Trương Tố Tố lập tức chào Hàn Kỳ sau đó lui sang một bên, có vẻ như đang nhường đường.
Kẻ lúc nãy còn lo lắng nói muốn giải thích, giờ chỉ mới quay đầu lại đã ngừng, giả vờ như một người qua đường vậy.
Thôi Đào lạnh lùng nhìn biểu hiện của Trương Tố Tố, không nói gì nhiều, vì vừa nãy họ nói chuyện với nhau cũng chỉ là những lời riêng tư, nếu một bên phủ nhận thì bên kia nói ra cũng chỉ là lý lẽ suông, vô nghĩa mà thôi.
Hàn Kỳ không thèm nhìn Trương Tố Tố mà chỉ nói với Thôi Đào: “Trong một căn nhà ma ám khác ở phía Tây thành lại phát hiện một thi thể nữ bị móc mắt, Phán quan Hàn đã khởi hành đi trước rồi.”
Thôi Đào đáp lại, gọi Vương tứ nương đi lấy dụng cụ để chuẩn bị đi nghiệm thi.
Vì có Hàn Tống nên không thể để Bình Nhi đi theo được.
Tuy nói Bình Nhi đã hạ quyết tâm ngừng nghĩ về Hàn Tống, nhưng khó tránh khỏi sẽ có lúc không khống chế được cảm xúc, vẫn nên gắng để cô ta không gặp y thì hơn.
Chuyện liên quan tới cửa hàng son phấn Địa Tang Các rất quan trọng, là bí mật, không tiện nhiều lời giữa chốn đông người.
Vì thế nàng nhân lúc đang chờ đợi, quay về phòng viết hết manh mối tra ra được ra rồi đưa cho Hàn Kỳ, mời chàng nhanh chóng sắp xếp người tranh thủ điều tra.
Sớm chừng nào hay chừng ấy, đối phó với cáo già thì phải gấp lên.
Sau khi Thôi Đào rời đi, Trương Tố Tố vẫn rụt cổ, cúi gằm mặt xuống không dám rên tiếng nào.
Hàn Kỳ gọi Bình Nhi và Trương Tố Tố đi theo chàng tới sảnh phụ.
Sau đó bà đỡ Trương cũng chạy tới.
Lúc nha dịch truyền lời vời bà đỡ Trương đã kể lời đồn trong phủ ra cho bà ta nghe.
Bà đỡ Trương chỉ cảm thấy lớn chuyện rồi, trên đường đi trán túa đầy mồ hôi lạnh, thậm chí còn hối hận vì trước đây đã đưa Trương Tố Tố đến phủ Khai Phong.
Sau khi vào cửa, bà đỡ Trương phát hiện bên hông có 8 người đang chờ lệnh, tất cả đều đứng nghiêm trang, mặt vô cảm, dường như đang chờ thời để áp giải hung thủ vào đại lao vậy.
Trương Xương đứng sau lưng Hàn Kỳ, hờ hững không lên tiếng, nhưng hoàn toàn có cảm giác tồn tại.
Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Trương Tố Tố, khiến cô ta cảm nhận được chuyện này chắc chắn có liên quan tới mình.
Bình Nhi cũng bị bầu không khí này dọa sợ, cô ta nghĩ gần đây mình đâu có phạm lỗi gì, cũng chẳng chủ động gây chuyện phiền phức, sao Thôi quan Hàn cũng gọi mình tới chứ? Khiến người ta thấp thỏm hơn là Thôi nương tử và Vương tứ nương đều không có ở đây, nếu thực sự lỗi đổ lên đầu cô ta thì chẳng có ai giúp cô ta cầu xin cả, càng nghĩ càng thấy sợ.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tách trà vang lên sau khi Hàn Kỳ nhấp môi.
Bà đỡ Trương mở miệng nhận tội với Hàn Kỳ trước, mắng Trương Tố Tố không hiểu chuyện, nói bậy bạ mới gây ra hiểu lầm.
“Dì ơi, con không có nói bậy, con có nói gì đâu.” Trương Tố Tố vội giải thích, “Là đám người kia hiểu lầm mà.”
“Vậy sao con không lập tức phủ nhận hả?” Bà đỡ Trương tức giận quát cô ta.
“Con chưa kịp phản ứng lại, con còn đang ngạc nhiên vì tin tức đó, tin Thôi quan Hàn… đồng tính ấy.
Con thật sự không cố ý mà!” Trương Tố Tố sợ đến mức hốc mắt ửng đỏ, cực kỳ tủi thân bĩu môi, nói bà đỡ Trương nhất định phải tin lời giải thích của mình.
Thực ra lời giải thích của cô ta cũng có lý, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, kiến thức chưa nhiều, chợt nghe nói người gần mình đồng tính thì hơi ngạc nhiên cũng là lẽ thường tình.
“Lúc con muốn giải thích thì họ đã đi hết cả.
Con còn định đuổi theo giải thích nữa, nhưng lại sợ càng nói người ta càng không tin, thực sự hết cách rồi nên mới đến hỏi ý Thôi nương tử.
Trong nha môn, Thôi nương tử là thông minh nhất, con nghĩ chắc chắn cô ấy có cách.
Ai mà ngờ Thôi nương tử căn bản không muốn giúp, bảo con tự mình giải quyết đi.”
“Con còn phiền phức tới thế nữa à!”
Bà đỡ Trương trừng mắt nhìn Trương Tố Tố, thở hồng hộc mắng.
Bà ta lập tức nhận tội với Hàn Kỳ lần nữa, bảo rằng sau này mình chắc chắn sẽ bắt Trương Tố Tố làm rõ với mọi người.
“Tối 3 hôm trước tôi vẫn luôn ở trong nhà xác của phủ nha, Tố Tố nó luôn ở cạnh tôi, có rời đi thì cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.”
Bà đỡ Trương lập tức liếc Trương Tố Tố, để ý quần áo cô ta đang mặc.
Chợt nhớ Trương Tố Tố đã từng nói bộ quần áo nam này là do cô ta học làm theo Thôi nương tử để tiện cho việc nghiệm thi.
Lúc đó bà đỡ Trương nghĩ chỉ là một bộ quần áo nam màu xanh mà thôi, ở đâu cũng thấy, chẳng có gì.
