Quần áo màu lam nhạt có ánh nhũ mờ mờ, chất liệu không đẹp lắm, thậm chí còn không bì được với quần áo của người hầu trong Tướng phủ. Nhưng mặc lên người nàng lại khiến hoa văn trở nên đẹp đẽ đến kỳ lạ, làn da trắng ngần như tuyết, thần thái rạng rỡ, trưởng thành hơn trước kia nhiều.
Dù giờ đã gặp Thôi Đào lần thứ ba nhưng Lữ Công Bật vẫn có cảm giác như mình đang mơ.“Đúng rồi, cứ thế đi.” Thôi Đào để Thôi Chi nhớ kỹ cảm giác này, lúc gọi anh họ cứ ra sức nghĩ tới gương mặt của Hàn Kỳ là được.
Nàng đã quay về thật rồi.Lữ Công Bật im lặng một hồi mới nói: “Không tiện nói ra.”Cửu nương cũng muốn bắt một con về cho bà nội vui, bèn bảo chúng nô bộc đi cùng mình. Đến lúc cô ta quay lại thì chỉ thấy 2 nha hoàn hầu hạ tôi bị đánh ngất xỉu, tôi thì không thấy bóng dáng đâu cả, sốt ruột đến mức vội chạy khắp nơi tìm người.Bình Nhi vừa dứt lời, cai ngục Tôn đã bước đến.
“Cửu nương không hề nói thật chuyện năm đó, tôi mất hồi lâu để “hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình*” với cô ta lại không bằng một câu “Nếu anh họ hai biết em nói dối sẽ không nương tay với em đâu”.”“Anh không nói thì tôi cũng đã sớm nghe qua rồi, trong đại lao loại người nào chả có, còn có lời gì không nói được ư?” Nhưng nếu là Lữ Công Bật mà khó mở miệng được thì Thôi Đào cũng có thể đoán được là tới mức nào rồi.Đến lúc đó Thôi Đào cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là vị “người tài” nào trong nhà họ đã xuống tay với nàng.
Sự việc phát triển sau này càng giúp Thôi Chi trốn tránh trách nhiệm hơn nữa.(*) Dùng chân tình làm cảm động, dùng đạo lý thuyết phục đối phương.“Ừm, nghêu sông chiên, thịt thỏ?” Thôi Chi thử trả lời.Thôi Đào: “Nhà họ Thôi có quá nhiều người nên không loại trừ được, chỉ dựa vào hiện tại thì không thể đoán ra là ai. Anh cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, chờ khi con tép câu được nó ra thì chúng ta ắt biết ấy mà.”“Rốt cuộc là anh đã nắm được điểm yếu gì của cô ta vậy?” Thôi Đào lại hỏi Lữ Công Bật lần nữa.
Tất nhiên, Thôi Đào nói như thế cũng chỉ để tạo ra bằng chứng thuyết phục để khiến Thôi Chi tin tưởng mà thôi. Nàng bèn tiết lộ chuyện Lữ Công Bật phái người giám sát cô ta, Thôi Chi không ngốc, nghe thấy thế lập tức biết được bản thân mình quả thực bị giám sát trong Tướng phủ. Vì thế cô ta bắt đầu hoảng loạn, sau đó Thôi Đào lại dùng kim bạc “điều trị tỳ vị” để uy hiếp, cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật.“Ta sẽ nghĩ cách để cứu em ra.” Giọng điệu của Lữ Công Bật cực kỳ nghiêm túc, cánh môi mỏng lập tức mím lại thành một đường.
“Có phải anh họ nắm được nhược điểm gì của cô ta không?”Thôi Chi vào phủ Tể tướng cũng chỉ mới chào hỏi qua phu nhân Tể tướng một lần, căn bản không hề biết phu nhân thích ăn món gì.Lữ Công Bật nghe Thôi Đào kể lại hết mọi chuyện xong cũng không nhịn được nữa. Lúc này hắn sải bước đi, định xông vào tìm Thôi Chi tính sổ.Đến lúc phía Đông nổi lên ánh nắng đỏ hoe, Thôi Đào duỗi cái lưng mỏi ra, cuối cùng cũng kết thúc khóa dạy Thôi Chi rồi rời khỏi phủ Tể tướng.
Lần trước khi nàng gặp Thôi Chi ở lầu Bát Tiên, Thôi Đào đã phát hiện lúc Lữ Công Bật xông vào, phản ứng đầu tiên của Thôi Chi không phải là kinh ngạc mà là lập tức đứng dậy, rủ mắt không dám nhìn thẳng vào Lữ Công Bật, cực kỳ e ngại hắn. Lúc đó nàng đã cảm thấy có gì đó khác thường, tất có ẩn khuất gì.Thực ra Thôi Chi còn thành thật khai báo với Thôi Đào một chuyện nữa. Nếu có thể tìm ra người, dù lời nói dối này của cô ta bị vạch trần nhưng Thôi Đào bình an vô sự thì cô ta nghĩ cùng lắm mình cũng chỉ quỳ xuống khóc lóc cầu xin Thôi Đào tha thứ mà thôi. Nhưng nếu không tìm thấy người thì tội lỗi của cô ta quá lớn, cô ta không muốn vì đeo theo cái tội này lên lưng mà cả đời sau không thể ngóc đầu trong nhà họ Thôi được.Thôi Chi có một người cha háo sắc dâm đãng, hại cô ta trong lúc trưởng thành đã bị ảnh hưởng, có một vài đam mê đặc biệt cũng không khiến người khác bất ngờ gì mấy. Nhưng chuyện này lại áp vào thời cổ đại, đặc biệt còn là con gái đợi gả mà nói thì đúng là bắt được thóp to rồi.Thôi Đào và Vương tứ nương đều đồng thời liếc nhìn Bình Nhi.
“Chuyện năm đó em bỏ đi còn có ẩn tình ư?” Lữ Công Bật không để ý Thôi Đào đã “bán” mình thế nào, cũng không để ý đến câu hỏi lúc nãy của Thôi Đào, giờ hắn chỉ nôn nóng muốn biết sự thật về chuyện năm đó nàng đã bỏ đi.
“Năm đó tôi không hề bỏ nhà ra đi.”“Cô ta còn có ích.”“Đúng là ta chưa từng nhìn thấy, nhưng tối qua ta đã thấy dưới đáy đĩa đựng mấy món ăn kia có hình hoa mai đỏ, lúc đầu chỉ thấy có gì đó không đúng nên không nói ra. Sau khi biết có người bị độc chết, ta mới nhớ đó là ký hiệu đặc trưng của thánh thủ dùng độc Hồng Cô ở Thiên Cơ Các. Sát thủ dưới trường Thiên Cơ Các rất đông, nhiều khi vì công việc làm ăn mà nhiều sát thủ tranh nhau một mối. Vì thế lúc sát thủ giết người đều sẽ để lại ký hiệu đặc biệt để phân biệt là ai đã ra tay thành công.”
