Nghe Trương Xương hồi bẩm lại, Thôi Mậu và Lữ Công Bật đều rời khỏi với sắc mặt tái xanh, đặc biệt là Thôi Mậu, lúc ra cửa tay còn hơi run, dường như cực kỳ tức giận.
Hàn Kỳ cười trừ, nhanh chóng tập trung vào việc của mình.“Thôi nương tử?” Dù thấy không thể trùng hợp như thế được nhưng Thôi Mậu vẫn có chút dự cảm. Thôi Đào quay lại nhìn Lữ Công Nhụ, đang định nói chuyện với hắn thì đã thấy Lữ Công Nhụ liên tục xua tay.
Trương Xương lại rất tò mò không biết Thôi Đào đã nói gì với hai người trong phòng, chỉ mới một chút mà đã khiến Thôi Mậu vốn dĩ rất oai phong lại biến thành như vậy. Nếu hắn học được khả năng này thì về sau lúc theo Lục lang xử lý việc chẳng phải sẽ lại càng như cá gặp nước sao?“Người xem, chẳng phải tôi, Vương tứ nương và Bình Nhi vẫn chung đụng rất tốt sao? Thực ra tôi cũng có nhiều khuyết điểm lắm, chỉ cần không phải người xấu, nói chuyện ổn thì mọi người tụm vào nhau nói chuyện cũng không tệ. Nữ quyến trong nhà dễ rảnh rỗi nhàm chán, lúc không làm gì thì chị em có thể bầu bạn giết thời gian.”Cuối cùng là đậu phộng khô nguyên vỏ, sau khi rửa sạch thì ngâm vào trong nước, thêm hạt tiêu, hành, gừng và bột ngũ vị hương. Đợi đến mai khi vỏ đậu phộng thấm đủ nước ngâm trở nên mềm nhũn thì sẽ có thể nấu đậu phộng ngũ vị để ăn.
Trương Xương nhanh trí, về nhà hỏi xin trù nương Phương một đĩa Hoa mai đọng mật nhỏ rồi đưa đến cho Thôi Đào.“Lại nói mà không suy nghĩ gì.”“Mẹ, đừng lại ép con.” Lữ Công Bật rủ mi mắt xuống, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.(*) Phòng Huyền Linh được mệnh danh là vị tể tướng ‘sợ vợ’ nhất lịch sử Trung Hoa =))) Vua Đường Thái Tông thấy Phòng Huyền Linh chỉ có một người vợ liền ban cho ông mấy mỹ nữ về làm tì thiếp. Đêm đó ông mang về, kết quả phủ tể tướng loạn nguyên đêm, sáng mai thì thấy ông đem trả. Đường Thái Tông liền triệu Lư thị vào, chỉ vào cái chén để bên cạnh và nói “Trẫm không trị ngươi tội kháng chỉ mà cho ngươi hai sự lựa chọn. Hoặc người đem 2 nữ nhân này về nhà, hoặc ngươi uống chén thuốc độc này”. Nào ngờ Lư Thị chẳng ngần ngại cầm chén thuốc độc uống hết. Hóa ra đó chỉ là chén giấm, Đường Thái Tông muốn thử Lư Thị mà thôi. Khái niệm “uống giấm” chỉ sự ghen tuông mà bạn thỉnh thoảng gặp trong văn học đại chúng Trung Quốc chính là từ đây mà ra.
“Hiếm khi anh tặng đồ cho tôi đấy.” Thôi Đào vui vẻ nhận lấy, bảo Trương Xương có việc gì cần thì cứ nói đi.“Không ngờ nó lại cá tính như thế. Ta còn nhớ trước đây nó cực kỳ ngoan ngoãn, trước mặt người lớn lúc nào cũng lễ phép, không hề ngang ngược nửa câu.” Mã thị thở dài.
“Không phải là ta hiếu kỳ chuyện nhà của Thôi nương tử, chỉ là muốn theo Thôi nương tử để học hỏi cách đối phó với những kẻ vô lại, thất đức thôi.” Trương Xương xấu hổ cười hỏi.“Không phải là ta hiếu kỳ chuyện nhà của Thôi nương tử, chỉ là muốn theo Thôi nương tử để học hỏi cách đối phó với những kẻ vô lại, thất đức thôi.” Trương Xương xấu hổ cười hỏi.
“Vốn dĩ trước kia thái độ của anh đối với tôi cũng không mấy tốt đẹp gì, nếu đến xin tôi, chắc chắn tôi sẽ không chỉ.” Thôi Đào vỗ lên lọ Hoa mai đọng mật, “Nhưng nhờ anh biết tặng đồ lấy lòng người ta, lại còn biết cách nói chuyện, thích nhất là câu “đối phó với kẻ thất đức” kia, dùng từ rất chính xác đấy.”“Có sao đâu ạ? Nhưng thật sự là tôi đang nghĩ như thế, không tin Thôi quan Hàn có thể nếm thử một chút, ăn lòng lợn rồi thử xem có người vì dung nhan Thôi quan Hàn tuấn tú mà thưởng thức không?” Thôi Đào kiên trì với quan điểm của mình.Sau khi cúi đầu vài lần, Giảng Minh Nguyệt lại giơ cao tay lần nữa, lúc này một người đàn ông cao to mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ quỷ La Sát đột nhiên ra sân, hắn sải bước đi tới cạnh Giảng Minh Nguyệt, vung áo choàng lên che mất cô ta, đột nhiên rất nhiều bươm bướm đập cánh bay ra, dày đặc ở chỗ của hai người.Sau đó chủ quán lại bảo mua 2 phần cháo sẽ được tặng bánh bột ngô, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bánh chiên qua dầu bình thường, không có nhân, cả một mẩu hạt vừng rắc bên trên cũng không có, chỉ đơn thuần là bột.
Thôi Đào ám chỉ rằng Trương Xương chửi rất giỏi!Thôi Đào bước qua lớp vải đỏ, lập tức nhìn thấy 2 bóng người một cao một thấp, họ đang nắm tay nhau chạy về con phố phía sau lầu Tạp Thú.Hàn Kỳ im lặng nhìn Thôi Đào một chút rồi thở dài: “Đúng là quan hệ giữa ngươi và hai người ấy không tệ.”
Nàng liền chỉ cho Trương Xương phương pháp nói móc “biết người biết ta, đâm vào điểm yếu của đối phương”, không giữ lại chút nào.Thôi Đào thấy Hàn Kỳ không nói gì, dựa theo sự lý tưởng hóa về tình yêu của đa số đàn ông thì hẳn Hàn Kỳ cũng nghĩ thế rồi.
Trương Xương nghe Thôi Đào nói xong thì cảm thấy hơi xấu hổ. Đúng là trước đây hắn có chút không ưa Thôi Đào, nhất là từ khi hắn phát hiện Lục lang đối xử với Thôi Đào không như bình thường, trong lòng lại càng xoắn xuýt hơn. Một mặt hắn muốn nghe theo quyết định của chủ nhân, mặt khác lại cảm thấy Thôi Đào không xứng với chủ nhân nhà mình, vì thế dù hắn có tác hợp nhưng cũng rất ghét bỏ.Tên đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên quay đầu lại, tháo mặt nạ trên mặt xuống, Thôi Đào đã từng xem qua chân dung của Trần Thiện Minh, quả nhiên là hắn!
Giờ nhớ lại thấy mình như thế là cực kỳ ngu xuẩn. May sao Thôi nương tử rộng lượng tha thứ cho, nói rõ ra hết lại không làm hắn khó xử.“Vậy sau khi cưới mà gặp một người ưng ý hơn thì phải làm sao ạ?” Thôi Đào hỏi lại.Thôi Đào khẽ gật đầu, thật ra không phải không tin mà là ghen tị thôi, trong cuộc sống không thiếu gì kiểu người thế này, dù là nguyên liệu nấu ăn bình thường cũng có thể phát huy đến mức cực tốt. Công thức và cách làm đều bình thường, không có gia vị bí mật gì mà có thể làm ra được món ngon hơn người khác làm gấp trăm lần.Trương Xương lập tức ý thức được bản thân mình đã quá hấp tấp nên không để ý tới 3 người đang ăn uống vui vẻ.
Trương Xương không biểu hiện ra ngoài quá nhiều nhưng trong lòng lại vô cùng biết ơn vì Thôi Đào biết điểm dừng, chừa cho mình mặt mũi. Hắn vội chân thành cảm ơn Thôi Đào, trong lòng càng nghĩ càng thấy chẳng trách là người mà lang quân nhà mình nhìn trúng, người ta thực sự xứng đáng.“Ta —”
Lúc Thôi Mậu đi theo Lữ Công Bật rời khỏi phủ Khai Phong, sự kìm nén trong lòng không thể nào phát tiết ra được, càng nghĩ càng thấy không cam tâm. Ông ta đường đường là một mệnh quan Triều đình, đã sống tới tuổi trung niên rồi mà lại bị đứa con gái hỗn hào đó uy hiếp nhục nhã, sao có thể nuốt trôi cho được.Trời đầy sao, gió đêm man mát, 3 cô gái tính tình khác nhau cùng ngồi trong mái đình, nói cười không ngớt, mệt mỏi cả ngày cũng tan biến đi hết.
“Chuyện hôm nay không thể để yên như thế được.”Thôi Đào lấy thìa múc một ít cháo lên thổi cho ấm rồi lập tức cho vào miệng. Tôm băm kết hợp cùng cải xanh, có mùi tươi mát lại có vị ngon của tôm, tất nhiên quan trọng nhất là mùi gạo trong cháo này cực kỳ thơm nồng. Cảm giác không giống như lúa mà mọi người thường ăn, mùi hương không thể tưởng tượng nổi, ăn vào rất ấm bụng, đặc biệt với người đang đói đến dạ dày trống rỗng, thậm chí hơi đau xót mà nói thì quả thực là cứu tinh.
“Nhưng cô ấy thật sự làm được đấy.” Lữ Công Bật khuyên Thôi Mậu là đừng làm gì cả, dù giờ trong lòng hắn không còn kính trọng Thôi Mậu như trước nữa, nhưng vẫn phải duy trì phép tắc ngoài mặt.“Cũng dễ nuôi nhỉ.”
“Ta thấy Thôi quan Hàn đang bao che cho nó, chuyện đốt sổ sách này lớn có, nhỏ cũng có. Nhưng trùng hợp là gặp Thôi quan Hàn lại phạt nhẹ nó, bắt nó kiểm kê lại phòng kho thôi. Nếu chuyện đốt sổ sách này không phải là chủ ý của mình nó, mà là cả đám người kia diễn kịch trước mặt chúng ta để giữ người lại thì sao?”“Chứ sao, hôm qua chúng tôi còn cùng nhau uống tí rượu nữa đấy.”
Thôi Mậu đã sống tới từng này tuổi, xem như đã nhìn qua vô số người, Hàn Kỳ này đúng là một người không tầm thường, chỉ e chàng không chỉ đọc sách tốt mà làm quan làm người lại càng tốt hơn. Ông ta đã có nghe một chút về chuyện của con gái mình ở phủ Khai Phong, giữ nàng ở lại phủ thì tất nhiên chàng sẽ có thêm người trợ giúp trong sự nghiệp của mình.Lữ Công Bật đáp lại, sau khi nói cảm ơn Phán quan Vương liền vội đưa Thôi Mậu về nhà.
