Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 87: Chương 87





Thôi Đào mới gắp bánh nướng táo chua trên bàn lên định nhét vào miệng, chợt nghe Hàn Kỳ nói vậy liền ngớ người ra.

Sau khi nghe Hàn Kỳ kể lại cuộc hội thoại của mình với Triệu Tông Thanh, Thôi Đào trợn tròn mắt, trộm nghĩ tình yêu thực sự sẽ khiến con người trở nên ngốc nghếch à? Hàn Kỳ thật sự sợ bị Triệu Tông Thanh nẫng tay trên nên mới vội vã ăn hỏi ư?
“Không thể đâu, trên người em có vận rủi, khó lọt vào mắt Hoàng tộc lắm.”
Triệu Tông Thanh là con cháu Hoàng tộc, tất nhiên chọn vợ cũng phải tuân thủ theo khuôn phép.

Ví dụ như là trâm anh nhiều đời, tuân thủ lễ phép, lan tâm trinh tĩnh*, đây là điều kiện cơ bản nhất.

Dù có phá lệ thì ít nhất cũng phải có thanh danh với bên ngoài, không thể là người tùy tiện tìm cái là ra khuyết điểm được.

Nhưng còn nàng thì sao? Mất tích 3 năm, mất trí nhớ không còn nhớ gì về quá khứ nữa, từng ngồi tù, hơn nữa còn làm công việc nghiệm thi kiêng kỵ nhất… Nhắm mắt chọn đại một chuyện thôi cũng đủ là cây búa đá rồi, thậm chí còn không đạt chuẩn chọn vợ của nhà bình thường nữa chớ đừng nói gì là Hoàng tộc.
(*) Ý chỉ người phụ nữ cẩn trọng, tỉ mỉ.
Không chỉ có người lớn trong Hoàng tộc họ Triệu không đồng ý mà các Ngự sử cũng chẳng rảnh rỗi tới mức trơ mắt nhìn đâu.
Bởi vậy dù Thái hậu Lưu có thích nàng tới đâu thì cũng chẳng tới mức chịu mạo hiểm để Hoàng tộc họ Triệu và văn võ trong triều phun nước bọt, tự tìm phiền phức cho mình như thế.

Thậm chí lỡ sau này có chuyện gì cũng sẽ bị người ta lôi đầu ra nhắc tới trước.

Một mối hôn sự mà bà ta hoàn toàn không có lợi, có đáng không? Đây không phải là tác phong làm việc của Thái hậu Lưu.
“Đúng là thế.” Hàn Kỳ đồng ý.
Thôi Đào thấy Hàn Kỳ đã hiểu chuyện này lại càng nghi ngờ hơn, “Vậy y lấy cái sơ hở rõ ràng này ra là có mưu đồ gì?”
“Hẳn là không có mục đích nào khác đâu, chỉ muốn thúc ta với em sớm ăn hỏi thôi.” Hàn Kỳ đáp.
“Sao lại thế nữa?” Thôi Đào tự nhận mình không ngốc, nhưng giờ nàng hoàn toàn không hiểu nổi thật.

Nàng với Hàn Kỳ ăn hỏi hay không thì liên quan quái gì tới Triệu Tông Thanh? Cản trở y ăn cơm hàng ngày ha gì?
Thôi Đào thuận thế nghĩ tới chuyện sau khi mình và Hàn Kỳ ăn hỏi sẽ thế nào, nhiều khi đây mới là mục đích của Triệu Tông Thanh chăng?
“Có văn thư, công khai tất cả, mọi người đều sẽ biết quan hệ giữa chúng mình.” Thôi Đào giật mình nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức hỏi Hàn Kỳ, “Vậy có phải là em không được ở lại phủ Khai Phong nữa không?”
Hàn Kỳ bật cười, hỏi Thôi Đào muốn ở lại à.
Thôi Đào gật đầu.
Hàn Kỳ lại cười, “Vậy thì cứ ở lại thôi.”
Có lời hứa của chàng, tất nhiên Thôi Đào tin tưởng.
Nàng vẫn không hiểu Triệu Tông Thanh đang giở trò quỷ gì, nhưng nếu Hàn Kỳ biết y nói chưa chắc là thật thì sao còn phải tức tốc ăn hỏi làm chi?
“Y nhắc ta, có thể sẽ bị người khác nhanh chân tới trước.” Hàn Kỳ khẽ vuốt nhẹ gò má Thôi Đào, nói ra suy đoán của mình, “Tất nhiên người trong Hoàng tộc sẽ không cưới em được, nhưng vẫn còn một người không phải Hoàng tộc có thể cầu hôn em.”
Bên cha mẹ Thôi Đào đã có cụ bà Thôi trấn thủ, sẽ không giấu giếm tự tiện bắt Thôi Đào kết hôn.

