Ngôn Của Anh

Chương 43: Em muốn ở bên anh.




Chương 43: Em muốn ở bên anh.
Chuyến xe kéo dài hai giờ, bác sĩ Hướng ngồi sau xe tám nhảm với Khê Ngôn hai ba câu, chính là về cái chuyện người nhà bệnh nhân làm ầm lên trong khoa phổi hôm nọ.
Một cô gái dẫn bố đi khám bệnh, có lẽ là chờ hơi lâu bèn lấy lí do bố mình đã cao tuổi để chen ngang, thái độ rất ngang ngược, còn nói nếu bố mình có sơ xuất gì ở bệnh viện thì tuyệt đối sẽ không để yên.
Cô gái ấy nối máy đúng số của Bạch Lộ, lúc ấy Bạch Lộ cũng đang khám bệnh cho một chàng trai trẻ, cô gái kia xông thẳng vào phòng bệnh nói bệnh tình của bố mình cấp bách, bắt chàng trai trẻ đó phải nhường chỗ, chàng trai trẻ đó đương nhiên không muốn, thế là hai người nổi xung đột.
Bạch Lộ đứng một bên khuyên bảo, đang dưng lại bị lôi vào, cô gái kia cầm vật trang trí pha lê ném sang chỗ cô ấy.
Khê Ngôn nghe thế bèn thấp thỏm hỏi, "Sau đó thì sao?"
Bác sĩ Hướng nói tiếp: "Đúng lúc tôi với bác sĩ Cố đi ngang qua đấy, nghe thấy động tĩnh bèn nhìn vào, bác sĩ Cố phản ứng nhanh nên kéo bác sĩ Bạch lại, nhưng hình như lại bị ném trúng, ở chỗ bả vai thì phải."
Khê Ngôn nhìn về phía người lái xe.
Người nọ đành phải nói: "Không nghiêm trọng lắm."
Bác sĩ Hướng: "Thật ra đại đa số bệnh nhân vẫn rất biết điều, thỉnh thoảng gặp phải chuyện như vậy thì bác sĩ bọn tôi cũng muốn một điều nhịn chín điều lành, nên tôi nói để tôi khám cho bố cô gái đó, nhưng cô gái này lại không tin tôi, còn nói gọi cho bác sĩ nào thì để bác sĩ đấy khám...Ngay lúc đó..." Anh ta từ từ dừng lại
Khê Ngôn cảm thấy anh chàng bác sĩ Hướng này rất có tiềm năng đi kể chuyện.
Chủ nhiệm Hạng nghe tin, lúc đến đấy thì lạnh giọng nói: "Tôi tự tới xem bệnh cho bố cô, nhưng nếu khám xong phát hiện bệnh tình của ông ấy không nghiêm trọng như cô nói thì tôi hy vọng cô có thể bồi thường tương ứng với số thời gian chậm trễ việc khám bệnh của bệnh nhân khác."
Cô gái đó thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên, sau đó nói không thèm khám nữa!
Chủ nhiệm Hạng nóng tính sẽ bỏ qua cho cô ta chắc?
Đương nhiên là không rồi, nếu xong việc ông cụ kia gặp phải chuyện gì mà cô gái kia lại bịa đặt thêm thì cuối cùng chẳng phải lại thành trách nhiệm của bệnh viện à?
Bác sĩ Hướng nói tới đây thì có vẻ vui: "Chủ nhiệm Hạng nóng tính nổi tiếng trong bệnh, ông ấy nói cùng lắm thì ấn người ta vào khám, còn bảo miễn phí cho ông cụ, nhưng cô gái kiên quyết không đồng ý, cứ nói không khám nữa."
Chủ nhiệm Hạng nói: "Thế nhé, lời này chính miệng cô nói, bố cô gặp phải chuyện gì thì không thể đổ thừa trách nhiệm cho bệnh viện được."
Lúc này cô gái kia mới phát hiện hóa ra là chàng trai trẻ vừa nãy xung đột với cô ta đứng đấy quay phim nãy giờ, cô ta hết cách nên đành dẫn bố về.
Khê Ngôn nghe đến đó, hỏi: "Vậy bệnh tình của ông cụ kia có nghiêm trọng không ạ?"
Bác sĩ Hướng nói: "Không nghiêm trọng, ông ta nhìn còn khỏe lắm, chỉ hơi ho khan thôi, hình như là bị cảm nhẹ hay sao ấy, chủ nhiệm Hạng cũng nhìn ra rồi mới dám nói chứ."
Khê Ngôn nói: "Thật ra thì có thể vẫn có ảnh hưởng đúng không, nếu như cô gái kia ở trên mạng nặc danh rồi... bẻ cong sự thật..."
