Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 86: Chương 86





Thôi Đào tắm rửa thay quần áo xong xuôi, sảng khoái ngời ngời, nhưng nàng không có cơ hội để nghỉ ngơi ngay được vì vụ án chưa thẩm xong, vẫn cảm thấy không yên tâm.
Nàng vừa ra khỏi xông đã có người bên công đường đến tìm, bảo là đã tìm ra bằng chứng chính xác nhưng Vân Đạm vẫn kiên quyết ngậm miệng không chịu khai ra.

Hơn nữa vì xem thường công đường, chế giễu quan lại, dùng hình phạt cho bà ta thì chẳng hiểu sao lại như gãi ngứa vậy, rõ ràng là rất đau nhưng bà ta lại không hề như thế, lại còn cười nữa.
“Tất cả mọi người chưa từng trông thấy hung thủ nào như thế cả, Phán quan Hàn mới nhậm chức lại càng chưa, thế nên sai tiểu nhân tới mời Thôi nương tử tới xem kẻ này là điên thật hay đang giả vờ thôi?”
Thôi Đào tới công đường đã thấy Vân Đạm tóc tai lộn xộn, quần áo đẫm máu.

Đúng như lời nha dịch nói, hiện tại bà ta đang mỉm cười như điên, mắt thì nhìn chăm chăm xuống đất, thoạt nhìn bà ta không hề chớp mắt chút nào, dường như có chút ngốc nghếch, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy trong ánh mắt đó lộ ra vài phần miệt thị trào phúng, rõ ràng là không hề điên thật.
Hàn Tống đang lo không biết phải thẩm vấn tiếp thế nào, thủ đoạn bình thường đều đã dùng hết nhưng vô ích.

Nếu giờ lui đường chờ ngày tái thẩm sẽ cho Vân Đạm có 1 đêm nghỉ ngơi và cơ hội trì hoãn, e rằng mai bà ta lên công đường sẽ nghĩ ra trò gì mới nữa.
Y chợt nhận ra làm quan ở phủ Khai Phong này thật sự không tự do bằng làm Nhị lang ở nhà.

Trong này, mọi thứ đều phải dựa theo pháp luật, theo khuôn phép gò bó mà làm, người ta không có cơ hội để tự do phát triển được.

Không phải là Hàn Tống không biết thủ đoạn đối phó với những kẻ xảo quyệt, nhưng thật sự không có chiêu nào là đàng hoàng cả, vì thế giờ y cũng lực bất tòng tâm, cảm thấy vô cùng bất lực với vai trò quan mới của mình.
Sự xuất hiện của Thôi Đào đã khiến người trong công đường sáng bừng mắt.

Vì tất cả đều biết năng lực của nàng thế nào, nàng nhất định sẽ có cách giải quyết chuyện này.
“Nghe nói bà không chịu khai à?” Thôi Đào hỏi Vân Đạm.
Con ngươi Vân Đạm không nhúc nhích, chỉ nhìn chòng chọc xuống đất.
“Quả nhiên không muốn giao dịch nữa đúng không?” Thôi Đào hỏi lại.
Đôi mắt Vân Đạm vẫn bất động, khóe miệng bên trái hơi nhếch lên, phát ra một tiếng cười nhạo.
“Giao dịch đã bị hủy bỏ,” Lúc đầu Thôi Đào nói rất chậm rãi, nhưng lập tức chuyển chủ đề, “Phán quan Hàn cần chi phải nhân từ nữa, cứ dùng hình với Trương Nhạc đi ạ, dùng kẹp gỗ, con dấu nung xen kẽ nhau, tuổi trẻ da thịt mềm mại ắt sẽ không chịu thấu, cứ liên tục dùng hình đến khi nào hắn chịu khai ra tội ác của mình với Vân Đạm thì thôi.”
Hàn Tống giật mình phát hiện chiêu này rất hay, đánh rắn thì giập đầu, đối phó với con người phải đánh vào nơi hiểm yếu, điểm yếu của Vân Đạm lại là Trương Nhạc.

Y không khỏi than thở rằng mình đúng là người mới, vì lần đầu thăng đường cảm thấy khó khăn nên suy nghĩ quá nhiều mà quên đi mất chỗ quan trọng nhất.
“Rất đúng!” Hàn Tống lập tức định ra lệnh.
“Không— Không thể hủy bỏ được, đừng đụng vào nó! Ta khai!” Cuối cùng ánh mắt của Vân Đạm cũng động đậy, bà ta lập tức ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đỏ hoe ai oán nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào không đến một mình, bên ngoài còn có người đang xem “náo nhiệt” nữa.
Trước đó ở Mai Hoa Quan, Thôi Đào đã hỏi Vân Đạm rằng Trương Nhạc từng trông thấy vẻ mặt điên cuồng của bà ta chưa, Vân Đạm đánh trống lảng, không hề trả lời.