Nhưng chuyện hôn nhân của con cái chưa hẳn là lời sắp đặt của cha mẹ được, vẫn còn Thánh chỉ ban hôn nữa.
Hàn Kỳ đoán mục đích của Triệu Tông Thanh là muốn nhắc nhở chàng chuyện này, nhưng y không nói rõ kẻ xin ban hôn đó là ai, hẳn là không muốn đắc tội người đó nên mới bảo là mình.

Tất nhiên Triệu Tông Thanh cũng biết chàng có thể nghĩ ra tới đó.
Hàn Kỳ nheo mắt, “Đã thế thì việc y tới báo tin cho chúng ta chính là cho chúng ta một ân tình rồi.”
Không thân thiết gì nhau mà lại mạo hiểm xen vào chuyện của người khác để đắc tội ai đó, hoặc là một người tốt cực kỳ nhiệt tình, hoặc là có mưu đồ gì khác.
Thôi Đào ngước cằm đoán: “Xem ra y thật sự muốn làm thân với chúng ta rồi?”
“Vậy phải xem mục đích làm thân của y nữa.”
Thoạt nhìn thì có vẻ là một đạo sĩ nghèo khó, thản nhiên không bàn chuyện đời.

Nhưng kỳ thực y về Biện Kinh rồi luôn linh hoạt đối đãi với Hoàng đế và Thái hậu, khá được yêu thương.

Có thể giao tiếp linh hoạt trong cung, xử sự chu toàn sao lại là một người tu đạo không màng sự đời được chứ.


Đã là người không thật lòng thì xuất gia tu đạo cũng chỉ là một trải nghiệm, cần chi phải cố tình bảo mình có trái tim theo đạo?
Kết bạn phải dùng sự chân thành, nếu đây là nói dối thì ắt là có vấn đề.
Về việc vấn đề này có quan trọng hay không thì phải để sau mới kiểm tra được.

Nhưng Hàn Kỳ có cảm giác rằng chuyện này không quá nhẹ nhàng.
Triệu Tông Thanh này từ đầu đã cho chàng một cảm giác rất khó tả, nhưng có thế nào cũng không thể nghĩ ra trên người y có gì khác thường.

Ví dụ như mấy ngày gần đây y thường xuyên tới phủ Khai Phong, ngoài mặt thì như đang lo lắng cho vụ án của người bạn thân thiết Vô Ưu đạo trưởng, nhưng chuyện nhỏ thế này thật sự cần y ra mặt nhiều lần như thế sao?
“Là ai chứ?” So với những lời mập mờ của Triệu Tông Thanh, lúc này Thôi Đào tò mò không biết là ai đang âm thầm xin ban hôn hơn.
Lữ Công Bật hay Hàn Tống?
Theo lý mà nói, Lữ Công Bật đã bình tĩnh nói mình buông tay như thế thì hẳn sẽ không lén làm chuyện này nữa.

Gần đây Hàn Tống mới nhậm chức quan mới nên rất nghiêm túc học hỏi điều tra phá án, xem ra rất thành thật.