Bác sĩ Hướng nhún nhún vai, "Vậy thì chịu thôi, bác sĩ cũng biết bực mình chứ, nhất là chủ nhiệm Hạng đấy, sau đó chủ nhiệm Hạng bị viện trưởng Cố gọi vào văn phòng, không biết đã nói gì mà đến giờ cũng không thấy tiếng gió gì trên mạng hết."
Sau đó bác sĩ Hướng ngủ mất, Khê Ngôn cũng nửa ngủ nửa tỉnh, đến nơi mới biết xe đã ngừng trước cửa một khách sạn
Cố Văn Lan dẫn người vào đặt phòng.
Sảnh lớn của khách sạn sáng trưng, ánh đèn chiếu lên gạch sứ càng thêm lộng lẫy chói mắt, ba người xong xuôi bèn đi thang máy lên thẳng tầng 6 cho khách.
Cố Văn Lan quẹt thẻ vào cửa.
Khê Ngôn đi sau anh, cô để đồ lên bàn rồi quay lưng về phía người nọ, nói thầm: "Ngày đó em hỏi anh có sao không, anh còn nói là không sao."
Cố Văn Lan cởi áo khoác ra ném lên giường, "Vết thương nhỏ thôi, nói cho em để em càng khó chịu à?"
Khê Ngôn đang định nói vậy chẳng lẽ bị thương nặng anh cũng không nói chắc, nhưng cảm thấy lời này không may mắn nên cũng không nói gì, mở túi hành lí ra lục quần áo mới phát hiện cô vội đi nên không mang áo ngủ, thế là bèn dứt khoát lấy đồ mặc lúc bình thường ra thay.
Cố Văn Lan thấy cô cầm quần jean và áo ngắn tay thì hỏi: "Em định mặc cái này đi ngủ á?" Anh đưa áo sơ mi của mình cho cô, "Mặc của anh này."
"Mai anh không cần cái này à?"
"Em mặc rồi thì anh không mặc lại được à?"
"..." Khê Ngôn nghĩ thầm thôi kệ anh vậy.
Lúc Khê Ngôn tắm rửa xong ra ngoài thì thấy anh ngồi ở cạnh bàn ăn, không biết đang sửa sang cái gì, có lẽ là thứ cần dùng cho hội thảo ngày mai, trước mặt anh là một quyển notebook, bên cạnh là cái gạt tàn.
Tay phải anh vừa kẹp điếu thuốc vừa đánh máy, thấy cô ra bèn dụi thuốc vào gạt tàn.
Bộ quần áo của anh rộng gấp hai lần người cô làm lộ ra đôi chân dài, cô vừa xõa tóc ra vừa bò lên giường, xốc chăn lên rồi nằm xuống giường.
Bên tai cứ mãi vang lên tiếng gõ bàn phím lạch tạch, Khê Ngôn ngủ không được bèn tùy tiện tìm đề tài nói chuyện với anh, "Hội thảo của các anh diễn ra trong mấy ngày thế?"
"Chỉ sáng mai thôi."
"Vậy anh cầm quần áo đi làm gì?"
"Thói quen, mỗi lần ra ngoài đều cầm theo một bộ." Sau đó anh lại nói: "Thì mình vừa dùng tới rồi còn gì?"
Đến đúng giờ đồng hồ sinh học, Khê Ngôn mơ mơ màng màng thiếp đi, vốn định nhắc anh đừng thức khuya mà nhớ nghỉ ngơi sớm, nhưng lại chỉ nói ra được một chữ "Anh..." rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cố Văn Lan loáng thoáng nghe thấy cô nói gì đó nhưng chờ hồi lâu không nghe thấy gì, thế mới biết cô đã ngủ rồi.
Anh lại bận bịu thêm nửa tiếng nữa, càng đêm càng muốn hút thuốc, nhưng anh mới vừa sờ vào hộp thuốc thì lại ngẩng đầu lên nhìn người nằm trên giường, sau đó bèn cầm notebook và gạt tàn ra ban công.
Đại khái là bị lạ giường, chăn gối không khiến cô quá ưng ý nên Khê Ngôn ngủ không ngon giấc, nửa đêm bỗng nhiên tỉnh lại bèn nhìn về phía bàn ăn trong vô thức thì thấy Cố Văn Lan không ngồi đó, thế nhưng đèn lại sáng ngoài ban công.
Đã 3 giờ sáng, không ngờ anh vẫn còn đang bận...
Khê Ngôn xuống giường bước tới trước cửa, anh dựa lưng vào ghế dựa, ngậm thuốc lá trong miệng, khuôn mặt anh rất trầm tĩnh, anh nhìn ra nơi xăm đen như mực, nơi chỉ có thể thấy được những ngọn đèn tin hin.
Bên cạnh anh là chiếc bàn thủy tinh, trên đó là cuốn notebook.