Vốn Lữ Công Bật định nhanh chóng dẫn Thôi Mậu rời đi, nhưng nghe ông ta nhắc tới Hàn Kỳ rồi lại nhớ tới chuyện vừa nãy, hắn cũng hơi nghi ngờ rằng họ đang diễn kịch cho mình xem. Nếu chỉ là một mình Thôi Đào tùy hứng, tùy tiện đốt sổ sách thì không nói làm gì. Nhưng nếu cả một đám người cố ý, chỉ e trong đó cũng có Hàn Kỳ chỉ đạo.
Hắn cũng hơi hiểu tính tình của Hàn Kỳ, nhìn thì thấy nhẹ nhàng nho nhã nhưng thực chất tính tình rất lạnh lùng, không phải việc đụng tới lợi ích của chàng, chàng sẽ không nhúng tay vào.“Sao ngươi lại không muốn gả cho Lữ nhị lang?”Thôi Mậu nhìn Lữ Công Bật, muốn biết hắn định nói gì tiếp theo.Thôi Đào bước tới bên cạnh sân khấu nhìn, phát hiện trong lụa đỏ hai bên ẩn rất nhiều dây đỏ, xem ra là để dùng kích hoạt một số cơ chế gì đó. Lúc này mọi người đột nhiên reo hò, Thôi Đào nhìn lên sân khấu, qua khe hở của lụa đỏ thấy Giảng Minh Nguyệt mặc đồ nam màu xanh đi lên sân khấu, đầu tiên là cúi đầu chào mọi người, sau đó đột nhiên giơ cao hai tay lên, tất cả đều nín thở lại, thấy thế còn nghĩ là bướm sẽ lập tức xuất hiện, nhưng lại thấy Giảng Minh Nguyệt lần nữa cúi đầu hành lễ với khán giả, đùa đến mức mọi người đều bật cười.
Vì giữ Thôi Đào ở lại lập công phá án, giúp đường thăng tiến tốt hơn ư? Nhưng hắn cảm thấy Hàn Kỳ rất ngông nghênh, sẽ không làm như thế. Sợ là chàng giúp Thôi Đào vì có nguyên nhân khác, mà đúng lúc nguyên nhân này lại khiến Lữ Công Bật nảy sinh cảnh giác.“Chuyện hôm nay không thể để yên như thế được.”
Lữ Công Bật lập tức phái người lén tới truyền lời cho Phán quan Vương phủ Khai Phong. Cha của Lữ Công Bật là ân sư của Phán quan Vương, quan hệ hai bên từ trước đến nay luôn rất thân thiết. Chính vì thế mà hắn nhờ ông ta giúp đỡ, rất đáng tin, chắc chắn ông ta sẽ không nói dối bọn họ.Thôi Đào giơ chân định đạp thị, Vương tứ nương vội rú lên rồi chạy mất.
Lữ Công Bật lại đưa Thôi Mậu vào trong một Nhã gian lầu Bát Tiên để đợi tin.Trong lòng Thôi Đào hừ một tiếng, không nói với Hàn Kỳ nữa, trò chuyện không nổi.Lữ Công Bật lập tức phái người lén tới truyền lời cho Phán quan Vương phủ Khai Phong. Cha của Lữ Công Bật là ân sư của Phán quan Vương, quan hệ hai bên từ trước đến nay luôn rất thân thiết. Chính vì thế mà hắn nhờ ông ta giúp đỡ, rất đáng tin, chắc chắn ông ta sẽ không nói dối bọn họ.
Vì Thôi Mậu vẫn đang tức giận nên lập tức gọi một bình rượu mạnh để uống, lúc rượu cay xè xuyên qua dạ dày như thiêu đốt, ông ta không thể không gắp vài món để làm dịu lại. Nhưng vừa ăn vào miệng đã thấy mùi vị cực kỳ ngon, không khỏi ăn thêm vài miếng nữa.“Hiếm khi anh tặng đồ cho tôi đấy.” Thôi Đào vui vẻ nhận lấy, bảo Trương Xương có việc gì cần thì cứ nói đi.
Tư ba Hà An đến hầu hạ, vừa bưng một mâm trái cây đặt lên bàn vừa mời Thôi Mậu nếm thử món gà nướng đặc sản của lầu Bát Tiên, trong lòng gà có trái cây được xắt miếng, ăn lúc còn nóng sẽ cực kỳ ngon miệng.Lữ Công Bật hành lễ với Mã thị, cảm ơn bà ta đã thông cảm rồi sai tùy tùng dâng san hô đỏ cho mẹ. Mã thị thích nhất là san hô có màu đỏ chói thế này, thấy Lữ Công Bật hiếm khi dâng tặng không chỉ vui vẻ mà còn có thể nói là mừng rỡ.
Thôi Mậu bèn nghe theo, gắp một miếng ăn thử, quả nhiên cảm thấy rất tươi ngon bèn than: “Ăn ngon đấy, so với nơi khác thì Tiến sĩ trà ở chỗ bọn ngươi đúng là không tầm thường.”Hàn Kỳ cười trừ, nhanh chóng tập trung vào việc của mình.Lữ Công Bật lại đưa Thôi Mậu vào trong một Nhã gian lầu Bát Tiên để đợi tin.
“Vốn là không được ngon như thế, không khác mấy so với những chỗ khác, nhưng nhờ có Thôi nương tử chỉ điểm đấy ạ.” Hà An cười rót rượu cho Thôi Mậu.Trương Xương nghe Thôi Đào nói xong thì cảm thấy hơi xấu hổ. Đúng là trước đây hắn có chút không ưa Thôi Đào, nhất là từ khi hắn phát hiện Lục lang đối xử với Thôi Đào không như bình thường, trong lòng lại càng xoắn xuýt hơn. Một mặt hắn muốn nghe theo quyết định của chủ nhân, mặt khác lại cảm thấy Thôi Đào không xứng với chủ nhân nhà mình, vì thế dù hắn có tác hợp nhưng cũng rất ghét bỏ.
“Thôi nương tử?” Dù thấy không thể trùng hợp như thế được nhưng Thôi Mậu vẫn có chút dự cảm. “Cũng không giấu gì em, ta đến nói thay lời của anh hai.” Lữ Công Nhụ chắp tay cười với Thôi Đào, “Thực ra có vài chuyện quả thực ta nói sẽ dễ hơn.”
“Đúng vậy, Thôi nương tử ở phủ Khai Phong đã cho chủ ý để Tiến sĩ trà chỗ chúng tôi cải tiến, cô ấy là một người tài ba, chuyện gì cũng biết hết.” Hà An cảm thán.Thôi Mậu đột ngột dừng lại, liên tục lắc đầu rồi rót 2 chén rượu uống xuống.Bình Nhi chỉ ung dung nói một câu: “Dù có giàu đến đâu thì cũng phải tiết kiệm một chút chứ, rõ ràng mọi người có thể ngồi cùng bàn mà.”Thôi Đào nói xong lại thấy bên đường có bán mì cá, lại mua 1 phần.
Bàn tay đang gắp đồ ăn của Thôi Mậu lập tức dừng lại rồi đặt đũa xuống.Lúc này Thôi Đào đang gắp miếng bánh rán mà chủ quán tặng, cắn một miếng thật lớn.Hàn Tống nghe là Thôi Đào làm nên lột một hạt ra ăn, khen ngợi rằng không tệ.Chưởng quỹ lại quát Phan thị vô lễ lần nữa, “Cô có biết người này là ai không, quý nhân phủ Khai Phong, cũng là bạn tốt của Hàn nhị lang đấy.”
Lữ Công Bật sợ Thôi Mậu lại nổi giận, làm ầm lên nữa nên vội đuổi Hà An đi.Trần Thiện Minh đột nhiên mỉm cười với Thôi Đào, để lộ ra hai hàm răng trắng. Hắn lập tức tựa vào vai Giảng Minh Nguyệt, hai người hóp lưng lại như mèo rồi nhanh chóng chạy vào đám đông.Hàn Kỳ tạm thời không nói gì, chờ sau khi ăn hết cháo, chùi miệng xong mới nói với Thôi Đào: “Ta nào có nét mặt hấp dẫn được như ngươi.”
Thôi Mậu buồn bực suy nghĩ một hồi mới nói với Lữ Công Bật: “Trước đây nó 10 ngón tay còn không động tới nước, làm gì biết nấu ăn!”Nghe Trương Xương hồi bẩm lại, Thôi Mậu và Lữ Công Bật đều rời khỏi với sắc mặt tái xanh, đặc biệt là Thôi Mậu, lúc ra cửa tay còn hơi run, dường như cực kỳ tức giận.“Xem ra ngươi rất để ý đến chuyện vợ lẽ nhỉ?” Hàn Kỳ nhạy bén nói thẳng trọng điểm, nhìn Thôi Đào.“Đã đợi 3 năm rồi,” Lữ Công Bật cười khổ, “Con có thể đợi thêm mà.”
“Có thể thấy 3 năm qua cô ấy đã phải chịu biết bao nhiêu đắng cay rồi.” Lữ Công Bật nhân dịp này khuyên Thôi Mậu thông cảm cho Thôi Đào.Thôi – rộng lượng – Đào lại bày tỏ lòng tốt lần nữa, áp dụng kỹ thuật quăng lưới với Hàn Kỳ.“Vậy tôi có thể tới gặp cô ấy chút được không?” Thôi Đào hỏi.
“Thông cảm cái gì? Dù là nếm khổ thì cũng là do nó đáng đời! Ai bảo năm đó nó tự ý bỏ nhà làm gì hả!” Thôi Mậu tức giận nói.“Phòng Lương công có đức tính tốt, trọng tình trọng nghĩa.” Hàn Kỳ nói.
“Chuyện năm đó —” Lữ Công Bật muốn nói lại thôi, Thôi Đào muốn giấu cha mẹ ruột của mình, lúc này hắn không thể tự cho mình là đúng mà làm hỏng kế hoạch của nàng được. Dù sao hôm nay việc hắn đưa Thôi Mậu đến phủ Khai Phong cũng đã gây phiền cho nàng rồi.
Thôi Mậu nhìn Lữ Công Bật, muốn biết hắn định nói gì tiếp theo.Chuyện khi ấy với chuyện dò hỏi Hàn Kỳ bây giờ rõ ràng không giống nhau.
“Con tin cô ấy có nỗi khổ tâm riêng.” Lữ Công Bật chỉ có thể nói như thế.Hai bên đường không có người, Hàn Kỳ lại lên tiếng.Hàn Kỳ lại bị bộ dáng tức giận vì thiên phú của người khác này làm cho tức cười.
Thôi Mậu thở dài, vỗ vai Lữ Công Bật, “Con đúng là nhớ mãi tình cũ, là người nhà họ Thôi bọn ta có lỗi với con. Vốn dĩ lần này nếu dẫn được nó về thì các con đã có thể —”Một túi đậu phộng căng tràn chỉ chừa lại một phần nhỏ, còn lại Vương tứ nương và Bình Nhi đều bóc ra hết, đầy nguyên cả một thùng lớn.
“Đã đợi 3 năm rồi,” Lữ Công Bật cười khổ, “Con có thể đợi thêm mà.”Thôi Đào nhớ lại, đúng là lúc ở lầu Thiên Hương nàng đã từng dò hỏi rằng trong nhà Hàn Kỳ đã có phụ nữ hay chưa. Nhưng lúc ấy nàng chỉ đơn giản là trêu đùa trong lúc rảnh rỗi thôi.