Tất nhiên chỉ là xem ra thôi, cái người này có nhiều mâu thuẫn, ví dụ như chuyện mối liên quan giữa Địa Tang Các và Đặng Châu vậy, y vẫn giấu giếm chứ không hề chịu nói ra hoàn toàn.
Thôi Đào vốn định đi tìm Hàn Tống một chút để xem có phải y không, nhưng Hàn Kỳ cản lại.
“Không phải là không cần hỏi, nhưng cũng chẳng thể đánh cỏ động rắn được.” Hàn Kỳ nắm chặt tay Thôi Đào, “Trước tiên cứ ăn hỏi đi, sau này không cần lo mà hỏi nữa.”
“Nhưng em còn chưa nghĩ tới.” Thôi Đào tỏ vẻ do dự, né tránh ánh mắt chăm chú của Hàn Kỳ đang nhìn mình.
“Vậy thì cứ suy nghĩ đi, dù sao cũng là chuyện lớn cả đời mà.” Hàn Kỳ không giận, chỉ khe khẽ xoa mặt Thôi Đào.
“Sao hôm nay cứ xoa mặt em thế?” Thôi Đào cảm thấy hình như chàng xoa hơi nhiều hơn thường lệ.
“Sợ em đổi ý rồi sẽ không được xoa nữa, nhân cơ hội chiếm tí hời thôi.” Lời nói cợt nhã như thế, thốt ra từ cái miệng nho nhã của Hàn Kỳ lại có chút đàng hoàng, hơn nữa còn rất thỏa đáng nữa.
“Trông chàng kia, xem ra không sợ em bị ban hôn, gả cho người khác nhỉ?” Lúc nãy Thôi Đào bảo phải suy nghĩ vốn là định trêu Hàn Kỳ một chút, xem chàng có gấp gáp không, ai ngờ chàng còn có thời gian nói ra “lời bông đùa”, xem ra chẳng có gì quan trọng cả.
“Sợ chứ.” Hàn Kỳ lại xoa má Thôi Đào một cái, “Nhưng nếu là người có thể xin ban hôn thì gia thế ắt không tầm thường, ta sợ cho người nhà của hắn hơn.”
“Sợ gì cơ?”
“Sợ con dâu tương lai nhà họ sẽ nuôi giòi trong xác thối.” Hàn Kỳ nói với Thôi Đào, 3 bình giòi nàng nuôi trong căn nhà bị ma ám đã bắt đầu làm kén rồi, hợp để làm quà lắm.
Thôi Đào không khỏi chắp tay bái phục Hàn Kỳ.

Lợi hại, quá lợi hại! Nếu ai mà cầu hôn nàng, chàng sẽ lập tức gửi giòi tới nhà họ để dọa người ta, nhà ai mà chịu nổi kích thích này chứ?
“Thôi quan Hàn đang chặn đường lui của tiểu nữ đấy ạ.”
Hàn Kỳ véo nhẹ mặt nàng, “Nếu em thực tình muốn lấy đi thì ta không tiễn.” Chàng biết tỏng là trái tim Thôi Đào đã ở bên mình rồi.
“Chàng chẳng hiểu tâm tư con gái gì cả, một cậu ấm văn nhã ở bên cạnh thế này còn không muốn lấy sao?” Thôi Đào nghịch ngợm kiễng chân, ghé sát tai Hàn Kỳ thì thầm, “Vậy thì chàng phải cầu chứ, cầu hôn cầu hôn, không cầu thì sao mà lấy hả?”
“Ừm.” Hàn Kỳ thấp giọng đầu ý, hàng mi dày rủ xuống theo đôi mắt tạo ra một cái bóng nhàn nhạt trên da.
Thôi Đào đợi hồi lâu rồi kề miệng vào tai Hàn Kỳ, “Sao chẳng nghe thấy gì cả?”
Hàn Kỳ giật mình rồi bật cười: “Em chỉ cần xin bằng miệng thôi à?”
“Chứ gì nữa.” Thôi Đào đã hiểu tại sao lúc Hàn Kỳ đồng ý lại tỏ ra đang trầm ngâm rồi, hóa ra là đang suy nghĩ nên dùng cách thức trang trọng nào, “Chẳng cần phiền thế đâu, chỉ cần nghe 1 câu của Lục lang là xiêu ngay.”
Với Thôi Đào mà nói, có thể nghe một câu xin mình từ Hàn Kỳ bề ngoài ấm áp như ngọc nhưng thực chất bên trong xa cách lạnh lùng, đã rất thỏa mãn rồi.

Vì đây là chuyện mà kiểu người như chàng khó làm được.

Chàng chịu phá lệ vì mình đã chứng minh chàng đủ quan tâm, không cần thứ gì hoành tráng, chỉ cần như thế là đáng nhớ lắm rồi.
Hàn Kỳ bèn ôm lấy Thôi Đào, nhẹ nhàng ghé sát tai nàng, nói cho nàng nghe 3 chữ nàng muốn nghe nhất.
“Xin em đấy.”
Giọng nói nhẹ nhàng mà du dương, tựa như đang nỉ non nhưng rõ ràng từ chữ một.

