Ngôn Của Anh

Chương 38: Chú Cố rất thích em.




Chương 38: Chú Cố rất thích em.
Gần 9 giờ tối, Chu Vũ chuẩn bị trở về.
Vốn là Khê Ngôn định bảo cậu qua đêm ở nhà cô, chỗ ở mà quán bar cung cấp chưa chắc đã tốt, hơn nữa một cậu bé còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn như cậu không biết một ngày có ăn đủ ba bữa không.
Nhưng từ khi Cố Văn Lan trở về đến giờ thì Chu Vũ có vẻ không tự nhiên lắm, mà Cố Văn Lan cũng hơi hơi xa cách với cậu nên Khê Ngôn không nói lời này ra nữa.
Lúc cô tiễn Chu Vũ ra cửa thì đưa cho cậu một túi đào mua ở siêu thị lúc nãy.
Chu Vũ do dự một lát rồi nhận lấy.
"Còn có cái này nữa." Khê Ngôn đưa một chiếc túi nilon cho cậu, trong đó có mấy chiếc hộp hình trụ.
"Cái gì đây ạ?" Chu Vũ không nhận lấy luôn, nhìn nó trông không giống đồ rẻ tiền chút nào.
Cố Văn Lan đứng cạnh cô liếc cậu, không nói gì.
Khê Ngôn nói: "Chỉ là một ít thực phẩm chức năng thôi, chú Cố rất thích em nên mua riêng cho em để bổ sung dinh dưỡng, em cứ cầm đi."
Chu Vũ nửa tin nửa ngờ liếc chú Cố.
Chú Cố chỉ nhướng mày cười không nói gì.
Đó là một hộp protein dạng bột, ngày trước thỉnh thoảng Cố Văn Lan sẽ tới phòng tập gym rèn luyện, còn mua hai hộp protein kèm theo, sau khi anh rước được cô giáo Lý về nhà thì cơ bản là không đến phòng tập gym nữa mà chỉ chạy bộ trên máy chạy bộ trong nhà hoặc xài tạ tay hay hít đất gì đó thôi.
Hộp protein này anh cũng uống không nhiều lắm, có một hộp còn chưa được mở, cứ để đó không dùng có lẽ sẽ quá hạn mất.
Thế nên Khê Ngôn bèn xài cho đúng tác dụng.
Chu Vũ không muốn lấy lắm, "Không cần đâu cô, em không cần cái này, em vẫn còn khỏe mạnh mà."
Khê Ngôn hơi cau mày, "Cô biết sức khỏe em tốt, nhưng đây là tấm lòng của chú Cố, em cầm đi.
Chu Vũ vẫn còn do dự.
Chú Cố bèn nói, "Cầm đi, cô giáo Lý nhà cháu thích ép buộc người khác nhận lòng tốt của cô ấy, nếu hôm nào không cho lòng tốt đi được là đêm đó cô giáo cháu ngủ không yên đâu."
Khê Ngôn: "..."
Chu Vũ nhìn về phía anh.
Cố Văn Lan nói: "Cô giáo Lý rất quan tâm đến cháu, rất yêu quý cháu, cũng rất hay tán thưởng cháu, cháu chỉ cần không phụ sự quan tâm của cô ấy là được."
Cuối cùng Chu Vũ cũng nhận lấy, trước khi đi cậu nói: "Cô ơi, hôm nay cô mệt cả ngày rồi nên nghỉ sớm đi ạ, chúc cô ngủ ngon."
Khê Ngôn cười cười, "Ừ, khi nào đến nơi thì nhớ gọi điện hoặc nhắn tin cho cô nhé."
Cố Văn Lan nhìn cậu bé đi vào thang máy, sau khi hai cánh cửa chậm rãi khép lại, anh nói: "Đấy là đồ anh đưa mà? Sao cậu ta lại chúc mỗi mình em vậy?"
Khê Ngôn giương mắt nhìn anh rồi lắc đầu.
"Với cả," Cố Văn Lan cụp mắt, "Anh... rất thích cậu ta á?"
"Ơ?" Khê Ngôn sửng sốt, "Anh không thích thằng bé à? Tại sao?"