Nhưng trong khoảnh khắc này, trong đầu bà ta lại đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, có lẽ nào người mặc đồ xanh, vấn khăn xanh ôm Thôi quan Hàn kia lại là…
“Mùng 9 tháng 5, tự tiện vào hiện trường vụ án, giẫm đạp lên vết máu hiện trường.
13 tháng 5, xảy ra tranh chấp với người dân báo án.
27 tháng 5, đến phòng hồ sơ đòi lấy tài liệu.
11 tháng 6, xuất hiện trong phòng trực nha dịch.
28 tháng 6, cũng chính là hôm nay, xuất hiện lần nữa trong phòng trực.” Hàn Kỳ nhàn nhạt trần thuật lại.
Phòng trực nha dịch là chỗ để nha dịch trực ban, đều là đàn ông, Trương Tố Tố lại tùy tiện chạy tới đó, tất nhiên là không hợp quy tắc.
Bà đỡ Trương vừa nghĩ tới đây, trong nháy mắt đã bị những lời của Hàn Kỳ dọa cho hoảng hồn.
Bà ta cực kỳ hoảng hốt, không biết tiếp theo nên làm thế nào nữa.
Trương Tố Tố tới nha môn học việc với bà ta, chỉ được xem như người bên cạnh bà ta chứ không phải thuộc hạ chính thức trong nha môn, tất nhiên không thể đi bậy bạ trong phủ Khai Phong và phải tuân thủ theo quy tắc của phủ rồi.
Những ví dụ mà Thôi quan Hàn nêu ra, bình thường chẳng có gì, không ai cố tình so đo làm chi.
Nhưng nếu bàn thật kỹ thì đều là chuyện vi phạm nguyên tắc, mọi thứ đều có thể dùng làm lý do để xử phạt Trương Tố Tố, mà ngay cả bà ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Lúc này Trương Tố Tố còn hoảng hơn cả bà đỡ Trương, vốn dĩ cô ta cho rằng Hàn Kỳ cố tình gọi mình đến trước mặt là để lý giải chuyện “cái ôm đồng tính” kia, ai ngờ chàng vừa mở miệng ra đã nhắc tới những chuyện “vi phạm quy tắc” từ khi cô ta đến phủ Khai Phong tới nay.
Nếu không phải được liệt kê chi tiết như thế, Trương Tố Tố cũng chẳng biết bản thân mình đã làm sai chỗ nào.
Từng chuyện cô ta đều có lý do để giải thích, tất cả đều có duyên cớ cả.
Môi Trương Tố Tố vừa mấp máy định giải thích với Hàn Kỳ thì đã nghe bà đỡ Trương quỳ sụp xuống đất, chân thành nhận tội với Hàn Kỳ, kiểm điểm bản thân không biết dạy và giữ người.
Thấy thế, Trương Tố Tố cũng vội quỳ theo, đỏ mắt giữ chặt bà đỡ Trương, “Dì ơi, chuyện này không thể trách dì được, là con sai rồi, con rước thêm phiền phức cho dì rồi.”
“Thôi quan Hàn ơi, là lỗi của tôi, tôi mới tới phủ Khai Phong nên không kìm được lòng hiếu kỳ, làm việc qua loa lại không biết quy củ, khiến mọi người loạn thêm, xin Thôi quan Hàn trách phạt ạ!” Trương Tố Tố lập tức dập đầu nhận tội với Hàn Kỳ.
“Đã biết bản thân là phiền phức mà vẫn chạy lung tung gây phiền.” Vẻ mặt Hàn Kỳ rất bình tĩnh, giọng nói ấm áp lịch sự, thoáng nghe chẳng có ý gì là trách phạt, nhưng nếu cân nhắc kỹ nội dung sẽ thấy ý trách cứ rất nặng nề.
“Là tôi sai rồi, là tôi không đúng, tôi nhất định sẽ ghi nhớ bài học này, sau này tuyệt đối không tái phạm những lỗi này nữa.” Trương Tố Tố nhận tội lần nữa.
Mặt Hàn Kỳ không chút thay đổi, thậm chí cả mí mắt cũng chẳng nhúc nhích, khuôn mặt lạnh như được đúc từ khuôn ngọc.
Vì Hàn Kỳ không lên tiếng nên trong phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Bình Nhi lẳng lặng theo dõi mọi chuyện xong mới giật mình hiểu ra trận chiến này là thế nào.
Hóa ra người trong tin đồn Thôi quan Hàn ôm người là Trương Tố Tố ư? Chuyện này từ đâu mà ra vậy?
Mà bộ quần áo Trương Tố Tố đang mặc cũng cực kỳ giống của Thôi nương tử.
Không biết trùng hợp hôm nay cô ta mặc, hay là nghe được lời đồn nên mới mặc nữa.
Nếu là cái sau thì Trương Tố Tố này đúng là tâm cơ, rõ ràng muốn đẩy tai họa lên đầu Thôi nương tử mà.
Bà đỡ Trương cũng đã nói rồi, bà ta có thể chứng minh tối đó Trương Tố Tố ở cùng một chỗ với bà ta.
Trương Tố Tố có thể làm sáng tỏ lời đồn, nhưng bộ quần áo cô ta đang mặc khiến người ta không khỏi liên tưởng tới Thôi nương tử.
Hơn nữa Thôi nương tử luôn đi theo Thôi quan Hàn phá án, ngoại hình cả hai lại quá xứng đôi, khiến người ta càng liên tưởng với bọn họ.
Trương Tố Tố đang cố ý tạo ra sự hiểu lầm trên người mình, sau đó làm sáng tỏ rồi giội nước bẩn lên người Thôi quan Hàn và Thôi nương tử.
Cô ta không chỉ tâm cơ mà còn rất độc ác nữa.
Có câu “Thế gian dạm miệng nói gièm”, thanh danh cực kỳ quan trọng với một cô gái, nghiêm túc mà nói, hành động lần này rất có thể ép người ta đi vào ngõ cụt.
May mà người này là Thôi nương tử, nàng có thể nhìn thấu đáo, đầu óc tỉnh táo, căn bản không hề trúng kế Trương Tố Tố.
Nếu đổi lại là một cô gái bình thường sẽ thực sự khó mà bình tĩnh nhìn toàn cảnh tình hình, chắc chắn sẽ tức giận, vội vàng giải thích.