Lúc nói như có một hơi thở phảng phất qua vành tai Thôi Đào, lỗ tai nàng đỏ lên, mặt cũng bừng bừng, trái tim như ngưng đập.
Nàng không ngờ chỉ 3 chữ của Hàn Kỳ đã khiến người ta xuyến xao như thế.
Thôi Đào toan thoát khỏi lòng chàng, nhưng bị Hàn Kỳ giữ lại, hỏi nàng định chạy đi đâu.
“Nóng quá.”

“Em còn chưa trả lời ta mà.”
Hàn Kỳ lại mơn trớn đôi gò má của Thôi Đào, quả nhiên cảm thấy nóng bừng bừng, chàng không khỏi cong miệng.

Sau những cố gắng vô ích thời gian qua, cuối cùng nàng cũng đã bắt đầu có cảm giác và phản ứng như chàng rồi.
“Ban nãy đã bày tỏ rồi còn gì, cậu ấm văn nhã, tốt như thế —”
“Trả lời thẳng nào.” Hàn Kỳ ngắt lời Thôi Đào.
“Em cũng rất nguyện lòng.” Thôi Đào liếc mắt sang chỗ khác nhưng cũng không ngăn nổi gương mặt càng lúc càng đỏ và nóng lên của mình.
Sau một chốc yên lặng, Thôi Đào không nghe Hàn Kỳ nói năng gì mới chậm rãi ngước mắt nhìn chàng, thấy chàng cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Thấy ánh mắt của Thôi Đào, Hàn Kỳ mới hơi chớp mắt.
“Đã là uyên ương thì hai bên không được phụ nhé.”
Thôi Đào cúi đầu đáp lại một tiếng, bỗng thấy cái mũi hơi cay.

Từ lúc giật mạng dưới trát đao, trải qua đủ thứ chuyện tới ngày hôm nay, tất thảy có chút long đong nhưng cũng là may mắn.
Nàng biết Hàn Kỳ cảm nhận được trạng thái phòng bị của mình, nàng vẫn chưa hoàn toàn mở lòng.

Mỗi một bước bình thản của chàng rất có thể đã được điều chỉnh qua rất nhiều suy tính sâu xa.

Nếu không 2 người có kinh nghiệm sống hoàn toàn khác nhau há có thể hợp nhau mọi lúc mọi nơi được chứ?
Không biết người khác thế nào nhưng với Thôi Đào, tình yêu đẹp nhất có lẽ là: Nàng chưa kịp ra tay mài giũa thì đối phương đã tự mài bản thân mình rồi.
Hàn Kỳ cười, “Sao hôm nay em cứ luôn ngẩn ngơ thế kia?”
“Tình khiến người ta ngốc nghếch, luyến khiến người ta ngu dại mà.” Thôi Đào bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng đâu tránh khỏi sự đời này.
Hàn Kỳ gật đầu đồng ý.
Thôi Đào thấy thế bèn tò mò hỏi chàng: “Nhưng em chưa từng thấy Lục lang làm chuyện gì ngốc nghếch cả, lúc nào cũng thông minh và lý trí.”
“Vì có ngốc đi nữa, ta cũng chẳng muốn em phát hiện.”
Hàn Kỳ nghĩ chuyện ngốc nghếch trong đời mình đều diễn ra sau khi biết Thôi Đào, sở dĩ có thể giữ bộ dạng thông minh lý trí trước mặt nàng là vì chàng đã suy nghĩ rất nhiều, liên tục cảnh báo hậu quả với bản thân.

Tất nhiên cũng có lo lắng vì bản thân chưa đủ xuất sắc, khó mà lọt vào mắt Thôi Đào.
“Lục lang nhà em quá đáng yêu rồi đấy.” Thôi Đào cười, lấy 2 tay véo mặt Hàn Kỳ một cái để “báo thù”.
Hàn Kỳ nói với Thôi Đào, chàng đã đưa thư cho nhà anh trưởng trước rồi, nhờ anh trưởng tỏ ý với mẹ đẻ Hồ thị, giờ chỉ cần Thôi Đào báo tin cho nhà họ Thôi bên ấy đồng ý cho chàng lần này mang ngỗng thiên nga tới thật là được.
Thôi Đào đồng ý, nói Hàn Kỳ cứ yên tâm, nàng sẽ viết một bức thư báo tin về nhà.

