Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 96: Chương 96





Thôi Đào mua được nhà, Vương tứ nương và Bình Nhi đều bắt đầu lo lắng.
“Đừng nói là sau khi rời khỏi phủ Khai Phong chúng ta sẽ ở đó nhé?” Bình Nhi lo sợ dò hỏi.
Thôi Đào liếc hai người.
“A a a… Thế đáng sợ lắm, bọn ta không ở trong nhà bị ma ám được đâu hu hu hu…” Bình Nhi lập tức đỏ mắt, ôm tay Vương tứ nương tủi thân lầm bầm, đẩy Vương tứ nương đi khuyên Thôi Đào.
Thôi Đào đang định mở miệng nói chuyện thì Vương tứ nương lập tức giơ tay ra hiệu nàng tuyệt đối đừng nói “Cô không ở thì cút”, quá đau đớn cho tình chị em bọn họ rồi.
“Đúng là ta muốn ở chung với Thôi nương tử, nhưng căn nhà ma ám này thật sự không thể được, quá đáng sợ rồi.

Tuy nói chuyện ma hét đã được Thôi nương tử phá giải, nhưng sự thật là căn nhà này từng xảy ra một vụ án móc mắt giết người, hơn nữa Thôi nương tử còn nuôi giòi trong đó, người khắp Biện Kinh đều biết ở đó là “Căn nhà ma ám đầy giòi” đấy, nghe chẳng ổn chút nào.”
Nếu Vương tứ nương đã không muốn nàng nói thì Thôi Đào không nói nữa, chỉ chuyên tâm kiểm tra tình hình căn nhà, dùng tay gõ gõ lên xà nhà để kiểm tra độ vững chắc.
“Vậy… Nếu không thì chúng ta phá căn nhà cũ đi, đừng giữ tí dấu vết nào hết.

Lúc xây ta sẽ dùng nhiều gỗ đào, lá ngải cứu, các thứ trừ tà một chút, trên đất thì vẩy máu chó mực, tro nhang!” Vương tứ nương thấy Thôi Đào không để ý tới mình, nghĩ nàng chắc chắn đã hạ quyết tâm bèn chủ động lui bước, đưa ra lời đề nghị mới.
“Không cần phiền thế.”
Vương tứ nương và Bình Nhi khiếp đảm nhìn Thôi Đào, hiểu ra ý định của nàng là sửa chữa và cải tạo trên nền căn nhà này.

Năng lực cải tạo của Thôi nương tử 2 người không hề hoài nghi.

Trước đó lúc nàng xây đình nghỉ mất trong hoang viện phủ Khai Phong, họ đã được chứng kiến rồi.
Vương tứ nương và Bình Nhi đỡ nhau, sau một hồi lâu đấu tranh tinh thần, cuối cùng đồng loạt trưng ra vẻ mặt thê thảm, khuất phục trước quyết định của Thôi Đào.
Làm sao được giờ, tất nhiên là nghe theo lão đại rồi.

Lão đại nhất quyết sống ở đây, vậy họ cũng chỉ có thể liều mình với chị em mà thôi.
“Mấy cô có nghe thấy gì không?” Thôi Đào hỏi.
Vương tứ nương và Bình Nhi im lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy xung quanh yên tĩnh tới kỳ lạ, không nghe thấy gì ngoài tiếng gió thổi qua lá cây, thi thoảng lại có vài tiếng chim hót.

Hẻm Đại Vũ này thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thôi Đào rất hài lòng với câu trả lời của họ, vừa đi dạo quanh nhà vừa cười.
“Thật ra ta thấy căn nhà này còn không bằng căn kia,” Vương tứ nương đang nói tới căn nhà ma ám cũng xảy ra vụ án móc mắt, “Căn nhà kia tốt xấu gì cũng nằm trên đường phố, người đến người đi sẽ có chút hơi người, không âm u thế này.

Còn hẻm Đại Vũ này, thật sự ban ngày quá yên tĩnh, cả con hẻm không thấy bóng dáng ai hết.

3 người phụ nữ chúng ta ở đây, hàng xóm lại là đám đàn ông làm việc nặng nữa, hình như hơi bất tiện.

