, trong sáng và biết mang lại niềm vui cho người khác bằng cách chia sẻ niềm hạnh phúc của mình một cách đáng yêu như thế.
Hoa Vân Phong không ghẹo cô nàng, mà là thật tình góp ý:
- Vậy thì cô phải cẩn thận một chút, vì An Giang là vùng sông nước đó.
Diệp Tri Thu tròn xoe mắt hỏi lại anh:
- Vậy anh có biết bơi không?
Hoa Vân Phong thành thật trả lời:
- Biết!
Diệp Tri Thu thỏa mãn cười ha ha:
- Hì, vậy tôi không cần phải sợ rồi. Có anh đi chung, tôi cứ bám vào anh là được!
Lời nói ngây thơ như đinh đóng cột của cô làm Hoa Vân Phong bật cười, anh nói:
- Cô tin tưởng tôi vậy sao? Lúc gặp nguy hiểm người ta luôn lo cho bản thân trước, cô không chút lo lắng nào sao?
Diệp Tri Thu cười càng tươi:
- Thì chẳng phải anh nói là “người ta” mới làm như vậy sao? Còn anh thì tôi tin tưởng, nhất định không bỏ mặc tôi!
Hoa Vân Phong mỉm cười, cô đặt niềm tin quá mãnh liệt vào anh như vậy? Cô có biết không, rất nhiều chuyện anh không thể làm tốt như người bình thường được, nhưng anh nhất định sẽ dùng tính mạng để bảo vệ cô.
Diệp Tri Thu đưa ánh mắt lém lĩnh nhìn anh, cô thích nhất là dán mắt vào đôi môi đỏ mọng ấy. Ttrời ạ, đẹp chết người đó!
Hoa Vân Phong cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô, anh hơi quay đầu đi chỗ khác, nói với cô:
- Cô nên nghỉ ngơi dưỡng sức đi, hành trình còn lâu lắm!
Nói xong cũng không xem người ta có đồng ý hay không, anh đã tự mình quay đầu nghiêng sang bên kia, hai tay khoanh ở ngực làm bộ dạng như muốn nghỉ ngơi vậy. Nhưng thật ra tinh thần anh còn tỉnh táo lắm.
Diệp Tri Thu bị anh làm mất hứng rồi, cũng không còn cách nào khác, chẳng lẽ không biết mặt mũi mà van nài anh nói chuyện với mình. Cho nên cô cũng quay mặt vào phía cửa kính của xe mà phóng tầm mắt ra ngoài đó phiêu du… trong đầu thì không ngừng loạn nghĩ về mấy chuyện khi nãy cô và anh nói với nhau…
Một lát sau, bỗng nhiên cô cảm thấy cả người khó chịu, nôn nao không thoải mái, đầu óc thì cứ choáng váng quay vòng, nhưng cô tự nhủ là phải cố chịu đựng đi, không nên làm phiền người khác, chắc một chút nữa sẽ hết thôi.
Nhưng không như cô suy nghĩ, sau một lúc, triệu chứng đó càng gia tăng, như đè nặng ở ngực, khó thở vô cùng. Đầu thì bắt đầu đau, cả cơ thể dường như mới chạy mười vòng sân bóng vậy, mệt mỏi rã rời. Bao tử thì cồn cào và cô có cảm giác buồn nôn. Khổ thật, đầu óc cô cứ lắc lư, cơ thể cũng không nghe theo lời cô điều khiển nữa, đầu nhứt vai đau, mí mắt cứ nặng trịt, và đôi khi còn khó thở nữa.
Diệp Tri Thu chưa bao giờ trải qua hiện tượng này nên cũng không biết xử lí như thế nào. Nghĩ đến người ngồi bên cạnh không quan tâm mình, tâm trạng càng thêm khó chịu. Cô thật tủi thân muốn khóc quá!
Hoa Vân Phong tuy nhắm mắt dưỡng thần nhưng tâm trí vẫn đặt lên người ngồi bên cạnh. Anh nghe hơi thở cô gấp gáp, cùng tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ cổ họng, tiếng cắn răng kèn kẹt giống như đang nhẫn nại chịu đựng sự khó chịu nào đó. Hoa Vân Phong lập tức hiểu ra điều gì. Anh ngồi thẳng người, xoay qua hỏi thăm cô:
- Tri Thu, cô thấy trong người khó chịu thế nào?
Diệp Tri Thu nghe anh hỏi, cô muốn trả lời lắm, nhưng không dám mở miệng. Vì cô có cảm giác khi mình mở miệng sẽ đem thức ăn buổi sáng vừa mới ăn mà nôn ra hết. Như vậy sẽ mất vệ sinh lắm, mà người ngồi cạnh cô lại là người cực kì tươm tất sạch sẽ, lại càng không thể!
Hoa Vân Phong hỏi mà không nghe cô trả lời, anh đưa tay lần theo chỗ gác tay của ghế ngồi, tìm kiếm tay cô. Khi tay hai người tiếp xúc nhau, lúc này chỉ lo lắng làm sao khiến cô nhanh chóng biến mất trạng thái say xe, nào có nghĩ đến tình cảm nam nữ. Anh đụng vào tay cô có cảm giác lành lạnh và ẩm ướt. Anh càng chắc chắn cô gái có hiệu tượng say xe, cho nên anh nhanh chóng dùng ngón tay cái ấn vào huyệt nội quan ở vị trí giữa cổ tay. Diệp Tri Thu lúc này khó chịu cực hạn, không quan tâm anh làm gì nữa, cô chỉ thấy cảm giác hơi thốn ở vị trí bị anh ấn.