Vì An Bình khá gần Biện Kinh nên đưa thư 1 ngày là đến, hôm sau sẽ có phản hồi ngay, mọi chuyện có thể nhanh chóng giải quyết.
“Lục lang báo tin cho nhà khi nào vậy?” Thôi Đào hiếu kỳ.
Hàn Kỳ: “Từ lâu rồi.”
Thôi Đào lại không nhịn được cười.
“Xem ra Lục lang rất có lòng tin với bản thân nhỉ, đoán được em sẽ bằng lòng cưới chàng luôn cơ đấy.” Thôi Đào không khỏi vỗ vai Hàn Kỳ tán thưởng.
“Mọi sự đăm chiêu trong đời đã dành hết cho em rồi, nếu chuyện không thành —”
“Sao?” Thôi Đào thấy Hàn Kỳ chỉ nói một nửa, không nhịn được giục.
“Cũng không thể làm gì.” Hàn Kỳ bật cười, bỗng dưng ôm chặt Thôi Đào.
Thôi Đào giật mình, lúc này dù đang tựa đầu trên vai Hàn Kỳ, không nhìn thấy nét mặt của chàng hiện tại, nhưng nàng có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ phát ra từ yết hầu của Hàn Kỳ, không chỉ có 1 lần.

Chỉ có lúc lo lắng, con người mới có phản ứng như thế.
Nàng vòng tay ôm chặt eo Hàn Kỳ, từ từ nhắm mắt lại, hít hà mùi đàn hương lành lạnh trên người chàng, rất dễ ngửi.

Tối đó, Thôi Đào gọi Vương tứ nương và Bình Nhi tới, chính thức báo cho họ biết chuyện mình và Hàn Kỳ.


Dù sao cũng sắp ăn hỏi rồi, đã đến lúc nói cho họ biết, không cần lừa gạt gì nữa.
Vương tứ nương và Bình Nhi đang ngồi quanh bàn, một người cắn hạt dưa, một người dùng tay bóc hạt dưa, vốn họ đều nghĩ Thôi Đào gọi mình tới là định kể về chuyện điều tra vụ án móc mắt trong căn nhà ma ám.
Sau khi nghe Thôi Đào thông báo xong…
Vương tứ nương vừa bỏ 1 hạt dưa vào miệng để cắn, kinh ngạc tới mức không kịp dùng đầu lưỡi để lừa nhân hạt dưa nữa, cứ thế để hạt dưa rơi tọt xuống mặt bàn.
Bình Nhi thì trực tiếp đập vỡ hạt dưa trong lúc run tay.
Cả hai đồng loạt nhìn về phía Thôi Đào, không nói gì.
Nói một cách chính xác thì là một lúc lâu vẫn không phát ra âm thanh gì.
Thôi Đào châm cho mình một tách trà trước, lúc nàng buông ấm trà trong tay ra chợt nghe một tiếng thét, suýt chút đã dội ấm trà sang hướng âm thanh đó theo bản năng.
“Má ơi, vừa nãy ta có nghe lầm không vậy?” Vương tứ nương kêu xong, lấy tay lay Bình Nhi, tỏ vẻ cực kỳ nghi ngờ, “Hình như ban nãy ta nghe Thôi nương tử bảo cô ấy nhặt được Thôi quan Hàn rồi?”
Thôi Đào bất lực nhìn Vương tứ nương, tất nhiên là không thích cách dùng từ này, nhưng nàng cũng hiểu tính tình của thị nên tạm thời không hơi đâu mà so đo.
Bình Nhi gật đầu như giã tỏi, nói với Vương tứ nương: “Hình như ta cũng nghe nhầm rồi, nghe y hệt cô!”
Thôi Đào lấy một nắm hạt dưa rồi gặm, xem xem 2 người này có thể phản ứng tới mức nào nữa.
Vương tứ nương và Bình Nhi trao đổi ánh mắt với nhau, tìm kiếm sự đồng tình trong mắt đối phương, qua thời gian gặm 8 hạt dưa dài dằng dặc cả hai mới phản ứng lại được, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Thôi Đào.
“Bọn ta không nghe lầm đấy chứ? Lần này không phải bọn ta đoán mò à?”
“Thôi nương tử với Thôi quan Hàn thật sự ở bên nhau ư?”
Cả hai thay phiên nhau hỏi.
Thôi Đào lấy cây quạt đào kia ra, mỉm cười xòe ra trước mặt họ rồi phe phẩy.
Vương tứ nương hít sâu một hơi, chống nạnh nói: “Lão đại, cô không tử tế chút nào, giấu giếm bọn ta lâu đến thế.”
“Đúng đó.” Bình Nhi đồng ý.
“Kể chuyện chưa chắc cho các cô nghe chẳng phải đang bắt các cô để tâm bậy bạ à.” Thôi Đào giải thích.
Tất nhiên Vương tứ nương và Bình Nhi hiểu đạo lý này, tóm lại giờ đã biết chuyện vui này rồi, họ chẳng muốn so đo với những chuyện đã qua nữa, giờ họ có rất nhiều nghi hoặc muốn được biết đáp án.
Thôi Đào giơ 3 ngón tay lên, chỉ cho mỗi người hỏi 3 câu, nếu không tối nay chắc nàng khỏi ngủ mất.
Lúc này cả hai đều bắt đầu quý trọng cơ hội được hỏi, cẩn thận lựa chọn xem mình muốn hỏi gì.
“Lão đại với Thôi quan Hàn đã ấy ấy chưa?” Hai mắt Vương tứ nương sáng rỡ, từ trước tới giờ thị luôn tò mò về chuyện này.
Thôi Đào lại liếc Vương tứ nương lần nữa, nhờ tâm trạng hôm nay tốt nên nàng nhịn thị.
Vì quá phấn khích mà thị trở nên mất trí, kích động giục Thôi Đào, “Mau nói đi, đã có chưa? Rốt cuộc là có hay không?”
“Không có.”
“Vậy đã có thơm nhau chưa?” Vương tứ nương hỏi thêm câu thứ 2.
“Cô hỏi hết số lượng câu hỏi rồi.” Thôi Đào nói.
Vương tứ nương sửng sốt, “Làm gì có, ta mới hỏi có 1 câu mà.”
Thôi Đào giơ ngón tay lên đếm cho Vương tứ nương xem: “Có ấy ấy chưa, câu thứ nhất; có hay không, câu thứ 2; rốt cuộc là có hay không, câu thứ 3.”
“Hả? Mấy câu sau cũng tính á?” Vương tứ nương ngạc nhiên, ủ rũ gãi đầu than mình thật ngốc.