Thôi Mậu thấy hắn như thế thì không kìm được mà khen ngợi Lữ Công Bật, sau đó lại nâng chén lên xin lỗi hắn lần nữa, “Chẳng hiểu sao ta lại nuôi ra một đứa con gái như thế, nó —”Khoảnh khắc cửa đóng lại, có một cơn gió thổi từ trong phòng ra, Thôi Đào ngửi thấy một mùi hoa nhài cực nhạt.
Thôi Mậu đột ngột dừng lại, liên tục lắc đầu rồi rót 2 chén rượu uống xuống.“Không bàn tới bánh, nhưng nghe nói cháo này là được nấu từ gạo giã hàng ngày đấy.”“Chuyện năm đó —” Lữ Công Bật muốn nói lại thôi, Thôi Đào muốn giấu cha mẹ ruột của mình, lúc này hắn không thể tự cho mình là đúng mà làm hỏng kế hoạch của nàng được. Dù sao hôm nay việc hắn đưa Thôi Mậu đến phủ Khai Phong cũng đã gây phiền cho nàng rồi.
Lúc này có người dẫn Phán quan Vương đi vào.Đợi đã, thử đổi góc độ mà nghĩ, lúc đó Hàn Kỳ không chỉ nhớ câu hỏi của nàng mà còn để ý tới nữa. Cùng với kết quả dò hỏi hiện tại của nàng mà phân tích, có phải là từ lúc đó chàng ta đã bắt đầu để tâm đến nàng rồi không?
Sau khi hai bên nói chuyện, Lữ Công Bật bèn hỏi Phán quan Vương chuyện thế nào.Hắn cũng hơi hiểu tính tình của Hàn Kỳ, nhìn thì thấy nhẹ nhàng nho nhã nhưng thực chất tính tình rất lạnh lùng, không phải việc đụng tới lợi ích của chàng, chàng sẽ không nhúng tay vào.
“Chuyện đốt sổ sách đúng là có thật.” Phán quan Vương giải thích với Lữ Công Bật, ông ta có một người làm việc dưới trướng của Thương tào tham quân Chu Sơ Khải, hắn đã viết hơn nửa sổ sách phòng kho của phủ, chữ viết bên trên không khác gì.Nhưng đã là đồ tặng thì không thể lựa chọn gì.
Lữ Công Bật đáp lại, sau khi nói cảm ơn Phán quan Vương liền vội đưa Thôi Mậu về nhà.Mã thị vui lên rất nhiều nhưng cũng thở dài. Thằng bé này thật sự quá si tình, đến cả chuyện này cũng tính trước rồi, chưa lấy được vợ mà đã bắt đầu lấy lòng mẹ.
Mã thị nghe con trai đến phủ Khai Phong đón người thì sắc mặt không mấy khá khẩm. Giờ nghe nói không đón được, hình như Thôi Mậu còn rất tức giận, thậm chí Thôi Đào còn không cho con trai của bà ta mặt mũi, thế mà Mã thị lại thấy vui.Nhưng khi Thôi Đào nghe thì chẳng khác gì nói nhảm.
“Không ngờ nó lại cá tính như thế. Ta còn nhớ trước đây nó cực kỳ ngoan ngoãn, trước mặt người lớn lúc nào cũng lễ phép, không hề ngang ngược nửa câu.” Mã thị thở dài.Sở dĩ Thôi Đào nói để Hàn Kỳ hiểu lầm là sợ Hàn Kỳ biết nàng ghét chuyện này rồi sẽ tránh né. Trong giai đoạn theo đuổi lấy lòng phụ nữ, đàn ông có thể tạm thời nhượng bộ thói quen và tam quan, nhưng chuyện này cũng không thể nói lên được gì, vì qua thời kỳ yêu thương nồng nhiệt rồi sẽ bại lộ hết.
“Cô ấy đã thay đổi rất nhiều ạ.” Lữ Công Bật nói.Thôi Mậu thở dài, vỗ vai Lữ Công Bật, “Con đúng là nhớ mãi tình cũ, là người nhà họ Thôi bọn ta có lỗi với con. Vốn dĩ lần này nếu dẫn được nó về thì các con đã có thể —”Bàn tay đang gắp đồ ăn của Thôi Mậu lập tức dừng lại rồi đặt đũa xuống.
“Có chút thú vị, nhưng cửa nhà họ Lữ này nó không thể vào được. Ta nghe nói nó nghiệm thi ở phủ Khai Phong, e là không chỉ có thi thể nữ, những xác chết cháy mà nhiều khi đã tra qua thi thể nam luôn rồi. Con chịu nổi bàn tay đã từng sờ qua thi thể lại sờ mình à? Nếu con chịu được thì ta cũng không chịu nổi đâu.”Đúng là khiêu khích trắng trợn mà!Thôi Đào phát hiện tên đeo mặt nạ này da ngăm đen, thân hình cũng giống với Trần Thiện Minh, hơn nữa hắn cũng dùng huyễn điệp, lúc này nàng bèn xông lên sân khấu.
Sau này nếu trở thành mẹ chồng nàng dâu sẽ có những lúc gần nhau, lúc bàn tay đó đưa qua gọi bà ta thì phải làm sao đây? Mã thị tự nhận mình đã rộng lượng hơn rất nhiều bà mẹ chồng khác rồi, nhưng kiểu con dâu nghiệm thi thế này bà ta không thể chấp nhận được.“Chưa dùng cơm à?” Hàn Kỳ hỏi.
“Mẹ, đừng lại ép con.” Lữ Công Bật rủ mi mắt xuống, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.Tâm trạng trong mắt Hàn Kỳ nhanh chóng biến hóa, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh nhạt bình thường, đi theo Thôi Đào tới ngõa xá.Mấy năm nay người đưa thiếp thân cho anh ấy cũng không phải ít, nhưng những người mà mẹ sắp xếp cho anh ấy đều từ chối cả. Trong đó không thiếu người xinh đẹp và có gia thế hơn em nhưng anh ấy chẳng thèm nhìn một cái.”
“Ta —”Hàn Kỳ trả tiền cho Lưu đại nương xong, dẫn Thôi Đào đi khỏi mới nói với nàng.“Lúc này cô ta đều phải ở trong phòng để chuẩn bị.” Một cô gái trẻ tuổi, vóc dáng thon thả, bộ dạng thanh tú bước từ tầng 2 xuống, trên người mang theo mùi hoa nhài không đậm không nhạt.“Lần trước ở lầu Thiên Hương, ngươi đã từng hỏi rồi.” Hàn Kỳ giải thích.
Vốn Mã thị còn muốn nói thêm nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Lữ Công Bật rất kém, cả người tản ra vẻ lạnh lùng đến ngột ngạt lại khiến bà ta nhớ lại cảnh tượng năm đó. 3 năm trước, khi biết tin Thôi Đào bỏ nhà ra đi, hắn không nói một lời, không khóc không than gì mà chỉ tự nhốt mình trong phòng, ngày đêm chép sách. Kể từ đó hiếm khi thấy hắn cười, ít nói đi hẳn. Tuyệt đối không thể nhiều lời với hắn, vì nếu nói nhiều thì thằng nhóc này sẽ lại càng dày vò bản thân. Có lần hắn vì quỳ trong Từ đường mà bị cảm lạnh, sốt cao 2 ngày mà chẳng có ai phát hiện ra, mãi đến khi ngất đi bà ta mới biết, nếu phát hiện trễ một chút nữa là mất mạng rồi.“Ai da, thật sự không tiện đâu. Cô ta đang chuẩn bị cho huyễn điệp, không thích ai đến tìm mình lúc này cả, sợ người khác học lén tay nghề của mình khiến sau này không kiếm được tiền nữa đấy.” Cái eo mềm mại của Phan thị tựa vào thành lan can, giọng điệu nói chuyện cũng hơi kỳ quái.
“Mà thôi, thôi đi, ta mặc kệ vậy! Trời sinh voi sinh cỏ, con muốn làm gì thì tùy.”Lúc này Vương tứ nương mới lấy đậu phộng ngũ vị ra, chia cho mỗi bàn 1 phần.Lữ Công Bật sợ Thôi Mậu lại nổi giận, làm ầm lên nữa nên vội đuổi Hà An đi.
Tất nhiên Mã thị thà cưới một con dâu nghiệm thi hơn là con trai mình khổ sở rồi. Bà ta thấy rất nhức đầu, sao lại sinh ra được một cái cây si thế này chứ? Cha nó đâu có như thế. Thôi thì dù sao cũng là cháu gái, nếu Thôi Đào vào cửa thì bà ta cũng không ức hiếp nàng, nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không chủ động tác thành hôn sự này như năm đó nữa.“Nếu chỉ chào hỏi một chút thì cũng được.” Chưởng quỹ Vu vội cười gượng, dẫn Thôi Đào đến trước phòng Giảng Minh Nguyệt. Chưởng quỹ Vu hô to trước cửa phòng đóng chặt để báo trước.Đúng là nàng không để ý thật, mà là nàng cực kỳ để ý!
Lữ Công Bật hành lễ với Mã thị, cảm ơn bà ta đã thông cảm rồi sai tùy tùng dâng san hô đỏ cho mẹ. Mã thị thích nhất là san hô có màu đỏ chói thế này, thấy Lữ Công Bật hiếm khi dâng tặng không chỉ vui vẻ mà còn có thể nói là mừng rỡ.Thôi Đào ăn vài hạt đậu phộng và bánh ngọt xong lại nhìn Hàn Kỳ một chút. Sau đó nàng đứng dậy bước ra sau lầu Tạp Thú, hỏi Chưởng quỹ Vu có thể tìm Giảng Minh Nguyệt ở đâu.
“Ngày sau nếu con có thể cưới được cô ấy, chắc chắn sẽ đưa cô ấy đến cùng hiếu kính mẹ.”
Ý của Lữ Công Bật là dù hắn si tình Thôi Đào nhưng cũng sẽ không quên chuyện hiếu kính cha mẹ. Hắn làm vậy là mong cho sau này Thôi Đào vào cửa sẽ không bất hòa với bà ta.Phần thứ 3 dùng để làm món mặn, trộn đều đậu phộng chiên giòn và bột mì theo tỉ lệ, thêm dầu vừng, xì dầu và đậu tương vào nhào thành khối bột, sau đó chia thành từng phần nhỏ, đủ để gói đậu phộng lại rồi cho vào lò nướng. Vì kích thước nhỏ nên chỉ trong giây lát là nướng xong đậu phộng chiên xì dầu giòn tan này. Lớp da bên ngoài khô cứng, cắn vào nghe răng rắc, càng nhai càng thơm, mặn miệng mà không dầu mỡ.
Mã thị vui lên rất nhiều nhưng cũng thở dài. Thằng bé này thật sự quá si tình, đến cả chuyện này cũng tính trước rồi, chưa lấy được vợ mà đã bắt đầu lấy lòng mẹ.
…“Thất nương không cần nói gì với ta cả, ta cũng không cần Thất nương đáp lại gì, ta chỉ nói cho Thất nương biết những gì ta nhìn thấy và suy nghĩ của mình thôi.” Lữ Công Nhụ dứt lời còn xin Thôi Đào nhất định phải giữ bí mật giúp mình, tuyệt đối đừng nói chuyện hôm nay hắn tới tìm nàng cho Lữ Công Bật biết.
Lúc Thôi Đào dẫn Vương tứ nương ra ngoài mua đồ thì đụng phải Lữ Công Nhụ ở ngã tư.