Thôi Đào thấy bà ta đang cố gắng né tránh, Vân Đạm đang ngụy trang trước mặt Trương Nhạc, nếu không Trương Nhạc lương thiện sao lại ngốc mà nhận tội thay mụ điên này được chứ.
Thôi Đào bảo Vân Đạm khai ra chỗ chôn của những nạn nhân đã bị bà ta giết trước đó là Tề thị và Nam Cung thị.
Vân Đạm hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thôi Đào rồi cười lạnh: “Không ngờ ngươi lại đoán ra.

Lúc nãy ta đã đồng ý giao dịch, định kể cho các người nghe ngay, nhưng do cái miệng thúi của các người trêu vào ta thôi! Đời ta ghét nhất là đám người miệng thúi hay nói mò!
Hừ, chẳng hiểu sao trên đời này lại có loại người như thế, miệng thúi mà mắt lại mù, không nhìn được toàn bộ sự việc, cứ thích nói ra những suy nghĩ bậy bạ của mình.

Lại còn có những kẻ không có não, không thèm để ý tới sự thật, dù thật dù giả vẫn bảo sao nghe vậy, cuối cùng bức tử người trong cuộc!”
“Địa điểm.” Thôi Đào không muốn nghe mấy lời lẽ này của bà ta, chỉ nhấn mạnh trọng điểm.
Vân Đạm khó chịu nói: “Rừng cây sau Quan, chỗ ta thường ngồi.”
Lúc này nha dịch nhận lệnh đi vào Mai Hoa Quan, báo tin cho nha dịch chỗ đó bắt đầu đào xới.
“Bà đã giết tổng cộng bao nhiêu người rồi?” Thôi Đào hỏi.
“Thật sự xem ta là mụ điên đấy à? Cũng chỉ có 2 người ngươi nói và trong vụ căn nhà ma ám thôi.” Giọng điệu của Vân Đạm rất thản nhiên, tựa như bà ta giết 4 mạng người cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng cả.
Thôi Đào không ngắt lời bà ta, để bà ta tiếp tục khai ra động cơ giết người.
Tề thị là nạn nhân đầu tiên bị Vân Đạm giết.
Lúc đó có một cô gái tên là Tôn Hương ở chung trong Quan với Tề thị, vừa tròn 16, dung mạo xinh xắn, dù không tính là khuynh nước khuynh thành nhưng cũng là một người có nhan sắc xuất chúng trong Mai Hoa Quan.

Vốn Tôn Hương theo mẹ đến kinh tìm người thân nương tựa, không ngờ không tìm được người thân mà mẹ còn qua đời vì bạo bệnh.

Để chữa bệnh cho mẹ, Tôn Hương tìm đủ mọi cách, sau đó thì cầm cố quần áo trang sức để mua quan tài chôn mẹ.

Vì thế cô ta cũng hết sạch tiền, chỉ có thể tới Mai Hoa Quan xin giúp.

Vì dung mạo của Tôn Hương xinh đẹp, tính tình cũng khiến người ta vui vẻ nên người trong Quan rất quý mến.

Lúc nhận việc, mọi người đều nhường việc nhẹ cho cô ta.

Tề thị chướng mắt, mấy lần làm khó làm dễ không được bèn tung tin đồn nhảm nói thực chất Tôn Hương không phải hạng con gái đứng đắn gì, qua lại với 7 – 8 người đàn ông, trên người mắc bệnh “hoa liễu”*, còn bảo mẹ của cô ta thực ra là chủ chứa.
(*) “Hoa liễu” là từ được dùng để chỉ các bệnh lây qua đường tình dục, bao gồm lậu, giang mai (tiêm la), hạ cam…
Tin đồn cứ thế được lan truyền trong âm thầm, đám phụ nữ không thiếu gì những kẻ ghen ghét với sắc đẹp của Tôn Hương như Tề thị.

Sau này lời đồn lan rộng như thật, dần dà mọi người cũng trở nên xa cách với Tôn Hương.

Có người dẫn đầu, càng lúc càng nhiều người đi theo.

Lại có kẻ bảo, nếu ai tốt với Tôn Hương, đứng về phe của Tôn Hương thì ắt bản tính cũng dâm loàn như cô ta.
Tôn Hương phát hiện càng ngày càng nhiều người phớt lờ mình, lúc đầu chưa hiểu tại sao, sau này rốt cuộc cũng biết được duyên cớ, nhưng giải thích lại chẳng ai tin.

Tôn Hương bèn chạy ra rừng cây phía sau khóc thầm, vì thế đã bị Vân Đạm phát hiện.
Cùng họ Tôn, cùng bị lời đồn của người khác làm nhục, tiếng khóc này khiến Vân Đạm không khỏi nhớ tới tình cảnh thê lương của thím mình, góa phụ Tôn.