Lời đồn liên quan tới chuyện tình yêu nam nữ thế này, càng tỏ ra nóng nảy, càng giải thích thì người ta lại càng nghĩ không có lửa làm sao có khói, càng lúc càng liên tưởng.
Dù có lôi nhân chứng ra vẫn sẽ có người cho là giả mạo.
Tóm lại chỉ cần có người cung cấp đầu đề câu chuyện, mọi thứ sẽ không thể dừng lại.
Và nếu suy nghĩ kỹ về chuyện này, thực chất Trương Tố Tố không hề làm gì sai, cô ta chỉ phản ứng chậm một chút nên không kịp trả lời người ta thôi mà.
Không thể phủ nhận, đầu óc của Thôi quan Hàn thật sự khiến người ta bội phục! Chàng không hề lấy chuyện này để đuổi Trương Tố Tố đi, để cô ta có cơ hội ngụy biện, mà trực tiếp tổng hợp những sai lầm thật của cô ta, hơn nữa còn có rất nhiều nhân chứng để buộc tội.
Trương Tố Tố đợi hồi lâu vẫn thấy Hàn Kỳ không nói năng gì, lập tức xin lỗi lần nữa.
Bà đỡ Trương im lặng thật lâu, sau đó cắn răng một cái rồi hứa với Hàn Kỳ: “Thuộc hạ sẽ bắt nó về nhà, từ nay về sau cấm không cho nó bước vào phủ Khai Phong nửa bước ạ.”
Bấy giờ Hàn Kỳ mới khẽ động mi mắt, bưng tách trà ngon mà Trương Xương vừa rót cho mình rồi ung dung uống một ngụm.
“Dì!” Trương Tố Tố không ngờ bà đỡ Trương sẽ đuổi mình đi, vội khóc lóc xin bà ta tha thứ cho mình, cũng xin Hàn Kỳ cho mình một cơ hội, cô ta thật sự đã biết sai rồi, “Tôi xin hứa sau này sẽ tuân thủ quy tắc, dì ở đâu tôi ở đó, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức, phá vỡ quy tắc nha môn ạ.”
Trương Tố Tố thấy Hàn Kỳ không tỏ thái độ gì bèn dập đầu với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ nói: “Phạm ít lỗi sai cũng chẳng sao.”
Trương Tố Tố nghe vậy liền nín khóc mỉm cười, vội kéo bà đỡ Trương, “Dì ơi, dì xem Thôi quan Hàn đã tha thứ cho con rồi, dì cũng tha cho con lần này đi, sau này con hứa sẽ làm việc theo quy củ, sửa hết những lỗi vặt này mà.”
Bà đỡ Trương hơi khó tin nhìn Hàn Kỳ.
Hôm nay đã cố tình trách cứ như thế, sao có thể xem nhẹ được chứ?
Quả nhiên không ngoài dự đoán của bà đỡ Trương, những lời tiếp theo của Hàn Kỳ đã chặn đứng mọi khả năng.
“Sai phạm nhỏ có thể sửa, nhưng nếu trái tim không đoan chính thì khó mà sửa được.”
Ý rằng mắc phải sai lầm nhỏ thì không sao, nhưng nhân phẩm có vấn đề, cội nguồn thối nát thì căn bản không thể giữ được nữa.
Bà đỡ Trương vốn không hiểu tại sao Hàn Kỳ lại xác định nhân phẩm cháu gái mình có vấn đề, thoạt nhìn chỉ là một vài sai lầm nhỏ thôi mà —
“Sao Thôi quan Hàn có thể làm thế với tôi được, sao lại công báo tư thù chứ? Vậy Thôi quan Hàn ôm ấp Thôi nương tử, lợi dụng Thôi nương tử mà không chịu trách nhiệm thì là đoan chính ư? Tâm tính không đoan chính thì không thể giữ lại phủ Khai Phong được, vậy Thôi quan Hàn cũng nên rời đi với tôi rồi!” Trương Tố Tố thấy Hàn Kỳ vô tình như thế cũng chẳng thể nhịn được nữa, trực tiếp nói toẹt ra.
Bà đỡ Trương khiếp vía nhìn Trương Tố Tố, hoàn toàn không ngờ cô ta lại dám thốt ra những lời này, dám chỉ trích phẩm hạnh Thôi quan Hàn không đoan chính, lại còn kéo cả Thôi nương tử vào.
Đây thật sự là cháu gái bà ta ư?
Hàn Kỳ khẽ cười một tiếng.
“Tại sao Thôi quan Hàn không dám đáp lời tôi thế? Chột dạ sao?” Trương Tố Tố cảm thấy mình đã bắt được thóp của Hàn Kỳ, càng thêm hùng hồn.
“Lang quân nhà ta chỉ nói chuyện với người đứng đắn, để ý tới mụ điên như cô làm gì?” Trương Xương bật lại Trương Tố Tố, nói với cô ta, “Chẳng qua tối đó lang quân nhà ta tiễn một vãn bối về, thế mà bị những kẻ tâm tư bất chính như cô truyền ra thành như thế đấy.”
Thôi nương tử một mực gọi lang quân nhà hắn là Đại nhân, vì thế gọi nàng là vãn bối cũng chẳng gọi là nói dối được.
Trong lòng Trương Xương nghĩ thế.
“Tôi không nói bậy, rõ ràng Thôi quan Hàn và —”
“Chú sáu.”
Lúc này một thiếu niên vóc người mảnh mai được vời vào sảnh phụ.
Y và Trương Tố Tố ăn mặc giống nhau, cũng là đồ xanh và vấn khăn xanh.
Hàn Thiện Ngạn chào Hàn Kỳ xong lại bổ nhào tới cạnh chàng.
Trương Tố Tố thấy thế liền choáng váng, những người khác trong phòng thấy màn này cũng hiểu có chuyện gì xảy ra.
Thôi quan Hàn là con út trong nhà, con của các anh lớn đều đang độ tuổi thiếu niên, bình thường cả.
Chú cháu người ta gặp nhau thân thiết, ôm một cái thì đã sao? Thế mà bị người ngoài đồn rằng đồng tính, còn đồn đến của con gái trong nha môn, 1 lời đồn không đủ, phải bịa ra 2, Thôi quan Hàn thực sự quá thảm rồi.