Đúng rồi, lão đại quyết định ở đây có nói cho Thôi quan Hàn biết không? Ngài ấy sẽ yên tâm chứ?”
“Lúc đó chưa chắc sẽ ở chỗ nào nên ta chỉ nói với chàng ấy rằng mình muốn dọn khỏi phủ Khai Phong, ở ngoài cho tiện thôi.”
Thôi Đào chưa nói hết đã thấy Vương tứ nương và Bình Nhi vui vẻ lên.

Cả hai đều phấn kích muốn nói chuyện này cho Hàn Kỳ, gửi gắm hy vọng để Hàn Kỳ ngăn cản nàng ở trong căn nhà bị ma ám.
Cuối cùng Thôi Đào cũng không nhịn được nữa, phụt một biết bật cười, “Ai nói ta muốn ở luôn trong này? Đúng là ta không sợ căn nhà ma ám này, có thể ở được.

Nhưng ta còn phải để ý tới suy nghĩ của người nhà và khách lâu lâu tới chơi nữa chứ.”
Vương tứ nương và Bình Nhi cùng nhìn Thôi Đào, lúc này mới ý thức được “người nhà” mà Thôi Đào vừa nói chính là mình, vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Nói vậy, Thôi nương tử không có ý định ở đây luôn đúng không?” Sau khi được Thôi Đào khẳng định lần nữa, cả hai càng vui vẻ hơn, nhưng không hiểu tại sao Thôi Đào lại muốn mua căn nhà ma ám này.
“Sửa lại một chút rồi bán đi, kiếm tí tiền chênh lệch, sau đó chúng ta lấy tiền mua một căn nhà hợp hơn.”
Giá nhà ở Biện Kinh thật sự quá đắt, phần lớn số tiền họ kiếm được đều phải giữ lại để xoay vòng kinh doanh, chút lợi nhuận kia còn thiếu rất nhiều mới đủ mua một căn nhà rộng rãi.


Thôi Đào không thể nào giơ tay đòi tiền trong nhà được, hơn nữa trước có chuyện của Thôi Mậu, đôi khi cha ruột còn không đáng tin mà, vì thế vẫn nên tự kiếm tiền để mua nhà cho mình, thế yên tâm hơn, sau này cũng chẳng ai đuổi được nàng.
Cuối cùng Vương tứ nương cũng thở phào nhẹ nhõm, liên tục vỗ tay tán thưởng ý kiến của Thôi Đào.
Bình Nhi lo lắng nói: “Nhưng ở đây là chỗ mà tất cả mọi người đều kiêng kỵ, dù xây ra quỳnh lâu ngọc vũ* cũng e chẳng có ai dám tới ở, sao có thể chuyển tay bán giá cao được chứ?”
(*) Từ một câu thơ của Tô Thức, ý chỉ lầu gác làm bằng ngọc đẹp, chỗ ở của thần tiên.
Vương tứ nương lập tức sốc không nói nên lời, đúng thế, nếu có người mua thì căn nhà này đã không bị họ dùng 10 xâu tiền mua rồi.

Hơn nữa cửa hàng trạch vụ đều đấu giá công khai, ai trả giá cao thì được.

Giá niêm yết lần này là 10 xâu cũng chỉ có họ chịu mua, chẳng ai thèm tranh giành hết.
“Đó là vì người ta chưa phát hiện ra chỗ tốt của căn nhà này.”
Thôi Đào bảo Vương tứ nương đi thuê công nhân, đầu tiên là phá cổng căn nhà này, đừng đụng tới trong nhà.

Sau đó thì chặt bỏ hết những hàng cây khiến không khí âm u đi, trồng thêm ít cây cỏ hoa lá.

Dựa theo bản vẽ của nàng rồi đào móng cho một tòa nhà 2 tầng ở giữa sân, sau đó cứ để đấy, nàng sẽ tự có cách bán căn nhà này đi.
“Cứ đào cứ chặt một chút như thế là bán được căn nhà này với giá cao rồi à?”
Vương tứ nương kinh ngạc, vốn nàng nghĩ chuyện sửa sang cần phải mất một khoảng thời gian nữa, vì thế sẽ bỏ nhiều tiền vào, thị còn sợ mình mất trắng mà không có cơ hội bán lại nữa.