Hoa Vân Phong vừa ấn, vừa nói với tài xế phía trước:
- Anh có thể cho xe chạy chậm lại rồi tắt điều hòa, mở cửa sổ thông khí giúp tôi được không? Cảm ơn!
Tài xế nhanh chóng đáp ứng làm theo. Không khí thoáng đãng bên ngoài ùa vào qua khung cửa sổ, Diệp Tri Thu thấy cảm giác buồn nôn đỡ rất nhiều, không còn ngột ngạt nữa.
Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Tri Thu, cô có đỡ chút nào không?
Nhìn nét mặt rõ ràng lộ ra thần thái lo lắng của anh, cô cảm thấy hai mắt mình nóng lên, hốc mắt như có nước mắt nặng trịt sắp rơi xuống. Cô nói bằng giọng như muốn làm nũng, tố khổ với anh vậy:
- Tôi… Tôi… lúc nãy khó chịu lắm. Chưa bao giờ bị như vậy hết. Tôi sợ lắm!
Tiếng nói nức nở, nhỏ xíu của cô làm cho người nghe cảm giác như trong phút chốc cô sẽ rơi nước mắt xuống vậy. Hoa Vân Phong đau lòng như cắt. Anh trách mình sơ xuất quá, rõ ràng có đem theo thuốc chống nôn và một số nguyên liệu dân gian chống say xe, mà tất cả đều để trong balo đặt cả sau xe rồi. Giờ chỉ còn có thể áp dụng những cách này mong cô sẽ dễ chịu hơn chút thôi.
Khoảng 10 phút sau, Diệp Tri Thu quả nhiên tươi tỉnh hơn nhiều. Cô đã có thể ngồi thằng người mà không còn mềm nhũng mệt mỏi dựa đầu vào lưng ghế nữa. Nhưng cảm giác đầu vẫn còn nặng trĩu, mí mắt thì cũng mở không lên, cô hơi buồn ngủ!
Hoa Vân Phong cảm nhận được cô thay đổi tư thế ngồi. Anh buông tay thôi không ấn huyệt nữa. Anh hỏi cô:
- Cô dễ chịu hơn không?
Nếu cô không đỡ, anh sẽ xuống xe lấy thuốc cho cô!
Diệp Tri Thu quay sang nhìn anh. Cô thích nhất được nhìn gương mặt anh khi nói chuyện, thật thích khi được ngắm nhìn anh như thế này mãi. Không phải vì vẻ bề ngoài này hút hồn cô nữa, mà chính là chủ nhân của gương mặt này làm cô lưu luyến, yêu thương ngắm mãi không chán. Dù gương mặt kia có xấu xí như thế nào, đó vẫn là thứ đẹp nhất cô luôn muốn ngắm nhìn. Cô nói:
- Đỡ hơn nhiều lắm. Cảm ơn anh nhé!
Hoa Vân Phong gật đầu, trong lòng yên tâm không ít. Nhưng anh biết người say xe có thể nhất thời dễ chịu thôi, còn sau đó có thể tái phát nhiều lần. Anh nói với cô:
- Nếu được, cô cố gắng ngủ một giấc, sẽ quên cảm giác khó chịu này đi.
Diệp Tri Thu khẽ gật đầu đáp ứng. Nhưng khi ngửa đầu ra lưng ghế thì thật không thoải mái. Ghế quá đứng, đầu cứ nghiêng qua lệch lại một lát là cổ mỏi nhừ, càng khó chịu hơn nữa. Nên cô lại quyết định ngồi thẳng người lên lần nữa.
Nghe động tĩnh, Hoa Vân Phong lại lo lắng:
- Cô lại không khỏe à?
Diệp Tri Thu nói:
- Không đến nỗi như lúc nãy. Nhưng mà ngủ không được. Dựa vào ghế làm cổ đau quá đi…
Giọng nói nghe ủy khuất lắm. Hoa Vân Phong lại xao lòng. Anh thở dài nói với cô:
- Vậy… cô dựa vào vai tôi ngủ đi!
Nói ra những lời này cũng làm anh không được tự nhiên. Anh hít sâu một hơi rồi ngồi nhích lại gần cô hơn. Diệp Tri Thu cầu còn không được, cô vui vẻ đồng ý ngay. Đầu mới vừa tựa vào vai anh thì một cỗ hạnh phúc trỗi dậy trong lòng. Cô không dám nhút nhít, đầu cứ cứng đơ một kiểu, vả lại cực lực làm cho đầu không đè nặng vai anh quá. Cô sợ anh sẽ đổi ý!
Còn Hoa Vân Phong đột nhiên nâng tay chậm rãi tìm vị trí đầu cô mà ấn nhẹ vào hõm vai mình, để cô không bị xương vai làm đau và một tay vòng qua vai cô giữ lại, đơn giản anh chỉ muốn cô sẽ có tư thế ngủ thoải mái hơn.
Vậy còn mong gì hơn, nhìn hai người lúc này khác nào một cặp tình nhân mặn nồng ân ái!