Tối đó bà ta gặp ác mộng, trong mơ đều là tiếng khóc kêu oan não nề của góa phụ Tôn trong đêm thị tự vẫn.
Đến đây, không thể không lội ngược dòng để tìm hiểu quá khứ giữ Vân Đạm và góa phụ Tôn.
Vân Đạm xếp hàng thứ 3 trong nhà, trước đó còn có chị cả, chị hai.

Lúc sinh bà ta, người mẹ bị khó sinh, may mắn thoát khỏi quỷ môn quan nhưng không còn khả năng sinh đẻ nữa.

Vì thế cha mẹ Vân Đạm cho rằng bà ta là sao chổi, nghĩ vì bà ta mà vợ chồng họ mới hết cơ hội có con trai, tuyệt hậu rồi.
Từ nhỏ Vân Đạm đã không được cha mẹ chăm sóc, chỉ được ăn cơm thừa canh cặn của cả nhà, mặc quần áo cũ rách, lớn một chút đã phải làm nhiều việc hơn 2 chị, còn thường xuyên bị cha mẹ đánh mắng để trút giận.

Bà ta đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng chưa bao giờ được ăn no cả.
Vì thấy Vân Đạm đáng thương nên góa phụ Tôn luôn lén chăm sóc bà ta.

Thấy bà ta bị thương thì mua thuốc cho bôi; thấy bà ta đói bụng thì cho bà ta ăn bánh nướng có ít thịt vụn.

Bản thân góa phụ Tôn cũng không có bánh thịt mà ăn, nhưng vẫn muốn bồi bổ cho Vân Đạm trước.
Năm góa phụ Tôn bị oan phải tự vẫn, Vân Đạm 14 tuổi, cha mẹ đang gấp rút gả bà ta đi.

Vốn định chọn nhà kia có thằng con trai hơi đần độn một chút để khỏi trả của hồi môn nhiều.

Vẫn là góa phụ Tôn ra mặt nói giúp, còn chủ động bỏ tiền ra cho Vân Đạm làm của hồi môn, để cha mẹ Vân Đạm tìm con trai một nhà bình thường mà gả bà ta.
Với Vân Đạm mà nói, góa phụ Tôn còn thân thiết hơn cả mẹ ruột, là người đối xử với bà ta tốt nhất trên đời.
Đêm xảy ra sự việc, nghe tiếng khóc kêu oan của góa phụ Tôn, vốn Vân Đạm định đi tìm thị nhưng vì cha mẹ đã cảnh cáo trước, bà ta sợ bị đánh nên không dám đi.

Lúc đó bà ta chỉ biết dựa vào cửa sổ, nghe góa phụ Tôn kêu khóc, cuối cùng thì bất giác ngủ thiếp đi mất.

Bà ta định đợi trời sáng sẽ tới thăm thím, nói với thím rằng mình mãi tin tưởng thị.

Nhưng đợi tới khi bà ta chạy tới, người thím luôn đối xử tốt với bà ta đã bị treo lủng lẳng trên xà nhà rồi.
“Kể từ đó, ngày nào ta cũng gặp ác mộng, ta hối hận vì đêm đó mình không kịp nói với thím rằng ta tin thím vô tội, ta sẽ cố gắng cứu thím ra ngoài.

Nhất định lúc đó thím nghĩ tất cả mọi người đều không tin thím, không ai giúp thím, đến cả ta là người luôn được thím chăm sóc cũng thế, vì vậy thím mới tuyệt vọng mà chọn tự vẫn.”
Nói đến đây, Vân Đạm nghẹn ngào, tựa như một người phụ nữ bình thường đang đau buồn, hoàn toàn không còn dáng vẻ điên cuồng và căm thù như lúc nãy nữa.
“Trương Nhạc là máu thịt duy nhất của thím, ta nhất định phải chăm sóc nó như năm đó thím chăm sóc ta.

Lúc đó cha mẹ ta bắt ta đi lấy chồng, ta bèn lấy của hồi môn của thím theo rồi lén bỏ nhà ra đi, đến Mai Hoa Quan để xuất gia.

Hàng năm ta đều tích cóp một túi tiền gửi tới nhà cậu của nó, lúc có thể ra ngoài đi dạo thì cứ cách 2 – 3 ngày, ta sẽ đến nhìn nó.”

Vân Đạm đã nhìn Trương Nhạc lớn lên, luôn chăm sóc Trương Nhạc rất tốt, lén cho hắn tất cả những gì hắn muốn.

Chính vì thế Trương Nhạc cũng muốn đi tu như Vân Đạm để có thể phổ độ chúng sinh.

Rõ ràng cách nhìn phổ độ chúng sinh của hắn là từ ảnh hưởng của bà ta.
“Hắn cũng không biết bà giết người à?”
“Không biết.

Nhưng nó biết ta nghi ngờ thằng chó Vô Ưu kia rất có thể là ngọn nguồn tai họa của thím, cứ liên tục khuyên ta đừng nghi oan cho người tốt.