Nhưng theo lời dặn của Thôi Đào, bớt việc mà cũng chẳng mất bao nhiêu tiền nữa.
“Ừm.” Thôi Đào đáp rồi chắp tay bỏ đi.
Vương tứ nương và Bình Nhi vội hỏi Thôi Đào đang nghĩ gì.

Nàng không nói gì mà cứ để họ lo lắng, chỉ bảo họ nghe theo lời dặn của mình rồi làm cho đàng hoàng là được.
Thực ra Thôi Đào không phải cố tình thừa nước đục thả câu, nhưng vì thấy cả hai đều sợ căn nhà ma ám này nên nàng mới muốn làm gì đó để phân tán sự chú ý của họ mà thôi.
“Chuyện này nghe có vẻ đơn giản nhưng lúc làm phải làm cho thật đàng hoàng.

Đừng trách ta không cảnh báo các cô sớm, nếu không làm theo lời dặn của tôi thì căn nhà này chỉ có thể để chúng ta ở thôi đấy.”
Trước khi đi Thôi Đào còn không quên đề nghị họ có thể tìm công nhân làm thuê ở xung quanh.
Vương tứ nương và Bình Nhi vội đồng ý, nói Thôi Đào cứ yên tâm, tất cả sẽ dựa theo lời dặn của nàng mà làm.

Đang ban ngày nên trong hẻm không có ai mà cả hai muốn làm xong việc sớm để xem Thôi Đào bán nhà giá cao thế nào.
Họ không nghe theo lời đề nghị của Thôi Đào, đi chỗ khác tìm công nhân, những người đó nghe phải tới căn nhà bị ma ám làm thì đều từ chối, có cho thêm tiền cũng hơi do dự.
Chạng vạng, cả hai trở về hẻm Đại Vũ, lúc này người trẻ tuổi ở trong hẻm đều đã tan làm trở về.

Vừa nghe có thể kiếm nhiều tiền mà còn được làm việc gần, không ít người lớn gan đã đồng ý.

Dù sao họ cũng ở khá gần căn nhà ma ám đó, trước kia thường xuyên nghe tiếng “ma hét”, vì thế cũng can đảm hơn công nhân ở chỗ khác một chút.

Hơn nữa nếu căn nhà đó có thể trở lại bình thường, bán đi được thì sẽ không còn là căn nhà bị ma ám nữa, đó cũng là chuyện tốt với họ mà.
Thôi Đào về tới phủ Khai Phong, lần nữa sắp xếp lại lời khai của chị em Tiền thị, nghĩ xem rốt cuộc mục đích của Hồng Y là gì.
Lý Viễn điều tra lại hành tung của Trương Tố Tố trong khoảng 10 ngày trước khi chết, thực sự đã tìm ra được một manh mối quan trọng.
15 ngày trước, có người tận mắt trông thấy Trương Tố Tố xảy ra tranh chấp với một người phụ nữ áo đỏ tại tiệm vải Hưng Thịnh, góc Đông phố Lâu.
Lý Viễn lập tức lấy chân dung của Hồng Y cho chưởng quỹ tiệm vải nhận dạng, xác định được người phụ nữ áo đỏ đó đúng là Hồng Y của Thiên Cơ Các.
Khi đó cả hai đều nhìn trúng một miếng vải đỏ trong tiệm vải, nhưng chỉ còn 1 thớt duy nhất.

Hồng Y kiên quyết muốn mua, Trương Tố Tố cũng muốn, bèn xin Hồng Y nhượng lại vải cho mình.


Hồng Y không chịu, Trương Tố Tố liền khóc lóc năn nỉ, nói không phải mình mua vải này cho bản thân mà là để dùng trong ngày mừng thọ mẹ mình.

Cô ta giải thích, khó khăn lắm cô ta dành dụm nhiều năm, vay mượn thêm mới đủ tiền mua 1 thớt vải đỏ tốt thế này.
Hồng Y không hề động lòng chút nào, vẫn không để ý tới, Trương Tố Tố thì vươn tay nắm nhẹ vạt áo của Hồng Y van xin, khóc tới thảm thương, khiến tất cả mọi người trong tiệm đều thương hại.