“Tất cả giải tán đi.”
Hàn Kỳ dứt lời, Trương Tố Tố bị bà đỡ Trương túm lôi ra ngoài, cô ta còn chưa kịp phản ứng sao mọi chuyện lại nhanh như thế.
Đợi mọi người đi rồi, Hàn Kỳ mới đẩy Hàn Thiện Ngạn đang tựa sát người mình ra.
“Chú sáu xấu xa quá, lợi dụng người ta xong thì vứt đi à?” Hàn Thiện Ngạn thổn thức, “Cháu nhỏ cố tình xin Tiến sĩ nghỉ học để cứu cánh cho chú sáu đấy.”
Hàn Kỳ đưa một cuốn sách luận đã viết xong cho Hàn Thiện Ngạn.
Hàn Thiện Ngạn lập tức ôm vào lòng cười, “Vậy còn tự thiếp ạ?”
“Vẫn chưa viết, đưa cho con sau.” Hàn Kỳ dứt lời liền liếc nhìn Hàn Thiện Ngạn.
Hàn Thiện Ngạn lập tức giơ tay thề, “Con tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho ai nghe hết, cả mẹ con cũng không nói, bảo đảm sống để bụng, chết mang theo.
Nếu trái lời thề, cả đời này con không được thi đậu nhị giáp!”
Đối với con cháu thế gia tham gia khoa cử, lấy đường làm quan ra làm mục tiêu phấn đấu mà nói, đây là lời thề độc nhất.
Tất nhiên Hàn Kỳ biết rõ tính cách của Hàn Thiện Ngạn, nếu không cũng sẽ không gọi y tới.
“Nhưng mà chú sáu này, cái người mà tối muộn ở cùng chú đâu rồi? Rốt cuộc là tiểu lang quân nhà ai vậy?” Hàn Thiện Ngạn tò mò hỏi, tặc lưỡi với Hàn Kỳ, “Cháu nhỏ cũng chẳng phải người có tư tưởng cổ hủ, Diệp Công thích rồng* mà — À không đúng, là Ngụy An Ly Vương với Long Dương quân** mới đúng, đây chẳng phải cũng là giai thoại đấy sao.
Người chú sáu ưng ý chẳng phải sẽ giống với chú sáu, vừa đẹp vừa thông minh ư? Cháu trai cũng muốn được gặp, trên đời này không nhiều người như thế, cháu trai muốn quen biết để dễ học hỏi kiến thức, thi đậu nhị giáp.”
(*) Ý chỉ rằng chỉ yêu thích bên ngoài, thực chất bên trong thì không (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng.
Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ.
Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy.
Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.)
(**) Ngụy An Ly vương là vị vua thứ sáu của nước Ngụy – chư hầu nhà Chu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Trong thời kỳ trị vì của mình, Ngụy An Ly Vương cũng từng vướng vào thứ tình yêu đồng giới với Long Dương quân.
“Ừm.” Hàn Kỳ đáp lại.
Tất nhiên Hàn Thiện Ngạn không cam lòng bỏ qua cho Hàn Kỳ, cố tình gặng hỏi khi nào Hàn Kỳ mới cho mình gặp.
“Đợi tới khi cô ấy đồng ý đã.”
Hàn Thiện Ngạn càng thêm kinh ngạc, nhìn Hàn Kỳ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Xét ngoại hình, tuyệt sắc vô song; luận tài hoa, không hề thua bất cứ kẻ nào; luận nhân phẩm, lại càng không còn gì để nói.
Chú sáu là người gần như hoàn hảo trong mắt y, thế mà còn có người chàng không thể đối phó được ư? Còn phải đợi người ta đồng ý nữa?
Hàn Thiện Ngạn lại càng thêm hiếu kỳ về người này, nhưng y cũng hiểu tính của Hàn Kỳ, chưa tới lúc mà cố gắng mở miệng chàng ra, căn bản là vô dụng.
“Cháu có thể chờ mà, nhớ đừng quên ạ.”
Hàn Thiện Ngạn dứt lời liền thấy Hàn Kỳ xua tay với mình, thẳng thừng đuổi y đi.
Trái tim Hàn Thiện Ngạn lạnh lẽo, ôm ngực đau lòng tạm biệt Hàn Kỳ, lúc sắp đi cũng không quên dặn.
“Cũng đừng quên tự thiếp nhé ạ!”
Thôi Đào đang trên đường đi tới hiện trường vụ án, nghĩ về động cơ của Trương Tố Tố.
Làm thế thì mang lại ích lợi gì cho cô ta chứ?
Trương Tố Tố lấy cái cớ mình bất bình để hủy hoại thanh danh của nàng và Hàn Kỳ, đồng thời cũng có ý đồ châm ngòi ly gián giữa nàng và Hàn Kỳ.
Có một điều chắc chắn là, Trương Tố Tố rõ ràng biết nàng và Hàn Kỳ đang ở bên nhau.
Nhưng cô ta không biết rõ trạng thái lúc nàng và Hàn Kỳ ở chung thế nào, vì thế phải dùng góc độ của người thường để phỏng đoán quan hệ giữa 2 người.
Vì thế mà cho rằng Hàn Kỳ có ý giấu giếm quan hệ, lần lữa không muốn chịu trách nhiệm, nghĩ chắc chắn nàng rất tủi thân trong lòng, như đa phần con gái vậy, rất mong chờ có được danh phận.
Vì thế Trương Tố Tố bèn mượn lời đồ, mượn “mâu thuẫn” này để thừa cơ gây sự với nàng.
Tuy nhiên chuyện phát sinh lời đồn này là ngẫu nhiên.
Trước đó Trương Tố Tố học theo nàng may quần áo, còn muốn bái nàng làm sư phụ, thậm chí không tiếc cả đêm làm chân gà rút xương cho nàng.
Thôi Đào còn để ý trước hôm nay, 2 lần Trương Tố Tố bắt chước ăn mặc giống mình đều chỉ đụng riêng nàng, người ngoài không hề nhìn thấy.
Lần đầu là vào ban đêm, Trương Tố Tố cố ý đợi ở cửa sau, có vẻ như là đang đợi nàng về để trông thấy quần áo của cô ta.