Cố Văn Lan hơi liếc mắt thấy cô bèn nhanh chóng dụi thuốc vào gạt tàn, anh khàn giọng nói: "Sao em lại tỉnh rồi?"
Khê Ngôn hơi hơi trầm ngâm một lát, cuối cùng chỉ nói: "Anh bận xong rồi thì nhớ nghỉ ngơi sớm đi."
Cố Văn Lan thấy cô định quay vào phòng thì nói: "Cố phu nhân."
Cô quay đầu lại thì thấy anh vỗ vỗ chân ý bảo cô lại chỗ anh, Khê Ngôn hơi khựng lại, thấy anh mỉm cười duỗi tay về phía cô, cô chầm chậm đi tới ngồi lên đùi anh.
Cố Văn Lan ôm cô, anh thì thầm: "Cũng lâu rồi chưa được ôm em."
Khê Ngôn gối đầu lên vai Cố Văn Lan thử suy ngẫm xem những lời này của anh là có ý gì nên tạm thời không nói ra tiếng, cô đang nằm thoải mái thì lại bị anh bế vào phòng ném lên giường.
Cố Văn Lan đứng ở mép giường từ từ cởi dây lưng ra: "Lúc nãy thấy em mặc đồ của anh bước ra khỏi phòng tắm, anh đã ngay lập tức nghĩ tới việc chút nữa nên dùng tư thế nào để ——"
Những lời còn lại anh dùng khẩu ngữ, Khê Ngôn nhìn rất rõ, anh nói: Muốn em.
Cô mới ngẩn người một lát mà anh đã áp lên trên, tay hoàn toàn đã luồn vào hai chân cô.
Khê Ngôn đẩy anh, "Ngày mai... Không phải, chút nữa anh còn phải đi hội thảo mà, hay..."
Anh tách hai chân cô ra đặt lên hông mình, "Không đáng ngại."
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Hay là thôi đi."
Anh không đáp lời, đột nhiên đâm thẳng vào trong, sau khi động vài lần mới bắt đầu cởi cúc áo cô, nhưng anh đang vội nên cũng không hề có chút kiên nhẫn nào cả, cởi được một nửa đã bắt đầu kéo áo xuống, lộ ngực ra là được rồi.
Lúc anh hôn cô, Khê Ngôn không dằn lòng được mà ôm chặt lấy anh, Cố Văn Lan nhả môi cô ra, nói: "Muốn anh lắm đúng không?" Giọng nói khàn khàn đượm đầy vị tình dục.
Dạo này anh cứ như đang tu tiên, tình hình hạn hán quả là đáng sợ, giằng co hồi lâu vẫn chưa ngừng nghỉ, Khê Ngôn mệt không chịu nổi, thậm chí còn không nói ra tiếng nổi.
Cố Văn Lan cười, "Em cũng chỉ có tí bản lĩnh này thôi hả."
Khê Ngôn tức giận cắn vào bả vai anh... Anh hít một hơi đau đớn, "Cái cô nàng đanh đá này."
Lúc xong việc Cố Văn Lan lại không buồn ngủ bèn ôm cô dựa lưng vào đầu giường, ngồi nghĩ ngợi gì đó một lát, khi anh cụp mí mắt xuống thì lại thấy cô đang mở to mắt nhìn mình, anh hỏi: "Có biết tại sao anh thích ôm em từ phía sau không?"
Khê Ngôn biết anh lại chuẩn bị nói mấy lời không đứng đắn nên dứt khoát lờ anh đi.
Bàn tay anh lần mò xuống một chỗ nào đó ở mông cô: "Chỗ này của em có một nốt ruồi."
Khê Ngôn đẩy tay anh ra.
Anh cười, thầm thì: "Hồ ly tinh."
Cả hai im lặng một lát, cô ngồi dậy hỏi: "Lúc trước anh bị thương ở đâu?"
Anh để tay cô lên một chỗ nào đó trên bả vai: "Đại khái là nơi này, có một vết bầm nhỏ."
Nơi đó đã không còn bất kì dấu vết nào nữa, đầu ngón tay Khê Ngôn chạm nhè nhẹ xung quanh chỗ đó, thất thần không biết đang nghĩ gì
Cố Văn Lan túm tay cô lại hôn hôn, "Em nghĩ gì thế?"
Cô khẽ nói: "Tuần trước em hứa là mai sẽ mang cơm niêu tới cho Hứa Du, nhưng sao em lại đi với anh nhỉ?"
Anh cười, "Vậy vì sao em lại đi với anh?"
Cô dựa vào lồng ngực anh, "Em muốn ở bên anh."
Cố Văn Lan ôm chặt lấy cô, anh cọ chiếc cằm lấm tấm râu vào mặt cô, bỗng nhiên lại nói: "Em thắng, em dỗ anh đến dễ bảo luôn rồi."