"Sao anh lại phải thích cậu ta? Anh có thân với cậu ta đâu?"
"..."
Sau khi Khê Ngôn tắm rửa xong thì thấy Cố Văn Lan đang ngồi trên sô pha vừa tập tạ tay vừa đọc tài liệu, cô ngồi xuống cạnh anh, nói: "Sao anh lại không thích Chu Vũ vậy?"
Cố Văn Lan nhìn lướt qua nội dung trên sách, "Anh không thích thằng bé chứ có phải không thích em đâu? Em bận tâm làm gì?"
"... Có phải anh có thành kiến với thằng bé không?" Khê Ngôn cẩn thận hỏi, cô sợ chính mình nghĩ nhiều, nhưng thái độ lúc nãy của Cố Văn Lan quả thật là không nóng không lạnh. Bình thường anh hay nói Chu Vũ là "Một tên đàn ông khác" thì Khê Ngôn biết là anh đang cố ý trêu chọc cô thôi.
"Có thành kiến gì á? Với một thằng nhóc?" Cố Văn Lan thay đổi tay tập tạ.
Khê Ngôn nghĩ thầm cũng đúng, cái tính tình này của Cố Văn Lan lúc ở nhà ấu trĩ thì ấu trĩ chứ đã ngạo mạn ngay từ trong trứng rồi, nhất là khi đối mặt với người ngoài, vẻ phong độ lịch sự của anh lại vẫn khiến cho người khác cảm thấy không nóng không lạnh, có khi còn khiến người ta nghĩ rằng —— đang bị anh coi khinh là khác.
Anh mà có bản lĩnh tí nữa chắc tự phụ điên luôn rồi.
Ý thức của Khê Ngôn về trách nhiệm của một giáo viên nhân dân bỗng dưng rất mãnh liệt, cô nói: "Bậc hiền triết xưa có câu, quân tử thái mà không kiêu." (*)
(*) Người quân tử phải giữ tâm thái an tường, không được kiêu ngạo.
Tuy rằng Cố Văn Lan không biết mục đích những lời này của cô là gì, nhưng anh luôn luôn tìm cách chèn ép hoặc chọc ghẹo cô cho vui bèn ra sức giơ tạ tay, nói: "Anh là ngụy quân tử."
Khê Ngôn: "..."
Tự biết mình quá nhỉ.
Khê Ngôn cầm lấy điều khiển TV đổi kênh, nói: "Lộ Minh đã về rồi, anh ta có liên lạc với anh không?"
Cố Văn Lan vừa nâng tạ tay vừa hít sâu, "Năm ngoái có liên lạc, ngày hôm qua cũng gọi cho anh để tìm thời gian ra ăn một bữa cơm đấy? Hai người thân lắm à?"
"Thân, hồi học đại học em còn thân với anh ta hơn anh."
"..."
Khê Ngôn cảm thấy vừa chặn họng được Cố Văn Lan nên rất vui.
Nhưng Cố Văn Lan phản dame rất nhanh, "Hồi học đại học em thích anh chứ có thích cậu ta đâu?"
Khê Ngôn: "..."
Cố Văn Lan cười: "Hồi học đại học em là bạn gái anh chứ là gì với cậu ta? Em là bạn cùng phòng với bạn gái cậu ta, coi như quan hệ của hai người có tốt nhưng người em thân là anh mà."
"Ai thân với anh cơ?" Khê Ngôn cầm điều khiển từ xa nhảy kênh liên tục, cô nói nhỏ: "Anh có khiến em yên tâm không? Không hề, căn bản là bằng mặt không bằng lòng, thân thiết cũng giả."
"Hôn (*) là thật, ôm là thật, ngủ càng thật nữa nhé." Cố Văn Lan buông tạ tay thở dốc.
(*) – Vừa có nghĩa là "hôn" vừa là "thân thiết".
"Ai nói cái thân đấy với anh?" Cô có chút tức giận.
"Rồi rồi, thân thì là giả," Cố Văn Lan dựa lưng vào sô pha, "Nhưng mà giờ là thật đúng không?"
Khê Ngôn nhìn TV chằm chằm, không hé răng.
Cố Văn Lan nghiêng mặt nhìn về phía cô, "Đừng so đo với chuyện trong quá khứ của anh, rất vô vị."