Một câu này của Thôi Đào khiến Lữ Công Bật cực kỳ kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm Thôi Đào, hết sức chăm chú nghe nàng nói tiếp.“Là ai xin lỗi chị, hứa với chị rằng chỉ cần có thể chuộc tội, dù chị muốn em làm gì thì em cũng làm cho hả?” Thôi Đào hỏi lại.Chuyện này với những khuê nữ chưa định thân mà nói thì hơi xấu hổ, Thôi Đào chỉ nói cho Thôi Chi, người em cô thân thiết nhất nghe. Thôi Chi giúp Thôi Đào che giấu, mang số tiền đó đến chùa Thanh Phúc, sau khi đến chùa cả hai đã quyên góp đi hết để không cho người ngoài biết.
“Hôm đó tôi mang tiền đi chùa Thanh Phúc thật ra là để cầu phúc, muốn quyên tiền cho chùa. Lúc đó có một tiểu hòa thượng bưng một bát cháo đi ngang qua làm bẩn váy tôi, thế nên tôi đến tịnh phòng để thay quần áo. Còn Cửu nương dẫn người chờ bên ngoài, chờ thấy có mấy tiểu nương tử đi đạp thanh chung nhao nhao đi về phía sau núi, bàn tán rằng bên đó có rất nhiều bươm bướm bay tới.“Năm đó tôi không hề bỏ nhà ra đi.”Lúc đó cô ta xin tăng nhân trong chùa giúp đỡ, tìm khắp núi nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy tôi đâu, biết mọi chuyện đã không xong rồi.
Năm đó đang độ rét tháng 3, bướm không xuất hiện, đột nhiên có một số lượng bướm lớn bay tới chùa Phật, tất cả mọi người đều cho là điềm lành, nhà nhà người người đều muốn bắt một con về để làm vật cầu may.Thôi Đào im lặng, đột nhiên nghĩ tới một người bèn nói với Thôi Chi: “Hàn Trĩ Khuê! Dùng mặt của ngài ấy đi, đủ dễ nhìn chưa?”“Địch trong tối, ta ngoài sáng, không thể biết được hết nguồn cơn. Tôi muốn giữ lại con tép nhỏ này để câu con cá lớn.”
Cửu nương cũng muốn bắt một con về cho bà nội vui, bèn bảo chúng nô bộc đi cùng mình. Đến lúc cô ta quay lại thì chỉ thấy 2 nha hoàn hầu hạ tôi bị đánh ngất xỉu, tôi thì không thấy bóng dáng đâu cả, sốt ruột đến mức vội chạy khắp nơi tìm người.“Gần bằng mẹ em.” Thôi Chi đột nhiên gật đầu nói, “Đúng rồi, đây đều là những món em thích ăn. Em nên nói là tía tô, đậu phụ, canh thịt băm, đúng không chị?”“Là sát thủ của Thiên Cơ Các.” Lúc này, Bình Nhi đột nhiên lên tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Thôi Đào, “Hẳn là kẻ thù của cô đã thuê sát thủ ở đó.”
Lúc đó cô ta xin tăng nhân trong chùa giúp đỡ, tìm khắp núi nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy tôi đâu, biết mọi chuyện đã không xong rồi.Thôi Chi run lên sau đó cúi đầu, mím môi khẽ gật gù.
Lúc đó tôi sắp nghị thân với anh, là bảo bối quý nhất của nhà họ Thôi. Cô ta sợ trưởng bối trong nhà nghĩ vì cô ta ham chơi nên tôi mới bị bắt cóc, sợ trưởng bối lấy gia pháp ra hành hạ mình. Đám nô bộc cũng sợ gánh vác trách nhiệm nên bèn bàn bạc lại với cô ta, biên lên một kịch bản để biện bạch. 2 nha hoàn đi theo tôi bị đánh ngất xỉu cũng bị họ uy hiếp và hối lộ.Thôi Chi cầu xin Thôi Đào cho mình đi vòng qua bước này, cô ta thật sự không làm được.Lữ Công Bật thấy vậy, cảm xúc trong đáy mắt lập tức phun trào. Hắn cố gắng kiềm chế lại tình cảm của mình, tỉnh táo nói chuyện với Thôi Đào: “Nhưng cô ta lại có.”
Vì thế anh cũng biết lời giải thích cuối cùng của cô ta rồi đó, chỉ bảo lúc đó cô ta thành kính bái Phật chứ không phải ham chơi mà tự tiện dẫn tất cả kẻ hầu đi khỏi, còn bảo là tôi kiên quyết chỉ dẫn theo 2 nha hoàn kia đến tịnh phòng thay quần áo thôi.”Tất cả chuyện xấu của Thôi Chi đều bị Thôi Đào lôi ra, cô ta thấy hơi mất mặt, xấu hổ vô cùng, trong một khoảnh khắc nào đó cô ta đã nghĩ đến chuyện treo cổ chết đi cho xong. Chết rồi thì không cần sợ gì nữa, chuyện gì cũng không biết. Nếu không Thôi Đào và Lữ Công Bật dùng những chuyện này đâm chọt tới trưởng bối nhà họ Thôi thì có đến trầm đường cũng không đủ để cô ta chuộc tội.
Thực ra Thôi Chi còn thành thật khai báo với Thôi Đào một chuyện nữa. Nếu có thể tìm ra người, dù lời nói dối này của cô ta bị vạch trần nhưng Thôi Đào bình an vô sự thì cô ta nghĩ cùng lắm mình cũng chỉ quỳ xuống khóc lóc cầu xin Thôi Đào tha thứ mà thôi. Nhưng nếu không tìm thấy người thì tội lỗi của cô ta quá lớn, cô ta không muốn vì đeo theo cái tội này lên lưng mà cả đời sau không thể ngóc đầu trong nhà họ Thôi được.Sự thù địch trong mắt Lữ Công Bật từ lâu đã không thể kiềm chế được nữa, hận thù và giận dữ, tràn ngập sát khí. Dường như đang muốn kéo cô ta xuống địa ngục, ăn tươi nuốt sống cô ta.“Nhanh như thế mà hai người được thả rồi ư?” Vương tứ nương kinh ngạc, lập tức từ dưới đất đứng phắt dậy hỏi Thôi Đào, “Cô… Cô không phải là tử tù sao?”
Sự việc phát triển sau này càng giúp Thôi Chi trốn tránh trách nhiệm hơn nữa.