Khê Ngôn nằm trong lòng anh ngủ một giấc rất ngon, lúc cô tỉnh lại mới biết Cố Văn Lan đã ra cửa rồi, mà cô vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt của anh.
Khi cô xuống giường mới thấy tờ giấy được để trên bàn cạnh giường, chữ viết trên giấy đẹp đẽ lưu loát, nhắc cô chỗ ăn cơm ở lầu ba.
Khê Ngôn vào phòng tắm rửa mặt rồi thay lại quần áo của mình, cô cầm thẻ phòng đi thang máy lên tầng ba, giờ đã hơn 10 giờ sáng, bữa sáng được thay vào bữa trà bánh.
Cô chọn một chỗ cạnh cửa sổ, gọi mấy đĩa bánh và một ấm trà Phổ Nhị.
Sau khi ăn xong Khê Ngôn bèn đi thăm thú khu cảnh quan ở gần đó, cô mua vé vào trong rồi cầm bản đồ đi dạo từ chỗ cảnh quan đầu tiên, một chiếc cầu đá bên trên, hồ nước bên dưới, dưới làn nước xanh ngắt là đàn cá chép lượn lờ tới lui tuần tra lãnh địa.
Đằng trước là một đoạn cầu gỗ, nước vắt qua cây cầu nhỏ, cảm giác rất khoan khoái.
Cuối tuần đông người, Khê Ngôn đi theo đám người vào khu kỉ niệm kháng chiến, cô đi dạo bên trong một lúc rồi lại lên núi, xem trên bản đồ thì có vẻ trên đấy có chùa miếu nên rất thích thú, nhưng thể lực cô vốn không tốt lắm, cứ từ từ đi lên dốc, mãi mới thấy chùa miếu thì lại phải trèo lên một hàng dài bậc thang...
Lúc cô dừng lại nghỉ ngơi thì Cố Văn Lan gọi điện thoại tới hỏi cô ở đâu, cô nói địa chỉ, Cố Văn Lan nói cô cứ ở đó chờ anh, anh sẽ lái xe tới ngay.
Khê Ngôn nhìn giờ, đã sắp 1 giờ chiều, cô ngồi xuống nghỉ ngơi ở chỗ bậc thang chờ hơn nửa tiếng, đã uống hơn nửa chai nước khoáng.
Cô nghỉ ngơi xong thì không có kiên nhẫn chờ nữa bèn đứng lên đi tiếp.
Nghe nói 108 bậc thang này đại diện cho 108 cửa Phật, mỗi bậc là một cửa, mỗi một cửa sẽ giải tỏa một loại phiền não.
Lúc đầu Khê Ngôn đi với vẻ rất thành kính, sau đấy cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô nghĩ, chùa gõ 108 tiếng mõ, niệm kinh 108 lần, Phật châu có 108 hạt, áo cà sa được may từ 108 miếng vải... Có 108 vị anh hùng hảo hán trong "Thủy Hử truyện"...
Sau khi đi lên thì cô cảm giác không gian rộng hẳn ra, nơi nơi vương vít mùi hương nến khiến người ta an tâm.
Khê Ngôn bước vào Đại Hùng Bảo Điện, có chú tiểu đang gõ mõ trước tượng Phật, Khê Ngôn thắp nén nhang cầu nguyện rồi phúng viếng tiền hương hỏa ở hộp công đức, lúc cô ra ngoài thì điện thoại reo lên, là Cố Văn Lan gọi tới.
Anh hỏi: "Ở đâu?"
Khê Ngôn đi tới trước bậc thang, phía dưới xa xôi đến vô hạn: "Em ở bên trên."
Cố Văn Lan nhìn lên trên, vừa đi vừa nói: "Chờ anh, đừng chạy loạn."
Khê Ngôn đi tới chỗ bên cạnh chờ anh, thường thường ngó về phía bậc thang, chờ hồi lâu cô mới thấy anh trong đám người, anh đứng ở một đầu khác, áo ngoài đã bị cởi ra vắt lên tay, Khê Ngôn mau chóng chạy tới chỗ anh.
Sau khi Cố Văn Lan đi lên thì thở gấp, anh nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy cô đâu.
Cô nói: "Em đây này, anh nhìn đâu đó?"
Anh quay đầu lại thấy cô vẫn chưa nói gì mà chỉ vào chai nước khoáng trong tay cô, Khê Ngôn hiểu ý bèn vặn nắp chai đưa nước cho anh, sau đấy cầm lấy áo khoác trong tay anh.
Không biết có phải do có thể thắp hương nên vui không, Khê Ngôn cảm thấy anh đứng dưới ánh mặt trời càng thêm đẹp trai thì phải.