Buổi sáng hôm sau, lúc Trương Tố Tố đưa chân gà tới, vì có Vương tứ nương và Bình Nhi nên cô ta lại ăn mặc như thường.
Nhưng cùng hôm đó, lúc nàng một mình mua sữa dê về phủ Khai Phong, Trương Tố Tố lại ăn mặc y hệt rồi xuất hiện trước mặt nàng, mua cả sữa dê.
Làm chân gà rút xương kho tàu và quét dọn vệ sinh, thoạt nhìn có vẻ như Trương Tố Tố đang rất thành tâm muốn bái sư.
Nhưng chuyện bắt chước mua sữa và ăn mặc giống nàng lại khiến Thôi Đào cảm thấy cô ta đang cố tình có ý muốn hủy hoại nàng.
Hơn nữa, Thôi Đào đã từng nói với Trương Tố Tố, chữ “Đào” này có thể trừ tà trừ yêu, sau chi tiết đó, Trương Tố Tố không còn gọi nàng là chị Đào nhi nữa.
Có thể thấy trong lòng Trương Tố Tố cũng hiểu rõ, cô ta làm thế là đang tác yêu tác quái.
Từ đó có thể suy ra hành động lần này của cô ta là cố ý.
Xưa nay Thôi Đào không giao du nhiều với Trương Tố Tố, cũng chẳng có thù oán gì.
Thực sự nàng không hiểu Trương Tố Tố làm thế sẽ được lợi gì nữa?
“Đang nghĩ gì vậy?”
Hàn Tống đã đứng đợi trước căn nhà ma ám một lúc lâu, thấy Thôi Đào cưỡi ngựa tới mà vẫn ngơ ngác ngồi đó, không có ý định đi xuống nên không kìm được mà nhẹ giọng hỏi nàng.
Lúc này Vương tứ nương và Vương Chiêu đã xuống ngựa.
Vương tứ nương nhìn căn nhà ma ám cũ nát trước mặt, nhỏ hơn căn nhà ma ám ở hẻm Đại Vũ một chút.
Trong nhà chỉ có 2 gian, cũng bị bỏ hoang từ rất lâu, trên tường và nóc nhà mọc đầy cỏ dại.
Mọi người chưa vào trong đã ngửi thấy mùi thối xộc ra ngoài rồi.
Vương tứ nương lấy tay che mũi lại, “Đừng nói là mùi thối của thi thể đấy nhé?”
“Đúng rồi, là mùi thi thể đấy.” Lý Viễn phụ trách dẫn người và thăm dò hiện trường bước ra, trả lời Vương tứ nương.
“Trời ạ.” Vương tứ nương bịt luôn cả mũi miệng mình.
Lúc mọi người bước vào trong nhà, Hàn Tống không khỏi hỏi Thôi Đào một câu: “Có chuyện gì phiền lòng à?”
Thôi Đào nhìn Hàn Tống một chút, chợt nhớ tới chuyện rất có thể y đã nói dối về việc Đặng Châu, “Không phiền lòng như anh được, phủ Khai Phong đã dẫn đầu tiêu diệt tổng đà Địa Tang Các mà.
Nhưng anh lại làm quan ở phủ Khai Phong, trong lòng chắc cũng chẳng thoải mái gì đâu nhỉ?”
Hàn Tống cụp mắt xuống, cười gượng, “Tô Ngọc Uyển và Địa Tang Các đáng lẽ phải bị xử tử, dù có phiền lòng thì cũng là phiền vì 1 dao của ta quá nhẹ.”
Thôi Đào không biết y đang nói đùa hay là nói thật.
Đâm Tô Ngọc Uyển 1 dao, y thật sự không hối hận sao?
“Cả tháng nay ta ở nhà, hàng ngày đều suy nghĩ.
Ta đã nghĩ thông tất cả rồi, may là có em nên ta mới không bị lạc lối.
Cũng nhờ có em, 1 dao ta đâm bà ta kia cũng miễn cưỡng xem như vì đại nghĩa diệt thân, vì thế giờ mới không bị tước đi thành tích, có thể đến phủ Khai Phong làm quan.” Còn có thể trông thấy người trong lòng mình mỗi ngày nữa.
Câu cuối cùng này tất nhiên Hàn Tống không dám thốt ra khỏi miệng.
“Anh đã khai ra hết những chuyện liên quan tới Địa Tang Các chưa?” Thôi Đào hỏi.
Hàn Tống gật đầu, “Thực ra Tô Ngọc Uyển cũng có đề phòng ta, ta không biết tổng đà của Địa Tang Các nằm ở đâu cả.
Nhưng ta thấy bà ta vẫn luôn gửi thư tới Tùy Châu, bèn nói hết những chuyện này cho Thượng thư bộ Hình Lâm.
Thượng thư Lâm từ đó điều tra mới tìm ra được tổng đà của Địa Tang Các.”
Hàn Tống không quên xin lỗi Thôi Đào, vì lúc đó y không dám đối mặt với người của phủ Khai Phong nên không nói thẳng thông tin này cho họ.
Tất nhiên Thôi Đào không hề để tâm đến những chuyện này, việc nàng quan tâm là Đặng Châu rất kỳ lạ, ắt có liên quan tới Địa Tang Các.
Rất có thể Hàn Tống biết chuyện ở Đặng Châu nhưng không chịu nói ra.
Y vẫn nói thật giả lẫn lộn, như trước đây vậy.
Nhưng cũng khó để nói hiện tại thế nào, chỉ có thể đợi Hàn Kỳ phái người tới Đặng Châu điều tra cửa hàng son phấn Tam Thái gì đó mới có thể biết cụ thể được, đến lúc đó mới có thể phán đoán.
“Tô Ngọc Uyển và Các chủ Thiên Cơ Các có con không?” Thôi Đào hỏi Hàn Tống.
Hàn Tống hơi sửng sốt một chút, “Ta chưa từng nghe bà ta nhắc tới.”
“Vậy anh có từng hỏi không?”
Hàn Tống lắc đầu, y đang định nói thì bỗng mùi thối trở nên nồng đậm hẳn.
Y phải dùng khăn che mũi miệng lại, cũng đưa ngay cho Thôi Đào một chiếc khăn mới tinh.
Lúc này cả hai đã đi qua sân, đang ở trước cửa sảnh chính.
Thi thể nằm giữa sàn, tất nhiên mùi rất nồng.