Có nha hoàn vô tình phát hiện tiền bạc và đồ trang sức của Thôi Đào dành dụm đã biến mất, vì thế trưởng bối nhà họ Thôi bắt đầu nghi ngờ, không biết có phải Thôi Đào đang bỏ nhà ra đi hay không.Thôi Đào liếc nhìn Bình Nhi, “Sao lại nói cho ta hay những chuyện này?”“Thẩm xong rồi, nhưng người hạ độc ta không dễ tìm cho lắm, hoàn toàn không có đầu mối gì.” Thôi Đào không kìm được mà ngáp một cái.
Thôi Chi biết rõ Thôi Đào lén mang theo nhiều tiền đến chùa Thanh Phúc là để bày tỏ lòng thành kính của mình với Phật Tổ, cầu xin Phật Tổ có thể chúc phúc cho nàng, để anh họ “quái gở” đừng đáng sợ như thế nữa, để sau khi gả xong nàng có thể sống yên bình một chút.“Nếu thế này mà nắm thóp được thì Biện Kinh có thể nắm một đống đấy.” Con gái ngưỡng mộ Hàn Kỳ nhiều lắm, trước đây Thôi Đào đã từng nghe Lý Viễn nhắc tới, cửa nhà Hàn Kỳ đã từng bị đạp hư 2 cái rồi.
Chuyện này với những khuê nữ chưa định thân mà nói thì hơi xấu hổ, Thôi Đào chỉ nói cho Thôi Chi, người em cô thân thiết nhất nghe. Thôi Chi giúp Thôi Đào che giấu, mang số tiền đó đến chùa Thanh Phúc, sau khi đến chùa cả hai đã quyên góp đi hết để không cho người ngoài biết.Một người dung mạo như ngọc, cả người đều toát lên vẻ thông minh, hoạt bát và động lòng người; một người ôn nhu ấm áp, một cái nhíu mày mỉm cười cũng có thể đi vào lòng người; một người thì vác đao lớn trên vai, thô lỗ dùng tay áo xoa xoa cái mũi, tuy dáng vẻ xấu xí nhưng ngực lại nở nang, cũng miễn cưỡng nhận ra là một cô gái.
Nói cách khác, dù lúc đó Thôi Đào có biết Lữ Công Bật “quái gở” cũng không hề có ý định trốn tránh, nàng biết bản thân đang gánh trên vai cả nhà họ Thôi, phải gả cho Lữ Công Bật. Nàng chỉ đơn thuần là muốn đi cầu phúc để cuộc sống sau này của bản thân tốt hơn một chút mà thôi.Thôi Chi thật sự rất sợ Lữ Công Bật, dù giờ Thôi Đào cũng biết bí mật của nàng, nhưng cô ta chỉ sợ Lữ Công Bật mà thôi. Nghĩ tới Lữ Công Bật, trong đầu Thôi Chi toàn là đôi mắt lạnh lẽo của hắn xoay tròn, lít nhít không ngừng xuất hiện, khiến cô ta sợ đến phát khiếp, không rét mà run, như thể rơi vào địa ngục vậy.Lữ Công Bật nghe lời Thôi Đào, không đi tìm Thôi Chi nữa.
Dù Thôi Chi đã nói dối rằng bản thân lúc đó đang bái Phật nhưng vẫn bị trưởng bối trong nhà hung hăng trách mắng một trận.
Thôi Chi bị mắng nhiều quá nên hơi mất khống chế. Vì thế sau khi có người đưa ra giả thuyết Thôi Đào bỏ nhà ra đi, cô ta không hề giúp Thôi Đào thanh minh mà còn thuận thế nói rằng Thôi Đào đúng là không muốn định thân với Lữ Công Bật, còn từng có ý định muốn xông xáo giang hồ nữa.
Cả một đại gia đình lại càng tin Thôi Đào bỏ nhà ra đi là để đào hôn, để xông xáo giang hồ.“Vì giúp cô cũng chính là đang giúp ta.”
Lần này Thôi Chi bị cố tình mời tới Biện Kinh, không khỏi nghĩ tới Thôi Đào ở phủ Khai Phong, nói không chừng sẽ có cơ hội gặp nàng. Có lẽ vì có tật giật mình nên cô ta cẩn thận suy nghĩ về chuyện năm đó, đột nhiên phát hiện chuyện trang sức và tiền bạc chính là sơ hở. Để dành được nhiều đồ trang sức và tiền như thế, chắc chắn không thể gói hờ được, nếu không có người bên cạnh giúp đỡ thì không thể qua mặt người khác được.Thôi Đào thì tốn hết cả đêm để tiến hành huấn luyện diễn xuất cấp tốc cho Thôi Chi. Thôi Đào như thể đạo diễn quay phim vậy, sửa lưng kịch bản cho Thôi Chi vô số lần, diễn lại cảnh “khoe khoang bản thân được phu nhân Tể tướng yêu thương” vô số lần.
Vì để hoàn thiện lời nói dối năm đó, Thôi Chi đã bịa ra chuyện bản thân giúp Thôi Đào chuyện bỏ nhà năm xưa rồi hoàn thành các chi tiết khác. Dù sao giờ Thôi Đào cũng là tù nhân rồi, nhà họ Thôi cảm thấy nàng làm mất mặt họ, giờ cô ta có thừa nhận chuyện này cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.“Cuối cùng cũng không phí công dạy em.”Vì thế anh cũng biết lời giải thích cuối cùng của cô ta rồi đó, chỉ bảo lúc đó cô ta thành kính bái Phật chứ không phải ham chơi mà tự tiện dẫn tất cả kẻ hầu đi khỏi, còn bảo là tôi kiên quyết chỉ dẫn theo 2 nha hoàn kia đến tịnh phòng thay quần áo thôi.”
Lữ Công Bật nghe Thôi Đào kể lại hết mọi chuyện xong cũng không nhịn được nữa. Lúc này hắn sải bước đi, định xông vào tìm Thôi Chi tính sổ.
“Đừng đi.” Thôi Đào lập tức ngăn hắn lại.“Chuyện năm đó em bỏ đi còn có ẩn tình ư?” Lữ Công Bật không để ý Thôi Đào đã “bán” mình thế nào, cũng không để ý đến câu hỏi lúc nãy của Thôi Đào, giờ hắn chỉ nôn nóng muốn biết sự thật về chuyện năm đó nàng đã bỏ đi.
Sự thù địch trong mắt Lữ Công Bật từ lâu đã không thể kiềm chế được nữa, hận thù và giận dữ, tràn ngập sát khí. Dường như đang muốn kéo cô ta xuống địa ngục, ăn tươi nuốt sống cô ta.“Anh họ của em chẳng ai đẹp cả.” Thôi Chi vẫn ủ rũ.