Thị lập tức gửi gắm hy vọng vào Bình Nhi, nhờ Bình Nhi hỏi giúp mình xem Thôi Đào đã hôn hay chưa.
Bình Nhi cũng liếc Vương tứ nương một cái: “Ta không thèm hỏi chuyện đó đâu, mất mặt chết đi mất, thế mà cô cũng hỏi ra miệng được.”
3 câu hỏi của Bình Nhi rất bình thường, câu thứ nhất hỏi cả hai bắt đầu bên nhau từ khi nào, câu thứ 2 hỏi 2 người có hợp nhau không.
Vương tứ nương tò mò xen chút hăng hái nghe xong vẫn còn càm ràm Bình Nhi hỏi quá thường, không hấp dẫn chút nào.
“Nếu ăn hỏi với Thôi quan Hàn thì có thể qua ải nhà họ Hàn bên kia không? Ta lo rằng người nhà của Thôi quan Hàn khó mà tiếp nhận được quá khứ và công việc hiện tại của Thôi nương tử đấy.” Bình Nhi hỏi ra vấn đề mà mình lo lắng nhất.
Vương tứ nương đang cãi nhau với Bình Nhi cũng im bặt.

Dù sao cũng không thể nào tránh được cái nhìn thế tục, thật sự khiến người ta cảm thấy choáng váng.
“Chàng ấy nói đã báo tin về cho mẹ rồi.” Thôi Đào cũng nghĩ bên nhà họ Hàn hẳn sẽ không thống nhất ý kiến được, nhưng Hàn Kỳ đã cố tình không nhắc tới thì ắt cũng chẳng có gì quá quan trọng.
“Cho dù là ai đi nữa, nếu dám khinh thường nương tử, chị em bọn ta đều sẽ đánh hết!” Giọng điệu của Bình Nhi nghe vẫn rất dịu dàng, nhưng lúc này đã giơ cánh tay lên, nắm tay siết chặt kiên quyết biểu đạt lập trường của mình.
Vương tứ nương cũng phụ họa theo, đập bàn nói dù là ai cũng không được.
“Nhưng bộ dạng của Thôi quan Hàn cũng khá đấy, dù cho cuối cùng việc này không thành cũng chẳng sao, lão đại đừng thương tâm làm gì nhé, cùng lắm ta xem như chiếm hời, chơi đùa tí thôi!” Vương tứ nương an ủi Thôi Đào.
Thôi Đào chậm rãi hít một hơi, uống một ngụm trà, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
“Dù có con cũng không sợ, chắc chắn ngoại hình không xấu được, đầu óc cũng chẳng đần độn, 3 chị em chúng ta cùng nhau nuôi nó lớn khôn!” Vương tứ nương khí thế hô tiếp.
Tách trà của Thôi Đào rơi xuống, nàng nắm một vóc hạt dưa ném vào Vương tứ nương.