Hồng Y ngại cô ta phiền, đẩy cô ta sang một bên, Trương Tố Tố lập tức ngã xuống đất, khóc càng tợn hơn.

Lúc đó khách trong tiệm đều thấy Hồng Y hơi quá đáng, tới đỡ Trương Tố Tố lên, còn khen cô ta là người có hiếu.
Lúc này Trương Tố Tố lại bảo đó là lỗi của mình, cô ta không nên gây phiền cho người khác, lại cảm ơn sự bất bình của các vị khách.

Khách thấy Trương Tố Tố hiểu chuyện như thế lại càng đau lòng, càng khuyên người phụ nữ áo đỏ nên xót thương cho cô gái đáng thương mà có hiếu này một chút.
Mọi người đều nhao nhao chỉ trích Hồng Y không biết cảm thông, lịch sự với người khác chút đi, dù sao cô ta chỉ thích mặc đồ đỏ mà thôi chứ đâu có phải lấy vải ra hiếu kính mẹ đâu, giành cho bằng được miếng vải làm gì? Mọi người đều khuyên Hồng Y làm người lương thiện sẽ được báo đáp, đợi tiệm vải nhập hàng thêm thì mua chẳng phải là được rồi sao.
Lý Viễn điều tra mọi việc rất kỹ càng, thậm chí còn kể nguyên văn lại những lời nói của nhóm khách lúc đó khiến người ta cảm thấy rất chân thực.
“Kết quả thì sao?” Thôi Đào hỏi.
“Hồng Y trả tiền, ngay trước mặt Trương Tố Tố lấy dao găm ra cắt nát thớt vải đỏ, sau đó quay người bỏ đi.

Lúc đó Trương Tố Tố khóc đến ngẩn người ra, chưởng quỹ tiệm vải thấy cô ta đáng thương bèn giúp cô ta lấy 1 thớt vải ở tiệm khác về, cuối cùng Trương Tố Tố cũng được toại nguyện mà sở hữu thớt vải như vậy.

Lúc đó nhóm khách đều bị hành động của Hồng Y dọa sợ, sau đó thì cùng chửi ả có bệnh, quá độc ác rồi, thà phá vải đi chứ không chịu tặng cho tiểu nương tử lương thiện này.”
Lý Viễn kể xong, cảm khái mẹ của Trương Tố Tố thực chất đã qua đời sớm, ai ngờ cô ta lại vì 1 thớt vải mà nói dối, giả vờ thảm thương như thế chứ.
“Tôi đã sớm được cô ta sẽ phải gặp chuyện như thế rồi, nhưng không ngờ cô ta lại đụng phải Hồng Y, đem tính mạng của mình ra mà đùa.” Thôi Đào nói.
“Đúng thế, sao mà trùng hợp vậy chứ?” Lý Viễn thở dài theo.
Dù thủ đoạn của Trương Tố Tố này nham hiểm và khôn vặt, nhưng cũng không tới mức gây ra tội tới mức bị cắt cổ chết thảm như thế.
“Chưa chắc là trùng hợp đâu, nói không chừng Hồng Y đã sớm để ý tới cô ta, trùng hợp ở chỗ cả hai cùng để ý tới 1 thớt vải mà thôi.” Thôi Đào suy đoán.
Lý Viễn: “Tóm lại là làm người tốt vẫn hơn, đừng tị nạnh, như thế có thể giữ mạng.”
“Nếu tôi đoán không sai thì thớt vải đỏ đó Trương Tố Tố mua để may đồ cưới cho Phán quan Vương đúng không?”
Trong hôn lễ, nữ mặc màu xanh, nam mặc màu đỏ.

Trương Tố Tố liều mạng như thế để giành 1 thớt vải đỏ, hẳn là cần dùng gấp.