Lúc đi tới Thôi Đào cố ý đi chậm lại, nhân tiện hàn huyên với Hàn Tống vài câu, chính là để thích nghi với mùi thối này.
Vương tứ nương thì không chịu nổi, thị bóp mũi cố gắng đi theo Thôi Đào vào phòng, nhìn cái xác thối đang nằm dưới đất, thực sự không thể nhịn được nữa, ném luôn thùng nghiệm thi xuống đất rồi vắt chân lên cổ vọt ra ngoài sân nôn.
Thôi Đào đi tới cạnh thi thể, quan sát tình trạng của cả cái xác.
Thi thể đã bị trương phình, toàn bộ cái xác đều đang trong trạng thái phình to vì hư hại ở mức độ cao.
2 mắt bị khoét, sinh ra giòi bọ, mặt sưng, môi thâm, mũi miệng có máu chảy tràn ra, xuất hiện tình trạng “nôn mửa sau khi chết”.
Nguyên nhân là do trong quá trình phân hủy, thi thể sẽ sinh ra khí chèn ép lên dạ dày, khiến thức ăn trong đó tràn ra khỏi miệng.
Tương tự, tử cung của người chết cũng sẽ bị ép, khiến người mang thai có thể xuất hiện tình trạng sinh sau khi chết.
Thôi Đào phát hiện trong váy người chết có vết bẩn hình tròn, bèn bảo những người nam như Hàn Tống tránh đi, quả nhiên tìm thấy dưới váy có 1 bào thai đã thành hình, thai dài khoảng 3 tấc, có lẽ đã được 3 – 4 tháng.
Thôi Đào lại kiểm tra trong miệng người bị hại, quả nhiên cũng bị cắt lưỡi.
Lại kiểm tra sau gáy, có vết gãy xương.
Nguyên nhân tử vong của 2 người chết đều là do gãy xương cổ thứ 2 khiến cơ hô hấp tách rời khỏi hành não, dẫn tới tình trạng chết ngạt.
Tay chân thi thể cũng có vết chai, trong móng của dính bùn, đế giày cũng vậy, váy áo có vết rách, mép váy còn dính một ít dầu.
Thôi Đào cởi găng tay ruột dê ra, lập tức rời khỏi sảnh chính, hít một hơi không khí trong lành bên ngoài.
Hàn Tống không thể nhịn được nên đã đợi sẵn bên ngoài, thấy Thôi Đào vừa ra, y cảm thấy hơi xấu hổ.
“Đúng là phục em thật, ngay cả thế này mà cũng nhịn được.” Hàn Tống thật lòng cảm thấy rất khó hiểu, “Trước đây dù ta không kè kè bên em ở Như Ý Uyển, không biết toàn bộ những gì em được học, dù em có thể đọc sách về nghiệm thi thế này nhưng —”
Thực ra những cô gái mà cô Kiều dạy cũng chẳng phải quơ đũa cả nắm, trừ một số ít cô gái xinh đẹp phải tinh thông cầm kỳ thi họa, phục vụ đàn ông ra, trong đó sẽ có một số người được dạy sâu vào sở trường, chuyên tâm vào thế mạnh, ví dụ như tính toán sổ sách, dệt vải, làm son phấn các thứ.
Trong Như Ý Uyển có rất nhiều sách, Hàn Tống cũng không thể đi xác minh trong đó có sách dạy nghiệm thi hay không.
Thôi Đào đúng là rất thông minh, nhưng dù có biết nhờ đọc sách thì vẫn là lý luận suông, kiểu bình tĩnh khi nghiệm thi như hiện tại thật sự khiến người ta không khỏi hoài nghi.
Thôi Đào đoán rằng Hàn Tống đang nghi ngờ, thấy mình vẫn nên giải thích một chút, dù không giải thích cũng sao cả.
Dù sao người này cũng chẳng phải loại hay nói tùy tiện với kẻ khác, hơn nữa nàng làm việc trong phủ Khai Phong, lập được nhiều công lao như thế, tất cả đã được chứng minh rồi.
Chỉ cần không có bằng chứng lớn chứng minh nàng thuộc tà môn gì đó, ai dám “phủ nhận” nàng chứ?
Đại Tống là một xã hội có hệ thống pháp luật khá ổn định, hơn nữa lại có lãnh đạo là Triệu Trinh, một Hoàng đế biết nói lý lẽ, chẳng có gì phải sợ hãi cả.
“Lần đầu gặp thi thể tôi cũng sợ, nhưng vì để thoát khỏi cảnh khốn cùng nên chỉ có thể giả vờ bình tĩnh để Thôi quan Hàn nghĩ rằng tôi rất lợi hại thôi.
Sau đó ở lâu trong nhà xác phủ Khai Phong, người đọc sách như các anh cũng biết biển học vô biên mà, tôi cũng phải cố gắng mà nghiên cứu nghiệm thi vì sợ bị lộ chứ.” Thôi Đào viện một cái cớ giống với lý do của Hàn Tống để giải thích.
Hàn Tống gật đầu, tất nhiên là y tin Thôi Đào, không còn hoài nghi gì nữa.
“Theo mức độ phân hủy của thi thể thì người này chết ít nhất cũng 3 ngày rồi, tức là sớm hơn người bị hại đầu tiên.
Còn việc chết cụ thể là bao nhiêu ngày thì vẫn chưa khẳng định được.” Thôi Đào đưa mắt nhìn đàn ruồi đang bay lượn khắp sân, lại liếc nhìn giấy dán cửa sổ rách nát trong sảnh chính căn nhà rồi nói với Hàn Tống, “Đợi tôi nuôi giòi trong thi thể xong sẽ có thể đoán được thời gian đại khái.”
Hàn Tống nhíu mày, khóe miệng giật giật sau đó nhìn Thôi Đào chằm chằm, dường như đang xác nhận rằng mình không hề nghe lầm.
“Vừa nãy ta có nghe lầm không? Hình như em nói muốn nuôi giòi ư?”
“Không nghe lầm, là nuôi giòi đấy.” Thôi Đào nhờ Vương Chiêu phái người chở thi thể về phủ Khai Phong, còn cố tình dặn họ phải cẩn thận, “Đừng làm rơi giòi trên người thi thể đấy.”