Nó nói với ta Vô Ưu họ Trương rất có thể chỉ là đồng hương của bọn ta, dù sao cũng có chút họ hàng, lại thấy thân thương nó đáng thương nên mới chăm sóc nó nhiều hơn một chút mà thôi.”
Nhắc tới Vô Ưu đạo trưởng, lòng căm thù của Vân Đạm lại trở nên nồng nặc, vừa nói vừa nghiến răng.
Động cơ Vân Đạm giết Tề thị là vì nỗi oan của Tôn Hương làm bà ta nhớ lại mối hận năm đó, bà ta không thể nhìn được nữa bèn quyết định lừa Tề thị tới khu rừng sau Quan, muốn ra tay siết cổ thị.

Nhưng không ngờ Tề thị lại phản kháng, trong quá trình cả hai đánh nhau, Vân Đạm ném Tề thị lên cành cây khiến thị bị gãy cổ rồi ngạt thở chết.
Lúc đó trong đầu Vân Đạm bất chợt có cảm giác thoải mái tựa như đã báo thù được cho góa phụ Tôn, sau đó bèn nghĩ tới việc móc mắt cắt lưỡi…
Vân Đạm tiện tay cầm dao khắc gỗ bên người, thế là móc mắt, cắt đầu lưỡi của Tề thị rồi mới chôn thi thể lại.

Sau đó còn làm pháp sự, bảo đảm Tề thị hồn phi phách tán, không tìm bà ta báo thù nữa.
Giết Nam Cung thị cũng là vì lý do tương tự với Tề thị, cũng dùng cách thức giết người như thế.

Trước khi đụng phải chuyện của Nam Cung thị, Vân Đạm vốn cứ nghĩ mình chỉ nhất thời xúc động, sẽ không động tâm giết người nữa, nhưng lúc bà ta tình cờ nghe thấy Nam Cung thị nói năng bậy bạ sau lưng người ta, đoán mò Vân Phong đạo trưởng đang chế thuốc bậy để lừa tiền, bà ta càng lúc càng mất khống chế bản thân.
Nếu không loại bỏ người này thì trong đầu bà ta sẽ lại tràn ngập tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của thím, cho dù làm gì cũng thấy khó chịu.

Cảm giác áy náy nặng trĩu trong lòng, đến khi giết chết thị mới từ từ giảm dần rồi biến mất.
Sau đó là tới Doãn thị và Thiệu thị trong vụ án móc mắt cắt lưỡi.

Cả 2 người này đã hoàn toàn khiến Vân Đạm tức giận.
Sau khi Trương Nhạc thành đạo sĩ, Vân Đạm vẫn thường gặp mặt, quan tâm hỏi han hắn, tặng Trương Nhạc những tượng gỗ mà hắn yêu thích, mua thức ăn hắn thích ăn.
Nhưng không may là có một ngày bà ta đang gặp Trương Nhạc ở rừng cây phía sau Quan thì bị Doãn thị và Thiệu thị trông thấy.

Cả hai tham tiền, lợi dụng chuyện này để uy hiếp bắt bà ta đưa giao tử cho mình, nhẹ mà dễ cầm.

Vân Đạm phụ trách quản lý tài chính của Mai Hoa Quan, mà nhang đèn của Quan rất khá, bà ta làm phép bên ngoài kiếm cũng không ít tiền, số tiền này với Vân Đạm mà nói đúng là rất dễ dàng.
Nhưng Thiệu thị lại đe “Nếu bà không cho thì tôi sẽ rêu rao chuyện bà có tư tình với đạo sĩ trẻ với cả thiên hạ” để uy hiếp Vân Đạm.
“Các người nói xem, chẳng phải chúng đang tìm đường chết đấy sao!”
Vân Đạm há có thể để các thị thất vọng, bà ta giả vờ đồng ý với Thiệu thị trước, sau đó hẹn Thiệu thị và Doãn thị ra khu rừng sau Quan gặp mình, đầu tiên là giết chết Thiệu thị, sau đó lập tức đánh Doãn thị ngất xỉu.
Sở dĩ Vân Đạm không giết chết cả hai cùng lúc là vì bà ta không thể nào vận chuyển một lúc 2 thi thể tới Biện Kinh được, vì thế đã giữ Doãn thị trong phòng thu chi trước.

Phòng thu chi này chỉ có mình bà ta mới được vào, cũng chỉ có 1 chiếc chìa khóa, hàng ngày bà ta múc cho Doãn thị 1 bát canh thuốc mê khiến thị không thể hét ầm lên được.