Khoảng thời gian đó cô ta đang chuẩn bị cho hôn sự, tất nhiên là dùng cho Phán quan Vương rồi.
Lý Viễn liên tục gật đầu, khâm phục Thôi Đào đoán hay như thần, “Đúng vậy, sau ngày Trương Tố Tố bị hại, ta đã dẫn người đi lục soát phòng của cô ta, trong phòng đang có một bộ đồ cưới màu đỏ chưa làm xong, kích thước trùng khớp với dáng người Phán quan Vương.”
Nếu Hồng Y đã sớm để mắt tới Phán quan Vương và Trương Tố Tố, tất nhiên ả cũng sẽ biết rõ tình hình của Trương Tố Tố, biết cô ta không có mẹ, ắt cũng đoán được cô ta mua vải đỏ là để may đồ cưới cho Phán quan Vương.
“Xem ra Hồng Y này cực kỳ thù dai, ra tay rất tàn nhẫn.” Thôi Đào thở dài.
Vốn là 2 người đến từ 2 thế giới hoàn toàn khác nhau, chỉ có điểm chung là cùng mua vải đỏ.

Hồng Y ghi thù Trương Tố Tố, không chỉ biểu đạt sự bất mãn bằng hành động cắt nát vải trước mặt mọi người mà còn muốn Trương Tố Tố đi chết, dùng máu cô ta nhuộm đỏ quần áo của người chồng tương lai cô ta.
Chuyện này đã lý giải tại sao Hồng Y lại cố tình yêu cầu chị em Tiền thị nhất định phải cắt cổ Trương Tố Tố ngay trước mặt Phán quan Vương.
Lý Viễn nghe suy đoán của Thôi Đào xong, sửng sốt, “Chỉ vì 1 thớt vải đỏ mà không chỉ giết người mà còn dùng máu nhuộm đỏ quần áo của Phán quan Vương để mỉa mai Trương Tố Tố sắp chết ư? Chuyện này… Thật sự quá ác độc rồi!”
Lý Viễn liên tục cảm khái, thật sự khiếp đảm người phụ nữ tên Hồng Y này, cảm giác ả còn đáng sợ hơn cả Tô Ngọc Uyển nữa.
Sau đó Thôi Đào báo cáo chuyện này với Hàn Kỳ.
“Lý Viễn vừa cảm khái với em rằng Hồng Y còn đáng sợ hơn cả Tô Ngọc Uyển.

Nhưng em nghĩ Tô Ngọc Uyển lợi hại hơn một chút, người lợi hại thật sự sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt.


Khi còn sống Tô Ngọc Uyển có thể điều khiển Hồng Y, điều này đủ chứng tỏ bà ta giỏi hơn rất nhiều.
Đúng rồi, đống phân ngựa ở hiện trường hôm đó có khi nào là ngựa do Tô Ngọc Uyển nuôi không, Hồng Y làm phản giết chết Tô Ngọc Uyển, sau đó cưỡi con ngựa đó chạy thoát?”
Lúc đó họ chưa biết Hồng Y sống chết thế nào nên không đoán được, giờ biết ả vẫn còn sống, lại còn trở thành hộ pháp của Thiên Cơ Các, như thế có rất nhiều khả năng có thể xảy ra.
Hàn Kỳ gật đầu, “Không loại trừ khả năng này, nhưng cũng có thể tồn tại “quý nhân” khác.”
“Lần này Hồng Y xuất hiện đã trực tiếp dùng thân phận hộ pháp Thiên Cơ Các, hình như hơi rõ ràng quá.”
Thôi Đào luôn cảm thấy người giết chết được Tô Ngọc Uyển không phải là một nhân vật đơn giản, nàng thiên về giả thiết phía sau hơn.

Nhưng nếu là giả thiết sau thì tại sao kẻ đó lại muốn giết Tô Ngọc Uyển, người thông minh tài giỏi hơn, mà giữ lại tên lâu la là Hồng Y chứ? Ắt có nguyên nhân gì ẩn khuất bên trong rồi.
Nói trắng ra là vì chưa đủ manh mối nên mới khiến mọi người suy nghĩ tới lui, suy xét đủ mọi loại khả năng.
Hàn Kỳ cũng nghĩ giống Thôi Đào, vì thế không tiếp tục đuổi theo vấn đề này nữa mà chỉ nắm tay nàng, hỏi nàng về chuyện mua nhà.
“Vẫn đang ngắm nghía.” Thôi Đào nói.
Hàn Kỳ nghe vậy, cố tình nhìn lướt qua nàng nhưng cũng chẳng hỏi gì nhiều nữa.
Thôi Đào ra khỏi phòng của Hàn Kỳ, thấy Trương Xương cũng đi ra như có chuyện muốn nói với mình.