Hàn Tống: “…”
Vương Chiêu: “…”
Cuối cùng Vương Chiêu vẫn nghe theo, sai người buộc chiếu trúc cho thật kỹ rồi nâng thi thể lên, sau đó đóng hàng chở về phủ Khai Phong.
Vương tứ nương lập tức chủ động xin đi trước để về nhà xác hung nhang chuyên giải trừ mùi thối, như vậy lúc Thôi Đào nghiệm thi lần 2 thì mùi cũng “dễ ngửi” hơn được một tí.
Thôi Đào gật đầu đồng ý, Vương tứ nương như chạy nạn, lập tức leo lên ngựa cưỡi đi mất.
“Bọn ta cũng tìm được một dấu chân dài 10 tấc ở hiện trường.”
Vì sân này không có lát đá xanh như căn nhà ma ám kia mà chỉ toàn là bùn đất, lớp đất bên ngoài khá xốp.
Lý Viễn dẫn Thôi Đào và Hàn Tống đến chỗ dấu vết khả nghi mà họ tìm thấy.
“Đây có vẻ như là vó lừa hoặc vó ngựa ạ.” Lý Viễn chỉ vào dấu chân trên đất.
Thôi Đào nhìn kỹ, phát hiện dấu móng phía trong nhà hơi sâu, còn phía cửa lại hơi nông, tựa như đang gánh vật nặng và không gánh gì vậy.
“2 chân bị chai, quần áo có vết xước và dính dầu ư?” Hàn Tống xem xong báo cáo nghiệm thi Thôi Đào viết, bắt đầu đoán thử thân phận người bị nạn, “Phụ nữ đi chân trần làm nông xong thì về nhà nấu cơm chăng?”
“Lòng bàn chân bị chai cũng chưa chắc là do đi chân trần, thường xuyên làm việc nặng dẫn tới chân bị cọ xát cũng có thể.
Có nhiều khả năng lắm, không dễ đoán đâu.
Nhưng người nạn nhân đầu tiên có thứ gì như cành cây xước qua, trong móng chân cũng có bùn, đúng thật là đi chân trần ra ngoài.
Nữ giới sao có thể tùy tiện lộ chân trần bên ngoài được chứ? Trừ khi xung quanh không có ai, hoặc không có đàn ông, hoặc họ không cần thiết phải kiêng kỵ đàn ông.”
Hàn Tống gật đầu, khen Thôi Đào suy nghĩ cẩn thận.
Cả hai bước ra cửa lớn của căn nhà, Hàn Tống thấy đám Lý Viễn đều không ở đây, không kìm được mà hạ giọng hỏi Thôi Đào về tin đồn Hàn Kỳ đồng tính.
“Tin đồn này của anh cũ quá rồi, chưa nghe tin mới nhất à?”
“Còn tin mới hơn nữa ư?” Hàn Tống không khỏi tò mò hơn, bảo Thôi Đào nhanh kể cho mình nghe.
“Có gì hay mà nói, việc cần quan tâm lúc này là phải giải quyết cho xong phiền phức đã.” Nhưng mục đích của Trương Tố Tố vẫn phải tra cho rõ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, phải giải quyết từ gốc rễ vấn đề.
“Hầy, chán thật, ta còn nghĩ mình có thể nhân cơ hội này nữa.” Hàn Tống chấp nhận làm tiểu nhân, nói lời thật lòng.
Thôi Đào liếc nhìn y, “Đừng lãng phí công sức nữa, vấn đề không phải ở chàng ấy mà là ở tôi.”
“Ý gì?” Hàn Tống khó hiểu.
“Ý là dù chàng ấy có xuất hiện hay không, tôi với anh cũng sẽ chẳng ở bên nhau được.
Vì thế vẫn là câu đó, đừng lãng phí công sức nữa.” Thôi Đào rành mạch nói cho Hàn Tống biết, từ nay về sau công việc là công việc, không có chuyện riêng.
Nếu y có ý muốn mưa dầm thấm lâu thì cả đời này nàng sẽ không qua lại với y nữa.
Hàn Tống thở dài, bất lực nhìn trời xanh, “Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Hàn Trĩ Khuê lại yên tâm cho ta với em cùng điều tra một vụ án rồi, huynh ấy biết em sẽ tàn nhẫn thế này với ta.”
Thôi Đào bật cười, không hề phủ nhận.
Lý Viễn và những người khác vẫn đang điều tra lai lịch của căn nhà ma ám này, hỏi thăm những hộ gia đình xung quanh.
Hỏi họ cách đây 3 ngày, nửa tháng hoặc thậm chí là trong vòng 1 tháng nay có thấy ai kỳ lạ, cưỡi lừa hoặc ngựa gánh gì đó không.
Vì con hẻm này khá gần với một con phố bán hàng nên người cưỡi lừa ra vào không phải ít, trên cơ bản đa số đều chở hàng hóa, vì thế không ai để ý tới việc có kẻ nào bất thường hay không cả.
Còn căn nhà ma ám kia đã bị bỏ hoang khoảng 7 năm, chủ nhà vốn là một cặp vợ chồng, họ có 4 gái 1 trai, 4 đứa con gái lớn hơn, kém nhau 1 – 2 tuổi, lúc đứa con gái thứ tư lên 8 thì 2 vợ chồng mới sinh được 1 đứa con trai.
Cả hai kết hôn 18 năm mới đẻ được một đứa con thờ tự, tất nhiên vui, vừa là con út vừa là con trai nên rất cưng chiều.
Từ đó về sau 2 vợ chồng lúc nào cũng ưu tiên cho con út.
Thằng út vừa đầy tháng thì đứa con lớn đang chuẩn bị xuất giá.
2 vợ chồng nghĩ tới tương lai thằng út còn cưới vợ phải chọn người có ngoại hình đẹp, tính nết tốt, gia thế, tất nhiên không thể thiếu sính lễ đắt giá.
Vì thế cả hai cắt giảm phần lớn của hồi môn đã chuẩn bị cho con gái để giữ lại cho thằng út cưới vợ, tất nhiên con gái lớn không hề hài lòng.
Sau chuyện này, 2 vợ chồng còn cắt xén chi phí ăn, mặc của 4 đứa con gái, không cho họ ăn cơm canh được như trước kia, nếu ăn chay được thì cứ ăn, 1 tháng chỉ có vài ngày được ăn thịt.