“Cô ta còn có ích.”“Sao biết đúng là người của Thiên Cơ Các chứ, cô chưa từng thấy kẻ đã đưa cơm tới mà!” Vương tứ nương chế giễu Bình Nhi nói bừa.Thôi Đào nhìn bộ dạng chững chạc đàng hoàng của cai ngục Tôn, âm thầm đánh giá khả năng diễn xuất của ông ta đúng là vượt xa Thôi Chi.
Trong cả ván bài này, Thôi Chi chẳng qua chỉ là một con tép nhỏ bị nắm thóp điểm yếu mà thôi. Cô ta trốn tránh trách nhiệm đúng là xấu hổ thật, nhưng so với đám đứng sau lưng tính toán thì chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.Thôi Chi kinh ngạc nhìn kịch bản trong tay mình, phát hiện Thôi Đào nói không sai một chữ, nhưng cái này chỉ là nàng tiện tay viết ra thôi, căn bản không hề cố tình ghi nhớ. Hơn nữa lúc nàng diễn cảnh khoe khoang được yêu thương kia đặc biệt chân thực, trong một khoảnh khắc cô ta còn nghĩ Thôi Đào thực sự được phu nhân của Tể tướng yêu thích.
“Địch trong tối, ta ngoài sáng, không thể biết được hết nguồn cơn. Tôi muốn giữ lại con tép nhỏ này để câu con cá lớn.”
Nếu là người khác phun lửa với Thôi Chi thì không có gì quá đáng lo. Nhưng nếu là Lữ Công Bật, e là hắn sẽ bức tử Thôi Chi mất, vì Thôi Chi cực kỳ sợ hãi Lữ Công Bật. Năm đó đang độ rét tháng 3, bướm không xuất hiện, đột nhiên có một số lượng bướm lớn bay tới chùa Phật, tất cả mọi người đều cho là điềm lành, nhà nhà người người đều muốn bắt một con về để làm vật cầu may.
“Rốt cuộc là anh đã nắm được điểm yếu gì của cô ta vậy?” Thôi Đào lại hỏi Lữ Công Bật lần nữa.“Cửu nương không hề nói thật chuyện năm đó, tôi mất hồi lâu để “hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình*” với cô ta lại không bằng một câu “Nếu anh họ hai biết em nói dối sẽ không nương tay với em đâu”.”
Lữ Công Bật im lặng một hồi mới nói: “Không tiện nói ra.”
“Cô ta thông dâm với anh à?” Thôi Đào biết rõ Lữ Công Bật đang kiêng kỵ chuyện bẩn thỉu nên mới không tiện mở miệng nói ra. Vì thế nàng cố tình nói chuyện này theo hướng nghiêm trọng hơn, Lữ Công Bật tự nhiên sẽ nói thôi.Thôi Đào lập tức hỏi Thôi Chi tiếp, phu nhân Tể tướng bao nhiêu tuổi.Cũng may là Thôi Đào nghe cô ta thú nhận hết mọi chuyện lại không hề quở trách một câu nào. Nàng chỉ đối xử tử tế và uy nghiêm với cô ta, nếu cô ta có thể làm được chuyện Thôi Đào phân công, kéo ra kẻ mà Thôi Đào muốn ra ngoài thì mọi thứ sẽ được xóa bỏ hết. Những lỗi mà cô ta phạm phải, còn có những điều kỳ quặc của cô ta nữa, Thôi Đào đều có thể xóa bỏ hết, không so đo làm gì. Đây chính là động lực giúp Thôi Chi kiên trì học diễn kịch.
“Ta không có đam mê kỳ quái.” Lữ Công Bật đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói với Thôi Đào.Bình Nhi là tội nhỏ nên được thả cũng không có gì lạ, nhưng Thôi Đào là tội chết mà!
Thôi Đào hơi sửng sốt rồi lập tức gật đầu, ý bảo nàng cũng tin là thế.Lữ Công Bật phát hiện Thôi Đào là người trong cuộc nhưng lại cởi mở hơn hắn rất nhiều. Rõ ràng là mình bị hại đến mức lâm vào hoàn cảnh khốn cùng thế này nhưng lại không phẫn nộ chút nào, rất bình tĩnh mà phân tích để dùng người thỏa đáng, xem xét thời thế. Chẳng lẽ đây là lợi ích của việc mất trí nhớ ư?
Lữ Công Bật thấy vậy, cảm xúc trong đáy mắt lập tức phun trào. Hắn cố gắng kiềm chế lại tình cảm của mình, tỉnh táo nói chuyện với Thôi Đào: “Nhưng cô ta lại có.”“Cũng không hoàn toàn là dùng danh nghĩa của dì, cứ bảo là Thôi Chi nhìn trúng người trong phủ Tể tướng, chẳng qua dì chỉ thuận nước đẩy thuyền phái người cho cô ta mà thôi.” Giờ Thôi Chi đã nằm trong lòng bàn tay Thôi Đào, Thôi Đào có giao phó gì thì cô ta làm theo cái đó, chắc chắn không dám từ chối sắp xếp này của nàng.
Sau đó Thôi Đào biết được Thôi Chi có một đam mê nói chuyện tục tĩu, không may là 2 lần cô ta trốn trong góc buông lời thô tục đều bị Lữ Công Bật bắt gặp.(*) Dùng chân tình làm cảm động, dùng đạo lý thuyết phục đối phương.Sau khi đồng ý, Thôi Đào lại tiếp tục dặn dò Thôi Chi.
Thôi Chi có một người cha háo sắc dâm đãng, hại cô ta trong lúc trưởng thành đã bị ảnh hưởng, có một vài đam mê đặc biệt cũng không khiến người khác bất ngờ gì mấy. Nhưng chuyện này lại áp vào thời cổ đại, đặc biệt còn là con gái đợi gả mà nói thì đúng là bắt được thóp to rồi.Sau đó Thôi Đào biết được Thôi Chi có một đam mê nói chuyện tục tĩu, không may là 2 lần cô ta trốn trong góc buông lời thô tục đều bị Lữ Công Bật bắt gặp.
“Vậy cụ thể là cô ta đã nói gì?” Thôi Đào thuận mồm hỏi lại.
Dù mất trí nhớ nhưng trải qua 3 năm ngoài đời nên dường như tính tình đã thay đổi rất nhiều. Trước kia đến nhìn đàn ông tới làm khách nàng cũng không dám, huống gì là trực tiếp mở miệng hỏi những câu thế này.
“Đây không phải là thứ em nên nghe.” Lữ Công Bật trầm giọng nói.Nàng đã quay về thật rồi.
“Anh không nói thì tôi cũng đã sớm nghe qua rồi, trong đại lao loại người nào chả có, còn có lời gì không nói được ư?” Nhưng nếu là Lữ Công Bật mà khó mở miệng được thì Thôi Đào cũng có thể đoán được là tới mức nào rồi.