“Anh ba đợi lâu chưa?” Thôi Đào không tin lại trùng hợp gặp Lữ Công Nhụ như thế.Thôi Đào đã ăn gần xong, thấy Hàn Kỳ chưa hề đụng đũa nên hỏi chàng sao không ăn.Thôi Đào liếc cảnh cáo Vương tứ nương một cái, thị lập tức ngoan ngoãn bịt miệng lại rồi lùi về sau mấy bước.Phần thứ 2 cho thêm 1 quả trứng gà với bột mì rồi khuấy đều cho đến khi từng hạt được phủ đều bột, khô chứ không dính vào nhau. Chiên từ từ trong dầu lạnh cho đến khi xốp giòn lên. Cho thêm dầu của mẻ 1 vào, nấu nước đường rồi cho đậu phộng chiên và mè, khuấy đều sau đó vớt ra để nguội, thế là vừa giòn vừa ngọt lại vừa thơm hương hoa.
“Cũng không giấu gì em, ta đến nói thay lời của anh hai.” Lữ Công Nhụ chắp tay cười với Thôi Đào, “Thực ra có vài chuyện quả thực ta nói sẽ dễ hơn.”
Lữ Công Nhụ nói với Thôi Đào, vì tìm nàng, chờ nàng mà Lữ Công Bật đã chịu khổ 3 năm, 3 năm nay hắn sống còn khổ hơn cả chết.Thôi Đào đuổi theo tới con phố phía sau, phát hiện đây là một chợ đêm nhỏ, bên đường đầy nhóc hàng rong bán các loại đồ ăn vặt, trên đường người qua lại tấp nập. Nàng hỏi một người bán hàng rong hướng đi của họ, hắn chỉ cho Thôi Đào là hướng đường Đông. Thôi Đào thấy bóng lưng hai người qua đám đông, lập tức bám theo.“Thực ra vị tiểu lang quân này cũng không tệ, hay là nghĩ tới chuyện tiêu diệt cả hai anh em luôn đi?” Vương tứ nương lau khô nước mắt, bắt đầu mạnh miệng.Phan thị buồn bực nhìn Thôi Đào, “Tôi nhìn cô ta làm gì chứ!”
“Lúc trước mọi người đều đồn đãi em bỏ nhà ra đi là vì 2 duyên cớ: Có thể đào hôn là vì muốn lưu lạc giang hồ; hoặc đào hôn là vì bỏ trốn cùng ý trung nhân. Tóm lại cho dù là lý do nào thì đều không thoát khỏi việc đào hôn, dù là ai cũng cảm thấy mất mặt, khó mà chấp nhận được. Anh hai cũng không tránh khỏi cảm giác đó, quả thực đã từng thấy xấu hổ, từng phẫn nộ, thậm chí cũng từng hoài nghi. Nhưng ta nghĩ cuối cùng anh ấy vẫn lựa chọn tin tưởng em, nếu không cũng sẽ không chờ tới ngày hôm nay.Hàn Tống bên cạnh nghe vậy thì khóe miệng hơi giật giật, liếc nhìn Bình Nhi đầy ghét bỏ.
Mấy năm nay người đưa thiếp thân cho anh ấy cũng không phải ít, nhưng những người mà mẹ sắp xếp cho anh ấy đều từ chối cả. Trong đó không thiếu người xinh đẹp và có gia thế hơn em nhưng anh ấy chẳng thèm nhìn một cái.”Mã thị nghe con trai đến phủ Khai Phong đón người thì sắc mặt không mấy khá khẩm. Giờ nghe nói không đón được, hình như Thôi Mậu còn rất tức giận, thậm chí Thôi Đào còn không cho con trai của bà ta mặt mũi, thế mà Mã thị lại thấy vui.
Lữ Công Nhụ mong Thôi Đào thông cảm cho anh hai mình một lần.“Không phải đặt 2 bàn đâu, bàn của bọn ta là do Hàn nhị lang vung tiền gấp 10 để đuổi khách đi đấy.” Vương tứ nương thảng thốt rằng Hàn Tống quá hào phóng.Vì Thôi Mậu vẫn đang tức giận nên lập tức gọi một bình rượu mạnh để uống, lúc rượu cay xè xuyên qua dạ dày như thiêu đốt, ông ta không thể không gắp vài món để làm dịu lại. Nhưng vừa ăn vào miệng đã thấy mùi vị cực kỳ ngon, không khỏi ăn thêm vài miếng nữa.Ý của Lữ Công Bật là dù hắn si tình Thôi Đào nhưng cũng sẽ không quên chuyện hiếu kính cha mẹ. Hắn làm vậy là mong cho sau này Thôi Đào vào cửa sẽ không bất hòa với bà ta.
“Có lẽ chuyện lần này là do anh ấy nhất thời bốc đồng, nếu là ta có lẽ ta sẽ lại càng bốc đồng hơn. Đối với Thất nương đã mất trí nhớ, anh hai chỉ là một người đàn ông vừa quen biết. Nhưng với anh hai mà nói, Thất nương là người mà anh ấy trằn trọc hơn ngàn đêm mới đợi được. Em nói thử xem, sao anh ấy có thể không vội được chứ?”Vốn Lữ Công Bật định nhanh chóng dẫn Thôi Mậu rời đi, nhưng nghe ông ta nhắc tới Hàn Kỳ rồi lại nhớ tới chuyện vừa nãy, hắn cũng hơi nghi ngờ rằng họ đang diễn kịch cho mình xem. Nếu chỉ là một mình Thôi Đào tùy hứng, tùy tiện đốt sổ sách thì không nói làm gì. Nhưng nếu cả một đám người cố ý, chỉ e trong đó cũng có Hàn Kỳ chỉ đạo.Ngày thường Lữ Công Nhụ hi hi ha ha, không trầm tĩnh như anh mình, nhưng lúc nói những lời này nét mặt cực kỳ nghiêm túc và chân thành.
Ngày thường Lữ Công Nhụ hi hi ha ha, không trầm tĩnh như anh mình, nhưng lúc nói những lời này nét mặt cực kỳ nghiêm túc và chân thành.Trương Xương vội đề nghị mình sẽ đi gọi Thôi nương tử đến.Thôi Đào ám chỉ rằng Trương Xương chửi rất giỏi!
“Anh hai không biết ta tới tìm em, nếu biết e là sẽ đánh ta một trận, hoặc lại không nói chuyện với ta nửa năm mất. Nhưng ta nghĩ có một số chuyện vẫn phải nói ra thì người ta mới hiểu thấu được suy nghĩ trong lòng mình, ta muốn giúp anh hai làm chuyện này.”Bữa tối chỉ định làm vài món xào đơn giản, nhưng cũng có khá nhiều chỗ đặc biệt. Hôm nay lúc đi mua đồ thấy chủ quán đang sốt ruột đóng hàng nên bán nốt số đậu phộng còn lại với giá thấp, Thôi Đào thấy đậu phộng này không tệ, đúng lúc nhớ tới mình vẫn còn một vò Hoa mai đọng mật mà Trương Xương cho bèn mua một túi lớn đậu phộng khô nguyên vỏ về.
Thôi Đào lẳng lặng nghe Lữ Công Nhụ nói xong, chưa kịp tỏ thái độ gì thì nghethấy bên cạnh có tiếng nghẹn ngào.Thôi Đào bèn kể chuyện Lư thị, vợ Phòng Huyền Linh vì “ghen” mà uống một vò giấm*, hỏi Hàn Kỳ thấy việc này thế nào.“Có lẽ chuyện lần này là do anh ấy nhất thời bốc đồng, nếu là ta có lẽ ta sẽ lại càng bốc đồng hơn. Đối với Thất nương đã mất trí nhớ, anh hai chỉ là một người đàn ông vừa quen biết. Nhưng với anh hai mà nói, Thất nương là người mà anh ấy trằn trọc hơn ngàn đêm mới đợi được. Em nói thử xem, sao anh ấy có thể không vội được chứ?”
Nàng quay đầu lại nhìn, Vương tứ nương đang khóc đến giàn giụa nước mắt, lấy tay che lại cũng không thể ngăn được cái miệng méo mó của thị.
Lúc Vương tứ nương nhận ra Thôi Đào đang nhìn mình, tiếng khóc của thị lại càng dữ hơn.“Cảm động quá, sao trên đời này lại có một người đàn ông si tình đến thế chứ! Sao cô tốt số thế, gặp được biết bao nhiêu đàn ông tốt như vậy!”
“Cảm động quá, sao trên đời này lại có một người đàn ông si tình đến thế chứ! Sao cô tốt số thế, gặp được biết bao nhiêu đàn ông tốt như vậy!”
Có vẻ như Vương tứ nương cảm thấy hơi bất công, trong giọng nói xen lẫn sự cảm thán và than thở.Lúc cả hai tới lầu Tạp Thú thì Hàn Tống đã đến trước. Vương tứ nương và Bình Nhi cũng đã ở đây, nhưng hai người đều ngồi bàn bên, không ngồi cùng với Hàn Tống.
Thôi Đào liếc cảnh cáo Vương tứ nương một cái, thị lập tức ngoan ngoãn bịt miệng lại rồi lùi về sau mấy bước.Sau khi hai bên nói chuyện, Lữ Công Bật bèn hỏi Phán quan Vương chuyện thế nào.
Thôi Đào quay lại nhìn Lữ Công Nhụ, đang định nói chuyện với hắn thì đã thấy Lữ Công Nhụ liên tục xua tay.
“Thất nương không cần nói gì với ta cả, ta cũng không cần Thất nương đáp lại gì, ta chỉ nói cho Thất nương biết những gì ta nhìn thấy và suy nghĩ của mình thôi.” Lữ Công Nhụ dứt lời còn xin Thôi Đào nhất định phải giữ bí mật giúp mình, tuyệt đối đừng nói chuyện hôm nay hắn tới tìm nàng cho Lữ Công Bật biết.
“Được rồi.” Thôi Đào còn chưa dứt lời thì Lữ Công Nhụ đã chạy mất dạng rồi.Lúc Thôi Đào dẫn Vương tứ nương ra ngoài mua đồ thì đụng phải Lữ Công Nhụ ở ngã tư.
“Thực ra vị tiểu lang quân này cũng không tệ, hay là nghĩ tới chuyện tiêu diệt cả hai anh em luôn đi?” Vương tứ nương lau khô nước mắt, bắt đầu mạnh miệng.Hàn Kỳ đáp lại, lúc đi tới lầu Tạp Thú với Thôi Đào, chàng đột nhiên chuyển hướng dẫn nàng tới một quán cháo vắng trên đường, gọi cho Thôi Đào một phần cháo.
Thôi Đào giơ chân định đạp thị, Vương tứ nương vội rú lên rồi chạy mất.“Anh ba đợi lâu chưa?” Thôi Đào không tin lại trùng hợp gặp Lữ Công Nhụ như thế.
Bữa tối chỉ định làm vài món xào đơn giản, nhưng cũng có khá nhiều chỗ đặc biệt. Hôm nay lúc đi mua đồ thấy chủ quán đang sốt ruột đóng hàng nên bán nốt số đậu phộng còn lại với giá thấp, Thôi Đào thấy đậu phộng này không tệ, đúng lúc nhớ tới mình vẫn còn một vò Hoa mai đọng mật mà Trương Xương cho bèn mua một túi lớn đậu phộng khô nguyên vỏ về.
Một túi đậu phộng căng tràn chỉ chừa lại một phần nhỏ, còn lại Vương tứ nương và Bình Nhi đều bóc ra hết, đầy nguyên cả một thùng lớn.