Mấy hôm đó đang bận chuẩn bị sinh nhật cho các vị Thần quân, Vân Đạm là trưởng lão nên không cách nào thoát ra được, 4 ngày sau mới xử lý được Doãn thị.
Bà ta không giết chết Doãn thị ngay là vì nếu thị chết sớm thì thi thể sẽ bốc mùi thối, không tiện để cất giữ và vận chuyển, nhất định phải giết rồi vận chuyện ngay mới được.
“Giết rồi vận chuyển ngay mới tiện? Ngươi nói nhẹ nhàng quá nhỉ, đó là mạng người đấy!”
Bọn nha dịch chửi Vân Đạm thân là người xuất gia mà có thể tàn ác như thế, không có chút lương tâm nào.
Thôi Đào: “Tôi còn nhớ lúc Trương Nhạc thừa nhận mình giết người đã từng nói, cất giữ thi thể trong hầm băng sẽ ảnh hưởng tới phán đoán thời gian tử vong trong lúc nghiệm thi.”
Lời khai của Vân Đạm về cơ bản là trùng khớp với tình hình điều tra.

Dù hiềm nghi của Trương Nhạc đã gần bằng 0, nhưng vẫn phải giải thích cho rõ ràng vấn đề.
Vân Đạm vội nói với Thôi Đào, cậu của Trương Nhạc có một người bạn làm ngỗ tác ở huyện nha, thường ngày cả hai hay gặp nhau uống rượu hàn huyên, lúc đó Trương Nhạc cũng góp bên cạnh nghe, dần dà tất nhiên sẽ biết một ít kiến thức liên quan tới nghiệm thi.
Tất nhiên phải phái người đi điều tra thực hư chuyện này.
Không lâu sau đó, người được Lý Tài phái đi đã về báo lại, họ đã đào được 2 thi thể ở chỗ ngày thường Vân Đạm hay tĩnh tọa, tất cả đã trở thành xương trắng rồi.

Còn về chuyện tại sao muốn chôn xác ở chỗ đang ngồi, Vân Đạm cũng ngoan ngoãn giải thích hết.
Lần đầu tiên bà ta giết người là vừa độ mùa nấm ra cây trong rừng, hầu như sáng sớm nào cũng có những học trò trẻ tới rừng tìm nấm một vòng, nếu có chỗ nào mới bị đào xới thì ắt sẽ bị để ý.

Giấu xác chỗ bà ta ngồi rồi dùng chiếu rơm che lại, các học trò trong Quan đều biết đó là nơi bà ta tĩnh tọa, sẽ không để ý tới làm gì.

Sau đó, đã chôn 1 thì ắt sẽ có 2.

Hơn nữa mỗi lần Vân Đạm tĩnh tọa đều nghĩ mình đang tu luyện trên xương cốt của kẻ đồn bậy, có cảm giác như tu luyện nhanh và hiệu quả hơn một chút.
“Tại sao 2 thi thể trước ngươi chôn cất, còn Doãn thị và Thiệu thị thì lại tốn công sức chuyển tới căn nhà ma ám ở Biện Kinh?” Hàn Tống chất vấn.
“Tất nhiên là vì thằng chó Vô Ưu đó rồi!”
Lúc Vô Ưu đạo trưởng bắt đầu quan tâm tới Trương Nhạc, Vân Đạm đã cảm thấy ông ta kỳ lạ rồi, nghi ngờ năm đó ông ta có liên quan tới cái chết của góa phụ Tôn.

Vì bà ta quá hiểu cảm giác nguôi ngoai vì “đối xử tốt với người khiến mình áy náy” là thế nào.
Nhưng Trương Nhạc vẫn luôn ngăn cản và giải thích, nói rất có thể Vô Ưu đạo trưởng vô tội, chỉ đơn giản là vì muốn quan tâm hắn mà thôi, khuyên bà ta đừng vì chuyện đã qua mà trở nên đa nghi.
Hiềm nghi của Vô Ưu đạo trưởng lớn như thế, bà ta sao có thể không nghĩ nhiều cho đặng?
Trước khi chuẩn bị sát hại Doãn thị và Thiệu thị, Vân Đạm đã ra quyết định dùng thi thể 2 người này để xem phản ứng của Vô Ưu một lần.

Căn nhà có ma quỷ lộng hành, cộng thêm móc mắt cắt lưỡi, để xem ông ta có sợ hãi vì áy náy mà phản ứng thế nào không.

Tất nhiên, thi thể của Thiệu thị bị vứt trước không bị phát hiện là nằm ngoài kế hoạch của Vân Đạm.