Nàng đi được một đoạn rồi dừng lại, chờ hắn đi tới.
“Ta đã nói với Lục lang rồi.” Nét mặt Trương Xương hơi lo lắng.
“Gì cơ?” Thôi Đào khó hiểu.
“Ta đã nói trước cho Lục lang nghe chuyện Thôi nương tử mua căn nhà ma ám đó rồi, nhưng lúc nãy Thôi nương tử lại nói dối Lục lang.

Hay là giải thích lại đi? Lục lang không thích người ta lừa mình đâu.” Trương Xương hạ thấp giọng nói, thì thầm giả thích với Thôi Đào.
Thôi Đào cười, “Không cần đâu.”
Nàng lập tức vẫy tay chào tạm biệt Trương Xương.
Trương Xương rất ngạc nhiên với vẻ bình thản của Thôi Đào, lo lắng một hồi nhưng cũng hiểu bản thân mình có lo cũng vô ích, vẫn nên chuẩn bị cho Lục lang nhà mình một phần trà giải hỏa đi.
Lúc hắn đem trà vào phòng, thấy Hàn Kỳ đang bộn bề chính sự, nét mặt như ngọc, trên mặt không hề có biểu cảm gì khiến người ta không biết tâm trạng của chàng thế nào, có phải đang tức giận vì Thôi nương tử đã nói dối không.

Trương Xương vốn đã chuẩn bị vài câu nói đỡ cho Thôi Đào, nhưng lại không biết nói từ đâu nên chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra.

Trời đã về đêm, tất cả mọi người đang ngủ say thì đột nhiên phủ Khai Phong lại trở nên ồn ào.
Nha dịch đang trực là Lý Tài vội chạy tới gọi Thôi Đào trước, đứng trước sân rống lên, nói phủ Khai Phong bị tập kích rồi.
Thôi Đào nhanh chóng thay quần áo chạy ra, thấy ở chuồng ngựa phủ Khai Phong có ánh lửa, lại nghe tiếng ngựa hí lâu lâu vang lên.
Thế lửa không quá lớn, lúc Thôi Đào chạy tới thì lửa đã bị dập, chỉ còn lại vài tia lửa trên mặt đất, trong tích tắc lại biến mất.
Trên mái chuồng ngựa đều được trải đầy rơm rạ, dễ bén lửa và cháy cũng rất sạch, giờ nửa mái chuồng đã bị cháy hết rồi.
“Là thứ này đã châm ngòi.”
Lý Tài chỉ vào 1 mũi tên đã cháy đen trên mặt đất, mũi tên bằng sắt, cực kỳ sắc bén.
“Nửa nén nhang trước, có người đi tuần tra bắt gặp có ánh lửa xẹt ngang trên bầu trời nên đuổi đến, phát hiện 1 mũi tên lửa đã bị bắn vào chuồng ngựa khiến đám rơm rạ trên mái chuồng bị bén lửa.

Đã lục soát bên ngoài phủ, không tìm được kẻ khả nghi nào.”
Thôi Đào đi theo bọn Lý Tài gần nửa canh giờ vẫn không tìm được manh mối nào có ích, bèn đi về trước.
Tăng cường cảnh giác lên, đi ngủ trước rồi tính sau.
Thôi Đào ngáp một cái về phòng, vừa đẩy cửa phòng ra liền khịt mũi, cảm giác mùi có gì đó là lạ.

Dù trời nóng, cửa sổ trong phòng đang mở hết nên cũng khá thông thoáng, nhưng Thôi Đào vẫn ngửi thấy một mùi hoa nhài nhàn nhạt.