Thôi Đào chia nhân đậu phộng này ra thành 3 phần.Có vẻ như Vương tứ nương cảm thấy hơi bất công, trong giọng nói xen lẫn sự cảm thán và than thở.
Phần thứ nhất rang rồi nghiền nát, nấu nước đường, cho thêm một thìa mứt hoa hồng làm thành bánh đậu phộng rang vị hoa hồng.Đột nhiên ánh lửa trở nên lập lòe, 2 người trên sân khấu đã không còn tăm hơi. Mắt Thôi Đào bị ánh sáng làm cho lóa đi, nhìn lại chỉ còn thấy áo choàng của người đàn ông kia đang cháy trên sân khấu, nàng vừa gọi Vương tứ nương mau dập tắt lửa vừa chạy về phía lụa đỏ phía sân khấu, vì nàng phát hiện có một dải đỏ bị rung lên không phải vì gió thổi.
Phần thứ 2 cho thêm 1 quả trứng gà với bột mì rồi khuấy đều cho đến khi từng hạt được phủ đều bột, khô chứ không dính vào nhau. Chiên từ từ trong dầu lạnh cho đến khi xốp giòn lên. Cho thêm dầu của mẻ 1 vào, nấu nước đường rồi cho đậu phộng chiên và mè, khuấy đều sau đó vớt ra để nguội, thế là vừa giòn vừa ngọt lại vừa thơm hương hoa.“Đợi lát nữa cô diễn xong tôi sẽ mời cô uống rượu, còn định nói chuyện phiếm với cô vài câu đây.” Thôi Đào nói.
Phần thứ 3 dùng để làm món mặn, trộn đều đậu phộng chiên giòn và bột mì theo tỉ lệ, thêm dầu vừng, xì dầu và đậu tương vào nhào thành khối bột, sau đó chia thành từng phần nhỏ, đủ để gói đậu phộng lại rồi cho vào lò nướng. Vì kích thước nhỏ nên chỉ trong giây lát là nướng xong đậu phộng chiên xì dầu giòn tan này. Lớp da bên ngoài khô cứng, cắn vào nghe răng rắc, càng nhai càng thơm, mặn miệng mà không dầu mỡ.Lữ Công Nhụ mong Thôi Đào thông cảm cho anh hai mình một lần.“Nhưng cô ấy thật sự làm được đấy.” Lữ Công Bật khuyên Thôi Mậu là đừng làm gì cả, dù giờ trong lòng hắn không còn kính trọng Thôi Mậu như trước nữa, nhưng vẫn phải duy trì phép tắc ngoài mặt.
Bên cạnh mùi hương, đậu phộng xì dầu cắn vào lại càng ngon hơn. Vị mặn ngọt khác nhau, tránh đi sự một màu, cảm giác hưởng thụ phong phú, bắt miệng, thích hợp để nhâm nhi lúc uống rượu và giải trí.“Ồ ồ ồ!”
Cuối cùng là đậu phộng khô nguyên vỏ, sau khi rửa sạch thì ngâm vào trong nước, thêm hạt tiêu, hành, gừng và bột ngũ vị hương. Đợi đến mai khi vỏ đậu phộng thấm đủ nước ngâm trở nên mềm nhũn thì sẽ có thể nấu đậu phộng ngũ vị để ăn.
Làm xong hết thì trời cũng đã sắp tối. Thôi Đào sai Vương tứ nương đi nghe ngóng xem Hàn Kỳ đã rời khỏi phủ Khai Phong hay chưa. Biết chàng vẫn còn ở trong phủ, Thôi Đào bèn chia ra 3 loại đậu phộng trong 3 đĩa khác nhau. Mặt khác chuẩn bị thêm một bình rượu, để vào chậu đá lạnh, cố tình thêm Hoa mai đọng mật vào trong. Hoa mai đọng mật này hòa chung với rượu còn ngon hơn cả rượu Thanh mai, rất hợp để uống rượu rồi tán gẫu.Hàn Kỳ thấy Thôi Đào ăn một bát cháo thôi mà đã hạnh phúc đến thế, chàng không khỏi bật cười.
Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi ăn cơm xong bèn ngồi lại cùng nhau, vừa ăn đậu phộng thơm giòn, vừa uống ít rượu rồi tán dóc.
Trời đầy sao, gió đêm man mát, 3 cô gái tính tình khác nhau cùng ngồi trong mái đình, nói cười không ngớt, mệt mỏi cả ngày cũng tan biến đi hết.Trên sân khấu đã bắt đầu diễn xiếc, vài cậu trai trẻ chỉ mới chớm 12 – 13 tuổi, cơ thể dẻo dai đang nhào lộn trên mấy cái chum vại, trình diễn nhiều tư thế khác nhau khiến khán giả dưới sân khấu liên tục vỗ tay khen hay.Lát sau, Giảng Minh Nguyệt mới mở cửa, nhưng chỉ ló đầu ra. Cô ta cười chào hỏi Thôi Đào, lúng túng bảo rằng giờ mình không tiện ra mặt.
Hàn Kỳ chắp tay đứng ngoài hoang viện nhìn 3 người vui vẻ nói cười, im lặng một lát rồi quay người rời đi.“Ta thấy Thôi quan Hàn đang bao che cho nó, chuyện đốt sổ sách này lớn có, nhỏ cũng có. Nhưng trùng hợp là gặp Thôi quan Hàn lại phạt nhẹ nó, bắt nó kiểm kê lại phòng kho thôi. Nếu chuyện đốt sổ sách này không phải là chủ ý của mình nó, mà là cả đám người kia diễn kịch trước mặt chúng ta để giữ người lại thì sao?”
Trương Xương vội đề nghị mình sẽ đi gọi Thôi nương tử đến.“Đã biết.” Hàn Kỳ trả lời rất đơn giản, nhưng lại không hề đơn giản.
“Nhiều chuyện.”“Đúng thế, có thể dùng tôm khô nấu rồi lại vớt ra. Nhưng không thể lấy đầu tôm được, nếu không cháo sẽ không trắng thế này.”
Hàn Kỳ nhàn nhạt nói.(*) Phòng Huyền Linh được mệnh danh là vị tể tướng ‘sợ vợ’ nhất lịch sử Trung Hoa =))) Vua Đường Thái Tông thấy Phòng Huyền Linh chỉ có một người vợ liền ban cho ông mấy mỹ nữ về làm tì thiếp. Đêm đó ông mang về, kết quả phủ tể tướng loạn nguyên đêm, sáng mai thì thấy ông đem trả. Đường Thái Tông liền triệu Lư thị vào, chỉ vào cái chén để bên cạnh và nói “Trẫm không trị ngươi tội kháng chỉ mà cho ngươi hai sự lựa chọn. Hoặc người đem 2 nữ nhân này về nhà, hoặc ngươi uống chén thuốc độc này”. Nào ngờ Lư Thị chẳng ngần ngại cầm chén thuốc độc uống hết. Hóa ra đó chỉ là chén giấm, Đường Thái Tông muốn thử Lư Thị mà thôi. Khái niệm “uống giấm” chỉ sự ghen tuông mà bạn thỉnh thoảng gặp trong văn học đại chúng Trung Quốc chính là từ đây mà ra.
Trương Xương lập tức ý thức được bản thân mình đã quá hấp tấp nên không để ý tới 3 người đang ăn uống vui vẻ.
Thôi Đào cắn một hạt đậu phộng xì dầu trong tay, ngước mắt nhìn 2 bóng người lờ mờ đang đi ngoài sân rồi nhếch miệng, sau đó lập tức cúi đầu ăn món đậu phộng, nhất định phải chọn cái nào ngọt mới được.
Gần tối hôm sau, Thôi Đào xoa cái bụng khô quắt của mình rồi đến tìm Hàn Kỳ để cùng đến lầu Tạp Thú xem Giảng Minh Nguyệt biểu diễn huyễn thuật.“Vậy Thôi quan Hàn thì sao? Đã biết được mình thích kiểu con gái thế nào chưa?”
“Chưa dùng cơm à?” Hàn Kỳ hỏi.Sự phát triển của các sự vật đều có đặc thù riêng của nó, đôi khi điều kiện môi trường thay đổi sẽ dẫn đến biến đổi của những thứ khác. Vì thế Thôi Đào không nhìn Hàn Kỳ trong lịch sử ra sao, nàng chỉ tin người trước mắt mình, muốn thử dò xét quan điểm về tình yêu và hôn nhân của người này.
“Phải chờ tới giờ Tý nửa đêm mới xem được huyễn điệp, thôi thì cứ tới lầu Tạp Thú rồi ăn. Hàn nhị lang mời mà, cũng không tiết kiệm được bao nhiêu cho y được.” Thôi Đào lập tức nói với Hàn Kỳ rằng Vương tứ nương và Bình Nhi đã đi trước rồi.
Hàn Kỳ đáp lại, lúc đi tới lầu Tạp Thú với Thôi Đào, chàng đột nhiên chuyển hướng dẫn nàng tới một quán cháo vắng trên đường, gọi cho Thôi Đào một phần cháo.…
“Đừng để bị đói, tuy lầu Tạp Thú có đồ ăn nhưng cũng chỉ là ít trái cây mà thôi.” Hàn Kỳ nói.Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi ăn cơm xong bèn ngồi lại cùng nhau, vừa ăn đậu phộng thơm giòn, vừa uống ít rượu rồi tán dóc.
“Vậy Thôi quan Hàn cũng hơi ki bo rồi đấy, chỉ mời tôi ăn một bát cháo thôi à?” Thôi Đào trêu Hàn Kỳ một câu.“Ừm, rất dễ nuôi đấy, hay là Thôi quan Hàn cân nhắc một chút đi?” Trong miệng Thôi Đào đang ăn nên nói chuyện hơi mơ hồ, nhưng Hàn Kỳ vẫn có thể lờ mờ đoán ra nội dung lời nói của nàng.
Hàn Kỳ không nói nhiều, dù đang ngồi cạnh một cái bàn đã hơi mòn nhưng vẫn không đánh mất khí chất cao quý ôn nhã của mình.
Lúc 2 bát cháo cải xanh và tôm được bưng ra, Thôi Đào lập tức bị mùi hương của nó thu hút.
“Mùi thơm quá đi mất!” Chỉ cần ngửi mùi, Thôi Đào cũng có thể biết chắc chắn cháo này ăn rất ngon.Lúc Thôi Mậu đi theo Lữ Công Bật rời khỏi phủ Khai Phong, sự kìm nén trong lòng không thể nào phát tiết ra được, càng nghĩ càng thấy không cam tâm. Ông ta đường đường là một mệnh quan Triều đình, đã sống tới tuổi trung niên rồi mà lại bị đứa con gái hỗn hào đó uy hiếp nhục nhã, sao có thể nuốt trôi cho được.
Sau đó chủ quán lại bảo mua 2 phần cháo sẽ được tặng bánh bột ngô, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bánh chiên qua dầu bình thường, không có nhân, cả một mẩu hạt vừng rắc bên trên cũng không có, chỉ đơn thuần là bột.Mọi người lại vỗ tay, thán phục khen hay.
Nhưng đã là đồ tặng thì không thể lựa chọn gì.