Nhưng bà ta cũng đoán được, đợi tới khi thi thể bốc mùi thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, dù sao cũng là Biện Kinh đông đúc dân cư mà.
Quả nhiên, hết lần này tới lần khác, Vô Ưu đạo trưởng không hề siêu độ cho những người chết oan khác mà lại cố chấp muốn đến căn nhà ma ám có thi thể móc mắt cắt cổ để siêu độ.
Vân Đạm hoàn toàn chắc chắn Vô Ưu đạo trưởng chính là ngọn nguồn tai họa năm đó.
“Tiếc là ta chưa kịp có cơ hội ra tay thì đã bị các người phát hiện rồi.” Vẻ mặt Vân Đạm rất không cam tâm, con mắt đỏ bừng trừng to rồi lại rơi nước mắt, “Nó vì ta nên mới bất chấp biến mình thì hung thủ ngay trước mặt các người.”
“Đáng tiếc tôi còn chưa kịp được cơ hội ra tay, liền bị các ngươi phát hiện.” Vân Đạm mặt mũi tràn đầy không cam tâm, con mắt trừng đến đỏ bừng, sau đó lại rơi xuống nước mắt,
Vân Đạm nhìn sang Thôi Đào: “Thôi nương tử đúng là tỉ mỉ như lời đồn, thiên tài phá án, vì thế nên biết em họ ta căn bản không hề có ý định mưu hại Vô Ưu.

Nó quá ngốc nghếch, chỉ muốn gánh tội thay ta, thật tình không biết cách làm của mình ngu ngốc tới mức nào, bị người ta tra ra sẽ nhìn thấu ngay, trắng công vô ích.

Tâm tư của nó quá đơn giản, quá lương thiện, như thím vậy.

Tiếc là trên đời này tàn khốc quá, người hiền luôn bị bắt nạt, làm người tốt không bao giờ được đền đáp, chi bằng cứ sống xấu xa một chút còn hơn!”
“Dẫn hắn lên đi.” Thôi Đào nói.
Nha dịch áp Trương Nhạc thăng đường.
Vân Đạm vừa thấy Trương Nhạc đã bắt đầu kích động, vươn tay định chạm hắn nhưng Trương Nhạc lại lùi về sau mấy bước để né tránh bà ta.
Vân Đạm hơi sửng sốt, nhìn Trương Nhạc như mất hồn rồi hỏi hắn sao vậy.
“Hóa ra chị là người như thế!” Trương Nhạc đã đứng cạnh cửa sổ hành lang quan sát quá trình Vân Đạm thụ thẩm, từ khi bà ta phát điên trước đó tới khi lạnh lùng kể ra hết quá trình gây án, hắn cảm thấy như trời đất sụp đổ, hoàn toàn không dám tin vào những thứ trước mắt mình, hoàn toàn không thể tưởng tượng được bộ mặt thật của Vân Đạm là như thế.
“Ta làm những việc này cũng là để báo thù cho thím thôi!” Vân Đạm không thể chấp nhận lời chỉ trích của Trương Nhạc nên phải giải thích cho mình.
Trương Nhạc há miệng, không biết nên đáp lại Vân Đạm thế nào, hắn nhíu chặt mày, nhất thời rơi vào trạng thái cực kỳ đau khổ.
Thôi Đào thấy Trương Nhạc như thế mới lên tiếng nói: “Bà căn bản không phải đang báo thù cho Tôn thị, những phụ nữ bị hại không hề liên quan gì tới Tôn thị cả, bà chỉ đang muốn giải tỏa ham muốn cá nhân của mình mà thôi.

Vì chuyện năm đó mà trong lòng bà khó bình yên được, để bản thân ổn hơn một chút nên bà mới chuyển cảm xúc đó vào những tình huống tương tự, muốn dùng việc này để giảm bớt cảm giác áy náy của mình.
Mình làm việc ác rồi tự thừa nhận cũng xem như thẳng thắn.

Nhưng tuyệt đối đừng gắn cái tên của Tôn thị lên việc bà tàn nhẫn giết người, táng tận thiên lương như thế, thị không gánh nổi cái tiếng xấu này, năm đó thị tự vẫn để để duy trì thanh danh của thị mà.”
Đôi mắt đang rưng rưng của Trương Nhạc sáng lên, hắn dùng một ánh mắt đau khổ và khó tin nhìn Vân Đạm, liên tục lắc đầu rồi lùi về phía sau.
Sau khi nghe lời vạch trần của Thôi Đào, Vân Đạm hoảng hốt bò qua định giải thích với Trương Nhạc, nhưng bà ta vừa bò tới thì Trương Nhạc đã lùi ra xa hơn.

Nha dịch lập tức túm Vân Đạm lại, không cho phép bà ta làm bậy.
“Không phải, ta không như cô ta nói, không phải mà…”
“Nếu không phải thì sao mấy năm nay bà không dám để lộ bộ mặt thật của mình cho Trương Nhạc thấy? Tại sao trước mặt những người ở Mai Hoa Quan lại ngụy trang bản thân thành dáng vẻ thật thà và hào phóng làm gì? Thực chất bà biết rõ mình là người như thế đúng không? Bản chất của bà rất điên rồ!”
“Không — Không phải! Con quỷ cái này mày nói bậy! Tao sẽ cắt lưỡi mày!”
Bốp!
Nha dịch nghe Vân Đạm dám chửi Thôi nương tử như thế thì không chút do dự mà vả ngay vào miệng bà ta khiến bà ta phun ra một ngụm máu đỏ.
“Sao ngươi dám nói năng lỗ mãng với quan lại hả, lôi ra ngoài đánh 30 trượng nặng trước đi!” Hàn Tống cũng không do dự mà lập tức ra lệnh.
Vân Đạm không cam tâm nhìn Trương Nhạc rồi đột nhiên thét lên.