Lúc nàng chế tạo huân hương chắc chắn sẽ không dùng mùi này.
Nàng lập tức nhìn thấy một tờ giấy trên bàn, trên giấy có vết từng bị gấp lại.

Rõ ràng là được viết trước sau đó gấp lại, rồi lại được mở ra đặt trên bàn của nàng.
Trên giấy chỉ có vỏn vẹn 3 chữ: Thú vị nhỉ.
Chữ không lớn, chiếm một góc bên trái của cả trang giấy.

Cách viết này khiến người ta cảm thấy như người viết đang cố tình chọc cười, như nội dung trong sách vậy, như đang hỏi mà cũng như đang cảm khái: Thú vị nhỉ!?
Khiêu khích rất trắng trợn và đầy sự uy hiếp.
Thôi Đào cảnh giác kiểm tra tình hình trong và ngoài phòng, sau đó trấn an bảo Vương tứ nương và Bình Nhi cứ đi ngủ tiếp đi, họ không cần phải lo.
“Sao bọn ta không lo được chứ? Tên trộm này đã đưa thư vào trong phòng của lão đại rồi, quá nguy hiểm.


Không được, chỗ này không thể ở được nữa! Lỡ như bọn ta ngủ thiếp đi, kẻ đó lại tới ám hại lão đại thì phải làm sao? Chúng ta phải báo chuyện này cho Thôi quan Hàn ngay!” Vương tứ nương lo lắng lải nhải.
“Ở đây không an toàn thì ở đâu an toàn nữa? Ra ngoài tìm trọ an toàn hơn à? Vừa rồi mũi tên lửa kia e chỉ để giương Đông kích Tây thôi, mục đích chính là để đưa bức thư này tới cho ta đấy.

Có thể thấy chúng vẫn chưa đủ khả năng, nếu nhân lúc chúng ta ngủ say mà âm thầm đưa thư tới mới gọi là lợi hại.”
“Trời ạ, nếu nói như thế thì đầu của chúng ta đã dọn nhà đi chỗ khác từ lâu rồi.” Vương tứ nương không hề được Thôi Đào an ủi tí nào, trái lại còn thấy sợ.
Vương tứ nương đề nghị mình và Bình Nhi sẽ thay phiên nhau canh chừng bảo vệ Thôi Đào, mọi người cùng ngủ trong phòng.
Bình Nhi lập tức đồng ý, cả hai chuẩn bị chăn nệm trên cái ghế la hán trong phòng Thôi Đào, sau đó 1 người phụ trách bảo vệ, 1 người nằm ngủ trên ghế trước, 1 canh giờ sau đổi lại.
Thôi Đào bảo họ đang vẽ chuyện, chắc chắn sẽ không có ai tới nữa đâu, nhưng cả hai vẫn kiên quyết muốn làm như thế.
Vương tứ nương bảo Bình Nhi ngủ trước đi, thị trông trước, đồng thời cũng dặn Thôi Đào ngủ đàng hoàng.
Thôi Đào thấy họ như thế, trong lòng có chút cảm động.
Hôm sau trời vừa sáng, Thôi Đào tỉnh dậy đã thấy Vương tứ nương nằm trên ghế.

Bình Nhi thì ngủ thiếp trên bàn ở gian ngoài, vẫn đang duy trì tư thế ôm đao trong ngực.
Thôi Đào xắn tay áo, xuống phòng bếp làm món mì chả cá cho họ.

Đầu tiên là giã thịt cá sống nhuyễn ra, vo thành viên.

Dùng xương cá nấu nước lèo trước, sau đó bỏ cá viên vào, thêm chút rau non, đun một lúc là được.
Giữa những lá rau xanh mơn mởn lần lượt có cá viên trắng tròn nổi lên.