Thôi Đào lấy thìa múc một ít cháo lên thổi cho ấm rồi lập tức cho vào miệng. Tôm băm kết hợp cùng cải xanh, có mùi tươi mát lại có vị ngon của tôm, tất nhiên quan trọng nhất là mùi gạo trong cháo này cực kỳ thơm nồng. Cảm giác không giống như lúa mà mọi người thường ăn, mùi hương không thể tưởng tượng nổi, ăn vào rất ấm bụng, đặc biệt với người đang đói đến dạ dày trống rỗng, thậm chí hơi đau xót mà nói thì quả thực là cứu tinh.“Thực ra cũng không phải là để ý, nếu hợp thì có thêm vài chị em nữa cũng tốt, không sợ hết người trò chuyện.” Thôi Đào cười nói với Hàn Kỳ.
Thôi Đào ăn đến cả người ấm áp sảng khoái, cảm thấy tinh thần phấn chấn, đôi mắt của nàng cũng tỏa sáng lấp lánh, mỗi lần ăn cháo vào nét mặt đều tỏ ra cực kỳ thỏa mãn.
Hàn Kỳ thấy Thôi Đào ăn một bát cháo thôi mà đã hạnh phúc đến thế, chàng không khỏi bật cười.Vừa dứt lời, Phan thị lấy tay cắm lại trâm hoa trên đầu rồi lắc mông đi ra tòa nhà ngoài.
“Cũng dễ nuôi nhỉ.”Tất nhiên Mã thị thà cưới một con dâu nghiệm thi hơn là con trai mình khổ sở rồi. Bà ta thấy rất nhức đầu, sao lại sinh ra được một cái cây si thế này chứ? Cha nó đâu có như thế. Thôi thì dù sao cũng là cháu gái, nếu Thôi Đào vào cửa thì bà ta cũng không ức hiếp nàng, nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không chủ động tác thành hôn sự này như năm đó nữa.
“Ừm, rất dễ nuôi đấy, hay là Thôi quan Hàn cân nhắc một chút đi?” Trong miệng Thôi Đào đang ăn nên nói chuyện hơi mơ hồ, nhưng Hàn Kỳ vẫn có thể lờ mờ đoán ra nội dung lời nói của nàng.
Ý cười trên khóe miệng Hàn Kỳ dần thu lại, chàng nhìn chằm chằm Thôi Đào.
Lúc này Thôi Đào đang gắp miếng bánh rán mà chủ quán tặng, cắn một miếng thật lớn.
“Ồ ồ ồ!”
Thôi Đào phấn khích chỉ vào bánh rán, ra hiệu Hàn Kỳ cũng nếm thử đi, không ngờ bánh rán đơn giản thế mà ăn ngon đến vậy, không hề bị khô cứng, bánh rất thơm, mùi hương thuần khiết mà đơn giản nhưng đủ khiến người ta say đắm.Thôi Đào lẳng lặng nghe Lữ Công Nhụ nói xong, chưa kịp tỏ thái độ gì thì nghethấy bên cạnh có tiếng nghẹn ngào.
“Món này làm thế nào vậy ạ?” Thôi Đào thấy dì bán cháo tới thu dọn bát đũa của khách bàn khác bèn hỏi bà.Thôi Đào để ý lúc này 2 bên trái phải của sân khấu đều treo vải đỏ, xen kẽ nhau che chắn sân khấu khiến người ta không thể nào nhìn thấy bên cạnh sân khấu được. Đèn lồng giấy trắng treo cao phía trên, chiếu sáng sân khấu phía trước rất rõ, nhưng phần sau thì không sáng được như thế.
Dì kia cười nói: “Làm gì có bí quyết gì, chỉ cho nước vào rồi nhào bột mì, chiên trong dầu thôi. Bột thì cũng giống với mọi người, mua ở vựa gạo đầu đường kia kìa.”Hàn Kỳ: “…”
“Đúng là thế, nhưng Lưu đại nương làm lại ngon hơn.” Người đàn ông đang tính tiền là khách quen, thấy vẻ mặt Thôi Đào có vẻ không tin bèn vội cười giải thích giúp.
Thôi Đào khẽ gật đầu, thật ra không phải không tin mà là ghen tị thôi, trong cuộc sống không thiếu gì kiểu người thế này, dù là nguyên liệu nấu ăn bình thường cũng có thể phát huy đến mức cực tốt. Công thức và cách làm đều bình thường, không có gia vị bí mật gì mà có thể làm ra được món ngon hơn người khác làm gấp trăm lần.
Đây gọi là thiên phú, thiên phú khiến người ta tức chết đấy.
Hàn Kỳ lại bị bộ dáng tức giận vì thiên phú của người khác này làm cho tức cười.
“Không bàn tới bánh, nhưng nghe nói cháo này là được nấu từ gạo giã hàng ngày đấy.”
“Làm thế gạo sẽ thơm hơn một chút, hơn nữa nấu cháo lâu sẽ đậm đà hơn. Nhưng vị tươi mát này không phải loại thường, vì tôm phải giữ thật tươi, cho vào nồi nấu sau đó vớt ra để trong hạt gạo đều thấm đẫm hương vị.”Giảng Minh Nguyệt gật đầu đồng ý, lập tức nói xin lỗi Thôi Đào lần nữa rồi mới đóng cửa lại.
Thôi Đào cẩn thận nhìn chút cháo còn sót lại trong bát, cháo trắng mà đậm đặc, bỗng nhiên hiểu ra.
“Đúng thế, có thể dùng tôm khô nấu rồi lại vớt ra. Nhưng không thể lấy đầu tôm được, nếu không cháo sẽ không trắng thế này.”
Thôi Đào đã ăn gần xong, thấy Hàn Kỳ chưa hề đụng đũa nên hỏi chàng sao không ăn.
Lúc này Hàn Kỳ mới cầm thìa lên lịch sự ăn, như thể lúc nãy chàng chỉ mải nhìn nàng mà quên ăn vậy.
Thôi Đào thấy hơi buồn cười, lấy một tay chống cằm, mím môi nhìn chàng.Phần thứ nhất rang rồi nghiền nát, nấu nước đường, cho thêm một thìa mứt hoa hồng làm thành bánh đậu phộng rang vị hoa hồng.
Hàn Kỳ ăn vài ngụm sau đó lại nhìn Thôi Đào, “Nhìn ta làm gì?”Trương Xương không biểu hiện ra ngoài quá nhiều nhưng trong lòng lại vô cùng biết ơn vì Thôi Đào biết điểm dừng, chừa cho mình mặt mũi. Hắn vội chân thành cảm ơn Thôi Đào, trong lòng càng nghĩ càng thấy chẳng trách là người mà lang quân nhà mình nhìn trúng, người ta thực sự xứng đáng.
“Ban nãy ngài cũng nhìn tôi thế mà, có qua có lại, tôi cũng nhìn thôi.”“Đúng vậy, Thôi nương tử ở phủ Khai Phong đã cho chủ ý để Tiến sĩ trà chỗ chúng tôi cải tiến, cô ấy là một người tài ba, chuyện gì cũng biết hết.” Hà An cảm thán.
Hàn Kỳ tạm thời không nói gì, chờ sau khi ăn hết cháo, chùi miệng xong mới nói với Thôi Đào: “Ta nào có nét mặt hấp dẫn được như ngươi.”“Làm thế gạo sẽ thơm hơn một chút, hơn nữa nấu cháo lâu sẽ đậm đà hơn. Nhưng vị tươi mát này không phải loại thường, vì tôm phải giữ thật tươi, cho vào nồi nấu sau đó vớt ra để trong hạt gạo đều thấm đẫm hương vị.”Hàn Kỳ cười một tiếng, không nói gì nữa.
Thôi Đào lắc đầu tỏ vẻ không cần, “Với gương mặt này của Thôi quan Hàn, dù là ăn lòng lợn cũng đẹp.”“Ngày sau nếu con có thể cưới được cô ấy, chắc chắn sẽ đưa cô ấy đến cùng hiếu kính mẹ.”
Hàn Kỳ: “…”
“Lại nói mà không suy nghĩ gì.”Vốn Mã thị còn muốn nói thêm nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Lữ Công Bật rất kém, cả người tản ra vẻ lạnh lùng đến ngột ngạt lại khiến bà ta nhớ lại cảnh tượng năm đó. 3 năm trước, khi biết tin Thôi Đào bỏ nhà ra đi, hắn không nói một lời, không khóc không than gì mà chỉ tự nhốt mình trong phòng, ngày đêm chép sách. Kể từ đó hiếm khi thấy hắn cười, ít nói đi hẳn. Tuyệt đối không thể nhiều lời với hắn, vì nếu nói nhiều thì thằng nhóc này sẽ lại càng dày vò bản thân. Có lần hắn vì quỳ trong Từ đường mà bị cảm lạnh, sốt cao 2 ngày mà chẳng có ai phát hiện ra, mãi đến khi ngất đi bà ta mới biết, nếu phát hiện trễ một chút nữa là mất mạng rồi.
Hàn Kỳ trả tiền cho Lưu đại nương xong, dẫn Thôi Đào đi khỏi mới nói với nàng.
“Có sao đâu ạ? Nhưng thật sự là tôi đang nghĩ như thế, không tin Thôi quan Hàn có thể nếm thử một chút, ăn lòng lợn rồi thử xem có người vì dung nhan Thôi quan Hàn tuấn tú mà thưởng thức không?” Thôi Đào kiên trì với quan điểm của mình.
“Sẽ nhìn chứ, nhưng là vì hiếu kỳ mà thôi.” Hàn Kỳ nói, “Nhưng ngươi nói chuyện phải có chừng mực, không chỉ có câu này thôi đâu.”Đến giờ Tý, tiết mục huyễn điệp mà khán giả mong chờ cuối cùng cũng đã đến.
Thôi Đào hơi sửng sốt, hiểu ra Hàn Kỳ đang nói đến câu kia, trong lòng nàng lại nổi sóng.
Thôi Đào gãi đầu, hơi ngốc nghếch nói với Hàn Kỳ: “Vậy lần sau tôi sẽ chú ý ạ!”Đây gọi là thiên phú, thiên phú khiến người ta tức chết đấy.
Không xoắn xuýt, không bàn cãi, chỉ là ái muội mập mờ.
Thôi Đào nói xong lại thấy bên đường có bán mì cá, lại mua 1 phần.“Chẳng phải bàn này đủ sao, sao còn đặt 2 bàn làm gì?” Thôi Đào hỏi.
Tâm trạng trong mắt Hàn Kỳ nhanh chóng biến hóa, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh nhạt bình thường, đi theo Thôi Đào tới ngõa xá.
Hai bên đường không có người, Hàn Kỳ lại lên tiếng.Thôi Đào cẩn thận nhìn chút cháo còn sót lại trong bát, cháo trắng mà đậm đặc, bỗng nhiên hiểu ra.Vì thế, trước tiên phải nhìn vào tính cách, sau đó xem nó có cần phải sửa chữa gì không.
“Sao ngươi lại không muốn gả cho Lữ nhị lang?”
“Tính tình không hợp.” Thôi Đào nói xong, thấy câu này hơi qua loa nên bổ sung thêm, “Hắn toàn làm những chuyện mà tôi không thích, không thể nào giải quyết được vụ “không hợp” này.”
“Thế là cô đã hiểu được cuộc sống này rồi.” Hàn Kỳ nói.
“Vậy Thôi quan Hàn thì sao? Đã biết được mình thích kiểu con gái thế nào chưa?”