Thẩm vấn đã xong, nha dịch cũng không cho bà ta có cơ hội phát điên nữa, bịt miệng bà ta lại rồi lôi xuống.
Lúc này Trương Nhạc đã đầm đìa nước mắt, cả người run lên bần bật, quỳ xuống dập đầu nhận tội.
Hàn Tống không hiểu sao thái độ của Trương Nhạc lại thay đổi, “Lúc đầu ở Tam Thanh Quan, bọn ta có hỏi ngươi thế nào ngươi cũng không chịu nói, còn hạ quyết tâm phải gánh tội thay cho Vân Đạm, sao giờ lại còn ngạc nhiên nữa?”
Trương Nhạc ở cùng với Vân Đạm lâu như thế rồi, tất nhiên có thể cảm nhận được bà ta cảm thấy rất áy náy với cái chết của mẹ hắn, có vẻ như có lòng muốn báo thù cho mẹ hắn.
“Lúc đó nghe Thôi nương tử nhắc tới mối liên quan giữa vụ án móc mắt cắt lưỡi với Mai Hoa Quan, tôi cảm thấy không ổn, biết chắc chuyện này có liên quan tới chị ta.


Tôi nghĩ chị ta vì mẹ mình nên mới lạc lối như thế.

Vô thức, tôi muốn gánh tội thay cho chị ta, tôi nghĩ rằng chị ta chỉ nhất thời nghĩ bậy nên mới làm ra như thế.

Nếu tôi lấy mạng độ chị ta, ắt chị ta sẽ hiểu được lý lẽ rồi kịp thời thu tay.”
“Không ngờ là do tôi ngu ngốc, tự lừa mình dối người mà thôi.” Vì Trương Nhạc chưa từng biết đến con người thật của Vân Đạm nên chỉ biết trốn tránh, cố gắng viện cớ để giải thích cho Vân Đạm, vì trong lòng hắn, bà ta luôn là người tốt nhất.
“Năm đó tôi ham chơi, nằng nặc bắt chị ta dẫn tôi đi tới sườn núi Mãn Quỷ gần đây.

Sở dĩ gọi là sườn núi Mãn Quỷ là vì bên dưới mọc đầy một loại cây lùn có gai độc, tục truyền đến cả ma quỷ mà bị quấn vào trong cũng sẽ chẳng ra được.

Vì hái quả dại mà tôi ngã xuống triền núi, chị ta đã lập tức nhảy xuống che chở cho tôi để không bị gai độc đâm, cõng tôi ra ngoài.

Lúc đó trên người chị ta đầy gai, nhất là 2 chân, sau khi khêu ra vì có độc nên vết thương không khép miệng lại được, chảy mủ bốc mùi thối, sau này phải dùng dao khoét thịt bị thương ra mới ổn.”
Trương Nhạc nói với bọn Thôi Đào, lúc đó đại phu chữa trị cho bà ta nói Vân Đạm sốt rất cao, nhặt được cái mạng này về là kỳ tích rồi, nhưng trên 2 đùi của bà ta đều sẽ bị rỗ, vết sẹo khó mà lành lại được, đối với một cô gái 18 tuổi mà nói là cực kỳ thê thảm.

Nhưng Vân Đạm không hề oán than lời nào, vừa tỉnh lại câu đầu tiên là hỏi thăm an toàn của hắn.

Từ sau đó bà ta vẫn yêu thương, chiều chuộng hắn như thường, dù hắn muốn gì, làm gì, Vân Đạm cũng luôn cố gắng ủng hộ và thỏa mãn hắn.
Nếu là Vân Đạm, Trương Nhạc tình nguyện từ bỏ cái mạng này.

Hắn luôn cho rằng Vân Đạm lương thiện như dáng vẻ hắn nhìn thấy, nghĩ dù cho bà ta có giết người thì tất cũng có nỗi khổ tâm, vì bất đắc dĩ nên mới thế chứ không phải chỉ đang thỏa mãn thú tính của mình.

Rõ ràng bà ta có thể làm rõ mối quan hệ giữa mình và Trương Nhạc để Doãn thị và Thiệu thị không còn lời gì để nói.