“Ta sẽ nghĩ cách để cứu em ra.” Giọng điệu của Lữ Công Bật cực kỳ nghiêm túc, cánh môi mỏng lập tức mím lại thành một đường.“Chị bảy, em thấy vậy hình như không tốt lắm ấy? Nếu bị Thôi quan Hàn biết được, vậy chẳng phải em lại thêm một người bắt thóp rồi ư.” Thôi Chi lúng túng nói.
Có người giúp nàng thoát khỏi đại lao là chuyện tốt thôi, tất nhiên Thôi Đào mừng rỡ cảm ơn với Lữ Công Bật, rồi lại nói với hắn: “Chuyện của Thôi cửu nương, có thể phiền anh hai dùng danh nghĩa của dì để sắp xếp vài kẻ hầu bên cạnh cô ta, phụ trách giám sát cô ta không? Sau đó thì mai đưa cô ta về nhà họ Thôi đi.”
“Cũng không hoàn toàn là dùng danh nghĩa của dì, cứ bảo là Thôi Chi nhìn trúng người trong phủ Tể tướng, chẳng qua dì chỉ thuận nước đẩy thuyền phái người cho cô ta mà thôi.” Giờ Thôi Chi đã nằm trong lòng bàn tay Thôi Đào, Thôi Đào có giao phó gì thì cô ta làm theo cái đó, chắc chắn không dám từ chối sắp xếp này của nàng.“Vậy đổi sang ai đẹp mắt tí đi.” Thôi Đào tiếp tục đề nghị.
Lữ Công Bật đồng ý, chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ với hắn, nhưng hắn không hiểu sao chỉ đưa người thôi mà cần phải chi tiết đến thế, lại còn là Thôi Chi chủ động “muốn” nữa.Đối phương tính toán độc ác, lòng dạ sâu cay, bên họ tất nhiên phải đáp lễ chứ.
“Có một vài người đang giám sát những việc tôi làm ở Biện Kinh này, hẳn chúng cũng biết tôi đã gặp anh rồi. Nếu phủ Tể tướng chủ động sắp người cho Cửu nương tất sẽ khiến nhà họ Thôi sinh lòng nghi ngờ. Nhưng nếu là Thôi Chi chủ động muốn thế thì sẽ khác, lòng phòng bị sẽ giảm xuống. Lát nữa tôi sẽ dạy Cửu nương diễn trò, diễn tốt thì mới khiến cá cắn câu được.”Thôi Đào hết cách bèn thở dài, “Thế này đi, em đổi người khác. Cũng đừng cố ý gọi ra tên của anh Bảo Thần, chỉ cần gọi là anh họ rồi tưởng tượng thành một anh họ khác của em.”
Đối phương tính toán độc ác, lòng dạ sâu cay, bên họ tất nhiên phải đáp lễ chứ.“Có một vài người đang giám sát những việc tôi làm ở Biện Kinh này, hẳn chúng cũng biết tôi đã gặp anh rồi. Nếu phủ Tể tướng chủ động sắp người cho Cửu nương tất sẽ khiến nhà họ Thôi sinh lòng nghi ngờ. Nhưng nếu là Thôi Chi chủ động muốn thế thì sẽ khác, lòng phòng bị sẽ giảm xuống. Lát nữa tôi sẽ dạy Cửu nương diễn trò, diễn tốt thì mới khiến cá cắn câu được.”
Đến lúc đó Thôi Đào cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là vị “người tài” nào trong nhà họ đã xuống tay với nàng.
Lữ Công Bật cũng cảm thấy chuyện năm đó chắc chắn có kẻ thao túng, e là cái “quái gở” của hắn cũng từ đó mà truyền ra, chắc chắn trong nhà họ Thôi có kẻ đang tính kế Thôi Đào. Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới được chính là Thôi Đào chỉ là một khuê các không thể nào bình thường hơn, dù ngày thường có “hư hỏng” đến mức nào thì nhiều nhất cũng chỉ bày ra tính tiểu thư mà thôi, không thể trêu chọc tới chuyện gì lớn cả. Tại sao lại bị người khác ghi hận, phải đuổi nàng ra khỏi nhà họ Thôi như thế chứ?
Thôi Đào: “Nhà họ Thôi có quá nhiều người nên không loại trừ được, chỉ dựa vào hiện tại thì không thể đoán ra là ai. Anh cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, chờ khi con tép câu được nó ra thì chúng ta ắt biết ấy mà.”Nếu là người khác phun lửa với Thôi Chi thì không có gì quá đáng lo. Nhưng nếu là Lữ Công Bật, e là hắn sẽ bức tử Thôi Chi mất, vì Thôi Chi cực kỳ sợ hãi Lữ Công Bật.
Lữ Công Bật phát hiện Thôi Đào là người trong cuộc nhưng lại cởi mở hơn hắn rất nhiều. Rõ ràng là mình bị hại đến mức lâm vào hoàn cảnh khốn cùng thế này nhưng lại không phẫn nộ chút nào, rất bình tĩnh mà phân tích để dùng người thỏa đáng, xem xét thời thế. Chẳng lẽ đây là lợi ích của việc mất trí nhớ ư?Có nha hoàn vô tình phát hiện tiền bạc và đồ trang sức của Thôi Đào dành dụm đã biến mất, vì thế trưởng bối nhà họ Thôi bắt đầu nghi ngờ, không biết có phải Thôi Đào đang bỏ nhà ra đi hay không.
Lữ Công Bật nghe lời Thôi Đào, không đi tìm Thôi Chi nữa.Thôi Đào hơi sửng sốt rồi lập tức gật đầu, ý bảo nàng cũng tin là thế.“Tâm trạng của em không đúng rồi, lời thoại cũng lắp bắp, đọc không lưu loát gì hết. Thử nghĩ mà xem, em vinh hạnh được phu nhân Tể tướng chiếu cố đấy, là chuyện được biết bao nhiêu người hâm mộ đúng không? Từng chữ nói ra đều phải tràn ngập sung sướng, nhưng thân là tiểu thư khuê các, em không thể thiếu cảm giác ngượng ngùng uyển chuyển được, phải biểu hiện ra như đang hưng phấn mà phải kìm nén lại, lúc nói đến chỗ đặc sắc thì phải nhướng mày, trong mắt phải có thần thái.”
Thôi Đào thì tốn hết cả đêm để tiến hành huấn luyện diễn xuất cấp tốc cho Thôi Chi. Thôi Đào như thể đạo diễn quay phim vậy, sửa lưng kịch bản cho Thôi Chi vô số lần, diễn lại cảnh “khoe khoang bản thân được phu nhân Tể tướng yêu thương” vô số lần.Thôi Đào làm mẫu lại cho Thôi Chi xem.