Sự phát triển của các sự vật đều có đặc thù riêng của nó, đôi khi điều kiện môi trường thay đổi sẽ dẫn đến biến đổi của những thứ khác. Vì thế Thôi Đào không nhìn Hàn Kỳ trong lịch sử ra sao, nàng chỉ tin người trước mắt mình, muốn thử dò xét quan điểm về tình yêu và hôn nhân của người này.
“Đã biết.” Hàn Kỳ trả lời rất đơn giản, nhưng lại không hề đơn giản.
Nhưng khi Thôi Đào nghe thì chẳng khác gì nói nhảm.
“Vậy sau khi cưới mà gặp một người ưng ý hơn thì phải làm sao ạ?” Thôi Đào hỏi lại.
“Xem ra ngươi rất để ý đến chuyện vợ lẽ nhỉ?” Hàn Kỳ nhạy bén nói thẳng trọng điểm, nhìn Thôi Đào.Lúc này Hàn Kỳ mới cầm thìa lên lịch sự ăn, như thể lúc nãy chàng chỉ mải nhìn nàng mà quên ăn vậy.
Thôi Đào hơi sửng sốt, tự hỏi mình vừa nói câu đó mà thể hiện rõ thế à?“Thế là cô đã hiểu được cuộc sống này rồi.” Hàn Kỳ nói.
“Lần trước ở lầu Thiên Hương, ngươi đã từng hỏi rồi.” Hàn Kỳ giải thích.
Thôi Đào nhớ lại, đúng là lúc ở lầu Thiên Hương nàng đã từng dò hỏi rằng trong nhà Hàn Kỳ đã có phụ nữ hay chưa. Nhưng lúc ấy nàng chỉ đơn giản là trêu đùa trong lúc rảnh rỗi thôi.
Chuyện khi ấy với chuyện dò hỏi Hàn Kỳ bây giờ rõ ràng không giống nhau.Thôi Đào cắn một hạt đậu phộng xì dầu trong tay, ngước mắt nhìn 2 bóng người lờ mờ đang đi ngoài sân rồi nhếch miệng, sau đó lập tức cúi đầu ăn món đậu phộng, nhất định phải chọn cái nào ngọt mới được.
Đợi đã, thử đổi góc độ mà nghĩ, lúc đó Hàn Kỳ không chỉ nhớ câu hỏi của nàng mà còn để ý tới nữa. Cùng với kết quả dò hỏi hiện tại của nàng mà phân tích, có phải là từ lúc đó chàng ta đã bắt đầu để tâm đến nàng rồi không?“Vậy Thôi quan Hàn cũng hơi ki bo rồi đấy, chỉ mời tôi ăn một bát cháo thôi à?” Thôi Đào trêu Hàn Kỳ một câu.“Tốt xấu gì cũng là ta mời, cho ta chút tình mọn có được không?” Hàn Tống nhìn Thôi Đào, ý bảo nàng ngồi cùng bàn với mình.
Thôi Đào bật cười, thật không ngờ vị Thôi quan Hàn này lại động lòng với nàng sớm như thế.Hàn Kỳ không nói nhiều, dù đang ngồi cạnh một cái bàn đã hơi mòn nhưng vẫn không đánh mất khí chất cao quý ôn nhã của mình.
Nhưng chuyện này cũng nói rõ rằng người đàn ông này giỏi giấu giếm thật.
“Thực ra cũng không phải là để ý, nếu hợp thì có thêm vài chị em nữa cũng tốt, không sợ hết người trò chuyện.” Thôi Đào cười nói với Hàn Kỳ.
Đúng là nàng không để ý thật, mà là nàng cực kỳ để ý!
Sở dĩ Thôi Đào nói để Hàn Kỳ hiểu lầm là sợ Hàn Kỳ biết nàng ghét chuyện này rồi sẽ tránh né. Trong giai đoạn theo đuổi lấy lòng phụ nữ, đàn ông có thể tạm thời nhượng bộ thói quen và tam quan, nhưng chuyện này cũng không thể nói lên được gì, vì qua thời kỳ yêu thương nồng nhiệt rồi sẽ bại lộ hết.
Vì thế, trước tiên phải nhìn vào tính cách, sau đó xem nó có cần phải sửa chữa gì không.
Thôi Đào thấy Hàn Kỳ không nói gì, dựa theo sự lý tưởng hóa về tình yêu của đa số đàn ông thì hẳn Hàn Kỳ cũng nghĩ thế rồi.“Phải chờ tới giờ Tý nửa đêm mới xem được huyễn điệp, thôi thì cứ tới lầu Tạp Thú rồi ăn. Hàn nhị lang mời mà, cũng không tiết kiệm được bao nhiêu cho y được.” Thôi Đào lập tức nói với Hàn Kỳ rằng Vương tứ nương và Bình Nhi đã đi trước rồi.
“Người xem, chẳng phải tôi, Vương tứ nương và Bình Nhi vẫn chung đụng rất tốt sao? Thực ra tôi cũng có nhiều khuyết điểm lắm, chỉ cần không phải người xấu, nói chuyện ổn thì mọi người tụm vào nhau nói chuyện cũng không tệ. Nữ quyến trong nhà dễ rảnh rỗi nhàm chán, lúc không làm gì thì chị em có thể bầu bạn giết thời gian.”“Cô ấy đã thay đổi rất nhiều ạ.” Lữ Công Bật nói.
Thôi – rộng lượng – Đào lại bày tỏ lòng tốt lần nữa, áp dụng kỹ thuật quăng lưới với Hàn Kỳ.“Ban nãy ngài cũng nhìn tôi thế mà, có qua có lại, tôi cũng nhìn thôi.”
Hàn Kỳ im lặng nhìn Thôi Đào một chút rồi thở dài: “Đúng là quan hệ giữa ngươi và hai người ấy không tệ.”Hàn Kỳ nhàn nhạt nói.
“Chứ sao, hôm qua chúng tôi còn cùng nhau uống tí rượu nữa đấy.”
Thôi Đào cũng biết Hàn Kỳ đã sớm nhìn ra Bình Nhi thích Hàn Tống, nàng bèn đem chuyện Bình Nhi thú nhận với mình, tỏ ra bản thân không hề để bụng chuyện này. Đây cũng là một sự ẩn dụ dành cho Hàn Kỳ, nói cho chàng biết nàng thật sự là một người rộng lượng, có thể chấp nhận người phụ nữ khác.Hàn Kỳ chắp tay đứng ngoài hoang viện nhìn 3 người vui vẻ nói cười, im lặng một lát rồi quay người rời đi.
Hàn Kỳ cười một tiếng, không nói gì nữa.Trương Xương lại rất tò mò không biết Thôi Đào đã nói gì với hai người trong phòng, chỉ mới một chút mà đã khiến Thôi Mậu vốn dĩ rất oai phong lại biến thành như vậy. Nếu hắn học được khả năng này thì về sau lúc theo Lục lang xử lý việc chẳng phải sẽ lại càng như cá gặp nước sao?
Thôi Đào bèn kể chuyện Lư thị, vợ Phòng Huyền Linh vì “ghen” mà uống một vò giấm*, hỏi Hàn Kỳ thấy việc này thế nào.
Thôi Mậu thấy hắn như thế thì không kìm được mà khen ngợi Lữ Công Bật, sau đó lại nâng chén lên xin lỗi hắn lần nữa, “Chẳng hiểu sao ta lại nuôi ra một đứa con gái như thế, nó —”“Vốn dĩ trước kia thái độ của anh đối với tôi cũng không mấy tốt đẹp gì, nếu đến xin tôi, chắc chắn tôi sẽ không chỉ.” Thôi Đào vỗ lên lọ Hoa mai đọng mật, “Nhưng nhờ anh biết tặng đồ lấy lòng người ta, lại còn biết cách nói chuyện, thích nhất là câu “đối phó với kẻ thất đức” kia, dùng từ rất chính xác đấy.”Thôi Đào cũng biết Hàn Kỳ đã sớm nhìn ra Bình Nhi thích Hàn Tống, nàng bèn đem chuyện Bình Nhi thú nhận với mình, tỏ ra bản thân không hề để bụng chuyện này. Đây cũng là một sự ẩn dụ dành cho Hàn Kỳ, nói cho chàng biết nàng thật sự là một người rộng lượng, có thể chấp nhận người phụ nữ khác.(*) Phòng Huyền Linh được mệnh danh là vị tể tướng ‘sợ vợ’ nhất lịch sử Trung Hoa =))) Vua Đường Thái Tông thấy Phòng Huyền Linh chỉ có một người vợ liền ban cho ông mấy mỹ nữ về làm tì thiếp. Đêm đó ông mang về, kết quả phủ tể tướng loạn nguyên đêm, sáng mai thì thấy ông đem trả. Đường Thái Tông liền triệu Lư thị vào, chỉ vào cái chén để bên cạnh và nói “Trẫm không trị ngươi tội kháng chỉ mà cho ngươi hai sự lựa chọn. Hoặc người đem 2 nữ nhân này về nhà, hoặc ngươi uống chén thuốc độc này”. Nào ngờ Lư Thị chẳng ngần ngại cầm chén thuốc độc uống hết. Hóa ra đó chỉ là chén giấm, Đường Thái Tông muốn thử Lư Thị mà thôi. Khái niệm “uống giấm” chỉ sự ghen tuông mà bạn thỉnh thoảng gặp trong văn học đại chúng Trung Quốc chính là từ đây mà ra.
“Phòng Lương công có đức tính tốt, trọng tình trọng nghĩa.” Hàn Kỳ nói.
Trong lòng Thôi Đào hừ một tiếng, không nói với Hàn Kỳ nữa, trò chuyện không nổi.“Được rồi.” Thôi Đào còn chưa dứt lời thì Lữ Công Nhụ đã chạy mất dạng rồi.
Lúc cả hai tới lầu Tạp Thú thì Hàn Tống đã đến trước. Vương tứ nương và Bình Nhi cũng đã ở đây, nhưng hai người đều ngồi bàn bên, không ngồi cùng với Hàn Tống.
“Chẳng phải bàn này đủ sao, sao còn đặt 2 bàn làm gì?” Thôi Đào hỏi.
“Không phải đặt 2 bàn đâu, bàn của bọn ta là do Hàn nhị lang vung tiền gấp 10 để đuổi khách đi đấy.” Vương tứ nương thảng thốt rằng Hàn Tống quá hào phóng.Thôi Mậu bèn nghe theo, gắp một miếng ăn thử, quả nhiên cảm thấy rất tươi ngon bèn than: “Ăn ngon đấy, so với nơi khác thì Tiến sĩ trà ở chỗ bọn ngươi đúng là không tầm thường.”Thôi Đào phấn khích chỉ vào bánh rán, ra hiệu Hàn Kỳ cũng nếm thử đi, không ngờ bánh rán đơn giản thế mà ăn ngon đến vậy, không hề bị khô cứng, bánh rất thơm, mùi hương thuần khiết mà đơn giản nhưng đủ khiến người ta say đắm.
Bình Nhi chỉ ung dung nói một câu: “Dù có giàu đến đâu thì cũng phải tiết kiệm một chút chứ, rõ ràng mọi người có thể ngồi cùng bàn mà.”“Chuyện đốt sổ sách đúng là có thật.” Phán quan Vương giải thích với Lữ Công Bật, ông ta có một người làm việc dưới trướng của Thương tào tham quân Chu Sơ Khải, hắn đã viết hơn nửa sổ sách phòng kho của phủ, chữ viết bên trên không khác gì.