Khê Ngôn tắt TV đi rồi để điều khiển từ xa xuống, "Em không so đo, là anh nhắc tới chuyện đó trước." Cô nói xong bèn đứng dậy vào nhà.
Thật ra cũng chẳng có gì để so đo cả, mọi chuyện đều đã trôi qua rồi, so đo chỉ thêm vô vị và vô nghĩa mà thôi, bình thường cô đột nhiên nghĩ tới chuyện này chỉ cảm thấy hơi chua, ghen xong là xong, nhưng sau khi nói chuyện với anh thì không chỉ cảm thấy chua mà còn đắng chát, khiến cô nghẹt thở
Có phải cô làm kiêu quá rồi không?
Khê Ngôn bò lên giường, thấy anh theo vào cũng chỉ im lặng xốc chăn lên, nghiêng người nằm xuống. Cố Văn Lan tắt đèn, chầm chậm dịch tới gần chỗ cô rồi ôm cô vào lòng
Phòng ngủ dần dần im ắng, chỉ còn tiếng hít thở đều đều của anh, Khê Ngôn ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, khe khẽ sờ soạng mặt anh trong bóng đêm.
Bỗng nhiên anh vòng tay qua gáy Khê Ngôn rồi lại kéo cô vào trong lòng ngực mình.
Lúc trời chưa sáng Cố Văn Lan đã phải ra khỏi cửa, tối hôm qua Khê Ngôn quên chưa chuẩn bị bữa sáng cho anh nên anh không ăn sáng mà tới bệnh viện luôn.
Khê Ngôn ăn xong bữa sáng thì ngồi ngơ ngác một hồi, lúc cô cầm điện thoại định gọi cho Hứa Du thì mới biết có tin nhắn Chu Vũ gửi từ tối qua, cậu nói mình đã tới rồi.
Tối hôm qua cô hơi bực mình nên quên mất chuyện mình đã dặn dò Chu Vũ, cô vừa hồi âm cậu thì Hứa Du đã gọi tới
"Khê Ngôn, đi bệnh viện với tớ đi."
"Cậu bị làm sao thế? Khó chịu trong người à."
"Không phải..." Hứa Du hơi ngại nói ra, "Tối qua cậu bạn nhỏ đến bệnh viện mổ viêm ruột thừa, vừa rồi cậu ấy gọi điện thoại muốn tớ đến thăm."
"Vậy cậu..." Khê Ngôn nói: "Đồng ý hả?"
Hứa Du hơi bất đắc dĩ, "Tớ cũng biết làm thế không ổn lắm, đã nói là sẽ không liên lạc với cậu ấy rồi nhưng lúc gọi điện cho tớ có vẻ đáng thương quá, nên tớ nhất thời mềm lòng, nhưng một mình tớ đi thì không ổn lắm, cậu đi với tớ đi."
Khê Ngôn nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Bệnh viện nào cơ?"
"Bệnh viện nhà chồng cậu ấy."
"..." Trùng hợp thế.
Hứa Du nói: "Trước kia tớ thường quảng cáo về bệnh viện nhà chồng cậu trước mặt cậu ta, có khi tẩy não ghê quá làm cậu ta sinh ra cảm giác tin cậy, cứ bị bệnh gì là lại đến đấy."
Khê Ngôn buồn cười nói: "Cậu tốn tâm tốn sức quá rồi."
Sáng nay nghe nói lúc giao ban chủ nhiệm Hạng ngoại khoa phổi đã nổi trận lôi đình.
Nghe nói là bởi vì hôm qua có ca mổ viêm ruột thừa, vốn là tiểu phẫu tầm một tiếng mà nguyên phòng bác sĩ và y tá trong phòng đó kéo dài tới ba bốn tiếng.
Bệnh nhân ngủ một giấc tỉnh lại thấy mình vẫn còn nằm trên bàn mổ, lại thấy ánh mắt vô cùng khó hiểu của chúng y tá bác sĩ bèn sợ tới mức tè dầm.
Đương nhiên đây chỉ là biện pháp nói quá thôi, dù sao trọng điểm là làm bệnh nhân sợ chết khiếp.