Người bình thường có thể phóng cả kim bạc thì hạt dưa cũng chẳng khó khăn gì, Vương tứ nương bị đánh vừa ôm đầu tránh vừa liên tục xin tha.
Thôi Đào đã chịu đựng tới mức này, nào có thể buông tha cho thị được.
“Ta đã bảo cả đời này cô sẽ hối hận vì cái miệng hôm nay của mình mà!”
Vương tứ nương kêu la chạy ra ngoài, Thôi Đào lại nắm một vóc hạt dưa chạy đuổi theo.
Bình Nhi cũng nắm một vóc, đứng cạnh cửa cười, vừa gặm hạt dưa vừa nhìn họ rượt đuổi nhau.
Trong lúc nhất thời, hoang viện của phủ Khai Phong trở nên cực kỳ náo nhiệt.


Sau khi lái xe đưa Hàn Kỳ về nhà, Trương Xương định báo cho phòng bếp chuẩn bị nước thì gặp trù nương Phương hớt hải chạy tới, sau lưng có thêm 1 người.

Người đó thấy họ xong bèn quay người chạy vào sân trong, hô lên “Lục lang về rồi ạ”.
Sắc mặt của trù nương Phương không tốt lắm: “Đại nương đến rồi ạ.”
Trương Xương đã lờ mờ đoán được từ khi người kia chạy đi, hóa ra đó là thằng hầu của nương tử đại phòng nhà họ Hàn.
“Bỗng nhiên lại đến.” Trương Xương thở dài với Hàn Kỳ vừa xuống xe ngựa.
Hàn Kỳ cụp mặt khẽ kéo vạt áo xuống, không nói gì mà chỉ đi thẳng vào sảnh chính.
Trù nương Phương thì buồn thiu, đứng đó lo lắng một hồi mới bối rối chạy theo.
Hàn Thiện Ngạn đợi với mẹ mình là Tống thị trong sảnh, y vừa nghe Hàn Kỳ đã về liền vội chạy tới cửa sảnh chính đón chàng, vẻ mặt cầu xin khẽ nói với Hàn Kỳ rằng mẹ mình đã đến rồi.
Hàn Kỳ đáp lại rồi vào sảnh chính.
Ở vị trí trung tâm là một người phụ nữ trung niên mặc áo gấm, cả người không có chút cẩu thả, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị.

Lúc này bà ta đang cụp mắt buông tách trà, sau đó mới nhướng mày nhìn tới phía Hàn Kỳ.
“Chị dâu.” Hàn Kỳ hơi cúi đầu chào Tống thị.
“Đã 3 năm rồi chúng ta chưa gặp nhau.” Giọng nói của Tống thị trong trẻo mà toát lên vẻ uy nghiêm, khiến cho không khí vốn đang nghiêm túc lại càng ngột ngạt hơn.
Hàn Kỳ đáp lại.
Tống thị lại dò xét Hàn Kỳ lần nữa, khuôn mặt đã hơi thả lỏng, nở một nụ cười, “Đẹp trai hơn trước nhiều rồi.”
“Đúng ạ, chú sáu lúc nào cũng tuấn tú hơn người thường.” Hàn Thiện Ngạn không khỏi cảm khái, sau đó lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tống thị bắn tới nên im bặt, cúi đầu ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Hơn nửa tháng trước, Tống thị nghe mẹ ruột Hàn Kỳ nói chàng đang có ý kết hôn với con gái Bác Lăng Thôi Gia, vốn bà ta còn rất vui.

Nhưng sau khi phái người nghe ngóng tình hình của Thôi thất nương này, Tống thị chỉ còn nước kêu la như sấm.