Thôi Chi mãi mà diễn không tốt gì cả, vẫn luôn bị Thôi Đào hô “Cắt”.“Còn một chuyện quan trọng nữa, lúc nhắc tới anh hai họ, nhất định phải xấu hổ, không được để lộ ra dáng vẻ sợ hãi hoặc hoang mang gì hết. Phải uyển chuyển nói với họ rằng phu nhân Tể tướng thường khen ngợi anh hai họ trước mặt em.”Cai ngục Tôn quát thị câm miệng mà thị cũng không nghe. Tình cờ, Bao Chửng ngồi xe ngựa đi ngang qua trước đại lao liền nghe thấy tiếng kêu oan của thị.
Tất cả chuyện xấu của Thôi Chi đều bị Thôi Đào lôi ra, cô ta thấy hơi mất mặt, xấu hổ vô cùng, trong một khoảnh khắc nào đó cô ta đã nghĩ đến chuyện treo cổ chết đi cho xong. Chết rồi thì không cần sợ gì nữa, chuyện gì cũng không biết. Nếu không Thôi Đào và Lữ Công Bật dùng những chuyện này đâm chọt tới trưởng bối nhà họ Thôi thì có đến trầm đường cũng không đủ để cô ta chuộc tội.(*) Dùng chân tình làm cảm động, dùng đạo lý thuyết phục đối phương.
Cũng may là Thôi Đào nghe cô ta thú nhận hết mọi chuyện lại không hề quở trách một câu nào. Nàng chỉ đối xử tử tế và uy nghiêm với cô ta, nếu cô ta có thể làm được chuyện Thôi Đào phân công, kéo ra kẻ mà Thôi Đào muốn ra ngoài thì mọi thứ sẽ được xóa bỏ hết. Những lỗi mà cô ta phạm phải, còn có những điều kỳ quặc của cô ta nữa, Thôi Đào đều có thể xóa bỏ hết, không so đo làm gì. Đây chính là động lực giúp Thôi Chi kiên trì học diễn kịch.Vì để hoàn thiện lời nói dối năm đó, Thôi Chi đã bịa ra chuyện bản thân giúp Thôi Đào chuyện bỏ nhà năm xưa rồi hoàn thành các chi tiết khác. Dù sao giờ Thôi Đào cũng là tù nhân rồi, nhà họ Thôi cảm thấy nàng làm mất mặt họ, giờ cô ta có thừa nhận chuyện này cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.Dù mất trí nhớ nhưng trải qua 3 năm ngoài đời nên dường như tính tình đã thay đổi rất nhiều. Trước kia đến nhìn đàn ông tới làm khách nàng cũng không dám, huống gì là trực tiếp mở miệng hỏi những câu thế này.
“Tâm trạng của em không đúng rồi, lời thoại cũng lắp bắp, đọc không lưu loát gì hết. Thử nghĩ mà xem, em vinh hạnh được phu nhân Tể tướng chiếu cố đấy, là chuyện được biết bao nhiêu người hâm mộ đúng không? Từng chữ nói ra đều phải tràn ngập sung sướng, nhưng thân là tiểu thư khuê các, em không thể thiếu cảm giác ngượng ngùng uyển chuyển được, phải biểu hiện ra như đang hưng phấn mà phải kìm nén lại, lúc nói đến chỗ đặc sắc thì phải nhướng mày, trong mắt phải có thần thái.”Trong cả ván bài này, Thôi Chi chẳng qua chỉ là một con tép nhỏ bị nắm thóp điểm yếu mà thôi. Cô ta trốn tránh trách nhiệm đúng là xấu hổ thật, nhưng so với đám đứng sau lưng tính toán thì chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Thôi Đào làm mẫu lại cho Thôi Chi xem.
Thôi Chi kinh ngạc nhìn kịch bản trong tay mình, phát hiện Thôi Đào nói không sai một chữ, nhưng cái này chỉ là nàng tiện tay viết ra thôi, căn bản không hề cố tình ghi nhớ. Hơn nữa lúc nàng diễn cảnh khoe khoang được yêu thương kia đặc biệt chân thực, trong một khoảnh khắc cô ta còn nghĩ Thôi Đào thực sự được phu nhân của Tể tướng yêu thích.Dù Thôi Chi đã nói dối rằng bản thân lúc đó đang bái Phật nhưng vẫn bị trưởng bối trong nhà hung hăng trách mắng một trận.
“Chỗ nào chị chưa viết thì em tự cân nhắc lại, tìm đúng cảm giác và biên lại chi tiết đi. Lúc có người hỏi, em nhất định phải đối đáp cho trôi chảy, không được có sơ hở. Ví dụ như chị hỏi em, sao em lại lấy lòng được phu nhân thế, mấy ngày nay ở bên cạnh phu nhân, ngày thường phu nhân thích ăn món gì?”“Hôm đó tôi mang tiền đi chùa Thanh Phúc thật ra là để cầu phúc, muốn quyên tiền cho chùa. Lúc đó có một tiểu hòa thượng bưng một bát cháo đi ngang qua làm bẩn váy tôi, thế nên tôi đến tịnh phòng để thay quần áo. Còn Cửu nương dẫn người chờ bên ngoài, chờ thấy có mấy tiểu nương tử đi đạp thanh chung nhao nhao đi về phía sau núi, bàn tán rằng bên đó có rất nhiều bươm bướm bay tới.
Thôi Chi vào phủ Tể tướng cũng chỉ mới chào hỏi qua phu nhân Tể tướng một lần, căn bản không hề biết phu nhân thích ăn món gì.
“Ừm, nghêu sông chiên, thịt thỏ?” Thôi Chi thử trả lời.
Thôi Đào lập tức hỏi Thôi Chi tiếp, phu nhân Tể tướng bao nhiêu tuổi.
“Gần bằng mẹ em.” Thôi Chi đột nhiên gật đầu nói, “Đúng rồi, đây đều là những món em thích ăn. Em nên nói là tía tô, đậu phụ, canh thịt băm, đúng không chị?”“Chị bảy, chuyện này — Em, em thật sự không làm được. Nghĩ tới mặt của anh Bảo Thần, em không bị run thì đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”
“Cuối cùng cũng không phí công dạy em.”
Sau khi đồng ý, Thôi Đào lại tiếp tục dặn dò Thôi Chi.
“Còn một chuyện quan trọng nữa, lúc nhắc tới anh hai họ, nhất định phải xấu hổ, không được để lộ ra dáng vẻ sợ hãi hoặc hoang mang gì hết. Phải uyển chuyển nói với họ rằng phu nhân Tể tướng thường khen ngợi anh hai họ trước mặt em.”“Đây không phải là thứ em nên nghe.” Lữ Công Bật trầm giọng nói.