2 vợ chồng cũng không ăn, tất cả đều muốn dành dụm cho thằng út.
Cứ một thời gian dài như thế, 4 đứa con gái đều cực kỳ bất mãn với chuyện này.
Có một lần 2 vợ chồng ra ngoài để con lớn và con hai ở nhà chăm sóc thằng út, kết quả quay về đã phát hiện thằng út quấy khóc và bắt đầu sốt.
2 vợ chồng nổi giận, cho rằng 2 đứa con gái không chăm sóc cho con trai tốt bèn lấy gậy gỗ dạy dỗ cả hai một trận, còn tiện thể trách móc con ba và con tư vô dụng, thấy em út khó chịu mà cũng chẳng biết chăm bẵm.
Thật ra hôm đó con lớn và con hai rất cẩn thận chăm sóc em út, nhưng thời tiết nóng lạnh thất thường dễ khiến trẻ con sinh bệnh, dù có cha mẹ ruột chăm sóc cũng chưa chắc gì tránh được.
4 đứa con gái đều cảm thấy cực kỳ oan uổng, bất mãn tích tụ lâu ngày cũng bùng nổ.
Trong một đêm nọ, lúc 2 vợ chồng đang ngủ say, 4 đứa con gái cùng nhau lẳng lặng lấy chăn mềm khiến em út chết ngạt, sau đó chúng làm như không biết gì rồi quay về phòng ngủ.
Sau khi 2 vợ chồng tỉnh dậy phát hiện thằng út đã tắt thở thì khóc trời đập đất, sau đó cảm thấy thằng nhỏ chết quá kỳ lạ bèn báo quan.
Cuối cùng phủ nha điều tra ra được là 4 đứa con gái đã sát hại thằng út.
Sau đó 4 đứa con gái đều bị bắt vào tù, lúc con lớn bị bắt còn lên án 2 vợ chồng bất công quá đáng, khiến chúng thất vọng, đau khổ, còn nói họ xứng đáng rơi vào cảnh không con.
2 vợ chồng bị sốc vì chuyện này, lại càng đau buồn vì con út chết thảm.
Ngơ ngác trong nhà được hơn chục ngày, người vợ treo cổ tự sát, người chồng ra ngoài làm việc về thấy vợ đã chết cũng thấy tuyệt vọng, đi theo luôn.
“Cả nhà này đúng thật là, sao lại làm ra tới mức đấy chứ?” Hàn Tống nghe xong không khỏi thổn thức.
“Bất hoạn quả nhi hoạn bất an*, có thể Phán quan Hàn không gặp tình cảnh cha mẹ bất công nên mới không biết sự bất công đó ảnh hưởng tới con cái thế nào.
(*) Một câu nói của Khổng Tử, nguyên câu là “Bất hoạn bần nhi hoạn bất quân, bất hoạn quả nhi hoạn bất an.” (Không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng, không sợ ít chỉ sợ không yên)
Hơn nữa, chẳng phải một sớm một chiều mà nên chuyện, 4 đứa con gái có thể nhất trí nghĩ kế cực đoan để giết hại em trai như thế, ắt chuyện giáo dục của cha mẹ cũng có vấn đề.”
“Cũng đúng, cha mẹ nào thì dạy ra con cái ấy mà.” Lúc Hàn Tống nói câu này, ánh mắt y lóe lên, rõ ràng là đang nghĩ tới chuyện gì đó chẳng mấy tốt lành.
Chuyện này không khó đoán, hẳn là y đang nghĩ tới Tô Ngọc Uyển.
Đã nghiệm thi sơ bộ xong nên Thôi Đào cũng không nán lại nữa.
Giờ nàng rất tò mò Hàn Kỳ đã xử lý Trương Tố Tố thế nào, vì thế phải nhanh chạy về phủ Khai Phong xem một chút.
Hàn Tống dẫn theo bọn Lý Viễn nên còn phải ở lại để điều tra xung quanh.
Lời tạm biệt của y còn chưa kịp thốt ra thì đuôi ngựa đã phất một cái, vó ngựa tung bụi, trong chớp mắt chẳng thấy bóng dáng Thôi Đào đâu.
Thôi Đào tới phủ Khai Phong nhưng không đến tìm Hàn Kỳ, vì mùi hương lúc tiếp xúc với thi thể quá nặng nên nàng vẫn phải thay quần áo tắm rửa một chút đã.
Ai ngờ vừa về tới hoang viện, Bình Nhi trông thấy nàng đã kể lại hết chuyện Hàn Kỳ xử lý Trương Tố Tố thế nào ra.
Thôi Đào nghe xong rồi gật đầu, không kìm được mà thầm khen ngợi Hàn Kỳ đã làm rất tốt, nhưng cũng khó hiểu hỏi Bình Nhi: “Sao mà cô biết rõ vậy?”
“Ta cũng ở đó mà.” Bình Nhi nói với Thôi Đào, cô ta cũng không biết tại sao Thôi quan Hàn lại gọi mình tới, vốn cô ta cứ nghĩ mình có dính dáng gì trong đó, kết quả từ đầu tới cuối chẳng hề liên quan tới một cọng lông của cô ta, cô ta chỉ là người hóng chuyện thôi.
“Chắc lúc Thôi quan Hàn xử lý Trương Tố Tố quá tức giận nên quên béng đi chuyện đã gọi ta tới rồi.
Ta không biết, cũng không dám hỏi, lỡ như ngài ấy nổi giận trút hết lên người ta thì chẳng phải là xui xẻo sao? Bởi vậy ta không thấy ngài ấy nói tới mình bèn lặng lẽ quay về thôi.” Bình Nhi lập tức cười hỏi Thôi Đào, có phải cô ta rất thông minh không.
Thôi Đào cười gật đầu, “Đúng là thông minh, rất thông minh.”
Đây là đang khen Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ đoán sau khi nàng nghiệm thi về sẽ sốt ruột muốn biết rõ tình hình, nhưng không thể không đi tắm rửa trước.
Vì thế mới gọi Bình Nhi tới xem để cô ta kịp thời kể lại, thỏa mãn sự tò mò của nàng.
Người đàn ông này mà thật sự dụng tâm thì làm gì có chuyện không có gái theo..