Một cô gái có quá khứ như thế thì làm sao cứng với Lục lang nhà họ Hàn bọn họ được chứ? Dù Hàn Kỳ là con thứ, nhưng giờ chàng cũng là Bảng nhãn khoa Đinh Mão mà, là Thôi quan ngũ phẩm ở phủ Khai Phong, ai cũng biết tương lai chàng cực kỳ xán lạn.

Giờ Trạng nguyên nhà nghèo còn xứng được với con gái nhà quyền quý, đừng nói gì là Hàn Kỳ xuất thân nhà quan, thêm nữa là tài mạo vô song, tất nhiên có nhiều lựa chọn tốt hơn nhiều.
Tống thị còn nghe nói hiện tại Thôi thất nương đang làm việc ở phủ Khai Phong, chuyện này khiến bà ta không thể không nghĩ nhiều, rất có thể cả hai đã nảy sinh tình cảm với nhau từ sớm, thậm chí là vượt rào.

Kinh nghiệm sống của Hàn Kỳ chưa nhiều, không biết gì về tình yêu nam nữa.

Tống thị nghĩ 8 phần là chàng bị những thứ ngoài mặt làm mờ mắt rồi.

Vì thế lần này bà ta chạy gấp tới Biện Kinh tìm chàng để ngăn cơn sóng dữ lại, kéo Hàn Kỳ đang đi lệch trở về đường chính.
Tống thị bảo Hàn Kỳ ngồi xuống nói chuyện với mình, nói vắn tắt rằng mẹ Hàn Kỳ sức khỏe vẫn tốt, sau đó chuyển tới chủ đề chính, “Chị vừa tới Biện Kinh đã nghe Thượng thư bộ Lễ có ý chọn cậu làm rể.

Sao cậu không báo cho nhà sớm hơn một chút? Sớm ngày thu xếp thì chẳng phải giờ Thiện Ngạn đã có một đứa em họ rồi ư?”
“Có hay không cũng chẳng liên quan gì tới nó, chuyện quan trọng với nó là học cho giỏi.” Hàn Kỳ lạnh nhạt nói.
Rõ ràng đang mượn cơ hội nói về Hàn Thiện Ngạn để tỏ thái độ với bà ta.
Vốn Tống thị định khéo léo với Hàn Kỳ một chút, nhưng nghe chàng nói thế thì sắc mặt lập tức lạnh đi, nói với Hàn Kỳ: “Là ý gì? Chẳng lẽ đã đến tuổi này rồi còn không muốn kết hôn ư? Định phụ kỳ vọng của cha cậu dưới suối vàng hay sao?”
“Chị dâu còn biết cả kỳ vọng của cha nữa sao?” Hàn Kỳ hỏi lại.
Tống thị run lên, càng tức giận hơn.

Cha chồng bà ta mất sớm, sao bà ta lại biết được suy nghĩ của người chết chứ, Hàn Kỳ đang mỉa mai bà ta đây mà.
“Đúng là đọc sách nhiều, cánh cứng cáp rồi nhỉ, 3 năm không gặp, vừa gặp đã muốn chọc ta tức chết rồi đúng không? Đừng quên là ai đã nuôi cậu lớn đấy!”
Xét về tuổi tác, Tống thị còn lớn hơn mẹ đẻ Hàn Kỳ vài tuổi, bà ta đã nhìn Hàn Kỳ lớn lên, tất nhiên cũng có ơn nuôi dưỡng chàng.
“Tất nhiên Trĩ Khuê sẽ không quên ơn nuôi dưỡng của chị dâu cả, nhưng chị dâu không cần nói rõ mục đích lần này đến làm chi, ai cũng hiểu cả.

Dù hôm nay chị có nói thế nào đi nữa, Trĩ Khuê cũng chỉ có 1 câu.” Giọng điệu Hàn Kỳ lịch sự, nét mặt nhàn nhạt mà xa cách nhưng vẫn không mất lễ tiết.
Tống thị thấy chàng như thế, lửa giận trong lòng lại càng bùng cháy.
“Câu gì?” Tống thị tức giận hỏi.
Hàn Kỳ: “Chị cả như mẹ,”
Tống thị giật mình, nét mặt giãn ra, trên mặt lập tức nở một nụ cười hài lòng.

Bà ta đang định nói với Hàn Kỳ rằng “Em hiểu là được”, chợt nghe chàng nói thêm 1 câu.
“Nhưng suy cho cùng cũng chẳng phải mẹ.”.