Thôi Chi vừa nghe Thôi Đào nhắc tới Lữ Công Bật đã co rúm người, lại còn nghe nàng cố tình để người khác hiểu lầm cô ta với Lữ Công Bật có thể kết duyên thì càng sợ hơn nữa, bị dọa đến mức cả người run lên, không nhịn được mà bật khóc, nước mắt rơi rào rào.Lúc đại lao cho bữa sáng, Thôi Đào cũng đúng lúc vừa ngáp vừa về.
“Chị bảy, chuyện này — Em, em thật sự không làm được. Nghĩ tới mặt của anh Bảo Thần, em không bị run thì đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”
Thôi Chi thật sự rất sợ Lữ Công Bật, dù giờ Thôi Đào cũng biết bí mật của nàng, nhưng cô ta chỉ sợ Lữ Công Bật mà thôi. Nghĩ tới Lữ Công Bật, trong đầu Thôi Chi toàn là đôi mắt lạnh lẽo của hắn xoay tròn, lít nhít không ngừng xuất hiện, khiến cô ta sợ đến phát khiếp, không rét mà run, như thể rơi vào địa ngục vậy.
Thôi Chi cầu xin Thôi Đào cho mình đi vòng qua bước này, cô ta thật sự không làm được.
“Là ai xin lỗi chị, hứa với chị rằng chỉ cần có thể chuộc tội, dù chị muốn em làm gì thì em cũng làm cho hả?” Thôi Đào hỏi lại.
Thôi Chi tủi thân cúi đầu, không dám oán trách gì mà cố gắng làm theo lời Thôi Đào nói. Nhưng sự thực đúng như Thôi Đào đã nói, vừa nhắc tới Lữ Công Bật một cái cô ta đã toàn thân run rẩy, lộ ra hàng trăm kẽ hở.Nói cách khác, dù lúc đó Thôi Đào có biết Lữ Công Bật “quái gở” cũng không hề có ý định trốn tránh, nàng biết bản thân đang gánh trên vai cả nhà họ Thôi, phải gả cho Lữ Công Bật. Nàng chỉ đơn thuần là muốn đi cầu phúc để cuộc sống sau này của bản thân tốt hơn một chút mà thôi.
Thôi Đào hết cách bèn thở dài, “Thế này đi, em đổi người khác. Cũng đừng cố ý gọi ra tên của anh Bảo Thần, chỉ cần gọi là anh họ rồi tưởng tượng thành một anh họ khác của em.”Thế là nửa canh giờ sau, trên đường có thêm 3 cô gái mặc quần áo bình thường, nhưng mỗi người đều mang một đặc điểm riêng.
Thôi Chi nghe Thôi Đào hướng dẫn thì hơi tốt lên một tí, nhưng vẫn còn mất tự nhiên, buồn bã nói: “Nhưng em thật sự không ưng anh họ của em được, anh ấy là một gã mập, người lại đen đúa, cái mũi dẹt như củ tỏi ấy.”
“Vậy đổi sang ai đẹp mắt tí đi.” Thôi Đào tiếp tục đề nghị.“Đừng đi.” Thôi Đào lập tức ngăn hắn lại.
“Anh họ của em chẳng ai đẹp cả.” Thôi Chi vẫn ủ rũ.
Với kiểu người mới như Thôi Chi thì nhất định phải giúp cô ta tìm được liên hệ tình cảm thì mới khiến cô ta thể hiện một cách tự nhiên được.
Thôi Đào im lặng, đột nhiên nghĩ tới một người bèn nói với Thôi Chi: “Hàn Trĩ Khuê! Dùng mặt của ngài ấy đi, đủ dễ nhìn chưa?”
Thôi Chi run lên sau đó cúi đầu, mím môi khẽ gật gù.
“Đúng rồi, cứ thế đi.” Thôi Đào để Thôi Chi nhớ kỹ cảm giác này, lúc gọi anh họ cứ ra sức nghĩ tới gương mặt của Hàn Kỳ là được.“Ta không có đam mê kỳ quái.” Lữ Công Bật đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói với Thôi Đào.
“Chị bảy, em thấy vậy hình như không tốt lắm ấy? Nếu bị Thôi quan Hàn biết được, vậy chẳng phải em lại thêm một người bắt thóp rồi ư.” Thôi Chi lúng túng nói.
“Nếu thế này mà nắm thóp được thì Biện Kinh có thể nắm một đống đấy.” Con gái ngưỡng mộ Hàn Kỳ nhiều lắm, trước đây Thôi Đào đã từng nghe Lý Viễn nhắc tới, cửa nhà Hàn Kỳ đã từng bị đạp hư 2 cái rồi.
Đến lúc phía Đông nổi lên ánh nắng đỏ hoe, Thôi Đào duỗi cái lưng mỏi ra, cuối cùng cũng kết thúc khóa dạy Thôi Chi rồi rời khỏi phủ Tể tướng.Thôi Chi biết rõ Thôi Đào lén mang theo nhiều tiền đến chùa Thanh Phúc là để bày tỏ lòng thành kính của mình với Phật Tổ, cầu xin Phật Tổ có thể chúc phúc cho nàng, để anh họ “quái gở” đừng đáng sợ như thế nữa, để sau khi gả xong nàng có thể sống yên bình một chút.
Lúc đại lao cho bữa sáng, Thôi Đào cũng đúng lúc vừa ngáp vừa về.
Bình Nhi và Vương tứ nương đều đang ăn cơm, thấy Thôi Đào quay về còn nghĩ nàng bị thẩm vấn cả đêm vì chuyện 3 tên ngục tốt chết. Bình Nhi im lặng tiếp tục ăn. Vương tứ nương thì dừng lại, ân cần hỏi thăm tình hình của Thôi Đào thế nào.
“Thẩm xong rồi, nhưng người hạ độc ta không dễ tìm cho lắm, hoàn toàn không có đầu mối gì.” Thôi Đào không kìm được mà ngáp một cái.Lữ Công Bật cũng cảm thấy chuyện năm đó chắc chắn có kẻ thao túng, e là cái “quái gở” của hắn cũng từ đó mà truyền ra, chắc chắn trong nhà họ Thôi có kẻ đang tính kế Thôi Đào. Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới được chính là Thôi Đào chỉ là một khuê các không thể nào bình thường hơn, dù ngày thường có “hư hỏng” đến mức nào thì nhiều nhất cũng chỉ bày ra tính tiểu thư mà thôi, không thể trêu chọc tới chuyện gì lớn cả. Tại sao lại bị người khác ghi hận, phải đuổi nàng ra khỏi nhà họ Thôi như thế chứ?
“Là sát thủ của Thiên Cơ Các.” Lúc này, Bình Nhi đột nhiên lên tiếng rồi quay đầu nhìn về phía Thôi Đào, “Hẳn là kẻ thù của cô đã thuê sát thủ ở đó.”