Nguyên nhân là bác sĩ mổ chính còn trẻ không tìm thấy ruột thừa của bệnh nhân đâu, trải qua nhiều lần trắc trở, anh ta tìm... Tới chủ trị Bạch, tức là học trò cưng của chủ nhiệm Hạng, Bạch Lộ.
Ai mà nghĩ tới chuyện nửa đêm lại xảy ra tai nạn giao thông khiến mạng lưới giao thông tắc nghẽn, làm chủ trị Bạch phải chờ hai tiếng mới đến được phòng cấp cứu.
Chủ trị Bạch vừa lên bàn mổ đã sờ xuống phần dưới, thấy trạng vật bèn mổ ra cắt luôn.
Y tá bác sĩ ở đây đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị hành thảm, không ngờ ở thời khắc quan trọng nhất thì Bạch Lộ tới kịp, tránh khỏi một hồi đại nạn.
Y tá bác sĩ trong phòng đó suýt chút nữa đã khóc lóc thảm thiết.
Mà chủ nhiệm Hạng điên tiết không thể nghẹn nên chỉ có thể thuyết giáo học trò cưng mấy câu.
Hỏa lực của chủ nhiệm Hạng giảm đi phân nửa, nhưng ông vẫn lạnh mặt, "Nhàn rỗi không có việc gì thì mổ thêm mấy ca nữa đi, cứ khinh suất như bọn họ thì làm ăn được gì nữa?"
Bạch Lộ rất biết điều ngậm miệng lại để ông mắng, mắng xong là ông sẽ sảng khoái thôi.
Lúc Cố Văn Lan đi qua phòng khoa phổi thì gặp Bạch Lộ cũng đang định đi kiểm tra phòng nên đi chung, anh nói: "Nghe nói buổi sáng chị bị mắng hả?"
Bạch Lộ rất là bất đắc dĩ, cô cười, "Chuyện thường mà, tính thầy ấy vậy."
"Đã bao nhiêu tuổi rồi, chị mau khuyên ông ấy cúi đầu trước năm tháng đi, sửa sửa tính đi cái, đỡ cho ngày nào đó tức điên lên hại thân, lỡ như không chịu được dăm ba câu của em trong phòng hội chẩn thì nhàm chán lắm."
"Cậu tự đi mà nói với thầy ấy đi nhé, với cả thầy còn nhỏ hơn chủ nhiệm Lý hai tuổi, tố chất thân thể không thua cậu đâu."
Cố Văn Lan cong môi cười, "Chị hiểu cơ thể của ông ấy nhỉ."
Bạch Lộ nhận ra mình hơi lắm lời, đỏ mặt mắng, "Cậu không đứng đắn được à! Thầy ấy có thói quen tập thể hình, với lại ai nhìn thầy ấy mà chả biết."
Cố Văn Lan chỉ cười, "Vâng, chị Bạch."
Lúc Khê Ngôn và Hứa Du tới phòng bệnh ngoại khoa phổi thì cậu bạn nhỏ đang nằm trên giường nghịch điện thoại.
Khi Hứa Du đến hỏi phòng bệnh của cậu, cô nàng y tá ngoài chỗ chờ biết người họ định tìm là cậu sinh viên cắt ruột thừa tối qua bèn lơ mơ kể ra hết chuyện khó nói đêm qua.
Cho nên, Hứa Du vừa đến đã hỏi: "Nghe nói tối qua lúc mổ cậu bị dọa tới mức tè dầm hả?"
Cậu bạn nhỏ nghe thế thì đen mặt: "Không có tè dầm!"
Khê Ngôn đứng cạnh che miệng cười trộm.
Hứa Du không tin, cô ấy nói: "Có gì đâu? Con trai lần đầu phẫu thuật sợ là chuyện bình thường, cũng chẳng ai cười cậu."
Khê Ngôn đang cười trộm nhanh chóng ngừng lại, cô đứng đắn nói: "Đúng thế, không có gì hết."
Cậu bạn nhỏ vừa nhận ra đó là người phụ nữ hôm đấy đã nhìn thấy cảnh không trong sáng của cậu với Hứa Du thì càng ngại, cậu con trai cao to nằm trên giường bệnh đỏ bừng mặt.
