Ngôi Trường Phù Thủy

Chương 34: Lâu đài





- Wow tòa lâu đài này lớn thật! - Aoko thán phục

- Giờ không phải lúc để khen ngợi đâu Aoko! Không biết con bé Aoi bị giam ở đâu nhỉ ? - Shinichi tiếp lời

- Hahaha! Các người muốn cứu con bé phiền phức đó thì phải đánh thắng chúng ta đã! - Một giọng nói vang lên ( chính là thánh Vermouth của chúng ta )

- Là bà cô hôm trước kià! - Chihiro kêu lên

- Này con bé láo xược kia, ta trẻ đẹp rạng ngời như thế này mà dám gọi là bà cô hả ? - Vermouth tự ái

- Thế thì tôi phải gọi cô thế nào ? - Chihiro thắc mắc

- Cô gì già quá người gọi ta là chị Vermouth xinh đẹp là được rồi!

- Chị gì chứ! Bà cô thì có!

- Này con bé kia! Mi nói gì thế hả ? ( Tai thính dễ sợ )

- Dạ em cứ nói gì đâu ạ! Chị Vermouth xinh đẹp

Gin bước ra tùe trong bóng tối với vẻ cool ngầu, lạnh lùng:

- Bắt đầu thôi chứ nhỉ ?

- được thôi! - Tất cả đồng thanh

Dứt lời từ sau cánh cổng cả một quân đoàn hùng hậu dưới trướng của Gin và Vermouth xông ra:

- À mà các người giấu Aoi ở đâu hả ? - Kaito tỉnh bơ

- Hứ, còn lâu ta mới nói cho người biết là con bé đang ở trên tòa tháp đối diện,  đó là bí mật! - Một tên lính ở hàng đầu "lỡ dại"

- Bùm! - Nguyên quả đại bác từ đâu bay tới đè nát bét tên lính ngu người:

- Bí mật gì mà bô bô thế hả thằng kia ?

- À! Ta biết từ nhé! - Kaito cười ranh mãnh

- Kể cả biết thì tám người các ngươi làm gì được với cả đội quân này cơ chứ ?

- Ai ngu mà đi đánh nhau chứ ? - Chihiro lẩm bẩm - Chỉ cần tìm cách chui ở đó là xong mà, cơ bản cái này vẫn khó thật

- Thôi kệ cứ tẩn cái đã, lâu lắm rồi chưa được động tay động chân! - Kaito bẻ tay răng rắc.

Ngay lập tức, cậu thụi một tên đang đứng gần đấy một cú đau điếng, trong lúc đó bọn Shinichi đang phát huy hết tác dụng của đôi chân là chạy, nhảy và né nhiệt tình ấy! Tất nhiên rồi! Dù có đánh bùa được một người thì cả trăm tên khác lao tới. Bùa chắn được phát huy tác dụng triệt để liên tục bị ếm lung tung khắp nơi. Heiji gào lên:

- Sao lại ra như thế này hả trời ? 

Chỗ mấy ông thần sáng thì đỡ hơn phần vì mấy ông Thần sáng cũng đông và thiện chiến lắm nhưng cũng hơi vất vả bởi lẽ bằng một cách nào đó binh lính của bọn này không thể nào bị hạ được.

Trong lâu đài...

- Cái bọn nhóc kia là ai ? Làm gì mà hai ông bà đó lôi hết binh lính ra đánh vậy ? - Kir đứng từ trong lâu đài nhòm ra ngoài - Mà thôi quan trọng là... - Cô nàng lập tức chạy lên tòa tháp Đông. Trước căn phòng đóng cửa vẫn là hai tên lính lúc trước. Kir yêu cầu:

- Cho tôi gặp con bé đó!

- Gin bảo chúng tôi phải cách ly nó!

- Còn Boss bảo bọn này cần gặp nó! - Sau lưng Kir vang lên tiếng một ai đó. Cô giật mình:

- Bourbon!

- Nếu không tin thì có thể hỏi Boss cũng được!

Hai tên gác cổng bày ra vẻ bực mình, mở cửa. Dù sao trước giờ cũng chưa ai dám bịa ra mệnh lệnh của Boss cả - mạo danh Boss là tội thứ 2, chỉ sau mỗi tội phản bội thôi

Aoi vẫn ngồi, à không, là gục hẳn xuống bàn. Tay con bé vẫn bị còn, chân bị xích hẳn vào cái ghế xây chết vào sàn nhà. Bản thân Aoi thì đã chết ngất từ đời nào rồi.

- Chúng làm gì con bé thế này ? - Kir vừa bức xúc vừa gõ đũa phép tháo còng

- Lời nguyền tra tấn. Con bé biết rất nhiều về Thần Sáng, bố mẹ nó lại đầy ân oán với cái tổ chức này, cho nên Boss mới bảo Gin tra tấn bắt nó khai - Bourbon bế con nhỏ lên trả lời với giọng chua chát - Boss bảo phải dời nó đi vì một tên lính ngu người nào đó đã khai ra vị trí này rồi

Kir lại ngó ra ngoài bãi chiến trường, tự hỏi bọn nhóc đang nhảy loi choi dưới kia, tự hỏi tại sao bọn nhóc dưới kia sao có vẻ được quan tâm đến vậy, trước khi cùng Bourbon bước ra khỏi tòa tháp lạnh giá.

- HẾT CHAP -