Thôi Đào và Vương tứ nương đều đồng thời liếc nhìn Bình Nhi.
“Sao biết đúng là người của Thiên Cơ Các chứ, cô chưa từng thấy kẻ đã đưa cơm tới mà!” Vương tứ nương chế giễu Bình Nhi nói bừa.
“Đúng là ta chưa từng nhìn thấy, nhưng tối qua ta đã thấy dưới đáy đĩa đựng mấy món ăn kia có hình hoa mai đỏ, lúc đầu chỉ thấy có gì đó không đúng nên không nói ra. Sau khi biết có người bị độc chết, ta mới nhớ đó là ký hiệu đặc trưng của thánh thủ dùng độc Hồng Cô ở Thiên Cơ Các. Sát thủ dưới trường Thiên Cơ Các rất đông, nhiều khi vì công việc làm ăn mà nhiều sát thủ tranh nhau một mối. Vì thế lúc sát thủ giết người đều sẽ để lại ký hiệu đặc biệt để phân biệt là ai đã ra tay thành công.”Bình Nhi và Vương tứ nương đều đang ăn cơm, thấy Thôi Đào quay về còn nghĩ nàng bị thẩm vấn cả đêm vì chuyện 3 tên ngục tốt chết. Bình Nhi im lặng tiếp tục ăn. Vương tứ nương thì dừng lại, ân cần hỏi thăm tình hình của Thôi Đào thế nào.
Thôi Đào liếc nhìn Bình Nhi, “Sao lại nói cho ta hay những chuyện này?”“Vậy cụ thể là cô ta đã nói gì?” Thôi Đào thuận mồm hỏi lại.
“Vì giúp cô cũng chính là đang giúp ta.”
Bình Nhi vừa dứt lời, cai ngục Tôn đã bước đến.Có người giúp nàng thoát khỏi đại lao là chuyện tốt thôi, tất nhiên Thôi Đào mừng rỡ cảm ơn với Lữ Công Bật, rồi lại nói với hắn: “Chuyện của Thôi cửu nương, có thể phiền anh hai dùng danh nghĩa của dì để sắp xếp vài kẻ hầu bên cạnh cô ta, phụ trách giám sát cô ta không? Sau đó thì mai đưa cô ta về nhà họ Thôi đi.”
Cai ngục Tôn vừa mở cửa nhà lao vừa lớn tiếng tuyên bố kỳ hạn thi hành án của Bình Nhi và Thôi Đào đã kết thúc, được phóng thích ra tù.
Thôi Đào nhìn bộ dạng chững chạc đàng hoàng của cai ngục Tôn, âm thầm đánh giá khả năng diễn xuất của ông ta đúng là vượt xa Thôi Chi.
“Nhanh như thế mà hai người được thả rồi ư?” Vương tứ nương kinh ngạc, lập tức từ dưới đất đứng phắt dậy hỏi Thôi Đào, “Cô… Cô không phải là tử tù sao?”Lần này Thôi Chi bị cố tình mời tới Biện Kinh, không khỏi nghĩ tới Thôi Đào ở phủ Khai Phong, nói không chừng sẽ có cơ hội gặp nàng. Có lẽ vì có tật giật mình nên cô ta cẩn thận suy nghĩ về chuyện năm đó, đột nhiên phát hiện chuyện trang sức và tiền bạc chính là sơ hở. Để dành được nhiều đồ trang sức và tiền như thế, chắc chắn không thể gói hờ được, nếu không có người bên cạnh giúp đỡ thì không thể qua mặt người khác được.Lúc đó tôi sắp nghị thân với anh, là bảo bối quý nhất của nhà họ Thôi. Cô ta sợ trưởng bối trong nhà nghĩ vì cô ta ham chơi nên tôi mới bị bắt cóc, sợ trưởng bối lấy gia pháp ra hành hạ mình. Đám nô bộc cũng sợ gánh vác trách nhiệm nên bèn bàn bạc lại với cô ta, biên lên một kịch bản để biện bạch. 2 nha hoàn đi theo tôi bị đánh ngất xỉu cũng bị họ uy hiếp và hối lộ.
Bình Nhi là tội nhỏ nên được thả cũng không có gì lạ, nhưng Thôi Đào là tội chết mà!“Vậy vậy vậy ta cũng cung cấp manh mối quan trọng mà, nếu không nhờ ta khai ra vị trí của trại Quỷ Hòe thì sao nha môn có thể dễ dàng phá đảo như thế chứ?” Lúc này Vương tứ nương lại ngồi xuống đất, ôm đùi khóc hu hu, kêu gào ầm ĩ, hô hào rằng không công bằng. Không biết thị lấy đâu ra cái giọng tốt đến thế, tiếng hét như thể khiến mảnh ngói trên nóc nhà vỡ nát vậy.
“Giống cô ta đấy, ta cung cấp manh mối quan trọng để hỗ trợ quan phủ phá án, vì thế được xá tội.” Thôi Đào ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng lại thổn thức: Giả đó.
“Vậy vậy vậy ta cũng cung cấp manh mối quan trọng mà, nếu không nhờ ta khai ra vị trí của trại Quỷ Hòe thì sao nha môn có thể dễ dàng phá đảo như thế chứ?” Lúc này Vương tứ nương lại ngồi xuống đất, ôm đùi khóc hu hu, kêu gào ầm ĩ, hô hào rằng không công bằng. Không biết thị lấy đâu ra cái giọng tốt đến thế, tiếng hét như thể khiến mảnh ngói trên nóc nhà vỡ nát vậy.Thôi Chi mãi mà diễn không tốt gì cả, vẫn luôn bị Thôi Đào hô “Cắt”.
Cai ngục Tôn quát thị câm miệng mà thị cũng không nghe. Tình cờ, Bao Chửng ngồi xe ngựa đi ngang qua trước đại lao liền nghe thấy tiếng kêu oan của thị.Thôi Chi nghe Thôi Đào hướng dẫn thì hơi tốt lên một tí, nhưng vẫn còn mất tự nhiên, buồn bã nói: “Nhưng em thật sự không ưng anh họ của em được, anh ấy là một gã mập, người lại đen đúa, cái mũi dẹt như củ tỏi ấy.”
Thế là nửa canh giờ sau, trên đường có thêm 3 cô gái mặc quần áo bình thường, nhưng mỗi người đều mang một đặc điểm riêng.
Một người dung mạo như ngọc, cả người đều toát lên vẻ thông minh, hoạt bát và động lòng người; một người ôn nhu ấm áp, một cái nhíu mày mỉm cười cũng có thể đi vào lòng người; một người thì vác đao lớn trên vai, thô lỗ dùng tay áo xoa xoa cái mũi, tuy dáng vẻ xấu xí nhưng ngực lại nở nang, cũng miễn cưỡng nhận ra là một cô gái.