Gắp một đũa mì nóng hôi hổi, kề cận mùi cá thơm ngon, ăn vào miệng cảm thấy rất tươi mát, thật sự phải bưng bát lên húp một ngụm nước lèo, tiện thể cho vài viên cá và rau xanh vào miệng, nhai đầy mồm, thật sự rất ngon.
Thôi Đào còn làm thịt dê luộc chấm mắm tỏi và muối tiêu, tuy cũng xem như món thịt thuần nhưng luộc không có dầu mỡ, buổi sáng ăn cũng được.
Tất nhiên cũng là vì Vương tứ nương và Bình Nhi đều thích ăn thịt, đã muốn khao 2 người thì phải chiều theo thú vui ẩm thực của cả hai chứ.
Thôi Đào thấy 2 người thỏa mãn ăn no bèn bảo họ mau về phòng ngủ bù đi, nàng sẽ nhờ Hàn Kỳ tăng cường bảo vệ cho phủ Khai Phong.
Lúc này cả hai mới an tâm đi ngủ.
Hàn Kỳ đặt tờ giấy có 3 chữ “Thú vị nhỉ” xuống, nhìn Thôi Đào, hỏi nàng có sợ không.
Thôi Đào cong mắt mỉm cười, trong ánh mắt lấp lánh tỏa sáng như chứa đựng sao trời.
“Không sợ kẻ thù khiêu khích, chỉ sợ chúng nhút nhát luôn núp trong bóng tối không ra mặt.”
Thôi Đào nghĩ bức thư khiêu khích này xuất hiện đôi khi lại là một tin tốt.
“Từ chuyện của Trương Tố Tố có thể thấy Hồng Y thù rất dai.

Em đã cho người dán chân dung của ả toàn thành, khiến ả không dám tùy tiện ra ngoài nữa, ả sẽ cực kỳ tức giận, cũng muốn đe dọa em, có lẽ là nghĩ em bị dọa sẽ không dám ra ngoài nữa chăng?”
Thôi Đào cười nói với Hàn Kỳ, như thế nàng càng phải gióng trống khua chiêng mà ra ngoài, phải cho Hồng Y đó tức chết.
Hàn Kỳ rất ủng hộ suy nghĩ của Thôi Đào, không chỉ khuyến khích nàng ra ngoài mà còn phải người đi theo sau gõ chiêng.

Thu hút sự chú ý cho Thôi Đào, sẵn tiện quảng bá với mọi người rằng phủ Khai Phong dùng 500 xâu để treo thưởng cho người bắt được Hồng Y.
Thôi Đào nghe thấy con số 500 xâu này, kinh ngạc không thua gì những người dân kia.

Từ khi nào mà phủ Khai Phong nhiều tiền vậy trời!?
500 là một khoảng tiền kếch xù, hoàn toàn đủ để mua một căn nhà ở Biện Kinh, vì thế người dân tranh nhau đi vây xem chân dung của Hồng Y.

Trong đó cũng có không ít người trong giang hồ vì tiền mà đến, bắt đầu nghe ngóng tung tích của Hồng Y trong vòng bạn bè của mình.
Thôi Đào cứ cảm thấy Hàn Kỳ dùng 500 xâu treo thưởng là để trả thù chuyện Hồng Y đưa thư uy hiếp mình tối qua.
Xét tới việc ghi thù, trả thù, khiêu khích, Hàn Kỳ giỏi hơn nhiều.
Chưa đây 1 ngày, trong Biện Kinh đã dấy lên một làn sóng tìm Hồng Y cực kỳ mạnh mẽ.
Mỗi sáng thức dậy, khi vừa nhìn thấy nhau, ai nấy cũng hỏi: “Đã tìm được Hồng Y chưa vậy?”
Đến mức Thái hậu Lưu trong cung cũng nghe được tin này, lúc gặp Triệu Trinh cũng phải hỏi: “Đã tìm được Hồng Y chưa vậy?”
Không tìm được Hồng Y, nhưng chỉ là một hộ pháp của Thiên Cơ Các đã có thể lưu danh trong cung như thế này, ắt phải tiêu diệt.
Bấy giờ Triệu Trinh lập tức ra lệnh cho Hàn Kỳ quản lý việc này.
Hàn Kỳ bèn đòi người và đòi tiền của Triệu Trinh
Thấy Hoàng đế đều đưa người và tiền tới, Trương Xương có chút cảm giác khó hiểu đến kỳ lạ.
Sao Lục lang nhà mình dạo này quen quen thế nào ấy nhỉ?.