Hàn Tống bên cạnh nghe vậy thì khóe miệng hơi giật giật, liếc nhìn Bình Nhi đầy ghét bỏ.
“Tốt xấu gì cũng là ta mời, cho ta chút tình mọn có được không?” Hàn Tống nhìn Thôi Đào, ý bảo nàng ngồi cùng bàn với mình.Thôi Đào quan sát cô gái này một chút, lại nghe Chưởng quỹ hỏi sao thị lại xuống liền đoán được vị này hẳn là người vợ thông dâm của Chưởng quỹ Vu kia.Gần tối hôm sau, Thôi Đào xoa cái bụng khô quắt của mình rồi đến tìm Hàn Kỳ để cùng đến lầu Tạp Thú xem Giảng Minh Nguyệt biểu diễn huyễn thuật.
Thôi Đào cười đồng ý, cùng với Hàn Kỳ và Hàn Tống ngồi cùng một bàn.
Bình Nhi thấy thế thì tức đến đỏ mắt, buồn bực cúi đầu không nói tiếng nào.
Lúc này Vương tứ nương mới lấy đậu phộng ngũ vị ra, chia cho mỗi bàn 1 phần.Không xoắn xuýt, không bàn cãi, chỉ là ái muội mập mờ.
Hàn Tống nghe là Thôi Đào làm nên lột một hạt ra ăn, khen ngợi rằng không tệ.“Mùi thơm quá đi mất!” Chỉ cần ngửi mùi, Thôi Đào cũng có thể biết chắc chắn cháo này ăn rất ngon.Thôi Đào cười đồng ý, cùng với Hàn Kỳ và Hàn Tống ngồi cùng một bàn.
Trên sân khấu đã bắt đầu diễn xiếc, vài cậu trai trẻ chỉ mới chớm 12 – 13 tuổi, cơ thể dẻo dai đang nhào lộn trên mấy cái chum vại, trình diễn nhiều tư thế khác nhau khiến khán giả dưới sân khấu liên tục vỗ tay khen hay.
Thôi Đào ăn vài hạt đậu phộng và bánh ngọt xong lại nhìn Hàn Kỳ một chút. Sau đó nàng đứng dậy bước ra sau lầu Tạp Thú, hỏi Chưởng quỹ Vu có thể tìm Giảng Minh Nguyệt ở đâu.Làm xong hết thì trời cũng đã sắp tối. Thôi Đào sai Vương tứ nương đi nghe ngóng xem Hàn Kỳ đã rời khỏi phủ Khai Phong hay chưa. Biết chàng vẫn còn ở trong phủ, Thôi Đào bèn chia ra 3 loại đậu phộng trong 3 đĩa khác nhau. Mặt khác chuẩn bị thêm một bình rượu, để vào chậu đá lạnh, cố tình thêm Hoa mai đọng mật vào trong. Hoa mai đọng mật này hòa chung với rượu còn ngon hơn cả rượu Thanh mai, rất hợp để uống rượu rồi tán gẫu.
“Lúc này cô ta đều phải ở trong phòng để chuẩn bị.” Một cô gái trẻ tuổi, vóc dáng thon thả, bộ dạng thanh tú bước từ tầng 2 xuống, trên người mang theo mùi hoa nhài không đậm không nhạt.
Thôi Đào quan sát cô gái này một chút, lại nghe Chưởng quỹ hỏi sao thị lại xuống liền đoán được vị này hẳn là người vợ thông dâm của Chưởng quỹ Vu kia.“Anh hai không biết ta tới tìm em, nếu biết e là sẽ đánh ta một trận, hoặc lại không nói chuyện với ta nửa năm mất. Nhưng ta nghĩ có một số chuyện vẫn phải nói ra thì người ta mới hiểu thấu được suy nghĩ trong lòng mình, ta muốn giúp anh hai làm chuyện này.”
“Vậy tôi có thể tới gặp cô ấy chút được không?” Thôi Đào hỏi.Bên cạnh mùi hương, đậu phộng xì dầu cắn vào lại càng ngon hơn. Vị mặn ngọt khác nhau, tránh đi sự một màu, cảm giác hưởng thụ phong phú, bắt miệng, thích hợp để nhâm nhi lúc uống rượu và giải trí.
“Ai da, thật sự không tiện đâu. Cô ta đang chuẩn bị cho huyễn điệp, không thích ai đến tìm mình lúc này cả, sợ người khác học lén tay nghề của mình khiến sau này không kiếm được tiền nữa đấy.” Cái eo mềm mại của Phan thị tựa vào thành lan can, giọng điệu nói chuyện cũng hơi kỳ quái.
Chưởng quỹ lại quát Phan thị vô lễ lần nữa, “Cô có biết người này là ai không, quý nhân phủ Khai Phong, cũng là bạn tốt của Hàn nhị lang đấy.”
Phan thị nghe vậy mới dùng ánh mắt nghiêm túc dò xét Thôi Đào, xin lỗi nàng. Nhưng thoạt nghe giọng điệu có vài phần hững hờ, dường như cũng không mấy để ý tới chuyện đắc tội quý nhân.
“Nếu chỉ chào hỏi một chút thì cũng được.” Chưởng quỹ Vu vội cười gượng, dẫn Thôi Đào đến trước phòng Giảng Minh Nguyệt. Chưởng quỹ Vu hô to trước cửa phòng đóng chặt để báo trước.Thôi Đào chia nhân đậu phộng này ra thành 3 phần.
Lát sau, Giảng Minh Nguyệt mới mở cửa, nhưng chỉ ló đầu ra. Cô ta cười chào hỏi Thôi Đào, lúng túng bảo rằng giờ mình không tiện ra mặt.
“Đợi lát nữa cô diễn xong tôi sẽ mời cô uống rượu, còn định nói chuyện phiếm với cô vài câu đây.” Thôi Đào nói.Thôi Đào lắc đầu tỏ vẻ không cần, “Với gương mặt này của Thôi quan Hàn, dù là ăn lòng lợn cũng đẹp.”
Giảng Minh Nguyệt gật đầu đồng ý, lập tức nói xin lỗi Thôi Đào lần nữa rồi mới đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, có một cơn gió thổi từ trong phòng ra, Thôi Đào ngửi thấy một mùi hoa nhài cực nhạt.
Sau khi xuống lầu, Thôi Đào thấy Phan thị vẫn ở đó liền hỏi thị có từng đi qua phòng của Giảng Minh Nguyệt không.
Phan thị buồn bực nhìn Thôi Đào, “Tôi nhìn cô ta làm gì chứ!”
Vừa dứt lời, Phan thị lấy tay cắm lại trâm hoa trên đầu rồi lắc mông đi ra tòa nhà ngoài.
Đến giờ Tý, tiết mục huyễn điệp mà khán giả mong chờ cuối cùng cũng đã đến.
Thôi Đào để ý lúc này 2 bên trái phải của sân khấu đều treo vải đỏ, xen kẽ nhau che chắn sân khấu khiến người ta không thể nào nhìn thấy bên cạnh sân khấu được. Đèn lồng giấy trắng treo cao phía trên, chiếu sáng sân khấu phía trước rất rõ, nhưng phần sau thì không sáng được như thế.
Thôi Đào bước tới bên cạnh sân khấu nhìn, phát hiện trong lụa đỏ hai bên ẩn rất nhiều dây đỏ, xem ra là để dùng kích hoạt một số cơ chế gì đó. Lúc này mọi người đột nhiên reo hò, Thôi Đào nhìn lên sân khấu, qua khe hở của lụa đỏ thấy Giảng Minh Nguyệt mặc đồ nam màu xanh đi lên sân khấu, đầu tiên là cúi đầu chào mọi người, sau đó đột nhiên giơ cao hai tay lên, tất cả đều nín thở lại, thấy thế còn nghĩ là bướm sẽ lập tức xuất hiện, nhưng lại thấy Giảng Minh Nguyệt lần nữa cúi đầu hành lễ với khán giả, đùa đến mức mọi người đều bật cười.“Đúng là thế, nhưng Lưu đại nương làm lại ngon hơn.” Người đàn ông đang tính tiền là khách quen, thấy vẻ mặt Thôi Đào có vẻ không tin bèn vội cười giải thích giúp.
Sau khi cúi đầu vài lần, Giảng Minh Nguyệt lại giơ cao tay lần nữa, lúc này một người đàn ông cao to mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ quỷ La Sát đột nhiên ra sân, hắn sải bước đi tới cạnh Giảng Minh Nguyệt, vung áo choàng lên che mất cô ta, đột nhiên rất nhiều bươm bướm đập cánh bay ra, dày đặc ở chỗ của hai người.
Mọi người lại vỗ tay, thán phục khen hay.
Ở góc độ của Thôi Đào thấy được nhiều hơn, nàng thấy sau khi người đàn ông dùng áo choàng che Giảng Minh Nguyệt lại, Giảng Minh Nguyệt hơi đẩy hắn ra.“Có chút thú vị, nhưng cửa nhà họ Lữ này nó không thể vào được. Ta nghe nói nó nghiệm thi ở phủ Khai Phong, e là không chỉ có thi thể nữ, những xác chết cháy mà nhiều khi đã tra qua thi thể nam luôn rồi. Con chịu nổi bàn tay đã từng sờ qua thi thể lại sờ mình à? Nếu con chịu được thì ta cũng không chịu nổi đâu.”
Thôi Đào phát hiện tên đeo mặt nạ này da ngăm đen, thân hình cũng giống với Trần Thiện Minh, hơn nữa hắn cũng dùng huyễn điệp, lúc này nàng bèn xông lên sân khấu.
Đột nhiên ánh lửa trở nên lập lòe, 2 người trên sân khấu đã không còn tăm hơi. Mắt Thôi Đào bị ánh sáng làm cho lóa đi, nhìn lại chỉ còn thấy áo choàng của người đàn ông kia đang cháy trên sân khấu, nàng vừa gọi Vương tứ nương mau dập tắt lửa vừa chạy về phía lụa đỏ phía sân khấu, vì nàng phát hiện có một dải đỏ bị rung lên không phải vì gió thổi.
Thôi Đào bước qua lớp vải đỏ, lập tức nhìn thấy 2 bóng người một cao một thấp, họ đang nắm tay nhau chạy về con phố phía sau lầu Tạp Thú.Nhưng chuyện này cũng nói rõ rằng người đàn ông này giỏi giấu giếm thật.
Thôi Đào đuổi theo tới con phố phía sau, phát hiện đây là một chợ đêm nhỏ, bên đường đầy nhóc hàng rong bán các loại đồ ăn vặt, trên đường người qua lại tấp nập. Nàng hỏi một người bán hàng rong hướng đi của họ, hắn chỉ cho Thôi Đào là hướng đường Đông. Thôi Đào thấy bóng lưng hai người qua đám đông, lập tức bám theo.“Nhiều chuyện.”
Tên đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên quay đầu lại, tháo mặt nạ trên mặt xuống, Thôi Đào đã từng xem qua chân dung của Trần Thiện Minh, quả nhiên là hắn!
Trần Thiện Minh đột nhiên mỉm cười với Thôi Đào, để lộ ra hai hàm răng trắng. Hắn lập tức tựa vào vai Giảng Minh Nguyệt, hai người hóp lưng lại như mèo rồi nhanh chóng chạy vào đám đông.“Món này làm thế nào vậy ạ?” Thôi Đào thấy dì bán cháo tới thu dọn bát đũa của khách bàn khác bèn hỏi bà.
Đúng là khiêu khích trắng trợn mà!