Hứa Du nói: "Cậu không có việc gì đấy chứ?"
Cậu nói: "Có, chị ở lại với tôi một lát đi."
Khê Ngôn cảm thấy mình đứng đây rất chướng mắt bèn nói: "Ơ, tớ ——"
"Cậu đứng đây đi." Hứa Du quay đầu lại nhìn cô.
"À." Cô đáp lại.
Chủ nhiệm Bạch Lộ là bác sĩ của cậu bạn nhỏ nhìn liếc qua hai cô gái đứng trước giường bệnh của cậu rồi nói: "Cảm giác thế nào?"
Khê Ngôn nhanh nhẹn nhường đường cho cô ấy, bỗng dưng bị ai đó túm lấy cổ tay, cô quay đầu lại thấy người đằng sau thì tìm cách rút tay ra nhưng không được.
Cố Văn Lan nhỏ giọng hỏi: "Em còn giận à?"
Giọng Khê Ngôn rất nhạt nhẽo: "Không."
Cố Văn Lan buông tay cô ra, quay người kiểm tra cho bệnh nhân ở giường bên cạnh, bệnh nhân này sau khi mổ thì cảm thấy khó thở, hôm qua anh tới xem qua, hôm nay đến để kiểm tra lại.
Hứa Du nhìn giờ, nói: "Sắp hết giờ xin nghỉ của tôi rồi, tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi đi."
Cậu bạn nhỏ thấy cô ấy nói vậy cũng không muốn ép cô ở lại bèn gật đầu.
Lúc Khê Ngôn ra khỏi phòng bệnh với Hứa Du, cô mong rằng Cố Văn Lan có thể quay lại nhìn cô một lần, nhưng anh vẫn đang khom lưng tập trung khám cho bệnh nhân nên cô cũng không quấy rầy anh nữa.
Sau khi hai người ra khỏi phòng bệnh thì Hứa Du túm lấy cô hỏi: "Hai người cãi nhau à?"
"Đâu có."
"Tớ nhìn ra rồi đấy."
"Thật sự không phải mà." Dù sao thì cô cũng không cảm thấy hai người đang cãi nhau.
Hứa Du không nhịn được bèn bật cười
Khê Ngôn nói: "Cậu cười gì vậy?"
Hứa Du cố kìm lại, "Cậu cũng cãi nhau với người khác được á? Có phải lúc cậu cãi nhau với anh ta thì chỉ biết mắng Cố Văn Lan cái tên bại hoại này thôi chứ gì."
Khê Ngôn: "... Tất nhiên là không phải chỉ có từ đó rồi."
Hứa Du tặc lưỡi, "Được rồi, dù sao cậu cũng rảnh rỗi mà, đứng đây chờ anh ta đi, tớ đi trước đây."
Trong khi Khê Ngôn còn đang do dự thì Hứa Du đã đi rồi, lúc cô đứng ở cửa phòng bệnh định quay lại nhìn anh thì đúng lúc anh cũng đi ra, Cố Văn Lan cười với cô, còn cô có vẻ không tự nhiên lắm.
Hình như đây là lần đầu tiên cô giận dỗi với anh vì một chuyện vớ vẩn trong quá khứ.
Mà anh cũng không tìm cách lảng sang chuyện khác để dỗ cô, nếu không thì thật ra cô rất dễ bị lừa.
Cố Văn Lan kéo cô đi, anh sờ sờ làn da mịn màng của cô, "Sao em lại đến đây?"
Cô nhìn sang nơi khác, định tránh đi cảm giác ngưa ngứa từ tay anh "Hứa Du quen cậu bạn nhỏ vừa nãy nên em đi thăm người ta với cô ấy."
"Hai người quen nhiều cậu bạn nhỏ nhỉ."
"..."
"Em đừng giận."
"Em không giận mà."
Đến chỗ ngoặt ở hành lang, anh dừng lại nói với cô: "Thật ra em giận anh cũng được, nhưng đừng lờ anh đi, chỉ cần em hờ hững với anh thôi" anh cúi người thầm thì bên tai cô, giọng điệu trầm lặng dịu dàng, "Cứ như muốn giết anh vậy."
Khê Ngôn khẽ đẩy anh ra, "Em về đây."