Rõ ràng bà ta có thể thay Tôn Hương đính chính lại, đuổi Tề thị và Nam Cung thị đi cũng được… Thế nhưng bà ta đều chọn ra tay giết người.
“Con người không phải bậc Thánh hiền mà không có lỗi, người thế tục dễ tạo nghiệp, nhưng có những tội không đáng chết mà!” Trương Nhạc cúi đầu trên đất, cười thống khổ rồi khóc lóc thảm thiết.
Trên đời này nào có ai chưa từng nói xấu người khác, thi thoảng bị hiểu lầm, bị người ta nói xấu chứ? Có người hành động quá đáng thì thật sự sẽ bức tử người khác, nhưng đó chỉ là số ít, đa phần đều có thể xử lý thỏa đáng.

Nếu chỉ vì một khuyết điểm về đạo đức mà xem mạng người như cỏ rác thì thật sự quá kinh khủng.
Phủ Khai Phong bắt giam Trương Nhạc, sau đó vì Vô Ưu đạo trưởng tỉnh lại, tới cầu xin bảo không muốn truy cứu việc Trương Nhạc dùng rắn lục làm bị thương người nữa.

Mà Thôi Đào cũng đã dùng lợn để thử nghiệm độc rắn lục, sau khi cơ chế sinh học tự động đào thải độc tố ra ngoài thì sẽ trở lại trạng thái khỏe mạnh bình thường.

Vì thế việc xử lý Trương Nhạc cũng không quan trọng lắm.
Còn Vân Đạm, tất nhiên không thể xá tội được, cứ căn theo luật mà chém.
Sau khi kết án, Triệu Tông Thanh cố tình tới phủ Khai Phong mời mọi người khi được nghỉ phép thì đến biệt uyển của mình để tụ tập, muốn ăn gì cũng được, lý do là vì y muốn thay mặt bạn tốt của mình là Vô Ưu đạo trưởng cảm ơn tất cả.
Lúc Triệu Tông Thanh tới mời còn cố tình mang một món quà nhỏ cho Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ nhìn một đĩa bánh nướng trong hộp đựng sang trọng bèn hỏi Triệu Tông Thanh có ý gì.
“Bánh nướng táo chua đấy, ngon lắm, gần đây tôi mới phát hiện nên muốn chia sẻ cho Trĩ Khuê.” Lúc Triệu Tông Thanh nói những lời này, đôi mắt nhìn Hàn Kỳ có vài phần ý tứ.
Hàn Kỳ nói cảm ơn, sai Trương Xương nhận bánh nướng chứ không nói gì nhiều.
“Tôi thấy tuổi tác của Trĩ Khuê cũng không còn nhỏ nữa, đã ăn hỏi gì chưa? Nếu chưa thì đúng lúc đây, tôi có một đứa em họ có thể nói là tài mạo vô song —”
“Đã chọn được người để kết hôn rồi, đang bàn bạc.” Hàn Kỳ lập tức nói.
Triệu Tông Thanh nhướng mày, bĩu môi cười: “Không biết có thể hỏi là tiểu nương tử nhà ai mà tốt số thế không?”
Hàn Kỳ nhìn Triệu Tông Thanh.
“Là cái người xa tận chân trời gần ngay trước mắt đấy ư?” Triệu Tông Thanh đang chỉ Thôi Đào.
Hàn Kỳ vẫn không nói gì.
Triệu Tông Thanh lại bật cười, “Vậy tôi rút lại lời vừa nói nhé.”
Hàn Kỳ nhìn Triệu Tông Thanh chằm chằm.
“Là Trĩ Khuê tốt số.”
Hàm ý là nếu con gái nhà khác nghị thân với Hàn Kỳ thì là cô gái đó tốt số.

Nhưng nếu Thôi Đào và Hàn Kỳ nghị thân thì trái lại là Hàn Kỳ tốt số mới đúng.
“Thực vậy.” Hàn Kỳ đồng ý.
Không cần thiết phải phủ nhận nữa, xem ra Triệu Tông Thanh vô cùng chắc chắn.
“Vậy huynh phải nhanh lên một chút, đừng để có người nhanh chân tới trước đấy, ví dụ như tôi.” Lời này của Triệu Tông Thanh lại khiến Hàn Kỳ nhìn y cảnh giác lần nữa, Triệu Tông Thanh vội cười giải thích, “Tôi có một trái tim đứng đứng, tuyệt đối không có ý định lấy vợ, nhưng xem ra Thái hậu không như thế đâu, vì vậy huynh phải tiên hạ thủ vi cường đi.”
Triệu Tông Thanh nói xong thì vẫy tay tạm biệt chàng.
Hàn Kỳ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Triệu Tông Thanh, nhíu chặt mày quay người đi lững thững vài bước.
1 nén nhang sau, lúc Thôi Đào tới tìm, chàng bèn nói: “Triệu Tông Thanh có vấn đề.”
“Sao cơ?” Thôi Đào hỏi.
“Em ăn hỏi với ta trước đi.”
———————
Thôi Đào: Ai giải thích cho tôi một chút với, câu này của Hàn lục lang có logic tí nào không?.